Chương 43: Có địch trong tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 43: Có địch trong tối

Trans & edit: Gấu

Cao Văn Lượng chuẩn bị đóng cửa phòng, Hạng Quân nhanh hơn đem thân thể chen vào chặn lại. Đại khái hắn không nghĩ tới bản thân sẽ hành động nhanh hơn suy nghĩ, làm xong hắn vẫn đứng ngẩn ngơ, thẳng đến khi Cao Văn Lượng mang theo ánh mắt nghi hoặc, hắn đè lại chốt cửa, cả người chen vào trong.

"Làm gì vậy?" Tim Cao Văn Lượng hẫng một nhịp, nhưng vẫn cố gắng không để biểu tình bản thân khác thường.

"Xoa rượu rồi ngủ tiếp." Hạng Quân nói xong đi thẳng vào phòng tắm rửa tay, từ trong túi quần lấy ra rượu thuốc. Bình rượu thuốc vẫn còn hơn nửa, cũng có thể do Hạng Quân cao lớn nên trước kia Cao Văn Lượng chưa từng nghĩ tới hình ảnh người này mang nó theo bên người.

"Tôi còn chưa tắm, cậu xoa cho tôi xong chút nữa tắm gội không phải là mất công sao?"

"Vậy chờ cậu tắm xong rồi xoa, vừa lúc lỗ chân lông mở ra sẽ hấp thu tốt hơn." Hạng Quân nói xong ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết.

Cao Văn Lượng yên lặng nhìn Hạng Quân một lúc, xoay người đi vào phòng tắm, hắn xả nước bắt đầu tắm gội, thế nhưng cũng chỉ tùy ý để nước xối vào người, bàn tay không có dấu hiệu nhúc nhích, hơn nữa quần áo cũng chưa cởi.

Hạng Quân đọc một lúc, sự chú ý chạy đi, hắn nhìn cửa phòng tắm, tay vô thức vuốt màn hình điện thoại, đến khi nghe thấy tiếng chốt cửa vang lên, hắn vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại, không giống kẻ mặt lạnh thường ngày chút nào.

Trên lưng Cao Văn Lượng quấn khăn tắm, bên trong căn bản không mặc quần lót gì đó. Hạng Quân không chú ý việc này, vì vậy cho đến khi Cao Văn Lượng nằm sấp trên giường, hắn kéo khăn tắm xuống nhưng lực tay không khống chế tốt, vô tình nhìn thấy cánh mông căng mịn của người kia.

Hạng Quân hít sâu một hơi rồi bị nghẹn.

"Này, cậu làm gì thế? Thắt lưng của lão tử không mọc ở trên mông." Cao Văn Lượng nói như vậy nhưng không vội vàng quấn lại khăn tắm.

"Cậu, sao cậu không mặc nội y?" Khuôn mặt Hạng Quân bị nghẹn đỏ bừng.

"Cậu cũng không nói trước sẽ kéo khăn tắm xuống, hơn nữa lúc đi vào tôi quên mang quần lót." Cao Văn Lượng nghiêng người sang, trong vô thức khiến nơi nào đó như ẩn như hiện, chỉ thiếu chút nữa người đối diện có thể thấy rõ, nhưng sự thật là không nhìn thấy, vô tình dụ hoặc người khác phạm tội.

"Nằm yên." Gương mặt Hạng Quân căng thẳng, trên trán hiện gân xanh. Trong lòng hắn sóng gió nổi lên nhưng bên ngoài tựa như chỉ muốn giúp Cao Văn Lượng xoa rượu thuốc. Hắn dùng tay thử đè nhẹ bên hông Cao Văn Lượng, "Chỗ này có đau không?"

"Không phải chỗ đó." Cao Văn Lượng nói, "Sang bên phải một chút."

"Chỗ này?" Hạng Quân ấn một cái, Cao Văn Lượng lập tức đau tới run rẩy. Hạng Quân biết đúng chỗ rồi, mở nắp bình đổ một chút rượu thuốc ra tay bắt đầu xoa bóp, từ đầu hắn nhẹ nhàng xoa, sau đó cảm nhận rượu thuốc thấm vào làn da thì càng ngày càng tăng lực tay khiến người bên dưới vừa đau vừa thoải mái.

"Ư. . . ưm, có thể nhẹ tay một chút không?" Cao Văn Lượng cắn môi, bình thường chỉ xoa một cái đều có thể nhịn cho qua chuyện, nhưng hiện giờ hắn không đành lòng, chỉ là vết thương nhỏ hắn cũng muốn kêu, "A a, đau."

Ngay sau đó Hạng Quân thật sự nhẹ tay, khiến người kia thoải mái cực kỳ.

Cao Văn Lượng âm thầm cắn răng, thân dưới đã sớm ngẩng đầu, dục vọng cuồng nhiệt khiến y hận không thể cọ cọ vài cái.

Hạng Quân căn bản không có kỹ năng nhìn thấu cho nên không nhìn ra giãy dụa trong lòng Cao Văn Lượng.

Xoa bóp được mười lăm phút, vết thương cũng hấp thu xong rượu thuốc, trên mặt Hạng Quân ướt át mồ hôi. Lúc đầu vốn không có vấn đề gì, hiện tại trên cổ hắn xuất hiện một tầng mồ hôi, thoạt nhìn như bôi dầu ô liu, mang theo sự gợi cảm không nói thành lời. Cao Văn Lượng thấy được chắc sẽ không thể rời mắt.

"Ngủ đi, đệm giường đừng mềm quá." Hạng Quân nói xong đứng dậy muốn rời đi, Cao Văn Lượng giữ tay hắn lại. . .

"Cậu có thích tôi không?"

". . ." Hạng Quân cường ngạnh đẩy tay y ra, dường như mất sức toàn thân.

Cao Văn Lượng không chịu tiếp tục ngu ngốc như vậy, y liều mạng dùng sức, trực tiếp kéo Hạng Quân ngã lên giường, Cao Văn Lượng không để Hạng Quân có cơ hội phản ứng vội đem hắn đè lại, rống lên, "Rốt cuộc cậu muốn như vậy tới khi nào?"

Mặc dù Hạng Quân tức giận, nhưng vì vết thương trên người y, không xoay người đẩy người ta xuống đất, mà dùng sức đem Cao Văn Lượng đẩy sang bên cạnh, sau đó đứng dậy lạnh lùng nhìn Cao Văn Lượng. Nhẫn nhịn, đau khổ, tâm trạng không chỗ phát tiết dường như bao vây quanh hắn.

Cao Văn Lượng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, đột nhiên cong thắt lưng, bàn tay cầm ga trải giường nắm dùng sức khiến khớp xương hiện rõ.

Hạng Quân không biết Cao Văn Lượng bị sao, nhưng nghĩ tới động tác Cao Văn Lượng làm trước đó, chân của hắn như bị đóng trên đất không cách nào gỡ ra, cuối cùng vẫn ngồi lên giường.

"Không phải đã nói không nên dùng lực sao?" Trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ.

"Không chết được." Cao Văn Lượng cắn răng, trước đó đi tắm coi như phí công.

"Ngang bướng!"

"Bướng cái đầu cậu." Cao Văn Lượng đau đến xanh mặt, nhưng vẫn ngồi dậy, "Hạng Quân, tôi biết cậu rõ ý của tôi, nếu như cậu không giống vậy, phiền cậu sau này không cần tốt với tôi như vậy. Bởi vì, bản thân tôi sẽ nghiêm túc. Năm năm, từ sau khi quen cậu tới giờ, con mẹ nó mỗi ngày lão tử đều day dứt giữa hi vọng và thất vọng, cậu không cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn sao? Những gì tốt nhất của lão tử mẹ nó toàn bộ đều dùng để thầm mến cậu, cậu không thể cho tôi thoải mái một lần nói ra sao?"

"Cậu thật sự muốn biết?" Hạng Quân nhìn thẳng vào hai mắt Cao Văn Lượng, một lát sau, đột nhiên đem y ôm vào trong ngực hung hăng hôn xuống. . .

Cao Văn Lượng không biết đã đợi ngày này bao lâu, cho nên y chỉ sửng sốt nửa giây liền dùng sức đáp lại. Một tay y ôm cổ Hạng Quân, một tay đè lưng người ta, giống như rất sợ Hạng Quân sẽ chạy đi. Nhưng mà hôn hôn một hồi y phát hiện có gì đó không đúng.

Bên này y đã cứng đến muốn nổ tung, Hạng Quân thì một chút phản ứng bình thường của đàn ông cũng không có, nơi đó mềm nhũn, cùng thời điểm bình thường không có gì khác.

"Đã hiểu chưa?" Hạng Quân buông Cao Văn Lượng ra, đứng dậy khôi phục hô hấp, xoay người ra ngoài.

Cao Văn Lượng có chút mơ hồ, nhưng khi hắn phản ứng lại đuổi theo ngay cả thắt lưng bị đau cũng quên. Đi ra ngoài đã sớm không còn bóng dáng Hạng Quân, nhưng y thấy Triển Dực Phi ở ngoài hút thuốc.

"Hạng Quân đâu?"

"Ra ngoài rồi." Triển Dực Phi nhìn hắn mang theo chút tò mò, "Hai người lật bài với nhau?" Anh nhìn rõ vẻ mặt lúc rời đi của Hạng Quân có chút khác lạ.

"Hình như tôi đã làm một chuyện ngu xuẩn." Cao Văn Lượng nghiêm khắc cào tóc của mình.

"Ai cũng có lịch sử đen tối, không sợ đã làm chuyện ngu ngốc, chỉ sợ cả đời đều ngu." Triển Dực Phi dập điếu thuốc, cảm giác trong lòng không vui như vậy, chậm rãi đi về phòng.

Lúc này nhiệt độ trên mặt Lâm Ngọc Đồng vẫn chưa giảm xuống, cậu ôm chăn hỏi Triển Dực Phi, "Cao Văn Lượng không ngủ sao?"
Vừa rồi cậu ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng động phòng bên kia.

"Không, cậu ta cùng lão Hạng nói rõ, không biết nói như thế nào một mình lão Hạng rời đi." Triển Dực Phi nhẹ nhàng ngồi bên giường, "Còn thoải mái sao?"

"Im miệng!" Lâm Ngọc Đồng đánh chết cũng không muốn thừa nhận bản thân bị ba ngón tay trêu chọc tới sướng!

"Thoải mái xong liền đổi thái độ, Tiểu Đồng, thói quen này của em không tốt."

"Nói như anh không chút thoái mái nào vậy." Lâm Ngọc Đồng sờ sờ miệng, bây giờ vẫn còn tê đây này!

Triển Dực Phi nằm xuống ôm Lâm Ngọc Đồng, nhưng không giống lúc trước thường quấn chặt cậu.

Anh để Lâm Ngọc Đồng nằm lên tay mình, vui sướng như có cả thế giới trong tay.

Đáng tiếc không được bao lâu Lâm Ngọc Đồng ngồi dậy, "Mấy ngày này em vẫn nên ngủ dưới đất đi."

Khi ở bệnh viện cậu có thể ngủ giường bên cạnh, lúc này cậu lo lắng ban đêm sẽ đè lên Triển Dực Phi, dù sao tư thế ngủ của cậu thật sự không thể hình dung, vì an toàn của Triển Dực Phi, cậu cảm thấy bản thân vẫn nên tự động tránh xa một chút.

Tuy Triển Dực Phi không muốn nhưng cũng biết Lâm Ngọc Đồng nói đúng. Thật ra trước đó kéo Lâm Ngọc Đồng một cái đã chạm tới vết thương, anh không dám tiếp tục coi thường, đau là vấn đề nhỏ, nhưng chủ yếu lo lắng quá trình hồi phục ảnh hưởng tới công việc.

Lần này Diệp Hàn Anh trở về tổng bộ, tuyệt không có khả năng tiếp tục ngồi cái ghế tổng thanh tra, cứ như vậy mục đích của anh đã đạt được một nửa. Một nửa kia còn phải xem đầu tháng tư họp ban giám đốc ra kết quả nào.

Lâm Ngọc Đồng tựa hồ cảm giác Triển Dực Phi không ngủ, nhỏ giọng hỏi, "Dực Phi, anh đang suy nghĩ chuyện gì?"

Triển Dực Phi dịch tới bên giường, tay vươn ra xoa gò má Lâm Ngọc Đồng, "Gần đây nếu ra ngoài nhất định phải cẩn thận, không nên ra ngoài một mình, biết không?"

Lâm Ngọc Đồng cười nói, "Đã biết, em sẽ cố gắng không ra ngoài."

Vốn không có khả năng giúp gì cho nên cậu chỉ có thể tận lực không cản trở mọi người, nếu như xảy ra chuyện gì, mọi việc Triển Dực Phi làm sẽ đều uổng phí, chuyện này cậu vẫn hiểu rõ.

Triển Dực Phi xoa đầu Lâm Ngọc Đồng, chỉ chốc lát sau anh cảm thấy vết thương có chút đau nhức, thân thể nằm lại trên giường. Tuy hai người không nằm chung một ổ chăn, nhưng ở gần nhau trong gian phòng này tâm trạng cũng an ổn hơn.

Suy nghĩ của Lâm Ngọc Đồng không khác biệt, chỉ là không ngờ chưa tới ba ngày đã có chuyện.

Khả năng khôi phục của Triển Dực Phi rất tốt, ngày thứ năm sau khi giải phẫu vết thương đã dần khép lại. Vì vậy dù trước đó bác sĩ hẹn một tuần sau tái khám nhưng Triển Dực Phi lo lắng công việc nên ngày thứ năm đã tới bệnh viện. Lúc đó anh đi cùng Hạng Quân và hai bảo tiêu. Cao Văn Lượng cần phải dưỡng khỏi thắt lưng, hơn nữa có Lâm Ngọc Đồng ở nhà nên y không đi theo.

Lâm Ngọc Đồng giống mọi ngày ăn xong đi dạo trong sân một lát, cậu chuẩn bị sau khi tiêu cơm sẽ viết tiểu thuyết, không ngờ cậu vừa đếm bước thứ 150, chuông điện thoại di động vang lên, vì là số lạ nên cậu có chút nghi ngờ, không nghĩ tới giọng nói bên kia cũng lạ, giọng nói đối phương như được thiết bị chỉnh lại, lạnh lùng lên tiếng, "Em gái cậu ở trong tay bọn này, nếu như không muốn được làm bác sớm thì một mình ra ngoài, không được nói cho ai khác, không cần cố gắng về nhà, tôi đang theo dõi cậu." Hắn nói xong liền nghe thấy giọng em gái Lâm Ngọc Lan hoảng sợ nhưng kiên cường nói, "Anh, anh đừng. . . Ưm, buông ra."

Cao Văn Lượng nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng đứng mãi không di chuyển, ở cách đó không xa lên tiếng hỏi, "Lâm Tử, sao vậy?"

Lâm Ngọc Đồng giật mình trong chốc lát, cười nói, "Không có việc gì, tôi có người bạn ở nước ngoài về, vừa lúc tới đây, tôi ra ngoài một chút." Dứt lời cậu để điện thoại vào trong túi áo, nhờ quần áo che giấu cậu lén gửi đi một tin nhắn.

Điều may mắn duy nhất lúc này là cậu vẫn dùng kiểu điện thoại bàn phím. Tuy cậu không xác định bản thân có nhắn nhầm không nhưng cậu chắc chắn có thể gửi tin đi.

Vì vậy vài phút sau, Triển Dực Phi nhận được một tin nhắn kỳ lạ, "Ông xã, giữ chặt Ngọc Lan."

Cre: Unienthattieuwordpress.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net