Chương 21: Hắc bạch phân minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Chương 21: Hắc bạch phân minh

Edit &beta: Gấu chan~

Chiếc giường trong phòng Triển Dực Phi chính là loại giường đôi sang trọng vô cùng lớn nhưng do nghĩ tới tật xấu của bản thân cùng với việc hai người cùng ngủ chung trên một chiếc giường là hành động vô cùng mờ ám, cho nên Lâm Ngọc Đồng nghiêm túc tự hỏi bản thân có nên đợi Vương bá ngủ rồi lén chạy về phòng mang túi ngủ sang đây hay không?

Lúc này Triển Dực Phi đang tắm rửa ở trong phòng tắm, Lâm Ngọc Đồng ngay cả quần áo cũng chưa có thay ra, cậu vẫn còn đang mặc bộ quần áo từ trưa trước khi ra ngoài dùng bữa.

Đột nhiên Triển Dực Phi ở trong phòng tắm gọi vọng ra: "Tiểu Đồng, sữa rửa mặt của tôi hết rồi không còn để dùng, em có thể đưa cho tôi mượn của em dùng hay không?"

Lần này thật sự là Triển Dực Phi không có lấy cớ muốn cùng Lâm Ngọc Đồng làm việc gì mờ ám, mà là anh thật sự không có còn sữa rửa mặt.

Khi Lâm Ngọc Đồng đi S thị đương nhiên là có mang theo đồ dùng sinh hoạt cá nhân, hiện giờ mọi thứ vẫn còn đang nằm trong balo của cậu, hơn nữa vẫn còn đang đặt tại góc phòng ngủ của Triển Dực Phi nữa. Cậu lấy ra sữa rửa mặt rồi đứng trước cửa phòng tắm gõ cửa, Triển Dực Phi vẫn như trước khi cậu còn ở nhà mặc áo choàng tắm vươn một cánh tay ra nhận đồ. Lâm Ngọc Đồng nhìn lòng bàn tay trống trơn, vẫn đứng yên không nhúc nhích, cậu đứng trước cửa phòng tắm xuất thần, chẳng được bao lâu liền trực tiếp đứng đợi tới khi Triển Dực Phi đi ra.

Triển Dực Phi chỉ quấn ngang một chiếc khăn tắm, một bên lau tóc một bên hỏi cậu: "Em đang suy nghĩ chuyện gì?"

Lâm Ngọc Đồng chuyển chuyển ánh nhìn ra phía cửa: "Anh xem tối nay chúng ta có nên mang túi ngủ lại đây hay không?"

Động tác lau tóc của Triển Dực Phi khựng lại một chút, "Thôi để ngày mai đi, hôm nay trước em cứ ngủ tạm ở trên giường của tôi đi, tôi đem thêm chăn lớn cho em đắp, dù sao cũng có lò sưởi, không lo bị lạnh."

Lâm Ngọc Đồng nhíu mày hỏi: "Vậy còn anh?"

Triển Dực Phi chỉ chí mấy chiếc áo bành tô lớn trong tủ quần áo, ý chính là muốn nói bản thân cùng ngủ với chúng nó một đêm đi.

Lâm Ngọc Đồng mà đồng ý thì có quỷ mới tin, cậu thở dài đi ra ngoài, khi cảm xúc của Triển Dực Phi là vô cùng thất vọng, cậu đi ra ban công đem quần áo thu lại, sau đó trước ánh mắt hi vọng của Triển Dực Phi cậu lên tiếng hỏi: "Anh còn chiếc áo tắm khác không?"

Triển Dực Phi đưa cho Lâm Ngọc Đồng một bộ đồ ngủ thuần trắng hỏi cậu: "Cái này có được không?"

Lâm Ngọc Đồng nhận lấy, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Triển Dực Phi ở bên ngoài cong cong khóe môi, nhanh tay nhanh chân dọn chăn đệm cùng gối đầu của bản thân trên giường chỉ còn ga giường trống trơn. Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên anh cùng Lâm Ngọc Đồng ngủ chung, nhưng lần này anh phá lệ vui vẻ, bởi vì lần này là lần đầu tiên anh ngủ cùng cậu hơn nữa lại biết cậu không còn thích tên Thẩm Quân kia nữa, dù biết Lâm Ngọc Đồng không có khả năng thích anh nhưng anh đã có thể quang minh chính đại theo đuổi cậu mà không sợ bị áp lực lo lắng có người khác muốn chạy tới đoạt người.

Ngẫm lại vẫn thoải mái tới không chịu được!

Khi Lâm Ngọc Đồng đi ra thì chỉ thấy Triển Dực Phi đã đem mọi thứ dọn xong, chỉ chừa một cái gối đầu trên giường, một bộ thực sự muốn ngủ trên đống quần áo. Đột nhiên cậu muốn cười lên thật to, trong bụng nói thầm anh giả trang cho ai xem chứ. Cậu nhẹ nhàng đá đá đống chăn quanh người Triển Dực Phi, "Cũng không phải chưa từng cùng ngủ chung một giường, không cần thỏ khôn có ba hang đi?"

Triển Dực Phi nghe vậy liền đem khăn tắm xả xuống, ôm gối đầu cũng chỉ mặc một cái quần tam giác nhỏ tiến vào ổ chăn, một lát sau Lâm Ngọc Đồng cũng nằm xuống, anh nhìn Lâm Ngọc Đồng nói: "Tiểu Đồng, nói thật từ bé tới lớn tôi ngủ chung một chiếc chăn với người khác như vậy cũng chỉ có em, không có người thứ hai."

Lâm Ngọc Đồng đáp: "Không thể nào đi?"

Triển Dực Phi biết là cậu nói như vậy có ý gì, giải thích nói: "Thật sự không có lừa em, nhiều năm như vậy tôi đều một mình, vừa không có bạn trai cũng không có bạn gái. Sau khi tôi vừa sinh ra tới khi bị mang về nhà, ngủ là ngủ ở giường trẻ em, chiếu cố tôi cũng là bảo mẫu, mẹ của tôi sau khi sinh liền giảm sức đề kháng, sức khỏe suy giảm nghiêm trọng, chăm sóc tôi cũng có phần cố hết sức, cho nên tôi cũng không cùng mẹ ngủ chung qua."

Lâm Ngọc Đồng ở chung cùng anh lâu như vậy cũng chưa từng nghe qua chuyện về mẹ anh, nhưng mặc dù là Triển Dực Phi là người gợi chuyện, cậu cũng không dám hỏi quá sâu, cười nói: "Kỳ thật một mình ngủ cũng có chỗ tốt, vô cùng tự tại. Tôi ngủ cũng ngủ không yên, tư thế ngủ quá kém, tôi nhớ khi còn bé thường xuyên xoay người đạp lung tung khiến cho em trai của tôi khó chịu. Kết quả thằng bé bị tôi ép tới gặp ác mộng, sau này đánh chết cũng không muốn tiếp tục ngủ chung với tôi nữa. Tôi là kiểu người ngủ cũng như đi trèo đèo lội suối, do vậy người ngủ cùng đặc biệt mệt mỏi khó chịu. Lần trước anh bị tôi loay hoay thành loại tư thế kỳ quái như vậy không phải cũng bị dọa sợ sao?"

Triển Dực Phi trong lòng nói đó là do tôi sợ em chạy, không phải bị em dọa sợ như em nghĩ. Em muốn coi tôi là núi mà leo cũng được, tôi cả đêm cho em xoay mười ngàn tám vạn lần cũng được!

Lâm Ngọc Đồng không nghe thấy Triển Dực Phi trả lời cho là anh đồng ý với lời cậu nói mà kỳ thật Triển Dực Phi là đang bình phục lại dục vọng yên lặng dâng lên. Nằm bên cạnh là người mà anh nhung nhớ nghĩ về bao nhiêu đêm, nhưng anh biết bây giờ còn không phải là thời điểm thích hợp. Anh mơ hồ có cảm giác dường như Lâm Ngọc Đồng đã phát hiện ra chuyện gì đó, chẳng qua có khả năng vì nguyên nhân khác cho nên còn có chút băn khoăn, lúc này nếu anh thể hiện chuyện gì chỉ mang đến áp lực tâm lý cho Lâm Ngọc Đồng mà thôi vì vậy anh vẫn là muốn kiềm chế tâm tư của bản thân một chút, từ từ mà tới không phải cũng rất tốt sao?

Đi qua đi lại nhiều vòng khiến cho Lâm Ngọc Đồng tại trong hoàn cảnh an tĩnh thực thoải mái ngủ, Triển Dực Phi trong bóng đêm lẳng lặng nhìn dung nhan khi ngủ của Lâm Ngọc Đồng, sau đó không lâu sau cũng ngủ theo, hoàn toàn không biết sau khi anh ngủ không lâu Lâm Ngọc Đồng liền mở mắt ra.

Lâm Ngọc Đồng mơ một giấc mộng quay về thời điểm khi cậu còn bảy tuổi, cậu ném đi ống heo đựng tiền tân tân khổ khổ tiết kiệm suốt ba năm. Tuy rằng trong ống heo chỉ toàn là tiền xu ngoài ra cũng có thêm ba trăm đồng tiền, nhưng cái này khi còn bé đối với cậu quả thực giống như là bảo bối. Đáng tiếc là sau khi cậu quăng đi cũng có tìm lại nhưng không thấy đâu.

Thật lâu rồi không lặp lại giấc mộng như vậy, Lâm Ngọc Đồng cảm thấy kỳ quái không nói lên lời. Sau đó lại nhớ tới quả thực là sự việc trong mộng là có thật khả năng là báo mộng cho cậu về tiền tài, ngẫm lại gần nhất không phải thực sự có việc như vậy phát sinh đó sao? Triển Dực Phi đưa tiền cho cậu, độc giả cũng thưởng hoa hồng cho cậu.

Sau đó suy nghĩ của Lâm Ngọc Đồng tiêu tan không còn muộn phiền thật nhanh cậu liền đi vào giấc ngủ, ngủ trước đã mọi chuyện còn lại sau đó nghĩ cũng không muộn, vấn đề trong mộng nên ném liền ném đi, chỉ cần ở hiện tại tài phú tới mãnh liệt hơn liền tốt rồi!

Ngày hôm sau Lâm Ngọc Đồng lại thức dậy thật sớm, lần này cậu liền thừa dịp Triển Dực Phi chưa tỉnh lại liền từ trong ngực người ta chạy mất, cậu đi mở tủ lạnh xem bên trong có nguyên liệu gì để nấu ăn, sau đó như bình thường ở nhà chuẩn bị xuống phòng bếp nấu đồ ăn sáng.

Vương bá nghe thấy thanh âm đi ra, nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng bận rộn làm việc, nhất thời cảm thấy không ổn, đi qua xem có thể giúp cậu vài việc không ông lên tiếng: "Đại thiếu phu nhân, không phải ngày nào ngài cũng dậy sớm như vậy đi?"

Lâm Ngọc Đồng nghe thấy xưng hô này suýt chút nữa đem dao cắt vào ngón tay, thật bất đắc dĩ mà nhìn Vương bá, "Vương bá, chúng ta thương lượng một chút, ngài cứ gọi con là Tiểu Lâm đi được không? Ngài xem con đường đường là một nam nhân, ngài gọi con là đại thiếu phu nhân con cảm thấy không được tự nhiên."

Vương bá rối rắm một khắc, "Nhưng ngài là bạn đời của đại thiếu gia, vốn nên gọi là đại thiếu phu nhân."

Lâm Ngọc Đồng còn không buông tha ý tưởng của ông, dựa vào lý lẽ thường tình cố gắng khuyên nhủ, "Chính là "phu nhân" là danh xưng dùng trên người nữ nhân, Vương bá, ngài cũng nên thương xót con đi a?"

Vương bá đáp: " Vậy ta đây sẽ cố gắng tận lực đi."

Kết quả vừa mới nói xong lời này ông liền nói: "Đại thiếu phu nhân, chúng ta nên để đại thiếu gia thuê thêm người hầu cũng như đầu bếp đi, ngài còn phải tới trường mỗi ngày đều dậy sớm nấu cơm như vậy cũng quá cực khổ đi. Tôi nghe đại thiếu gia nói hình như việc nhà cũng toàn do người làm a."

Lâm Ngọc Đồng thực sự muốn ngẩng mặt hú lên dù nó hơi quái dị, tâm nói thầm Vương quản gia ngài có phải do ông trời phái xuống để khắc tôi hay không a a a!

Cuối cùng cậu cũng lí giải được tại sao Triển Dực Phi khuyên cậu ngàn vạn lần đừng tích cực cùng Vương bá nói chuyện. Nhưng mà việc thuê người hầu cũng như đầu bếp về sau lại nói không phải thích hợp hơn sao. Nhưng cậu không biết phải dùng lý do gì để từ chối đây? Khẳng định không thể nói là bản thân cảm thấy không khổ cực, nếu nói như vậy Vương bá sẽ lại đáp như vậy sao có thể không khổ cực?!

Lâm Ngọc Đồng suy tư một chút, "Vương bá, Dực Phi thích ăn đồ ăn tôi làm, anh ấy nói có hương vị gia đình, cho nên việc mời một vị đầu bếp tạm thời là không thể."

Vương bá gật gật đầu, "Thật sự là không thể như vậy, thời điểm ngài không có ở đây bao sẵn bánh chẻo cho đại thiếu gia, một cái bánh chẻo đại thiếu gia có thể nhập tâm ăn ngon mười phần, hoàn toàn là bộ dáng tiếc nuối sợ bản thân ăn xong sẽ không còn được ăn tiếp nữa."

Lâm Ngọc Đồng nghe vậy không khỏi liếc nhìn phòng ngủ của Triển Dực Phi một cái, cười nói: "Đúng không? Vậy cho nên đầu bếp trước tiên vẫn là miễn mời. Còn việc dọn dẹp nhà cửa, đây là do thân thể tôi vẫn còn khỏe mạnh. Ngài không biết, bình thường tôi đều chỉ học tập và viết vài thứ, nếu không chăm chỉ hoạt động thì đều chỉ là động não cùng động tay gõ bàn phím, thời gian lâu có thể mắc bệnh về xương cổ cùng như viêm bả vai, việc này ngài khẳng định cũng không mong muốn đi? Cho nên tạm thời hầu gái cũng không cần tới, muốn dùng cũng cần sau khi dọn tới biệt thự rồi tính ngài xem như vậy được không?"

Sau khi dọn tới biệt thự như thế nào cậu cũng không quản vì lúc đó cậu cũng không có ở đây!

Vương bá lại bắt đầu rồi rắm, dù sao rối rắm hơn nữa cũng không tiếp tục phản bác. Lâm Ngọc Đồng vốn cho rằng như vậy liền tính là không thành vấn đề, ai biết lúc ăn cơm liền phiền toái, Vương bá nói thế nào cũng không chịu ngồi xuống cùng hai người ăn cơm nói là chủ tớ phải phân biệt rõ ràng phải có quy củ không thể ngồi cùng bàn mà ăn. Lâm Ngọc Đồng cùng Triển Dực Phi khuyên can mãi mới thành công khiến mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm một bàn, bữa cơm này ăn so với cưỡi ngựa còn mệt hơn!

Sau đó là Triển Dực Phi đưa Lâm Ngọc Đồng tời trường, Lâm Ngọc Đồng ngồi ở ghế phó lái xoa xoa bả vai, Triển Dực Phi thấy thế liền hỏi: "Có phải do viết tiểu thuyết trong thời gian dài nên đau mỏi hay không?"

Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Nào có chuyện như vậy a, đây là do đại giới "trèo đèo lội suối". Tôi lớn như vậy nhưng khi ngủ rớt khỏi giường vô số lần, chỉ có một lần là bị trọng thương, chính là xương vai trái bị nứt, kỳ thật đã tốt rồi, chẳng qua thời tiết thay đổi một chút liền hơi đau nhức, cũng không phải chuyện lớn gì."

Triển Dực Phi gật gật đầu, "Vậy buổi chiều em có tiết học không? Cô cô nói muốn mời chúng ta cùng ăn một bữa cơm, em cùng tôi còn có thúc thúc, dì và Tiểu Phi. Cô cô đã tự mình liên lạc với thúc thúc và dì rồi, bọn họ cũng đã xác định tốt thời gian, hiện tại muốn hỏi em xem thời gian như vậy có được hay không?"

Lâm Ngọc Đồng thật sự là có tiết buổi chiều, nhưng nghĩ như vậy cũng xem như là gặp mặt trưởng bối nhà Triển Dực Phi cùng mọi người ăn cơm cũng xem như là một lễ nghi tương đối chính thức cho nên cậu nghĩ tới việc xin nghỉ học, cùng lắm thì trốn học, quyết định như vậy cậu liền đồng ý với Triển Dực Phi.

Triển Dực Phi nói: "Giữa trưa tôi tới đón em."

Lâm Ngọc Đồng xuống xe cười cười khoát tay áo.

Triển Dực Phi đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Đồng, chờ một chút!"

Lâm Ngọc Đồng xoay người lại nhìn anh.

Triển Dực Phi đem khăn quàng đang đeo trên cổ vội gỡ xuống cẩn thận đeo lên cổ cho cậu, "Trời lạnh, nên giữ ấm. Đi thôi."

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Chiếc Bentley màu đen quay đầu lướt đi, Lâm Ngọc Đồng lăng lăng mà nhìn vết bánh xe kéo dài không ngừng, bàn tay vô thức đặt lên trên khăn quàng cổ.

Nơi đó giống như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Triển Dực Phi. . .

Trên đời này như thế nào sẽ có người ấm áp như vậy?

Không biết qua bao lâu, bên cạnh cậu đột nhiên có tiếng cười truyền tới, "Nha, cháu dâu, cháu đây là đang cảm động tới trường học cũng không muốn đi vào sao?"

Lâm Ngọc Đồng giật mình quay đầu lại, mang theo một tia kinh ngạc hỏi: "Cô cô? Sao cô lại tới đây?"

Không phải nói buổi chiều mới gặp mặt ăn cơm sao?

P/s: huhuhuhu ai cứu vớt tui đi nè. Trồi ôi, ngọt quá mà T^T. Do bận học nên mình vẫn chưa thể có nhanh truyện được nên mong cả nhà thông cả cho chúng mình nha. Chắc chắn là chúng mình sẽ lấp hết hố và không bỏ nhà cửa đâu nên mọi người yên tâm nha! Cảm ơn a! ! ! ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net