Chương 15: Rượu giao bôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú thích:

Cánh nhỏ: nguyên văn là 小翅膀 - Tiểu Sí Bàng, trong đó Sí Bàng 翅膀 có nghĩa là cánh, tên của anh công là Dực Phi 翼飞, trong đó Dực 翼 cũng có nghĩa là cánh nên đây là biệt danh, tên gọi thân mật của bà cô với ông cháu nhé.Vinh Thành: (giản thể: 荣成; phồn thể: 榮成; bính âm: Róngchéng) là một thành phố cấp huyện của địa cấp thị Uy Hải, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Theo sử sách, Tần thủy Hoàng đã đến thăm nơi đây hai lần và cho xây cất các cầu và đền chùa tại đây. Năm 1735, dưới thời nhà Thanh, hoàng đế Ung Chính đã đặt tên Vinh Thành cho vùng đất này cho đến ngày nay. Huyện nằm trên đỉnh phía đông của bờ biển Trung Quốc.

Chương 15:

Edit: Cầm

Bầu không khí trong phòng có chút thay đổi, sắc mặt Triển Hồng Đồ vẫn xấu như trước, nhưng trong mắt Triển Dực Ninh lại lộ ra vẻ sợ hãi. Ngay thái độ nịnh nọt cười nói của Uông Băng Yến cũng rõ như ban ngày "Em chồng, sao đột nhiên em lại về đây vậy?"

Triển Hồng Anh tùy ý nhảy lên thành quầy bar cách mặt đất hơn một mét để ngồi, một chân gác lên chiếc ghế đặt trước quầy bar, phủi phủi quần nói "Nếu như tôi còn không về, thì sao biết được chuyện các người bắt nạt cháu trai tôi?" Dứt lời quay lại hỏi Triển Dực Phi "Cánh nhỏ (*), ai là vợ con?"

Triển Dực Phi chỉ chỉ Lâm Ngọc Đồng.

Triển Ngọc Anh quan sát trên dưới Lâm Ngọc Đồng một phen "Cũng được đấy, tuy không cao bằng cánh nhỏ nhà ta, nhưng nhìn qua cũng sáng sủa dễ nhìn, nhóc con, gọi là Lâm Ngọc Đồng đúng không?"

Lâm Ngọc Đồng cười nói "Con chào cô."

Triển Hồng Anh gật đầu "Lời con vừa nói, cô ở ngoài cũng nghe thấy, tính cách này cô thích. Đàn ông mà, không có tí quyết đoán nào thì sao mà được chứ?"

Triển Hồng Đồ âm thầm nhíu mày, nhưng lúc nói chuyện, vẻ mặt cũng không thể hiện ra bất kì thái độ gì, không phải là không muốn thể hiện mà là không dám thể hiện!! "Hồng Anh, cô rốt cuộc quay về để làm gì?"

Triển Hồng Anh cười nói "Chả làm gì cả, em chỉ về xem, xem ai dám bắt nạt cháu em ngay dưới mí mắt em thôi!" Nói xong, không thấy ai dám tiếp lời, bà mới hài lòng nói "Tốt, xem ra là không có ai cả, thế thì nói tiếp đi, đám cưới của cháu trai đích tôn năm đời của nhà họ Triển chúng ta nên tổ chức thế nào bây giờ nhỉ!"

Uông Băng Yến và Triển Dực Ninh nghe vậy thì tức đến phát run, nhưng vẫn không dám lên tiếng.

Cuộc nói chuyện tiếp theo cuối cùng cũng có chút giống với cuộc nói chuyện giữa hai bên thông gia, tuy rằng trên thực tế, đa số thời gian đều là Triển Hồng Anh nói chuyện với Trần Tố Ninh, thế nhưng cả hai bên đều không có ý kiến gì, hoặc nên nói là có ý kiến nhưng không dám nêu ý kiến thì đúng hơn.

Ý của Triển Hồng Anh rất đơn giản, đó là đám cưới của Triển Dực Phi phải được tổ chức thật long trọng, long trọng đến không gì có thể sánh được! "Lúc trước con cả nhà họ Hứa kết hôn không phải tốn hơn ba trăm triệu sao? Vậy thì đám cưới cửa cánh nhỏ ít nhất cũng phải năm tỷ! Còn nữa, tiền này sẽ do nhà họ Triển chi!"

Uông Băng Yến chau mày "Em chồng à, em nói đơn giản quá rồi, năm tỷ, nhất thời xoay đâu ra được nhiều tiền mặt như vậy chứ? Năm nay công ty lại đầu tư nhiều dự án như vậy, đa số đều đang trong thời kì cần rót vốn, em vẫn luôn ở trong quân đội nên không biết bây giờ làm ăn khó khăn như nào đâu."

Triển Dực Ninh không dám to tiếng, nhưng vẫn nhịn không được mà nói thầm "Thật là, lớn như thế rồi, không phải không có tí nào để dành chứ? Anh ta muốn ăn hết của cái nhà này đúng không?"

Triển Hồng Anh không hài lòng nhìn hai mẹ con Uông Băng Yến "Ở đây có chỗ cho chị nói sao?"

Triển Hồng Đồ cảm thấy mất mặt trước người ngoài liền ho nhẹ một tiếng "Hồng Anh, ăn nói kiểu gì vậy? Dù gì thì cũng là chị dâu với cháu gái cô."

Vẻ mặt Triển Hồng Anh sầm xuống "Đời thứ năm nhà họ Triển chỉ có một đứa cháu là Dực Phi, chị dâu em và cháu gái em đã chết hai mươi năm trước, chuyện này anh hẳn phải rõ hơn bất kì ai chứ? Đừng bắt em phải nhớ lại những chuyện em không muốn nhớ tới trong quá khứ, điều đó không có lợi cho mọi người đâu!"

Triển Hồng Đồ nghe vậy, giận tím cả mặt. Thế nhưng cuối cùng vẫn thở dài một cái, đồng ý bỏ tiền cho đám cưới của Triển Dực Phi. Tuy vậy, nhưng ông ta không bỏ tiền cho không mà còn kèm theo điều kiện. Ông ta nói "Dực Phi và con trai nhà họ Lâm đều là đàn ông, nên không thể có chuyện chỉ có nhà họ Triển chúng ta bỏ tiền, tuy nhiên vì nhà họ Triển có điều kiện hơn so với nhà họ Lâm, cho nên tôi sẽ chi sáu mươi phần trăm, tức là ba tỷ. Ngoài ra, Dực Phi, sau khi con cầm số tiền kia thì con phải nhượng lại cho ta dự án bên phía Vinh Thành (*). Còn nữa, đám cưới của con nhất định phải long trọng hơn của con cả nhà họ Hứa."

Lâm Ngọc Đồng không khỏi nhíu mày. Cậu nhớ rõ Triển Dực Phi đã từng nói qua, dự án bên phía Vinh Thành kia đã bước sang kì đầu tư thứ ba, đồng thời kỳ đầu tư thứ hai cũng đã bắt đầu thu về được lợi nhuận. Tuy cậu không biết đó là dự án gì, chỉ biết là có liên quan đến vấn đề vận tải đường thủy, thế nhưng bây giờ giao ra, chẳng phải là chịu lỗ sao? Còn nữa, bọn họ đang giỡn sao? Nhà cậu vốn không có hai tỷ, cho dù muốn chi cũng không biết lấy đâu ra mà chi, chẳng nhẽ lại bắt Triển Dực Phi chi?

Triển Dực Phi quả nhiên có chút do dự, Triến Hồng Anh cũng đang phân vân giữa lợi và hại. Nhưng ngay lúc Lâm Ngọc Đồng cho rằng họ sẽ từ chối thì Triển Dực Phi lại gật đầu nói "Được, vậy cứ làm theo ý của ba đi!"

Lâm Ngọc Đồng chợt cảm thấy ghẹn lời!

Phải giao ra một dự án, lại tốn thêm hai tỷ thay cho nhà cậu, rốt cuộc thì Triển Dực Phi đang nghĩ gì?

Chỉ có Triển Dực Phi mới biết mình nghĩ gì. Vốn dĩ ngay từ đầu, anh đã không muốn tổ chức đám cưới quá đơn giản, bởi vì anh biết, cả đời này, anh sẽ chỉ kết hôn một lần duy nhất này mà thôi. Anh không muốn thiệt thòi chính mình, càng không muốn thiệt thòi Lâm Ngọc Đồng. Thế nhưng anh cũng hiểu tính toán của Triển Hồng Đồ, ông muốn biết mấy năm nay anh kiếm được bao nhiêu, cho nên nếu Triển Hồng Đồ không cho anh ba tỷ, đúng là anh không tìm được cách nào mà phô trương đám cưới một cách rõ ràng, nếu không một khi Triển Hồng Đồ đã thật sự để ý thì càng khó đối phó.

Lâm Ngọc Đồng không thể nào bình tĩnh như Triển Dực Phi được. Cậu đột nhiên nghĩ, nếu đã trở mặt với người trong nhà, thì Triển Dực Phi còn muốn ở bên cậu nữa không? Chờ đến lúc cầm được tiền cưới rồi, tấm lá chắn là cậu đây chắc là chẳng còn tác dụng gì?

Triển Dực Phi nhìn Lâm Ngọc Đồng sau khi rời khỏi nhà họ Triền thì luôn rầu rĩ không vui còn tưởng cậu đang suy nghĩ đến chuyện tiền bạc liền rót rượu đưa cho cậu, ngồi xuống bên cạnh trấn an nói "Em đừng lo, bây giờ anh giao dự án Vinh Thành kia ra thì sang năm nó lại quay về tay anh thôi, chuyện này vốn nằm trong kế hoạch của anh hết rồi. Còn về vấn đề tiền cưới, bỏ ra nhiều thì thu về nhiều, tiền thuê hội trường và đồ ăn vốn chẳng đáng bao nhiêu, ba tỷ kia chắc chắn không thể dùng hết được, chính ra mua nhà, mua xe mới là tốn, lại còn tiền sính lễ nọ kia nữa, tuy nhiên những thứ này anh tặng em, dù sao đến cuối cũng là của chung chúng ta. Cho nên, nói đi nói lại vẫn là chúng ta được hời rồi!"

Lâm Ngọc Đồng được khai thông, trong lòng thầm nghĩ hèn gì vẫn kiên quyết muốn kết hôn, hóa ra là không cưới không có tiền!!!

Lúc này, Triển Dực Phi nhẹ nhàng chạm vào ly của Lâm Ngọc Đồng một cái, phát ra một tiếng "Đing" giòn tan "Vấn đề quan trọng bây giờ là làm sao để Triển Hồng Đồ không thu về được xu nào!"

Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ một chút, xấu xa cười "Cái này thì em có cách."

Triển Dực Phi lần thứ hai chạm ly với Lâm Ngọc Đồng, sau đó hai người liền một hơi uống cạn. Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng giải tỏa được tâm sự trong lòng, vui vẻ rót rượu cho cậu, vừa rót vừa nói "Tửu lượng của em thật tốt, lần trước lúc mời bạn cùng phòng em ăn cơm thấy em uống không ít, vậy mà vẫn không sao!"

Lâm Ngọc Đồng khiêm tốn nói "Bình thường thôi, có lúc vẫn say mà!"

Triển Dực Phi nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng trong ly "Vậy bây giờ có say không?"

Lâm Ngọc Đồng im lặng nhìn anh "Sao có thể?"

Triển Dực Phi rót một ít rượu vào ly mang đến, nghiêm trang nói "Vậy thì tốt, em với anh luyện tư thế uống rượu giao bôi một chút đi, tránh cho đến lúc ấy lại xấu hổ, khiến mọi người nhìn ra được sơ hở gì thì lại không hay."

Lầm Ngọc Đồng nhíu mày "Không cần chứ?"

Triển Dực Phi tha thiết nhìn cậu.

Lâm Ngọc Đồng tỏ vẻ thất bại, cầm tay Triển Dưc Phi vòng qua tay mình, trước khi uống nói "Còn chưa đám cưới mà đã muốn uống rượu giao bôi, thật không ngờ anh lại là "ngài Triển" đấy!"

Triển Dực Phi cúi đầu nở nụ cười, sau đó uống cạn rượu trong ly.

Đêm nay hai người đều uống hơi nhiều, trò chuyện cũng không ít, sau khi trò chuyện còn trực tiếp nằm trên sàn nhà ngoài phòng khách ngủ thiếp đi. Kỳ lạ là, cho dù không có chăn, nhưng sáng hôm sau, Lâm Ngọc Đồng vẫn tỉnh lại trong lòng Triển Dực Phi, khi ấy Triển Dực Phi vây cậu giữa thân thể anh và sofa.

Lâm Ngọc Đồng âm thầm tát mình một cái, nghĩ nghĩ sau này phải cách Triển Dực Phi xa một chút, nếu không người ta tỉnh dậy mà nhìn thấy như thế này thì không biết trong lòng sẽ nghĩ gì nữa!

Thế nhưng đúng lúc này thì Triển Dực Phi lại mở mắt ra, tự nhiên nói "Đồ trong phòng khách nhiều quá, anh sợ em lặn qua lăn lại đụng vào đâu thì lại nguy hiểm, cho nên mới kẹp em ở giữa, em không ngại chứ?"

Lâm Ngọc Đồng vịn lấy sofa ngồi lên "Anh còn không ngại thì em ngại cái gì chứ? Nào nào, em đi nấu cơm!"

Triển Dực Phi lui ra, sau khi thấy Lâm Ngọc Đồng rửa mặt xong đi vào bếp, ánh mắt anh mới đảo qua hai chiếc ly dùng để uống rượu đêm qua, bên môi là nụ cười ấm áp dịu dàng đến mức chính anh cũng không nhận ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net