Chương 18:Ly rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Ly rượu

Nếu như nói trước kia Triển Dực Phi đối với Lâm Ngọc Đồng là vô cùng khắc chế bản thân không làm ra hành động gì quá thân thiết, như vậy hiện tại Triển Dực Phi lại là trắng trợn đối tốt với Lâm Ngọc Đồng, tỷ như Lâm Ngọc Đồng đánh nhau dẫn đến nắm tay bị thương, Triển Dực Phi liền không cho Lâm Ngọc Đồng nấu cơm, chẳng những sớm chiều hai bữa đều chủ động gọi cơm ngoài, còn đem toàn bộ việc nhà có liên quan tới nước nhận về mình, không cho Lâm Ngọc Đồng động dù chỉ một đầu ngón tay. Lại ví dụ như Lâm Ngọc Đồng thuận miệng khen điểm tâm nhà ai ngon một câu, Triển Dực Phi có thể ngay lập tức chạy đi xếp hàng chờ, chỉ vì muốn mua một khối bánh ngọt kia.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy, nếu cậu còn không nhìn thấy Triển Dực Phi đối tốt với mình, vậy cậu chính là kẻ não nhỏ mà truyền thuyết tương truyền. Đương nhiên cậu cũng sẽ không bởi vì việc này mà chạy đi hỏi Triển Dực Phi cái gì, bởi vì chính cậu còn không biết cảm giác này của bản thân đối với Triển Dực Phi là gì____ nếu lúc này mạo muội chạy đi hỏi không đúng thời điểm, làm không tốt chỉ có thể khiến cả hai xấu hổ, còn không bằng cứ mặc kệ như bây giờ, hai bên đều thoải mái ở chung ___ dù sao bọn họ cũng có giấy kết hôn, còn có hiệp nghị bằng miệng, chỉ cần không có tình cảm nào khác xuất hiện, không lâu sau có thể nước chảy thành sông (+).

(+ Nước chảy thành sông: hán việt là thủy đáo cừ thành.

"Thủy đáo cừ thành" là câu thành ngữ Trung Quốc ý nói rằng thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu.

Câu thành ngữ này cũng mang ý nghĩa là không cần phải lo lắng, không cần phải cố đạt được thành công bằng mọi giá hay đặt nặng tâm vào việc theo đuổi thành công, bởi việc gì đến sẽ đến, khi tới thời điểm chín muồi, nỗ lực bỏ ra sẽ được đền đáp xứng đáng.

Như dòng suối tự nhiên khởi nguồn từ nơi nước chảy, lo lắng là vô ích, bởi điều gì đến sẽ đến. Nỗ lực bỏ ra tự sẽ thu được kết quả. )

Kỳ thực rất nhiều thời điểm Lâm Ngọc Đồng cảm thấy, cậu cùng Triển Dực Phi giống như một đôi vợ chồng già, thời gian sinh hoạt chung bình thản ấm áp như nước chảy mây trôi, cũng giống như mấy lão nhân trong viện dưỡng lão an nhàn sống, mỗi ngày cùng ở một chỗ, cùng ăn chung một bàn, nhàn nhã thì cùng nhau tán chuyện một chút, sau đó thời gian buổi tối ai về nhà nấy nghỉ ngơi. Chỉ bất quá hai người đều còn trẻ, cho nên còn có rất nhiều việc khác cần liều mạng làm.

(Nước chảy mây trôi : Hành vân lưu thủy - 行云流水 – xíng yún liú shuǐ (nước chảy mây trôi – như nước chảy mây trôi – thường để chỉ văn chương thơ ca tự nhiên lưu loát, không chịu câu thúc, cũng để chỉ sự vật lưu chuyển không ngừng, trôi qua không quay trở lại.)

Người phụ trách Công ty khoa học kỹ thuật Dịch Du – Nghiêm Thụ về nước, Lâm Ngọc Đồng cùng hắn hẹn nhau thời gian gặp mặt. Vốn là đối phương nói có thể tự mình tới thăm, nhưng Lâm Ngọc Đồng muốn nhìn một chút hàng ngũ tập thể nhân viên cùng trình độ kỹ thuật của đối tác, cho nên quyết định đến công ty đối phương nói chuyện.

Buổi chiều thứ sáu chỉ có hai tiết, vậy là có thời gian để đi, Lâm Ngọc Đồng chính là vào sáng ngày thứ hai lúc tám giờ đặt vé máy bay, tính toán tầm năm giờ chiều sẽ được đưa tới nhà, liền thu dọn một chút ba lô liền trực tiếp rời đi. Trước khi rời đi cậu cần nhờ Hoa Ngọc Bách chép bài giảng hộ, cũng muốn nhờ Hoa Ngọc Bách học hộ cậu một hôm. Trước khi Hoa Ngọc Bách xuống xe liền đeo lên khẩu trang, khoát tay Lâm Ngọc Đồng, Lâm Ngọc Đồng thấy cậu bạn kia che kín, đột nhiên phát hiện gần đây môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng, liền cũng chạy đi mua mấy hộp khẩu trang.

Nói đến cũng thật trùng hợp, lần này quầy thuốc cậu tới là nơi lần trước Triển Dực Phi mua thuốc được nước trái cây cho cậu. Lâm Ngọc Đồng mua khẩu trang xong, tổng cộng cũng được hơn trăm đồng a, hẳn là cũng có thể tham gia giải thưởng kia đi? Liền hỏi đối phương: " Xin chào, xin hỏi ở đây còn hoạt động trúng thưởng không?"

Nhân viên bán thuốc nhiệt tình mà nói: "Có a, có a, hai mươi đồng có thể tham gia một lần, số tiền ngài mua đủ cho ngài tham gia mười ba lần."

Lâm Ngọc Đồng vui vẻ một chút, vội vàng từ trong hộp bên cạnh lấy ra mười ba tấm thẻ cào nhanh chóng cạo cạo.

Còn đừng nói nha, vận khí của cậu so với Triển Dực Phi thật sự đáng tin hơn nhiều, Triển Dực Phi mua nhiều như vậy mới chỉ có được một chai nước uống, cậu lại thành công cào ra hai cái giải nhì! Giải nhì khẳng định không phải là nước trái cây!

Lâm Ngọc Đồng cầm phiếu trúng thưởng hướng nhân viên bán thuốc nói : "Xin hỏi phần thưởng giải nhì là cái gì? Là vé xem phim sao?"

Nhân viên bán thuốc nói: "Vé xem phim là giải nhất, giải nhì là cái này." Lấy ra một cái cặp lồng vô cùng lớn, " Ngài có muốn không? Không muốn có thể nói tôi đổi cho thành nước trái cây."

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Lâm Ngọc Đồng yên lặng cầm bốn bình nước trái cây về nhà, lúc đi ngang qua siêu thị do dự một chút, vẫn là nên đi vào mua chút hoa quả cùng rau xanh, còn có thịt cá cũng phải mua. Cậu đi ra ngoài một chuyến này cũng phải mất hai ba ngày, phỏng chừng cậu không ở đây Triển Dực Phi lại muốn ăn bánh mì sữa cùng đồ ăn trong tiệm cơm bên ngoài, cảnh tượng như vậy khiến cậu đột nhiên thấy Triển Dực Phi có chút đáng thương, cho nên vẫn là nên làm sẵn một chút bánh chẻo để trong nhà đi.

(Bánh Chẻo Là một biến thể của há cảo với vỏ bột mì bọc thịt và rau. Bánh thường được hấp chung với tre để mang hương vị thơm mát tự nhiên. Bên cạnh đó còn có thể bắt gặp loại bánh này được chế biến bằng cách rán hơi cháy ở một bên mặt.)

Trước cậu có bao hồn đồn ( vằn thắn) Triển Dực Phi khen ăn ngon, bất quá hồn đồn bao xong mà cậu không có ở đây nhưng không có cách nào nấu lên, còn không bằng làm bánh chẻo Đông Thượng, chờ buổi sáng lấy ra là có thể ăn, coi như rất tiện đi. Về phần đêm nay, có lẽ nên uống chút rượu? Cũng là cuối tuần rồi, thả lỏng một chút cũng không sao.

Lâm Ngọc Đồng mua chút bia, lại mua hai bình rượu đỏ, sau đó lại gọi điện cho Triển Dực Phi hỏi xem buổi tối anh có trở về ăn cơm hay không, nếu về cậu lại làm cơm bình thường.

Từ khi Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng ở chung tới nay anh đều cố gắng về nhà ăn cơm, xã giao nếu có thể trốn liền trốn, lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc Đồng chủ động gọi điện cho anh hỏi anh có về ăn cơm hay không, đương nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh (*), cho nên sau một lúc lâu mới đem xao động mãnh liệt này đè xuống, lạnh nhạt mà không mất ôn nhu nói: "Sẽ về, có thể so với bình thường tôi sẽ về sớm hơn một chút."

[(*) Dù từ này hay xuất hiện trong đam mỹ nhưng mình vẫn muốn chú thích cho những bạn không biết ạ.Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.]

Lâm Ngọc Đồng cúp điện thoại nhìn đồng hồ, thấy mới tới gần giờ cơm trưa, trước hết tự làm cho mình một chén mỳ sốt, sau lại xem một chút vấn đề cậu cần trao đổi với đối phương, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Bình thường cậu cũng chỉ làm đồ ăn nóng cùng rau trộn nhiều một chút, nhưng lần này lại làm nhiều thứ như vậy, thậm chí còn làm một chút đồ ngọt ___ bánh khoai lang tím tẩm dừa cùng phù dung cao.

Thời điểm Triển Dực Phi trở về vừa đúng lúc Lâm Ngọc Đồng đem bánh khoai lang tím tẩm dừa cùng phù dung cao đặt lên bàn, tròn tròn như long nhãn đặt trong chén, ngay từ đầu Triển Dực Phi đều không nhìn ra là cái gì, vẫn là Lâm Ngọc Đồng thấy ánh mắt của anh, lấy đũa gắp một miếng đến cho anh thử, anh mới thấy rõ màu tím bên trong, hơn nữa ăn ngon như vậy, ngòn ngọt còn có chút ấm áp?

"Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?" Triển Dực Phi đem chiếc đũa đưa cho Lâm Ngọc Đồng rồi hỏi.

"Cũng không phải ngày gì đặc biệt chỉ là cuối tuần, làm thêm chút đồ ăn mà thôi. Mặt khác sáng mai tôi cũng cần lên máy bay đi S thị có chút việc, khả năng nhanh nhất cũng là buổi tối hai ngày sau mới có thể trở về."

Tâm tình vui vẻ nhảy nhót khi về nhà của Triển Dực Phi giảm bớt một nửa, nhưng trên mặt vẫn chưa biểu lộ ra. Anh đi rửa sạch tay rồi ngồi vào trên bàn, lại nhìn trên bàn có bốn món ăn quen thuộc cùng mấy bình nước trái cây.

"Hôm nay đi mua khẩu trang, tôi cào trúng thưởng được như vậy." Lâm Ngọc Đồng nói xong đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Triển Dực Phi, "Dực Phi, ngày đó anh mua thuốc trúng giải gì?"

Cậu rút được hai cái giải nhì, đối phương đổi cho cậu mấy bình nước trái cây, vậy Triển Dực Phi một chai là giải gì?

"Giải ba."

"Giải ba? Phần thưởng là cái gì?"

Triển Dực Phi vẫn chưa có trả lời.

Lâm Ngọc Đồng vẫn là sau khi mua khẩu trang mới biết được, giải ba là một hộp đựng đồ trang điểm nho nhỏ. Bởi vì hoạt động mở rộng bên đó chủ yếu là sản xuất hộp đựng đồ trang điểm cùng cặp lồng nên có rất nhiều giải thưởng đó. Về phần bình nước hoa quả kia rõ ràng là dùng để dành cho những vị khách không nhận hai phần thưởng trên mà chuẩn bị, nhưng điều này vẫn là nói sau.

"Tiểu Đồng, em đang tìm cái gì vậy?" Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng tìm mọi nơi trong ngăn tủ, giương giọng hỏi.

"Cái chén a, lúc chúng ta dọn đến đây mua cái chén thủy tinh để đây như thế nào lại không thấy? Tôi rõ ràng lấy ra hai cái để ở phía ngoài, sau lần chúng ta uống rượu lần trước đâu có dùng nữa đâu?"

"Không có sao?" Triển Dực Phi tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Không phải là chúng ta mua một bộ sao? Hẳn là còn bốn chiếc nữa đi?"

"Có a." Lâm Ngọc Đồng trả lời, trái phải tìm mãi không ra, cũng chỉ có thể trước bỏ hai cái mới ra dùng, nếu không thức ăn trên bàn nguội hết.

"Còn buồn bực sao?" Triển Dực Phi lấy hai cái chén ra rót rượu, thấy Lâm Ngọc Đồng có chút rẩu rĩ không vui.

"Tôi có chứng cưỡng bách, muốn tìm vật gì mà không ra sẽ đặc biệt khó chịu."

". . . Kỳ thật là do tôi làm vỡ." Triển Dực Phi vừa nghe cậu nói khó chịu liền nhanh chóng nói: " Nhưng thấy em đặc biệt thích nên không muốn nói."

"Sớm nên nói a, tôi cũng không cho đó là việc lớn gì đâu. Không là tôi lại nghĩ bản thân vứt lung tung ở đâu rồi." Lâm Ngọc Đồng thấy vậy liên không rối rắm nữa, vui vẻ mà gắp cho Triển Dực Phi một đũa thịt kho tàu, "Nào nào , nếm thử cái này đi, mùi vị cũng không tệ lắm."

Triển Dực Phi nghĩ đến lần trước uống rượu xong sau đó được hôn trán Lâm Ngọc Đồng, trong lòng không khỏi có chút lâng lâng, muốn cho Lâm Ngọc Đồng uống nhiều rượu một chút, liền có thể hôn môi không thì ít nhất cũng sẽ được ôm đi ngủ a. Đáng tiếc có thể là do Lâm Ngọc Đồng lần này muốn ngày hôm sau sáng sớm tới sân bay cho nên có uống nhưng lại không có uống nhiều, cho tới khi ăn xong vẫn còn thanh tỉnh, còn đem đồ vật trên bàn đều dọn dẹp gọn gàng.

Lâm Ngọc Đồng đóng cửa tủ lạnh nói với Triển Dực Phi: "Tôi đem thịt kho tàu cùng phù dung cao đều để trong tủ lạnh, nếu anh muốn ăn có thể cho vào lò vi sóng quay nóng lên là ăn được, chỉ mất hai phút thôi. Nhưng mà bánh khoai lang tím bọc dừa chưa có lăn bột nên có thể sẽ bị dính, anh có thể lăn bột trước khi quay một chút. Mặt khác tôi còn bao một ít bánh chẻo trong ngăn tủ lạnh, buổi sáng anh cũng có thể lấy ra ăn."

Triển Dực Phi an tĩnh mà nghe lâm Ngọc Đồng nói xong, hỏi: " Bánh chẻo khi nấu chín rồi sẽ thành dạng gì a?"

Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ một chút nói: " Khi chin nó sẽ nổi lên trên mặt nước a."

Lâm Ngọc Đồng nói xong liền định đi rửa bát, Triển Dực Phi nhìn kỹ gói bánh chẻo mới, chỉ sợ hai ngày tới anh chỉ có thể ăn được mình bánh chẻo cũng sẽ không ngán a.

Thấy Lâm Ngọc Đồng đã rửa bát xong chuẩn bị đi tắm rửa, Triển Dực Phi về phòng ngủ của mình đem tủ đầu giương mở ra, đem một cái hộp bên trong mở ra, sau đó lấy vật bên trong ra thửng thức trong chốc lát, nghiễm nhiên là bộ dáng đối đãi với trân bảo, không phải là hai cái chén mà Lâm Ngọc Đồng lúc nãy đi tìm thì là cái gì?

Đây là cái chén anh cùng Lâm Ngọc Đồng uống rượu giao bôi, nếu để bên ngoài vạn nhất không cẩn thận đánh vỡ thì thật đáng tiếc không phái sao? Cho nên vẫn là để anh cất đi.

Hôm sau, Lâm Ngọc Đồng vì phải đến sân bay nên thức dậy rất sớm, nhưng không nghĩ tới Triển Dực Phi so với cậu còn thức dậy sớm hơn, hơn nữa ý tứ của Triển Dực Phi cũng rất rõ ràng, muốn đích thân đưa cậu tới sân bay.

"Sau khi em xuống máy bay có thể sẽ trực tiếp đi gặp luôn đối phương, tốt nhất vẫn nên giữ cho tinh thần thật tốt. Cho nên vẫn là để tôi lái xe đưa em đi trong lúc đó em có thể ngủ một giấc."

"Vậy làm phiền anh." Lâm Ngọc Đồng cầm lên hành lý, ngồi lên xe Triển Dực Phi.

"Đến nơi có chuyện gì tùy thời em đều có thể gọi điện cho tôi." Thời điểm Triển Dực Phi đưa Lâm Ngọc Đồng vào soát vé nói.

"Được, vậy anh lái xe cẩn thận." Lâm Ngọc Đồng khoát tay áo.

Triển Dực Phi đứng yên tại chỗ nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy thời gian hai ngày thật là dài, khiến anh đem bộ dáng của Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ thành đủ loại khác nhau. Lúc này đột nhiên bên cạnh anh xuất hiện một người dùng bộ dáng tức chết người khác cùng giọng nói thiếu đòn vang lên: "Sách, nhớ thương người ta rõ ràng như vậy sao không đi luôn cùng người ta đi?"

Không phải Cao Văn Lượng thì còn là ai?

Triển Dực Phi đen mặt, "Cậu tưởng tôi vui vẻ lắm khi để cậu đi chắc? Nhanh chân lên."

Nếu không phải thật sự không thể phân thân, nếu không phải bởi vì ăn giấm mà điều Cao Văn Lượng đi khiến cho tên Thẩm Quân kia làm Lâm Ngọc Đồng bị thương, anh làm sao có thể cho cái tên này tiếp tục ở bên cạnh Lâm Ngọc Đồng?

Mẹ, cậu nghĩ lão tử hiếm lạ người như cậu chắc?

Triển Dực Phi hiếm khi ở trong lòng chửi thầm, buồn bực mà quay người rời đi sân bay.

1.Bánh chẻo:

2.Hồn đồn ( vằn thắn):

3.Khoai lang tím tẩm dừa:

4.Phù dung cao: (bánh phù dung)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net