Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Cậu không thấy ngượng sao?

Trans & edit: Gấu bự

Làm sao Triển Dực Phi lại không biết hiện giờ Lâm Ngọc Đồng không thiếu bình luận dài của độc giả, nhưng anh luôn cảm thấy bản thân cần để lại một bình luận ấn tượng hơn người ta, vì vậy sau khi vội vàng hoàn thành công việc ở công ty anh làm một việc bản thân chưa từng nghĩ tới, viết thư tình.

Đây là lần đầu tiên Triển Dực Phi viết thư tình, anh quyết định như vậy bởi vì nếu đơn giản chỉ là bình luận thì ai cũng có thể làm, nhưng thư tình thì khác. Anh quyết định viết ra tình cảm của bản thân, biểu lộ bản thân rất thích các tác phẩm của Lâm Ngọc Đồng.

Quyết định xong anh thực hiện luôn, buổi tối khi Lâm Ngọc Đồng chuẩn bị đi ngủ anh lấy lý do chưa hoàn thành công việc để ở lại thư phòng. Khi viết được hơn hai nghìn chữ thì Triển Dực Phi dừng lại, suy nghĩ kỹ càng anh uyết định không đăng lên mạng một cách công khai, chờ thêm một thời gian sau để Lâm Ngọc Động phát hiện.

Trình Thích biết chuyện còn cười nhạo anh, chỉ một việc nhỏ cũng phải lén lút như tên trộm. Triển Dực Phi không còn cách nào khác phải giải thích việc Lâm Ngọc Đồng không biết anh là chủ tài khoản "say ngủ trong rừng'. Trình Thích nghe xong chỉ lắc đầu nói, "Thành thật mà nói tên tài khoản của cậu quá sến."

Tài khoản anh đăng ký lúc trước cũng không đến mức đó mà?

Triển Dực Phi nghĩ tới tâm tư khi ấy của mình chợt cảm thấy có chút xấu hổ. Tên ban đầu anh muốn để là say ngủ cạnh bìa rừng (túy ngọa lâm kiên), nhưng sau đó lại cảm thấy say ngủ trong rừng (túy ngọa lâm gian) hay hơn, cho nên vẫn luôn dùng nó đến hiện tại.

"Hi vọng cậu không bị phát hiện, bằng không nếu cậu ấy biết cậu chính là người vui hay buồn đều muốn tặng quà, tôi khẳng định cậu ấy nhất định sẽ đánh cậu một trận." Trình Thích cười cười, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó anh liền tò mò. Dù hai người chỉ mới quen nhau một thời gian, anh không nói quá hiểu cậu, nhưng vẫn biết một chút, đối với người nhà cậu có thể không để tâm nhưng với người ngoài thì không để họ được chút lợi ích từ mình.

Trong khoảng thời gian này, Trình Thích cùng Hạng Quân vẫn ở lại biệt thự của Triển Dực Phi, thứ nhất nơi này rộng rãi, đủ phòng ở cho mọi người, thứ hai là ở gần nơi làm việc nên thuận tiện hơn nhiều, điều thứ ba chính là để Hạng Quân ở đây có thể đảm bảo an toàn cho mọi người hơn. Lúc đầu Lâm Ngọc Đồng và Hạng Quân có chút xa lạ, sau đó mối quan hệ của cả hai đã tốt hơn rất nhiều.

Gần đây Lâm Ngọc Đồng có thể cảm nhận được sự thay đổi của Hạng Quân, so với lần đầu gặp nhau đã rất khác biệt. Nếu trước đó là thái độ có chút đề phòng cậu không hiểu được thì hiện giờ chuyển thành hoàn toàn tín nhiệm, có đôi khi là chút khâm phục, cậu đoán liên quan tới việc hắn đọc tiểu thuyết cậu viết.

Hiện giờ hai người có thể thường xuyên tán gẫu với nhau, hơn thế cậu có thể tham khảo một vài quan điểm của hắn về tác phẩm. Tuy Hạng Quân không nói nhiều nhưng nếu là chủ đề hắn hứng thú thì không còn là một anh chàng mặt liệt nữa.

"Ngày hôm qua cậu đăng tải chương mới, kết thúc là tình tiết quan trọng, hôm nay cậu không có ý định đăng bài sao?" Sau khi sắp xếp an ninh cho biệt thự, Hạng Quân hỏi Lâm Ngọc Đồng.

"Em không đăng tiếp. Hôm nay em cần quay về thành phố B một chuyến." Ngày hôm qua khi tan làm về Triển Dực Phi có đưa cho cậu một tờ chứng nhận thực tập, cậu muốn mang nó về trường chuẩn bị, nếu như sau này không có việc quan trọng thì không cần đến trường.

"Được, vậy tôi sẽ lái xe đưa cậu đi, chuẩn bị xong thì xuống dưới." Hạng Quân nói xong liền đi xuống, có thể là đi lấy xe trong gara.

Sáng sớm Lâm Ngọc Đồng cũng đã thu dọn xong cho nên năm phút sau cậu đã ngồi trên chiếc Suv, đồng thời gọi điện thoại cho Triển Dực Phi.

Chuyến đi này ngoài việc quay về trường học, chắc chắn cậu sẽ phải ở cùng cha mẹ một đêm, vì vậy chắc chắn cậu không thể đi về trong ngày được. Trước khi tới công ty sáng nay Triển Dực Phi đã bám dính lấy cậu một hồi, nhận được điện thoại anh vẫn lo lắng dặn dò mọi chuyện chỉ hận không thể chạy về đi cùng cậu.

"Tới nơi phải gọi điện thoại cho anh." Triển Dực Phi nhấn mạnh một câu cuối cùng.

"Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ nhớ mà. Anh cũng đừng làm việc muộn quá." Lâm Ngọc Đồng nói thêm hai câu rồi tắt máy.

"Tôi thấy Dực Phi thật sự hận không thể để cậu đặt trong túi." Hạng Quân vừa lái xe vừa nói.

"Đúng vậy, anh ấy còn dính người hơn Đại Khoản." Lâm Ngọc Đồng xoa đầu Đại Khoản, ý cười trong mắt hiện rõ, "Đúng rồi, Hạng ca, Dực Phi nói với em thân thủ của anh tốt hơn Cao Văn Lượng, thật vậy ư?"

"Mỗi người đều có sở trường khác nhau. Cậu ấy có thể ẩn mình rất tốt, khả năng công kích trực diện kém hơn một chút nhưng kỹ thuật bắn súng hơn tôi một bậc."

"Em có thể biết lý do hai người quen nhau được không?"

"Không thể." Nói xong Hạng Quân cảm thấy bản thân có chút không thích hợp, hắn nói, "Chuyện quá dài."

". . . . ." Lâm Ngọc Đồng im lặng nhìn Hạng Quân trong chốc lát, "Trong số những người em đã từng gặp, anh là người kiệm lời nhất." Nói nhiều hơn thì sao? Nói thêm hai câu cũng không chết.

"Dù sao cũng không biết bao giờ Cao Văn Lượng quay về, Đại Khoản cũng gầy đi rồi." Gần đây có thể do nhớ Cao Văn Lượng, Đại Khoản không chịu ăn uống, cứ thấy thức ăn nó sẽ rầm rì nằm một bên, đưa đi tắm hay cho đồ chơi cũng không tốt hơn, khi kiểm tra miệng thì không có vấn đề gì.

Hạng Quân im lặng vì chính hắn cũng không biết.

Thật ra Lâm Ngọc Đồng cũng nhận ra có một người gầy đi giống Đại Khoản nhưng lời muốn nói bị cậu nuốt xuống. Dù sao cậu cũng không biết mối quan hệ của Hạng Quân và Cao Văn Lượng như thế nào, nếu là thích như lời Triển Dực Phi thì cậu vẫn thấy kém chút gì đó, nếu không thích cũng không đúng, vì mỗi lần nhắc tới Cao Văn Lượng thì trong mắt Hạng Quân sẽ hiện thần sắc khác biệt.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy Hạng Quân cũng muốn Cao Văn Lượng trở về, nhưng vì một số nguyên nhân nên không thể nói thành lời.

Hai người đều có tâm sự riêng cho nên nửa đoạn đường tiếp theo đều im lặng mà không biết rằng Cao Văn Lượng họ nhớ thương có lẽ rất nhanh sẽ quay về.

Tại một sân tập luyện đặc huấn dành cho quân đội dã chiến của quân đoàn Hạ Hạt 29, một thân ảnh nhanh nhẹn như một chú báo đang chạy với tốc độ rất nhanh, một thân quân phục nhảy qua các chướng ngại vật liên tiếp phía trước, rút mạnh dao găm, không chút do dự ném về phía chai bia đột ngột bị ném lên không trung, chai bia vỡ nát nhưng người đó không dừng lại mà rút súng ra bắn vào miệng chai trước khi nó rớt xuống đất, một tiếng súng vang lên, miệng chai theo tiếng nổ vỡ tan.

Xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay khen ngợi, người kia im lặng ngồi xuống khoảng đất trống bên cạnh.

Triển Hoành Anh nhổ cọng cỏ đang ngậm trong miệng đi, trong mắt hiện lên sự thương tiếc, cô quay người quát lên, "Tốt cái gì mà tốt? Bao giờ mấy người đều luyện được như vậy mới tốt!"

Những người đang khen người liền im lặng, người này là thiên tài hiếm có, ai có thể tập luyện được như vậy chứ? Nhưng bọn họ đều bị Triển Hoành Anh huấn luyện, những lời này tuyệt đối không dám nói, dám nói sao? Vậy thì mỗi giây phút bạn đều hiểu được việc 'không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn'.

Triển Hoành Anh tó ý mọi người cần tiếp tục luyện tập, cô kéo cổ áo Cao Văn Lượng nó, "Đi, mẹ với con nói chuyện."

Cao Văn Lượng cũng không phản kháng, anh chàng bị Triển Hoành Anh kéo đi như rối gỗ, mặc người muốn làm gì thì làm. Triển Hoành Anh bị hắn chọc tức, không nhịn được tháo bao tay đánh vào lưng hắn, "Nhìn bản thân xem, tại sao lại thành cái dạng này? Lúc đầu đồng ý rất nhanh, nói là đến giúp mẹ, vậy mà tới nơi không biết tâm hồn trôi dạt nơi nào rồi. 45 giây, mẹ cùng sợ lòng tốt của con. Con nói đi, lần trước thành tích nhanh nhất là bao nhiêu?"

"39 giây." Cao Văn Lượng nói xong cũng nhíu mày.

Triển Hoành Anh trừng mắt liếc hắn một cái, "Quên đi, hiện tại nói sao cũng vô dụng, dù sao mọi chuyện cũng xong rồi, nếu con muốn trở về thì có thể đi, đừng cả ngày ở đây để mẹ trải nghiệm giáo dục một 'cái xác không hồn'."

Cao Văn Lượng lắc đầu.

Triển Hoành Anh thấy vậy đưa hắn về văn phòng, cô cầm một túi tài liệu màu đen, bên ngoài không có thông tin nào được ghi.

Cao Văn Lượng nhận lấy chậm cạp mở ra, hắn cầm khoảng sáu bảy tờ A4. Hắn nhìn một lúc, trên mặt hiện rõ vẻ không dám tin.

"Đại ca, mẹ đùa con sao?" Ở đây mọi người đều thầm gọi Triển Hoành Anh là 'đại ca', thường ngày cô so với mấy tên đàn ông còn nam tính hơn, thế nhưng bọn họ không ai dám gọi trước mặt cô. Lần này lỡ lời gọi ra có thể thấy rõ Cao Văn Lượng kinh ngạc về nội dung in trên đó như thế nào.

"Tình hình hiện tại chính là như vậy, nếu con muốn quay về thì đi đi, còn không ở đây cũng được, mẹ không đuổi con đi." Triển Hoành Anh không tức giận vì xưng hô đó, có thể đã có tuổi cô không dễ nổi giận như trước nữa. Cô ngồi dựa vào ghế, thở dài, "Quên đi, con vẫn nên trở về, gần đây Tiểu Dực tới Vinh Thành rồi, chắc nó cũng cần người trợ giúp."

"Vậy con đi đây." Cao Văn Lượng đem tập tài liệu ném vào máy cắt giấy.

Triển Hoành Anh vẫy tay chào, sau đó cô yên lặng ngồi đó rất lâu. Cô lấy tấm ảnh từ trong ngăn kéo bị khóa, trong ảnh có hai người phụ nữ, một là cô, người còn lại là chị dâu chính là mẹ Triển Dực Phi. Cô vẫn nhớ rõ chị dâu mình là một người phụ nữ dịu dàng, ánh mắt luôn có ý cười ấm áp, nói chuyện nhỏ nhẹ, từ khi bước chân vào Triển gia vẫn luôn sắp xếp mọi việc trong nhà. Mẹ cô mất sớm, khi đó cô luôn cảm thấy chị dâu giống mẹ mình, còn đối xử tốt hơn anh trai và cha, là người tốt nhất trên đời.

Đáng tiếc, người tốt không sống lâu, kẻ đáng chết vẫn ở lại.

Sau khi rời khỏi, Cao Văn Lượng không liên hệ ngay với Triển Dực Phi hay Hạng Quân, hắn lái xe tới bệnh viện nổi tiếng thành phố B khám thắt lưng. Trước khi huấn luyện nó đã có vấn đề nhưng hắn không để tâm. Đương nhiên sẽ không tìm bác sĩ trong quân đội, đến khi xong việc mới cảm thấy đau đớn nó mang lại, vẫn nên khám bệnh trước rồi làm gì thì làm.

May mắn bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ bị căng cơ nên viết tên bình thuốc giảm đau.

Cao Văn Lượng mua thuốc ở quầy, lát sau lại thấy có chút không đúng, hắn chạy đi đăng ký khám lần nữa. Đến khi xong việc quay về nhà trọ thì trời cũng đã tối. Hắn gọi điện cho chủ nhà thông báo trả nhà, hẹn ngày mai gặp. Nhìn một hồi thấy căn phòng quá bừa bộn, hắn bắt tay vào dọn dẹp. Hạng Quân thu dọn phòng sẽ là sạch từ trong ra ngoài, còn hắn dọn nhà thì —— mẹ nó, bộ quần áo này quá bẩn, tốt nhất nên vứt đi. Bên trái tủ lạnh có vết xước? Hắn phải chỉnh góc tránh không cho chủ nhà thấy. Mấy dụng cụ tập thể dục vứt lộn xộn trong nhà thì cứ ném hết vào tủ.

Sau khi mất mười lăm phút dọn xong căn phòng, Cao Văn Lượng đem chổi lau nhà không thấy rõ màu ban đầu ném ra trước cửa rồi gọi điện thoại.

"Lâm Tử, là tôi đây, cậu đang ở đâu?"

"Cao Văn Lượng sao? Tôi đang ở thành phố B, tôi đi nộp giấy chứng nhận thực tập cho trường học, ngày mai sẽ quay về. Anh đang ở đâu?" Lâm Ngọc Đồng quay sang nhìn Hạng Quân một cái, Hạng Quân đang đứng gần cậu đọc bản thảo, lúc đầu anh ta không quan tâm nhưng khi nghe thấy tên ai kia thì rõ ràng không chú tâm nữa.

"Tôi đang ở thành phố B rồi, bao giờ câu quay về Vinh Thành? Chúng ta cùng về chứ?"

"Được, tôi đang ở nhà ba mẹ, hay anh qua đây đi?"

"Được, cậu chờ tôi." Cao Văn Lượng khóa cửa, trực tiếp lên xe chạy tới Lâm gia. Đương nhiên lúc này hắn không nghĩ Hạng Quân cũng ở đó, cho nên lúc nhìn thấy Hạng Quân ở Lâm gia, hắn im lặng trừng Lâm Ngọc Đồng, thấp giọng hỏi, "Sao cậu không nói cho tôi biết hắn cũng ở đây?"

Lâm Ngọc Đồng cười cười, "Anh đâu có hỏi."

Cao Văn Lượng muốn nói gì đó, ai dè Đại Khoản sủa một tiếng chạy qua như bị ai đó bắt nạt. Cao Văn Lượng vừa nhìn liền biết con trai mình gầy đi, hắn đau lòng xoa nó một hồi, "Tên nhóc này không ngoan ngoãn ăn cơm nữa sao? Lông cũng không mượt."

Đại Khoản rầm rì hai tiếng.

Trần Tố Ninh nghe thấy tiếng ồn thì từ trên lầu đi xuống, "Tiểu Cao tới đó à, mau vào nhà đi, sao đứng ở cửa hết thế?"

Cao Văn Lượng đổi giày, chào hỏi Trần Tố Nình rồi nhìn Hạng Quân.

Lâm Ngọc Đồng thấy vậy liền khoác tay mẹ mình, "Đúng rồi, mẹ, còn có chuyện muốn nói, mẹ lên phòng cùng con đi."

Trần Tố Ninh không chút nghi ngờ, hai người lên phòng đóng cửa, "Chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu ạ, để con bóp vai cho mẹ."

"Tên nhóc thối, làm mẹ sợ muốn chết. Ba con nhắc mẹ hỏi con một chút, Dực Phi ở bên kia thế nào rồi? Gần đây bên ngoài có không ít người nói tập đoàn Triển Dương có biến động lớn, nhưng ba mẹ bên này không thể giúp gì."

"Hai người khỏe mạnh chính là giúp đỡ tụi con rồi, những chuyện khác Dực Phi có thể tự mình giải quyết. Thật ra không chỉ có ba mẹ, ngay cả con cũng vậy, không giúp được gì." Lâm Ngọc Đồng có chút bất đắc dĩ, "Mẹ, lần này bọn con đi, Hạng Quân sẽ cho vài người tới đây bảo vệ, nếu bình thường mẹ thấy có người đi theo thì không cần lo sợ, họ đến bảo vệ hai người."

"Cần vệ sĩ nữa sao? Không tới mức đó chứ?"

"Tốt nhất là không cần dùng đến, chỉ đề phòng thôi mà, dù sao chó cùng rứt giậu." Cậu cảm thấy Triển Hoành Đồ có thể đỡ hơn chút nhưng Diệp Hàn Anh luôn khiến cậu thấp thỏm không yên, hắn cho cậu cảm giác như loài rắn khoác da người.

Lâm Ngọc Đồng cùng mẹ tâm sự vài câu, được một thời gian cậu xuống lầu, cậu không ngờ tới hai người kia vẫn chưa nói được câu nào, sau khi cậu và mẹ rời đi thì ba cậu xuất hiện, lúc này Hạng Quân đang đọc bản thảo, Cao Văn Lượng bị ba cậu kéo đi đánh cờ.

Đã gần chín giờ tối, Lâm Ngọc Đồng thật sự phục ba cậu. Bình thường ông không thể tìm người chơi cùng, cậu quyết định coi như không thấy chuyện gì.

Cậu tìm chỗ ngồi xuống gọi điện cho Triển Dực Phi, nhưng anh không nghe máy luôn như mọi lần. Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe, giọng nói cũng không giống bình thường.

"Tiểu Đồng, nhớ anh rồi ư?"

"Dực Phi, anh không sao chứ?" Rõ ràng vẫn là giọng Triển Dực Phi nhưng cậu có thể nghe ra anh có chút kỳ lạ.

"Không có gì." Triển Dực Phi lắc đầu tỏ ý bác sĩ không nên chạm vào người anh rồi tiếp tục nói, "Hai ngày nay anh bận quá nên nghỉ ngơi không đủ. Sao em vẫn chưa ngủ?"

"Ừ. . .: Lâm Ngọc Đồng nhìn Hạng Quân, trong lòng có chút nghi hoặc. Thể lực của Triển Dực Phi rất tốt, dù có lăn lộn trên giường mấy giờ đồng hồ thì ngày hôm sau anh vẫn như không có chuyện gì, sao có thể vì không nghỉ ngơi đủ mà mệt như vậy? Trước đó rõ ràng vẫn bình thường.

"Sao em không nói gì vậy?"

"Anh có khó chịu chỗ nào không?" Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ vẫn thấy lo lắng.

"Thật sự không sao, sao anh có thể lừa em được? Ngày mai em về rồi, anh lừa em làm gì." Anh cười nói, "Nếu không bây giờ anh gọi video cho em nhìn nhé?"

"Ừ. . . Thôi, anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi."

"Ừ, chụp chụp."

"Khụ, anh chờ em một chút." Lâm Ngọc Đồng về phòng, 'moa' một cái qua điện thoại xong tắt máy, cậu đứng im trừng điện thoại một lúc.

"Cậu nhìn cậu đi, biết ngày mai sẽ bị lộ mà còn giả bộ làm cái gì?" Trình Thích lắc đầu, mắt nhìn phần bụng quấn kín băng của Triển Dực Phi.

"Mỗi ngày em ấy đều nghĩ rất nhiều, thời gian sử dụng não nhiều hơn mọi người, vì vậy buổi tối dù thế nào cũng phải ngủ ngon giấc."

"Người mua cả hộp bôi trơn nói vậy không thấy ngượng hả?"

". . . Không phải tôi mua."

Triển Dực Phi: ". . . . ."

P/s: Aw bạn Gấu về bản rồi đây, lần này hứa hoàn bộ này mà, không ủ nữa T^T.Chương 40: Cậu không thấy ngượng sao?

Trans & edit: Gấu bự

Làm sao Triển Dực Phi lại không biết hiện giờ Lâm Ngọc Đồng không thiếu bình luận dài của độc giả, nhưng anh luôn cảm thấy bản thân cần để lại một bình luận ấn tượng hơn người ta, vì vậy sau khi vội vàng hoàn thành công việc ở công ty anh làm một việc bản thân chưa từng nghĩ tới, viết thư tình.

Đây là lần đầu tiên Triển Dực Phi viết thư tình, anh quyết định như vậy bởi vì nếu đơn giản chỉ là bình luận thì ai cũng có thể làm, nhưng thư tình thì khác. Anh quyết định viết ra tình cảm của bản thân, biểu lộ bản thân rất thích các tác phẩm của Lâm Ngọc Đồng.

Quyết định xong anh thực hiện luôn, buổi tối khi Lâm Ngọc Đồng chuẩn bị đi ngủ anh lấy lý do chưa hoàn thành công việc để ở lại thư phòng. Khi viết được hơn hai nghìn chữ thì Triển Dực Phi dừng lại, suy nghĩ kỹ càng anh uyết định không đăng lên mạng một cách công khai, chờ thêm một thời gian sau để Lâm Ngọc Động phát hiện.

Trình Thích biết chuyện còn cười nhạo anh, chỉ một việc nhỏ cũng phải lén lút như tên trộm. Triển Dực Phi không còn cách nào khác phải giải thích việc Lâm Ngọc Đồng không biết anh là chủ tài khoản "say ngủ trong rừng'. Trình Thích nghe xong chỉ lắc đầu nói, "Thành thật mà nói tên tài khoản của cậu quá sến."

Tài khoản anh đăng ký lúc trước cũng không đến mức đó mà?

Triển Dực Phi nghĩ tới tâm tư khi ấy của mình chợt cảm thấy có chút xấu hổ. Tên ban đầu anh muốn để là say ngủ cạnh bìa rừng (túy ngọa lâm kiên), nhưng sau đó lại cảm thấy say ngủ trong rừng (túy ngọa lâm gian) hay hơn, cho nên vẫn luôn dùng nó đến hiện tại.

"Hi vọng cậu không bị phát hiện, bằng không nếu cậu ấy biết cậu chính là người vui hay buồn đều muốn tặng quà, tôi khẳng định cậu ấy nhất định sẽ đánh cậu một trận." Trình Thích cười cười, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó anh liền tò mò. Dù hai người chỉ mới quen nhau một thời gian, anh không nói quá hiểu cậu, nhưng vẫn biết một chút, đối với người nhà cậu có thể không để tâm nhưng với người ngoài thì không để họ được chút lợi ích từ mình.

Trong khoảng thời gian này, Trình Thích cùng Hạng Quân vẫn ở lại biệt thự của Triển Dực Phi, thứ nhất nơi này rộng rãi, đủ phòng ở cho mọi người, thứ hai là ở gần nơi làm việc nên thuận tiện hơn nhiều, điều thứ ba chính là để Hạng Quân ở đây có thể đảm bảo an toàn cho mọi người hơn. Lúc đầu Lâm Ngọc Đồng và Hạng Quân có chút xa lạ, sau đó mối quan hệ của cả hai đã tốt hơn rất nhiều.

Gần đây Lâm Ngọc Đồng có thể cảm nhận được sự thay đổi của Hạng Quân, so với lần đầu gặp nhau đã rất khác biệt. Nếu trước đó là thái độ có chút đề phòng cậu không hiểu được thì hiện giờ chuyển thành hoàn toàn tín nhiệm, có đôi khi là chút khâm phục, cậu đoán liên quan tới việc hắn đọc tiểu thuyết cậu viết.

Hiện giờ hai người có thể thường xuyên tán gẫu với nhau, hơn thế cậu có thể tham khảo một vài quan điểm của hắn về tác phẩm. Tuy Hạng Quân không nói nhiều nhưng nếu là chủ đề hắn hứng thú thì không còn là một anh chàng mặt liệt nữa.

"Ngày hôm qua cậu đăng tải chương mới, kết thúc là tình tiết quan trọng, hôm nay cậu không có ý định đăng bài sao?" Sau khi sắp xếp an ninh cho biệt thự, Hạng Quân hỏi Lâm Ngọc Đồng.

"Em không đăng tiếp. Hôm nay em cần quay về thành phố B một chuyến." Ngày hôm qua khi tan làm về Triển Dực Phi có đưa cho cậu một tờ chứng nhận thực tập, cậu muốn mang nó về trường chuẩn bị, nếu như sau này không có việc quan trọng thì không cần đến trường.

"Được, vậy tôi sẽ lái xe đưa cậu đi, chuẩn bị xong thì xuống dưới." Hạng Quân nói xong liền đi xuống, có thể là đi lấy xe trong gara.

Sáng sớm Lâm Ngọc Đồng cũng đã thu dọn xong cho nên năm phút sau cậu đã ngồi trên chiếc Suv, đồng thời gọi điện thoại cho Triển Dực Phi.

Chuyến đi này ngoài việc quay về trường học, chắc chắn cậu sẽ phải ở cùng cha mẹ một đêm, vì vậy chắc chắn cậu không thể đi về trong ngày được. Trước khi tới công ty sáng nay Triển Dực Phi đã bám dính lấy cậu một hồi, nhận được điện thoại anh vẫn lo lắng dặn dò

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net