Chương 33:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 33:

Trans: Mayy

Edit & beta: Gấu béo =v=

Lâm Ngọc Đồng dừng lại, nói với Diệp Chân: "Thật xin lỗi, cứ như vậy đi, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp anh được."

Diệp Chân đành phải dừng lại xem cậu muốn làm gì.

Lâm Ngọc Đồng còn có thể làm gì? Vừa rồi trong phòng tất cả đều là mùi nước hoa, hít vào bầu không khí như vậy khiến cậu khó mũi cậu khó chịu chỉ muốn hắt xì vài cái. Trong mắt Triển Dực Phi không chỉ có sự oán giận, hơn thế còn có ghen tỵ và bất mãn, cậu chưa từng thấy bộ dáng này của Triển Dực Phi.

Xong rồi, lần đầu tiên khiêu vũ không phải cùng Triển Dực Phi, lần này cậu ghật sự gặp rắc rối lớn rồi!

Tất nhiên, không chỉ một mình Lâm Ngọc Đồng chú ý tới sự tồn tại của Triển Dực Phi, lúc đầu rất nhiều người đều đang chăm chú nhìn Lâm Ngọc Đồng cùng Diệp Chân khiêu vũ, thế nên khi bọn họ dừng lại, ánh mắt mọi người đều di động theo bước chân của Lâm Ngọc Đồng. Vì vậy bọn họ không hẹn mà cùng thấy được một người đàn ông đẹp trai đứng cách đó không xa. Dáng người cao lớn, thanh lãnh nhưng lại không thể làm giảm đi vẻ đẹp của khuôn mặt anh tuấn, khí chất người này phát ra khiến mọi người dù đứng khá xa vẫn có thể cảm nhận được áp lực.

Người kia là ai? Sao lại tới cuộc họp hàng năm của công ty họ và mang hành lý?

Bạch Y Hà dùng cùi chỏ chọc chọc Nghiêm Thụ: "Này, người kia không phải là chồng của Lâm Tử đi?"

Nghiêm Thụ nói: "Tôi cũng không biết, thế nhưng cảm thấy rất có khả năng."

Tất cả mọi người dừng lại, nhìn xem Lâm Ngọc Đồng muốn làm gì, chỉ thấy Lâm Ngọc Đồng dừng lại đứng trước mặt người kia khoảng chừng ba mươi centimét. Sau đó, cậu kiễng chân lên hôn khẽ người đó một cái nam nhân kia.

Triển Dực Phi hơi sững sờ, trong nháy mắt phản ứng lại buông ra hành lý ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, mang theo trừng phạt mà dùng sức hôn đáp lại cậu.

Anh cứ như vậy nổi ghen!

Lúc đầu Lâm Ngọc Đồng chỉ muốn hôn trấn an anh một chút, không nghĩ đến Triển Dực Phi trước mặt mọi người không khống chế nổi!

Triển Dực Phi cố ý không để ý cảm giác của Lâm Ngọc Đồng, hôn đủ mới buông ra, sau đó ở bên vành tai Lâm Ngọc Đồng đè thấp giọng nói: "Trở về xem anh phạt em như thế nào!"

Khi vừa tới nơi anh đã mặt dày đem Vương bá bỏ lại ở trước cửa khách sạn rồi để Lâm Ngọc Phi tiếp ông, sau đó nhanh chóng đuổi đến chỗ này, ngay cả hành lý cũng quên không để cho người ta cầm đi, không ngờ vừa tới đã nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng đang cùng người khác khiêu vũ.

Anh còn chưa từng khiêu vũ với cậu đâu!

Diệp Chân yên lặng hướng các đồng nghiệp đi đến, luôn cảm giác như mình đã làm sai chuyện gì. Thế nhưng hắn thấy mình không sai! Hắn chỉ là theo lễ tiết cùng người khiêu vũ một bài thôi mà!

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy cả da đầu tê dại, giả bộ như nghe không hiểu lời nói của Triển Dực Phi, cậu dẫn Triển Dực Phi đi qua chỗ hai người Nghiêm Thụ giới thiệu một chút: "Nghiêm Thụ, tổng giám đốc công ty Dịch Du kiêm tổ trưởng tổ thiết kế, Bạch Y Hà, phó tổng quản lý kiêm tổ trưởng tổ nghiên cứu phát triển, còn lại đều là nhân viên công ty Dịch Du." Dứt lời cậu kéo tay Triển Dực Phi: "Đây là người yêu của tôi Triển Dực Phi, phó tổng giám đốc tập đoàn Triển Dương."

Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà chia nhau bắt tay cùng Triển Dực Phi, bọn họ có chút khẩn trương. Cùng so sánh với tập đoàn Triển Dương, công ty này của bọn họ giống như con tôm nhỏ đối mặt với cá voi, công ty bọn họ quá nhỏ không thể so sánh cùng Triển Dương, quả thực mới nghe tên đã làm cho người ta sợ hãi.

Triển Dực Phi không quá thân thiết cũng không lạnh nhạt nói: "Mọi người khỏe, thường được nghe Tiểu Đồng nhà tôi nhắc đến hai vị."

Nghiêm Thụ nhanh chóng nói: "Triển tiên sinh khỏe, thật sự là ngưỡng mộ đã lâu. Trước đó chỉ nghe Lâm Tử nói cậu ấy đã kết hôn, nhưng không nghĩ là ngài, thật sự là hạnh ngộ hạnh ngộ."

Bạch Y Hà lên tiếng: "Triển tiên sinh tới, nếu như không vội đi thì mời ngài ở đây chơi, ngài là người nhà của chủ đầu tư, vậy cũng là người của công ty."

Chính Lâm Ngọc Đồng cũng không thể không mang ngữ khí nịnh nọt nói: "Chút nữa còn có hoạt động rút thăm trúng thưởng, chơi xong ở đây nghỉ rồi lại đi?"

Triển Dực Phi thầm thở dài, nghĩ thầm đời này anh chỉ có thể rơi vào trong mảnh "rừng" này, chỉ cần cậu nhẹ giọng một chút anh liền không chịu nổi mà nghe theo, như vậy còn có thể nói gì khác sao? Anh gật gật đầu: "Vậy liền cung kính không bằng tuân mệnh ."

["rừng" ở đây tác giả chơi chữ, Lâm vừa nghĩa là rừng vừa là tên lót của tiểu Đồng.]

Lâm Ngọc Đồng cùng Triển Dực Phi tìm chỗ ngồi xuống, trước đó phát lì xì cùng rút thưởng may mắn đều đã xong, hiện tại chỉ còn lại các loại quà tặng thưởng. Lâm Ngọc Đồng trước đó đã hỏi qua Bạch Y Hà, cho nên cậu biết tất cả có sáu giải thưởng; giải đặc biệt có một phần, phần thưởng là một máy laptop cấu hình cao; giải nhì có ba phần, phần thưởng là một cái smartphone tốt; giải ba có năm phần, phần thưởng là một chiếc lò vi sóng; giải tư có mười phần, phần thưởng là một thùng dầu đậu nành cùng một bao đựng mười cân gạo thơm; giải năm thưởng gồm hai mươi phần, phần thưởng là một thùng bột giặt quần áo nặng ba kg; giải sáu gồm ba mươi phần, phần thưởng là khăn giấy Tâm Tương.

Gần sang năm mới, vì để cho mọi người vui vẻ,cho nên số lượng phần thưởng chỉ nhiều không ít, mỗi người thấp nhất cũng có thể rút được giải sáu. Lâm Ngọc Đồng cảm thấy, rút thăm được cái nào cũng không tiện cầm, tốt nhất là rút được cái điện thoại hoặc khăn giấy. Điện thoại cậu có thể mang theo, khăn giấy có thể lấy mang về dùng, không thì có thể để ở khách sạn cũng coi như không lãng phí. Còn cái khác, cũng chỉ có thể đem tặng người khác.

Ý nghĩ của Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng cũng không khác nhau nhiều lắm, thế nhưng anh chọn khác Lâm Ngọc Đồng một cái là điện thoại di động, bởi vì anh cảm thấy bản thân là người ngoài cầm phần thưởng hạng nhất như vậy đoán chừng các công nhân viên Dịch Du sẽ phiền muộn, cho nên rút được giải sáu để giải trí cũng tốt.

Rút thưởng là tấm thẻ do bên bộ phận thiết kế chế tác, một phần tấm thẻ là nhân vật kinh điển trong game của khoa học kỹ thuật Dịch Du, mặt khác thì là thứ tự trúng thưởng. Tấm thẻ đều đặt ở trong một hòm giấy lớn, mỗi người ngồi ở đây đều có thể rút một lần. Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng cùng đi rút, mọi người đều ở trong hòm mò một hồi, riêng đến hai người thì đều tùy tiện cầm một thẻ, sau đó mở ra thẻ trên tay.

Lâm Ngọc Đồng nói: "A? Em rút được một giải năm là một túi giặt quần áo. Dực Phi của anh đâu?" Cậu nhìn một chút thẻ của Triển Dực Phi: "Ồ. . . ."

Như này nên là như thế nào cho tốt

Nghiêm Thụ cười hỏi: "Triển tiên sinh rút được giải mấy vậy?"

Triển Dực Phi sờ lên mũi, đem thẻ rút thưởng đưa cho Nghiêm Thụ, Nghiêm Thụ xem xong cũng ngây ngẩn cả người: "Giải đặc biệt?!"

Người ở đây một trận kêu rên. Việc này cũng quá vô tình khiến người khác không nói lên lời đi? Cứ thế mà được notebook, không phải là nhân viên rút được mà là người nhà Lâm Tử căn bản chính là nước phù sa không chảy ruộng ngoài đi?

Lâm Ngọc Đồng cũng bó tay rồi, như thế nào vừa đến đã kéo cừu hận rồi?

Đại khái Triển Dực Phi cũng cảm thấy việc này không thích hợp, nói: "Chúng tôi phải bay đến nơi khác nên mang theo quá nhiều hành lý cũng không tiện lắm, không bằng như vậy đi, laptop này tặng cho một vị có sinh nhật gần đây nhất đi."

Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà tất nhiên không có ý kiến, Lâm Ngọc Đồng cũng cảm thấy như vậy rất được, sau đó Bạch Y Hà hỏi: "Tháng này ai chưa qua ngày sinh nhật?"

Ở đây có tất cả ba người giơ tay, có một nhân viên thiết kế, một kế toán viên và một người khiến Triển Dực Phi buồn bực, cái người khốn nạn -- ôm qua Lâm Tử nhà anh!

Tên là gì nhỉ? Đúng rồi, Diệp Chân!

Khẳng định không phải người này, nhất định không phải là người này!

Triển Dực Phi trên mặt vẫn như cũ treo nụ cười chuẩn mực nhưng trong lòng sắp điên lên.

Bạch Y Hà hỏi: "Mọi người là ngày bao nhiêu? Báo theo thẻ căn cước."

Nhân viên thiết kế nói mình là ba ngày sau, cũng chính là ngày hai mươi hai. Kế toán viên nói mình là ngày hai mươi bảy.Lúc này Diệp Chân lộ ra nụ cười rất thiếu đánh: "Hai vị mĩ nữ thật xấu hổ, tôi là ngày mai."

Triển Dực Phi: "..."

Lâm Ngọc Đồng: "..."

Triển Dực Phi sắp hộc máu, hiện tại anh chỉ hận làm sao lại khách khí như vậy. Anh nên mặt dày mày dạn, mệt chết cũng đem laptop cõng đi. Lâm Ngọc Đồng thì cảm thấy, đêm nay bản thân rất khó thoát chết, ngày mai không biết có thể xuống giường được hay không. Diệp Chân đúng là tai tinh của cậu.

Bạch Y Hà xác định ngày, notebook liền rơi vào tay Diệp Chân. Triển Dực Phi nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn liền giận không chỗ phát tiết, hận mình hôm nay không nên tới. Anh tình nguyện tổn thất một trăm cái notebook cũng không muốn người ôm qua Tiểu Đồng nhà mình được tiện nghi!

Lúc ăn cơm, Lâm Ngọc Đồng thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Triển Dực Phi, Triển Dực Phi miễn cưỡng cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút, ai ngờ lúc này liền nghe Diệp Chân cùng Bạch Y Hà ngồi cùng bàn ăn nói: "Cô nói xem Kim Phàm bên kia đến cùng có thể bán bản quyền trò chơi «u linh chở» cho chúng ta hay không?"

Kỳ thật gần đây Diệp Chân gần như mỗi ngày đều hỏi vấn đề này, cho nên tất cả mọi người tập mãi thành thói quen, ngay cả Bạch Y Hà bị hắn hỏi đến mức không còn phát cáu. Thế nhưng Triển Dực Phi thì không, lần đầu Triển Dực Phi biết chuyện này. Anh không khỏi quay sang nhìn Lâm Ngọc Đồng một chút. Lâm Ngọc Đồng giả ngốc, Triển Dực Phi liền biết, chuyện này không tiện nói.

Bạch Y Hà cũng vô cùng hy vọng có thể mua được bản quyền «u linh chở», tuy nói Tán sài đồng tử có ít tác phẩm, cũng chưa nổi danh tới mức không thể chạm tới, thế nhưng tác phẩm này hoàn toàn thích hợp cải biên thành trò chơi, xem năng lực sáng tác cùng trình độ của Tán sài đồng tử, nổi danh chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi. Hiện tại mua bản quyền tác phẩm này rất đáng. Cô nói: "Tranh thủ hết sức thôi, dù sao nhất định tôi sẽ lấy được."

Diệp Chân có chút ít mong đợi nói: "Lần đầu hi vọng Tết Nguyên Đán nhanh qua một chút đi, tôi sắp không kịp chờ muốn gặp Đồng Tử rồi, tôi nhất định phải theo đuổi cậu ấy tới tay để mỗi ngày cậu ấy viết tiểu thuyết cho tôi!"

Động tác của Triển Dực Phi trở nên chậm hơn, nhàn nhạt quét Diệp Chân một chút: "Cậu còn không biết chuyện gì sao? Tán sài đồng tử của cậu sắp kết hôn rồi."

Diệp Chân giật mình: "Chuyện này sao có thể? !"

Mọi người đều nói cậu ấy là còn là sinh viên nha.

Triển Dực Phi lựa chút thịt cá bỏ vào trong bát Lâm Ngọc Đồng, hờ hững nói: "Đương nhiên rồi, tôi biết cậu ấy, cậu ấy đã kết hôn gần nửa năm rồi."

Bạch Y Hà yên lặng cùng Nghiêm Thụ trao đổi một ánh mắt, sau đó quỷ dị nhìn Lâm Ngọc Đồng một chút.

Lâm Ngọc Đồng vùi đầu dùng bữa, sống chết không tiếp lời.

Cảm xúc vui sướng của Diệp Chân được notebook bị quét sạch. Hắn cảm thấy buồn phiền, vốn là chờ mong cùng Đồng Tử gặp mặt!

Triển Dực Phi nhìn Diệp Chân buồn, tâm tình đột nhiên tốt lên, ăn cái gì cũng đặc biệt ngon miệng!

Lâm Ngọc Đồng thật muốn quỳ xuống. Mọi việc anh đều có thể lãnh tĩnh mà giải quyết rất tốt, tại sao chuyện vừa liên quan tới cậu lại hành xử như một đứa nhỏ thế này?

Triển Dực Phi mới mặc kệ, đánh bại một tên tình địch tiềm ẩn, trong lòng liền thoải mái!

Hai người muốn về nhà, Nghiêm Thụ liền nói muốn đưa Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng về. Lâm Ngọc Đồng nhớ tới việc Triển Dực Phi còn mang theo hành lý, vì vậy tiếp nhận lòng tốt của Nghiêm Thụ, cùng Triển Dực Phi ngồi trên xe Nghiêm Thụ về khách sạn. Thời gian không tính quá muộn, chỉ hơn tám giờ, đối với thành phố S mà nói ban đêm chỉ vừa mới bắt đầu. Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ muốn cùng Triển Dực Phi một chỗ đi dạo phố mua đồ. Sau khi bọn họ cùng một chỗ mới đi dạo cùng nhau hai ba lần siêu thị, còn chưa cùng nhau đi dạo cửa hàng.

Triển Dực Phi bình thường sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu gì của Lâm Ngọc Đồng, sắp sang năm mới sẽ càng không cự tuyệt. Hai người thấy Vương bá đã được thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, vì vậy hai người nhờ khách sạn thuê xe giúp để ra ngoài.

Lâm Ngọc Đồng mang Triển Dực Phi đi dạo vài cửa hàng, chọn mấy bộ thường phục cho anh. Hầu như Triển Dực Phi đều mặc âu phục, chỉ có bình thường ở nhà nghỉ ngơi mới có thể mặc chút quần áo thể dục hoặc quần áo ở nhà. Lâm Ngọc Đồng cảm thấy dù là thường phục anh mặc cái gì cũng đều dễ nhìn, cậu còn phát hiện bản thân đặc biệt thích xem Triển Dực Phi thử quần áo.

Triển Dực Phi không sợ làm phiền người khác đổi đến đổi đi, Lâm Ngọc Đồng bị hoa mắt, cuối cùng hận không thể mua tất cả cho anh, chính là hai người còn phải đi du lịch nên cậu chỉ có thể cắn răng chọn hai ba bộ đẹp nhất.

Triển Dực Phi đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cùng người khác đi mua quần áo. Câu nói này thật sự là ý trên mặt chữ. Lúc nhỏ quần áo đều là mẹ mua cho, về sau mẹ anh ra đi thì thành cô cô mua cho, về sau là tự mình mua online. Anh chưa từng cùng người khác ra ngoài mua quần áo. Mặc dù chuyện này thật sự rất khó xảy ra nhưng đây thật sự là lần đầu của anh.

Lâm Ngọc Đồng cười hỏi: "Vậy chúng ta có cần mua một bộ về cho anh giữ lại làm kỉ niệm hay không? Mỗi một chuyện lần đầu tiên xảy ra giữa chúng ta đều được anh lưu giữ lại mà."

Lúc đầu Triển Dực Phi tâm tình rất tốt, nghe xong câu này lại không thoải mái. Anh nhớ tới cái tên Diệp Chân đáng ghét cùng Tiểu Đồng khiêu vũ!

Lâm Ngọc Đồng không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa rồi còn rất tốt sao nói hai ba câu sắc mặt lại thay đổi thành như vậy? Cậu cầm quần áo nhân viên bán hàng đưa tới: "Thế nào? Không vui?"

Thanh âm Triển Dực Phi buồn bực nói: "Không có việc gì."

Lâm Ngọc Đồng lại không ngốc, nghĩ nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra. Chẳng qua cậu cũng không nói gì, cậu mang theo Triển Dực Phi đi mua một chút đồ lót cùng bít tất, sau đó mới về khách sạn. Lúc này tất cả mọi người ngủ rồi, chỉ còn hai người họ thức. Lâm Ngọc Đồng thả nhẹ cước bộ, mở âm nhạc nhẹ nhàng, về sau đem đèn trong phòng đều tắt, chỉ để lại một chiếc đèn treo tường mờ nhạt. Cậu đi đến trước mặt Triển Dực Phi, bắt đầu cởi cúc áo Triển Dực Phi.

Triển Dực Phi hô hấp trì trệ, trong lòng cùng ánh mắt tràn đều là hình ảnh người trước mắt.

Lâm Ngọc Đồng đem Triển Dực Phi thoát đến không mảnh vải che thân, nắm tay Triển Dực Phi đặt lên lồng ngực của mình, dụng ý rất rõ ràng.

Triển Dực Phi thuận theo ý tứ của Lâm Ngọc Đồng, đem quần áo của Lâm Ngọc Đồng cũng cởi ra, bàn tay dày rộng ấm áp du tẩu trên người Lâm Ngọc Đồng.

Lâm Ngọc Đồng cười khẽ một tiếng rồi ôm lấy anh, nhẹ nhàng chuyển động, nói là khiêu vũ, kỳ thật càng giống hai người đang yêu ở nơi này nhẹ nhàng an ủi cảm nhận đối phương.

Triển Dực Phi đột nhiên hiểu rõ ý của Lâm Ngọc Đồng, cười một tiếng, nói: "Như thế này đã muốn anh hết giận?"

Lâm Ngọc Đồng ôm chặt hơn một chút: "Diệp Chân không phải là người đầu tiên cùng em khiêu vũ, nhưng em khẳng định anh là người đầu tiên cùng em khiêu vũ như thế này."

Triển Dực Phi cảm thấy bản thân phải nên kiên định chút , thế nhưng anh kiên định, tiểu huynh đệ của anh đặc biệt không kiên định, nghe thanh âm Lâm Ngọc Đồng ôn ngôn nhuyễn ngữ, gần như lúc ấy ben dưới liền đỉnh thương phản chiến, hoàn toàn không để ý đến nguyện vọng của chủ nhân.

Thân thể Lâm Ngọc Đồng cùng Triển Dực Phi ôm sắt nhau không tách rời, làm sao cậu có thể không có cảm giác? Cậu đưa tay gảy nhẹ một chút, Triển Dực Phi thiếu chút nữa kêu lên. Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Xem ra nó cũng rất 'sinh khí'."

['Sinh khí' ở đây Tiểu Đồng chơi chữ vừa có nghĩa có sức sống vừa có nghĩa là tức giận]

Triển Dực Phi oán hận cắn cổ Lâm Ngọc Đồng, giống như chó sói, bắt lấy đồ ăn thế nào cũng phải thuần phục đối phương. Chỉ có điều sói hung tàn, anh lại hung tàn không nổi, chỉ cần miệng "đồ ăn" này không giãy dụa, anh liền không đành lòng dùng sức.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy Triển Dực Phi lúc đối mặt với cậu liền chỉ là...

"Hổ giấy." Cậu nhỏ giọng nói.

"Hổ giấy? A ~" Triển Dực Phi cũng không giận, nhẹ nhàng buông ra khẽ liếm bên trên dấu răng một chút, sau đó không cần suy nghĩ liền đem Lâm Ngọc Đồng ép đến trên giường: "Vậy liền để em tự mình kiểm nghiệm một chút uy lực của hổ giấy, xem lần sau em còn dám ở bên ngoài cho người khác chạm vào em hay không."

"Này, em chỉ theo lễ phép nhảy một bản anh hút cái gì Dực Phi... Đừng! ! !"

"Dực..."

"# $. . . %... #. . . $# $ "

Đêm nay Lâm Ngọc Đồng không nói được câu nào đầy đủ, chờ cậu cảm thấy có thể nói được thì đã muốn ngủ.

Triển Dực Phi hài lòng ôm Lâm Ngọc Đồng, nghĩ thầm hổ giấy thì là hổ giấy đi, chỉ cần mỗi ngày có thể ăn mỹ hương vị ngọt từ "thịt Đồng tử" thì anh nhận.

Trước khi ngủ, Triển Dực Phi suy nghĩ có nên trải vài thứ xung quanh hay không nhưng nhìn Lâm Ngọc Đồng ngủ say như vậy, anh cảm thấy nếu như không may đem Lâm Ngọc Đồng đẩy ra Lâm Ngọc Đồng hẳn là cũng không còn khí lực lăn xuống giường.

Kết quả ngày thứ hai anh mở mắt, nguyên bản người luôn ngủ bên cạnh anh lại không thấy đâu!

Triển Dực Phi xuống đất đem toàn bộ căn phòng lật tung, ngay cả toilet cùng gầm bàn cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không thấy được Lâm Ngọc Đồng.

Sẽ không phải là tức giận bỏ đi chứ?!

Triển Dực Phi ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc liền gọi ngay cho Lâm Ngọc Đồng thế nhưng cậu lại không tiếp điện thoại.

Lần này khiến anh thật sự lo lắng, mặc xong quần áo đi gõ cửa phòng sát vách: "Cha, mẹ, có thể mở cửa không?"

Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Ninh nhanh chóng đi ra: "Dực Phi, sao vậy?"

Triển Dực Phi hỏi: "Tiểu Đồng ở cùng mọi người không ạ? Con không thấy em ấy."

Trần Tố Ninh nghe vậy thở phào: "Ta còn tưởng chuyện gì chứ. Nó nói có ít đồ muốn đi lấy, cho nên ra ngoài, chắc một chút nữa là về."

Triển Dực Phi nói: "Thế nhưng em ấy không nhận điện thoại của con."

Lâm Ngọc Đồng lúc này mềm nhũn vô lực từ trong thang máy đi ra cuống họng hơi khàn nói: "Em về tới đây rồi, cho nên mới không nhận."

Triển Dực Phi đi qua đỡ cậu, muốn hỏi có phải mệt muốn chết rồi không? Thế nhưng lại cảm thấy lời này thật dư thừa. Đêm qua anh tức giận cho nên thời điểm làm có chút ác, lại ỷ vào mai là ngày nghỉ nên không biết tiết chế. Lần đầu tiên anh để Lâm Ngọc Đồng dùng miệng làm việc này.

Lâm Ngọc Đồng cùng cha mẹ chào hỏi: "Cha, mẹ, con vào trước ngủ tiếp một lát, tối hôm qua không ngủ đủ."

Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Ninh nhìn Triển Dực Phi một chút, một hồi muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu.

Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng đi vào đóng cửa lại, hỏi Lâm Ngọc Đồng: "Lấy cái gì mà vội như vậy? Em mệt mỏi thì gọi anh dậy có phải tốt hơn không."

Lâm Ngọc Đồng ngáp một cái: "Gần đây anh bận làm việc cũng mệt nên mới không gọi anh."

Nhưng thật ra là hiếm thấy Triển Dực Phi cũng sẽ có lúc làm việc mệt mỏi, cho nên mới không gọi!

Triển Dực Phi thế nào lại không hiểu tâm tư của Lâm Ngọc Đồng, thế nhưng là anh đem người biến thành dạng này, anh cũng không đành lòng vạch trần cậu, liền giúp Lâm Ngọc Đồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net