Chương 42: Mặc váy sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 42: Mặc váy sao?

Trans & edit: Gấu

Dù chỉ là một cuộc tiểu phẫu nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày, vì vậy tin tức Triển Dực Phi nhập viện rất nhanh truyền khắp tập đoàn Triển Dương, tất nhiên tổng bộ và Triển gia cũng nhận được tin này.

Khi Uông Băng Yến biết tin liền nói, "Ông trời thật không có mắt, tại sao không phải là bệnh nan y?"

Triển Hồng Đồ ngồi bên cạnh bà, căn bản không phản bác những lời này, hơn thế trong mắt ông ta cũng hiện lên sự tiếc nuối, dường như cũng cảm thấy lời Uông Băng Yến nói có lý.

Gần đây tình trạng ở công ty của bọn họ ngày càng khó khăn, tuy ông ta vẫn ngồi ở vị trí đứng đầu nhưng những người trong lòng không phục ông ta ngày càng nhiều, đặc biệt từ sau khi Diệp Hàn Anh quay về từ Vinh Thành, có vài cổ đông ngoài miệng không lên tiếng nhưng trong lúc trò chuyện như có như không châm chọc ông ta.

Triển Dực Ninh cầm vòng tay mới mua lên nói, "Theo con thấy, hiện tại chính là một thời cơ tốt, anh ta mỗi ngày nằm viện dùng thuốc, chúng ta tìm người động tay động chân một chút là được, không phải sao? Nếu như không làm gì khiến anh ta mất năng lực quản lý, con thấy không tới năm sau anh ta sẽ nắm giữ được Triển gia."

Mọi người đều im lặng không lên tiếng, một lát sau, Uông Băng Yến hỏi người vẫn chưa lên tiếng từ đầu- Diệp Hàn Anh, "Hàn Anh, con nghĩ như thế nào?"

Diệp Hàn Anh từ khi tới Vinh thành chạy đây đó, thân thể đã gầy đi không ít, thoạt nhìn giống như dễ dàng bị gió thổi bay, sắc mặt cũng khó coi. Hắn nghe vậy nhìn tay phải của mình, trên đó có vết sẹo do lần ngoài ý muốn ở Vinh thành, vết sẹo dài khoảng bốn năm centimet nằm trong lòng bàn tay hắn thật giống như đang nhắc nhở bản thân hắn không được khinh địch.

"Sau khi Hạng Quân quay lại bên người Triển Dực Phi thì bảo hộ bên người anh ta nghiêm ngặt hơn, lúc này có muốn hành động cũng không dễ dàng, hơn nữa bệnh viện anh ta nằm là bệnh viện lục quân, người ở đó đều có quan hệ mật thiết với Triển Hồng Anh, muốn ở đó xuống tay rất khó." Diệp Hàn Anh quay đầu nhìn về phía Triển Hồng Đồ, "Mười bốn năm trước ngài không nên để hắn còn sống quay về Triển gia, nếu không. . . Chúng ta sẽ không gặp nhiều rắc rối như ngày hôm nay."

"Ta làm sao nghĩ tới nó có thể phát triển như bây giờ?" Trong mắt Triển Hồng Đồ mang theo u ám, chủ yếu là do ông ta không ngờ tới Triển Dực Phi mỗi lần đều có thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông ta cho rằng không thể làm được, trong công ty muốn chèn ép cũng không được, hơn nữa càng khiến nhiều người nể phục Triển Dực Phi!

"Lẽ nào chúng ta cứ ngồi chờ chết sao?" Uông Băng Yến rót trà cho Triển Hồng Đồ, thờ ơ nói, "Thật ra ta cảm thấy chúng ta có thể dùng cách khác hành động. Tính cảnh giác của Triển Dực Phi rất cao, thế nhưng không nhất định người bên cạnh cũng như vậy."

Diệp Hàn Anh nhíu mày, ban đầu hắn hy vọng chuyện này nên dùng cạnh tranh trên thương trường để phân thắng thua, thế nhưng chính hắn không thể không thừa nhận bản thân thua kém Triển Dực Phi một bậc.

May mắn trong tay hắn vẫn còn một con bài chưa lật.

* * * * *

Triển Dực Phi ở bệnh viện ba ngày, ba ngày này mỗi ngày Lâm Ngọc Đồng đều ở cạnh anh, có khi cậu sẽ kể một vài chuyện xưa, thể hiện đầy đủ trách nhiệm của một người bạn đời ấm áp. Chỉ là mỗi lần không có việc gì cậu sẽ chê cười 'tiểu Phi' trần trụi, điều này thật sự không thể nhẫn nhịn. Có vài lần Triển Dực Phi bị cười đến giận, hận không thể bắt Lâm Ngọc Đồng lên giường đại chiến mấy trăm hiệp. Đáng tiếc bây giờ anh có lòng nhưng thân thể không cho phép.

Lâm Ngọc Đồng cảm giác ánh mắt Triển Dực Phi nhìn mình sắp phóng ra lửa, hiện giờ anh đi lại bình thường nhưng không thể đi quá nhanh, mấy ngày đầu vẫn nên cẩn thận. Vì vậy cậu dìu Triển Dực Phi chậm rãi đi quanh phòng, ai biết còn chưa bước lên cầu thang đã có chuyện ngoài ý muốn. Đại Khoản từ trên tầng nhảy xuống, ngay lập tức Cao Văn Lượng bị nó đẩy ngã, trong nháy mắt hắn toát mồ hôi lạnh.

Cao Văn Lượng bất động đứng đó, hô hấp cũng có chút nặng nề.

Hạng Quân đứng gần hắn nhất, nhìn ra khác thường, "Xảy ra chuyện gì?"

Bình thường thân thủ của Cao Văn Lượng tuyệt đối không có khả năng bị xô một cái đã thành phản ứng như vậy.

Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng cũng dừng lại, Triển Dực Phi nói, "Tiểu Cao, không sao chứ?"

Cao Văn Lượng phất phất tay, từng bước tiến về phía sô pha, thời điểm tới nơi hắn thở dài một hơi, Đại Khoản ngoan ngoãn nhìn lên, hắn thờ ơ nói, "Chỉ là căng cơ thôi, vài ngày nữa là khỏe."

"Đã đi bệnh viện khám chưa?" Lâm Ngọc Đồng hỏi.

"Đã đi rồi, thuốc cũng mua xong, mấy người không cần nhìn tôi như vậy, nên làm gì thì làm đi." Dứt lời hắn đưa tay ra sau lưng nhéo nhéo, sau đó quay sang quát Đại Khoản đang không biết chuyện gì xảy ra, "Không cho phép nhào lên lần nữa."
"Gâu gâu. . ." Đại Khoản đứng cạnh sô pha ngẩng đầu nhìn Cao Văn Lượng, bị từ chối một chút như thế nó đã tủi thân rồi.

"Thuốc ở đâu? Mấy ngày nay tôi không thấy cậu dùng." Hạng Quân xoa đầu Đại Khoản, "Ngoan, đừng buồn, trước tự mình chơi đi."

Đại Khoản vẫy đuôi, móng vuốt đặt lên bàn, vừa nhìn Hạng Quân và Cao Văn Lượng vừa len lén kéo viên kẹo trái cây trên đĩa, sau đó im lặng cho vài miệng ngậm, đôi mắt mong ngóng.

Cao Văn Lượng bị nó chọc tức đến bật cười, "Ăn một cái thôi!"

Đại Khoản vui vẻ chạy đi, tìm một góc nằm bóc kẹo ăn, ăn xong nó ngoan ngoãn ném vỏ vào thùng rác, bởi vì nó biết nếu không làm vậy lần sau không được ăn nữa.

Lâm Ngọc Đồng thấy có Hạng Quân ở đây liền đỡ Triển Dực Phi lên tầng, sau đó xuống thẳng phòng bếp. Hai ngày nay Triển Dực Phi ăn không ngon, hồi nãy có nói với cậu muốn ăn gà hầm cà rốt, còn muốn ăn cơm trộn và salad. Lâm Ngọc Đồng biết Triển Dực Phi lớn như vậy nhưng đây là lần đầu phải nằm viện, trước đây có bệnh cũng không ai quan tâm, cho nên dù là yêu cầu nhỏ cậu cũng không nỡ từ chối.

Hạng Quân nhìn thoáng qua phòng bếp, "Lâm Tử, cậu có rượu thuốc không?"

"Có, lát nữa tôi tìm cho." Thuốc lúc trước mua Triển Dực Phi đều mang theo, cho nên thật sự là muốn gì có đó.

"Cậu muốn làm gì?" Cao Văn Lượng lên tiếng hỏi.

"Đừng động mạnh thắt lưng." Hạng Quân cầm một cái gối ôm đặt vào lưng Cao Văn Lượng, "Chút nữa tôi xoa cho cậu."

"Xoa cứng cậu sẽ chịu trách nhiệm sao?" Hai mắt Cao Văn Lượng sáng ngời, bên trong có vài tia ý cười như có như không mê hoặc người đối diện.

Nhưng Hạng Quân không trả lời, xoay người đi lấy rượu thuốc cùng Lâm Ngọc Đồng.

Cao Văn Lượng thầm thở dài, nhìn bóng lưng Hạng Quân, trong mắt nhiều hơn một chút bất đắc dĩ cùng không nỡ.

* * * * *

Triển Dực Phi hiếm khi được nghỉ ngơi vài ngày, tự nhiên thích ở cạnh Lâm Ngọc Đồng, có chút dính người hơn cả Đại Khoản. Lâm Ngọc Đồng viết tiểu thuyết, anh để Lâm Ngọc Đồng mang máy tính xách tay về phòng ngủ viết, Lâm Ngọc Đồng ngồi đánh máy, anh ở bên cạnh nhìn cậu. Anh im lặng không lên tiếng quấy rối Lâm Ngọc Đồng, thế nhưng ánh mắt nóng rực kia cũng khiến Lâm Ngọc Đồng e ngại.

Có khả năng là Triển Dực Phi đem lửa nóng trong người đều phóng qua ánh mắt đến thư thái, Lâm Ngọc Đồng chỉ hận không thể kéo một tấm màn lớn chắn giữa hai người.

Một lát sau Lâm Ngọc Đồng không thể chịu đựng việc bị nhìn như vậy, cậu xoay người lại, "Khiến anh nghỉ ngơi tốt cũng khó như vậy sao?"

Không đọc báo không nhìn đồng hồ hay văn kiện thì ngồi nhìn cậu, trừ thời gian ngủ buổi tối, thật sự là không biết hưởng thụ chút nào!

Triển Dực Phi nói, "Tiểu Đồng, anh muốn tắm."

Mặc dù đã xuất viện, nhưng bác sĩ nhấn mạnh với cậu nhất định không thể dính nước, dù sao cũng phải đợi sau năm ngày đến bệnh viện kiểm tra một chút, xác định tình huống khép lại ổn định mới có thể tính tiếp, đây là ngày thứ tư anh chưa tắm, trong thời gian này vẫn luôn là Lâm Ngọc Đồng giúp anh lau người để tránh chạm vào vết thương.

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp Lâm Ngọc Đồng năm ấy, đến nay anh chưa từng không tắm lâu như vậy, thật sự cảm giác không quen.

Lâm Ngọc Đồng cũng thấy bất đắc dĩ, tắm thì không được, thế nhưng mỗi lần lau người tiểu Phi đều cứng, làm hại cậu cũng khó chịu theo.

Phải nghĩ cách mới được!

"Anh muốn tắm vòi sen sao?" Nhìn Triển Dực Phi gật đầu, Lâm Ngọc Đồng nói, "Được, đợi em một chút."

"Em đi đâu vậy?"

"Em đi tìm đồ." Lâm Ngọc Đồng xuống dưới tìm Vương bá, cậu hỏi có túi plastic lớn và băng gạc loại lớn, Vương bá đáp không có, Lâm Ngọc Đồng lái xe ra ngoài mua, cậu cần mua loại dày, đại khái cậu mua ba thước(=99cm), sau đó cậu mua thêm băng gạc và kim khâu, sau khi về nhà cậu cầm kéo cắt tấm vải nylon thành rộng hơn bốn mươi cm, dài hơn hai thước(=66cm), cắt xong cậu ghép lại cầm kim khâu, cuối cùng cậu đem băng gạc quấn chặt, một chiếc chân váy nylon hiện ra. . .

"Đây là cái gì?" Vẻ mặt Cao Văn Lượng nghi hoặc.

"Dực Phi nói muốn tắm vòi sen, vì sợ dính nước nên tôi làm một cái chân váy không thấm nước, để anh ấy tắm một lần là được." Lâm Ngọc Đồng để đồ lại cho người hầu dọn, cậu cầm váy lên tầng, lưu lại mấy người Cao Văn Lượng đầy mặt mờ mịt, ngay sau đó không lâu, trong phòng khách xuất hiện những tiếng cười vang.

Váy, cho Triển Dực Phi mặc? Đây không phải là muốn ép Triển Dực Phi 'mang thương rút súng' sao?

[ 带伤拔枪- mang thương rút súng, chỗ này tác giả chơi chữ, thương đầu tiên là vết thương, chữ súng là tiểu Phi =))))), ẩn ý là anh ý mang vết thương tuốt súng hoặc có thể là mang vết thương đi đánh giặc. =))))]

Ngay cả Hạng Quân cũng có chút không nhịn được, sắc mặt kì quái có thể thấy nhẫn nhịn khổ như thế nào.

Cao Văn Lượng nói, "Có cần đi lên xem một chút không?"

Hắn thật sự tò mò chết!

Trình Thích xua tay, "Hai người đi đi, tôi vẫn có việc phải làm."

Hạng Quân đỡ Cao Văn Lượng dậy, "Đi thôi."

Trong phòng ngủ lúc này, Triển Dực Phi thấy kiệt tác của Lâm Ngọc Đồng, đồng thời anh cũng kiên quyết không mặc, thứ này mặc vào một đời anh minh lỗi lạc của bản thân sẽ bị hủy.

"Anh cũng đâu nhìn thấy, không phải chỉ có em thấy sao? Anh còn ngượng ngùng với em làm gì?" Lâm Ngọc Đồng cầm váy lên, "Nhanh lên! Mặc vào có thể đi tắm."

"Đừng ầm ĩ, anh sẽ không mặc." Triển Dực Phi không nhìn cái váy nylon đơn sơ.

"Không mặc, không phải em phí công phí sức sao!"

"Không mặc." Triển Dực Phi hiếm khi cố chấp, "Em còn khuyên nữa xem anh phạt em thế nào."

"Ồ, còn phạt em cơ? Anh phạt đi, phạt đi, ai sợ anh? Hổ giấy." Lâm Ngọc Đồng liếc nửa người dưới của Triển Dực Phi, "Vẫn chỉ là hổ giấy không có lông."

"Lâm Ngọc Đồng!" Triển Dực Phi thực sự cảm thấy mất mặt rồi, anh bất chợt nhảy tới đè Lâm Ngọc Đồng xuống giường, tuy vậy trên trán vẫn ướt mồ hôi, trong nháy mắt anh không có nửa điểm muốn nhượng bộ, còn ép người xuống nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi Lâm Ngọc Đồng một cái, "Có phải cho rằng anh không thể trừng trị em đúng không?"

"Anh, anh mau xuống. Nếu động tới vết thương thì sao?" Lâm Ngọc Đồng còn gấp hơn Triển Dực Phi.

"Anh yếu như vậy sao? Xem re còn phải khiến em hiểu anh hơn mới được." Triển Dực Phi nói, một cánh tay vẫn duy trì tư thế chặn tay Lâm Ngọc Đồng, tay kia thì thăm dò vào trong quần lót của Lâm Ngọc Đồng. Anh gảy vày cái, Lâm Ngọc Đồng có chút thở gấp, bên dưới có dấu hiệu ngẩng đầu.

"Anh đừng làm càn!"

"Thương em, không phải làm loạn." Triển Dực Phi sờ mấy cái không đủ, ngược lại còn đưa tay vào giữa đùi Lâm Ngọc Đồng vuốt ve, khiến cho cậu trong nháy mắt đỏ mặt, chỉ chốc lát sau trong miệng cậu tràn ra tiếng rên rỉ vừa như sung sướng lại có chút thống khổ.

Hai người ở ngoài cửa đợi cả ngày, tuy không thể đưa ra bất kỳ kết luận gì nhưng lại bị tạt một xô kẹo đường, là loại vừa ngọt vừa mềm, thật nhanh khiến người ta không có sức chống lại.

Lâm Ngọc Đồng đã cố gắng khống chế bản thân không rên ra tiếng nhưng mỗi lần Triển Dực Phi đều cố ý chạm vào những điểm mẫn cảm trên người cậu, ngón tay linh hoạt như muốn ép chết người ta, hại cậu không thể khống chế bản thân.

Hạng Quân cùng Cao Văn Lượng nói, "Thật đúng là đủ liều." Sau đó đỡ thắt lưng chậm rãi xuống dưới, Hạng Quân lặng lẽ theo sau lưng, không biết đang suy nghĩ gì.

Cre: Unienthattieuwordpress.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net