Chương 25:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25:

Trans & edit: Gấu

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy chính mình như đang thể nghiệm trải qua cảm giác của mối tình đầu, tâm tình của cậu rất tốt mà đi tới trường học, vừa mới cất xe xong, đằng sau đột nhiên có người gọi cậu một tiếng: "Lâm Ngọc Đồng!"

Lâm Ngọc Đồng nhìn lại thì ra là trưởng ban Chu Kiện, đứng tại chỗ một lát, thẳng tới khi người đi lại đây cười hỏi: "Trưởng ban sớm a."

Dáng người Chu Kiện vô cùng cao lớn, chẳng những thành tích tốt hơn nữa chỉ số cảm xúc EQ cũng cao, quan hệ với mọi người xung quanh cũng không kém. Trên đỉnh đầu cậu ta đội một chiếc mũ đen đem khuôn mặt trở nên càng giống trăng tròn. Cậu ta cười một cái sáng lạn nói: "Cậu cũng sớm nha. Sao ngày hôm qua không tới? Điều hòa đã được lắp xong, trong phòng học thực sự là ấm áp như xuân, thật sự là một người nói chuyện yêu đương cả lớp chúng ta được nhờ, a không, là toàn trường đều được tiện nghi."

[Miệng vết thương] của Lâm Ngọc Đồng vừa mới khép lại nhanh chóng bị trạc cho ào ào đổ máu ra bên ngoài, nhưng lại chỉ có thể trái lương tâm nói: "Ấm áp là tốt, ấm áp là tốt."

Chu Kiện người này thực sự là một người đặc biệt, hơn nữa lực tay cũng tốt, hắn vỗ vỗ vào vai Lâm Ngọc Đồng một chút, thiếu chút nữa vỗ ngã cậu, "Thực sự ấm áp a, ngày hôm qua khi chúng tôi đi học cảm thấy vô cùng thoải mái cảm xúc cũng khoan khoái, thầy giáo cũng thương lượng một chút, sau đó ban chúng ta quyết định cho cậu một phần công lớn nha."

Lâm Ngọc Đồng nói: "Vậy khi đi thi thầy giáo cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho 'công trạng lớn' như tôi sao?"

Chu Kiện xoa xoa cằm, "Không, là khi cậu cùng Triển tiên sinh kết hôn chúng ta nhất định sẽ nháo nháo tốt thời điểm hai người động phòng nha, 'công trạng lớn' đại nhân!"

Lâm Ngọc Đồng thiếu chút nữa hộc máu tăng xông.

"Vậy, Thẩm Quân bị đuổi học, Tiêu Vi hình như cũng muốn chuyển trường, việc này cậu biết không?"

"Không biết, chuyện hôm nào vậy?"

"Ngày hôm qua đó, Thẩm Quân đến làm thủ tục, phỏng chừng về sau sẽ không tới nữa, Tiêu Vi cũng trực tiếp xin nghỉ dài hạn, hẳn là sẽ chuyển tới nơi khác. Tôi nghe nói hai người bọn họ cùng một chỗ đó, Tiêu Vi có khả năng sẽ chuyển tới tỉnh G đọc sách."

"A, cũng thật đủ gây sức ép."

Đời trước thời gian này Thẩm Quân ở tỉnh G phát triển, bởi vì công ty ký hợp đồng cùng hắn là ở chỗ đó. Nói vậy hiện tại Tiêu Vi đi tới vị trí đời trước cậu đi qua, chẳng qua là không biết Tiêu Vi có thích ứng được hay không.

Phải biết, qua không lâu nữa mẹ của Thẩm Quân – Vu Diễm Thu liền sẽ kiểm tra ra bệnh ung thư dạ dày, đến lúc đó muốn phẩu thuật còn cần tinh thần vui vẻ, lúc này Thẩm Quân không có tiền để phẫu thuật. Đương nhiên Tiêu Vi khẳng định sẽ vui vẻ đưa cho nhưng cũng không biết Tiêu gia có vui vẻ không.

"Cậu nói xem hai người này nói đi là đi, cũng đều có nhiều bạn học tốt chơi cùng, cũng không thèm nói lời tạm biệt, làm việc cũng không nói với ai." Chu Kiện cảm thán.

"Đúng vậy, quả thật không nên không nói mà đi." Lâm Ngọc Đồng ôn hòa cong cong khóe môi.

Như vậy ảnh chụp hôm trước cũng không thể nói rõ ràng, là chạy đi đâu rồi? Vẫn là cùng bọn họ không có quan hệ sao?

Về phần có người gửi phát nhanh ảnh chụp cho Triển Dực Phi, kỳ thật trong lòng Lâm Ngọc Đồng có vài suy nghĩ: đầu tiên là Thẩm Quân, Thẩm Quân lần trước bởi vì đánh nhau cùng cậu mà ném mặt mũi đi ở trong trường, khẳng định trong lòng mang oán giận, cho nên muốn trả thù một chút cũng không phải không thể; thứ hai là Uông Băng Yến, nàng luôn ngóng trông từng ngày Triển Dực Phi trôi qua không tốt không vui, hiện giờ lại cầm số tiền lớn của Triển gia như vậy, mà cậu cùng Dực Phi chưa rõ ràng thời gian tổ chức hôn lễ, ngược lại cầm số tiền này đem đi đầu tư, rất có thể Uông Băng Yến tâm sinh bất mãn do đó muốn châm ngòi ly gián một chút, về phần người số ba này một chút cũng không có năng nhưng cũng không phải không thể một người duy nhất __ Tiêu Vi.

Từ sau khi trọng sinh, cậu cũng từng nghĩ qua có phải Thẩm Quân cùng Tiêu Vi cũng có thể sống lại hay không, nhưng nhìn phản ứng của Thẩm Quân lại không quá giống, mà Tiêu Vi rất ít xuất hiện trong tầm mắt của cậu, ở trường học cũng yên lặng nhanh chóng đi và về, chẳng qua đời này bên người nàng có Thẩm Quân cho nên mỗi lần nhìn thấy cậu đều có chút phòng bị, thật giống như sợ cậu cướp đi Thẩm Quân. Mà kỳ thật đó cũng là một trong những nguyên nhân mà cậu cảm thấy có thể Tiêu Vi cũng sống lại.

Thử nghĩ một chút, nếu Tiêu Vi cũng sống lại, như vậy khi nàng nhìn thấy cậu cùng Triển Dực Phi một chỗ tất nhiên sẽ biết cậu không còn liên quan gì tới Thẩm Quân, một khi đã như vậy tại sao còn phòng bị cậu?

Còn có một chút lạ lùng, cậu cảm thấy cậu không thể nào có thể nhân nhượng người muốn tổn thương cậu. Tuy rằng đời trước cậu không phải là cố ý nhưng làm hại Tiêu Vi rớt xuống lầu là sự thật, như vậy Tiêu Vi cùng đứa bé đều đã chết, nếu lần nữa trở về, liệu nàng có thể quay lại tìm cậu trả thù hay không? Nếu như vậy có thể nói việc kia không phải là rất có khả năng sao.

Lâm Ngọc Đồng lại cùng Chi Kiện nói một vài chuyện khác, chỉ chốc lát sau liền tới phòng học, quả nhiên so với trước kia ấm áp hơn nhiều. Vốn là mọi người mặc áo khoác dày vẫn còn run cầm cập không ngừng lúc này tất cả đều cởi ra, có người chỉ cần mặc áo sơ mi, còn xắn tay áo lên rất cao. Lâm Ngọc Đồng vừa tới, thật nhiều người cùng cậu chào hỏi, mà ngay cả thầy giáo bước vào cũng đều cười nói: "Ai? Hôm nay Đại công thần cũng lên lớp sao?"

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy thật xui xẻo, đối mặt với ánh mắt trêu chọc thiện ý của thầy giáo cùng bạn học chỉ có thể giả ngu.

Thời gian nghỉ giải lao mười phút, Long Nhạc hỏi Lâm Ngọc Đồng: "Lâm Tử, cậu định thi nghiên cứu sinh không?"

Năm ba đại học chuẩn bị có cuộc thi nghiên cứu sinh có người đã bắt đầu ôn tập, không thi thì liền bắt đầu tìm nơi thực tập, chỉ có một số người cá biệt mới hưởng thụ cuộc sống đại học hay nói chuyện yêu đương, làm quan vài người tạo quan hệ.

Lúc trước Lâm Ngọc Đồng cũng đã nghĩ qua vấn đề này, liền không chút do dực nói: "Không thi."

Cậu cũng không phải người có đầu óc quá nhạy bén, đời trước đã thử qua biết không được, đời này cậu cũng không tính toán tiếp tục thử. Cậu thích viết tiểu thuyết, thích một chữ một chữ mà xây nên từng câu chuyện, hơn nữa kĩ thuật viết cũng coi như rất ổn. Lại nói cả đời này cậu còn có thể dựa vào một chút ít đầu tư cùng viết tiểu thuyết, lãng phí thời gian đi thi nghiên cứu sinh làm gì, dù sao văn bằng cũng không giúp gì được cho cậu, thật muốn thi thì cũng tốn thời gian vào nó, nếu về sau cậu ở chốn thương giới phát triển thì ít nhất còn có chỗ dùng, nhưng cậu lại không có ý tưởng đó.

Long Nhạc nhất thời ủ rũ, "Thật sự không thi sao? Kháo, cậu cũng không thi, Hoa Ngọc Bách cũng không thi, vậy tôi liền một mình mình thi sao?"

Đời trước sau khi Hoa Ngọc Bách tốt nghiệp liền trực tiếp vào một nhà xí nghiệp làm, Hướng Thừa Thiên thì chạy đi xây dựng sự nghiệp của chính mình, Long Nhạc đúng là có thi nhưng lại không đỗ.

Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ rồi nói: "Không quản ai thi hay không, dù sao nếu cậu muốn thì nghiêm túc học hành, thời gian học tập như vậy cũng là vài năm không dễ dàng, sau này ra ngoài xã hội cũng không phải hoàn cảnh giống như khi đi học, chính cậu suy nghĩ cho kỹ."

Long Nhạc trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Đồng một cái, "Nói chuyện với cậu sao lại có cảm giác như đang nói chuyện với mẹ của tôi vậy?"

Lâm Ngọc Đồng lấy sách đập vào sau lưng Long Nhạc, Long Nhạc nhanh chóng chạy đi.

Thời gian lên lớp còn có năm phút đồng hồ, Lâm Ngọc Đồng lấy ra điện thoại di động nhắn tin cho Triển Dực Phi.

- [Dực Phi, phòng học rất ấm áp, cảm ơn anh.]

Triển Dực Phi nhận được tin nhắn, rất nhanh trả lời lại.

- [Cố gắng kiếm tiền cho vợ được sống thoải mái là nghĩa vụ của chồng, không cần phải khách khí.]

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Trong thời gian kế tiếp, Lâm Ngọc Đồng lĩnh hội đầy đủ cái gì gọi là khóe miệng không tự giác nhếch lên, nói không nên lời vì bộ dáng ngu ngốc này, nhưng cậu khống chế không được cho nên không thể tập trung vào sách vở mà suy nghĩ bay đi, não bổ về ngữ khí ôn nhu của Triển Dực Phi.

Thật vất vả mới đến giữa trưa tan học, Lâm Ngọc Đồng còn phải đi tìm Triển Dực Phi, liền vội vàng thu dọn muốn rời đi, ai biết cậu vừa đem mông từ trên ghế dịch đi, Chu Kiện liền ấn cậu trở lại, trưởng ban đại nhân nói: "Đây là bạn học ban chúng ta có một chút tâm ý, đưa cho cậu cùng Triển tiên sinh, cảm ơn hai người, đồng thời cũng chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Các bạn học trong phòng học đồng loạt hô to: "Lâm Ngọc Đồng, chúc cậu cùng Triển tiên sinh trăm năm hảo hợp!"

Lâm Ngọc Đồng nhìn nhìn các bạn học, cười nói: "Cảm ơn đại gia", sau đó đem đồ nhận lấy, chạy tới bãi đỗ xe.

Bình thường Triển Dực Phi đều đúng mười hai giờ mới rời văn phòng, nếu không ra khỏi văn phòng sẽ nhờ thư ký mang cơm tới. Nhưng hôm nay Lâm Ngọc Đồng muốn lại đây, anh trước tiên đem công việc làm xong sau đó không có gọi cơm mà đi ra ngoài, yên lặng đứng chờ cậu.

Cùng làm việc với Triển Dực Phi còn có Tư Khải cùng Trình Thích. Hai người vốn cũng định đi dùng cơm, nhưng Tư Khải còn chưa thấy qua Lâm Ngọc Đồng cho nên tò mò muốn chết, vì vậy quyết định sau khi nhìn thấy người mới đi ăn.

Bởi vì không phải giờ cao điểm cũng không phải ngày nghỉ ngày lễ, trên được cũng không tính là quá kẹt xe, Lâm Ngọc Đồng sau khi rời trường hai mươi phút cũng xuất hiện trước cửa tập đoàn Triển Dương. Nhưng mà vì tiết kiệm thời gian Lâm Ngọc Đồng cũng không có lên trên mà là trực tiếp gọi điện thoại kêu Triển Dực Phi xuống dưới.

Thời điểm Triển Dực Phi xuống lầu bên cạnh đem theo hai cái đuôi to, Tả Tư Khải nhìn theo hướng ngón tay Trình Thích chỉ, liền nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng, không nhịn được trêu ghẹo nói: "Ai da Dực Phi, trách không được nhớ mãi không quên một lòng một dạ muốn đem người mang về nhà, bộ dáng này thực sự quá tuấn tú!"

Trình Thích nói thêm: "Làm người cũng rất được, dù sao tôi thấy hai người họ rất xứng đôi."

Triển Dực Phi bật cười, cực tự nhiên đi qua ôm lấy thắt lưng Lâm Ngọc Đồng, quay lại giới thiệu cho cậu, "Tả Tư Khải, phó tổng tài hành chính tập đoàn Triển Dương, em liền gọi cậu ta là Tả ca, đều là người một nhà cả."

Lâm Ngọc Đồng vươn tay, "Tả ca xin chào, em gọi là Lâm Ngọc Đồng, anh liền gọi em là Lâm Tử đi. Dực Phi rất hay nhắc tới anh."

Tả Tư Khải cùng Trình Thích đột nhiên hú lên quái dị.

Vốn Triển Dực Phi muốn cùng Lâm Ngọc Đồng hai người ăn cơm nhưng mọi người đều đang ở đây chia ra cũng không hợp lí, Lâm Ngọc Đồng liền đề nghị mọi người cùng nhau đi ăn, vì vậy mọi người tìm một nơi ngồi xuống, Lâm Ngọc Đồng lại được nghe vô số lời phun tào về Triển Hoành Đồ, cùng Tả Tư Khải cũng coi như nhận thức lẫn nhau.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy phương pháp làm quen nhanh nhất đó chính là nói những lời phun tào về Triển Hoành Đồ.

Nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên đi vào văn phòng của Triển Dực Phi, Trình Thích liền mắng chửi một đống lời, lần này Tả Tư Khải liền bộc lộ thái độ bất mãn sâu nặng với ông ta, "Nếu lúc đó không phải vì Dực Phi, thật sự tôi sẽ không ở lại Triển Dương. Chúng ta ở đó làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, thế mà khi Dực Phi ốm lão già đó cũng không tới nhìn một lần, ngược lại là Dực Phi phải chạy đi chạy lại nhiều lần, cậu nói xem ông ta có phải có vấn đề hay không?"

Trình Thích nhẹ nhàng nhíu mày, "Có đôi khi tôi cũng rất hoài nghi Dực Phi có phải con trai ruột của ông ta hay không, hiện tại ngay cả người bên ngoài cũng biết ông ta đem hạng mục lớn đó cho con gái của mình."

Triển Dực Phi trầm mặc không nói, nhưng Lâm Ngọc Đồng tốt xấu gì cũng ở chung với anh một thời gian dài như vậy, có thể cảm giác được áp lực trong lòng anh đang tản ra, liền nhẹ nhàng lấy tay vỗ vỗ đùi anh an ủi.

Triển Dực Phi nắm lấy tay Lâm Ngọc Đồng, không chút để ý mà nói: "Ăn cơm đi."

Trên bàn ăn nháy mắt yên tĩnh, sau đó trên cơ bản đều là thanh âm bát đũa va chạm vào nhau.

Sau lại là Tả Tư Khải trả tiền, chế nhạo mà nhìn Triển Dực Phi, "Còn có chút thời gian, Dực Phi, cậu cùng Lâm Tử đi bộ trong chốc lát hay là cùng chúng tôi đi luôn?"

"Cậu nói câu này không phải rất vô nghĩa hay sao?" Trình Thích lôi hắn đi.

Lâm Ngọc Đồng cười cười mà nhìn hai người này vui vẻ rời đi, cùng Triển Dực Phi hướng bãi đỗ xe đi tới.

Chút nữa Lâm Ngọc Đồng còn phải trở về, cho nên cậu trực tiếp ngồi vào ghế điều khiển, mà Triển Dực Phi thì ngồi bên ghế phó lái. Khi lên xe anh nhìn thấy có túi đồ liền cầm lên hỏi cậu: "Đây là cái gì?"

Lâm Ngọc Đồng nói: "A, là lễ vật bạn học tặng, nói cám ơn anh lắp điều hòa cho bọn họ."

Triển Dực Phi vốn là muốn buông xuống, nghe xong Lâm Ngọc Đồng nói liền đáp: "Nói cách khác cũng có phần của anh?"

Lâm Ngọc Đồng cũng chưa mở ra, cho nên cón không biết, liền nói: "Không biết a, hẳn là có đi, anh mở ra nhìn xem."

Triển Dực Phi liền mở ra, nhìn thấy bên trong có một loạt túi nhỏ màu hồng, một loạt túi áo bên trên thuê một cặp uyên ương đang bái thiên địa, bên trong rớt ra cư nhiên là. . .

Triển Dực Phi sửng sốt, nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng cười cười, "Anh nghĩ đây đều là những món quà thiết thực có giá trị, bạn học của em đúng là chạm tới lòng anh."

Lâm Ngọc Đồng xem xét, ta sát! Một đống lọ bôi trơn, các loại màu sắc cùng hương vị có hơn chục loại khác nhau! ! !

Chu Kiện a Chu Kiện, lão tử thật không nghĩ tới cậu lại là một trưởng ban như vậy!

Trên mặt Lâm Ngọc Đồng bị thiêu tới nóng rực, bởi vì đột nhiên cậu nhớ tới lời nói sáng nay của Triển Dực Phi.

Triển Dực Phi cũng nghĩ tới, trêu ghẹo mà nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, "Này thật sự là do bạn học của em đưa sao? Như thế nào anh lại nhớ rõ có hỏi qua em có thể hay không mang. . ."

Lâm Ngọc Đồng vội vã đánh gãy lời nói của anh, "Anh đã tới giờ vào làm rồi đi? Nhanh đi về đi, lãnh đạo nên làm gương có đúng hay không, không nên đi trễ. Buổi chiều em lại tới đón anh."

Triển Dực Phi: ". . ."

Triển Dực Phi xách lấy túi quà, "Vậy giúp anh cám ơn bạn học của em. Còn có, anh sẽ chuẩn bị quà đáp lễ thật tốt."

Lâm Ngọc Đồng ngạc nhiên, "Anh thật sự muốn đem thứ này lên văn phòng?"

Triển Dực Phi cười như không cười mà nói: "Yên tâm, không quản là để chỗ nào, cuối cùng vẫn là dùng trên người của em."

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy mấy người trong ban hỗ trợ mua quà có phải là say hay không, lại không biết còn hy vọng cậu cùng Triển Dực Phi phát triển xa hơn không ngừng tới ngày nào đó.

Năm phút đồng hồ trước ___

Tả Tư Khải cùng Trình Thích chậm rãi hướng công ty đi, Tả Tư Khải nói: "Cậu nói chúng ta phun tào Triển Hoành Đồ như vậy, Lâm Tử có phải sẽ sẽ thương Dực Phi hơn hay không?"

Trình Thích nói: "Cũng có thể, vừa rồi tôi có chú ý tới động tác của Lâm Tử, từ dưới bàn cậu ấy xoa xoa Dực Phi. Hơn nữa cậu không phát hiện giữa mày Lâm Tử có một cỗ chí khí hay sao? Mỗi lần chúng ta nhắc tới Triển Hoành Đồ cậu ấy đều tỏa ra khí tức khó chịu, cho nên tôi dám đảm bảo với cậu, cứ phun tào về ông ta là có hiệu quả nhất."

Tả Tư Khải cười nói: "Vậy đi, xem ra tôi phải bớt chút thời gian chỉnh lý những việc thiếu đạo đức mà Triển Hoành Đồ làm, chờ lần sau gặp mặt tiếp tục nói."

Trình Thích nhẹ nhàng thở dài, "Còn cần chỉnh lý sao, liền đem việc trao cái hạng mục lớn kia ra mắng một năm đi."

Triển gia là phát triển đa ngành, hạng mục mới này vẫn luôn ấp ủ, mà Triển Dực Phi vẫn luôn phụ trách. Vốn là sau khi Triển lão thái gia qua đời tập đoàn Triển Dương rất lâu chưa có đột phá, không chỉ năng lực vận chuyển càng ngày càng lạc hậu, đơn đặt hàng lại ít đi, cùng chính phủ ban ngành quan hệ vô cùng cứng ngác, trước khi Triển Dực Phi tiếp nhận cũng là một công ty yếu ớt, sau lại thật sự được Triển Dực Phi cải cách lại, biến thành quy mô như hiện tại. Hiện nay vận chuyện Vinh Thành chẳng những đa quốc nội một số công ty, phát triển khắp nơi, càng ngày càng có nhiều đơn hàng không đễm xuể. Kết quả lại bị Triển Hoành Đồ cắn ngược ddem đi đưa cho con gái tiện nghi có sẵn.

Nghĩ đến mấy ngày nay ở trong công ty thấy Triển Dực Ninh cùng Uông Băng Yến đắc ý, Trình Thích liền không hài lòng.

Tả Tư Khải thấy vậy liền an ủi vài câu, "Thôi được rồi, dù sao trong lòng Dực Phi đều biết. Hơn nữa kì thật bây giờ tôi cảm thấy cũng rất không tồi, rất nhiều người tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng đối với Triển Hoành Đồ vô cùng chán ghét. Lại nói không phải cậu không biết rằng Triển Dực Ninh căn bản chỉ là một cái bao cỏ, dù cho Dực Phi phát triển nơi đó ổn định, nhưng nàng ta cũng không khiêng nổi. Hiện tại tôi lo lắng chính là có phải Triển Hoành Đồ tìm cường lực giúp cô ta hay không?"

Trình Thích nhất thời không còn lời gì để nói, nhưng hiển nhiên cũng băn khoăn như vậy.

Không nghĩ tới vài ngày sau Triển Hoành Đồ thông báo tin tức hạng nhất là Triển Dực Ninh sẽ đính hôn, đối tượng là bạn trai hiện giờ, tổng giám tài vụ Diệp Hàn Anh.

Lâm Ngọc Đồng đối với người tên Diệp Hàn Anh này không quá quen thuộc, nhưng cũng không xa lạ gì. Đời trước khi cậu còn sống nghe qua tên người này mấy lần, cho nên có biết cậu ta là con rể của Triển gia, rất có năng lực nhưng nhân phẩm có vấn đề. Cậu nhớ rõ từng nhìn qua tin tức của người này, ấn tượng sâu sắc nhất chính là người này từng lái xe đâm Triển Dực Phi. Tuy rằng đây là sự việc sau này, nhưng nếu có thể làm ra loại chuyện này, nhân phẩm có thể đạt đến loại trình độ nào?

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy cậu cần nhắc nhở Triển Dực Phi cẩn thận một chút, nhưng không quan tâm là đời trước hay đời này, cậu không có từng trực tiếp tiếp xúc với Diệp Hàn Anh, cho nên mạo muội chửi bới nói không thông.

Thế nào sẽ khiến Triển Dực Phi nghe vào đây?

Lâm Ngọc Đồng trải xong túi ngủ của chính mình, Triển Dực Phi tắm xong đi ra, Lâm Ngọc Đồng quay đầu nhìn về phía anh, "Dực Phi, anh nói thử xem rất nhanh sẽ thuyết phục được một người?"

Triển Dực Phi hỏi: "Thuyết phục ai?"

Lâm Ngọc Đồng chỉ chỉ anh, "Ví như em nói đó là anh?"

Triển Dực Phi mỉm cười mà nói: "Này thực dễ dàng, nghe nói sau khi làm tình xong nói chuyện bên tai nam tử rất nhanh thuyết phục được, em có muốn thử một chút hay không?"

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net