Chương 19: Thương lượng hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 19: Thương lượng hợp tác

Thời điểm Lâm Ngọc Đồng xuống máy bay là chín giờ bốn mươi lăm phút sáng, mà trước khi cậu lên máy bay cũng đã liên lạc với Nghiêm Thụ, cho nên khi vừa ra ngoài cậu liền thấy một thân hình không cao lắm, trên gương mặt trẻ trung còn mang theo lúm đồng tiền, Nghiêm Thụ mang theo một vị thư ký nhìn nho nhã già dặn đợi ở bên ngoài. Đời trước về sau Nghiêm thần tài cùng Bạch cốt tinh- Bạch Y Hà là kỹ thuật viên, Lâm Ngọc Đồng cũng đã gặp qua hai người họ, chẳng qua đời trước thời điểm cậu gặp hai người này không có sáng sủa trẻ trung đầy sức sống giống như hiện tại, dù sao sau tám năm năm tháng dấu vết năm tháng để lại nên ai cũng thay đổi.

Nghiêm Thụ chưa từng gặp qua Lâm Ngọc Đồng, mà ngay cả Bạch Y Hà cũng là nghe Nghiêm Thụ nói có một khách nhân là nhà đầu tư muốn tới, cho nên mới bị kéo đi để giữ thể diện.

Bạch Y Hà nhìn chằm chằm người mang một thân áo bành tô màu đen, quan sát hành khách đi ra ngoài, hạ giọng nói: "Anh nói người này đáng tin sao?"

Nghiêm Thụ vốn đã không cao hơn Bạch Y Hà, lúc này Bạch Y Hà còn đi giày cao gót liền so với hắn lại càng cao hơn, Nghiêm Thụ theo bản năng mà kiễng kiễng chân lên (Chu choe quạ TvT), cũng không phải rất chắc chắn mà nói: "Hẳn là còn có thể đi, qua cách nói chuyện nghe có vẻ rất đáng tin. Dù sao bất kể thế nào, trước tiên đi gặp mặt đã rồi lại nói sau, nếu không tôi chỉ có thể bán văn phòng của mọi người để lấy vốn."

Bạch Y Hà trong nháy mắt đen mặt, vừa nhớ tới những món trang sức trên bàn trang điểm giờ không còn nàng chỉ còn lại không khí, nàng hung hăng nhéo Nghiêm Thụ một cái, "Còn không phải là do anh đem tiền cho em trai tốt của anh mượn? Nói cái gì mà một tháng sau liền trả lại, nhưng đến giờ một phân tiền lãi còn chưa có, ngược lại bản thân công ty của hắn còn có thể duy trì, nhưng công ty chúng ta thiếu số tiền kia liền nghèo đến không thể nghèo hơn. Ngày hôm qua Tiểu Phương nói với tôi nếu tháng này không trả lương cho cậu ấy cùng Lâm Đông thì họ cũng chỉ có thể đi thôi, không thì tiền thuê nhà không có cách nào trả."

Nghiêm Thụ thở dài nói: "Khó khăn cho em rồi, lúc trước em dẫn nhiều người lại đây giúp tôi như vậy, vậy mà một công việc tốt tôi cũng không cho mọi người được. Yên tâm đi, lần này tôi nhất định khiến đối phương đầu tư cho chúng ta."

Bạch Y Hà căn bản là không dám ôm nhiều quá nhiều hy vọng. Bọn họ đã gặp qua rất nhiều người như vậy, kết quả đương nhiên đều là thất bại, những người đó nếu không phải vừa nghe qua Nghiêm Thụ nói còn thiếu tiền ngân hàng cho vay lúc đầu để quay vòng vốn thì chính là triệt để muốn bọn họ bán bản quyền. Dù sao tới nay cũng chưa có nhà đầu tư nào vừa đồng ý góp vốn lại vừa để cho bọn họ giữ bản quyền.

Lâm Ngọc Đồng đứng ở một bên vừa nhắn tin thông báo cho Triển Dực Phi vừa nghe mấy người Nghiêm Thụ nói chuyện, thấy hai người vừa nói chuyện xong lại lập tức ủ rũ, mỉm cười đi qua, "Xin hỏi ngài là Nghiêm Thụ tiên sinh sao?"

Nghiêm Thụ nhìn người đang nói chuyện với mình là một thanh niên mặc áo gió màu kem, nhất thời ngẩn người, "Cậu là?"

Lâm Ngọc Đồng tự nhiên mà hào phóng vươn tay, "Xin chào, tôi là Lâm Ngọc Đồng, là nhà đầu tư có ý muốn hợp tác cùng các anh."

Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà liếc nhau, động tác vươn tay có chút chậm chạp. Lâm Ngọc Đồng thấy thế cười hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Bạch Y Hà vội cướp lời: "Không có không có, chính là không có nghĩ tới Lâm tiên sinh lại trẻ như vậy. Lâm tiên sinh một đường vất vả để tới đây đi? Chúng tôi đã giúp ngài đặt tốt khách sạn, mời ngài đi bên này."

Trên đường đi Nghiêm Thụ hỏi: "Lâm tiên sinh hiện tại đang công tác tại đâu?"

Lâm Ngọc Đồng trả lời: "Tôi còn đang tới trường đi học, cho nên thời gian có chút bất tiện. Hai vị cũng không cần khách sáo, tôi đến đây chỉ xem công ty một chút, các cái khác đều không quan trọng."

Lâm Ngọc Đồng nói coi như là sự thật đi, hơn nữa người này khồng hề mang lại cảm giác cao cao tại thượng kiêu ngạo không ai bì nổi của các phú gia công tử thông thường, cho nên Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà trong nháy mắt lại tăng thêm một ít hảo cảm. Bọn họ không sợ điều kỳ quái gì, chỉ sợ người đầu tư không nhìn tới sản phẩm của bọn họ.

Vốn là Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà muốn đưa Lâm Ngọc Đồng về khách sạn trước nhưng Lâm Ngọc Đồng lại muốn làm việc chính trước, lại nói cậu tính toán kỹ lưỡng cũng chỉ mang theo một cái ba lô mà thôi, mang theo cũng không tính là nặng, mấy người thương lượng một chút liền trực tiếp tới công ty cổ phàn hữu hạn khoa học kỹ thuật Dịch Du.

Đời trước Lâm Ngọc Đồng xem qua truyền thông phỏng vấn Nghiêm Thụ, biết được cảnh ngộ ban đầu của Nghiêm Thụ thực sự rất gian nan, bởi vì có một người em trai không đáng tin, sau khi hai người phát triển hai công ty riêng, Nghiêm Thụ bị kéo chân không ít. Nhưng đến khi đặt chân vào công ty khoa học kỹ thuật Dịch Du, Lâm Ngọc Đồng vẫn có chút bối rối, cậu không nghĩ tới lại có thể khó khăn tới nông nỗi này, hoàn cảnh như vậy phỏng chừng khiến người có ý tới xem bị dọa chạy, công ty đặt trong một ký túc xá cực kỳ cũ kĩ, công ty khoa học kỹ thuật Dịch Du ở tầng ba chiếm một phần ba diện tích, đại khái có thể coi là được gần một trăm năm mươi bình, một nơi nhỏ như vậy lại cho gần ba mươi nhân viên công tác, vừa thấy chính là đồ dùng là mua giá thấp trên thị trường, trong không khí thoang thoảng hương vị mì ăn liền, cậu mới chỉ bước vào nghiên cứu một chút, đã thấy một nhân viên không có quy củ mệt mỏi nằm dài ra bàn làm việc.

Mắt thấy Lâm Ngọc Đồng chăm chú nhìn vào trên người Tiểu Cường, Bạch Y Hà vô cùng nhanh chóng phản ứng lại ____ "Ba!" Nàng tùy tay cầm lên một kẹp văn kiện bình tĩnh mà vỗ lên đầu Tiểu Cường.

"Khụ, thời giạn hẹn còn chưa tới nên mọi người vẫn đang ai làm việc nấy, khiến Lâm tiên sinh chê cười rồi." Nghiêm Thụ nói xong nhanh chóng khéo léo mà tránh đi tầm nhìn của Lâm Ngọc Đồng, nhưng rất nhanh hắn đau khổ phát hiện, Lâm Ngọc Đồng rất cao, căn bản là hắn chắn không được cái gì.

"Những thứ này là bản vẽ tổng thể sao?" Lâm Ngọc Đồng nhịn xuống cảm giác chán ghét, cố gắng phân tán lực chú ý vào bản vẽ hình ảnh tương quan.

"Đúng vậy, chính là chỉ là một phần nhỏ trong số đó. Chúng ta tới phòng họp đi, tổ trưởng của chúng tôi sẽ nêu rõ về sản phẩm cho ngài."

"Theo tôi thấy đây là người đầu tư đi?" Chờ Lâm Ngọc Đồng cùng mấy người Nghiêm Thụ vào trong phòng họp, một người nhân viên kỹ thuật vẫn nhịn không được nói: "Nhưng mà cũng quá trẻ tuổi đi? Tôi nghĩ lần này không cần tiếp tục trình bày sản phẩm."

"Cũng đừng có nói như vậy đi, không cần vì người ta trẻ tuổi mà khinh thường, thực sự là có khi đối với ngành này so với chúng ta hiểu nhiều hơn."

"Chỉ có một mình tôi thấy cậu ta rất đẹp trai sao?"

"Chú ý tới cũng vô dụng, người ta đã đeo nhẫn kết hôn kia kìa." Khảo sát viên lành lạnh mà nói.

"Thiết, tôi nhìn cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, nào có khả năng nhanh như vậy đã kết hôn a? Cái kia khẳng định không phải nhẫn kết hôn!"

Bình thường làm việc mệt đến chết đi sống lại, tăng ca lại là chuyện bình thường, bình thường gần như là không có thời điểm tan tầm, tiền lương còn không trả đúng hạn, nhóm nhân viên cũng liền lấy chuyện bát quái ra làm niềm vui.

Lâm Ngọc Đồng không biết chính mình tại trong lời nói của nhân viên công ty xôn xao một hồi, cậu đang ngồi trong phòng nghe Bạch Y Hà giải thích về sản phẩm.

Hiện nay khoa học kỹ thuật Dịch Du đang nghiên cứu hai sản phẩm, một là cùng dạng với trò chơi âm nhạc vui vẻ làm tiêu tan mệt mỏi, tên là :"Côn trùng đại chiến", bởi vì đối tượng chính là các loại côn trùng. Còn có một trò chơi tên là "Đẩy thùng", vừa mới làm xong cấp thứ nhất, cũng đang bắt đầu làm tiếp. Trò chơi này cùng trò đẩy thùng truyền thống khác nhau, đẩy thùng truyền thống là làm sao đẩy được thùng tới điểm cần đến, mà trò chơi trước mắt này chính là đẩy thùng dùng để tránh né địch nhân công kích ( một đống các loại rau củ quái vật).

Lâm Ngọc Đồng biết hai trò "Côn trùng đại chiến" cùng "Đẩy thùng" sau này đều thu hút được rất nhiều người chơi.

Bạch Y Hà lúc này đã trình bày xong, ngồi vào vị trí của mình thấp thỏm mà nhìn Lâm Ngọc Đồng. Làm tổ trưởng tổ thiết kế, đương nhiên nàng hy vọng có được nhà đầu tư, nhưng kỳ thật trong lòng nàng cũng là vô cùng lo lắng, bởi vì nàng đã gặp qua đủ loại nhà đầu tư, nhưng còn chưa thấy qua loại như Lâm Ngọc Đồng này, ngồi ở đằng kia nghe vô cùng nghiêm túc, nhưng là một vấn đề cũng đều không thắc mắc.

Nghiêm Thụ nói: "Lâm tiên sinh, ngài có vấn đề gì cứ việc nói, hoặc là đối với chúng tôi có ý kiến gì, chúng tôi sẽ tận lực trả lời thuyết phục ngài."

Lâm Ngọc Đồng nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ một chút, phát hiện cách thời gian cơm trưa một chút, liền nói: "Sản phẩm lần này không tồi, tôi cảm thấy vô cùng hứng thú, nhưng tôi hy vọng về sau công ty có thể đổi địa điểm công tác, ít nhất lần sau địa điểm mà tôi tới có thể có ghế dựa ngồi thoải mái, dù sao hoàn cảnh tốt một chút sẽ khiến cho nhân viên càng có động lực làm việc."

Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà ánh mắt sáng ngời, vài người nhân viên khác đang chuẩn bị tùy thời giải thích nghi vấn của Lâm Ngọc Đồng cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì vị Lâm tiên sinh này quyết định muốn đầu tư a!

Lâm Ngọc Đồng dưới ánh mắt mừng như điên của của nhân viên, nói: "Về chi tiết bộ phận đầu tư chút nữa tiết tục nói, hiện tại đã tới giữa trưa, không bằng để tôi mời mọi người một bữa cơm đi?"

Nghiêm Thụ lúc này mới hồi phục tinh thần, "Không không không, đương nhiên là tôi mới là người nên mời Lâm tiên sinh rồi."

Lâm Ngọc Đồng bật cười, "Nghiêm tổng, tôi so với anh nhỏ hơn, anh không chê tôi liền gọi anh một tiếng Nghiêm ca được không? Tôi đây là chuẩn bị đưa tiền xong cho chưởng quỹ liền muốn chạy a, về sau thời điểm có thể tới kỳ thật không nhiều lắm, anh cũng không thể cướp đoạt chút cơ hội tạo tình cảm với mọi người nha."

Nghiêm Thụ vừa nghe không muốn nói tiếp cái gì nữa, nhưng trong lòng vẫn là nghĩ chờ cơm nước xong vẫn là để hắn trả tiền.

Một đoàn người phảng phất nghe được có khoản đầu tư, cảm giác đều phải cảm tạ, đừng nói ăn cơm rau dưa, chính là tiếp tục ba ngày nữa ăn mì ăn liền bọn họ cũng nguyện ý! Thật nhiều người trong số bọn họ đều là nhìn mặt mũi Bạch Y Hà mới cùng ở lại đây, nhưng hữu tình là về hữu tình, cũng không thể vì vậy mà tiền lương cũng không phát đúng hạn suốt như vậy, nếu không phải luyến tiếc trò chơi kia có bản thân tham dự chế tác, bọn họ cũng sẽ không kiên trì tới hôm nay.

Đời trước Lâm Ngọc Đồng cũng có mấy lần tới S thị, có khi là tới ký bán bản quyển tiểu thuyết, có khi là tới gặp Thẩm Quân, dù là nguyên nhân gì, cậu đối với nơi này cũng coi như cũng quen thuộc. Nhưng mà so với việc địa phương này là của Nghiêm Thụ cậu vẫn không bằng anh ta, vì vậy liền nghe theo sắp xếp của Nghiêm Thụ, đi tới một phòng ăn Trung Quốc không quá chất lượng.

Hai mươi sáu người cùng ngồi chung một phòng, ba cái bàn, cân nhắc tới khi ăn xong còn phải bàn bạc công việc, ngược lại mọi người đều không có uống rượu, mà công ty cũng coi như đã có thêm tài chính rót vào, vì vậy mọi người đều rất vui vẻ, liền uống nước trái cây ăn cơm cũng thỏa mãn.

Người từng khen Lâm Ngọc Đồng đẹp trai thấy không khí bữa cơm ấm áp không tồi, vui đùa hỏi: " Lâm tiên sinh, xin hỏi cậu đã có bạn gái sao?"

Lâm Ngọc Đồng nâng lên ngón tay trái giật giật ngón áp út, cười nói: " Không có, nhưng là đã có đối tượng kết hôn."

Nhất thời từng trận âm thanh oán than cùng không dám tin vang lên.

Buổi chiều Lâm Ngọc Đồng cùng Nghiêm Thụ và Bạch Y Hà trở lại công ty khoa học kỹ thuật Dịch Du bước đầu tiến hành ký hợp đồng, lúc này đây Lâm Ngọc Đồng đưa ba trăm vạn, xem như nhập cổ phần, về sau cậu là cổ đông của khoa học kỹ thuật Dịch Du chiếm ba mươi bảy phần trăm cổ phần.

(300 vạn: 9,988,407,163.05VND giàu kinh dị 9 tỷ các mẹ ạ T^T.

Mọi người nhớ không Triển ca cho Tiểu Đồng 520 vạn tương đương với 17,313,239,082.63= 17 tỷ 300 triệu .

Anh rất nghèo nên chỉ cho vợ như vậy thôi =)))))) . T^T sự thật luôn luôn đau đớn như vại huhuhuhu.)

Sau khi ký hợp đồng xong, Bạch Y Hà mang theo hai nhân viên sống lâu năm tại S thị mời Lâm Ngọc Đồng đi thưởng thức ẩm thực nổi tiếng nơi đây, thời gian cũng coi như trôi qua rất nhanh, trong quá trình nếu Lâm Ngọc Đồng có gì không hiểu hoặc thắc mắc Bạch Y Hà sẽ cùng hai vị đồng nghiệp kia giải thích cho Lâm Ngọc Đồng.

Đến buổi chiều, Lâm Ngọc Đồng quay lại khách sạn, đầu tiên là cậu tắm rửa một chút, sau đó mới đem bản bút kí mở ra, tại trong trí nhớ của bản thân về lần đầu tiên đầu tư một hạng mục nhấc bút viết xuống.

Vừa mới viết xong thì Triển Dực Phi liền gọi điện thoại lại đây, "Mọi việc đã bàn bạc tới đâu rồi?"

Lâm Ngọc Đồng đáp: "Rất thuận lợi, nhưng mà vẫn còn phải ở đến cuối tuần, còn chưa tới cục công thương hoàn thành hết thủ tục liên quan, còn phải ở lại thêm hai ngày nữa mới có thể trở về."

Trong mắt Triển Dực Phi hiện lên vẻ mất mát, "Vậy chỉ có thể để lần sau vậy, Thiên Dật cùng Trình ca hẹn chúng ta tối mai đi ăn, vốn là muốn mời em cùng đi."

Lâm Ngọc Đồng trầm mặc một chút nói, "Lần sau đi."

Triển Dực Phi không lên tiếng, kỳ thật anh có rất nhiều chuyện muốn nói cùng cậu, nhưng đến thời điểm này ngược lại lại không biết nên nói gì trước.

Lâm Ngọc Đồng cứ như vậy lẳng lặng cầm điện thoại nghe trong chốc lát, không nghe thấy tiếng đáp lại, liền nói: "Tôi còn có một chút việc, anh có chuyện gì khác muốn nói không, nếu không tôi cúp máy trước."

Triển Dực Phi ho nhẹ một tiếng, "Kỳ thật cũng không có gì, chính là đột nhiên một mình ở nhà có chút không quen."

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Triển Dực Phi thở dài, "Hẳn là em cũng mệt mỏi rồi đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

Lâm Ngọc Đồng nhìn di động thất thần một lát, thẳng đến khi Triển Dực Phi không có khả năng nghe thấy cái gì nữa, bản thân cậu cũng không biết chính mình phát điên cái gì, cư nhiên không nhanh không chậm nói ra một câu "Ngủ ngon.", sau đó tiếp tục quay lại máy tính.

Mỗi ngày cậu đều sẽ dùng một chút thời gian xem bình luận của độc giả, nhưng ngày hôm nay vội vàng cùng bọn Nghiêm Thụ gặp mặt, cũng chưa có xem qua.

Lúc này vừa nhìn qua, lại nhất thời trừng lớn mắt. Chỉ thấy khu bình luận vốn không nhiều cũng không ít độc giả của cậu đột nhiên đông vui hơn hẳn, từ trước tới nay chưa từng náo nhiệt như vậy, nguyên nhân là có một độc giả tâm tình không tốt.

Vị độc giả này tên là "Say nằm trong rừng", tặng cậu phần thưởng, đưa cho cậu ít nhất hơn hai trăm ngọc bội! Một ngọc bội có giá trị là một vạn đậu kim phàm, tương đương với một trăm nhân dân tệ, vị độc giả này khiến cậu không biết nên nói gì, cho nên hiện tại khu bình luận của cậu là như vậy ____

(100RMB gần 330,000VND => 200 x 330,000=66,000,000VND. Phát tài rồi mẹ ơi T^T )

Say nằm trong rừng' bởi vì tâm tình không tốt mà tặng cho ngài một khối ngọc bội.

'Say nằm trong rừng' bởi vì tâm tình không tốt mà tặng cho ngài một khối ngọc bội.

'Say nằm trong rừng' bởi vì tâm tình không tốt mà tặng cho ngài một khối ngọc bội.

'Say nằm trong rừng' bởi vì tâm tình không tốt mà tặng cho ngài một khối ngọc bội.

. . .

. . .

. . .

. . .

Lâm Ngọc Đồng run rẩy bắt lấy bàn tay của mình để hồi phục lại: Huynh đài, anh đang yêu cầu được an ủi sao?

Say nằm trong rừng: Không cần, cho tui ôm một cái liền đi ngay.

Tác giả trả lời: Ôm một cái ~ .

Một phút đồng hồ sau______

'Say nằm trong rừng' bởi vì tâm tình không tốt mà tặng cho ngài một khối ngọc bội.

'Say nằm trong rừng' bởi vì tâm tình không tốt mà tặng cho ngài một khối ngọc bội.

'Say nằm trong rừng' bởi vì tâm tình không tốt mà tặng cho ngài một khối ngọc bội.

. . .

. . .

Lâm Ngọc Đồng: ". . . ."

Editor: Ôi mắt mị sau khi dịch xong còn beta thật không đỡ nổi T^T!!! Ai cứu mị đi. Sắp thi rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net