Chương 22: Khuyết thiếu yêu thương chăm sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Khuyết thiếu yêu thương chăm sóc

Edit & beta: Gấu chan~

Triển Hoành Anh hôm nay không mặc quân trang mà là đổi sang mặc một bộ đồ đơn giản thường ngày, một áo lông dài màu trắng cùng với quần jean vô cùng đơn giản lại không mất tính thời thượng, trên đỉnh đầu còn đội chiếc mũ tai mèo đáng yêu. Cô thoạt nhìn không giống như lời Triển Dực Phi nói, là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi mà càng giống nữ sinh vừa ra trường. Lâm Ngọc Đồng nếu không nghe thấy thanh âm của cô tựa hồ cũng không nhận ra.

Triển Hoành Anh cười nói: "Hiếm khi ta được mặc thường phục, đương nhiên muốn khiến cho bản thân càng trẻ đẹp càng tốt, đi, không nói về ta nữa, cô cô tìm con là muốn cùng đi dạo phố, con xem có được không?"

Lâm Ngọc Đồng hơi chần chờ đáp lại: "Nhưng con cần xin phép giáo viên trước, không sẽ là trốn học."

Triển Hoành Anh hướng về chiếc xe đang dừng phía xa khoát tay áo, lập tức có một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đi vào trường học, Triền Hoành Anh nói: "Đi thôi, chỉ cần con đồng ý, việc xin phép con không cần quan tâm."

Lâm Ngọc Đồng ngồi trên xe Triển Hoanh Anh, hai người cùng đi tới trung tâm mua sắm đắt đỏ nhất trong thành phố, tại bãi đỗ xe khi hai người đang giải khai dây an toàn, Triển Hoành Anh lên tiếng: "Nếu chị dâu của ta còn sống theo lý mà nói hôm nay vốn nên là chị ấy mang theo con đi cùng, nhưng là chị ấy không còn ở đây nữa cho nên hôm nay để cô cô dẫn con đi dạo đi, chút nữa thích cái gì con cứ việc mua, mấy thứ hôm nay chọn coi như là của mẹ Dực Phi cho con."

Đích thực nơi đây chú ý việc mẹ chồng mua đồ cho con dâu trước hôn lễ làm quà, mẹ chồng mua càng nhiều đồ càng thể hiện sự yêu thích củ bà dành cho nàng dâu. Nhưng mà hình như giữa bọn họ không thực sự là quan hệ như vậy đi?!

Lâm Ngọc Đồng ngay lập dừng lại bước chân, "Cô cô, việc này không cần đâu. Con không mang trang sức gì, lại nói, con cùng Dực Phi cũng đều là nam, chúng ta cũng không cần chú ý nhiều như vậy."

Triển Hoành Anh trừng đôi mắt đẹp của mình, " Con cũng không phải là tham gia quân ngũ, như thế nào tới mầy đồ trang sức cũng không mang? Hơn nữa liền tính không mang trang sức cũng có thể mua quần áo giầy thể thao mà, nhanh lên, đây là việc mang lại may mắn, không thể qua loa cho xong việc."

Lâm Ngọc Đồng căn bản không thắng nổi Triển Hoành Anh, cuối cùng liền cứ như vậy bị động đi theo vào trong, sau đó cực kỳ bất lực nhìn nàng mua cho cậu một đôi bảo ngọc cùng một đôi phỉ thúy giá trị đắt đỏ. Triển Hoành Anh tiêu tiền đến mày cũng không nhăn một chút, Lâm Đồng nghẹn lại trong chốc lát, không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ mơ thấy ném tiền đi là do ngày hôm nay?

Lát sau Triển Hoành Anh lại chọn một đôi cài áo giống nhau, Lâm Ngọc Đồng liền lấy cớ đi nhà vệ sinh chạy trốn gọi cho Triển Dực Phi cầu cứu, "Dực Phi, cô cô đưa tôi đi dạo phố còn mua rất nhiều đồ trang sức cùng ngọc bội, kéo cũng không kéo nàng đi đâu khác được, anh nói xem tôi nên làm như thế nào bây giờ?"

Triển Dực Phi ở đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười trầm thấp, "Vậy em liền cùng cô cô đi mua đồ đi, em thích cái gì liền cứ việc chọn, hiếm khi cô được đi ra ngoài dạo chơi thoải mái một lần, không được mua đồ thoải mái thì ai cũng không khuyên ngăn cô được đâu."

Lâm Ngọc Đồng vừa nghĩ tới Triển Hoành Anh thực sự là một người bướng bỉnh cũng đồng tình với lời nói của anh, không có gì để đáp lại, "Nhưng mà cô cô không giống anh đây mới là điều quan trọng, phụ nữ bình thường cũng không thể mạnh như cô cô được a."

Triển Dực Phi hạ giọng, "Cô cô trước kia là nữ trưởng ban của một doanh trại nam binh, sau lại vì thể hiện thành tích xuất sắc nên đã được đặc cách chuyển sang làm chỉ huy bên bộ đội đặc chủng dã chiến, hiện tại cô cô lại đang là con át chủ bài, tay súng bắn tỉa tốt nhất cũng như là một chính trị gia tài giỏi. Hơn nữa kỹ năng vật lộn quyết liệt lại đẹp mắt, Cao Văn Lượng chính là do một tay cô cô bồi dưỡng ra, cho nên em có trốn cũng không trốn được, cô cô cũng chắc chắn đoán được."

Lâm Ngọc Đồng: "&&. . . "

Triển Dực Phi không nghe thấy lời đáp, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Em có sao không?"

Lâm Ngọc Đồng hé hé miệng muốn nói lại thôi: "Không có gì, chúng ta cũng không nên tiếp tục nói nữa, tôi đi ra ngoài tìm cô cô."

Triển Hoành Anh như vậy chính là một tay súng thiện xạ, cậu đang có vấn đề về chuyên môn của cô hiện tại không chạy đi thỉnh giáo còn muốn đợi tới khi nào?!

Đời trước trước khi cậu chết có một bộ tiểu thuyết về quân sự đang viết dở, câu chuyện đó cậu muốn viết như thế nào cậu vẫn còn nhớ rất rõ ràng, chính là do có quá nhiểu từ chuyện nghiệp mà cậu không biết còn phải chạy đi tra rất nhiều tư liệu, bây giờ tư liệu có sẵn ngay trước mắt không dùng không phải là quá lãng phí hay sao?

Triển Hoành Anh thấy Lâm Ngọc Đồng thực sự là không có một chút tâm tư đặt tại trên việc đi dạo phố này, liền đưa cậu tới một quán trà trên tầng cao nhất, hai người cùng gọi hồng trà giống nhau. Sau đó Triển Hoành Anh đưa cho Lâm Ngọc Đồng một cặp tài liệu, thoạt nhìn đã có chút lâu năm, mặt trên có vết xước không rõ lắm, cũng cho thấy được Triển Hoành Anh rất là coi trọng thứ này.

"Đây là thứ mẹ của Dực Phi khi còn sống để lại, trước khi ra đi nàng giao cho ta giữ, mấy năm nay ta có đi văn phòng quản lý tài sản đầu tư ít nhiều cũng kiếm được một chút, hiện giờ đều ở trong này, có gì con cầm lấy đi."

"Cám ơn cô cô." Lâm Ngọc Đồng nhận lấy cất kỹ, suy nghĩ sau khi trở về đưa cho Triển Dực Phi cùng mấy thứ lúc nãy cô cô mua.

"Còn có số điện thoại này, con nên lưu vào, sau này nếu gặp phải phiền toái gì không cần quan tâm tới đấy là địa phương nào, cũng không cần cho bất luận kẻ nào biết cứ gọi tới số này." Triển Hoành Anh tại trên phiếu mua hàng viết hai dãy số khác nhau, nhưng giống nhau đều là số điện thoại di động.

"Cám ơn cô cô."

"Người một nhà không cần khách khí như thế, hơn nữa kỳ thật là ta nên cám ơn con mới phải. Nhiều năm như vậy cuối cùng Dực Phi cũng tìm được bạn đời của nó, con không biết những năm qua nó trải qua có nhiêu cô đơn." Cảm giác Triển Hoành Anh mang lại cho người khác luôn là cường thế, nhưng giờ phút này hốc mắt cô lại đỏ hồng, khiến người nhìn cũng cảm thấy khó chịu không thôi, nàng vỗ vỗ tay Lâm Ngọc Đồng nói: "Về sau Tiểu Lâm giúp cô cô quan tâm nó nhiều hơn chút, ở mặt ngoài nó biểu hiển ra dường như cái gì cũng không quan trọng, nhưng thật ra những thứ người ta sinh ra đều có nó lại không có."

"Ý ngài muốn nói là. . . được yêu thương chăm sóc?"

"Mẹ nó ra đi sớm, khi đó ta lại đang ở trường, dù muốn quan tâm chiếu cố nó cũng khó. Triển Hoành Đồ mặc dù là ba nó nhưng con cũng thấy đấy còn không bằng người xa lạ, trước kia hắn cùng Uông Băng Yến mang theo con nhóc Triển Dực Ninh ra ngoài du lịch, đi ra ngoài dự tiệc, cho tới bây giờ đều không mang theo Dực Phi, cũng không quan tâm tới Dực Phi, mà ngay cả đi công tác về cũng chỉ có mang quà tặng cho con nhóc Triển Dực Ninh. Tuy rằng cho tới bây giờ Dực Phi đều không nói cái gì, nhưng khi đó nói còn nhỏ như vậy, làm sao mà một chút đau lòng, khổ sở đều không có? Đáng lên án chính là Uông Băng Yến, khi đó nếu cô ta đối tốt với Dực Phi một chút thì đâu tới nông nỗi cuối cùng thành cả Triển gia căn bản là không ai dám cùng Dực Phi nói chuyện, biến thành Dực Phi chỉ có thể một thân một mình, làm chuyện gì cũng đều vô cùng cẩn thận, sợ liên lụy tới người khác. Mẹ nó, bây giờ nhắc lại ta vẫn mang một bụng hỏa!"

" Ngài yên tâm, về sau con sẽ quan tâm anh ấy nhiều hơn."

" Chỉ biết là có con đáng tin."

" Dạ." Lâm Ngọc Đồng cười trừ thưởng thức tách trà, cậu đem chuyện muốn hỏi về các sự tình cũng như tri thức chuyên nghiệp liền trực tiếp gác qua một bên, bởi vì cậu cảm nhận được Triển Hoành Anh đang đau lòng vì Triển Dực Phi. Vì vậy cậu trầm mặc sau một lát, sau đó nói: "Cô cô, con có chuyện con sợ Dực Phi khổ sở nên không có hỏi, nhưng quả thật con rất tò mò. Ngày đó con cùng ba mẹ cùng tới Triển gia, lúc ấy Triển Hoành Đồ đề cập tới việc để Dực Phi buông tha quyền thừa kế gia nghiệp là sao? Con không rõ, hiện tại đương gia Triển gia là Triển Hoành Đồ, chỉ cần ông ấy không đem gia sản truyền cho Dực Phi là có thể sao? Như thế nào lại còn tồn tại vấn đề ép Dực Phi buông tha quyền thừa kế?"

"Bởi vì gia nghiệp Triển gia vẫn chưa hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Triển Hoành Đồ, hơn nữa Triển gia có quy định, chỉ có trưởng tử trưởng tôn tài năng mới được nắm quyền thừa kế gia nghiệp, trừ khi người này không có năng lực gánh vác thì bắt buộc phải làm như vậy. Việc này chắc chắn không thể nghi ngờ là Dực Phi hoàn toàn có quyền thừa kế, nhưng Triển Hoành Đồ là một lòng muốn đem Triển gia giao cho Triển Dực Ninh, cho nên ông ta đương nhiên hi vọng Dực Phi buông tha quyền thừa kế."

" Triển Hoành Đồ thực sự là người cha kì lạ nhất mà từ khi chào đời tới nay con gặp được." Không phải là cậu chưa từng gặp người cha nào không thích con mình, nhưng nào có ai lại không thích con mình tới mức như vậy? Còn nghĩ thật muốn không phân cấp bậc con cái luôn sao?

" Còn rất nhiều chuyện nhất thời cũng không thể nói rõ, về sau dần dần rồi con cũng sẽ biết. Thôi, không nói này nọ nữa, con còn muốn uống tiếp không? Không uống chúng ta tiếp tục đi dạo nhé?"

"A? Còn đi dạo nữa ạ?"

Lâm Ngọc Đồng cuối cùng vẫn bị Triển Hoành Anh lôi kéo đi mua đồ, khi cô giật dây giúp cậu mua một đôi áo ngủ tình nhân, một đôi áo tắm tình nhân, một đôi dép tình nhân cùng một đôi bộ dụng cụ rửa mặt tình nhân, cuối cùng khiến Lâm Ngọc Đồng xuất hiện ảo giác rằng kỳ thật cậu cùng Triển Dực Phi căn bản là một đôi yêu nhau thật sự.

Không biết như thế nào, trong đầu Lâm Ngọc Đồng đột nhiên hiện ra bộ dáng Triển Dực Phi sáng nay khi trước cổng trường học quàng khăn cho cậu, ánh mắt thấp thỏm lại quan tâm cậu như vậy, nếu cậu vẫn nhìn không thấy hàm ý bên trong, có phải hay không chỉ có thể dùng hai từ não tàn để giải thích?

Lâm Ngọc Đồng đột nhiên gọi lại Triển Hoành Anh, "Cô cô, chúng ta đi mua khăn quàng cổ đi, Dực Phi đeo cho con cái này, con đi mua cho anh ấy cái khác."

Tự nhiên Triển Hoành Anh sẽ không nói cái gì. Lâm Ngọc Đồng cũng không biết Triển Dực Phi thích kiểu dáng nào, liền đi tìm mua một chiếc giống chiếc cậu đang đeo, chẳng qua màu sắc không giống như vậy, cậu đang đeo là khăn kẻ ô vuông màu xám, mà cậu mua cho Triển Dực Phi lại là khăn ô vuông màu nâu nhạt.

Thời điểm hai người tới là hai tay trống trơn, thời điểm rời đi lại là tay xách nách mang, đây còn là lần đầu tiên Lâm Ngọc Đồng có cảm giác đi dạo phố tới đói bụng. Thật may cơm trưa là đã được đặt trước, cậu cùng Triển Hoành Anh cùng nhau tới khách sạn, người trong nhà cùng Triển Dực Phi đều đã tới, khiến cho cậu cảm thấy ngoài ý muốn là em gái đang ở nước ngoài của cậu cũng ở đây Lâm Ngọc Lan.

Lâm Ngọc Lan lớn lên cùng Lâm Ngọc Đồng vô cùng giống nhau, đều là mày rậm mắt to, chẳng qua là nữ nhi nên sinh ra có chút nữ tính tú lệ hơn một chút, từ nhỏ nàng cùng Lâm Ngọc Đồng vô cùng thân thiết, thấy người tới lập tức chạy qua ôm lấy cậu, "Anh! Em nghĩ tới có thể đánh chết anh nha!"

"Rụt rè lại, rụt rè lại nha mỹ nữ!" Lâm Ngọc Đồng xoa xoa đầu em gái, "Tại sao em lại trở về?"

"Em nói với thầy giáo là anh kết hôn, xin nghỉ năm ngày về đây!"

Lâm Ngọc Đồng không đồng ý hỏi: "Vậy tới khi hôn lễ thật sự diễn ra thì làm sao bây giờ?"

Lâm Ngọc Lan hắc hắc cười nói: "Đến lúc đó em liền nói chị dâu em muốn sinh cháu!"

Gấu: Cứu =)) Hơn 1 năm rồi mà được có 22 chương thì bao giờ mới hoàn đây =)). Mình comeback rồi nha m.n. Sắp tới sẽ cố gắng hết mình =))).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net