Chương 16:Phát tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16:

Edit: Cầm

Beta: Gấu-chan

Chương 16:

Do Triển Dực Phi tự ý muốn chuyển giao dự án, cho nên, một vài quản lí dù đứng cùng phe với anh cũng không thể nào hiểu nổi. Tuy cuối cùng mọi người đều thống nhất ý kiến nhưng sau buổi họp vẫn có người ở lại hỏi Triển Dực Phi, rốt cuộc là tại sao anh lại làm như vậy? Triển Dực Phi trầm ngâm một lát rồi nói: " Tả ca, dự án này là do hai chúng ta cùng nhau giành về, nhưng sau khi tiếp nhận gặp phải bao nhiêu khó khăn chắc anh hiểu rõ hơn em. Tuy không phải chúng ta không giải quyết được, nhưng em cảm thấy so với việc bị người ta ngáng chân, không bằng chúng ta cứ quăng ra, dù sao thì khi bọn họ thấy khó, dự án tự động sẽ quay về tay chúng ta thôi. Đến lúc ấy, bọn họ nhất định sẽ không dám ngáng chân chúng ta nữa."

Tả Tư Khải lại nói :"Cũng khó cho chú, năm nay, bà mẹ kế kia của chú đúng là lôi kéo không ít quan hệ trong công ty, Triển Dực Ninh lại trở thành người yêu của giám đốc bên phía tài vụ, anh cảm thấy rất...... Mà thôi, chú vững tâm là được. Trước mắt vừa hay có thể nhàn rỗi một chút. Anh nghe nói lần trước anh đi công tác, người của chú tới, anh chưa được gặp đâu, hôm nào có dịp thì gặp nhau ăn bữa cơm nhé."

Triển Dực Phi cười nói "Nhất định, nhất định rồi."

Sau khi Tả Tư Khải rời đi, Trình Thích liền đi đến. Trình Thích đưa cho Triển Dực Phi một tờ giấy A4, phía trên có mười lăm dòng chữ được viết vô cùng ngay ngắn.

Triển Dực Phi nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, hỏi "Có thể sửa lại tên được không?"

Trình Thích nói "Sửa được. Mật mã hiện nay đều là cái anh quen dùng, nếu anh muốn sửa thì cũng có thể sửa được."

Triển Dực Phi nói cảm ơn, cất tờ giấy vào ngăn kéo, sau đó gọi điện cho Lâm Ngọc Đồng nói sau khi tan làm phải đi tiếp khách, không thể về nhà đúng giờ được.

Lâm Ngọc Đồng nghe xong liền nấu qua loa một bát mì để đối phó với cơn đói, sau đó đi nghiên cứu cổ phiếu. Sau khi sống lại, trong tay cậu chỉ có khoảng sáu mươi vạn đổ về, đều là tiền tiêu vặt ba mẹ cho, cho nên chính cậu cũng chẳng thể đầu tư lớn vào cái gì, chỉ có thể mua một ít cổ phiếu có lãi. Những cổ phiếu này mấy ngày nay đúng là lên xuống giúp cậu thu về được ít tiền. Điều này chứng tỏ những công ty này phát triển không khác với kiếp trước lắm. Nói cách khác, cậu còn có thể mua nhiều một chút, nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ lại là cậu không có nhiều vốn!

Sáu mươi vạn tiền vốn và hơn bảy vạn ba tiền lãi, cùng với ba trăm hai mươi vạn tiền mặt Triển Dực Phi cho, lại thêm hai trăm vạn định mức trong thẻ tín dụng. Vậy ba trăm hai mươi vạn kia có thể không cần động đến, bởi vì gần đây cậu có nhìn trúng một công ty trò chơi, cậu đã hẹn đối phương gặp mặt sau khi họ về nước, cho nên bây giờ tạm thời chỉ có thể dùng tiền trong thẻ tín dụng. Lúc này hẳn có thể rút được một nửa, cũng chính là một trăm vạn.

Có nên nói với Triển Dực Phi một tiếng không?

Hình như không nói cũng được, dù sao ý của Triển Dực Phi cũng là trả công cho cậu.

Nhưng không nói thì Triển Dực Phi cũng sẽ biết thôi!

Nghĩ vậy, Lâm Ngọc Đồng quyết định vẫn nói. Cậu mở máy viết tiểu thuyết liền một mạch đến tầm hơn một vạn bốn nghìn chữ thì thấy bên ngoài có tuyết rơi mới chịu ngừng, đứng dậy duỗi duỗi thắt lưng.

Sắp mười một giờ rồi nhưng Triển Dực Phi vẫn chưa về. Cậu đang nghĩ mình có nên chờ tiếp không thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng "lạch cạch" mở cửa.

Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa thì không còn âm thanh nào khác, Lâm Ngọc Đồng thấy lạ liền đi ra ngoài. Vừa nhìn đã không nhịn được được cười: "Triển Dực Phi, anh, ha ha ha ha ha ha, anh mặc quần áo của ai vậy?" Cậu chỉ vào chiếc áo jacket màu xanh hoàn toàn nhỏ hơn dáng người Triển Dực Phi: "Chịu anh đó, đây đâu phải phong cách của anh đâu?"

Triển Dực Phi không nói gì, cởi áo treo lên giá treo rồi nói: "Quần áo của tôi không cẩn thận bị đổ rượu ướt một mảng lớn nên phải mượn quần áo của người khác mặc tạm, thật sự khó coi như vậy sao?"

Lâm Ngọc Đồng lắc đầu, đi lấy cho Triển Dực Phi một cốc nước nóng: "Tiếc dáng người của anh thôi!"

Triển Dực Phi thầm nghĩ đây đúng là câu nói dễ nghe nhất trong ngày, nhận cốc nước uống xong mà cả người đều ấm cả lên. Rửa tay xong, anh ngồi xuống sofa hỏi Lâm Ngọc Đồng: "Hôm nay sao muộn thế này rồi em vẫn chưa ngủ?"

Lâm Ngọc Đồng ôm gối ngồi xuống đối diện Triển Dực Phi "Là vầy, tôi muốn đầu tư một ít, có lẽ sau này phải dùng đến tiền anh cho nên cảm thấy mình nên nói với anh một tiếng."

Triển Dực Phi không hỏi Lâm Ngọc Đồng đầu tư cái gì, chỉ nói: "Chỉ cần không phạm pháp thì em làm gì cũng được."

Lâm Ngọc Đồng nói đùa: "Phạm pháp sẽ không được lấy túi ngủ đúng không? Tôi nhớ mà!"

Triển Dực Phi cười cười, trước khi đứng dậy về phòng liền không nhịn được mà cong ngón tay gõ nhẹ lên trán Lâm Ngọc Đồng.

Lâm Ngọc Đồng nháy mắt thấy lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Triển Dực Phi vốn định vào đi tắm để đi ngủ, lúc này lại cầm một tờ giấy đi ra đưa cho cậu: "Nếu muốn đầu tư, vốn ít quá cũng khó khăn, em cầm những cái này dùng đi, bao giờ lãi rồi thì trả cho tôi."

Một tờ chi phiếu hai nghìn vạn! Đây là tín nhiệm lớn như thế nào chứ!!!

Lâm Ngọc Đồng không biết mình nên đối diện với Triển Dực Phi như thế nào. Mặc dù quan hệ giữa bọn họ là quan hệ hợp tác, mặc dù cậu thật sự có chút giá trị lợi dụng với Triển Dực Phi... Thế nhưng.... Thế nhưng bộ dáng này của Triển Dực Phi là bộ dáng đối với đối tác sao?

Nếu lỗ thật thì đây là hai nghìn vạn đấy chứ không phải hai nghìn thôi đâu! [1 vạn = 10.000 => 2.000 vạn = 20.000.000 =)))]

Nhất thời, Lâm Ngọc Đồng không dám nhận, tuy là kiếp trước tiền tiểu thuyết của cậu còn nhiều hơn đây, nhưng giống nhau sao? Đây chính là đối phương cho không mình đó!

Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng không nhận, âm thầm mắng mình quá nóng vội, nhưng đã lấy ra rồi, lấy lại thì cũng không tiện, vì vậy liền nói: "Em đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy đối với bạn bè tin tưởng thì chỗ này cũng chẳng đáng là bao. Hơn nữa tiền Triển Hồng Đồ đã đưa tới tay, mà ngày cưới còn xa nên nếu không đem đi đầu tư thì cũng uổng."

Lâm Ngọc Đồng nhận lấy nói:"Vậy cảm ơn anh, nhưng dù sao chỗ tiền này cũng lớn, cứ coi như tôi mượn, lát nữa sẽ mang giấy vay nợ qua cho anh."

Triển Dực Phi thở dài: "Em làm vậy khác nào đang mắng tôi?"

Lâm Ngọc Đồng cắn cắn môi, muốn nhìn được gì đó trong mắt Triển Dực Phi. Thế nhưng Triển Dực Phi lại hơi cúi đầu uống nước, khiến cậu không nhìn ra được cái gì, cuối cùng chỉ đành nói: "Vậy theo luật cũ, thỏa thuận miệng, hai nghìn vạn này là tiền tôi mượn anh."

Triển Dực Phi đáp: "Được, lúc nào em muốn trả thì trả, không có kì hạn."

Lâm Ngọc Đồng cười nói ngủ ngon, sau khi vào phòng liền nhìn chằm chằm tờ chi phiếu một lúc lâu. Sau đó cậu mở chim cánh cụt lên nói chuyện với một người bạn thân thiết.

Tán sài đồng tử: Lão Tài, tôi phát tài(*) rồi! [phát tài ở đây ý của Đồng Đồng là phát tài theo kiểu bất chính =)))]

Đậu địa chủ: Nhặt được tiền?

Tán sài đồng tử: Không phải nhặt, mà là được người ta cho! Tôi nói tôi muốn đi đầu tư, người ta liền cho tôi một khoản tiền, còn nói lỗ thì thôi!

Đậu địa chủ: Cậu nói người kia là nói cha cậu đấy à?

Tán sài đồng tử:..............

(*) Có ai nhớ cái Tán sài đồng tử này không? Là bút danh chính thức của em Đồng đó, hình như có chap trước có nói đến rồi đó, nhưng lúc ấy chưa có chắc, bây giờ thì chắc rồi nhé! Thật ra ta nghĩ cái này chắc em Đồng xuyên tạc đi từ Thiện Tài đồng tử (tiếng Phạn: Sudhanakumâra, tiếng Trung Quốc: 善财 童子; bính âm: Shàncáitóngzǐ), hay còn gọi là Thiện Tài, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này. Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm. Hình tượng Thiện Tài và Long Nữ xuất hiện cùng với Quán Thế Âm rất có thể bị ảnh hưởng bởi cặp Kim Đồng (tiếng Trung Quốc: 金童; bính âm: Jintong) Ngọc Nữ (tiếng Trung Quốc: 玉女; bính âm: Yùnǚ) hầu cận bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng đế. Thiện Tài đồng tử cũng là nhân vật Hồng Hài Nhi trong cuốn tiểu thuyết cổ điển hư cấu Tây Du Ký. Chứ cái tên Tán sài đồng tử của em ấy chả có cái nghĩa gì hết á, tán ở đây là lỏng lẻo, rơi rớt, tan ra , gạt bỏ,vv; sài là củi; còn đồng tử là trẻ nam, đấy ghép lại chả ra cái nghĩa gì hết á =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net