Chương 47: Đuổi ra khỏi nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 47: Đuổi ra khỏi nhà

Trans & edit: Gấu

Bầu không khí ngày hôm nay tại tập đoàn Triển Dương có chút khác lạ so với trước đây, chắc do đây không phải hội nghị thường kỳ nhưng nhân viên có thể nhìn thấy các vị cổ đông trình diện. Vì vậy khi Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng bước vào công ty cũng cảm thấy căng thẳng một cách kì lạ. Loại cảm giác này dĩ nhiên không tồn tài trên người bọn họ mà do nhân viên trong công ty biểu hiện ra. Trên đời này không có bức tường nào gió không lùa qua, hơn nữa trước đó Triển Dực Phi đi Vinh thành là thay thế Diệp Hàn Anh quản lý bên đó, người thông minh đều đoán được sắp tới công ty sẽ có biến động lớn.

Triển Dực Phi đi thẳng đến phòng làm việc.

Trình Thích đã tới, hắn đưa một văn bản sơ lược nội dung cuộc họp cho Triển Dực Phi, "Ngày hôm qua sau khi cậu rời khỏi không bao lâu mọi người đều đi về, Triển Hồng Đồ cùng Uông Băng Yến suốt đêm liên lạc được những vi cổ đông không có mặt hôm qua để xin hỗ trợ. Dù sao chúng ta cũng có chuẩn bị, lần này có khả năng cậu sẽ được đổi phòng làm việc. Mặt khác tối hôm qua những người bị bắt đều thẳng thắn nói rõ, chỉ tiếc bây giờ chưa có chứng cứ chứng minh Triển Hồng Đồ có liên quan tới sự kiện lần này.

Đúng lúc Triển Dực Phi đang cầm điện thoại di động, anh nghe vậy bật một phần ghi âm, không phải là đoạn Triển Hồng Đồ uy hiếp anh thì là cái gì? Triển Dực Phi chỉ ghi âm lúc Triển Hồng Đồ bắt anh ký văn kiện chuyển nhượng tài sản mới thả Lâm Ngọc Đồng, chuyện giằng co 'chết cháy' hoàn toàn không bị ghi vào.

"Tuy cái này không thể chứng minh Triển Hồng Đồ tìm người bắt cóc Tiểu Đồng, thế nhưng vẫn còn vụ án cũ."

"Vụ án cũ nào?" Lúc đó Lâm Ngọc Đồng không có mặt cho nên cậu không biết chuyện này.

"Hơn mười năm trước khi anh gặp em, ít nhiều là nhờ Triển Hồng Đồ muốn đuổi anh khỏi Triển gia." Lúc đó anh còn nhỏ tuổi, không có năng lực điều tra nhiều chuyện, thế nhưng sau này từng bước đi tới ngày hôm nay cũng có năng lực hiểu biết rất nhiều điều bên trong, hiểu rõ người bắt cóc anh vì sao bỗng nhiên tự sát. Mà bản thân biết bí mật này nhưng không nói ra, thứ nhất bởi vì lúc đó không đủ chứng cứ, thứ hai vì muốn giữ lại để thời khắc quan trọng dùng một tên trúng đích.

"Vậy cậu chuẩn bị đem chuyện mười mấy năm trước nói ra sao?"

"Đây là hạ sách. Nếu như có thể tôi càng muốn dùng nó đổi lấy vài thứ thực dụng hơn." Ví dụ như cổ phần công ty trong tay Triển Hồng Đồ chẳng hạn.

"Tối hôm qua anh nói muốn cho em biết bí mật có phải là chỉ chuyện này không?" Lâm Ngọc Đồng không hiểu, tối hôm qua cậu suy nghĩ rất lâu. Nếu không phải sau đó thực sự quá mệt thì không có chuyện cậu để yên cho Triển Dực Phi khoe khoang.

"A, em đoán xem." Triển Dực Phi nhíu mày, thấy thời gian sắp đến, đi tới phòng họp.

Lúc này gần như tất cả mọi người đều có mặt, người có 1% cổ phần như Sở Thiên Dật cũng có mặt ở trong. Điều khiến những người ngồi trong này thấy thư thái bởi vì ở trong này không có Diệp Hàn Anh và Uông Băng Yến. Trước đây mỗi lần họp đều có mặt hai người này nhưng hôm nay là chuyện lớn như vậy sao không dự họp? Ngoài ra, tại sao Triển Dực Phi mang người yêu tới?

Người ngồi ở đây đều từng tham gia lễ đính hôn của Triển Dực Ninh, tự nhiên không thấy Lâm Ngọc Đồng xa lạ.

Lúc này Triển Hồng Đồ nhíu chặt lông mày, "Đây là đại hội cổ đông, người không liên hệ chẳng lẽ không biết tự động tránh đi?"

"Xin lỗi, đã quên cùng mọi người nói một tiếng." Triển Dực Phi ngồi xuống vị trí của mình, ý bảo Lâm Ngọc Đồng ngồi bên cạnh rồi nói, "Tôi đã quyết định đem 3% cổ phần trong công ty của mình chuyển nhượng cho người yêu Lâm Ngọc Đồng, cho nên hiện tại em ấy không phải người không liên quan."

"Đã như vậy chúng ta bắt đầu thôi." Triển Hồng Anh quay đầu nói, "Lý Quân, đóng cửa, trong thời gian này bất kể ai tới đều không thể dừng hội nghị."

"Vâng."

"Là người đề nghị họp đại hội cổ đông lần này, tôi vô cùng cảm kích cùng áy náy khi đã khiến các vị tạm gác công việc bận rộn trong tay tới đây. Bây giờ tôi sẽ nói rõ nguyên nhân bản thân làm ra hành động như vậy." Triển Hồng Anh nhìn về phía Triển Hồng Đồ, "Tôi lấy danh nghĩa Phó chủ tịch tập đoàn Triển Dương chính thức đề nghị bãi nhiệm chức vị Tổng giám đốc của ngài Triển Hồng Đồ."

Triển Hồng Anh vừa nói xong những người còn lại không hẹn cùng nhìn về phía Triển Hồng Đồ, trong lòng đều có suy nghĩ.

Vài người đêm qua đã nhận hối lộ của Triển Hồng Đồ, nhưng lúc đó Triển Hồng Đồ không nói rõ nguyên nhân, cho nên trước đó nhận tiện nghi nhất thời khó xử không biết làm gì, đặc biệt khi Triển Hồng Anh để mọi người giơ tay biểu quyết, bọn họ hận không thể trực tiếp trả lại tiền.

Triển Hồng Anh cũng không nói Triển Hồng Đồ là kẻ bị tình nghi là tội phạm hình sự, bởi vì cô còn muốn giữ lại bộ mặt của Triển gia, cho nên nếu Triển Hồng Đồ ngoan ngoãn hợp tác, cô không muốn ở trước mặt hội đồng quản trị làm ra chuyện khó coi.

Sở Thiên Dật nói, "Tôi đồng ý với ý kiến của quý cô Triển Hồng Anh, đồng thời đề nghị Phó tổng Triển Dực Phi nhận chức Tổng giám đốc kiêm chủ tịch Hội đồng quản trị. Mấy năm nay Triển Dực Phi vì công ty cống hiến rất nhiều, thành tích không thiếu. Tập đoàn muốn phát triển lớn mạnh hơn cần những người lãnh đạo như cậu ấy, huống hồ tôi cảm thấy. . . Có một người con trai như vậy, Triển Hồng Đồ tiên sinh có thể hoàn toàn yên tâm buông tay bắt đầu dưỡng lão, bao nhiêu người đều ngưỡng mộ ngài đâu."

Nói xong trong mắt Sở Thiên Dật hiện ý cười, thật giống như người bình thường ở tuổi này đều ước ao được như Triển Hồng Đồ. Nếu có con trai như Triển Dực Phi thật giống như nhờ tổ tiên tích đức nhiều năm đi?
Chẳng qua chỉ có mình Triển Hồng Đồ thấy đây là chuyện khiến ông ta khó chịu, sắc mặt ông ta âm trầm, "Lý tổng cùng Phạm tổng, ý kiến của hai người như thế nào?"

Nhất thời trong lòng Lý Diệp mắng lão là kẻ thất đức. Công ty này dù hình thức bên ngoài là đầu tư cổ phần, nhưng thật ra vẫn là công ty của Triển gia, dù sao người Triển gia cũng nắm giữ hơn 60%, cho nên nếu như người Triển gia đều đồng ý bãi bỏ chức vụ của Triển Hồng Đồ, vậy ông ta phản đối cũng không có ý nghĩa gì, dù sao quy định không phải dựa theo đầu người mà là dựa trên tổng số cổ phần. Triển Hồng Đồ chính mình nắm giữ 27%, ông ta không có khả năng tự phản đối bản thân, Triển Dực Phi cùng những người còn lại của Triển gia cùng Sở, Tả hai người tổng cộng có 40%, cho nên ý kiến của những người còn lại rất quan trọng.

Nếu bọn họ đồng ý với đề nghị của Sở Thiên Dật, như vậy đã đắc tội Triển Hồng Đồ, nhưng nếu như họ phản đối tất nhiên đắc tội Triển Dực Phi cùng Sở Thiên Dật. Dựa vào năng lực của Triển Dực Phi, về sau chỉ sợ chắc chắn tám, chín phần mười công ty sẽ thuộc về anh, không đồng ý có khác gì tự làm khó mình? Hơn nữa không đồng ý cũng là đang đánh thẳng vào mặt Sở đại thiếu.

Lý Diệp nhíu mày, "Tôi đồng ý với kiến nghị của quý cô Triển Hồng Anh và ngài Sở Thiên Dật."

Trên mặt Triển Hồng Đồ nhất thời hiện lên vẻ ác độc.

Trong lòng Phạm Lỗi có chút do dự, tuy không nỡ bỏ qua số tiền đã tới tay nhưng xuất phát từ suy nghĩ cho sau này gã cũng đồng ý, cuối cùng chỉ có hai thân thích nhà mẹ Uông Băng Yến phản đối, nhưng cái này không ảnh hưởng đến toàn cục.

Tả Tư Khải vỗ tay đầu tiên, cười nói, "Chúc mừng cậu, Dực Phi."

Người Triển gia cũng vỗ tay theo, như vậy những người còn lại tất nhiên không thể giả ngu, trong phòng hội nghị đều là tiếng vỗ tay.

Triển Dực Phi đứng lên cúi đầu cảm tạ, hận ý mấy năm nay Triển Hồng Đồ tích tụ như một thanh kiếm, hận không thể dùng nó đâm chết Triển Dực Phi. Nhưng ông ta cũng biết ngày hôm nay mình không thể chiếm lợi gì được, hiện tại chỉ hi vọng Uông Băng Yến và Hàn Anh không khiến ông ta thất vọng.

Trước khi rời đi Triển Hồng Đồ liếc mắt nhìn Triển Dực Phi, một câu cũng không để lại. Tuy hành động của ông ta thật sự mất phong độ nhưng người ở đây cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, dù sao việc Triển Hồng Đồ không vừa mắt Triển Dực Phi không phải mới ngày một ngày hai.

Có trách thì nên trách bản tính ham trục lợi của con người, rõ ràng theo Triển Dực Phi mới có nhiều thịt ăn, ai lại không biết nhìn nhận mà rút lui?

Triển Hồng Đồ hung hăng đóng cửa, gọi điện thoại, "Hàn Anh, thế nào, đã tìm được người chưa?"

Bên kia truyền tới giọng nói vô lực của Diệp Hàn Anh, "Không có, ba, bên đó sao rồi? Triển Dực Phi không nói gì sao?"

Triển Hồng Đồ im lặng không đáp, bởi vì lão nghe được âm thanh vặn chốt cửa. Ông ta tắt máy, nhìn Triển Dực Phi đẩy cửa đi tới.

"Diệp Hàn Anh đang tìm người sao?" Triển Dực Phi ném một tập hồ sơ lên bàn làm việc của Triển Hồng Đồ, cười hỏi.

"Không biết cậu đang nói gì." Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường lại khiến sắc mặt Triển Hồng Đồ tái xanh.

Năm đó người bắt cóc Triển Dực Phi sau khi bị bắt không lâu liền chết, việc này không được giải quyết, thế nhưng chuyện này vẫn luôn khiến Triển Hồng Đồ lo lắng, người nhà của kẻ đã chết biến mất trong một đêm, sau đó ông ta làm sao cũng không tìm được họ. Triển Dực Phi là loại người kiếm đã rút ra ắt sẽ thấy máu, cũng chưa bao giờ nói suông, cho nên Triển Hồng Đồ nghe Triển Dực Phi nhắc lại vụ bắt cóc hơn mười năm trước, liền đoán chắc chắn chứng cứ bị thu được. Lão nghĩ tới đầu tiên là người nhà của kẻ kia, bởi vì lão không nghĩ ngoài nó ra Triển Dực Phi có thể biết sự thật ở đâu khác.

Mở hồ sơ ra, quả nhiên mặt trên có bản sao danh sách chuyển tiền ông ta từng để thuộc hạ làm thay. Những kẻ này đến bây giờ ông ta vẫn không tìm thấy một ai.

Lúc đó Triển Hồng Anh cùng Triển Dực Phi không có địa vị như bây giờ, Triển Hồng Anh chưa gả cho gia đình quyền thế kia, cho nên Triển Hồng Đồ lúc ấy dù không tìm thấy một nhà kia cũng không lo lắng như hiện tại. Nhưng bây giờ không giống trước, nếu thật sự để Triển Hồng Anh xác định chuyện năm đó là lão làm, như vậy dù có là anh trai của cô ta chắc chắn vẫn không tránh được một lần vào tù.

Triển Dực Phi thờ ơ nhìn một vòng phòng làm việc, không để ý Triển Hồng Đồ có trầm mặc hay không.

Anh gọi điện cho Lâm Ngọc Đồng để cậu qua đây, sau đó ngay trước mặt Triển Hồng Đồ hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Đồng, em thấy nơi này có nên sửa lại không?"

Lâm Ngọc Đồng không cần suy nghĩ nói, "Đương nhiên phải sửa, anh xem, màu tường này quá tối tăm, thời gian dài làm việc ở đây không bị hậm hực cũng bị giảm trí lực, anh biết màu sắc ảnh hưởng lớn với con người như thế nào không? Nghe em, chúng ta nên đổi một màu phòng ấm áp hơn."

Triển Hồng Đồ đen mặt, Triển Dực Phi tựa như không phát hiện, đầy miệng đồng ý với Lâm Ngọc Đồng. Lúc này Trình Thích cầm hai phần văn kiện và mang luật sư đi vào.

Triển Dực Phi từ trong tay Trình Thích tiếp nhận văn kiện đưa tới trước mặt Triển Hồng Đồ, "Còn phải cảm tạ ngài trước đó đã chuẩn bị văn bản chuyển nhượng cổ phần công ty, vừa lúc tôi chỉ cần sửa chữa là dùng được."

"Cậu cho rằng tôi sẽ ký?" Sắc mặt Triển Hồng Đồ dữ tợn,

"Không ký cũng được, dù sao ký ở đây hay ký theo yêu cầu của tòa án đều giống nhau." Triển Dực Phi nói xong đặt văn kiện xuống, mang theo Lâm Ngọc Đồng rời đi. Nhưng Triển Dực Phi đi là phòng tư pháp của công ty, còn Lâm Ngọc Đồng cùng Triển Hồng Anh quay về nhà cũ Triển gia.

Trước đó Triển Hồng Anh có đề cập tới việc một nhà Triển Hồng Đồ thu dọn đồ đạc rời đi, nhưng Triển Hồng Đồ cùng Uông Băng Yến nghe tai này ra tai khác, dường như bọn họ không có dự định dọn ra ngoài, Triển Hồng Anh quyết định làm xong việc này sẽ rời đi.

Vương bá nhận được tin chạy tới, lúc này đang ở nhà thuê, Lâm Ngọc Đồng đón ông cùng nhau về nhà cũ.

Đám người hầu trong nhà đều biết mọi chuyện, thế nhưng hai bên đều là chủ, bọn họ không biết nghe ai, đến khi Vương bá tới nơi, bọn họ mới có chủ kiến. Trong nhà có không ít người hầu lâu năm, họ đều quen Vương bá, khi Vương bá ở đây đều giúp đỡ bọn họ, cho nên họ quyết định nghe theo Vương bá. Mà Vương bá hiện tại chỉ nghe Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi.

Sau khi Lâm Ngọc Đồng vào cửa nhìn thấy Uông Băng Yến ngồi trên ghế sô pha, tỏ vẻ chính bà ta mới là chủ nhân nơi này, không ai có thể đuổi bà ta đi. Lâm Ngọc Đồng cười cười đi tới ngồi xuống đối diện bà ta, "Bà vẫn chưa dọn đồ sao?"

Uông Băng Yến lạnh nhạt trả lời, "Đây là nhà tôi, tôi dọn cái gì?"

Lâm Ngọc Đồng gật đầu, "Vương bá, bác đi tìm giúp cháu túi rác ra đây, có bao nhiêu mang ra bấy nhiêu."

Vương bá lập tức đi làm, một mình ông cầm ba cái túi đi tới, mỗi cái đều như bao tải lớn. Thật ra chính ông cũng không rõ Lâm Ngọc Đồng muốn làm gì, trong nhà có nhiều rác cần vứt đi như vậy sao? Lâm Ngọc Đồng lên tiếng, "Mấy người có ai biết Uông Băng Yến thích nhất cái gì không?"

Đám người hầu hai mặt nhìn nhau, có chút không hiểu, nhưng theo chức trách bình thường cần khéo léo, nghe vậy trả lời, "Tôi biết. Phu nhận thích nhất túi xách bà ấy mua về, hộp trang sức quý giá. Bà ấy có đôi giày nạm kim cương, bình thường vẫn hay lấy ra đi."

Uông Băng Yến nghe vậy nhíu mày, "Lâm Ngọc Đồng, cậu có ý gì?"

Lâm Ngọc Đồng không để ý tới bà ta, cậu gọi người hầu kia dẫn đường, đi tìm mấy món đồ của Uông Băng Yến, sau đó cậu cho hết vào túi rác.

Không phải Uông Băng Yến không chịu rời đi sao? Vậy trước hết cậu ném đồ của bà ta đi là được.

"Lâm Ngọc Đồng, mày điên rồi sao? Đây đều là đồ của tao, ai cho mày đụng vào?" Uông Băng Yến vừa nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng đem bảo bối của bà ta cho vào túi rác liền hoảng sợ giật lại.

"Là đồ của bà chiếm chỗ khiến tôi không để được đồ của mình, nơi này là nhà của Dực Phi, không phải của bà. Nếu như bà không dọn đi, tôi nghĩ bản thân hoàn toàn có quyền xử lý đống đồ này, dù sao tôi cũng đã nhắc nhở bà." Lâm Ngọc Đồng nói xong gọi vài người hầu tới, mỗi người cầm một túi rác đi dọn đồ.

Ngay từ đâu có người không dám, nhưng vừa nhìn thấy Triển Hồng Anh cũng đi tới vứt đồ bọn họ liền bất chấp làm theo, mười mấy người chia nhau làm việc, có người dọn đồ của Uông Băng Yến, có người dọn đồ của Triển Dực Ninh. Triển Hồng Anh rất mạnh tay, mấy món đồ của Triển Hồng Đồ đều bị cô ném, không quan tâm bị ném hư hay không, không chịu rời đi cô liền dùng biện pháp mạnh, Uông Băng Yến hoảng sợ, nhìn trái nhìn phải hét, "Mấy người để xuống cho tôi.", một lát sau nhìn đồ vật đang ôm trong ngực bà ta giận dữ nói, "Làm hỏng mấy người đền nổi sao?"

Triển Hồng Anh không chút đau lòng, cười nói, "Đồ bị hỏng của mấy người tính lên đầu tôi."

Uông Băng Yến tức giận tới run rẩy, không quản được liền không để ý tới, ai ngờ lúc này chuông điện thoại vang lên.

"Mẹ, có người chặn con ở cửa, không cho con vào nhà." Triển Dực Ninh trừng mắt nhìn Lý Quân dẫn mấy người đứng canh bên ngoài, cô ta bị nhốt ngoài cửa, tức giận đến thở hổn hển, "Mẹ mau xuống đây giúp con."

"Chờ mẹ một chút." Uông Băng Yến đi ra, đến cửa tranh cãi cùng mấy người Triển Hồng Anh mang tới, nhưng căn bản người ta không nghe, trực tiếp cầm quần áo của bà ta tiện tay ném ra cửa.

"Mấy người, một lũ tạp chủng này, khốn kiếp! Đây là nhà tôi. Tôi muốn tố cáo các người!" Triển Dực Ninh cầm điện thoại lên, thật sự gọi cho 110.

"Ồ, thật đúng lúc, gọi cảnh sát tới xem rõ thế nào là vô lý." Lâm Ngọc Đồng mang người hầu đem đồ vật ném ra khỏi cửa, cậu tựa vào cửa nhìn hai mẹ con lo lắng suông lại không thể vào nhà được. Cậu vui vẻ chụp hình ảnh này gửi cho Triển Dực Phi xem.

Sau đó cảnh sát tới, hỏi rõ tình hình thực tế, biết chủ căn nhà này không phải hai kẻ như chó điên ngoài cửa, họ không để ý chỉ giám sát người bên trong ném đồ của hai người ra ngoài rồi rời đi.

Uông Băng Yến cùng Triển Dực Ninh thấy bản thân thật sự không thể vào trong, cũng không muốn tiếp tục đứng chờ, thế nhưng đồ đạc bên trong hai người không thể một lần mang đi.

Cuối cùng Triển Dực Ninh thật sự không chịu nổi gọi điện cho Triển Hồng Đồ, "Ba, đồ của chúng ta đều bị Lâm Ngọc Đồng cùng người đàn bà kia vứt ra ngoài rồi, nó còn không cho chúng ta vào nhà, ngài nói nên làm sao bây giờ?"

Triển Hồng Đồ thét lớn một tiếng, "Ta biết làm sao bây giờ!"

Triển Dực Ninh không dám tin nhìn điện thoại di động, "Ngài mắng con làm gì! Cũng không phải lỗi của con!"

Triển Hồng Đồ trực tiếp tắt máy, bởi vì lão cũng đang bị người đuổi về. Về sau phòng làm việc của lão do Triển Dực Phi dùng, những kẻ này vội vàng nịnh nên trực tiếp dọn đồ ném ra ngoài phòng làm việc.

Triển Dực Phi lo lắng cho Lâm Ngọc Đồng bên kia, anh nhanh chóng đem những việc quan trong ở công ty giải quyết xong, còn vài việc nhỏ thì để Trình Thích đi làm, sau đó chạy về nhà cũ.

Lâm Ngọc Đồng hiện giờ đang phân phó người hầu mang ghế ra ngồi trước cửa, trong tay cầm chén trà nóng thưởng thức trò hề của hai mẹ con Uông Băng Yến và Triển Dực Ninh. Hai người vốn muốn mang vài món đồ quan trọng rồi rời đi, không ngờ vừa cầm túi lên thì bị rách, đồ lót bên trong rơi đầy mặt đất. Trong cửa lớn nhất thời có người cười ra tiếng khiến hai mẹ con Uông Băng Yến vừa tức vừa xấu hổ.

Chính lúc này xe của Triển Dực Phi lái về nhà, Lý Quân cho người mở rộng cửa, tài xế lái vào trong. Sau khi xe vào liền đóng cửa, Triển Dực Phi cũng đi xuống. Anh đứng bên cạnh Lâm Ngọc Đồng, cùng cậu xem trò hề của hai mẹ con nhà kia.

Uông Băng Yến thấy ánh mắt Triển Dực Phi, chợt nhớ tới trước đây mỗi lần bà ta cùng Triển Hồng Đồ đi ra ngoài, Triển Dực Phi đều dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn họ. Trước đó bà ta vẫn cho rằng đó là ước ao cho nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy sảng khoái, nhưng bây giờ bà ta mới hiểu được, khi đó Triển Dực Phi nhìn bọn họ căn bản không hề hâm mộ mà là đang mong chờ có một ngày như bây giờ?

Lúc này Triển Dực Phi đột nhiên cười cười, nói với Lý Quân, "Về sau chỉ cần là hai người kia thì không được mở cửa. Diệp Hàn Anh và Triển Hồng Đồ cũng vậy."

Lý Quân đáp, "Ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Lâm Ngọc Đồng hỏi, "Có cần treo một tấm biển không? Uông Băng Yến cùng chó đều không được vào trong?"

Triển Dực Phi ôm vai Lâm Ngọc Đồng, vừa dẫn cậu vào trong phòng vừa nói, "Không sợ Đại Khoản sẽ khóc với em sao."

Cre: Unienthattieuwordpress.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net