Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 35:

Lúc đầu Lâm Ngọc Đồng muốn tặng ba mẹ mỗi người một bao lì xì, thế nhưng sau khi suy xét tới vấn đề của Triệu Đức Hoa, cậu thay đổi ý định, nguyên bản hai tấm chi phiếu tặng riêng cho hai người được đổi thành tặng cho mẹ, còn ba cậu chỉ tặng một vạn cùng thiệp mừng, tổng cộng là một trăm hai mươi vạn.

Khi về thăm nhà lần trước cậu thấy mẹ ngồi tính sổ sách không quá vui vẻ nên đã nghĩ tới việc trong nhà có khả năng đang thiếu tiền, vì vậy hơn nửa số tiền cậu đưa lần này dùng để phụ ba mẹ giảm chi phí chi tiêu trong gia đình. Dù sao như vậy cũng sẽ tốt hơn đưa tiền cho ba nhưng bị người ngoài lừa mất, ba cậu cái gì cũng tốt chỉ có đôi khi quá đặt nặng ân tình. Tuy rằng ăn quả nhớ kẻ trồng cây, xem trọng ân nhân, ghi nhớ chuyện người ta từng giúp mình là việc không sai chút nào, nhưng đôi khi quá độ lại là vấn đề lớn. Vì vậy, cậu vẫn nên chú ý tới việc này thì hơn.

Trần Tố Ninh đương nhiên hiểu tâm ý của con trai mình, nhưng số tiền này bà không nhận: "Con trai, mẹ biết con hiếu thuận, nhưng số tiền này chắc chắn không thể cầm. Đợi sau này con thật sự có bản lĩnh mẹ sẽ không khách khí với con. Hiện tại con nghe mẹ, tiền này con vẫn nên giữ lại, hơn nữa ba mẹ cùng nhau qua nhiều năm như vậy, trong tay không phải không có của cải dự trữ. Con không cần lo lắng."

Tuy rằng Trần Tố Ninh cảm thấy Triển Dực Phi đáng tin hơn người chồng của Tiểu Lương, nhưng ở thời buổi hiện tại chuyện gì cũng có thể xảy ra nên mọi chuyện cùng cần suy nghĩ để lại đường lui cho Đồng Đồng, ít nhất sẽ không có tin đồn con trai chưa kết hôn đã mang tiền về cho nhà mẹ đẻ.

Lâm Ngọc Đồng hiểu rõ, bây giờ cậu xuất ra nhiều tiên như vậy mọi người đều cho rằng đó là tiền của Triển Dực Phi, cho nên không nhận cũng là chuyện bình thường. Chỉ do cậu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, trách không được trước đó Dực Phi nói tiền này đưa ra sẽ phải thu lại. Cậu buồn bực nhận lại lì xì, có chút không phục bản thân không hiểu ba mẹ bằng Triển Dực Phi.

Trần Tố Ninh thấy con trai vẫn chưa đi, hỏi: "Còn việc gì sao?"

Lâm Ngọc Đồng lấy một chùm chìa khóa đưa cho bà, "Mẹ, đây là một cửa hàng năm mới Dực Phi tặng mẹ, anh ấy nói với con ba mẹ chắc chắn không nhận tiền nên đã mua tặng hai người cửa hàng này. Thủ tục chuyển giao đã hoàn thành, nằm giữa phố Hoa Vân, mẹ chỉ cần chờ nhận tiền thuê nhà là được.

Trần Tố Ninh ngạc nhiên thốt lên: "Làm sao lại như vậy? Món quà này cũng quá quý rồi."

Đây chính là con phố có lượng khách lớn nhất thành phố B của bọn họ, một trong những khu phố hoàng kim trong ngành thương mại dịch vụ.

Lâm Ngọc Đồng nhún vai, "Hôm nay con mới biết chuyện này. Lúc trước anh ấy có hỏi con ba mẹ thích gì, con nói mẹ thích ba, ba thích mẹ, hơn nữa Tiểu Phi chỉ thích ngủ, Lan Lan yêu Monalisa. Kết quả anh ấy im lặng không nói, tự mình chọn quà."

Trần Tố Ninh bật cười thành tiếng, "Con thật là, Dực Phi đâu rồi? Để mẹ đi cảm ơn thằng bé."

Thủ tục chuyển giao đã làm xong, Trần Tố Ninh cũng không kiên quyết trả lại nữa.

Lâm Ngọc Đồng đáp: "Chắc đang chơi cờ cùng ba con, anh ấy có mua tặng ba con một bộ cờ bạch ngọc."

Nhưng lúc này thật sự là hai người kia không chơi cờ, Lâm Chi Tùng ôm bộ cờ như bảo bối, ông quyết định cất giữ làm đồ riêng, không dùng để chơi như bình thường.

Vừa lúc hiện tại Triển Dực Phi cũng không thật sự muốn chơi, anh biết nếu chơi bản thân cũng có thể dễ dàng thắng, nhưng người chơi cùng lại là ba vợ, anh không thể qua mặt ông, cho nên chỉ có thể giả ngốc ngồi bên cạnh.

Khi hai mẹ con xuống lầu, Lâm Ngọc Đồng hỏi Trần Tố Ninh, "Mẹ, hiện tại con cùng Dực Phi đều là người một nhà, tại sao mẹ không nhận tiền của con mà chỉ nhận quà của anh ấy chứ?"

Trần Tố Ninh cười nói:"Hai chuyện này khác nhau chứ, đây là quà con rể chủ động đưa tới."

Lâm Ngọc Đồng thiếu chút nữa vấp ngã: "Con cũng đâu có bị động?"

Cho nên dù thế nào mọi người vẫn cho đây là tiền của Dực Phi đúng không?

Rất khó tin, nhưng chuyện như vậy lại thật sự xảy ra rồi. Tuy rằng là do cậu tự mình kiếm tiền, hơn nữa số tiền có được cũng không nhỏ, nhưng tiền vốn vẫn là do Triển Dực Phi đưa cho.

Xem ra cậu cần cố gắng nhiều hơn nữa, hiện tại mọi chuyeenj chỉ có thể dựa vào Triển Dực Phi, nhưng cậu cũng không thể vì vậy mà lười biếng, cậu muốn phải nỗ lực hơn nữa, cũng phải trở thành hậu thuẫn vững chắc cho anh.

Đêm giao thừa, người một nhà cùng nhau vừa ăn vừa xem chương trình cuối năm, so với bình thường đồ ăn phong phú hơn, khi bắt đầu bắn pháo hoa tất cả mọi người đều đứng dậy đi ra ngoài, tiếng cười rộn ràng vang khắp nơi. Lâm Ngọc đồng cùng em gái nói chuyện điện thoại, bên kia đại dương Lâm Ngọc Lan than thở, "Anh, hai người nhanh chóng kết hôn đi, như vậy là em có thể về rồi."

Lâm Ngọc Đồng đáp: "Anh cũng rất muốn, nhưng chị dâu của em không cố gắng chút nào, anh ấy còn chưa mang thai nữa, Lan Lan em vẫn nên chờ tin vui nhé."

Lâm Ngọc Lan không nhịn được bật cười, Triển Dực Phi quay lại, như cười như không nhìn Lâm Ngọc Đồng.

Nhất thời Lâm Ngọc Đồng chột dạ không thôi, cậu đưa notebook cho mẹ, bàn tay kéo kéo em trai, "Tiểu Phi, chúng ta đi chơi đi, chơi cờ không?"

Lâm Ngọc Phi lắc đầu, "Em không đi đâu, em đi tắm rồi đi ngủ luôn đây."

Lâm Ngọc Đồng nhìn đồng hồ trên tường, "Còn chưa tới mười giờ, đêm giao thừa em ngủ sớm như vậy làm gì?"

Lâm Ngọc Phi cười: "Em đã đồng ý giúp anh Dực Phi một chuyện, ngày mai cần dậy sớm."

Lâm Ngọc Đồng nhìn Triển Dực Phi, anh lại cố ý thừa nước đục thả câu không chịu nói cho cậu.

Lâm Ngọc Đồng đã chuẩn bị tốt tinh thần, đêm nay chắc chắn cậu sẽ vì mấy câu nói đùa cùng Ngọc Lan mà trả giá, nhưng Triển Dực Phi lại không có ý định đó, anh chỉ làm một lần rồi đi ngủ, hoàn toàn không giống ngày thường.

Ngày hôm sau cậu mới biết được thì ra Triển Dực Phi muốn cùng cậu chụp ảnh ngày đầu năm mới.

Sáng sớm anh đã gọi cậu rời giường, "Nhanh lên nào, Tiểu Phi cũng dậy rồi, đang chờ chúng ta ở bên ngoài kìa."

Lâm Ngọc Đồng miễn cưỡng mở mắt, dù còn rất buồn ngủ nhưng khi thấy Triển Dực Phi vui vẻ như vậy, cậu không cách nào ngủ tiếp được, sau đó mơ mơ màng màng đi làm vệ sinh cá nhân.

Triển Dực Phi chọn một bộ quần áo màu trắng cho cậu, kết quả Lâm Ngọc Đồng cài khuy áo không đối xứng cho nên anh chỉ có thể giúp cậu cài lại, "Muốn anh cõng em xuống dưới không? Sao lại mệt mỏi như vậy? Không phải đêm qua đã cho em ngủ sớm rồi sao?"

cLâm Ngọc Đồng xoa xoa thái dương, "Vì không nghĩ ra tại sao anh lại như vậy, ban đầu em đã dự định hôm nay không dậy được rồi."

Triển Dực Phi dở khóc dở cười, "Vậy sao không hỏi anh?"

Lâm Ngọc Đồng vừa đi vừa trả lời, "Sợ không có việc gì lại làm phiền anh."

Hai người nhỏ giọng trò chuyện đi xuống, Lâm Ngọc Phi đang đợi cũng đi cùng.

Lâm Ngọc Phi thấp giọng nói: "Bây giờ chúng ta ra ngoài vừa lúc có thể chụp được ảnh đẹp, chắc chắn sẽ chụp được cả quá trình."

Bọn họ muốn chụp ảnh bình minh, khung cảnh phải là ánh mặt trời nhô lên đầu năm mới.

Lâm Ngọc Đồng lấy lại được tinh thần, hỏi: "Lúc trước đánh em cũng đâu chịu dậy, sao hôm nay ngoan vậy?"

Lâm Ngọc Phi đắc ý cười nói: "Anh Dực Phi đã đồng ý sẽ tặng cho em một bộ kính viễn vọng Thái tư, đừng nói là dậy sớm, không cần em ngủ cũng được."

Lâm Ngọc Đồng nhấc chân, không chịu được mà đá mông em trai, "Chúng ta thật sự là anh em ruột? Chụp vài bức ảnh cũng đòi trả phí?"

Lâm Ngọc Phi nhanh chân tránh đi, Lâm Ngọc Đồng đá trượt, cậu nhóc ôm máy ảnh gào lên chạy về phía trước, miệng hô: "Anh Dực Phi, mau quản vợ anh."

Lâm Ngọc Đồng lười đuổi theo nó.

Triển Dực Phi cười ôm vai cậu, lúc này Lâm Ngọc Phi dừng lại, xoay người nói: "Đừng nhúc nhích!"

Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng dừng lại. Lâm Ngọc Phi lấy máy ảnh ra, điều chỉnh ánh sáng và tiêu cự, chụp liên tục. Lúc này trời chỉ vừa hửng sáng, xung quanh du khách cũng không ít, dường như mọi người cũng đi ngắm mặt trời mọc.

Bình thường Lâm Ngọc Phi cũng đam mê ngành nhiếp ảnh, nhưng cấp ba học quá nhiều, rất lâu rồi cậu nhóc chưa được ra ngoài chụp ảnh thoải mái, cậu nhanh nhẹn chạy lại: "Anh, anh Dực Phi, hai người kéo tay áo lên, tự nhiên một chút, anh cởi hai nút áo ra đi. Anh Dực Phi ở bên cạnh cơ mà, yên tâm không ai dám chạy lại sàm sỡ anh đâu. Nhanh lên nào."

Lâm Ngọc Đồng biết em trai có gout thời trang không tồi, liền nghe lời làm theo, vừa cởi xong áo đã bị gió lạnh thổi qua, cũng may không quá buốt.

Triển Dực Phi hỏi Lâm Ngọc Phi: "Có cần cố ý làm vài hành động không?"

Lâm Ngọc Phi xua tay, "Không cần đâu, hai anh cứ tự nhiên một chút, cùng nhau trò chuyện hoặc trêu đùa, bình thường hai người ở cạnh nhau như thế nào thì cứ như vậy, không cần quá gượng ép, em sẽ căn góc chụp, anh yên tâm."

Lâm Ngọc Đồng có chút bực mình, bình thường hai người ở cạnh nhau, trên giường làm việc cần làm, dưới giường thì cậu nấu ăn, gõ chữ, xem sách, còn Dực Phi làm việc, đọc báo hoặc xem tài liệu và tinh tức tài chính kinh tế. Những lúc như vậy thỉnh thoảng hai người sẽ nhìn nhau nhưng không có hành động nào có thể làm bây giờ.

Triển Dực Phi có lẽ cũng đã rõ mọi chuyện, anh biết ở đây không thích hợp, liền đứng lại, sau đó không chút do dự ôm lấy Lâm Ngọc Đồng. Sau gáy bị anh giữ lấy, một nụ hôn sâu đột ngột tới, Lâm Ngọc Đồng sững sờ đứng đó. Mọi người xinh quanh thấy vậy đều ngạc nhiên, Lâm Ngọc Phi kinh ngạc một lúc mới nhận ra việc cần làm, vì thế cậu nhóc nhanh tay chụp lúc, cố gắng chọn những khung hình đẹp nhất.

Tới khi Lâm Ngọc Đồng thở hổn hển Triển Dực Phi mới dừng lại, ánh sáng mờ mờ sương sớm không thể che khuất ánh mắt ấm áp của anh.

Lâm Ngọc Đồng nhìn anh, cười nói: "Năm mới vui vẻ."

Triển Dực Phi hơi rướn người về phía trước, cùng cậu trán kề trán, "Năm mới vui vẻ."

Lâm Ngọc Phi điên cuồng bấm máy, không tự giác bị hai người này cảm động. Trước khi phần lớn thời gian chỉ chụp cảnh vật, rất ít khi khụp người xunh quanh, cho nên khi đồng ý với Triển Dực Phi, cậu nhóc đã rất lo lắng bản thân chụp không tốt, nhưng hiện tại lại khiến nỗi lo của cậu nhóc tan biến, bởi vì phát hiện ra ánh mắt hai người giao nhau như vậy trước ống kính là một khung cảnh đẹp không cần tô vẽ quá nhiều.

Lâm Ngọc Phi chụp một loạt ảnh hai người đi dạo bờ biển. Khi bọn họ tới nơi ánh mặt trời đang dần nhô lên, chỉ một viền vàng mờ ảo nhưng cũng khiến nhiều người say mê.

Triển Dực Phi kéo Lâm Ngọc Đồng tìm chỗ ngồi, thuận miệng hỏi cậu, "Em có đói không?"

Lâm Ngọc Đồng nói: "Cũng bình thường, bây giờ dạ dày vẫn đang nghỉ ngơi."

Cậu dùng tay vẽ một cái cây trên mặt cát.

Triển Dực Phi thấy vậy liền vẽ thêm một đôi cánh trên cái cây, cười nói: "Anh bảo vệ em, giúp em che mưa chặn gió."

Lâm Ngọc Đồng nghe vậy tựa vào vai anh.

Đây là bức ảnh cuối cùng Lâm Ngọc Phi chụp hai người, ở đối diện hai người anh cực kì ưu tú đang tựa vào nhau, khuôn mặt hướng về phía bình minh đầu năm, cậu nhóc cẩn thận ghi lại từng khoảnh khắc ấm áp. Giờ phút này cậu nhóc xác định được tương lai nên có một mối tình như thế nào rồi.

Khi ba người chuẩn bị về, Trần Tố Ninh gọi điện thoại tới cho con trai nhỏ, "Tiểu Phi, mấy đứa ra ngoài sao?"

Lâm Ngọc Phi mơ màng nghe mẹ hỏi một đằng lại đi trả lời một nẻo: "Mẹ, con cũng muốn kết hôn."

Trần Tố Ninh nhíu mày trả lời, "Sáng sớm nói linh tinh gì đó?"

Lâm Ngọc Phi nói xong cảm thấy bản thân ngốc liền đáp: "Không có gì đâu ạ, con với anh cùng anh Dực Phi đang ở bờ biển, bọn con sẽ về ngay."

Bữa sáng do bên resort phục vụ, dựa vào tập tục địa phương mà đồ ăn được bày biện đầy một bàn, dường như muốn chân bàn cong xuống, chỉ tiếc Triển Dực Phi ngồi một lúc liền có điện thoại từ người bạn hôm trước anh nhờ giúp đỡ, vì vậy anh chỉ có thể xin lỗi mọi người rời đi.

Người gọi tới là Nick Patrick người bạn Triển Dực Phi quen khi đang đi du học, người dó tự mở một văn phòng luật sư tại nước M. Anh ta nói cho Triển Dực Phi biết trong tờ fax anh gửi qua có rất nhiều nội dung giả, quan trọng nhất là về nhân viên nghiên cứu và điều chế sản phẩm kia, ở trong ngành không có ai biết người này, sau khi điều tra cũng không có tài liệu chứng minh năng lực trình độ của người này. Những giấy phép trong tư liệu hơn một nửa đều là giả, đặc biệt là giấy chứng nhận kiểm định, số liệu thấp hơn tiểu chuẩn rất nhiều. Nick kinh ngạc nói: "Dực Phi, từ đâu cậu có được những tài liệu vô lý như vậy?"

Một câu tiếng Trung đúng tiêu chuẩn, Triển Dực Phi nghe vậy lắc đầu, "Hai ba câu không nói hết được, tóm lại nếu cậu đã tra xong rồi thì gửi qua email cho tôi nhé."

"Được, nhưng cậu đừng quên điều kiện của tôi đấy."

"Không thành vấn đề, nhận được mail xong tôi sẽ thực hiện."

Rất nhanh Nick đã chỉnh lý xong tư liệu gửi qua cho Triển Dực Phi, anh in ra một bản giao cho Lâm Chi Tùng. Lời anh nói không bằng ông tự mình xem qua.

Lâm Ngọc Đồng phần lại chút đồ ăn cho Triển Dực Phi, "Ba tự mình xem được, anh ăn một chút đi, dậy sớm lại chưa ăn gì, chắc chắn đã sớm đói bụng."

Triển Dực Phi thật sự có chút đói, nghe vậy anh ngồi xuống dùng bữa, Lâm Chi Tùng lên tiếng, "Đồng Đồng, con qua đây xem một chút."

Lâm Ngọc Đồng đáp: "Vâng, con qua đây."

Lâm Chi Tùng đưa tài liệu cho con trai, "Con dịch giúp ba đi."

Tiếng Anh của Lâm Ngọc Đồng cũng không quá tốt, nhưng nội dung chủ yếu vẫn có thể hiểu được, cậu đem những vấn đề lớn trong hợp đồng giải thích cho ba, càng đọc càng tức giận, "Ba, người bạn này của ba làm việc quá đáng lắm rồi, chuyện năm đó ông ấy giúp đỡ nhà chúng ta đương nhiên sẽ không quên, nhưng không thể dựa vào chuyện đó mà lừa tiền nhà chúng ta như vậy đi?"

Lâm Chi Tùng cũng nổi giận, ông ném tập văn kiện lên bàn, cũng không nói được gì.

Ông đồng ý đầu tư dự án nay là do hoàn toàn tin tưởng người bạn học cũ, không ngờ tới sự thật lại được phơi bày trên tập tài liệu này, việc này có phải đã đi quá giới hạn rồi không, tại sao lại làm như vậy với ông?

"Tuy rằng ba đã ký hợp đồng này, nhưng ông ta rõ ràng đã lừa chúng ta, cũng có thể khởi kiện được."

"Khi trở về ba gặp cậu ta nói chuyện, ba không nghĩ rằng cậu ta dùng thủ đoạn như vậy. Các con yên tâm, ba đã có bài học kinh nghiệm, chắc chắn sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ nữa, lần này có Dực Phi nên. . ." Ông mệt mỏi lắc đầu, Lâm Chi Tùng cười tự giễu. Nếu bây giờ ông vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra thì thật sự hổ thẹn với hai từ trưởng bối, uống phí những năm tháng đã qua trên thương trường, "Chúng ta vẫn nợ nó một lời cảm ơn."

"Cảm ơn thì không cần, đều là người một nhà, ba khách khí với anh ấy như vậy thì thật không nên. Chỉ là sau này ab đừng gạt tụi con chuyện gì nữa, các sản phẩm kia dù sao cũng là thực phẩm chức năng, kiểm tra trên thế giới cũng nghiêm ngặt hơn trong nước, nếu có chuyện gì xảy ra chúng ta không cách nào giải quyết dứt điểm được."

"Ừ, việc này ba sẽ gặp Triệu Đức Hoa để nói rõ. Đi đi, Dực Phi đang đợi con kìa."

Buổi sáng dậy quá sớm nên hiện tại Triển Dực Phi chỉ muốn cùng Lâm Ngọc Đồng về phòng ngủ một giấc. Lâm Ngọc Đồng cũng đang có ý này, chỉ là Triển Dực Phi vừa ăn xong lập tức đi ngủ sẽ không tốt cho tiêu hóa, cho nên hai người quyết định ra ngoài di dạo. Cuối cùng Lâm Ngọc Đồng xuống hồ bơi, Triển Dực Phi ngồi trên bờ nhìn cậu.

Lâm Ngọc Đồng tựa như một mỹ nhân ngư tự do tạ tại trong nước, Triển Dực Phi nhìn mà trong lòng nóng lên, chỉ muốn bắt cậu ăn vào bụng. Ai ngờ ý nghĩ mới xuất hiện, Lâm Ngọc Đồng lại té nước lên người anh.

"Ha ha, anh có mát không?"

"Mát." Anh hoài nghi đến cùng là bị hắt nước hay bị châm lửa lên người. Triển Dực Phi nhảy vào hồ bơi, bắt lấy Lâm Ngọc Đồng. Cậu sợ tới mức bơi xa kéo dài khoảng cách, đáng tiếc chưa được bao lâu đã bị Triển Dực Phi ôm lấy, nhẹ nhàng cắn lỗ tai cậu, "Em còn dám như vậy nữa không?"

"Không, không dám. . ." Lâm Ngọc Đồng giật mình, cả người mềm nhũn. Giọng nói của Triển Dực Phi vốn đã trầm hơn người bình thường, cho nên khi anh thì thầm bên tai khiến cậu run rẩy toàn thân.

Triển Dực Phi vừa thấy người trong lòng hô hấp không ổn, vội vàng buông tay, ôm nữa chắc chắn gây ra chuyện. Anh kéo Lâm Ngọc Đồng lên bờ, tuy rằng một chữ cũng chưa nói nhưng tâm tư lại rất rõ.

Kì nghỉ tại thành phố H đều được lặp đi lặp lại như vậy mỗi ngày, hạnh phúc, cảm động, tùy thời tùy chỗ đều có thể cảm nhận được tình yêu của người kia, nhiệt tình, hạnh phúc và trọn vẹn.

Nếu không phải vì công việc của Triển Dực Phi bận rộn, Lâm Chi Tùng cũng có việc cần xử lý, thì Lâm Ngọc Đồng thực sự muốn ở lại thêm vài ngày, vé máy bay đã được đặt xong, bọn họ cũng nên chấm dứt chuyện du lịch lần này.

Sau khi xuống máy bay, nhiệt độ thay đổi đột ngột khiến mọi người mất nửa ngày mới có thể thích ứng, nhưng việc khiến Lâm Ngọc Đồng bất ngờ là người đón bọn họ lại là Hạng Quân cùng Cao Văn Lượng.

Cao Văn Lượng sau nghỉ lễ cuối cùng cũng lên cân một chút, còn về Hạng Quân vẫn luôn luôn mặt than.

Tâm trạng của Cao Văn Lượng rất tốt, tươi cười đến giúp mọi người kéo hành lý, cùng các trưởng bối chào hỏi, sau đó mới quay sang hỏi: "Lâm Tử, đi chơi thế nào?"

Lâm Ngọc Đồng đáp: "Rất vui, có mua vài thứ cho anh, chút nữa nhớ cầm về. Anh cuối cùng cũng có chút da thịt, ai có bản lĩnh lớn như vậy, nuôi anh mập lên?"

Cao Văn Lượng cười cười, "Chắc do bị dị ứng, cũng không biết tại sao cơ thể mẫn cảm không thoải mái, sau này mới đi tiêm."

Lâm Ngọc Đồng thầm nghĩ, còn tưởng chuyện này là công của Hạng Quân, hóa ra không phải như vậy. . .

Mọi người cùng lên xe trở về Lâm gia. Lâm Ngọc Đồng không nghỉ mà lấy ra vài món mua về, kẹo dừa cùng bánh sữa. . ., tất cả đều là đồ ăn vặt, chỉ có một vỏ dừa được mài rồi đục thêm vài lỗ được tạo thành đồ chơi, bên trong có hai cái chuông. Cậu lấy ra đưa cho Cao Văn Lượng, "Cái này cho Đại Khoản của anh."

Cao Văn Lượng ngắm món đồ chơi một chút rồi lên tiếng, "Cảm ơn nhé. Đúng rồi, tối mai cùng nhau ăn một bữa cơm chứ? Năm mới cũng nên tụ tập một chút."

Lâm Ngọc Đồng đồng ý, lúc này Trần Tố Ninh lấy ra hai bao lì xì, đưa cho Hạng Quân và Cao Văn Lượng, "Mấy đứa lần đầu tới chơi, trong nhà cũng không có gì, năm mới tặng hai đứa để cầu may mắn."

Cao Văn Lượng cũng không khách sáo, nói cảm ơn rồi nhận lấy, Hạng Quân có chút ngơ ngác, nhận xong một lúc sau mới đáp: "Cảm ơn dì."

Sau khi Cao Văn Lượng và Hạng Quân rời đi Triển Dực Phi mới nói cho Lâm Ngọc Đồng biết Hạng Quân là cô nhi, có thể từ bé đến lớn không được ai lì xì.

Lâm Ngọc Đồng đột nhiên cảm thấy cuộc đời quá nhiều cảnh ngộ.

Triển Dực Phi vẫn chưa nói rõ, "Hồi nhỏ, Hạng Quân ở cùng bác, nhưng bác gái đối xử với cậu ta không tốt. Đó là một người phụ nữ tàn nhẫn, mawnhs Hạng Quân trời sinh xấu số, khắc cha khắc mẹ, từ khi cậu ta tới nhà bà ta ở thì mọi chuyện đều không thuận buồm xuôi gió. Đó là một phần lí do khiến Hạng Quân kiệm lời ít nói, tâm lý phòng bị cực mạnh, bao nhiêu năm không đổi, có lẽ cũng thành thói quen khó bỏ."

Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Vậy làm sao anh lại thân được với anh ấy? Là vì bạn cùng lớp?"

Triển Dực Phi cầm tay Lâm Ngọc Đồng, "Em cũng biết ai cũng có thời kì phản nghịch. Thời trung học Hạng Quân cao lớn, ăn nhiều, có thể do bác gái cậu ta nói chuyện quá khó nghe nên cậu ta không thể tiếp tục ở lại, sau đó chuyển tới đây. Nhưng hồi đó bài vở rất nhiều, cậu ta vừa đi học vừa tìm cách kiếm tiền, đó là một chuyện không hề dễ dãng. Anh vẫn nhớ buổi sáng cậu ta đi học, tối ra ngoài kiếm việc lao động tay chân. Cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net