Chương 44: Xích mích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 44: Xích mích

Trans & edit: Gấu

Nếu là người bình thường khi nhìn tin nhắn này đều có vẻ mặt khó hiểu, thế nhưng Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng rất hiểu nhau, cho nên vừa đọc xong anh liền nhận ra đã có chuyện. Đầu tiên Lâm Ngọc Đồng chưa bao giờ vô duyên vô cớ gọi anh là 'ông xã', chỉ khi ở trên giường bị anh nhiều lần trêu chọc hoặc khi thật sự có chuyện muốn trao đổi, thế nhưng tại sao là 'giữ chặt Ngọc Lan'? Điều này hiển nhiên không hợp lý.

"Tiểu Cao, Tiểu Đồng có ở đó không?" Triển Dực Phi gọi điện cho Cao Văn Lượng, bởi vì anh gọi cho Lâm Ngọc Đồng thì cậu đã tắt máy.

"Vừa ra ngoài, cậu ấy nói có người bạn từ nước ngoài trở về, vừa lúc tới đây. Chắc đang đi đón người rồi." Cao Văn Lượng trả lời, "Có chuyện gì sao?"

"Cậu nhanh cho người đuổi theo, em ấy gửi một tin nhắn kì quái cho tôi sau đó tắt máy, có thể đã gặp chuyện." Triển Dực Phi rất nhanh kết thúc việc tái khám, thuốc cũng không cầm theo vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

"Này, nhóc không thể như thế được!" Bác sĩ nhìn thấy vậy vội vàng hét lớn.

Nhưng Triển Dực Phi sao có thể quan tâm nhiều như vậy? Trong nháy mắt đã tới bãi đậu xe cùng Hạng Quân.

Bên kia Cao Văn Lượng cũng biết có chuyện, y vỗ đầu Đại Khoản, "Đại Khoản, mau đuổi theo Lâm Tử, cậu ta mang theo kẹo của con đi trốn rồi."

"Gâu!" Đại Khoản không nhất định sẽ nghe hiểu mọi chuyện nhưng lời này nó vẫn biết rõ, nhóc con vội vàng lao ra ngoài, trong nháy mắt biến mất khỏi cổng lớn.

Nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng Lâm Ngọc Đồng?

Cao Văn Lượng dưới tình huống cấp bách mắng câu "Fuck!" sau đó nhanh chóng lái xe đuổi theo.

Lúc này Lâm Ngọc Đồng cũng không biết Triển Dực Phi đã nhận được tin nhắn chưa, bây giờ trong đầu cậu chỉ còn vấn đề an nguy của em gái. Đời trước không thể khiến người nhà bình an, lẽ nào kiếp này sống lại còn muốn khổ như vậy?
Chuyện này cậu không thể tiếp nhận!

"Mấy người muốn thể nào?" Sau khi cậu lên xe chỉ thấy rõ ba người đàn ông đeo mặt nạ.

"Chúng tôi không muốn gì cả, chỉ cần cậu nghe lời, nhiều lắm là giam giữ cậu vài ngày." Giọng của kẻ cầm đầu có chút ôn hòa, dù ôn hòa cùng không khiến Lâm Ngọc Đồng dễ chịu chút nào. Tuy bọn họ không trói tay chân cậu, nhưng điều này nói rõ bọn họ căn bản không sợ cậu sẽ chạy.

"Em gái tôi hiện tại như thế nào? Tôi muốn nói chuyện với nó."

"Cô ta vẫn ổn, điều kiện tiên quyết là cậu không nên giở trò." Người kia đột nhiên cười cười, "Nghe nói Triển Dực Phi coi cậu như bảo bối, vì vậy không nên cho bọn này cơ hội phá hủy đầu quả tim của hắn, như vậy đối với tất cả mọi người đều không có chỗ tốt."

"Không thành vấn đề, chỉ cần mấy người có thể bảo đảm em gái tôi an toàn, tất cả đều dễ nói chuyện. Thế nhưng nếu như nó có chuyện gì. . ." Giọng Lâm Ngọc Đồng bỗng nhiên lạnh lùng, "Tôi thề cho dù chết cùng nhất định khiến mấy người trả giá."

"Fuck! Đã rơi vào tay bọn này rồi còn dám ăn nói ngông cuồng? Có phải nhóc chưa rõ tình trạng của bản thân đúng không?"

Một người khác tựa hồ rất bất mãn, Lâm Ngọc Đồng im lặng thành thật ngồi không có hành động nào khác, chỉ có suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển. Sau khi cậu sống lại vẫn cố gắng chú ý thái độ của bản thân, đối nhân xử thế không có lúc nào khác người, cho nên nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ rõ bản thân đã đắc tội ai, chỉ trừ một nhà chó hoang Triển Hồng Đồ.

Có thể là vì cậu gần đây ở nhà không ra khỏi cửa, những kẻ này không có cách nào đành bắt em gái cậu để đe dọa. Đáng tiếc, ngàn tính vạn tính cố gắng giải quyết mọi chuyện đã quên em gái một thân một mình ở nước ngoài học tập.

Vẫn do cậu chủ quan khinh thường mấy kẻ kia.

Lâm Ngọc Đồng âm thầm thở dài, ép bản thân nhất định phải bình tĩnh.

Dù hiện tại đang là giờ cao điểm cho nên giao thông thành phố tắc nghẽn, Lâm Ngọc Đồng cũng không dám thật sự bởi vì xe đứng một chỗ bất động mà nghĩ cách kêu cứu, dù sao em cậu vẫn còn trong tay bọn chúng. Thế nhưng không làm thì không được.

Làm sao bây giờ?

Triển Dực Phi cũng đang suy nghĩ nhưng anh nghĩ về nội dung tin nhắn, 'giữ chặt Ngọc Lan' là cái gì?

Lâm Ngọc Đồng không thể vô duyên vô cớ lừa gạt Cao Văn Lượng, càng không nhắn tin kì quái như vậy cho anh. Hơn nữa gần đây bởi vì quan hệ giằng co với Triển Hồng Đồ, Lâm Ngọc Đồng đều rất ít ra ngoài, cậu lo sẽ gặp rắc rối không cần thiết, cho nên cậu nói dối phải ra ngoài chỉ có thể vì một nguyên nhân là bị đe dọa.

"Tiểu Đồng có phải muốn nhắn là 'cứu Ngọc Lan' không?" Triển Dực Phi có chút hoài nghi.

Nếu như lúc đó không thể gửi tin nhắn hay gọi điện, chỉ có thể lặng lẽ gửi tin, cũng có khả năng nhắn sai nội dung đi? Nếu không anh thật sự không nghĩ ra, ngoài Lâm Ngọc Lan bị uy hiếp ở bên kia thì còn chuyện nào khác khiến Lâm Ngọc Đồng thà nói dối cũng phải ra ngoài, dù sao hiện giờ vợ chồng Lâm Tùng và Lâm Ngọc Phi đều bình an.

Triển Dực Phi vội vàng gọi điện cho Lâm Ngọc Lan, nhưng đầu dây bên kia cũng không ai nhấc máy.

Hạng Quân cảm thấy suy đoán của Triển Dực Phi không phải vô lý, hắn hỏi rõ địa chỉ của Lâm Ngọc Lan ở bên kia rồi liên lạc một vài người bạn ở đó của mình. May mà lúc này thời gian vẫn chưa quá muộn, Hạng Quân vừa nói xong bạn của hắn rất nhanh đồng ý hỗ trợ, chí ít xác nhận Lâm Ngọc Lan có an toàn hay không.

Triển Dực Phi gọi điện cho Cao Văn Lượng, "Đuổi kịp không?"

Cao Văn Lượng cau mày, "Không, thành phố quá nhiều xe, mùi vị hỗn tạp Đại Khoản không thể chạy nhanh như vậy. Bây giờ bọn tôi đang đứng đối diện quán bar ở đường Tây Hoa, tôi chưa thấy có xe thương vụ màu đen nào đi qua. Nhưng mà chút nữa có thấy thì chặn lại sao?"

Nếu là chuyện khiến Lâm Ngọc Đồng nói dối cũng muốn đi thì có thể không muốn bọn họ biết.

Triển Dực Phi có chút do dự nói, "Tạm thời không cần, chuyện này có chút rắc rối. Nếu như cậu xác định em ấy ở chiếc xe nào chỉ cần đi theo là được, mặt khác lão Hạng đã cho người đi theo giúp rồi, cậu ta muốn cậu chú ý thắt lưng."

Trong mắt Cao Văn Lượng hiện lên tia ấm áp, nhưng người khác nhìn sẽ không thấy ôn nhu, đèn đỏ phía trước y trực tiếp không để ý, bởi vì Đại Khoản đột ngột chạy như điên, dưới tình huống cần đảm bảo an toàn y vội vàng đuổi theo.

Đại Khoan tựa hồ phát hiện gì đó, nó không giống lúc đầu đi một đoạn dừng lại tìm tòi, mà là nhanh chân chạy một đoạn xa.

Cao Văn Lượng chạy khoảng ba km, đến cửa hông một tiểu khu cũ nát, nơi đó rác rưởi chất thành đống, dưới chân toàn là bùn đất, bởi vì nhiệt đồ dần tăng, lúc này chuyển thành đất nhão. Đại Khoản nhào tới một chiếc xe màu đen bên cạnh. Xe đã bị khóa, bên trong cũng không còn người, thế nhưng Đại Khoản vẫn ở đó lưu luyến một lúc lâu, nó nằm dưới xe nghe ngóng. Cao Văn Lượng nghĩ đây chắc là chiếc xe kia, đi kiểm tra dưới xe phát hiện đúng là có một cái kẹo Lâm Ngọc Đồng vẫn thường ăn. Đại Khoản dù muốn ăn nhưng kẹo nằm trên mặt đất, tên nhóc này từ nhỏ thích sạch sẽ.

Thật sự không chịu nổi cuối cùng Đại Khoản vẫn mang kẹo ra, thế nhưng sau đó thấy kẹo dính bùn, nó ghét bỏ nhìn qua.

Cái kẹo này đúng là do Lâm Ngọc Đồng ném, trên người cậu không có cái gì có thể làm ký hiệu, hơn nữa ba người kia nhìn chằm chằm, rất khó hành động, cho nên cậu chỉ mang chút hi vọng Cao Văn Lượng sẽ mang Đại Khoản theo thì mới tìm được cậu.

Hơn hai mươi phút trước, Lâm Ngọc Đồng còn đứng ở bên cạnh, cậu buồn bực phát hiện bản thân tính toán sai, đối phương cũng không ngốc, sau khi xuống xe bọn chúng cởi áo khoác và dép của cậu, sau đó một trong những người này mặc vào lên một chiếc xe khác rời đi, rõ ràng tiếng động cơ không giống nhau. Nói cách khác, dù Đại Khoản có thể thần thông quảng đại tìm đến nơi này vẫn bị mùi phân nhánh lừa gạt.

Lúc này Lâm Ngọc Đồng đội mũ, hai mắt của cậu bị che không nhìn rõ cái gì, sau đó bọn chúng mang cậu đi qua tiểu khu, một lần nữa lên xe di chuyển. Sau khi lên xe rõ ràng tốc độ nhanh hơn xe cũ, hơn nữa càng đi càng xa, Lâm Ngọc Đồng có thể cảm giác được tiếng xe xung quanh nhỏ dần, cuối cùng dường như chỉ còn một chiếc xe của bọn họ.

Xe rốt cục dừng lại, Lâm Ngọc Đồng bị mang vào một gian phòng nhỏ rách nát, tên cầm đầu không biết gọi điện thoại cho ai, chủ yếu thông báo người đã bắt đến tay, nói sẽ thanh toán số tiền thứ hai cho đối phương.

Lâm Ngọc Đồng nghe thấy hắn tắt máy, trầm mặc một chút rồi nói, "Tôi muốn nghe thấy giọng của em gái."

Gã nói, "Bên kia quá muộn, không được."

Lâm Ngọc Đồng đứng lên, đem bịt mắt vứt qua một bên, "Tôi nói tôi muốn nghe giọng em gái một chút."

Kẻ cầm đầu không nghĩ tới Lâm Ngọc Đồng im lặng phối hợp một đường đột nhiên đổi thái độ, trong chốc lát hắn do dự. Hắn không tỉ mỉ chú ý Lâm Ngọc Đồng có gì khác lạ, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt của đối phương, hắn có chút do dự. Hắn chưa từng thấy ánh mắt ai như vậy, rất có tinh thần, giống như bên trong là một hồ nước, nhưng hiện giờ trên mặt lạnh lùng, nói đúng hơn là mạng lại cảm giác thấy chết không sờn.

"Cậu nói thử xem? Cậu là cái thá gì?" Một tên khác không chịu được, ánh mắt nham hiểm nhìn qua, "Không muốn gặp rắc rối thì ngoan ngoãn ngồi im."

"Tôi không thể xác định em gái mình có an toàn hay không thì cần gì phải ngồi yên?" Lâm Ngọc Đồng đáp trả, nhưng ánh mắt nhìn về phía kẻ cầm đầu, "Đại ca, tôi biết thời đại này không ai sống không dễ dàng, nhưng việc mấy người làm không phải đang cản đường tôi sao, dù thế nào cũng phải có chút thành ý, nếu không. . . việc gì tôi phải tin lời của mấy người? Tôi đi theo tới đây là vì em gái, nếu như nó không an toàn, tôi không cần phối hợp làm gì, cùng lắm thì chết một lần mà thôi, cũng không phải việc quan trọng gì."

Tên cầm đầu cũng chưa nói không được, hắn cùng Lâm Ngọc Đồng nhìn nhau một lúc, nhìn ra Lâm Ngọc Đồng không có ý định lùi bước, không biết nghĩ tới cái gì, hắn nói, "Chờ một chút."

Lâm Ngọc Đồng yên lặng nhìn hắn, nhưng bên kia gọi điện nửa ngày đối phương không nghe máy, thật lâu mới có người nhận điện thoại lại là tiếng hét lớn, "Mẹ kiếp, họ Vu, lần này lão tử bị cậu hại chết rồi!"

Mặt gã căng cứng hiện rõ gân xanh, tức giận tắt máy.

Lâm Ngọc Đồng nhìn ra khác thường, theo bản năng quan sát xung quanh, thế nhưng tên còn lại nhanh hơn cậu, nghe được tiếng hét trong điện thoại liền đứng lên chặn trước cửa, "Làm sao, muốn chạy à?"

Đương nhiên Lâm Ngọc Đồng muốn chạy, cậu cầm phích nước trên bàn đập lên người gã, thế nhưng tên kia không phải kẻ ngốc, hắn lách người tránh đi. Phích nước nóng đập vào tấm gương, kính vỡ rơi xuống đất. Gã nâng ghế ném về phía Lâm Ngọc Đồng, cậu khó khăn lắm mới tránh được, cậu lăn một vòng trên mặt đất tiện tay cầm lên kính vỡ, nhưng cậu vừa đứng lên, phía sau liền có đồ vật lạnh lẽo đặt trên cổ. . .

"Đừng nhúc nhích."

Cre: Unienthattieuwordpress.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net