Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 39: Chiến đấu liên tục tại Vinh Thành.

Thật ra là do Lâm Ngọc Đồng không muốn Triển Dực Phi thấy bộ dáng lúc cậu đeo vòng nên không đi lấy nước rửa tay để tháo nó ra, cậu cảm thấy việc này có chút mất mặt. Hiện tại dù cậu có nói gì đi chăng nữa đều đã muộn, từ khi hai người sống chung tới nay đây là lần đầu tiên Triển Dực Phi làm cậu tới mức bị thương. Cậu nằm sấp trên giường, thân thể không thoải mái, nơi khó nói phía sau nóng rát chỉ cần hơi động là cảm nhận rõ ràng đau đớn từ phía sau truyền tới.

Triển Dực Phi thấy cậu không cần đi học nên khi làm cũng không để ý nhiều tới ngày mai.

Quả thật sau khi làm xong anh có chút hối hận.

Triển Dực Phi bôi thuốc cho cậu, nhìn nơi đó vừa đỏ vừa sưng hơn nữa còn không thể khép chặt lại, anh cũng đau lòng. Nhưng nghĩ tới nguyên nhân lúc đầu, lại giận không có nới xả ra.

"Em nói xem có bộ dáng nào mà anh chưa thấy qua không, chỉ vì đeo vòng tay mà em cũng ngượng như vậy?"

"Vậy anh cũng nên kiềm chế bản thân chứ? Em đã nói là đau mà anh không chịu nghe."

"Em kêu đau sau đó anh cũng dừng lại còn gì nữa?" Đang làm bắt anh dừng làm sao mà dừng được, ít nhất phải làm cho xong chứ."

"Lần sau không được như thế nữa, dù lúc đó em cũng thoải mái nhưng cuối cùng lại đau thành dạng này." Lâm Ngọc Đồng thấy Triển Dực Phi giúp cậu mặc quần lót, rồi cẩn thận muốn ôm cậu lật người lại, nhưng mới làm được một nửa lại cảm thấy không thoải mái nên tiếp tục nằm sấp, cậu nghiêng mặt, đưa tay xoa mặt Triển Dực Phi, "Anh được nghỉ phép mười ngày."

"Mười ngày? Hình như quá nhiều rồi?"

"Vậy thì nghỉ một tháng?"

Triển Dực Phi ngay lập tức im lặng, sau khi tắt đèn mới lên tiếng, "Anh là một chiếc máy gieo hạt đáng thương."

Lâm Ngọc Đồng thấy anh thật sự có chút đáng thương, vì vậy ngày hôm sau lên mạng mua mười chai bôi trơn khác nhau.

Ngày đó khi người giao hàng tới nhà, Lâm Ngọc Đồng đã đứng lên đi lại được, cậu ký nhận đơn hàng, khi mở ra thấy bên trong còn tặng kèm một chiếc quần lót tình thú, hình dáng chứ 'T' màu đen, hai áo mưa siêu mỏng, cùng bộ bài tây in đủ loại hình ảnh các tư thế khác nhau.

Lâm Ngọc Đồng kiểm tra lại hóa đơn mới nhận ra shop này có rất nhiều hoạt động tri ân khách hàng.

Thừa dịp Triển Dực Phi và Vương bá không ở nhà, cậu lén giặt sách quần lót kia phơi khô, sau đó tìm nơi cất trữ dầu bôi trơn.

Hôm nay Triển Dực Phi về nhà muộn, thấy Lâm Ngọc Đồng yên lặng nằm trên giường, anh có chút tò mò. Mọi lần trở về đều thấy cậu ngồi trước máy tính viết truyện hoặc ở phòng bếp nấu ăn, rất ít khi giống như hôm nay, nằm trên giường chờ anh.

"Em có chỗ nào không thoải mái sao?" Triển Dực Phi đứng bên giường khom lưng hôn Lâm Ngọc Đồng một cái, giọng nói có chút lo lắng.

"Không sao, anh có đói không? Nếu đói thì em làm chút đồ ăn cho anh."

"Không cần đứng lên, anh ăn ở bên ngoài rồi. Anh đi tắm trước, nêu em muốn cho anh ăn. . ." Triển Dực Phi cách lớp chăn sờ mông Lâm Ngọc Đồng một chút.

Lâm Ngọc Đồng ho khan làm ngơ, nhưng nhiệt độ cơ thể cậu nhanh chóng tăng lên, đặc biệt là mấy nơi bị Triển Dực Phi chạm qua.

Trong lòng Triển Dực Phi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ là do bản thân anh nghĩ nhiều rồi?

Khi từ phòng tắm đi ra anh phát hiện, cảm giác kia ngày càng rõ rệt, hôm nay Lâm Ngọc Đồng có chút khác lạ. Anh cởi khăn tắm tiện tay vứt một bên, lên giường ôm Lâm Ngọc Đồng, "Hôm nay em sao vậy?" Nói xong anh có chút bất ngờ, trong chăn Lâm Ngọc Đồng để mông trần?!

Mông trần!?

Không đúng, dường như vẫn có gì đó. . .

Triển Dực Phi luồn tay vào trong chăn sờ sờ, anh bất ngờ lật chăn ra, thật sự là sắp chảy máu mũi rồi!

Lâm Ngọc Đồng lần đầu chủ động mặc quần lót tình thú bị anh nhìn như vậy cảm giác có chút mất tự nhiên, nhưng theo quan điểm của cậu vẫn nên có chút tình thú thì tốt hơn, cậu chủ động hướng Triển Dực Phi nói, "Em mua dầu bôi trơn nên được chủ shop tặng kèm cái này, có đẹp không?"

Trong ngực Triển Dực Phi reo hò, anh nghi ngờ có khi nào bản thân vì tim đập quá nhanh mà chết trên giường hay không?! Một tay anh ôm Lâm Ngọc Đồng, tay còn lại bận xoa nắn mông cậu, giọng khàn khàn nói, "Đẹp lắm, em mặc gì anh cũng thấy đẹp."

Hô hấp của Lâm Ngọc Đồng khẽ loạn khi nhìn thấy ánh mắt của anh. Ánh mắt như mang theo mệnh lệnh thôi thúc nội tâm đang dậy sóng của Triển Dực Phi, anh đặt Lâm Ngọc Đồng dưới thân, một nụ hôn sâu triền miên bắt đầu, loại dục vọng chiếm hữu của giống đực lan tỏa như hận không thể chiếm lấy đối phương.

Nhiệt độ trong phòng phút chốc tăng cao, Lâm Ngọc Đồng ngửa cổ đón nhận nụ hôn có chút thô bạo của Triển Dực Phi, trong đầu cậu không thể nghĩ tới việc gì khác. Những nơi được Triển Dực Phi hôn qua đều như bừng lên ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa đan xen cháy lên lan ra toàn thân thể, cơ thể Lâm Ngọc Đồng run rẩy trước sự xâm chiếm của Triển Dực Phi.

Sự kiên nhẫn của Triển Dực Phi sắp tan hết, nếu trước đây anh chắc chắn bản thân luôn luôn làm đủ các bước dạo đầu cho cậu, dù không có bôi trơn thì Lâm Ngọc Đồng cũng không thể bị thương, lần trước phạt cậu nhưng giờ đây anh không thể chờ thêm được. Anh nhìn Lâm Ngọc Đồng, tiếng nói chỉ còn lại áp lực do dục vọng chưa được giải thoát.

"Em lấy bôi trơn đi, nhanh một chút. . ."

"Vội như vậy. . . A~" Da thịt ở cổ Lâm Ngọc Đồng bị anh mút mạnh một cái, thân thể mẫn cảm không khống chế được mà phát run. Ban đầu cậu muốn cùng Triển Dực Phi chơi bộ bài tây kia, rút được tư thế nào sẽ làm tư thế đó nhưng bây giờ làm sao đợi được nữa?

Mỗi lần cùng Lâm Ngọc Đồng làm tình Triển Dực Phi đều cảm thấy bản thân không còn là chính mình nữa, giờ phút này lại càng rõ ràng. Lý trí của anh bị ánh mắt mơ màng của cậu cuốn đi, chỉ còn những xúc động dục vọng nguyên thủy nhất mà thôi. . .

Có thể hiện giờ đang là mùa xuân, vạn vật đều sinh sôi nảy nở, hai người Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng cùng bị không khí này cuốn theo, vận động trên giường tới quá nửa đêm mới dừng lại.

Triển Dực Phi giống chú mèo mập được thỏa mãn, anh ôm Lâm Ngọc Đồng, thể xác và tinh thần đều cảm thấy thỏa mãn, "Không phải bắt anh nghỉ mười ngày sao? Bây giờ còn chưa tới mà?!"

Lâm Ngọc Đồng vẫn đang hưởng thụ dư vị sau cao trào, giọng cậu khàn khàn, "Được lợi còn muốn khoe sao?!"

Triển Dực Phi ôm cậu càng chặt hơn.

Sáng hôm sau Lâm Ngọc Đồng không thể đứng dậy, may sao trong tủ lạnh luôn có nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa mới qua năm mới, thức ăn dự trữ trong nhà cũng nhiều hơn bình thường, cho nên Triển Dực Phi cũng không bị bỏ đói. Ăn xong anh thay quần áo chuẩn bị đi làm, trước khi rời nhà anh nói, "Hôm nay nếu không có việc gì quan trọng thì em cứ nghỉ ngơi đi. Nếu có việc thì nhớ gọi điện cho anh."

Lâm Ngọc Đồng cố mở mắt, nhìn thân ảnh cao lớn của Triển Dực Phi, cậu do dự lên tiếng, "Việc. . . Thật ra cũng không có chuyện gì. Năm mới chúng ta không đi tảo mộ sao. . ."

Vấn đề này cậu vẫn luôn thắc mắc, nhưng lo lắng tới tâm trạng của anh, cậu sợ nói ra chuyện này mới đầu năm đã khiến anh không vui, dù sao anh rất ít khi nhắc tới mẹ mình trước mặt cậu.

"Tiết Thanh Minh đi là được, đầu năm mới. . . sẽ có người khác tới thăm bà ấy." Triển Dực Phi trả lời xong liền rời đi, tuy không có biểu hiện tức giận nhưng hiển nhiên cũng không muốn nói nhiều về việc này.

Lâm Ngọc Đồng nghĩ về người kia, hai người tới cũng đâu ảnh hưởng người kia đâu?

"Vương bá, ngày giỗ của mẹ Dực Phi là ngày nào vậy?" Lâm Ngọc Đồng hỏi Vương bá khí ông sắp xếp chút đồ vật cũ.

"Ngày mười bảy tháng bảy."

"Hàng năm tiết Thanh Minh Dực Phi có đi tảo mộ không?"

"Cũng không cố định. Thiếu gia có khi cách một khoảng thời gian đi một lần, có năm lại chỉ đi vào ngày giỗ và tiết Thanh Minh."

"Ồ." Lâm Ngọc Đồng có chút lo lắng, ăn được một miếng cháo cũng mất thời gian dài.

"Thiếu phu nhân xem này, đây là khi thiếu gia còn nhỏ." Vương bá đưa cho cậu một tấm ảnh.

Bức ảnh này đã chụp được hơn hai mươi năm, Triển Dực Phi trong ảnh chỉ là cậu nhóc năm sáu tuổi, vẫn còn là một tên nhóc với chỏm tóc dễ thương. Tuy còn nhỏ nhưng vẫn còn nét của hiện tại, đôi mày kia không khác bây giờ là bao, chỉ có hiện tại đậm màu hơn.

"Vương bá, còn ảnh khác không?"

"Ở đây vẫn còn không ít, thiếu phu nhân cứ từ từ xem." Vương bá đưa cho Lâm Ngọc Đồng một tập ảnh cũ, mép ảnh đã có chút sờn.

Lâm Ngọc Đồng nhận lấy, bên trong có rất nhiều ảnh, hơn nữa không chỉ có ảnh chụp của Triển Dực Phi. Đa số những bức ảnh này đều bị bẩn, không phải do năm tháng trôi qua mà cảm giác như có người dẫm lên chúng, hiện tại như được nhặt lại lau dọn sạch sẽ hơn sau khi bị người khác ném.

"Vương bá, đây là ai?" Lâm Ngọc Đồng chỉ vào một người giống Triển Dực Phi nhất, nhưng chắc chắn đây không thể là anh.

"Đây là Nhị lão gia." Vương bá nói xong lại dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau sạch bức ảnh. Nhưng làm sao có thể lau sạch được những vết ố trên đó, đây chẳng qua là hành động theo thói quen mà thôi.

"Vậy còn người này?" Bên cạnh có một người phụ nữ trẻ tuổi, thân hình gầy yếu, bộ dáng không quá xinh đẹp nhưng lại vô cùng thanh tú. Người đó ôm Triển Dực Phi vào lòng, anh ngoan ngoãn ngồi ăn hoa quả.

"Đây là phu nhân." Vương bá thở dài, "Ngày trước Dực Ninh tiểu thư đã tức giận ném ảnh đi, tôi nhặt lại. Vì sợ thiếu gia đau lòng nên cũng chưa đưa lại cho cậu ấy."

"Vương bá, có thể cho cháu mượn những bức ảnh này không? Bây giờ có thể mang chúng đi phục hồi lại mà, cháu tìm người giúp chúng ta làm việc này." Những tấm ảnh Triển Dực Phi đứng một mình là quan trọng nhất, cậu phải phục hồi lại rồi cất giữ, đáng yêu như vậy, hai má phúng phính dễ thương chứ không mặt lạnh như giờ.

Vương bá vẫn hy vọng có thể làm sạch những tấm ảnh này, nghe xong đương nhiên không phản đối, vì vậy ngày hôm sau Lâm Ngọc Đồng tìm em gái Ngọc Lan đang ở nước ngoài nhờ cô giúp đỡ. Em gái cậu học hội họa, càng không nói tới tay nghe chỉnh ảnh, tuy rằng có thể tốn chút thời gian nhưng ít nhất không sợ ảnh này bị nhiều người ngoài biết tới.

Lâm Ngọc Đồng scan lại từng tấm ảnh với độ nét cao rồi gửi cho em gái, sau đó cậu về phòng viết truyện. Đêm hôm đó Minh Trùng gửi tin nhắn nói cho cậu biết bản quyền trò chơi "U Linh Độ" đã được bán cho công ty khoa học kỹ thuật Dịch Du, hơn nữa đối phương hy vọng có thể gặp cậu.

Nhớ tới sao chổi Diệp Chân, Lâm Ngọc Đồng có chút đau đầu, cậu không trả lời ngay lập tức, không tới vài ngày cậu nhận được điện thoại của Diệp Chân.

"Lâm Tử, cậu thật sự là Tán Sài Đồng Tử?" Trong hợp đồng có chữ ký của Lâm Ngọc Đồng, dù biên tập của Kim Phàm có quyền quyết định việc này nhưng phần nguyên tác lại có chữ ký của cậu.

"Ừ, thật ngại quá, làm anh thất vọng rồi."

"Trách không được hôm đó cậu phản ứng lớn như vậy, vợ chồng hai người quá xấu xa. Đặc biệt là vị kia nhà cậu đấy." Diệp Chân đâu chỉ muốn đấm ngực, thật sự là đâm đầu chết luôn cũng đã nghĩ qua rồi. Tốt rồi, nam thần trên mạng và ngoài đời đều bị cùng một người bắt mất, ngay cả hy vọng cũng không lưu lại cho người ta!

"Vậy hoan nghênh anh tới dự đám cưới của chúng tôi, hy vọng có thể bớt giận."

"Được cướp rể sao?"

"Đương nhiên là không rồi, có thể cướp phù rể, lễ cưới của chúng tôi có rất nhiều phù rể."

"........"

Diệp Chân oán giận mà tắt máy, không biết chính đôi mắt bản thân tại lễ cưới của Lâm Ngọc Đồng ngày đó được sáng lên không ít lần.

Khi Triển Dực Phi nghe Lâm Ngọc Đồng nói vậy trong lòng mừng thầm, "Đáng đời!", sau đó anh hỏi cậu, "Chuyện thực tập của em tới đâu rồi?"

"Em chuẩn bị xong rồi, lúc quay lại anh xử lý giấy chứng nhận là được, sau đó khai giảng em sẽ hỏi thăm trường bên kia."

"Ừ, vậy là tốt rồi, em có đi Vinh Thành cùng anh không?" Anh lo lắng nhất là việc hai người phải tách ra, chuyện này không phải việc tốt.

"Anh muốn đi Vinh Thành sao?" Lâm Ngọc Đồng biết là hai người sẽ phải đi nhưng không ngờ nhanh như vậy.

"Ừ. Diệp Hàn Anh ở bên kia đã không thể giải quyết được mọi việc, qua năm mới cổ đông ở Triển Dương tỏ rõ sự bất mãn với cậu ta." Triển Hoành Đồ đối mặt với những áp lực đó chỉ có thể điều anh tiếp nhận công ty vận tải đường thủy ở Vinh Thành.

"Được, em đi cùng anh, nhưng trước khi đi cần qua chỗ ba mẹ, nói với hai người một tiếng tránh họ lo lắng không yên."

Triển Dực Phi đương nhiên không có ý kiến về việc này. Anh dành hai ngày bàn giao công việc cho Tả Tư Khải. Chức vụ của anh và Tả Tư Khải không đổi, nhưng khi anh không ở tập đoàn Triển Dương, Tả Tư Khải có thể thay anh giải quyết công việc và làm phó tổng tạm thời.

Thật ra Tả Tư Khải cũng muốn đi cùng vì Trình Thích và Hạng Quân cũng đều đi Vinh Thành. Hiện giờ không có Cao Văn Lượng ở đây, đến lúc đó ở thành phố B chỉ còn anh ta và Sở Thiên Dật. Tên họ Sở kia là một con quỷ phong lưu, chỉ có hai người bọn họ thì căn bản sẽ không cùng nhau tới một chỗ.

Triển Dực Phi vỗ vai anh, "Tất cả mọi người sẽ sớm về mà."

Tả Tư Khải thở dài, "Lần này cậu cẩn thận một chút, đừng có khiến bọn chúng tức nước vỡ bờ."

"Vâng. Tả ca, anh để ý ba mẹ vợ bên kia giúp em, đừng để họ bị thua lỗ."

"Cậu yên tâm."

Triển Dực Phi từng ở Vinh Thành bốn, năm năm nên chỉ cần dọn vào ở căn hộ của anh là được. Đồ vật của anh cùng Lâm Ngọc Đồng không nhiều, trừ két an toàn chứa heo nhỏ thì chỉ có vật dụng hàng ngày. Thời tiết Vinh Thành ấm áp hơn thành phố B, không phải mặc quần áo quá dày, hơn nữa chỉ mới đầu xuân nên chắc chắn về sau sẽ nóng lên chứ không lạnh đi, vì vậy họ chỉ mang một chút quần áo và giày để thay đổi, mỗi người mang thêm một chiếc laptop rồi chạy xe tới Vinh Thành.

Sau khi lên xe, Lâm Ngọc Đồng nhắc Vương bá thắt dây an toàn, lúc này Triển Dực Phi lên tiếng, "Chờ một chút."

Lâm Ngọc Đồng cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ lúc sau triển Dực Phi mang hộp bôi trơn chưa sử dụng chạy lại.

Trình Thích và Hạng Quân chỉ cần liếc mắt là thấy được, Trình Thích trêu ghẹo, "Các cậu mua để uống hay sao mà mua nhiều vậy hả?"

Lâm Ngọc Đồng trừng mắt với Triển Dực Phi, "Anh có thể bỏ vào túi mà?"

Triển Dực Phi sờ sờ mũi, "Trong nhà đều được em dọn sạch, anh không biết túi ở đâu."

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy anh đang cố tình nói lý.

Hạng Quân lái một chiếc suv lớn được tân trang, trước sau đều có thêm hai chiếc xe đi theo. Đây là lần đầu Lâm Ngọc Đồng thấy Triển Dực Phi cẩn thận như vậy. Nhưng việc này không quá khó giải thích, dù sao Triển gia sẽ sớm đổi chủ, tất cả mọi chuyện đều có khả năng phát sinh.

Có điều khiến Lâm Ngọc Đồng không nói nên lời là khi tới Vinh Thành Triển Dực Phi nói cho cậu việc sau này bảo vệ an toàn cho cậu là Hạng Quân.

"Khả năng Hạng Quân ẩn nấp sẽ kém hơn Tiểu Cao nhưng thân thủ chắc chắn tốt hơn Tiểu Cao, hơn nữa đã bảo vệ em thì anh nên tìm một người có thể tin tưởng được."

"Nhưng nhìn vẻ mặt của Hạng ca là không biết nói gì nữa rồi. Quên đi, dù sao em cũng không quan tâm việc đó, anh xem xét rồi sắp xếp. Nếu không phải vì sợ liên lụy tới anh em thật sự không biết là mình có gì để bảo vệ nữa."

"Chuyện này Hạng Quân sẽ sắp xếp, còn nữa, nơi này lớn hơn nhà bên kia của chúng ta, cho nên việc nhà cứ để người giúp việc làm, nếu rảnh rỗi có thể làm đồ ăn cho chồng em. Nếu muốn vận động em có thể ra sân chơi bóng rổ hoặc đi dạo đều được. Ban ngày em không vận động cũng không sao, buổi tối anh giúp em vận động nhiều hơn bình thường là được."

"........"

"Đúng rồi, không phải em thích chó sao? Lúc Tiểu Cao đi không mang Đại Khoản theo, nếu em thích có thể nhờ Hạng Quân mang nó qua đây. Từ nhỏ Đại Khoản đã được dạy dỗ, nó rất cảnh giác người lạ, bình thường có thể giúp chúng ta trông nhà."

"Rất tốt, việc này nên làm." Lâm Ngọc Đồng rất thích Đại Khoản, nó vừa quấn người lại thông minh, tốt nhất về sau nên cho nó sinh thêm vài nhóc, vậy thì trong nhà càng đông vui.

Buổi tối Hạng Quân đưa Đại Khoản tới, Lâm Ngọc Đồng vui vẻ ôm nó, đáng tiếc Đại Khoản phát hiện cậu không có kẹo vì thế liền quay lưng đi tìm ba nó.

Hạng Quân ngồi xuống xoa đầu nó, nhưng Đại Khoản vẫn không vui lên, rầm rì ngửi ngửi người Hạng Quân, cuối cùng chạy đi tự mình chơi.

"Hạng ca, Đại Khoản đang trong kỳ động dục à?" Lâm Ngọc Đồng thấy lạ liền hỏi Hạng Quân.

"Quy luật kỳ động dục của chúng nó rất lộn xộn, tôi nghĩ nó nhớ Lượng Lượng."

"Lượng Lượng?"

"Tiểu Cao."

"Ừ cũng đúng, dù sao mỗi ngày đều ở cạnh nhau, nó nhớ cậu ta cũng đúng." Chẳng qua khi anh gọi Tiểu Cao là 'Lượng Lượng' lại mang theo tình cảm khó nói, không biết có phải thói quen của anh ta hay không nhưng cậu thấy có chút không đúng. Dù sao một người mặt lạnh nói chuyện tình cảm có vẻ giống như khúc gỗ vậy.

"Nghe Dực Phi kể là cậu có viết tiểu thuyết?!"

"Đúng rồi."

"Có thể cho tôi đọc thử được không?"

"Được chứ, chuyện này có gì đâu." Lâm Ngọc Đồng nói bút danh cho Hạng Quân. Hạng Quân yên lặng lên mạng tìm truyện, sau đó anh ngồi xuống đọc.

Nửa giờ trôi qua, Hạng Quân ở yên một chỗ.

Một giờ sau, Hạng Quân vẫn ở đó không nhúc nhích.

Hai giờ sau, Lâm Ngọc Đồng xuống bếp làm điểm tâm cho Triển Dực Phi vẫn thấy Hạng Quân ngồi đó.

Buổi tối, Triển Dực Phi về nhà, anh vừa tháo cà vạt vừa hỏi, "Hạng Quân đang làm gì vậy?"

Giống như thời xưa bị điểm huyệt, cả người không động đậy chỉ có ngón tay thi thoảng sẽ hơi chuyển động một chút.

Lâm Ngọc Đồng nhún vai, "Đang xem tiểu thuyết, anh ấy hỏi có thể đọc truyện của em không, em đồng ý, sau đó anh ấy ngồi yên từ đó tới giờ."

Triển Dực Phi: "........"

Tới bữa tối, Hạng Quân mới đứng dậy. Triển Dực Phi cười cười hỏi, "Cậu đọc U Linh Độ à?"

Anh vẫn nhớ khi còn học trung học, Hạng Quân rất thích đọc tiểu thuyết kiếm hiệp.

Hạng Quân nói: "Viết hay."

"Hạng ca, nếu anh thích thì em vẫn còn bản thảo, anh có thể đọc nó giết thời gian." Lâm Ngọc Đồng lần đầu tiên được người quen ủng hộ như vậy, có chút ngại.

Hạng Quân lo lắng chuyện gì đó, sau đó anh hỏi, "Tôi có thể xem số bản thảo còn lại luôn sao?"

Lâm Ngọc Đồng: "........"

Buổi tối, Lý Bân- cháu trai của bà Lục Mai kiêm phó giám đốc công ty vận tải đường thủy ở Vinh Thành tới, anh ta báo cáo tình hình gần đây cho Triển Dực Phi, Hạng Quân bên này mượn máy in để in tiểu thuyết của Lâm Ngọc Đồng, cứ hai mươi trở lại đóng thành một quyển.

Dù có bản thảo điện tử nhưng anh vẫn cảm thấy nó hại cho mắt, hơn nữa đọc trên giấy cảm giác tốt hơn nhiều.

Trình Thích bên này đang sửa lại một ít tài liệu, anh đứng một bên chờ máy in, thấy vậy không nhịn được nói, "Cậu cũng biết lôi kéo làm quen cơ đấy, bao nhiêu người đều chờ mỗi ngày qua để có chương mới, cậu ở đây lại biết được kết truyện rồi. Cậu nói xem, nếu tôi nói ra việc này sẽ có bao nhiêu người muốn nhảy vào cào cậu nhỉ?"

Mặt Hạng Quân không đổi đáp, "Không biết. Nhưng nếu có ngày đó, tôi chỉ cần mần thịt mình cậu là đủ rồi."

Trình Thích: "........."

Dù Hạng Quân có bản thảo điện tử nhưng khi anh đọc xong vẫn đi mua bản gốc, hơn nữa còn để lại bình luận dài và có tâm giúp Lâm Ngọc Đồng có thêm không ít độc giả mới.

Sau khi xem xong Lâm Ngọc Đồng cảm thán, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong, bình thường Hạng Quân là một người ít nói, nhưng hành văn chân thành, ngắn gọn lại xúc tích một bình luận nhìn qua rất dài nhưng anh không chỉ tập trung khen nội dung mà còn nhấn mạnh những phần hấp dẫn, đưa ra vài suy đoán khiến độc giả tò mò, không ít người lúc đầu không định xem nhưng vì tò mò mà tới đọc.

"Đến khi em xuất bản thành sách có thể tặng cho cậu ấy một bản có chữ ký tác giả, chắc chắn cậu ấy sẽ thích món quà này. Tất nhiên, bản đầu tiên phải tặng cho anh." Triển Dực Phi đề nghị.

"Chắc chắn không thành vấn đề rồi, nhưng làm sao anh có thể khẳng định em sẽ xuất bản bộ này chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net