Chương 28: Ức Lâm thực nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 28: Ức Lâm thực nghiệp

Trans & Beta: Gió + Gấu

Chỗ Sở Thiên Dật nói là một gian cao cấp của câu lạc bộ tư nhân tên là "Tùng lan thành", thời điểm Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng tới ngoại trừ Trình Thích cùng Tả Tư Khải ở bên ngoài thì bên trong chỉ có Sở Thiên Dật cùng Cao Văn Lượng và một người tên gọi là Hạng Quân. Chỉ có Hạng Quân là người duy nhất Lâm Ngọc Đồng chưa thấy qua, nhưng nếu đã xuất hiện ở nơi này hiển nhiên quan hệ với Triển Dực Phi cũng không tồi. Triển Dực Phi đối với Lâm Ngọc Đồng trịnh trọng giới thiệu: "Tiểu Đồng, đây là Hạng Quân, hắn lớn hơn anh hai tuổi, bởi vì đa số thời điểm đều ở nước ngoài cho nên có thể em chưa gặp qua". Dứt lời chỉ Lâm Ngọc Đồng nói với Hạng Quân:" Đây là người yêu của tôi, Lâm Ngọc Đồng."

Lâm Ngọc Đồng nói: "Xin chào Hạng ca, gọi em là Lâm Tử là được rồi."

Hạng Quân là người mặt liệt, đồng thời vóc dáng hắn rất cao, có khả năng không chỉ cao khoảng 1m9. Hắn cũng rất ít nói, cùng Lâm Ngọc Đồng gật nhẹ đầu một cái coi như chào hỏi.

Cao Văn Lượng nói: "Hắn là người như vậy, thời gian dài cậu sẽ quen thôi."

Lâm Ngọc Đồng thật sự không để ý, chỉ là phát hiện trong mắt Cao Văn Lượng lúc nói lời này mang theo một chút che chở không dễ dàng phát giác.

Sở Thiên Dật vỗ tay một cái : " Được rồi, đừng đứng đấy nữa, lại đây ngồi đi. Hôm nay mặc dù không phải sinh nhật Dực Phi nhưng tôi thấy chúng ta nhất định cần phải chúc mừng một chuyện." Hắn nhìn Lâm Ngọc Đồng đầy ý tứ một chút : " Tiểu Lâm Tử, hôm nay mọi người ở đây đều là người nhà, cậu không cần câu nệ như vậy, nên nằm liền nằm nên nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, không cần khách khí."

Lâm Ngọc Đồng nghe vậy liền không khách khí nữa, trực tiếp ngồi xuống ghế salon dựa vào Triển Dực Phi. Dù sao cậu cảm thấy không cần giả vờ ngại ngùng, đứng đắn có dùng được cái rắm? Khó chịu còn không phải bản thân cậu chịu sao?

Triển Dực Phi rót rượu, hiếm khi không thoải mái mà trừng Sở Thiên Dật một cái: "Cậu đây là muốn khoe khoang kinh nghiệm có bao nhiêu phong phú sao?"

Sở Thiên Dật cười nói: "Không phải tôi có kinh nghiệm phong phú, rõ ràng là hai người chưa đánh đã khai nha? Nhìn qua thực sự kịch liệt. . ."

Mấy người cười cười nhìn về phía cổ Lâm Ngọc Đồng, bên trên xác thực có không ít dấu vết mập mờ.

Lâm Ngọc Đồng lúc đi ra cửa đúng là không chú ý nhiều, quan trọng là lúc đó ngay cả thay quần áo cậu cũng miễn cưỡng cho xong chứ đừng nói tới việc soi gương chải chuốt. Nếu như không phải vì hôm nay người cần gặp đều là bạn tốt của Triển Dực Phi, cậu chắc chắn sẽ không đi. Nhưng đây đều là những người có thể tin tưởng lại vô cùng thân thiết bên cạnh Triển Dực Phi, cho nên tất nhiên cậu phải đi gặp một lần, một lần này có thể giúp mọi người xác nhận quan hệ của cậu và Triển Dực Phi, thứ hai cậu cũng muốn biết một chút phạm vi quan hệ của Triển Dực Phi. Cậu vẫn muốn quan sát một chút, từ khi vận tải Vinh Thành giao cho Triển Dực Ninh, về sau nội bộ tập đoàn Triển Dương tựa hồ cũng xuất hiện một số biến hóa vi diệu, lại thêm Triển Dực Ninh nói sẽ cùng Diệp Hàn Anh đính hôn, cho nên phía Triển Dực Phi phải có một số động tác đáp trả, cậu đương nhiên muốn tham gia náo nhiệt.

Hiện tại chỉ cần có liên quan tới Triển Dực Phi, cậu đều tò mò muốn tìm hiểu tất cả.

Sở Thiên Dật lúc này rót rượu đưa qua: "Lâm Tử, nào, cậu nói xem người anh em của tôi ở trong lòng thương cậu nhiều năm như vậy, bây giờ thật vất vả mới bị lừa được cậu về chung chiến tuyến với chúng tôi, có phải hay không nên uống một ly?"

Lâm Ngọc Đồng nhận lấy, không nói hai lời nhấc lên uống cạn, đem ly rỗng để lên bàn.

Cao Văn Lượng theo sát mà tới, cũng rót một ly, chỉ nói câu: "Hoan nghênh người anh em."

Lâm Ngọc Đồng lại một ly đầy.

Triển Dực Phi nói: "Em ý ngày mai còn phải lên lớp, không cần uống quá nhiều, như vậy là đủ rồi."

Tả Tư Khải nghe được lắc lắc đầu: "Dực Phi a Dực Phi , có vợ liền quên anh em, tôi biết ngay cậu là loại người này, cho nên cậu nhìn kĩ xem tôi không có rót rượu nữa đâu đấy."

Trình Thích bật cười: "Vậy tôi cũng không rót."

Lâm Ngọc Đồng ngồi thẳng nói: "Được rồi Tả ca, Trình ca, hai người đây không phải đang mắng em sao, em có thể cùng mọi người ở đây nói chuyện phiếm đều là duyên phận." Cách một đời gặp nhau, nếu như thế này còn không được gọi là duyên phận thì cậu cũng biết cái gì gọi là duyên: "Cho nên ngược lại hôm nay mọi người rót bao nhiêu em đều uống. Dù sao uống nhiều quá Dực Phi sẽ không bỏ mặc em ở đây."

Tả Tư Khải cùng Trình Thích mỗi người rót một ly, Hạng Quân là người cuối cùng, Lâm Ngọc Đồng nhìn cũng không thấy nhiều liền uống hết toàn bộ, sau đó dựa vào ghế salon tìm đồ ăn.

Triển Dực Phi không biết vì sao đột nhiên im lặng cười. Lâm Ngọc Đồng nghi ngờ quay đầu lại, liền thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, sau đó Sở Thiên Dật không khách khí túm lại tay áo của cậu : "Này này này, tôi nói chút nha nhóc con sao em lại không hiểu chuyện như vậy? Chúng tôi lớn hơn đều chủ động rót rượu cho em, em uống xong liền không còn việc gì sao? Ít nhất cũng phải nể mặt chồng em mà kính rượu lại chúng tôi chứ?"

Tả Tư Khải gật gật đầu : "Có phải nên bị phạt một chút hay không?"

Hạng Quân nói mà biểu cảm trên mặt không chút thay đổi: " Rượu tôi đang đợi đây, phạt cũng phải uống xong trước đã."

Thế là Lâm Ngọc Đồng chập choạng ngồi xuống rót rượu, cậu không chỉ dùng một ly của mình mà kính tất cả mọi người, mà là mỗi người kính một chén, lần này cũng uống vào không ít.

Cao Văn Lượng nói: "Được rồi, các người nhanh lên một chút, tôi sắp đợi không kịp, nhiều năm như vậy đây là lần đầu có cơ hội phạt người nào đó, nhanh nhanh. Trình ca anh có nhiều chủ ý nhất, anh nói xem chúng ta nên phạt Lâm Tử cái gì?"

Trình Thích cười nói: "Lâm Tử là lần đầu tiên cùng chúng ta tụ tập, cho nên cũng đừng làm khó cậu âý. Nếu không như vậy đi, để Dực phi ở trên người cậu âý làm năm trăm cái chống đẩy, lúc nào làm xong thì tính tiếp."

Lâm Ngọc Đồng: "Không phải chứ? Năm trăm cái?"

Triển Dực Phi bất động thanh sắc đem tay áo sơ mi xắn lên.

Tả Tư Khải chỉ một khoảng sàn nhà trống: "Đến đây, chọn chỗ này đi, hai người có thể vừa làm vừa cùng chúng tôi nói chuyện phiếm, chỉ cần làm xong là được."

Sở Thiên Dật gọi nhân viên phục vụ đến, yêu cầu đối phương mang đệm sạch tới, rất nhanh cậu ta liền mang một cái thảm khá lớn trải trên sàn nhà, cũng không biết lấy được từ đâu ra.

Triển Dực Phi đứng dậy kéo Lâm Ngọc Đồng đi xuống chỗ thảm trải sẵn, Lâm Ngọc Đồng nằm im trên đêm, Triển Dực Phi nằm phía trên cậu.

Lâm Ngọc Đồng đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng bừng lên, tư thế này thật sự là rất mập mờ khiến cậu nghĩ tới việc điên cuồng đêm hôm trước. Khi Triển Dực Phi ở trên người cậu va chạm, ánh mắt nóng bỏng, cơ bắp kéo căng khỏe khoắn cùng tiếng thở dốc. . .

Mẹ nó, quả nhiên uống nhiều rượu vào liền dễ dàng suy nghĩ lung tung!

Lâm Ngọc Đồng lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy Triển Dực Phi bắt đầu làm động tác ép xuống, cậu cũng không thể giúp đỡ gì cho anh, chỉ có thể nằm thẳng tắp như một que kem tĩnh lặng ở dưới thân Triển Dực Phi.

Động tác của Triển Dực Phi vô cùng thành thạo, nhưng không biết cố ý hay vô tình, anh ngẫu nhiễn sẽ đem thân thể ép xuống rất thấp, đôi môi thỉnh thoảng lại ở trên miệng Lâm Ngọc Đồng cọ nhẹ, khiến cho Lâm Ngọc Đồng phát hiện nhiệt độ trong phòng quá nóng, con mẹ nó cậu không thở nổi!

Tả Tư Khải ngồi đối diện chỗ của Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng, thấy thế cười cười nói: "Chậc chậc, bảo cậu tập chống đẩy hít đất chứ không bảo cậu thừa cơ châm lửa cho Tiểu Lâm Tử."

Triển Dực Phi nghe xong chẳng những không ngượng ngùng che giấu, ngược lại càng ép xuống phía dưới, mà mỗi lần anh ép xuống liền hôn Lâm Ngọc Đồng một lần, hôn đến mức Lâm Ngọc Đồng không chịu nổi mà trừng anh: "Này! Những việc này hai người nên giữ lại về nhà mà làm tiếp!"

Triển Dực Phi: "Không, chính là do bọn họ muốn tìm bất mãn, anh còn khách khí làm gì?"

Lâm Ngọc Đồng quả thực là tâm phục khẩu phục, do Triển Dực Phi nằm ngay trên người như vậy cho nên cậu có thể dễ dàng cảm giác được thân thể anh biến hóa, cũng có thể cảm giác được chính mình sắp không chịu nổi.

Trình Thích tên này nhìn qua như vô hại không ngờ lại xấu xa tới mức khiến người khác muốn cáu tới đầu bốc khói mà không làm gì được.

Về sau cuối cùng có người không thể không bỏ cuộc, đem lực chú ý chuyển sang việc quan trọng hơn, lúc này Lâm Ngọc Đồng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Ít nhất sự chú ý của cậu cũng không đặt toàn bộ lên người Triển Dực Phi nữa.

Tập đoàn Triển Dương chuẩn bị khai phá bên trong tòa nhà của hạng mục, tiến hành lần bỏ vốn thứ hai, đầu tư bỏ vốn vốn là phương án của Diệp Hàn Anh đặt ra, lần này đầu tư bỏ vốn không liên quan đến ngân hàng cho vay mà là quyền lợi tính vào đầu tư bỏ vốn, triển khai kế hoạch lớn dường như hắn muốn thả một con mồi cho vài người đứng trung gian ở công ty được chút lợi ích sau này bản thân hắn sẽ có tiếng nói trong công ty hơn.

Tả Tư Khải cũng là một trong các cổ đông của tập đoàn Triển Dương, một số hoạt động nội bộ đương nhiên anh rõ như gương, chỉ là không biết Triển Dực Phi muốn quyết định như thế nào, liền hỏi: "Chuyện này chúng ta phải tham gia sao?"

Một trận này mấy người bọn họ đều chung chiến tuyến với Triển Dực Phi không phải là người đứng đầu cũng không phải người có quyền nhất nhưng lại toàn là những người đáng tin cậy.

Triển Dực Phi đã chống đẩy hơn hai trăm cái, nhưng trên người chỉ ra một chút mồ hôi mà thôi, cũng không thấy chút gì là quá sức. Anh ngừng trong chốc lát nói: "Phương án đầu tư bỏ vốn bây giờ còn chưa qua mắt của tôi, lại nói việc gì phải như vậy? Lần đầu tư bỏ vốn này nói trắng ra chẳng qua chỉ là dùng tiền của mình mua cho con gái chút quyền lợi trong tay mà thôi."

Trình Thích nói: "Tôi đã cho người điều tra, trong tay Diệp Hàn Anh có một khoản tiền. Chẳng qua nếu như chúng ta muốn mượn cơ hội lần này tiến thêm một bước để có thể khống chế phương hướng phát triển của công ty một cách dễ dàng."

Triển Dực Phi cũng không lên tiếng, tựa hồ đang cân nhắc.Lúc này Sở Thiên Dật nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng đang một mực im lặng lắng nghe, cười nói: "Tiểu Lâm Tử, anh em của tôi trên giường có lợi hại hay không?"

Lâm Ngọc Đồng chủ yếu là do rượu mời mà đi lên, da mặt so với lúc mới bước vào cửa dày hơn nhiều, nghe vậy đưa mắt nhìn Triển Dực Phi không cần suy nghĩ đã trả lời: "Lợi hại."

Triển Dực Phi trong nháy mắt ánh sáng trong mắt tối đi, nhưng cùng lúc cũng có một chút ảo não.

Mấy người không sợ chưa đủ náo nhiều ngay lập tức bật cười , gần như tất cả mọi người đem lực chú ý đặt lên người Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng, tựa hồ muốn nhìn xem bọn họ có thể do xấu hổ mà dừng đứng lên hay không. Chỉ có một người, nghe được đáp án của Lâm Ngọc Đồng, không tự giác nắm chặt chén rượu.

Về sau Triển Dực Phi cùng Lâm Đồng Ngọc vẫn phải đứng dậy, chẳng qua hai người là ôm nhau trở lại ghế salong ngồi xuống, đồng thời ngồi xuống rồi cùng nhau vắt chéo chân lại bị Sở Thiên Dật nói thành có "tướng phu thê" vô cùng.

Từ đầu đến cuối trong phòng không xuất hiện người ngoài, cái gọi là chúc mừng cũng chính là mấy chàng trai cùng ngồi một chỗ uống chút rượu, ăn một chút, tâm sự một lát, hoặc là nói chuyện làm ăn không có những tiết mục thượng vàng hạ cám nhưng ngược lại khiến người ta cảm thấy ấm áp thân thiết vô cùng.

Suy nghĩ đến ngày thứ hai đều phải làm việc, còn có một người phải đi học, cho nên mấy người bọn họ cũng ở lại quá lâu, qua mười giờ liền tan. Tùng lan thành có phòng dành riêng cho khách nghỉ ngơi, Sở Thiên Dật cùng Trình Thích còn có Cao Văn Lượng đều ở chỗ này, Hạng Quân cũng không đi. Chỉ có Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng và Tả Tư Khải đi về.

Thời điểm chờ lái xe chở về, Tả Tư Khải đột nhiên nói: "Đúng rồi, bệnh viện thành phố Đệ Tam sửa chữa cùng xây thêm công trình có phải do Lâm gia nhà cậu làm hay không?"

Hôm nay uống rượu với nhau mọi người đều biết Lâm Chi Tùng là cha của Lâm Ngọc Đồng cho nên Tả Tư Khải có hỏi câu này cũng không có gì kỳ lạ, để cho Lâm Ngọc Đồng có cảm giác kỳ quái là Tả Tư Khải đột nhiên hỏi cái này làm gì?

Hiển nhiên, Triển Dực Phi cũng có nghi vấn như vậy, nhìn về phía Tả Tư Khải: "Có vấn đề gì sao?"

Tả Tư Khải nói: "Xế chiều hôm nay tôi ngẫu nhiên nghe được một số tin đồn, hình như là nói công ty Bạch Dương cùng Lâm gia hợp tác mà thực lực bọn họ cũng không xuất sắc như lời đồn. Tôi nói cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là sợ ngày mai đem việc này quên đi, cho nên mới nói luôn. Dực Phi, cậu, hoặc là Lâm Tử, các cậu tốt nhất vẫn là nhắc nhở cho Lâm tiên sinh một chút, phải cẩn thận."

Lâm Ngọc Đồng gật đầu nói cảm ơn, trong đầu không khỏi suy nghĩ một số chuyện.

Về đến nhà cũng vừa vặn mười một giờ, Triển Dực Phi vốn muốn theo Lâm Ngọc Đồng tắm rửa, nhưng Lâm Ngọc Đồng nghĩ tới ngày mai còn chưa có thời gian biểu, liền để Triển Dực Phi tắm trước, cậu thì làm trong chốc lát thay đổi vài việc. Làm xong lại do dự một chút rồi chạy đến gian ngoài phòng tắm, tắm xong còn làm nóng hai cốc sữa bò mang vào phòng ngủ. Cậu lên giường đưa cho Triển Dực Phi một ly, nói: "Uống một chút, tốt cho dạ dày của anh."

Triển Dực Phi hơi bất đắc dĩ nhìn Lâm Ngọc Đồng, sau một lúc nói: "Em xác định anh bây giờ muốn uống là sữa bò? Em mặc thành dạng này nằm bên cạnh anh. . ."

Lâm Ngọc Đồng cúi đầu, "Em mặc thành như thế nào? Không phải chỉ là bộ áo ngủ sao?"

Thanh âm Triển Dực Phi buồn bực nhấp một hớp sữa bò, liếm liếm môi, hô hấp không quá đủ nói: "Lỏng lẻo lỏng lẻo , anh nhìn liền muốn xé."

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Lâm Ngọc Đồng vội vàng dịch ra bên ngoài một chút: "Em nói cho anh biết bộ này là vừa mua hôm trước hơn nữa giá lại rất đắt, là một đôi với bộ của anh đó biết không? Xé đi không phải là xé mất một nửa sao quá tiếc."

Triển Dực Phi nói: "Nếu không em tự cởi ra?"

Lâm Ngọc Đồng vội vàng xuống giường đem bộ của Triển Dực Phi ra: "Anh thay đi, mặc rất thoải mái, đến lúc đó anh khẳng định không nỡ xé."

Triển Dực Phi để ly lên bàn bước xuống giường, ngay trước mặt Lâm Ngọc Đồng cởi hết, lại đem áo ngủ mới mặc vào, cơ bắp chặt chẽ hữu lực theo mỗi cái động tác của anh mà nhẹ nhàng chuyển động, giống như là một tác phẩm nghệ thuật có sinh mệnh riêng, đặc biệt là tám khối cơ bụng từng chút một bị vải áo che ở phía sau . . .

Lâm Ngọc Đồng mẹ nó rất nhanh phát hiện, bây giờ người muốn xé áo ngủ lại biến thành chính mình!

Triển Dực Phi lúc này về lại trên giường nói: "Xem ra bây giờ em có thể hiểu được tâm tình vừa rồi của anh đi?"

Lâm Ngọc Đồng quay đầu đi giả ngu.

Triển Dực Phi không cầm sữa lên tiếp tục uống, anh hướng phía dưới dịch thân thể, bày ra tư thế nửa nằm gối lên một cánh tay của mình, một cái tay khác thì nắm tay Lâm Ngọc Đồng để bên môi thỉnh thoảng hôn một cái. Ngón tay Lâm Ngọc Đồng tinh tế thon dài hơn nữa còn rất trắng mịn, sờ rất thích.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy có chút ngứa, muốn rút tay về, nhưng vừa rút liền bị Triển Dực Phi bắt lại, cậu bất mãn mượn cơ hội bóp miệng anh một chút, Triển Dực Phi giống như đang trừng phạt mà cắn cậu một ngụm, không dùng lực, nhưng lưu lại dấu răng nhàn nhạt.

Triển Dực Phi nhìn dấu răng, cười nói: "Con dấu làm ký hiệu, về sau đều chạy không thoát."

Lâm Ngọc Đồng cũng nhìn dấu răng, nhưng không có tiếp lời nói của Triển Dực Phi, mà là nói: "Dực Phi, anh có biết nhiều thông tin về công ty Bạch Dương không?"

"Không có qua lại nhiều, cho nên chưanghe qua cũng như tìm hiểu thật sự, làm sao vậy? Còn đang lo lắng sự tình Tả ca nói cho em sao?"

"Tả ca chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nhắc nhở, mà đã cố ý nói ra miệng, em cảm thấy có lẽ vẫn là biết nhiều một chút sẽ tốt hơn."

Triển Dực Phi suy tư một lát nói: "Nếu vậy anh sẽ cho người điều tra một chút, yên tâm đi, sẽ không để cho cha thua thiệt."

Lâm Ngọc Đồngđáp lại rồi nằm xuống, nhưng cũng không giống như lúc trước nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Cậu nhớ rõ ở kiếp trước sau khi về nhà, mẹ nói cho cậu biết là bởi vì một người tên là Triệu Đức Hoa mà người nhà cậu mới trở nên táng gia bại sản. Người tên Triệu Đức Hoa cậu có biết, là bạn học cũ của cha cậu, thế nhưng hiện tại người đó còn ở nước ngoài. Chẳng lẽ công ty Bạch Dương cùng Triệu Đức Hoa có liên quan? Nhưng ở kiếp trước cậu cũng không có nghe mẹ đề cập qua công ty Bạch Dương.

Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng vẫn còn có chút sầu lo, liền đem người kéo vào trong ngực: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu như thật sự có vấn đề gì, không phải còn có anh sao?"

Lâm Ngọc Đồng thở dài: "Anh về sau cùng cha anh xem như hết, sớm tối đều như đánh trận. Lúc này em không giúp được anh cái gì, đương nhiên cũng không muốn kéo chân sau."

Triển Dực Phi bỗng nhiên vừa dùng lực, đem Lâm Ngọc Đồng ép dưới thân thể, "Ai nói em không giúp được anh cái gì?"

Triển Dực Phi đang muốn nói, em hoàn toàn có thể giúp anh giải quyết áp lực, chỉ thấy Lâm Ngọc Đồng "Vụt" ngồi dậy, nói: "Đúng a, anh, anh có thể hay không để cho em nhìn một chút hạng mục đầu tư?"

Trước kia cậu cũng nghĩ qua vấn đề này, nhưng lúc đó quan hệ quá mơ hồ, cậu cũng không muốn để Triển Dực Phi suy nghĩ nhiều, cho nên đến tận bây giờ vẫn không nói ra. Nhưng bây giờ nói, đều chung một chỗ, cậu nhìn xem cũng không sao đi? Dù sao cậu biết hướng phát triển của tám năm sau, nếu như cậu có thể phát hiện Triển Dực Phi đầu tư sai lầm, như vậy cũng có thể nghĩ biện pháp nhắc nhở anh một chút.

Triển Dực Phi trực tiếp mang Lâm Ngọc Đồng đi mở két sắt, khi nhập mật mã cũng không né tránh điều gì, khỏi phải nói thoải mái bao nhiêu. Điều này ngược lại khiến Lâm Ngọc Đồng có chút lo lắng không thôi, vừa tiếp nhận tài liệu văn bản đầu tư mà Triển Dực Phi lấy ra vừa nói: "Anh cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác rồi, anh không sợ em là muốn tài sản của anh, thậm chí nếu là dự án lớn hơn em lại là nội gián thì sao?"

Lâm Ngọc Đồng là đang nghiêm túc, không nghĩ tới Triển Dực Phi lại không thèm để ý chút nào nói: "Nếu như của cải của anh có thể để em nhìn tới, vậy anh sẽ vô cùng vui vẻ, ngoại trừ vui vẻ anh chẳng có đồ vật gì có thể hấp dẫn em cả. Còn em có phải nội gián hay không, việc này có sao đâu? Không phải tốt nhất, giống như lời anh nói liền. . . Ngủ phục em để em phản chiến sao."

"Thuyết phục em?"

"Đừng hiểu lầm." Triển Dực Phi quay đầu mang theo một tia cười xấu xa: "Anh chỉ nói là ' ngủ ' trong 'đi ngủ' mà thôi."

(Ở đây Triển Dực Phi chơi chữ từ ngủ phục là "shuìfú" còn từ thuyết phục là "shuōfú" phát âm gần giống nhau)

Lâm Ngọc Đồng trực tiếp cầm văn kiện trong tay vỗ đầu Triển Dực Phi: "Nhìn năng lực của anh, còn muốn ngủ phục em? Đêm nay liền phân giường! A không, chúng ta đêm nay có thể chia phòng ngủ, Vương bá không ở nhà."

Triển Dực Phi đuổi theo ôm chặt lấy Lâm Ngọc Đồng: " Túi ngủ của em ở trong phòng anh, còn muốn chạy đi chỗ nào?"

Lâm Ngọc Đồng cười cười đẩy đẩy anh rồi chạy ra bên ngoài, cả phòng ngập tiếng cười.

Cặp vợ chồng đùa mệt rồi trở lại phòng ngủ nằm lên giường, Triển Dực Phi giảng từng chút từng chi tiết các loại dự án cho Lâm Ngọc Đồng, từ đầu tư một số bất động sản đến cổ phiếu, kỳ hạn giao hàng các loại, Lâm Ngọc Đồng càng nghe càng kinh hãi. Cậu dựa vào ký ức ở kiếp trước mới có thể làm được tới trình độ mười phần chắc chín, nhưng Triển Dực Phi lại hoàn toàn dựa vào tầm nhìn của chính anh tạo nên thành quả như này, hiếm khi tất cả đầu tư và hạng mục gần như đều mang lại lợi nhuận, chỉ có hai công ty về sau giá cổ phiếu rớt xuống, một công ty trong đó bởi vì quyết sách ban điều hành cấp cao xảy ra vấn đề bất ngờ, mà một công ty khác cậu cũng không hiểu được. Chẳng qua hiện tại theo đầu tư của Triển Dực Phi, tổng thể là lãi nhiều hơn lỗ, hơn nữa lợi nhuận lại là gấp bội so với vốn ban đầu.

Đây rốt cuộc là dạng năng lực phân tích đạt tới trình độ nào. .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net