Chương 32:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 32:

Trans: Mayy

Edit & beta: Gấu TvT

Từ trước tới nay Triển Dực Phi chưa bao giờ nuốt lời với Lâm Ngọc Đồng, vì vậy khi anh đã đồng ý hỗ trợ tìm hiểu tư liệu về công ty Bạch Dương thì rất nhanh liền có kết quả, công ty Bạch Dương tuy tố chất kém một chút, nhưng cũng không phải là không thể làm đối tác, chỉ có điều hai đứa con của ông chủ, cậu con lớn đôn hậu trung thực, là người cẩn thận, có thể hợp tác lợi ích được, thế nhưng cậu hai lại vô cùng giảo hoạt, vì lợi ích có thể từ bỏ nguyên tắc, không nên hợp tác. Cho nên ý của Triển Dực Phi về hợp đồng đã ký cũng không cần thiết phải hủy bỏ để giảm chi phí tổn thất cho công ty, nhưng phải nghĩ biện pháp không để cậu hai Bạch gia nhúng tay vào hợp đồng này.

Trên phương diện làm ăn Lâm Ngọc Đồng không biết nhiều, đương nhiên cậu sẽ nghe lời Triển Dực Phi, liền đem đề nghị của Triển Dực Phi nói cho Lâm Chi Tùng. Lâm Chi Tùng sau khi suy nghĩ cũng cảm thấy Triển Dực Phi nói có lý, vì vậy ông quyết định làm việc theo kế hoạch đã đưa ra. Cuối cùng Lâm Ngọc Đồng cũng buông xuống được tâm sự.

Ngày hôm đó, tan làm Triển Dực Phi lấy ra một vé máy bay anh đặt cho Lâm Ngọc Đồng, ghế số mười tám khoang thương gia bay buổi sáng đến thành phố B. Thời điểm Lâm Ngọc Đồng cầm vé có chút do dự, hỏi Triển Dực Phi một câu: "Dực Phi, sau Tết chúng ta ra ngoài du lịch được không?"

Nếu công ty Bạch Dương không phải là nguyên do khiến công ty của ba cậu phá sản đời trước, vậy chỉ còn một người bạn học cũ của ba tên là Triệu Đức Hoa.

Theo như mẹ cậu kể lại, sau Tết Triệu Đức Hoa sẽ đến nhà cậu cầm bản kế hoạch cùng phía đầu tư dự án muốn hợp tác cùng ba cậu, mà ba cậu cũng cảm thấy lần đầu tư này cũng không tồi nên muốn cùng tham dự. Vậy cậu chỉ cần đưa ba cậu tới nơi khác, người kia chắc sẽ không tìm đến đúng không? Dù chỉ kéo dài thêm chút thời gian cậu cùng muốn thử một lần, để có thể giảm khả năng ba cậu liên lạc lại với Triệu Đức Hoa, về sau cậu sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp giúp gia đình.

Triển Dực Phi không biết suy tính của Lâm Ngọc Đồng về việc đi du lịch. Anh nắm lấy tay Lâm Ngọc Đồng áy náy nói: "Thật có lỗi Tiểu Đồng, sau khi chúng ta đăng ký kết hôn chưa lần nào anh đưa em ra ngoài du lịch. Em muốn đi đâu anh đều đi cùng em, chỉ cần về trước mùng bảy là được."

Lâm Ngọc Đồng nghe xong liền biết Triển Dực Phi hiểu lầm, nhưng cậu không thể nói rõ mọi chuyện cho anh, nên phài trả lời Triển Dực Phi rằng: "Anh muốn đi đâu cũng được, em cũng không biết chọn nơi nào, không phải đã nói với mọi người là tổ chức xong hôn lễ mới đi chơi hay sao? Việc hưởng tuần trăng mật đến tháng năm chúng ta tính tiếp cũng được. Bây giờ em muốn đi du lịch là muốn mang ba mẹ ra ngoài chơi. Nhà mình trong mắt người ngoài là có điều kiện, nhưng kỳ thật trong nhà nuôi ba đứa con, ba mẹ đối với bản thân rất qua loa, hiếm khi vào dịp Tết mọi người đều được nghỉ ngơi một chút, em cũng mới nhận được tiền hoa hồng bên kỹ thuật khoa học Dịch Du, cho nên . . ."

"Được, chúng ta hỏi ý kiến của ba mẹ em trước, sau đó chọn thời gian thích hợp để đặt vé máy bay cũng như lên kế hoạch cho chuyến đi."

"Vậy mai em về nhà hỏi ý kiến của ba mẹ."

Hôm sau Lâm Ngọc Đồng lái xe về nhà ba mẹ cậu, thời điểm cậu vào nhà thấy mẹ một mình trong phòng khách muốn tìm thứ gì đó, trên bàn trà có đủ loại biên lai, đặt chồng lên một chỗ độ dày khoảng sáu bảy centimet.

Trần Tố Ninh thậm chí còn không phát hiện trong nhà có người đến, còn cầm máy tính loay hoay. Bà lúc thì nhíu mày một chút, khi thì gãi đầu suy nghĩ, dường như cảm thấy không thích hợp, bà lại ngồi xuống tính lại.

Đối với gia đình mình về khoa học tự nhiên Lâm Ngọc Đồng đã sớm đã tuyệt vọng, cậu đi qua ngồi cạnh mẹ: "Mẹ, mẹ đang làm gì mà chuyên tâm vậy?"

"Còn không phải do sổ sách cần tính toán cuối năm sao." Trần Tố Ninh buông máy tính xuống: "A? Sao con lại về? Dực Phi đâu sao không đi cùng con?"

"Anh ấy vẫn đang bận việc ở công ty, có thể tối mới đến. Mẹ đang tính gì? Có muốn con giúp mẹ tính hay không?"

"Không cần, cũng không phải quá quan trọng, nếu con không có việc gì thì đi nghỉ ngơi một chút." Trần Tố Ninh đem biên lai sửa lại rồi cất kỹ, sâu xa nói: "Hôm đó Dực Phi gọi điện cho mẹ nói, nó nói với mẹ một ngày của con vừa học tập vừa viết tiểu thuyết cùng làm việc nhà, cũng rất vất vả, còn hỏi mẹ làm sao cho con có cảm giác an toàn. Lúc mẹ nghe nó nói chuyện cảm giác rất thất bại, con trai, có phải lại tự tạo áp lực lớn cho bản thân đúng không?"

"Cũng không có chuyện gì, con chỉ muốn nhân lúc còn trẻ làm thêm vài việc để sau này không hối hận mà thôi. Không nói việc này nữa, mẹ, lần này con về muốn hỏi mẹ một chút mẹ cùng ba có muốn cùng con và Dực Phi ra ngoài ăn Tết hay không, chúng con tìm được một nơi thú vị, cũng đừng ở chỗ này mãi, mẹ cùng ba ngày thường vội vàng chuyện làm ăn cũng không có cơ hội ra ngoài, lần này ra ngoài giải sầu một chút cũng tụi con đi?"

"Cái này . . . Cũng không phải không được, nhưng mẹ phải hỏi ý ba con một chút."

"Được ạ, dù sao ăn Tết nên người một nhà chúng ta cũng cùng một chỗ, con cảm thấy ba sẽ đồng ý." Lâm Ngọc Đồng hiểu rõ ba mình, ba cậu đối với mẹ rất dễ mềm lòng, chỉ cần mẹ cậu chịu nói, việc này tám chín phần có thể thông qua.

Buổi tối Triển Dực Phi trở lại, bởi vì anh về khá muộn nên đúng lúc có thể đón Lâm Ngọc Phi vừa tự học buổi tối về. Sau đó hai người giúp Lưu mama bày cơm, hai người ăn cơm xong trước ngồi bên cạnh cùng người nhà nói chuyện phiếm.

Lâm Ngọc Phi vừa nghe nói muốn đi ra ngoài du lịch, cơm trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống vội nói: "Con đồng ý cái này! Trời ạ gần đây con thấy mẹ quá mệt mỏi, chúng ta nên ra ngoài thư giãn một chút đi thôi, dù sao năm nào cũng ở nhà ăn tết cũng không có gì mới mẻ, dù đi thành phố bình thường cũng hơn so với ở nhà."

Trần Tố Ninh không nói chuyện, quay đầu xem ý kiến của gia chủ.

Lâm Chi Tùng nói: "Nếu các con đều đồng ý, vậy một mình ta phản đối cũng vô dụng, đi thôi, các con chọn địa phương, ba mẹ không có ý kiến."

Đêm trước đó Lâm Ngọc Đồng đã nghĩ tới mấy nơi. Chứng ép buộc có chỗ tốt là sự tình muốn làm liền không thể kéo dài. Cậu cảm thấy đi thành phố H hay là thành phố S đều được, chủ yếu là thời gian quá ngắn, muốn ra nước ngoài thì không kịp xử lý hộ chiếu, không thì đi dạo Châu Âu cũng là một lựa chọn tốt. Chỉ trách cậu chuẩn bị quá muộn.

Triển Dực Phi nghe xong nói: "Vậy liền đi thành phố H đi, chẳng qua không phải em muốn đi qua thành phố S tham gia họp hàng năm sao? Mọi người chờ em từ thành phố S về hay là em từ thành phố S bay thẳng đến thành phố H?"

Lâm Ngọc Đồng không chọn một cũng không chọn hai, cậu muốn mang cha mẹ đều đến thành phố S, tham gia xong họp hàng năm rồi đi thành phố H.

Triển Dực Phi cảm thấy như vậy cũng được, liền quyết định một mình anh đến sau.

Lúc này mua vé máy bay rất gấp, nhưng Triển Dực Phi vẫn mua thêm được mấy vé cùng ghế số mười tám khoang hạng nhất. Lâm Ngọc Đồng liền dẫn ba mẹ cùng em trai đi thành phố S.

Vẫn là Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà tới sân bay đón cậu, hai người đã sớm được thông báo không cần phải qua đón, bởi vì Lâm Ngọc Đồng nói sẽ cùng người nhà đến, nhưng Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà vẫn đến đón, đồng thời lái xe thương vụ lớn đến, tất cả mọi người có thể ngồi mà không sợ chen chúc.

Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Ninh lúc này mới tin tưởng, vốn dĩ bọn họ chỉ nghĩ con mình viết tiểu thuyết không ngờ bây giờ còn bắt đầu kiếm tiền từ đầu tư. Tiền này ở đâu ra tự nhiên không cần phải hỏi, bởi vì bọn họ tính toán đợi đứa nhỏ kết hôn thì lúc đó mới cho tiền, cho nên mặc dù con trai lớn đã đăng ký kết hôn, nhưng bọn họ còn chưa có cho nó một món tiền tài lớn nào.

Nghiêm Thụ nói: "Lúc ấy may mắn có Lâm tiên sinh chúng tôi mới có thể phát triển thành bộ dạng như ngày hôm nay, lúc nữa chú Lâm cô Trần còn có em trai Lâm nếu mọi người không bận có thể cùng chúng tôi đến địa chỉ mới công ty để nhìn xem, rất nhiều người đang chờ Lâm tiên sinh đến."

Lâm Chi Tùng cũng rất tò mò về ngành game, nên dĩ nhiên là đồng ý đến xem.

Lâm Ngọc Phi không biết xấu hổ ôm lấy anh nhà mình: "Anh, anh quá vĩ đại, quả nhiên là anh ruột của em!"

Lâm Ngọc Đồng bóc em trai nhà mình đang dính như cao da chó ra: "Không phải em muốn thi đại học ở thành phố S sao? Cảm nhận trước bầu không khí nơi này đi."

Lâm Ngọc Phi đúng là muốn sang bên này thi, nghe vậy theo Bạch Y Hà hỏi vài vấn đề. Tiểu tử thối không buông tha bất kì cơ hội nào cùng mỹ nữ nói chuyện: "Nếu như em có thể tới đây thi, chị Bạch chị nhất định phải chào đón em nha."

Bạch Y Hà cười nói: "Anh em hai người đều là soái ca, đi đâu mọi người cũng chào đón. Lần trước thời điểm Lâm tiên sinh đến công ty còn có người hỏi cậu ấy có bạn gái không, kết quả cậu ấy nói cậu ấy đã có bạn đời pháp định, chúng tôi còn không tin, nhưng thật sự là tâm hồn thiếu nữ tan nát đầy đất."

Lâm Ngọc Phi liên tiếp gật đầu: "Anh ấy rất đẹp trai, chẳng qua đúng là anh ấy đã đăng ký, tháng năm năm nay cử hành hôn lễ, chị Bạch cùng anh Nghiêm đến lúc đó không biết có thời gian hay không?"

Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà hoặc là nói là toàn bộ người của khoa học kỹ thuật Dịch Du đều rất ngạc nhiên, phải là người như thế nào mới có thể để cho Lâm Ngọc Đồng sớm như vậy tiến vào cung điện hôn nhân, nghe vậy tuy nói không rảnh nhưng cũng sẽ giành thời gian đển tham gia.

Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Tôi nhất định sẽ sớm mang thiệp mời phát đến."

Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà tự nhiên cường điệu nói nhất định sẽ đi.

Sắp hết năm, người mua đồ tết càng ngày càng nhiều, trên đường xe cùng nhiều lên, vỗn dĩ mất bốn mươi năm mươi phút đồng hồ là có thể tới nơi, nhưng lúc này phải mất hơn một giờ mới đến. Trong công ty, mọi người đều chờ có chút sốt ruột, có thật nhiều nhân viên mới chỉ nghe qua Lâm Ngọc Đồng, nhưng đều chưa thấy qua, đều hiếu kì vô cùng, cho nên khi Nghiêm, Bạch hai người đem người vào trong công ty trong công ty rất nhiều người đều nhìn lại.

Có người từng gặp Lâm Ngọc Đồng đều cùng Lâm Ngọc Đồng chào hỏi, Lâm Ngọc Đồng cũng đáp lại cả đám người, thế mà mỗi người cậu gặp qua cậu đều nhớ khiên mọi người âm thầm kinh hãi.

Nghiêm Thụ mời cậu đến phòng họp. Nơi này nghiễm nhiên cùng phòng nhỏ lúc trước không giống nhau, chẳng những không gian lớn, không khí đủ tươi mới, mà các vật dụng cũng đều mới tinh, Nghiêm Thụ còn cố ý đưa cho Lâm Ngọc Đồng một cái ghế đặc biệt thoải mái. Bên trong công ty còn có một phòng game, có thể để cho khách hoặc nhóm thử nghiệm cũng có thể là công nhân viên làm việc mệt mỏi tới chơi một lúc để thả lỏng. Lâm Ngọc Phi đi vào liền không ra ngoài. Bạch Y Hà theo thường lệ đưa sản phẩm cùng báo cáo phát triển hạng mục của công ty đưa tới.

Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Ninh đối với cái này không hiểu nhiều lắm, nhưng nhìn thấy con trai có thể chuẩn xác đưa ra một số vấn đề liên quan, cùng Nghiêm, Bạch hai người nghiên cứu thảo luận cho hợp lý, bọn họ liền cảm thấy chuyến đi này không uổng công.

Để Lâm Ngọc Đồng học quản lý công thương là ý nguyện của Lâm Chi Tùng, lúc ấy Lâm Ngọc Đồng là nghĩ chia sẻ cho cha mẹ nên mới từ bỏ đam mê của mình, Lâm Chi Tùng không phải chưa từng hối hận, nhưng bây giờ nhìn thấy cảm thấy có lẽ cũng rất tốt.

Lâm Ngọc Đồng cũng không giải thích mojit chuyện cho Lâm Chi Tùng, dù sao quá khứ cũng đã qua, mà không phải cậu không có thu hoạch.

Bạch Y Hà báo cáo xong tiến độ, ngồi đối diện Lâm Ngọc Đồng, thấy Lâm Ngọc Đồng không còn nghi vấn, liền đổi đề tài nói: "Đúng rồi Lâm tiên sinh, công ty chúng ta gần đây có ý định mua bản quyền trò chơi một bộ tiểu thuyết huyền huyễn, đã cùng đối phương bàn bạc, nếu như thành công thì sẽ phát triển thành hạng mục trọng điểm của công ty vào năm sau. Trong công ty tháng trước mới tuyển một nhóm người, hơn một nửa bộ phận là kinh nghiệm chế tác, đồng thời năng lực đều xuất sắc, chúng tôi muốn thử làm đề tài mới."

Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Tôi có thể gặp những người này không?"

Bạch Y Hà mang Lâm Ngọc Đồng đi đến khu làm việc phía tây. Hiện nay chỗ làm việc chia làm hai khu một khu là bộ phận game làm trên PC, một bên là bộ phận game làm trên mobile mà vừa hay bọn họ gặp được chủ quản ___ Diệp Chân.

Diệp Chân nuôi tóc dài chạm vai, vóc dáng tương tự như Lâm Ngọc Đồng, nhìn hình dáng mặt có thể nhìn ra là con lai. Người này cho người khác cảm giác có chút cà lơ phất phơ, thế nhưng Lâm Ngọc Đồng biết, đây chính là lập trình game nổi danh kiếp trước, mặc dù đối với cuộc sống có chút lười, nhưng ở phương diện trò chơi lại có thiên phú cực cao.

Bạch Y Hà nói: "Đây chính là đại cổ đông thứ hai của công ty chúng ta Lâm Ngọc Đồng, Lâm tiên sinh."

Lâm Ngọc Đồng cùng Diệp Chân bắt tay: "Về sau mọi người không cần khách khí, trước tiếp gọi tôi là Lâm Tử là được."

Diệp Chân cười nói; "Tôi cũng cảm thấy xưng hô là Lâm tiên sinh có chút kỳ quái. Lâm Tử, xin chào, cậu có thể gọi tôi là Diệp Tử?"

Bạch Y Hà ai oán nhìn hắn một chút: "Hiếm khi thấy soái ca liền muốn đê tiện! Lâm Tử đã kết hôn."

Cằm Diệp Chân trực tiếp rớt: "Không phải chứ! Cậu ấy mới mấy tuổi?"

Thật vất vả mới trông thấy một người vừa mắt muốn phóng điện! Có phải thế giới quá tàn khốc rồi hay không!

Lâm Ngọc Đồng cười cười: "Đã hai mươi mốt."

Diệp Chân thở dài nói: "Được rồi, may mà tôi có tình nhân trong mộng."

Bạch Y Hà liếc mắt: "Nói đến Tán sài đồng tử đúng không? Tác phẩm đầu tay của người ta đã có thể bán bản quyền trò chơi, chỉ tiền hoa hồng đã hơn sáu chữ số, tôi nói cậu cũng đừng có nhớ thương."

Diệp Chân không phục: "Làm sao lại không được nhớ thương? Chỉ cần công ty chúng ta mua được bản quyền trò chơi, khẳng định về sau có cơ hội gặp mặt, họ Bạch tôi nói cho cô đến lúc đó tôi theo đuổi được hắn, cô thế nào cũng phải mời tôi ăn cơm."

Bạch Y Hà nói: "Mời thì mời, vạn nhất đối phương là một đại khủng long, tôi nhìn cậu làm sao chấp nhận!"

Lâm Ngọc Đồng rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Mọi người định mua bản quyền tiểu thuyết. . . Tên là gì?"

Diệp, Bạch: "Chở u linh"!

Lâm Ngọc Đồng:". . ."

Cảm cảm thấy kỳ quái khi nghe được bút danh của mình. . .

Diệp Chân thấy Lâm Ngọc Đồng sắc mặt có chút lạ, hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Đây chính là nam thần của hắn, ai dám nói có vấn đề hắn liều với người đó!

Lâm Ngọc Đồng thấy dáng vẻ Diệp Chân tùy thời sẽ xù lông, ngừng cười nói: "Không, chỉ mong người tình trong mộng của cậu sẽ không khiến cậu đấm ngực giậm chân."

Diệp Chân nói: "Chắc chắn sẽ không, tôi phải nỗ lực kiếm tiền để bao nuôi hắn."

Lâm Ngọc Đồng:". . ."

Lâm Ngọc Đồng lại cùng Bạch Y Hà cùng Nghiêm Thụ hàn huyên vài câu rồi dẫn ba mẹ rời đi. Lâm Ngọc Phi còn lưu luyến không muốn đi, thế nhưng vất vả đi một chuyến, nó cũng không muốn hao phí toàn bộ thời gian vào chỗ này. Lâm Ngọc Đồng thấy em trai giống như có chút buồn chán liền nói: "Về sau chỉ cần em đến đây thi không phải còn rất nhiều cơ hội đến chơi hay sao?"

Lâm Ngọc Phi nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, lập tức lên tinh thần:" Anh, chị Bạch lớn lên thật xinh đẹp!"

Lâm Ngọc Đồng: "Lượn đi!"

Trần Tố Ninh lúc này mới nhỏ giọng nói một câu: "Bạch tổ trưởng rất tốt, nhưng ở với Tiểu Phi có chút lớn quá."

Lâm Ngọc Đồng bó tay rồi: "Mẹ, người suy tính có chút quá sớm đi? Con cưới sớm như vậy chỉ là ví dụ, về sau tiểu Phi còn có rất nhiều thời điểm tốt."

Lâm Ngọc Phi cũng nói: "Đúng vậy mẹ, nếu là mẹ muốn ôm cháu trai thì chờ thêm mấy năm."

Lâm Chi Tùng nói: "Các con vui vẻ là được, hết thảy thuận theo tự nhiên đi. Đúng rồi, nếu chút nwca tới khách sạn con ngủ một mình chẳng phải sẽ lại ngã xuống đất sao? Bằng không Đồng Đồng con đi mua túi ngủ?

Lâm Ngọc Đồng cũng có chút phát điên, đã lâu cậu không có ngủ trên mặt đất, có chút không vui khi ngủ trên mặt đất, đặc biệt là khách sạn.Thế nhưng không ai ôm cậu thì chắc chắn cậu sẽ ngã.

Sau đó không còn cách khác, Lâm Ngọc Đồng liền đặt trước một giường đặc biệt thấp ở khách sạn, không phải chỗ lần trước cậu ở mà là chỗ kiếp trước lúc cậu ký bán sách. Chỗ đó giá phòng vô cùng cao, nhưng thắng ở chỗ hoàn cảnh cùng phục vụ vô cùng xứng đáng để chào giá.

Buổi tối, Lâm Ngọc Đồng đang tắm, Triển Dực Phi liền gọi điện thoại tới. Triển Dực Phi vừa xong việc không lâu, lúc này đang ở trên xe.

"Có nhớ anh không?"

"Biết rõ còn cố hỏi." Lâm Ngọc Đồng qua loa lau nước.Trên thực tế cậu còn chưa tắm xong, đi ra sớm vì nghĩ Triển Dực Phi sẽ gọi điện thoại tới.

"Ban đêm ngủ trên giường cẩn thận một chút, đừng quên trải ít đồ ở xung quanh."

"Ừ, em chọn một cái giường thấp ở khách sạn. Anh đang ở trên xe?" Cậu nghe được tiếng còi xe từ đầu dây bên kia truyền tới.

"Đúng vậy, mới xong việc, anh đang về nhà đây." Vừa nghĩ tới về nhà không thấy Lâm Ngọc Đồng, trong lòng anh có chút không muốn đi tiếp.

"Ngày mai anh mới xong việc sao?"

"Đại khái còn phải bận đến trưa, anh tranh thủ qua ngày mai liền đi tìm em."

"Được, trên đường đi cẩn thận, em phải tắm tiếp."

Lâm Ngọc Đồng soi soi gương, phát hiện tóc có chút dài. Từ khi trọng sinh

đến giờ cậu chưa đi cắt tóc, buổi sáng thời điểm gặp Diệp Chân đã cảm thấy tóc hắn dài, hiện tại nhìn lại bản thân, đúng là so với người ta cũng không ngắn hơn bao nhiêu.

Nên cắt.

Sáng hôm sau ăn xong, Lâm Ngọc Đồng liền hỏi Trần Tố Ninh: "Mẹ, mẹ có muốn đi làm tóc hay không? Con biết một tiệm cắt tóc rất tốt, con muốn đi cắt tóc, nếu mẹ muốn thì chúng ta cùng đi. Ba có muốn cùng đi không?"

Lâm Ngọc Phi vừa nhìn nếu mình không đi thì chỉ còn lại mình, lập tức cũng đi theo. Vừa vặn lúc ăn tết, nó thay đổi kiểu tóc cũng được. Suốt ngày cố gắng học tập đã quên mất phải chú ý hình tượng của mình. Xem anh hắn kìa, lại nhìn nhìn mình! Một người là thiếu gia nhà địa chủ, một người là con trai nhà làm thuê không được sủng ái, cái này cũng kém quá nhiều.

Lâm Ngọc Đồng đi tới tiệm cắt tóc mình tương đối quen thuộc, sau đó có người đến cắt tóc cho cậu, hỏi cậu muốn cắt như thế nào, cậu nghĩ nghĩ nói: "Ngắn hơn so với hiện tại một chút là được, kiểu tóc không thay đổi. Thế nhưng tóc cắt xuống tôi muốn giữ lại."

Đến tiệm cắt tóc sau đó khách hàng giữ lại tóc không phải là không có, thế nhưng tóc ngắn như vậy cắt đi còn giữ lại thì đây là người đầu tiên, nhà tạo mẫu sửng sốt một chút: "Vậy tôi sẽ cố gắng tóc cắt xuống không bị quá nát."

Lâm Ngọc Đồng nói cảm ơn, thấy đối phương lấy kéo cắt đến chiều dài vừa ý cũng không nói gì.

Một nhà bốn người làm tóc xong, Lâm Ngọc Đồng còn mang về một cái túi bóng đen.

Lâm Ngọc Phi có chút tò mò hỏi: "Anh lấy cái đó làm gì? Không phải là lúc không có chuyện gì liền mang cái đó về?"

Lâm Ngọc Đồng nhìn em trai cười bí hiểm, biểu thị đây là bí mật.

Người một nhà đi vào cửa hàng mua đồ, đầu tiên Lâm Ngọc Đồng mang ba mẹ mua cho mỗi người một bộ quần áo, đồ vật mới sau đó mua cho em trai một cái smartphone mới đưa ra thị trường. Mỗi lần Trần Tố Ninh rút thẻ ra kết quả đều bị Lâm Ngọc Đồng đè xuống. Về sau mấy người liền trong siêu thị nhàn nhã đi bộ, kiếm một nhà hàng ăn một chút gì đó thuận tiện nghỉ ngơi, Lâm Ngọc Đồng hỏi Trần Tố Ninh: "Mẹ, phụ nữ hơn bốn mươi tuổi thì nên tặng lễ vật gì mới tốt? Dực Phi có cô cô, rất tốt với anh ấy, Tết đến cũng nên đưa cho cô cô vài thứ."

Triển Hồng Anh ở bộ đội không về được, cho nên tạm thời không suy xét đến, chỉ đưa cho người nhà chồng cô là được, thế nhưng Triển Hân Hoa cùng Triển Hân Khiết lại không giống.

Trần Tố Ninh nói: "Nữ nhân đại bộ phận cơ bản đều thích túi xách, mỹ phẩm, quần áo các loại, hoặc là đồ trang sức cũng được. Nếu không con tặng cho các cô mỗi người một chút cài áo?

Lâm Ngọc Đồng yêu nhất mẹ cậu, vấn đề này cậu suy nghĩ thật lâu đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net