Chương 41: Không cho cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 41: Không cho cười

Trans & edit Gấu

Lâm Ngọc Đồng nằm trên giường trằn trọc, làm sao cũng không thấy yên tâm, cậu quyết định cầm điện thoại gọi cho Trình Thích. Nhưng bên kia tắt máy, cậu thử gọi vào số điện thoại của biệt thự hỏi Vương bá.

Vương bá đã được nhắc nhở, dù ông cảm thấy không ổn nhưng vẫn làm theo, nói: "Thiếu gia đã nghỉ ngơi, gần đây phải xử lý nhiều việc nên thân thể mệt mỏi. Thiếu phu nhân có muốn tôi đi đánh thức thiếu gia không?"

"Không cần, anh ấy không sao là tốt rồi. Đã làm phiền bác nghỉ ngơi, ngày mai cháu sẽ quay về."

"Vâng, cậu Lâm cũng nên nghỉ ngơi thật tốt." Vương bá ngắt máy, ông lắc đầu thở dài đầy nặng nề.

Lâm Ngọc Đồng mở máy tính xách tay muốn sáng tác thêm nhưng trong quá trình suy nghĩ luôn nhớ lại giọng nói khác lạ của Triển Dực Phi bên tai, cậu không thể tập trung, cuối cùng cậu không tiếp tục mà tắt máy, ép bản thân đi ngủ sớm.

Hôm nay cậu không thể giống mọi ngày nhanh chóng đi vào giấc ngủ, trong suy nghĩ là giọng nói của Triển Dực Phi, sau đó chuyển thành một số vấn đề khác.

Có khi nào Vương bá và Triển Dực Phi cùng nhau giấu cậu chuyện gì không?

Triển Dực Phi gặp chuyện gì đó nhưng sợ cậu lo lắng nên không nói ra, phải vậy không?

Lâm Ngọc Đồng chưa từng nghĩ tới bản thân có thể vì một chuyện nhỏ mà miên man suy nghĩ như vậy. Cậu mở đèn đầu giường, cầm cuốn sách đang đọc dở tiếp tục xem. Rất nhanh đã tới 24 giờ, thật không dễ dàng cậu mới ngủ được, ai ngờ giấc ngủ cũng không an ổn vì nằm mơ. Cậu mơ thấy một con khỉ nhỏ ở trên núi, nhảy tới nhảy lui tìm đồ ăn, nó rất lanh lợi, nhưng sau khi ăn trái cây xong nó ôm bụng ngã trên mặt đất, chú khỉ đau đến lăn qua lăn lại. Lâm Ngọc Đồng muốn chạy tới giúp nhưng nó vội vàng trốn vào trong rừng.

Lâm Ngọc Đồng chạy theo, đuổi mãi vẫn không kịp, ngược lại bản thân còn không cẩn thận vấp vào gốc cây, 'cạch' một tiếng, cậu mở mắt phát hiện đụng vào chân bàn.

Đây không phải lần đầu cậu đụng chân bàn, vì vậy chân bàn trong phòng đều được làm tối giản không họa tiết, dù có va phải nặng nhất chỉ bị bầm tím.

Vấn đề là tại sao cậu mơ giấc mộng như vậy?

Cậu rất ít ngủ mơ, đặc biệt sau khi Triển Dực Phi kể cho cậu về câu chuyện ống heo, gần như cậu không còn nằm mơ nữa.

Mơ thấy con khỉ nhỏ là có chuyện gì?

Lâm Ngọc Đồng cầm điện thoại mở trình duyệt, cậu đã gõ xong dòng chữ 'mơ thấy khỉ nhỏ', nhưng không ấn tìm kiếm, cậu đột nhiên nghĩ tới Triển Dực Phi tuổi khỉ. Sau khi suy nghĩ một hồi cậu không thể tiếp tục ngủ, cậu quyết định đi tìm Hạng Quân và Cao Văn Lượng.

Tiếng gõ cửa không lớn, hơn nữa cậu chỉ gõ cửa phòng Hạng Quân gần mình nhất, thế nhưng hai người đều nghe được tiếng vang, cả hai đồng thời mở cửa đi ra, "Làm sao? Có chuyện gì vậy?"

"Tôi luôn cảm thấy có chút bất an, bây giờ chúng ta trở về Vinh Thành được không?" Lâm Ngọc Đồng nhìn về phòng ba mẹ, bởi vì khoảng cách không gần nên cậu nói sẽ không khiến họ tỉnh giấc, thế nhưng nếu muốn rời đi thì nên báo cho họ một tiếng.

"Được." Hạng Quân trả lời.

"Chúng ta đi thôi, phòng ở lúc nào trả cũng được." Cao Văn Lượng chuyển mắt nhìn Đại Khoản rồi vẫy tay gọi nó.

"Hai người chờ tôi một chút, tôi đi báo cho cha mẹ một tiếng." Lâm Ngọc Đồng đi gõ cửa, cùng mẹ cậu nói, "Mẹ, con có người bạn nằm viện cần tiền gấp, người nhà không ở cạnh nên con đi ra ngoài một chút, đêm nay có thể sẽ không về."

"Ừ, con nên giúp bạn học, có cần mẹ đi cùng không?" Trần Tố Ninh không yên lòng.

"Không cần đâu, Hạng ca cùng Cao Văn Lượng đều đi mà, không có việc gì, xong việc con gọi cho mẹ, hai người ngủ tiếp đi."

"Vậy được rồi, đêm nay gió lớn, mấy đứa mặc nhiều không lạnh." Trần Tố Ninh nói xong nhìn theo Lâm Ngọc Đồng ra cửa, bà không chút hoài nghi bởi vì ba đứa con nhà bà đều rất ít nói dối.

"Cậu giỏi thật, nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh, mở miệng có lý do chính đáng, còn là bạn học nằm viện." Cao Văn Lượng tỏ vẻ bị thuyết phục, "Vậy ngày mai sẽ nói như thế nào?"

"Chuyện ngày mai để mai tính, bây giờ tôi nói Dực Phi có khả năng gặp chuyện, hai người sẽ lo lắng một đêm, có khi còn nhất quyết cùng chúng ta đến Vinh Thành, như vậy quá mệt." Cùng lắm thì ngày mai cậu mặt dày nói nhớ Triển Dực Phi cho nên mới nhất thời muốn trở về. Hiện giờ cậu chỉ muốn xác nhận người kia không có việc gì là được.

Thành phố B cách Vinh Thành bốn giờ lái xe, nhưng đây là tốc độ của người thường, còn với Hạng Quân chỉ cần ba giờ đồng hồ là đủ.

Nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Lâm Ngọc Đồng, Hạng Quân nói, "Yên tâm đi, nếu có chuyện gì thì người tôi sắp xếp chắc chắn sẽ biết. Không thể nào không có hành động gì."

Cao Văn Lượng cũng lên tiếng, "Đúng vậy, thân thủ của Dực Phi cũng không phải hạng xoàng, nếu cậu ấy thật sự có chuyện, Trình Thích sẽ không thể yên tĩnh như vậy."

"Nhưng tôi mơ thấy một con khỉ nhỏ ôm bụng nằm trên mặt đất." Lâm Ngọc Đồng cảm thấy hình ảnh đó rất rõ ràng chân thực, hiện giờ cậu vẫn nhớ rõ bộ dạng nó tội nghiệp như thế nào.

"Không phải vì chuyện này nên cậu quyết định trở về đó chứ?" Cao Văn Lượng không biết nói gì, chỉ vì một giấc mơ sao?

"Cũng không hoàn toàn như vậy, trước đó khi gọi điện cho anh ấy giọng nói không ổn lắm, tôi vẫn luôn thấy lo lắng."

"Có thể bị tiêu chảy mà." Cao Văn Lượng cho rằng việc ôm bụng đau đớn rất giống bị tiêu chảy.

Lúc này Hạng Quân lên tiếng, "Cẩn thận vẫn tốt hơn."

Hắn luôn cho rằng con người có năng lực cảm ứng, đặc biệt là những người có quan hệ thân thiết, hắn biết trong lòng Lâm Ngọc Đồng nhanh chóng muốn trở về Vinh Thành cũng là vì nghĩ tới điểm này, hơn nữa là anh em nhiều năm, hắn hiểu rõ tính cách của Triển Dực Phi, nếu thật sự có chuyện thì sẽ giấu không để người khác lo lắng.

Tốc độ xe tăng lên, đến quốc lộ thì càng nhanh hơn. Lâm Ngọc Đồng cảm thấy suy nghĩ của Cao Văn Lượng không phải không có lý, lẽ nào Triển Dực Phi chỉ bị tiêu chảy?

Nếu thật sự bị tiêu chảy cũng không đến mức lăn lộn trên mặt đất, không phải sao?

Bên này Triển Dực Phi đã sớm ngủ không biết chuyện gì, Trình Thích cùng hai bảo tiêu đều ở lại bệnh viện.

Bốn giờ sáng, Hạng Quân lái xe vào biệt thự, người canh cửa chạy qua chào hỏi, "Hạng ca, sao mọi người lại về giờ này?"

Hạng Quân hỏi, "Triển tiên sinh cùng Trình trợ lý có ở đây không?"

Bảo tiêu trả lời, "Không, Triển tiên sinh cùng trợ lý từ tối đã qua không về, Lý ca (một bảo tiêu ở lại bệnh viện) nói thân thể Triển tiên sinh không khỏe, hai ngày tới sẽ ở bệnh viện, thế nhưng anh ấy cũng chuyển lời Triển tiên sinh dặn bởi vì không phải vấn đề lớn nên không thông báo cần cho anh và Lâm thiếu."

Hạng Quân trực tiếp gọi điện cho Lý Quân, Lý Quân bên kia nhận điện thoại rất nhanh, "Hạng ca."
Trình Thích nghe được, trực tiếp nghe máy, "Hạng Quân, các cậu đang ở Vinh Thành à?'

Hạng Quân "Ừ." một tiếng, "Lâm Tử lo lắng cho Dực Phi, hiện tại chúng tôi đang ở biệt thự. Xảy ra chuyện gì?"

Trình Thích thấp giọng trả lời, "Dực Phi bị viêm ruột thừa cấp tính, mới làm tiểu phẫu, lúc này đã ổn rồi, sợ các cậu lo lắng nên không thông báo."

Cho nên giấc mơ của Lâm Ngọc Đồng thật sự có tác dụng rồi sao?

Lâm Ngọc Đồng cũng cảm thấy sợ hãi, nằm mơ mà đúng như vậy. Mấy người cùng nhau tới bệnh viện, trời vẫn chưa sáng, thế nhưng khi nhìn thấy Triển Dực Phi, cậu đã có thể thả lỏng.

Triển Dực Phi thực sự mệt mỏi vì giải phẫu mất sức, lúc này vẫn chưa tỉnh. Lâm Ngọc Đồng ở ngoài phòng bệnh nhìn một lúc, thấy anh vẫn ngủ nên không tiến vào, cậu sợ sẽ đánh thức anh rồi không nghỉ ngơi tốt.

Trình Thích nói, "Các cậu không cần lo lắng, đi về mệt hơn nữa tâm trạng cũng không tốt, nên về nghỉ ngơi, quay lại đây sau."

Lâm Ngọc Đồng nghĩ Triển Dực Phi không thể ăn gì ngay, cậu bắt Hạng Quân và Cao Văn Lượng đi cùng mình đường dài như vậy chắc chắn rất mệt, nhưng cậu không muốn về, mà muốn để Hạng Quân, Cao Văn Lượng, Trình Thích cùng về, cậu ở đây chăm sóc Dực Phi.

Trình Thích cũng hiểu như vậy hợp lý hơn, nhưng Hạng Quân và Cao Văn Lượng cho rằng lúc này nên chú ý an toàn, cuối cùng là Lý Quân và bảo tiêu đưa Trình Thích đi.

Cao Văn Lượng cùng Hạng Quân ở bên ngoài phòng bệnh nghỉ ngơi, Lâm Ngọc Đồng ngủ không được, cậu mở máy tính xách tay gõ chữ, trước thời hạn cậu đã viết xong hai chương đăng lên, đồng thời cậu cũng thông báo cho mọi người biết khỉ nhỏ nhà mình nằm viện nên sắp tới sẽ không có chương mới, tất cả các tiểu thuyết đều tạm dừng.

Độc giả Dạ Miêu đọc xong kinh ngạc hỏi: Đồng Tử, cậu nuôi khỉ sao? Không thể nào?! Chẳng lẽ kết hôn xong sinh con tuổi khỉ?

Lâm Ngọc Đồng suýt nữa cười ra tiếng, đóng máy tính, bên ngoài đã sáng, cậu lặng lẽ vào phòng bệnh.

Triển Dực Phi sắp tỉnh, nghe tiếng động chậm rãi mở mắt, anh thấy Lâm Ngọc Đồng đứng đó, tựa hồ không rõ là thực tại hay trong mơ. Anh nhìn một hồi rồi gọi nhỏ, "Tiểu Đồng?"

Lâm Ngọc Đồng ngồi bên giường cầm tay Triển Dực Phi, "Ừ, anh cảm thấy thế nào? Còn đau không?"

Triển Dực Phi nói, "Đau."

Lâm Ngọc Đồng lập tức lo lắng, "Là vết thương đau sao? Có muốn em gọi bác sĩ không?"

Triển Dực Phi lắc đầu, "Gọi bác sĩ cũng không có tác dụng." Nói xong anh nắm tay Lâm Ngọc Đồng đưa vào trong quần, "Bọn họ nói sau khi giải phẫu tốt nhất không nên sinh hoạt tính phúc nên chỗ này đau."

Lâm Ngọc Đồng vốn đang lo lắng, bị anh chọc tức đến bật cười, một tay nắm chỗ đó của Triển Dực Phi, nhưng một lúc sau cậu thấy có gì đó không đúng, kinh ngạc nói, "Anh. . ."

Triển Dực Phi nhìn vẻ mặt của Lâm Ngọc Đồng, trong nháy mắt đỏ mặt, ngoài xấu hổ không biết nói gì. Anh gào lớn, "Không cho cười."

Nhưng đã không kịp nữa rồi, Lâm Ngọc Đồng tuy không lên tiếng nhưng bả vai rung rung không dừng nổi, cậu không nghĩ tới Triển Dực Phi cũng có một ngày bị cạo lông vùng kín!

Cre: Unienthattieuwordpress.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net