Chương 45: Triển Dực Phi điên rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 45: Triển Dực Phi điên rồi

Trans & edit: Gấu

"Mẹ kiếp! Mày dám không thành thật này." Lý Tiến ỷ vào Lâm Ngọc Đồng bị khống chế không thể cử động liền đánh vào bụng cậu, ngay sau đó quỳ gối xuống hung ác ấn đầu cậu, "Con mẹ nó, tao để cho mày chạy? Mày dám chạy lần nữa thử xem?"

"A!" Lâm Ngọc Đồng bị đau tới cong người, dù vậy cậu cũng không thả mảnh kính trên tay xuống. Cậu thở hổn hển, nhịn cho cơn đau qua đi, cậu thấp giọng cười, "Vậy chúng ta thử xem."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lâm Ngọc Đồng đang bị Lý Tiến kéo áo bỗng nhiên dùng lực, cậu và lão Lý đổi vị trí, trong nháy mắt, nòng súng của Vu đại ca nhắm vào Lý Tiến.

Lâm Ngọc Đồng cầm mảnh kính để ở yết hầu lão Lý, mảnh kính sắc nhọn đâm vào khiến máu chảy ra.

Lý Tiến bị khống chế, trên trán chảy mồ hôi lạnh.

Lâm Ngọc Đồng liếc mắt nhìn Vu đại ca giận dữ nói, "Có bản lĩnh thì giết tôi, chưa nói đến việc mấy người một phân tiền cũng không nhận được, chính là muốn an ổn sống qua ngày cũng khó."

Vu đại ca nhếch miệng, "Mày thật sự cho rằng tao không dám nổ súng?"

Lâm Ngọc Đồng nói, "Đương nhiên ông dám, chỉ là nửa đời còn lại sống trong nước sôi nửa bỏng mà thôi."

Vu đại ca gật đầu, "Nói cũng phải." Dứt lời gã cất súng, ngay lúc Lâm Ngọc Đồng cho rằng Vu đại ca sẽ đàm phán cùng cậu thì gã quay ra ngoài gọi, "Quách Tử, Tiểu Mao, hai đứa vào đây cho anh."

Bên ngoài vốn đang yên lặng đột nhiên truyền đến âm thanh, ngay sau đó có hai người đi vào, hai người này vừa đến liền khiến tình huống thay đổi.

Lâm Ngọc Đồng mắng thầm trong lòng 'con bà nó, tại sao vẫn còn người?'

Lúc này người tên Quách Tử nói, "Vu ca, anh có gì phân phó?"

Lão Vu ném súng cho Quách Tử, "Nhìn tên nhóc này cho anh, anh đi ngủ một giấc."

Lâm Ngọc Đồng vẫn còn cầm mảnh kính dí vào cổ Lý Tiến, nghe vậy nhất thời cảm giác trứng đau. Cái này khác gì vừa buông tay sẽ bị đánh con mẹ nó luôn!

Quách Tử cầm súng chĩa về Lâm Ngọc Đồng, lão Vu nằm lên giường, trầm giọng nói, "Nhóc con, tôi không muốn kết thù với Triển Dực Phi, thế nhưng nếu cậu không biết điều, vậy khỏi cần bàn đến những chuyện khác. Có người ước gì cậu chết đâu."

Lâm Ngọc Đồng hỏi, "Ai?"

Lão Vu không trả lời, gã nhắm mắt, cuối cùng nói câu, "Nếu như cậu ta còn dám làm bậy, không cần hỏi anh, trực tiếp bắn bỏ một chân."

Quách Tử nói đã biết rồi cất súng. Lâm Ngọc Đồng vừa nhìn, bốn người cậu cố hết sức cũng đánh không lại. Vì vậy liền kéo lão Lý lui về phía sau, cuối cùng thả mảnh kính ra. Lão Lý được thả ra vội muốn trả thù, Quách Tử kéo gã, "Đừng gây chuyện."

Lý Tiến tức giận sửa vạt áo, Lâm Ngọc Đồng âm thầm thở phào.

Hai người cậu có thể thử trốn, bốn người cậu thật sự không trốn được, không phải là cậu không muốn giảm gánh nặng cho Triển Dực Phi, mà vì tình cảnh hai bên cậu đều không dám thử. Thật vất vả mới có một cuộc sống gia đình ổn định, cậu vẫn chưa sống đủ đâu.

Triển Dực Phi nha Triển Dực Phi, anh nên đấu tranh một lần! Ngàn vạn lần đừng như xe bị tuột xích.

Trong phòng nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, tựa hồ không ai dám quấy rối lão Vu nghỉ ngơi.

Cuối cùng Lâm Ngọc Đồng có thể quan sát kĩ những người này. Vóc dáng lão Vu không cao, khoảng một mét bảy lăm, nhưng cả người lộ ra vẻ ngoan độc. Lúc đầu Lâm Ngọc Đồng có ý định hỏi gã muốn bao nhiêu tiền, cậu có thể trả gấp đôi thậm chí gấp ba, nhưng nghĩ lại người như thế chắc chắn không dễ bị cậu xoay vòng vòng.

Bên kia Triển Dực Phi đang bị đẩy tới ranh giới chịu đựng, thật giống như một chú sư tử tức giận. Anh đã xác định Lâm Ngọc Lan an toàn, nhưng cô đơn không biết đầu quả tim của mình đang nơi nào.

Triển Hồng Đồ điện thoại tới chỉ nói một câu, "Ta đã cho người đưa sang mấy văn kiện, nghĩ xong thì ký vào."

Văn kiện gì còn phải nói rõ sao? Đơn giản chính là muốn anh buông tay quyền thừa kế, buông quyền quản lý, buông quyền sở hữu tài sản, nói chung là buông tay tất cả.

Trình Thích hỏi, "Cậu định làm như thế nào?"

Hiện nay vị trí của Lâm Ngọc Đồng vẫn chưa xác định được, thế nhưng điện thoại Triển Dực Phi nhận được một tấm ảnh, sắc mặt Lâm Ngọc Đồng trong ảnh không tốt lắm. Mặc dù không thấy rõ vết thương, nhưng bờ môi đều trắng bệch. Triển Dực Phi nhìn ảnh, đưa tay vuốt màn hình, trong mắt hiện rõ yêu thương, đối với người gửi tin càng hận nhiều hơn.

Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Vương bá mở cửa, mang vào một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính viền vàng, không phải Diệp Hàn Anh, mà là một vị luật sư Triển Dực Phi từng gặp. Người này họ Lữ, tên Lữ Nghiêm.

Lữ Nghiêm từ trong túi công văn lấy ra vài tập tài liệu cùng một hộp con dấu đặt trên bàn trà, "Triển Dực Phi tiên sinh, tôi nhận sự ủy thác của Triển Hồng Đồ tiên sinh, mang những văn kiện này tới, Triển Hồng Đồ tiên sinh có dặn ký như thế nào ngài xem rồi biết."

Triển Dực Phi không nhìn sang, Trình Thích cầm lên đọc, nhưng kỳ thật giống như trong dự liệu, chỉ khác là Triển Hồng Đồ tham vọng hơn so với những gì bọn họ dự đoán, lão thật không biết xấu hổ, không chỉ muốn sản nghiệp tổ tiên cụ Triển để lại, ông ta còn muốn toàn bộ công ty cổ phần, bất động sản, cùng tiền mặt, thậm chí xe và công ty sáng lập dưới tên Triển Dực Phi cũng đòi, chỉ cần là tiền lão đều muốn, rõ ràng đây là muốn đuổi tận giết tuyệt Triển Dực Phi, thật sự muốn Triển Dực Phi ăn không khí ngủ ngoài đường.

Trình Thích không nhịn được nhíu mày, "Lữ luật sư, khi tiếp nhận những văn kiện này, anh không hỏi Triển Hồng Đồ tiên sinh xem ông ta có nhầm thuốc không sao?"

Lữ Nghiêm nói, "Tôi chỉ là người nhận ủy thác, những thứ khác không nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi. Triển Hồng Đồ tiên sinh nhắc ngài không nên lãng phí thời gian của bản thân."

Lời này của anh ta chưa dừng, có người đã đem đao đặt lên ngón tay Lâm Ngọc Đồng, đồng thời cậu còn bị đánh thành hình ảnh Triển Dực Phi vừa nhận được.

Triển Dực Phi nhìn xong, trong mắt hiện rõ sát khí, anh nói, "Tôi có thể ký những văn kiện này, thế nhưng tôi muốn ký trước mặt Triển Hồng Đồ."

Lữ Nghiêm không thể tư làm chủ, dĩ nhiên phải gọi điện cho Triển Hồng Đồ. Triển Hồng Đồ nghe vậy có chút mâu thuẫn, dù thế nào ông ta không muốn thừa nhận, ở sâu trong lòng bản thân có chút sợ hãi đứa con trai tới bây giờ lão chưa một lần nhận thức, nhưng nghĩ Triển Dực Phi có thể buông tha tài sản, ông ta không nhịn được chờ mong.

Vì vậy sau ba mươi phút, xe của Triển Dực Phi lái vào cửa lớn nhà cũ Triển gia, kỳ lạ là phía sau có bảy chiếc đi theo.

Uông Băng Yến cùng Triển Hồng Đồ, Diệp Hàn Anh, Triển Dực Ninh đều ở đây, bốn người ngồi trên salon vừa ăn vừa trò chuyện, tựa hồ bắt đầu chúc mừng vì số tài sản chưa tới tay.

Triển Dực Phi vừa tiến vào, trên mặt bọn họ cư nhiên xuất hiện nụ cười.

Uông Băng Yến vẫy tay, "Dực Phi về rồi, nhanh lại đây ngồi đi."

"Tiểu Đồng đang ở đâu?" Triển Dực Phi trực tiếp ngồi xuống đối diện Triển Hồng Đồ, giống mỗi lần họp ở công ty, bọn họ luôn ngồi hai hướng đối lập.

"Không biết cậu đang nói cái gì." Triển Hồng Đồ không nhìn đến Triển Dực Phi, cầm ly trà mở nắp nhẹ nhàng thổi thổi.

"Không phải là đã chạy theo người khác đó chứ?" Triển Dực Ninh như nghe chuyện cười, cười thành tiếng, "Không phải tôi đã nói nhìn gương mặt giống tiểu bạch kiểm như thế liền thấy không đáng tin, lúc này không biết đang chơi đùa trên giường với ai đâu."

"Cô cho rằng trên đời này tất cả mọi người đều thấp hèn giống hai mẹ con cô sao?" Triển Dực Phi lạnh lùng liếc Triển Dực Ninh, rồi hỏi Triển Hồng Đồ, "Tiểu Đồng đang ở đâu?"

"Không phải so với ai khác cậu đều biết sao? Trên đời này rất nhiều đáp án muốn biết phải cầm vài thứ đến đổi." Uông Băng Yến đang cười nhưng khi nghe hai chữ 'thấp hèn' liền đổi sắc mặt, nếu như không phải Triển Dực Phi vẫn chưa ký vào văn bản thì bà ta đã không nhịn được để người trực tiếp giết Lâm Ngọc Đồng.

"Không nói đúng không?" Lúc này Triển Dực Phi đột nhiên đứng dậy.

"Mày muốn làm gì?" Diệp Hàn Anh vẫn chưa nói chuyện bỗng nhiên cảm thấy Triển Dực Phi có chút kì quái.

"Lý Quân, đi vào." Triển Dực Phi không nhịn được quát lớn. Lý Quân nhanh chóng chuyển vài thùng đồ đi vào, đồng thời anh ta mở chốt, không chút do dự hất thứ bên trong về phía Triển Dực Phi và bốn người kia.

"A!" Triển Dực Ninh cùng Uông Băng Yến hét lên, "Triển Dực Phi mày điên rồi sao?" Coi như ngu ngốc cũng biết đây là mùi xăng.

"Triển Dực Phi! Cậu muốn làm cái gì?" Sắc mặt Triển Hồng Đồ cũng thay đổi, "Cậu đừng quên tình trạng hiện giờ của Lâm Ngọc Đồng."

"Tôi chưa quên." Triển Dực Phi cười cười, anh nghiêng người dựa vào lò sưởi bên cạnh, "Chính vì chưa quên, cho nên tôi chỉ có thể làm cho mấy người tỉnh lại. Tôi lớn như vậy, các người đối xử với tôi như nào trong lòng tự biết rõ, nếu như không phải vì Tiểu Đồng, tôi đã sớm cho các người chết cháy vài lần rồi, còn chần chừ cho tới hôm nay sao?"

"Tiểu Đồng là miếng thịt trong lòng tôi, chỉ có em ấy mới có thể xua tan những gì mà mấy kẻ cặn bã như các người làm ra, cho nên tốt nhất mấy người nghĩ kĩ một chút, nếu như chút ánh sáng đó của tôi cũng vụt tắt, tôi còn có thể còn lại cái gì?" Chỉ có thể là bóng tối vô tận.

'Keng!' một tiếng, Triển Dực Phi đốt điếu thuốc, nhè nhẹ thở ra làn khói, "Tôi hỏi lần cuối, Tiểu Đồng đang ở đâu?"

"Ở. . . tại. . ." Uông Băng Yến hé miệng, bà ta không nghĩ tới Triển Dực Phi luôn luôn lý trí sẽ làm như vậy.

"Câm miệng!" Triển Hồng Đồ lớn tiếng quát, ánh mắt âm ngoan trừng Triển Dực Phi, "Chỉ cần cậu ký hết vào văn kiện chuyển nhượng tài sản cùng buông tha sản nghiệp tổ tiên, tôi cam đoan nhất định để Lâm Ngọc Đồng an toàn trở lại bên cạnh cậu. Nếu không. . . Dù chúng ta chết cháy, Lâm Ngọc Đồng bên kia cũng không sống được."

"Thật không?" Triển Dực Phi gật đầu, "Tôi chờ chính là những lời này của ông."

Triển Dực Phi nói xong nhìn về phía cửa lớn, cửa bị mở ra, đi tới là những người có địa vị trong gia tộc, dựa vào nét mặt của họ có thể nhìn ra mọi người đều nghe được câu nói kia của Triển Hồng Đồ: Chỉ cần cậu ký hết vào văn kiện chuyển nhượng tài sản cùng buông tha sản nghiệp tổ tiên, tôi cam đoan nhất định để Lâm Ngọc Đồng bình yên trở lại bên cạnh cậu.

Triển Hồng Đồ cùng Uông Băng Yến trực tiếp bị dọa choáng váng, bởi vì bọn họ không chỉ nhìn thấy những người trong gia tộc mà còn nhìn thấy ánh mắt muốn phun lửa của Triển Hồng Anh.

Cre: Unienthattieuwordpress.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net