Chương 24:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24:

Trans & edit: Gấu

Triển Dực Phi như bị đẩy vào hầm băng cả người nháy mắt đông lạnh, thân thể anh cứng ngắc đến không thể tưởng tượng nổi, bởi vì anh đã tưởng tượng ra vô số phương pháp thổ lộ với cậu, nhưng duy nhất không nghĩ tới là Lâm Ngọc Đồng hỏi ra nghi vấn trong lòng, sau đó anh cứ như vậy bị động mà trả lời.

Loại cảnh tượng này vốn không hề xuất hiện trong kế hoạch của anh.

Vì thế Triển Dực Phi yên lặng ở trong lòng tổ chức lại trật tự ngôn ngữ một chút, kết quả thiên ngôn vạn ngữ khi nói ra cũng chỉ hợp thành một chữ: "Ân."

Lâm Ngọc Đông hưng trí lên, một tay xoa cằm nghiêng đầu đánh giá Triển Dực Phi hiếm khi không nói chuyện lưu loát, hơi trêu chọc hỏi: "[Ân] cái gì?"

Triển Dực Phi nhìn bộ dáng của Lâm Ngọc Đồng không phải là phản cảm, đột nhiên trấn định rồi thả lỏng, nghiêm túc mà nói: "Anh nghĩ cả đời chỉ lên trên trời thề một lần, chỉ yêu một người, chỉ kết hôn với một lần, chỉ cần một người là em." Nói xong vươn tay phải ra, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt Lâm Ngọc Đồng, ngưng mắt nhìn hai mắt Lâm Ngọc Đồng, coi như đang lập lời thề chân trọng, chuyên chú mà thành kính, "Được không, Tiểu Đồng?"

Lâm Ngọc Đồng không nói chuyện, cậu nhìn lại Triển Dực Phi, ánh mắt có chút phức tạp. Điều này không phải vì cậu không thích Triển Dực Phi mà là vừa từ trong một đoạn tình cảm thất bại đi ra, cậu không xác định như vậy có phải rất nhanh khi lại tiến vào một đoạn tình cảm khác.

Triển Dực Phi chờ lâu không thấy câu trả lời, trong lòng không khỏi càng ngày càng thất vọng, nhưng ngay khi anh muốn buông tay xuống, Lâm Ngọc Đồng lại bắt lấy tay của anh năm chặt.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy chính mình cũng sửng sốt một chút, bởi vì cậu không nghĩ tới bộ dáng Triển Dực Phi thất vọng ảnh hưởng lớn tới mình như vậy.

Nhất thời Triển Dực Phi mừng rỡ như điên, đem Lâm Ngọc Đồng từ trên ghế kéo tới trước mặt anh, "Tiểu Đồng, em đồng ý?"

Lâm Ngọc Đồng thở dài, "Em không biết như vậy có được tính là thích không, nhưng nhìn anh khó chịu em đau lòng."

Triển Dực Phi mãnh liệt mà ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, tại cần cổ của cậu hít sâu một hơi, không lên tiếng.

Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Kỳ thật lúc trước thời điểm chúng ta đăng ký kết hôn em đã nghĩ, dù giữa chúng ta không có tình yêu thì có thể trở thành bằng hữu cũng không tồi, nhưng hiện tại xem ra là em xem nhẹ anh, hoặc là nói đúng hơn đã đánh giá thấp đoạn thời gian chúng ta ở chung."

Triển Dực Phi bất mãn mà hỏi: "Ai nói chúng ta sống chung mà không có tình yêu?"

Lâm Ngọc Đồng thầm nghĩ rằng, có lẽ thực sự là như vậy đi.

Nếu như không có, giải thích như thế nào khi cậu thấy Triển Dực Phi mất mát mà tâm tình liền khó chịu đau lòng? Lại giải thích như thế nào cho việc nhìn thấy anh vui vẻ mà trong lòng cậu cũng chậm rãi vui vẻ lên? Điều quan trọng là khi biết Triển Dực Phi ở nhà bị đối xử không công bằng và chịu thiệt thòi cậu nhịn không được mà phẫn nộ cùng đau lòng, rõ ràng như vậy không phải yêu thì là cái gì?

Triển Dực Phi hơi hơi nghiêng đầu khẽ hôn một cái vào lỗ tai Lâm Ngọc Đồng, thấy cậu tuy có chút ngại ngùng nhưng cũng không tránh né, liền ôm lấy mặt của cậu anh muốn tiến thêm một bước. Ai biết lúc này bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân điên cuồng, ngay sau đó cửa phòng bị dùng sức đá một cái, Lâm Ngọc Phi sốt ruột hốt hoảng mà nói: "Ca, anh mau đưa. . . A!"

Lâm Ngọc Phi nháy mắt che đũng quần, buồn rười rượi nhìn hai người bên trong tách ra, "Lâm Ngọc Đồng anh đúng là anh trai của em! Anh không thể đổi chỗ khác đánh hay sao?! A quên mất không phải còn có Dực Phi ca ca ở đây sao?"

Lâm Ngọc Đồng khó có khi không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, "Nhóc con lỗ mãng, đã trễ thế này em tình đánh đúng không, có chuyện gì?"

Xú tiểu tử, cũng không ngẫm lại, cậu có thể cố ý hướng nơi ý đánh hay sao?

Ánh mắt Lâm Ngọc Phi nhìn mọi nơi sưu tầm, "Em muốn mượn sạc điện khí của anh, cái của em hỏng rồi, em không muốn đang chơi lại bị sập nguồn, mau mau."

Lâm Ngọc Đồng cầm sạc điện khí đưa cho Lâm Ngọc Phi, sau khi cậu nhóc nhận lấy nhặt vật rơi dưới đất liền thẳng lưng lên đi mất, thấy rõ vật kia là cái gì cậu nhất thời kêu rên ra tiếng, "Mẹ nó, đều là chân giò hun khói tràng mà, cũng tiện quá rồi đấy!"

Chân giò hun khói tràng là đồ ăn vặt ngon nhất mà Lâm Ngọc Đồng chuẩn bị sẵn.

Triển Dực Phi thấy không khí bị phá hư, cũng không sinh khí, dù sao anh cùng Lâm Ngọc Đồng đi tới ngày hôm nay cũng là kết quả mà chính bản thân anh cũng không dám mơ tới. Anh nhẹ nhàng cầm lấy một bàn tay của cậu mà nói: "Đồ em muốn đem cho anh tiêu thực còn chưa có lấy ra."

Lâm Ngọc Đồng cầm lấy hộp đưa cho anh, "Cái khăn kia về sau để em đeo, cái này cho anh."

Triển Dực Phi nhìn thấy là khăn quàng cổ, cười nói: "Lúc trước anh định mua màu này nhưng lại hết mất, em thật sự muốn đeo chiếc cũ?"

Lâm Ngọc Đồng đoạt lấy khăn quàng cổ trên tay anh quấn lên cổ của mình, sau đó lại gỡ xuống đưa tới trước mặt Triển Dực Phi, "Đó, hiện tại của anh cũng là đồ cũ."

Triển Dực Phi buồn cười mà nhìn biểu tình xấu xa của Lâm Ngọc Đồng.

Lâm Ngọc Đồng vừa thấy thời gian cũng không còn sớm liền đem mấy tác phẩm đóng lại, cậu đem túi ngủ ra hướng Triển Dực Phi không biết đang suy nghĩ cái gì nói: "Cho anh mượn dục bào ở trong phòng tắm đó, em đi ngủ trước."

Triển Dực Phi gật gật đầu, một người an tĩnh đi vào trong phòng tắm tắm rửa.

Lúc này đổi lại thành Lâm Ngọc Đồng ở bên ngoài nghe tiếng nước ào ào mà ngủ không được. Cậu không biết trong chốc lát nên đối mặt với Triển Dực Phi như thế nào. Theo lý thuyết bọn họ là quan hệ vợ chồng hợp pháp, chỉ cần có tình cảm với nhau, kỳ thật cho dù làm cái gì cũng thực bình thường, dù sao bọn họ còn trẻ đều bị tinh lực tràn đầy vây lấy.

Nhưng vốn là cậu chưa có chuẩn bị tâm lý!

Triển Dực Phi cũng nghĩ qua vấn đề này, chút nữa Lâm Ngọc Đồng sẽ đối mặt với mối quan hệ mới của hai người ra sao? Anh không yên lòng mà cầm lấy một chai anh cho là sữa tắm đổ ra tay xoa lên thân thể, kết quả sau khi dùng xong mới phát hiện càng tẩy càng trơn, cầm lại cái chai kia lên mới nhận ra đó là sữa dưỡng thể không phải sữa tắm, anh không dùng sữa tắm mà lại lấy nhầm sữa dưỡng thể!

Thật sự là chính mình gặp quỷ!

Triển Dực Phi lần nữa cầm sữa tắm lên tẩy rửa, đột nhiên tăng nhanh tốc độ hơn, bởi vì anh nhớ tới Lâm Ngọc Đồng có bản lĩnh rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, nhưng hiện tại quan hệ của hai người vừa mới xác nhận, anh còn chưa được ôm cậu một lát trò chuyện đâu, Lâm Ngọc Đồng không thể nhanh như vậy đi gặp chu công đi.

Sau khi Triển Dực Phi tẩy rửa xong liền qua loa mặc áo tắm, ở hông quấn một chiếc khăn tắm, trên tóc mơ hồ vẫn còn chảy nước xuống.

Lâm Ngọc Đồng nhìn thoáng qua, cười nói: "Anh nghĩ đi đâu vậy? Tại sao tóc không lau khô mà đã chạy ra?" Nói xong liền từ trong túi ngủ chui ra lấy máy sấy cắm điện ý bảo Triển Dực Phi ngồi xuống trên túi ngủ, "Sấy xong rồi đi ngủ."

Triển Dực Phi hưởng thụ phục vụ tri kỷ của Lâm Ngọc Đồng, thoải mái tới không còn lười nào có thể nói ra được, ngửa mặt nhìn Lâm Ngọc Đồng nói: "Nghĩ về em thì sao?"

Trên mặt Lâm Ngọc Đồng nhanh chóng nóng lên, cười nói: "Cách gần như vậy còn nhớ?" Nói xong cũng tắt máy sấy rồi cất kỹ.

Triển Dực Phi cũng đi theo chui vào, sau đó ở trong chăn sờ soạng trong chốc lát, bắt lấy tay Lâm Ngọc Đồng nắm ở trong lòng bàn tay.

"Tiểu Đồng, em nói cho anh biết đây có phải là đang nằm mơ không?"

"Cũng có khả năng."

"Đêm nay anh có thể không cần ngủ."

"Không đến mức đấy đi?" Lâm Ngọc Đồng nói xong nghiêng mình đến nhìn Triển Dực Phi, "Nói mau, rốt cuộc từ thời điểm nào anh bắt đầu thích em?"

"Thật lâu trước kia mà bắt đầu, tuyệt đối so với trong tưởng tượng của em sớm hơn nhiều lắm." Triển Dực Phi cũng xoay người lại, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn miêu tả bộ dáng khuôn mặt của Lâm Ngọc Đồng, thừa nước đục thả câu nói: "Nhưng mà bây giờ anh vẫn chưa tính toán sẽ nói cho em biết, anh muốn đem bí mật này giữ tới khi chúng ta thực sự trở thành vợ chồng rồi sẽ chậm rãi chia sẻ cùng em."

". . . Anh không phải là lại muốn đánh nhau?"

"Ân?"

"Anh quên em có chứng cường bách sao."

"Cho nên việc này không phải do em lực chọn sao?" Hoặc là phải đánh đổi để biết được bí mật, hoặc là không đổi nhẫn nhịn khó chịu, anh thật sự rất dân chủ nha.

"Nào có ai như anh vậy nha? Lười xem xét anh!" Lâm Ngọc Đồng nằm thẳng, không tiếp tục nhìn Triển Dực Phi. Điều này cũng quá phá hủy người khác, đây là muốn đi vào, vậy về sau cậu còn không bị ăn gắt gao sao? Mộng đẹp!

"Thật không muốn biết sao?" Triển Dực Phi tiện thể mà đưa tay lên, lắc lắc tay áo ngủ của Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Đồng, khi đó em còn rất nhỏ nha."

"Cút ngay, muốn nói thì mau nói, không nói thì thôi, còn như vậy nữa chúng ta đánh nhau!" Lâm Ngọc Đồng mạnh mẽ đánh rớt tay Triển Dực Phi, trong đầu vẫn luôn nghĩ rốt cuộc câu gặp Triển Dực Phi bao giờ, tại sao cậu không có ấn tượng gì đặc biệt xuất hiện, nhưng nghĩ như thế nào cũng đều không có. Cậu không có ký ức thâm giao gì về Triển Dực Phi.

"Vậy được rồi." Triển Dực Phi cũng trở về vị trí của chính mình, tựa hồ thực sự không tính toán sẽ nói. Nhưng từ trên người anh bay ra khí tức sung sướng, cậu phán đoán khẳng định đang nghĩ tới cái chuyện thú vị trước kia.

Trong lòng Lâm Ngọc Đồng hết sức không cân bằng. Mẹ nó, dựa vào cái lại chỉ có một mình Triển Dực Phi nhớ rõ?

Nhưng mà chỉ có Triển Dực Phi tự mình biết, anh làm như vậy bất quá là vì phân tán lực chú ý của cậu mà thôi, ít nhất không thể để cho cậu biết nội tâm khát vọng sâu bên trong của anh gần như là dục vọng phát cuồng. Anh đối với Lâm Ngọc Đồng là yêu tới sâu đậm, nhưng Lâm Ngọc Đồng lại chỉ là vừa mới thích anh mà thôi, nếu thời gian này anh không cẩn thận khiến Lâm Ngọc Đồng bị thương, đó tuyệt đối là điều sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc về sau, cho nên anh cần làm chuẩn bị cho tốt.

Thẳng tới khi ngủ Lâm Ngọc Đồng cũng không thể biết rốt cuộc là khi nào Triển Dực Phi bắt đầu thích cậu, nhưng cậu lại mơ bản thân đi ném tiền, trong mơ cậu vẫn không ngừng mà đi tìm heo đựng tiền, sau lại tìm không thấy, buồn bực phá hủy, đúng lúc này một ca ca cao lớn quan tâm đưa tới cho cậu một hũ tiền xu! Vừa đầy lại vừa cứng!

Triển Dực Phi luôn luôn ngắm nhìn Lâm Ngọc Đồng, anh nhìn thấy cậu vươn tay ra tựa hồ muốn cầm nắm thứ gì đó, liền đem tay bắt lấy bỏ vào trong túi ngủ, ai mà nghĩ cậu nhóc này đi ngủ liền không thành thật như thế chứ, cư nhiên đem tay nắm lấy quần lót của anh. Vốn đã ngạnh tới khõ chịu lại bị bàn tay kia sờ lên, lại càng không có khả năng mềm xuống, quả thực quá tra tấn người khác!

Trong mơ Lâm Ngọc Đồng có tiền mới, vô cùng vui vẻ, mà trong hiện thực Triển Dực Phi lại bởi vì 'tiền bị đoạt' mà giống như lời nói khi nãy, cả đêm không ngủ.

Đây là một trong những lần hiếm có mà Lâm Ngọc Đồng đi ngủ mà không văng xa hai thước, bởi vì cả đêm cậu đều cùng 'tiền' phân cao thấp. Thời điểm buổi sáng mở mắt ra, cậu còn thật sự tiếc nuối mà kéo thêm hai cái sờ thêm ba cái đâu, nhưng chờ tới khi cậu thấy rõ tình huống, cậu liền cười không nổi, bởi vì chủ nhân chân chính của 'tiền' đang nhìn cậu bằng một đôi mắt gấu trúc, bên mội treo nụ cười nhìn cậu chằm chằm.

Này rõ ràng là 'trộm tiền' còn bị chủ nhân vừa vặn bắt được. . .

Lâm Ngọc Đồng nhanh chóng rút tay về, trên mặt thật nhanh đã đỏ bừng mà nhìn Triển Dực Phi, "Em. . . cái kia, không, không phải cố ý."

Cái này lại đến lượt cậu nói không lưu loát.

Triển Dực Phi cũng là bị tra tấn cả đêm, hiện tại căn bản không muốn nói chuyện, anh nghiêng người ngăn chặn Lâm Ngọc Đồng, dùng vật đã ngạnh tới đứng vững đâm đâm Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Đồng, cả đêm, vuốt rất thú vị sao?"

Lâm Ngọc Đồng 'rầm' một tiếng nuốt nước miếng, "Anh, ý anh là em. . . em nắm cả đêm?"

Triển Dực Phi nhẹ nhàng mà cắn cắn vành tai Lâm Ngọc Đồng, "Anh đem tay của em rời đi mười ba lần em nói thử xem?"

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Trách không được đống tiền xu kia luôn rơi khỏi tay cậu, làm hại cậu chạy đi nhặt rất nhiều lần! Ta sát!

Lâm Ngọc Đồng há há miệng, cảm giác Triển Dực Phi cởi ra áo ngủ của cậu, nhất thời đầu óc mơ màng.

Trong mắt Triển Dực Phi là sắp mưa rền gió dữ, anh từng chút từng chút liếm hôn thân thể Lâm Ngọc Đồng, khí tức thở ra như mang theo một ngọn lửa thiêu đốt.

Nhưng mà ngay khi anh muốn hôn lên bộ vị quan trong nhất, Lâm Ngọc Đồng lại không hề báo động trước mà đè xuống vai anh.

Triển Dực Phi dừng lại, kiềm chế xao động trong lòng, ôn nhu mà vỗ về tóc của cậu, thanh âm khàn khàn mà hỏi: "Làm sao vậy?"

Hô hấp Lâm Ngọc Đồng có chút bất ổn, khi mở miệng mang theo xin lỗi, "Xin lỗi Dực Phi, em khả năng, có khả năng còn cần một chút thời gian chuẩn bị, cho nên. . ."

Tối thiểu cũng phải mua dầu bôi trơn một chút đi?! Anh thiếu chút nữa quên lần đầu tiên không có dầu bôi trơn có khả năng sẽ rất đau, huống chi không có! Hơn nữa vừa mới nhận thấy tâm ý của nhau cứ như vậy như vậy, không phải là quá nhanh hay sao?

Triển Dực Phi mặc dù có chút thất vọng, nhưng những việc này không phải không thể lý giải. Cũng là do anh nhất thời xúc động, thật sự là có chút không chịu nổi. Anh lần thứ hai hôn hôn Lâm Ngọc Đồng, xoay người xuống dưới đem cậu kéo vào lòng, "Do anh quá nóng vội, có phải đã dọa tới em rồi không?"

Lâm Ngọc Đồng thở dài một hơi, "Lá gan của em cũng không nhỏ như vậy, chính là có chút quá đột nhiên mà thôi."

Triển Dực Phi hơi hơi phóng tâm, hứa hẹn nói: "Bất kể thế nào anh cũng không cưỡng ép ép buộc em, cho nên đừng có quá áp lực."

Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu.

Triển Dực Phi còn nói: "Nhưng mà cũng đừng để anh chờ em quá lâu, bởi vì anh thực sự đã đợi lâu lắm rồi, cho nên hy vọng em chuẩn bị tốt liền ám chỉ cho anh biết."

Lâm Ngọc Đồng lần thứ hai gật đầu.

Triển Dực Phi vỗ về Lâm Ngọc Đồng, gian nan bình phục dục hỏa của bản thân, quả nhiên không có tiến thêm một bước. Lâm Ngọc Đồng nhìn bộ dáng áp lực nhẫn lại của anh thì nghĩ, chỉ cần Triển Dực Phi đối tốt với cậu, những cái khác đều có thể để cho cậu tới bù đắp, dù là người nhiều tuổi hơn thì vẫn là người yêu, hoặc là tài phú, địa vị, danh lợi những thứ này hết thảy cậu đều có thể giúp anh được. Có lẽ có người sẽ thấy cậu như vậy sẽ rất mệt khi tranh giành cùng trí nhớ không vẹn toàn, nhưng không có biện pháp, ai bảo cậu sau một lần chết không thể giấu diếm bảo vệ bản thân một chút với người mình yêu?

Tựa hồ Triển Dực Phi còn rất khó chịu, bồi Lâm Ngọc Đồng trong chốc lát liền đứng lên, Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy lều trại đứng cao của anh da đầu nhất thời run lên một trận, nhưng nghĩ tới Triển Dực Phi ẩn nhẫn, cậu lại có chút băn khoăn, đầu óc nóng lên liền hỏi: "Dực Phi, hay em dùng tay giúp anh?"

Trong mắt Triển Dực Phi nháy mắt liền ánh lên tia sáng nhu hòa, nhưng do dự một chút vẫn nói: "Dừng, hôm nay nếu em chạm vào nó liền tuyệt đối không thể đi học, anh cũng không muốn khiến em bị thương. Vì an toàn, em tốt nhất tạm thời nên tránh anh xa một chút."

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Trong thời gian kế tiếp, mãi cho tới khi ăn điểm tâm hai người mới thôi không duy trì khoảng cách, mà ngay cả trên xe đều chia ra ngồi ghế trước ghế sau. Lâm Ngọc Đồng ngồi ở ghế điều khiến, cậu đem Triển Dực Phi đẩy ra phía sau, một phần là bởi vì anh cả đêm không ngủ, lái xe quả thật không an toàn, về phương diện còn lại là bởi vì Triển Dực Phi tản mát ra khí tức nào đó thật sự có chút ngông cùng cuồng nhiệt, khiến cậu run như cầy sấy.

Triển Dực Phi không có ý tốt nói bản thân mình là đã thu liễm rồi.

Trên đường Lâm Ngọc Đồng nói: "Trước em đưa anh tới công ty, xe em cần lái đi rồi, buổi sáng hôm nay phải lên lớp, giữa trưa em tới tìm anh ăn cơm được không?"

Triển Dực Phi nhắm mắt lại không nói chuyện, thẳng tới khi Lâm Ngọc Đồng cho rằng có thể là anh đang ngủ, lại bị một câu nói như người lớn đang trêu chọc trẻ con: "Có thể mang theo dầu bôi trơn cùng bao cao su tới sao?"

Lâm Ngọc Đồng nghe xong liền muốn ném anh vào thùng rác ven đường.

Một tay Triển Dực Phi đỡ cằm, nhấc lên một bên mắt cười nhìn nhìn Lâm Ngọc Đồng, lập tức lại khép mắt lại.

Thật nhanh liền tới trước cửa tập đoàn Triển Dương, Lâm Ngọc Đồng đem xe dừng ở phía trước đại sảnh, thật đúng lúc nhìn thấy Uông Băng Yến cùng Triền Hoành Đồ mang theo Triển Dực Ninh chuẩn bị tiến vào, bên cạnh Triển Dực Ninh còn có một người trẻ tuổi cao không sai biệt lắm, thoạt nhìn đây mới thực sự là người một nhà. Khi tới đây rõ ràng là Triển Hoành Đồ nhìn thấy Triển Dực Phi nhưng không nói gì thêm, bốn người vui vẻ cười nói mà đi qua, đem Triển Dực Phi bỏ lại một người đơn côi bóng chiếc.

Lâm Ngọc Đồng ngồi trên xe nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu, không cần suy nghĩ liền gọi điện thoại cho Triển Dực Phi.

Triển Dực Phi nghe thấy tiếng chuông điện thoại theo bản năng thả chậm cước bộ, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, liền cười cười nói: "Nhanh như vậy đã nhớ anh?"

Lâm Ngọc Đồng lạnh mắt mà nhìn 'bốn con chó dữ' càng ngày chạy càng xa nói với Triển Dực Phi: "Không có, chính là đột nhiên nhớ tới giống như đã quên một việc."

Triển Dực Phi: "Chuyện gì?"

Lâm Ngọc Đồng ho nhẹ một tiếng, "Ngoan ngoãn công tác nha, moa~"

Triển Dực Phi nghe vậy liền lảo đảo bước chân, nhóm nhân viên của tập đoàn Triển Dương phát hiện ngày hôm nay phó tổng tài anh minh thần võ của bọn họ suýt chút nữa ngã dập mặt trên bậc thang!

Lâm Ngọc Đồng ngồi trên xe nhìn thấy một màn này liền cười tới đau bụng, ai biết lúc này Triển Dực Phi xoay người hướng cậu bên này nhìn sang, cũng học cậu, trong mắt mang theo ý cười 'moa' một cái.

Rõ ràng đều là một loại hành động, nhưng khi bị Triển Dực Phi làm lại như thế nào lại thành độc nhất vô nhị khiến người ta khó chịu ngứa ngáy như vậy? Biến thành tâm cậu đều không yên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net