Chương 2:Bạn cùng phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

Edit: Lãnh Linh Dạ

Beta: Thành Quân, Cầm

"Lâm Tử, cậu mang chăn đệm xuống dưới nằm đi, chứ cứ ba ngày thì hết hai ngày cậu rơi xuống đất, nếu như ngày nào đó ảnh hưởng đến não thì sao? Giường cũ không sao, nhưng bây giờ là giường tầng, khả năng chuyện này xảy ra rất cao đấy."

"Đúng vậy, tớ chưa thấy ai có tật xấu khi ngủ nhiều hơn cậu, lan can bảo hộ cũng ngăn không được. Cậu xem, từ lúc chúng ta đổi phòng mới, cậu ngã mấy lần rồi?"

"Tớ..." Lâm Ngọc Đồng cảm giác bản thân như bị nghẹt thở. Cậu ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn hai người bạn học thời đại học một lúc. Đây là đang nằm mơ sao? Cậu không phải rơi từ tầng mười chín xuống sao? Tại sao lại ở đây? Phòng ngủ này rõ ràng là phòng bọn cậu mới được đổi sau khi khai giảng năm thứ ba đại học. Cậu còn nhớ, đại học năm thứ hai vẫn còn là phòng ngủ tám người, mà cậu luôn được ngủ ở giường dưới. Nhưng khi lên năm ba, kí túc xá mới xây xong, bọn cậu liền cùng nhau chuyển tới, chỗ này không có giường dưới, bởi vì bên dưới là tủ quần áo, bàn học nên chỉ có thể ngủ ở giường phía bên trên.

Chắc chắn đây không phải lần đầu tiên cậu rơi xuống, vậy bây giờ, rốt cuộc là khi nào? Lâm Ngọc Đồng chậm rãi đứng lên, cầm chăn trong tay theo thói quen vỗ vỗ, sau đó im lặng một chút rồi nhìn sang Hướng Thừa Thiên cùng Cân Long Nhạc. Hai người này đều là bạn thời đại học của cậu, bọn cậu ở chung gần ba năm nên vẫn nhớ rõ.

"Lâm Tử, không phải ngã xong ngu luôn rồi chứ?" Long Nhạc như con khỉ từ trên giường nhảy xuống, sờ đầu sờ trán kiểm tra Lâm Ngọc Đồng, sau đó giơ ngón tay, "Đây là mấy hả?"

"Tránh ra." Lâm Ngọc Đồng đẩy ngón tay của Long Nhạc, đặt mông ngồi xuống ghế của mình. Ánh mắt của cậu lúc này đối diện mặt bàn học của Long Nhạc. Trên bàn có máy tính xách tay cùng vài quyển vở, lại nghe Long Nhạc nói "Nếu khó chịu thì nói một tiếng, tụi này đưa cậu đi viện ngay bây giờ."

"Không có việc gì, chỉ là rơi xuống đất nên đầu choáng một chút, nghỉ một lúc là được rồi." Lâm Ngọc Đồng nói xong leo lên giường của mình tìm đồ, nhưng không thấy điện thoại di động...cho nên, cậu thật sự quay lại tám năm trước? Khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Ngọc Đồng có chút hoảng hốt, cậu thật sự không nằm mơ chứ? Đi xem lại mọi thứ, muốn tìm ra một chút minh chứng cậu nằm mơ nhưng đều không có. Sự thật chứng minh, cậu đi qua bất cứ chỗ nào đều là cảnh vật tám năm trước, không khác biệt một chút nào, ngay cả tin tức trên internet cũng vậy, như một giấc mộng mơ hồ không thể thoát ra. Hơn nữa, thời điểm này, bút danh "Tán sài đồng tử" của cậu cũng chỉ được một vài người biết đến. Đây là.. ngã xuống ..., rồi quay lại khi mọi việc chưa xảy ra? Suốt một buổi chiều Lâm Ngọc Đồng không nói lời nào, cậu không muốn làm cho mọi người trong phòng lo lắng, phần lớn thời gian đều ngồi tự hỏi và nhớ lại một vài chuyện xảy ra trước đó. Một năm này đối với cậu hay đối Lâm gia đều vô cùng quan trọng. Cuối năm này, cậu sẽ ngả bài với người trong nhà về chuyện mình yêu Thẩm Quân, sau đó bị người nhà phản đối, trong lúc tức giận cậu đã bỏ trốn, cùng anh ta chạy đến thành phố khác. Điều này tuyệt đối là một điều không tốt, cậu phải thay đổi điều này. Nhưng mà điều quan trọng nhất bây giờ là phải dùng bút danh kí hợp đồng, cùng với nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề trong nhà. Ba cậu giữa năm nay nhận một hạng mục xây dựng lại một bệnh viện lâu năm cùng với xây mới một tòa nhà khác, mà Lâm gia cũng vào chính lúc này phá sản cùng gặp vô số vấn đề. Lâm Ngọc Đồng đang do dự phải làm như thế nào để nhanh chóng giải quyết vấn đề này, bởi vì ngay năm sau nhà cậu vì bị một thương nhân nhỏ gây khó dễ mà gặp vấn đề tài chính. Cậu viết tiểu thuyết tuy rằng có nhuận bút nhưng cần một quá trình dài mới có thể có nhiều. Nhớ lại kiếp trước, đợi đến lúc cậu biết tình trạng gia đình, muốn giúp một tay thì cậu lại chẳng có bao nhiêu tiền mà giúp, cậu bỗng nhiên cảm thấy như tim mình muốn ngừng đập. Hướng Thừa Thiên lúc này đã đóng gói xong hành lý, nói: "Mình còn phải đi cho kịp xe lửa, vở ghi chép của lão Tam mình để trên bàn, tí nữa cậu ta quay lại cậu nhớ phải nói với cậu ta giúp mình nha, một tuần nữa mình quay lại."

Long Nhạc nói: "Mẹ tớ sắp đến đón tớ rồi, cậu đi trước đi, để đấy chắc không mất được đâu."

Lâm Ngọc Đồng nói: "Có thể tối nay tớ mới về, tớ nói với cậu ta cho."

Hướng Thừa Thiên rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại cậu và Cân Long Nhạc, Long Nhạc vừa ăn chocolate vừa lắc lắc chân "Lâm Tử, cậu làm sao thể? Có rảnh thì đi du lịch làng câu cá với tớ đi, tớ đã hẹn mấy chục người bạn, chắc chắn sẽ rất đông vui."

Lâm Ngọc Đồng đang suy nghĩ về chuyện có nên về nhà hay không?

Long Nhạc thấy cậu không nói lời nào, nhìn ra cửa, nhỏ giọng hỏi "Không phải cậu lại đi gặp Thẩm Quân đấy chứ?"

Theo như kiếp trước, cậu bây giờ đang yêu đương say đắm với Thẩm Quân, dù chưa công khai, nhưng bạn cùng phòng vẫn biết chút chuyện về Thẩm Quân. Lúc này Thẩm Quân còn chưa ra trường nhưng đã được một công ty giải trí kí hợp đồng, bình thường sẽ tham gia một vài phỏng vấn, chắc hẳn là đang ở.....

Lâm Ngọc Đồng vừa mới nhớ lại, chắc là đang chụp ngoại cảnh cho một bộ phim truyền hình,trong bộ phim này vai Thẩm Quân đóng chỉ là nhân vật nhỏ bé, mà cậu đời trước ngu dốt chỉ biết dùng mười một ngày nghỉ để làm trợ lý nhỏ cho Thẩm Quân.

Long Nhạc nói: "Lâm Tử, chúng ta là anh em thân thiết nên tớ mới nói thật với cậu, cậu cũng đừng trách tớ nhiều chuyện, tớ nghĩ người như Thẩm Quân thật sự không thích hợp làm anh em tốt. Cậu biết không, khi cậu không có ở đây, anh ta đối với tớ cũng có thể coi là ân cần chăm sóc, thế nhưng đối với Hướng Thừa Thiên hay Ngọc Bách đều rất hờ hững, cảm giác rất nịnh hót. Quay về việc chính, tớ nói thẳng như vậy, nếu cậu thấy tớ nói có gì sai thì cứ bỏ ngoài tai cũng được, tùy cậu thôi..."

Lâm Ngọc Đồng cười cười "Tớ biết cậu nói những lời này cũng vì thật sự coi tớ là anh em, cảm ơn nhiều. Còn nữa, nghỉ phép tớ không đi được, tớ phải về nhà thăm ba mẹ một chút. Từ sau khi nhập học tới giờ, tớ chưa về nhà, bây giờ còn không về thì mọi người sẽ lo lắng mất."

Long Nhạc cười hì hì đưa cho Lâm Ngọc Đồng một miếng chocolate "Vậy cũng được, về nhà có việc gì thì liên lạc với tớ nha."

Long Nhạc đi được một tiếng, Hoa Ngọc Bách mới về, Lâm Ngọc Đồng thấy tên bạn học cũ giản dị này liền hỏi: "Long Nhạc với Thừa Thiên đều về nhà rồi, cậu có về không?"

Hoa Ngọc Bách xuất thân gia giáo, nhưng gia đình không thuộc loại khá giả lắm, nghĩ đến tiền đi đi lại lại cũng không ít nên vẫn chưa về "Tớ đợi nghỉ lễ năm mới rồi mới về, tiền đi lại tốn không ít, hơn nữa nhà tớ còn chưa xây xong, về cũng không giúp được gì, còn không bằng cứ ở lại đây. Được rồi, còn cậu, sao vẫn chưa về?"

Lâm Ngọc Đồng trêu chọc nói "Tớ chờ cậu!!!" Cậu chỉ máy tính trên bàn Hoa Ngọc Bách "Thừa Thiên nói dùng xong rồi, bảo tớ nói với cậu một tiếng. Ngoài ra nếu cậu không về...thì về nhà tớ đi, tớ đang buồn vì về nhà phải chơi cờ với ba này, mà ở khoản này, cậu cũng biết tớ không thể nào thành cao thủ rồi đấy. Còn cậu lại giỏi như vậy, có thể giúp tớ báo thù ha ha."

Lâm Ngọc Đồng vẫn nhớ kĩ đời trước, lúc cậu biết gia đình gặp phải khủng hoảng kinh tế, phải tìm mọi người xung quanh vay tiền, thì chỉ có người bạn học cũ này, mặc dù cũng đang khó khăn vất vả, vẫn cố gắng cho cậu vay tiền. Không cần quan tâm là nhiều hay ít, chỉ riêng tấm lòng ấy thôi cũng vô cùng đáng quý rồi.

Hoa Ngọc Bách là một người xuất sắc, thế nhưng điều kiện gia đình lại không tốt, hơn nữa dưới cậu ta còn có một người em trai đang đi học và một em gái nghỉ ở nhà, hằng năm cậu ta phải hoàn toàn tự mình chi trả học phí cùng phí sinh hoạt, thỉnh thoảng còn tiếp tế chút tiền cho gia đình, đúng là rất khó khăn. Lâm Ngọc Đồng cũng muốn giúp Hoa Ngọc Bách tiết kiệm một chút. Hoa Ngọc Bách không phải kẻ ngốc, cũng biết suy nghĩ của Lâm Ngọc Đồng, thật thà nói "Như vậy có được không? Cậu kêu tớ đến nhà cậu làm khách, chơi cờ thắng ba cậu, như vậy không hay lắm đâu?"

Lâm Ngọc Đồng mở túi xách bắt đầu thu dọn , nói "Cậu yên tâm, nhanh, thu dọn đồ đạc đi."

Hoa Ngọc Bách nghĩ đến việc thời gian này mọi người cũng đi du lịch hết, liền thu dọn quần áo theo Lâm Ngọc Đồng về Lâm gia. Lâm gia ở thành phố B không có nhiều danh tiếng nhưng cũng có chút tài sản. Lâm Ngọc Đồng trên đường đi giới thiệu "Ông bà nội tớ đều mất rồi, trong nhà có ba mẹ với em trai. Tớ cũng có một em gái đang đi du học. Mọi người trong nhà đều rất dễ gần, thân thiện, cậu đừng ngại, cứ coi như nhà mình là được."

Hoa Ngọc Bách học cùng Lâm Ngọc Đồng hơn hai năm, biết cậu là ai, cũng không khách khí, nhưng vừa nghĩ tới gia đình bạn học vẫn có chút khẩn trương, lo lắng.

Lâm Ngọc Đồng xuống xe nói "Cậu cũng không phải vợ tớ, lo cái gì?"

Hoa Ngọc Bách nhỏ giọng nói: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tớ tới nhà bạn học."

Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Ừ, sau này sẽ quen thôi."

Mở ra cánh cửa quen thuộc, quản gia chạy vào nhà nói: "Thiếu gia đã về, còn dẫn theo một người bạn!" Lúc đó Lâm Ngọc Đồng cảm giác việc mình làm hoàn toàn đúng đắn, nhưng đi vào nhà rồi, cậu mới nhận ra, quyết định này hình như hơi vội vã. Bởi vì cậu thấy người trong phòng thì đột nhiên nhớ ra, năm này, cậu đã nói với gia đình chuyện mình yêu Thầm Quân. Mà người mang đến hai hạng mục quan trọng dẫn đến phá sản kia đang ngồi ở phía đối diện, nói với ba cậu chuyện kết hôn mà rất nhiều năm sau cậu cũng không thể hiểu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net