Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 46:

Trans & edit: Gấu

"Người đang ở đâu?" Ánh mắt Triển Hồng Anh nhìn chằm chằm vào Triển Hồng Đồ, như muốn đóng đinh cố định ông ta vào mặt đất.

"Tôi không biết mấy người đang nói gì." Triển Hồng Đồ phải đối mặt với nhiều thân thích vốn có chút chột dạ, càng không thể nói ra tình hình thực tế hiện giờ.

"Hồng Anh, gần đây trong quân rất rảnh sao? Sao lại muốn quay về. . ."

"Uông Băng Yến, bà câm miệng cho tôi." Triển Hồng Anh ngồi xuống cạnh Triển Dực Phi, "Triển Hồng Đồ, tốt nhất anh nên tranh thủ hiện giờ tôi còn nể tình thân thì nói rõ mọi chuyện, nếu không. . . Một lúc nữa cho mấy người đẹp mặt."

"Choang!" một tiếng, Triển Hồng Anh ném chén trà đi, trực tiếp làm rách một vết lớn trên bức tranh đối diện cô.

"Triển Hồng Anh, cô điên rồi sao?" Triển Hồng Đồ đứng bật dậy, lão rất tức giận, huyết quản cũng muốn nổ tung. Đây là bức tranh lão thích nhất.

"Con mẹ nó, anh không biết xấu hổ nói tôi điên? Chúng ta rốt cuộc là ai điên? Dực Phi là con trai ruột của anh, Triển gia chúng ta chỉ có nó là độc đinh, anh không chỉ đối xử vô tình với nó còn luôn muốn phá hủy thằng bé, có phải đầu óc anh có bệnh đúng không?" Triển Hồng Anh gào xong trực tiếp đem chân đá lên bàn trà bên cạnh, đá một cái bàn trà liền đụng vào đầu gối Triển Hồng Đồ.

"A!" Triển Hồng Đồ đau đến kêu thành tiếng, khuôn mặt thoáng cái trắng bệch, nhưng không ai dám lên tiếng nói chuyện giúp lão. Có người không dám, có người là không muốn. Trong phòng này có ai không biết Triển Hồng Anh đã từng giết người, trong quân còn cả ngày huấn luyện một đám binh lính tinh nhuệ? Sát khí trên người cô có thể so với lệ quỷ, lúc này nếu ai dám thay Triển Hồng Đồ nói chuyện, đó chính là tự hướng đầu vào họng súng.

"Triển Hồng Anh, tóm lại cô muốn làm gì?" Tay Triển Hồng Đồ run rẩy đỡ kính mắt, lão tức giận đến thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng.

"Tôi ghét nhất mấy kẻ câu giờ, nói cho tôi biết Tiểu Lâm đang ở đâu, hoặc là mấy người đi vào dọn đồ cút khỏi chỗ này cho tôi."

"Chẳng lẽ cô muốn đuổi chúng tôi đi? Cô dựa vào cái gì làm vậy?" Diệp Hàn Anh vừa mở miệng, 'A!' một tiếng, đầu trực tiếp chạm vào ấm trà. Không biết từ lúc nào Lý Quân đã đứng phía sau hắn, anh ta dùng sức đạp một cái.

"Thủ trưởng nói chuyện, mày cũng dám chen miệng vào?"

"Mấy người!" Uông Băng Yến vẫn luôn im lặng, lúc này không biết tại sao lại nổi điên, "Triển Hồng Anh, một đứa con gái đã gả ra ngoài chẳng lẽ còn muốn nhúng tay vào chuyện của Triển gia sao? Triển Hồng Đồ là trưởng tử của lão gia tử, vốn nên là ông ấy kế thừa sản nghiệp tổ tiên! Chuyện này có gì sai! Rõ ràng là do lão gia tử hồ đồ."

"Sản nghiệp tổ tiên là của Triển gia, tổ tông Triển gia truyền tới tay ba tôi vậy chính là của ba tôi, ba tôi nguyện ý cho ai thì là của người đó, làm gì có chuyện để một kẻ khác họ như bà ở chỗ này vung tay múa chân với tôi? Bà không phải chỉ là một kỹ nữ đi phá hoại gia đình người ta thôi sao." Triển Hồng Anh quay đầu, "Dực Phi, con gọi Tuần luật sư qua đây, cả Tư Khải cũng gọi đến cho cô, năm nay cô nhiều nhiệm vụ, lần này ra ngoài phải giải quyết cho xong mọi chuyện rồi mới đi."

"Có ý gì?" Trong lòng Triển Hồng Đồ chợt giật mình, lão luôn cảm thấy lời này của Triển Hồng Anh không đúng.

"Mọi người đều vào phòng khách ngồi đi. Cũng đừng đứng đó nữa." Triển Hồng Anh không để ý tới Triển Hồng Đồ, dẫn mọi người vào trong phòng khách ngồi, nơi đó có bàn họp lớn, ba mươi chiếc ghế đủ cho mọi người ngồi.

"Còn cần tôi mời vào trong sao?" Lý Quân sầm mặt nhìn mấy người Diệp Hàn Anh.

"Hỗ dữ không ăn thịt con, anh họ, anh thật sự khiến mấy người chúng tôi mở mang tầm mắt." Triển Hân Hoa trừng mắt một cái, mang theo mấy người thân thích đi theo Triển Hồng Anh.

Triển Hồng Đồ không muốn đi cũng không được, bởi vì trong phòng này trừ Triển Hồng Anh ông ta chẳng sợ ai, thế nhưng nếu những người này đoàn kết với nhau còn cùng Triển Hồng Anh hợp tác, vậy đây không còn là chuyện có thể cho qua nữa.

"Nhất định không thể để bên kia thả Lâm Ngọc Đồng." Diệp Hàn Anh xoa trán, nhỏ giọng nói với Triên Hồng Đồ.

"Dù không thả thì chắc chắn cũng bị tìm ra rồi." Có Triển Hồng Anh ở đây, chuyện tìm người không phải là việc gì khó. Có khi đã có người thay cô tìm, có khi hiện giờ đã tìm ra rồi.

"Giết nó, để bọn họ tìm ra cũng vô dụng." Lúc Triển Dực Ninh nói những lời này trong mắt hiện rõ sự độc ác, hận không thể ngay trước mặt Triển Dực Phi lăng trì Lâm Ngọc Đồng để giải hận.

"Mấy người đi vào trước, tôi hơi nhức đầu." Diệp Hàn Anh nói xong, đứng yên tại chỗ một lúc, không ngờ vừa lấy điện thoại ra, Lý Quân đã xuất hiện giật điện thoại, "Thủ trưởng nói, mấy người không thể dùng điện thoại."

"Đây không phải là cướp giật sao. Xâm phạm riêng tư của người khác." Diệp Hàn Anh tức giận nói.

"Cướp thì sao? Mày có thể làm gì?" Lý Quân dựa vào chiều cao, cúi xuống nhìn Diệp Hàn Anh vài giây rồi xoay người tiếp tục đứng chờ lệnh, thân hình cao lớn như vậy Diệp Hàn Anh có thể làm gì nữa.

Một đoàn người cứ như vậy thay đổi chỗ ngồi, thế nhưng luật sư và Tả Tư Khải không thể đến ngay lập tức.

Hiện giờ Triển Hồng Anh ngồi ở chủ vị, đối diện là Triển Dực Phi, mà mấy người Triển Hồng Đồ tới sau chỉ có thể ngồi chỗ còn trống. Có bảy mươi phần trăm cổ đông của tập đoàn Triển Dương đang ngồi đây.

"Năm đó khi lão gia tử rời đi lưu lại di chúc, tất cả mọi người đều đã xem qua, cho nên tôi sẽ không nhắc lại nội dung." Triển Hồng Anh hướng Trình Thích nâng cằm, "Tiểu Trình, con tới đây trần thuật tình huống phát triển mấy năm nay của công ty đi."

"Vâng. Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị ngài Triển Hồng Đồ nắm giữ 27% cổ phần tại tập đoàn Triển Dương, phó Tổng giám Triển Dực Phi nắm giữ 19,3% cổ phần, phu nhân Triển Hồng Anh nắm giữ 7,5%, phó Tổng hành chính ngài Tả Tư Khải nắm giữ 4,7%. . . Gần ba năm nay các hạng mục phát triển chủ yếu là vận tải đường thủy tại Vinh thành cùng bất động sản Hồng Uy dưới danh nghĩa tiểu khu phía tây nam Hải Lan, tiểu khu Vinh Đô, cùng khu sản xuất công nghiệp công nghệ cao Tân Thành thế kỷ, còn có bách hóa Hoa Thương cùng bách hóa Hâm Vũ,. . . Trong đó ngài Triển Dực Phi phụ trách vận tải đường thủy tại Vinh thành có doanh thu bình quân mỗi năm là 52,53 triệu tệ, lãi ròng trên tổng thu doanh nghiệp là 37%. Khu sản xuất công nghiệp công nghệ cao Tân Thành thế kỷ chính thức hoàn thành vào tháng sáu năm ngoái, đầu năm nay bắt đầu hoạt động, đồng thời cũng được chính quyền địa phương và các chủ doanh nghiệp khen ngợi, lợi nhuận cao tới. . ."

"Nói cách khác tập đoàn Triển Dương trong ba năm này hơn 60% lợi nhuận đều từ hạng mục do Phó tổng giám phát triển sáng tạo." Cuối cùng Trình Thích kêt luận.

"Được rồi, hiện tai tôi phát biểu hai câu." Triển Hồng Anh nhìn tư liệu Trình Thích đưa cho mình, "Tôi nhớ hội đồng quản trị có quy định, nếu lãnh đạo cấp cao có hành vi trái pháp luật, phạm tội lớn hoặc trên ba lần có quyết định sai lầm, lãnh đạo không biết quản lý, bất kể là chuyện gì, hội đồng quản trị đều có quyền liên kết yêu cầu người đó rời khỏi quyền quản lý, chỉ cần có trên 70% phiếu đồng ý là có thể thay người. Chuyện hôm nay xảy ra mọi người đều đã thấy, mặt khác về khả năng lãnh đạo bên cao bên thấp trong lòng mọi người đều rõ, cho nên tôi lấy danh nghĩa thành viên Hội đồng quản trị đứng ra đề nghị, mời ngài Triển Hồng Đồ nhượng lại vị trí Tổng giám đốc, vị trí đó sau này do Phó tổng Triển Dực Phi nhận chức, ngày mai họp Hội đồng quản trị tôi sẽ chính thức đưa ra vấn đề này."

"Đừng hòng mơ tưởng." Triển Hồng Đồ vỗ bàn đứng dậy, "Ai mới là gia chủ?"

"Chắc chắn không phải kẻ tình nghi phạm tội." Trước đây ánh mắt Triển Hồng Anh nhìn Triển Hồng Đồ luôn có chút thất vọng, nhưng bây giờ ngay cả biểu cảm cũng không có, "Nếu ông không nói Tiểu Lâm ở đâu, vậy để cảnh sát nói đi, hiện tại trong phòng này có không ít nhân chứng."

"Chẳng lẽ cô không lo lắng giá cổ phiếu công ty sẽ bị ảnh hưởng?" Người đứng đầu có tiền án phải gặp cảnh sát, chuyện này đối với Triển gia làm sao có thể là chuyện tốt.

"Dù có bị ảnh hưởng, tôi sẽ khiến nó biến thành việc nhất thời." Giọng Triển Dực Phi không lớn, nhưng rất khó khiến người ta nghi ngờ lời anh.

"Tạm thời?" Uông Băng Yến nắm chặt tay, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Triển Dực Phi, "Cậu không sợ có người không về được sao?"

"Nếu em ấy không quay về, vậy một nhà các người chôn cùng đi." Triển Dực Phi nói xong câu đó, nhìn mọi người trong phòng, "Các cô, các chú dì, cám ơn mọi người hôm nay đã tới đây một chuyến. Nhiều năm như vậy, mọi người đều nhìn con lớn lên, con vì Triển gia cố gắng như thế nào, bị cha ruột đối xử ra sao,con biết trong lòng mọi người đều hiểu, mặc dù không biết bản thân sai ở chỗ nào, thế nhưng quan hệ cha con cùng ngài Triển Hồng Đồ chỉ sợ là không thể tiếp tục. Hơn mười năm trước chuyện bị bắt cóc hẳn mọi người đều từng nghe qua, nhưng chắc chắn mọi người không biết việc này là do chính người cha trên danh nghĩa của con sai người làm. Con biết lúc đó ông ta hi vọng con không thể quay về, bởi vì từ trước ông nội đã có ý định đem sản nghiệp tổ tiên để lại cho con, ông ấy nói Triển gia thẹn với mẹ, cho nên đối với đứa con trai của bà nhất định phải đối xử công bằng. Thật ra nhiều năm như vậy con vẫn luôn cố gắng để ngài Triển Hồng Đồ đây tiếp nhận, nhưng đáng tiếc một cây làm chẳng nên non. Con nói nhiều như vậy không có ý gì khác, chỉ hi vọng mọi người xem con nỗ lực nhiều như vậy, về sau coi như không có người cha này, dù sao không phải do con không muốn làm một đứa con tốt, mà là có người không chịu cho cơ hội."

"Cơ hội? Nói thật dễ nghe." Ánh mắt Uông Băng Yến đỏ bừng như muốn nhỏ máu, "Có người cho mày công bằng thì ai cho tao công bằng? Triển Dực Phi, mày cũng biết chỉ vì mày, con trai của tao cũng không còn. Cũng bởi vì mẹ mày, làm hại tao mất con trai. Năm đó nếu không phải mẹ mày muốn giữ mày lại, làm gì có chuyện lão gia tử để tao bỏ đứa con trai đã năm tháng trong bụng."

"Uông Băng Yến, bà có mặt mũi nói chuyện à?" Triền Hồng Anh phản bác, "Trước đây vì kế thừa công ty, là Triển Hồng Đồ chủ động theo đuổi chị dâu trước, chi dâu là Triển phu nhân cưới hỏi đàng hoàng vào cửa, bà là cái gì? Dù bà có con thì nó cũng chỉ là đứa con riêng bên ngoài. Bà cùng Triển Hồng Đồ yêu nhau thì sao? Có tình yêu là có thể lợi dụng chị dâu tôi xong thì ép chị ấy ly hôn sao? Triển Hồng Đồ bội bạc, bà không trách ông ta lại đi trách kẻ khác."

"Ta mới là con trưởng Triển gia, ta còn sống, công ty vốn là của ta. Lão gia tử lại lấy nó uy hiếp ta."

"Ba lấy dao uy hiếp ông sao? Ông ấy chỉ cho ông lựa chọn mà thôi. Là ông chọn bỏ người mình yêu để kế thừa công ty." Triển Hồng Anh trừng mắt nhìn Triền Hồng Đồ, "Mấy người bây giờ nói ra vị trí của Tiểu Lâm rồi nhanh chóng đóng gói cút ra ngoài, hoặc là chờ vào cục cảnh. Đừng nói Triển Hồng Anh tôi không nhớ tình thân, tôi nhịn mấy người nhiều năm rồi."

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, bỗng nhiên chuông điện thoại của Triển Dực Phi vang lên khiến mọi người nhìn sang.

Triển Dực Phi vừa thấy là Cao Văn Lượng gọi tới, nhanh tay nghe máy, "Thế nào?" nói xong anh lại trả lời, "Ừ." vài tiếng, "Được, tôi sẽ tới luôn."

"Cô, chú dì, đã tìm được Tiểu Đồng." Triển Dực Phi nhịn xuống tâm tình kích động, "Hiện tại con đi đón em ấy, hôm khác con sẽ bồi tội với mọi người."
"Tìm được người là tốt rồi, bồi tội cái gì."

"Đúng vậy, đi nhanh đi, cứu người quan trọng hơn."

"Con đi trước, có vấn đề gì mọi người hỏi cô của con, cô ấy có thể đại biểu tất cả ý kiến của con." Nói xong Triển Dực Phi liền rời đi. Bên ngoài đã có trực thăng đợi anh. Cao Văn Lượng gửi tin nhắn đã tìm được người cho anh, nhưng bên kia có không ít người, hơn nữa đều có vũ khí, cho nên nghĩ tới vấn đề an toàn của Lâm Ngọc Đồng bọn họ tạm thời cần giữ bí mật, không thể vội vàng hành động.

Nhưng sự thật là. . .

"Mẹ nó, làm anh em chúng ta thật sự không còn cách nào." Cao Văn Lượng ngồi chồm hổm ở một góc bí mật gần đó lắc đầu.

Vì để Triển Dực Phi có cơ hội thể hiện, bọn họ tất nhiên để người một mình ở một phòng. . . những tên khác đều bị bắt lại, sau đó Lâm Ngọc Đồng bị khóa bên trong.

"Dực Phi mất bao lâu thì tới nơi?" Hạng Quân hỏi.

"40 phút. Đại ca đã điều trực thăng rồi." Cao Văn Lượng sờ đầu Đại Khoản, "Con trai ngoan, cha nói cho con biết, chờ tên Triển đại gia kia tới con cần đòi hắn thưởng biết không?"

"Gâu!"

"Thật ngoan."

Lần này nếu không phải nhờ Đại Khoản thấy mùi kẹo thì bọn họ không thể tìm thấy Lâm Ngọc Đồng nhanh như vậy.

Hạng Quân cởi áo khoác lên cho Cao Văn Lượng, "Thắt lưng còn đau không? Không đau thì qua bên kia đi, lúc tới đây tôi thấy có một con sông."

Ánh trăng hôm nay rất sáng, cùng nhau tản bộ cũng không tệ.

Thật ra thắt lưng Cao Văn Lượng rất đau, lúc đầu y vốn nên nghỉ ngơi, ngày hôm nay hành động nhiều như vậy có thể không đau sao? Mặc dù sau đó vì không để Lâm Ngọc Đồng phát hiện bọn họ không đánh mạnh với mấy tên bắt cóc, nhưng lái xe mấy giờ đồng hồ như vậy thật sự không quá thoải mái.

Dù vậy cũng không gây trở ngại tới quyết tâm muốn tản bộ cùng Hạng Quân của y. Ai bảo đây là lần đầu hắn chủ động đưa ra lời mời.

Hai người mang Đại Khoản đi hướng bờ sông, bên này đương nhiên có người chú ý an toàn của Lâm Ngọc Đồng, cho nên vấn đề an toàn của Lâm Ngọc Đồng không cần lo lắng, cậu chỉ bị đói và chán thôi.

Trong phòng chỉ có mình cậu, ngay cả một cái TV cũng không có, điện thoại không ở đây.

Không biết Triển Dực Phi bên đó như thế nào rồi.

Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ tới suýt ngủ gật, nhưng mơ mơ màng màng dường như cậu nghe được tiếng động cơ. Dường như là trực thăng?

Triển Dực Phi?

Lâm Ngọc Đồng chợt mở mắt, nghiêng người nhìn cửa sổ, trong lòng miễn bàn vội bao nhiêu. Người tới sau rõ ràng lợi hại hơn mấy người lão Vu, chỉ nghe tiếng súng cũng biết chênh lệch quá xa. Chỉ sợ Triển Dực Phi là người đầu tiên gặp nguy hiểm.

Không biết trôi qua bao lâu, máy bay đáp xuống. Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy mấy người mang súng, cũng không dám liều mạng chạy ra, thế nhưng cậu vẫn chú ý tình huống Triển Dực Phi bên này. Cậu thấy trên phi cơ có người đi xuống, dáng người cao lớn, thoạt nhìn là Dực Phi nhà cậu, mà những người đứng ở cửa lúc này cầm súng chĩa về phía Triển Dực Phi! Cậu không nghĩ nhiều đá cửa chạy ra, trong miệng hô 'Cẩn thận!', sau đó lấy tốc độ đời này cậu chưa từng dùng tới lao ra ôm lấy Triển Dực Phi.

Một tiếng gió thổi qua, không biết ai vui vẻ cười lên.

Triển Dực Phi hé miệng một cái, nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Ngọc Đồng, giọng mang ý cười nói, "Bảo bối, em thật nhiệt tình."

Lúc trực thăng hạ xuống anh đã biết cậu an toàn, nhưng nhìn cậu như thế trong lòng vẫn có chút cảm động.

Lâm Ngọc Đồng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy đoàn người cười cười nhìn về phía bọn họ, trong tay đều cầm súng, nhưng súng của họ cùng súng của đoàn người đi theo Triển Dực Phi giống hệt!

Vì vậy chỉ chốc lát sau, trong khoảng không trống trải vang lên tiếng gào, "Hạng Quân, Cao Văn Lượng, hai tên khốn các anh!"

Hạng Quân cùng Cao Văn Lượng đi một lúc đột nhiên dừng lại, gần như đồng thời nói, "Hay chúng ta trở về trước đã?"

Lâm Ngọc Đồng quét mắt nhìn một vòng không thấy người, cuối cùng nói, "Quên đi, không tìm nữa, em đói bụng đến mức muốn ăn hết một con voi."

Triển Dực Phi nghe thấy đau lòng vô cùng, dắt cậu lên trực thăng, gọi điện thoại xác định Hạng Quân và Cao Văn Lượng không ngồi trực thăng quay về xong liền dẫn Lâm Ngọc Đồng rời đi.

Trên đường Lâm Ngọc Đồng gặm bánh quy do phi công đưa cho, cuối cùng cũng thấy ổn hơn, hỏi Triển Dực Phi, "Chuyện ở nhà sao rồi? Ba mẹ không sao chứ?"

"Không có việc gì, đều ổn." Triển Dực Phi suy nghĩ một lát nói, "Em có muốn tới nhà cũ Triển gia ở không?"

Lâm Ngọc Đồng muốn trả lời có nhưng bị nghẹn bánh quy, Triển Dực Phi đưa nước cho cậu rồi đưa tay xoa ngực, ai ngờ Lâm Ngọc Đồng suýt chút nữa phun ra, cau mày lùi ra sau nói, "Đau, anh đừng chạm vào."

Triển Dực Phi vội hỏi, "Sao vậy?"

Anh vẫn cho rằng Lâm Ngọc Đồng không bị thương.

Lâm Ngọc Đồng không có cơ hội nói chuyện, dù sao chỉ là chuyện nhỏ cậu không cần khiến người khác lo lắng theo. Nhưng lúc này mọi chuyện xong rồi, chỗ bị Lý Tiến đánh vào khiến cậu có chút đau nhức.

Đương nhiên có thể là do thấy người thương cho nên muốn được quan tâm.

Triển Dực Phi cho người trực tiếp lái tới bệnh viện. Khi kiểm tra Lâm Ngọc Đồng kéo áo lên, Triển Dực Phi nhìn thấy một mảng lớn da thịt xanh xanh tím tím đau lòng không thôi, anh thật sự hối hận lúc trước không đánh chết Triển Hồng Đồ.

"Ai ra tay?"

"Em không biết tên người kia."

"Không sao, dù sao cũng bắt lại rồi, vẫn có thể tra ra." Triển Dực Phi nói xong hỏi bác sĩ, "Xin hỏi bình thường cần phải chú ý gì không?"

"Không có gì, nếu muốn an toàn tốt nhất chụp X quang vết thương, có người vì cảm giác lúc đầu không đau nhưng sau này mới phát hiện ảnh hưởng tới khớp xương bên trong."

"Được, chúng tôi chụp." Triển Dực Phi tự mình mang Lâm Ngọc Đồng đi làm tất cả kiểm tra, trong lúc đó anh gọi điện thoại cho Triển Hồng Anh thông báo đã đón được Lâm Ngọc Đồng bình an. Còn Triển Hồng Đồ bên kia thế nào anh không muốn nhắc tới.

"Lúc này anh nên nghỉ ngơi lại xảy ra chuyện, vết thương có sao không?" Trong lúc chờ kết quả Lâm Ngọc Đồng thấy xung quanh không có liền vén áo Triển Dực Phi nhìn một chút, may mắn không nứt vết thương khiến cậu yên tâm hơn.

"Anh muốn ăn canh cá nấu cà."

"Mai em nấu cho anh."

Sau mười lăm phút có kết quả, Lâm Ngọc Đồng không bị sao, chỉ cần dưỡng khỏi vết thương bên ngoài là được. Bác sĩ kê đơn thuốc bôi bên ngoài, Triển Dực Phi nhận xong mang Lâm Ngọc Đồng đi về. Bởi vì ngày hôm sau Triển Dực Phi cần tới tập đoàn Triển Dương tham gia hội nghị, vì vậy lúc này hai người đang ở thành phố B, quay về nhà thuê trước đó.

Lâm Ngọc Đồng nhìn thời gian, nghĩ bên kia trời đã sáng cậu gọi điện thoại cho Lâm Ngọc Lan.

Lâm Ngọc Lan bị dọa một chút, hơi phát sốt, giọng nói khàn khàn. Cô nàng nói, "Anh, em muốn về nhà, em không ở bên này học nữa."

Lâm Ngọc Đồng nghĩ có chuyện không tốt nhưng không dám hỏi, chỉ có thể trả lời, "Em muốn về nhà đương nhiên không có vấn đề, có muốn anh đi đón em không?"

Lâm Ngọc Lan im lặng một hồi, "Không cần, em vừa nghĩ thôi. Thầy giáo dạy vẽ tranh sơn dầu của em rất đẹp trai, thật đáng tiếc. Em cảm thấy có chút khó xử, nhờ lần bắt cóc này em gặp được anh trai tới cứu cũng rất đẹp trai, làm hại em không muốn di tình biệt luyến."

Lâm Ngọc Đồng đỡ trán, "Vậy em muốn thế nào?"

Lâm Ngọc Lan cười nói, "Anh, anh có thể cho em biết anh trai tới cứu em ở đâu không, kết hôn chưa? Có bạn gái hay bạn trai không?"

Lâm Ngọc Đồng lắc đầu nói, "Em gái à, thật sự dọa anh sợ muốn chết. Nhưng mà người tới cứu em anh cũng không rõ lắm, chờ anh hỏi rõ thì nói cho em cũng được. Bây giờ anh muốn ngủ, anh Dực Phi đang gọi kìa."

Lâm Ngọc Lan nói, "Thật là có chồng liền không cần em gái." sau đó tắt máy.

Lâm Ngọc Đồng cầm máy sấy sấy tóc cho Triển Dực Phi, thuận miệng hỏi, "Thật sự muốn chuyển về nhà cũ ở sao?"

"Ừ, ông nội đem sản nghiệp tổ tiên để lại cho anh, trong đó có nhà cũ Triển gia, trước đây là do anh không thể lấy trứng chọi đá, hơn nữa nếu vô duyên vô cớ đuổi người lớn trong nhà ra ngoài thì không được, vì vậy mới để Triển Hồng Đồ và Uông Băng Yến chiếm lợi nhiều năm như vậy. Bây giờ bọn họ không muốn cũng phải rời đi, nếu như bọn họ không đi, đừng nói anh chưa làm gì, cô cùng thân thích chắc chắn sẽ không đồng ý, dù sao Triển Hồng Đồ lần này đi quá giới hạn. Đáng tiếc bây giờ chỉ có thể bãi chức Tổng giám của ông ta, trong tay ông ta vẫn giữ cổ phần của tập đoàn, cái này chúng ta không thể ngay lập tức ép ông ta giao ra."

"Đây cũng là chuyện khó, không thể một sớm một chiều giải quyết được, ít

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net