Chương 48: Đây chính là quả báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 48: Đây chính là quả báo

Trans & edit: Gấu

Tới tận ban đêm mới có người qua đây mang đồ của một nhà bốn người kia đi. Người được lệnh bí mật theo dõi trở về báo cáo nơi ở của Diệp Hàn Anh, đại khái là Triển Hồng Đồ sau khi rời công ty thì về thẳng chỗ của Diệp Hàn Anh, về sau những người này ở tạm bên kia.

Triển Dực Phi không quan tâm điều này, hiện tại anh chỉ quan tâm Lâm Ngọc Đồng lúc nào mới ngủ, đồng thời cũng hối hận bản thân không che mắt Lâm Ngọc Đồng khi mang cậu vào nhà, bởi vì từ lúc vào phòng cậu bắt đầu vội vàng chỉ đạo người hầu dọn dẹp đồ trong phòng, tất cả chỉnh lý lại một lần, chỉ cần là đồ có liên quan tới Uông Băng Yến cậu đều cho người dọn đi, trước đó là quần áo giày dép, túi xách, trang sức các loại, hiện giờ là mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang trí trong phòng, tất cả gấu bông, tượng tạc cùng đồ tập thể hình hàng ngày, chỉ cần là những thứ hai người không dùng đến cậu đều để người hầu cho vào túi rác.

Thời gian càng ngày càng muộn, Triển Dực Phi cảm thấy trước tiên nên đi ngủ, còn lại ngày mai tính tiếp, thế nhưng Lâm Ngọc Đồng vẫn đang bận rộn.

Triển Dực Phi ngồi xuống bậc thang lên tầng hai, một tay chống cằm nhìn Lâm Ngọc Đồng đứng bên kia phân phó người hầu làm việc, một hồi nhìn bên trái, một hồi nhìn bên phải, giống như con quay, từ từ xoay quanh.

Đến khi Triển Dực Phi thật sự không còn cách nào, ôm bụng đứng lên, "Tiểu Đồng, vết thương của anh khó chịu, em tới đây nhìn giúp anh."

Bấy giờ Lâm Ngọc Đồng mới nhận ra bản thân đã bỏ quên Triển Dực Phi một thời gian dài.

"Xảy ra chuyện gì? Có phải do mệt mỏi không nghỉ ngơi tốt không?" Lâm Ngọc Đồng vội vàng đỡ Triển Dực Phi trở về phòng. Căn phòng của Triển Dực Phi vốn không quá tốt, sau đó lâu ngày không trở lại, Uông Băng Yến càng quá đáng cho người đổi thành phòng chứa đồ lặt vặt, cho nên lúc này hai người ở tạm một phòng khách.

"Có thể do ngày hôm nay không nghỉ ngơi đủ." Triển Dực Phi giả vờ suy yếu vô lực, "Có chuyện gì không hài lòng em nói cho Vương bá, ông ấy sẽ sắp xếp người đi làm, em không cần tự mình đi giám sát đi? Lại nói sau khi em xảy ra chuyện, anh không thấy em trong lòng cảm giác không thật."

". . . Vậy nếu không em giúp anh ngủ trước rồi làm tiếp? Muốn tắm rửa không?"

"Anh vừa tắm rồi, em xem em đã không quan tâm anh đến mức độ nào rồi? Thật buồn."

"Khụ! Không phải là do em không dọn sạch cảm thấy phát điên sao." Lâm Ngọc Đồng có chút không yên lòng, cậu giúp Triển Dực Phi nhìn vết thương một chút, thấy không có chuyện gì thì nằm xuống.

"Dực Phi, nếu như Triển Hồng Đồ không đồng ý chuyển nhượng cổ phần công ty cho anh, anh thật sự định tố cáo ông ta sao?"

"Nếu như lần này em không sao anh có thể không làm gì. Nhưng bây giờ đã nói hết rồi, trừ khi ông ta chuyển nhượng hơn 20% trở lên, nếu không. . . Anh chắc chắn sẽ kiện. Hơn nữa nếu anh không kiện, cô đã biết trong nhà có người nhiều lần phạm tội chắc chắn không bỏ qua, còn việc là trừng phạt nghiêm khắc hay chỉ dạy dỗ một chút thì phải xem bản thân Triển Hồng Đồ như thế nào."

"Thế thì đâu có gì khác nhau?" Theo cách làm người của Triển Hồng Anh, cho dù là chút dạy dỗ khẳng định không phải là khuyên răn bình thường.

"Chuyện này thì mỗi người một ý."

* * * * *

Thật lòng mà nói, Triển Hồng Đồ chắc chắn không muốn đem cổ phần công ty chuyển nhượng cho Triền Dực Phi, thế nhưng so sánh xong ông ta đương nhiên không muốn vào tù, dù cho hiện giờ nhìn Triển Dực Phi như vậy lão không cách nào nuốt trôi cơn tức này.

Uông Băng Yến tức giận suốt một ngày, vốn đang ở ranh giới bạo phát, nghe được Triển Hồng Đồ kể Triển Dực Phi muốn lấy cổ phần công ty trong tay lão, còn đem chuyện bắt cóc năm xưa ra uy hiếp, bà ta đang cầm đũa tức giận đập tay xuống bàn, "Sao nó không trực tiếp để chúng ta chết đi? À, công ty hiện giờ nó làm lãnh đạo, chức chủ tịch cũng bị nó cướp, hiện giờ còn muốn cổ phần công ty trong tay ông? Đây không phải là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết sao?"

Triển Dực Ninh ho nhẹ một tiếng, "Nếu không ba đem cổ phần công ty chuyển sang cho con là được, như vậy không thể chuyển hết cho hắn đi."

"Con nói cái gì?" Triển Hồng Đồ đang do dự có nên đem cổ phần công ty chuyển sang danh nghĩa của Uông Băng Yến hoặc Triển Dực Ninh, nhưng vừa nghe con gái lão nói liền đen mặt. Đều là chuyển đồ cho người khác, tự cho đi thì là tâm ý của mình, nhưng bị người ta đòi lại là một loại cảm giác khác, càng không cần nhắc tới ngữ khí nói chuyện của Triển Dực Ninh, giống như không hề quan tâm ông ta có bị ngồi tù hay không!

"Con nói nếu không ngài đem cổ phần công ty chuyển nhượng cho con là được, như vậy không cách nào đến trong tay Triển Dực Phi."

"Vậy ba cô thì sao? Cô không nghĩ tới việc Triển Dực Phi thật sự kiện tôi ra tòa, tôi phải ngồi tù sao!"

"Đúng vậy Ninh Ninh, sao con có thể nghĩ như vậy." Uông Băng Yến trừng con gái, "Bây giờ quan trọng nhất là nhanh chóng tìm người nhà kia, cùng La Nghị năm đó ở giữa hành động."

"Vấn đề là tìm không thấy, chúng ta không thể quá lộ liễu. Hơn nữa con thấy không tìm được là do người của Triển Hồng Anh bên kia, mọi người nghĩ xem, trừ ở bên đó có chỗ nào an toàn hơn sao?" Diệp Hàn Anh cau mày, ánh mắt hiện lên một tia bất mãn. Tuy Triển Dực Ninh là kẻ ngu ngốc, còn được chiều thành tính tình tiểu thư, nhưng dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay Triển Hồng Đồ, vì vậy hắn có thể bỏ qua chút khuyết điểm đó, thế nhưng sau chuyện lần này, tại sao hắn cảm thấy cùng thuyền với người một nhà này không có chút tiền đồ nào vậy?

"Hồng Đồ, nếu không anh chuyển nhượng một nửa cổ phần đi, sau này bên kia không giám sát cẩn thận nữa chúng ta sẽ tìm gia đình kia, được không?" Uông Băng Yến thật sự không nghĩ ra cách nào khác.

"Dựa vào cái gì? Không thể cho hắn!" Triển Dực Ninh nói, "Ba, con nói thật ngài quá nhát gan đi? Không thể để cho bọn họ phô trương thanh thế như vậy, thật sự đâu có chứng cớ nào. Hơn nữa 27% cổ phần công ty lớn thế nào không phải ngài không biết, dù chỉ là một nửa cũng đủ cho hai đời không xài hết, so với việc ngồi tù mấy năm bên nào hơn bên nào kém không phải rõ ràng sao?"

"Câm miệng cho ta! Tóm lại ba mày thế nào mày không chút lo lắng đúng không? Ta, làm sao ta có thể nuôi ra một đứa vô ơn như vậy!"

"Sao con lại thành kẻ bội bạc rồi? Con. . . ít nhất. . không tranh công ty của ngài, không đuổi ngài ra ngoài? Trước đây con đã nói ngài để công ty cho Hàn Anh, ngài không nghe, hiện tại mắng ngược sang con, đồ ăn đến miệng còn rơi vào tay kẻ khác!"

"Không phải ta vì muốn Hàn Anh có thành tích khiến người khác tâm phục khẩu phục à. Cô nói thật dễ nghe, chuyển cho nó, ta trực tiếp nhượng nhưng cổ đông khác có đồng ý không? Bây giờ còn dám nói những thứ này! Ta cho cô học thầy giáo giỏi nhất, trường học tốt nhất, mấy năm nay không biết cô học những gì, ngay cả một thủ đoạn của Triển Dực Phi cũng không tiếp được!" Triển Hồng Đồ nói lên điều uất ức. Dựa vào cái gì hắn không quan tâm Triển Dực Phi, nó thành người tài giỏi, đứa con trước mắt đều cung cấp những gì tốt nhất thì ngay cả rắm chó không kêu. (ý chỉ đồ bỏ đi, kẻ vô dụng)

"Vậy ngài đi tìm hắn đi. Cần gì ở nhà con gái cùng con rể!"

"Mày!" Triển Hồng Đồ tức giận đến cả người run rẩy, "Đứa con gái chết tiệt kia, bình thường cha mày đều chiều chuộng, muốn gì có đó, bây giờ mày đối xử với tao như thế đúng không?"

"Ninh Ninh, còn không nhanh đi xin lỗi ba con?" Uông Băng Yến vừa thấy không đúng, nhanh chóng đi lên hòa giải.

Nhưng Triển Dực Ninh không quên được việc ban ngày bị Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng làm nhục, cảm thấy là do cha ả không quyết đoán, cho nên chuyện này không sai. Ả đứng dậy đá đổ ghế đi lên phòng. Nơi này của Diệp Hàn Anh là một biệt thự nhỏ hai tầng, phòng ngủ đều ở trên tầng hai.

Diệp Hàn Anh không có tâm trạng ăn cơm, buông đũa lên phòng.

Triển Hồng Đồ nhìn một lúc, nhíu mày, trong lòng suy nghĩ nhiều hơn.

Hiện tại trong tay lão có chút tài sản, Diệp Hàn Anh đối với lão không tệ, nhưng nếu như lão thật sự mất tất cả thì sao? Ngay cả đứa con gái ruột có thể như vậy, huống chi là người ngoài. Trước đây lão chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay cho nên vấn đề này lão chưa nghĩ tới, luôn cảm thấy chỉ cần con gái thích, những cái khác đều không quan trọng, nhưng bây giờ điều này khiến lão không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.

Uông Băng Yến có chút bận tâm, sau một lúc lâu bà ta nói với Triển Hồng Đồ, "Nếu không chúng ta cho người dọn dẹp phòng ở bên Hải Lan, chuyển sang đó ở."

Triển Hồng Đồ gật đầu, không nói thêm gì, nhưng ngày hôm sau lúc bọn họ dọn đồ rời đi, Triển Hồng Anh tới cửa. Triển Hồng Anh không mang giấy triệu tập gì cả, cô chỉ cầm theo văn kiện chuyện nhượng lúc trước của Triển Dực Phi, bút, mực đóng dấu, ý bảo Triển Hồng Đồ ký tên đóng dấu vân tay.

"Theo điều 239 bộ luật Hình sự nước ta quy đinh, tội bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản hoặc bắt cóc làm con tin thì bị phạt tù từ 10 năm trở lên hoặc ở tù chung thân, ngoài ra còn phạt tiền hoặc tịch thu tài sản. Lần thứ hai có hành vi phạm tội, cân nhắc trường hợp của ông, tôi thấy ở trong tù mười lăm năm không thành vấn đề, còn có Diệp Hàn Anh, Triển Dực Ninh và Uông Băng Yến, mỗi người đều biết chuyện này, đều tham dự sự kiện bắt cóc, là tòng phạm. Đừng tưởng Tiểu Lâm không có chuyện gì mấy người có thể trốn tội."

"Cô quá đáng rồi! Dù nói thế nào Hồng Đồ cũng là anh ruột của cô!" Uông Băng Yến vừa nghe mình cũng có tội, sợ đến nhảy dựng lên tại chỗ.

"Anh ruột? Haha." Triển Hồng Anh lạnh lùng thờ ơ, "Khi bà cùng ông ta hại chết chị dâu tôi thì tôi không có người anh này rồi, đừng nói tôi không cho mấy người cơ hội sửa đổi! Biết điều thì ký nhanh lên, năm đó tôi không có năng lực che chở Dực Phi, thế nhưng bây giờ không giống ngày xưa, tôi đã đồng ý với chị dâu của tôi sẽ chăm sóc tốt con trai của chị ấy thì chắc chắn làm được."

"25% quá nhiều, cái này khác gì đuổi tận giết tuyệt?" Triển Hồng Đồ nói, "Nhiều nhất ta có thể cho nó 7%."

"Ông cho rằng tôi sẽ cho ông thương lượng ư? 25%, một phần cũng không thể thiếu. Còn có các người đừng tưởng rằng chuyển nhượng cho người khác hoặc bán đi thì không sao, bởi vì Hội đồng quản trị sẽ không đồng ý. Bây giờ đường ra duy nhất là chuyển cho Dực Phi. Đương nhiên mấy người có thể không chuyển nhượng, nhưng mà tôi có thể cam đoan rẳng tiền này cuối cùng cũng về tay Dực Phi, không tin các người liền thử xem."

"Ta cần suy nghĩ một chút." Triển Hồng Đồ âm thầm cắn răng.

"Được, vậy cho ông mấy thứ này để suy nghĩ." Triển Hồng Anh lấy ra vài tấm ảnh, trong ảnh có giấy chuyển tiền Triển Dực Phi từng cho ông ta nhìn qua, còn có giấy người nhà kia làm chứng ký tên, cùng chứng cứ sau vụ bắt cóc Lâm Ngọc Đồng những người bên lão Vu cung cấp.

"Ta tự hỏi mấy năm nay không có chỗ nào không phải với cô." Triển Hồng Đồ cố gắng mềm giọng nói. Nhưng Triển Hồng Anh chỉ giơ tay nhìn đồng hồ một cái, đè xuống chức năng bấm giờ.

"Nếu trong vòng năm phút ông không ký, cảnh sát ở ngoài sẽ đi vào, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc trước."

"Không được! Hồng Đồ, 25% quá nhiều! Hơn nữa làm sao chúng ta tin được cô ta sau này có đổi ý hay không?" Uông Băng Yến rõ ràng không đồng ý.

"Nó có đổi ý hay không tôi không biết, thế nhưng tôi biết nếu tôi không ký chắc chắn sẽ ngồi tù. Chẳng lẽ bà muốn nhìn tôi ngồi tù?" Triển Hồng Đồ âm trầm liếc Triển Hồng Anh, nói xong mở nắp bút, ký tên mình xuống. Tuy chỉ để lại 2% cho bản thân là quá ít, thế nhưng. . . ít nhất. . . cuộc sống của lão không có vấn đề. Nhưng nếu như không ký, vậy chắc chắn không có sau này. Ông ta đã hơn năm mươi tuổi, nếu thật sự ở trong tù hơn mười năm, vậy sau này có thể sống tiếp không?

"Ấn vân tay lên tên." Triển Hồng Anh cong ngón trỏ gõ lên chỗ Triển Hồng Đồ vừa ký.

Triển Hồng Đồ ấn vân tay, Uông Băng Yến vừa tức vừa vội nhưng không còn cách nào, ai biết lúc này Triển Dực Ninh từ trên tầng đi xuống, chứng kiến Triển Hồng Anh cầm trong tay vặn kiện cha ả vừa ấn vân tay, không suy nghĩ chạy xuống muốn đoạt lấy. Triển Dực Ninh có thể nhanh hơn Triển Hồng Anh sao? Cô ta nhào hụt suýt chút nữa ngã ra.

Triển Dực Ninh không dám tin nhìn Triển Hồng Đồ, "Ba, ngài không ký thật đó chứ? Ngài điên rồi hay sao? Không có số cổ phần này về sau chúng ta sống thế nào? Lấy cái gì đối phó Triển Dực Phi!"

Triển Hồng Đồ vẫn giữ câu nói kia, "Chẳng lẽ muốn ta ngồi tù? Đồ con gái lòng dạ ác độc!"

Triển Dực Ninh run rẩy nói, "Ngài đừng nói rằng đã đem toàn bộ cổ phần công ty đều chuyển cho Triển Dực Phi chứ."

"25%" Uông Băng Yến trả lời.

"A!" Trong nháy mắt Triển Dực Ninh thét một tiếng chói tai, "Sao cha có thể làm như vậy! Không phải chỉ là tám năm, mười năm tù thôi sao! Ngài từng này tuổi đã hưởng đủ những ngày tháng hạnh phúc rồi, không thể vì tôi suy nghĩ sao? Sao có thể mất nhiều tiền như vậy! Không được!" Kêu xong cô ta đột nhiên nhìn về phía Triển Hồng Anh, "Triển Hồng Anh, con tiện nhân này! Đều là mày, có mày là không có chuyện tốt! Tao liều mạng với mày!"

Triển Hồng Anh nghiêng người, lúc này cửa nhà bị đẩy ra, hai cảnh sát đi vào không chế Triển Dực Ninh.

"Cô ta tập kích quân nhân, mang đi." Triển Hồng Anh nói xong, xoay người rời đi.

"Các người buông ra! Buông ra!" Triển Dực Ninh hiện giờ biết sợ, lớn tiếng kêu, "Ba mẹ, hai người mau giúp con nói chuyện!"

Uông Băng Yến đau lòng, nhưng bà ta không cản được, mà ánh mắt Triển Hồng Đồ chỉ biến hóa một chút, người ông ta chưa từng di chuyển.

Giọng Triển Dực Ninh lớn như vậy, Diệp Hàn Anh ở tầng hai cũng có thể nghe được, thế nhưng đến khi cảnh sát mang Triển Dực Ninh đi rồi hắn mới từ tầng hai đi xuống.

Triển Hồng Đồ cùng Uông Băng Yến cũng không ngốc, sao có thể không biết chút chiêu trò này của Diệp Hàn Anh? Nhưng lúc này đang ở nhà người ta, Uông Băng Yến không thể nhiều lời, không có tác dụng.

Uông Băng Yến không biết lúc này Diệp Hàn Anh đang nghĩ tới khả năng hủy hôn ước với Triển Dực Ninh, bởi vì lúc đầu hắn cho là có lão Vu giúp đỡ, dù thế nào cũng có thể ép được Triển Dực Phi, không ngờ nửa đường nhảy ra một Triển Hồng Anh. Lần này Triển Hồng Anh đột nhiên chìa một chân ngáng đường, ngoài ra Triển Hồng Đồ còn lòi ra vụ án cũ! Hắn cho rằng miếng thịt trên tay có vẻ không ổn nữa rồi. May mắn hắn có đường lui, chưa từng nói mình quen lão Vu mà thông qua người khác để Triển Hồng Đồ biết có người như lão Vu.

* * * * *

Ban đầu cổ phần của Triển Dực Phi tại công ty là 19,3%; thế nhưng sau khi chuyển cho Lâm Ngọc Đồng 3% chỉ còn lại 16,3%; như vậy thế nào cũng thấy quá ít. Nhưng bây giờ có thể lấy 25% cổ phần từ trong tay Triển Hồng Đồ liền thành hơn 40%, giá trị con người tăng vọt, trong lúc nhất thời xuất hiện hình ảnh trên khắp các trang tin tức về kinh tế, tài chính.

Phần lớn các kênh đều đưa tin Triển Hồng Đồ lớn tuổi muốn nghỉ hưu sớm cho nên mới nhường đường cho đứa con trai năng lực xuất chúng của ông ta. Nhưng chỉ có đương sự mới biết là xảy ra chuyện gì. Nói chung hiện giờ Triển Hồng Đồ là có khổ không nói được. Lão cùng Uông Băng Yến vẫn chuyền tới căn nhà bên khu Hải Lan, diện tích vào khoảng 200m2, đối với người bình thường chắc chắn là một căn nhà lớn, nhưng đối với bọn họ thì không khác gì căn nhà lá của dân nghèo. Đây là căn nhà năm đó Uông Băng Yến mua muốn tặng cho một thầy giáo của Triển Dực Ninh, sau đó vì vài nguyên nhân cho nên giữ lại không tặng. Đương nhiên bọn họ không chỉ có vài món bất động sản này, chỉ là không phải ở thành phố B này mà thôi.

Dù sao lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, muốn nói bây giờ Triển Hồng Đồ nghèo kiết xác thì không phải, thế nhưng so với trước kia thì đương nhiên không cách nào so được. Trước đây Uông Băng Yến cùng Triển Dực Ninh muốn đổi xe lão sẽ đổi cho, mua một cái túi chắc chắn không dưới hai trăm ngàn, nhưng bây giờ không thể như vậy nữa. Triển Hồng Đồ không thể cho bọn họ tiền như trước cho nên một vài cuộc hẹn xa xỉ bọn họ không thể tham gia, những phu nhân, tiểu thư thế gia ngày xưa bị hai mẹ con bà ta coi thường chỉ cần thấy hai người sẽ châm chọc khiêu khích.

(1 cái túi xách 200,000RMB * 3300VND= 660,000,000. Bảo sao bà thím này ôm chặt đùi không buông =;;=.)

Uông Băng Yến cùng Triển Dực Ninh một thời gian dài vẫn chưa ra khỏi cửa, đặc biệt Triển Dực Ninh bởi vì trong khoảng tời gian bị cảnh sát đưa đi Diệp Hàn Anh không nghĩ cách cứu ả, nên cô ta chạy tới chỗ làm việc của Diệp Hàn Anh làm loạn, sau đó bị Diệp gia từ hôn, điều này khiến hai mẹ con nhà này co đầu rút cổ một trận.

Muốn nói tức giận, bất luận là Triển Hồng Đồ hay Uông Băng Yến, hay là Triển Dực Ninh trong lòng đều tức giận, nhưng nhược điểm nằm trong tay người ta, bọn họ không dám làm gì, tuy là chịu thiệt cũng chỉ có thể cắn răng chịu nhục.

Thời gian cứ như vậy trôi qua tới cuối tháng ba, hoa trong sân nhà cũ Triển gia đều thay hết rồi, Lâm Ngọc Đồng cùng Triển Dực Phi có một khoảng thời gian dài an nhàn. Lâm Ngọc Đồng không có chuyện gì làm liền mang Đại Khoản đi dạo trong sân nhà, còn hai người cha của nó dường như rất bận rộn có lúc chạy tới có lúc không.

Từ khi Triển Dực Phi biết Đại Khoản có công tìm kiếm Lâm Ngọc Đồng, đãi ngộ của Đại Khoản lập tức như thuyền lên theo nước, Triển Dực Phi chẳng những cho người mua nhiều đồ chơi cho nó, mỗi ngày mua đồ ăn ngon cùng cung cấp một cái nhà sang trọng. Hiện tại lông của Đại Khoản bóng mượt hơn nhiều so với trước đây, ánh nắng chiếu vào còn phản quang.

Cao Văn Lượng rất thích bộ lông của Đại Khoản, Lâm Ngọc Đồng cũng rất thích. Thế nhưng mấy ngày gần đây Lâm Ngọc Đồng vừa nhìn thấy lông của Đại Khoản liền đen mặt, còn nguyên nhân là gì thì đánh chết Lâm Ngọc Đồng cũng không muốn nhắc tới.

Cậu cảm thấy bây giờ mình đang gặp quả báo.

Nhớ đến ngày đó sau khi Triển Dực Phi giải phẫu xong, cậu luôn chê cười Triển Dực Phi biến thành cọp giấy không lông, kết quả hiện giờ lông lão hổ mọc ra, hơn nữa còn đang ở giai đoạn bắt đầu mọc lại, không dài lắm thế nhưng đâm người rất đau. Vì vậy lúc hai thanh niên tinh lực tràn đầy chỉ muốn cá nước thân mật sau thời gian dài không làm chuyện đó thì kết quả cậu trả giá thê thảm!

Lông mao nơi đó của Triển Dực Phi cứng hơn người khác, Lâm Ngọc Đồng chỉ có thể nói hiện giờ trời vừa tối cậu có bao nhiêu nỗi khổ không thể nói.

Buổi tối yên tĩnh hơn, rõ ràng là thời điểm tốt để có linh cảm viết truyện, nhưng Lâm Ngọc Đồng không mong trời nhanh tối.

Triển Dực Phi thấy cậu lại cầm ra dầu bôi trơn. . .

Lâm Ngọc Đồng ôm chăn tránh đi, "Họ Triển, em đã nói với anh rồi! Chắc chắn không được!"

Triển Dực Phi sớm cởi quần, nào có đạo lý không tiếp tục? Anh búng tr*m một cái, "Em nhìn xem, nó đã thế này làm sao có thể không tiếp được?"

Đối với khả năng ăn nói xuyên tạc của Triển Dực Phi Lâm Ngọc Đồng cũng đã hiểu rõ, "Là em không dám! Đâm mông đau, ít nhất mọc thêm 2cm nữa rồi nói tiếp!"

Hai ngày này cái mông đáng thương của cậu bị lông của hổ giấy đâm đau thành cái rổ đầy lỗ rồi!

Triển Dực Phi cười cười vỗ mông Lâm Ngọc Đồng một cái, "Ai bảo trước đó em cười anh? Hiện giờ đương nhiên để em ghi nhớ. Nhanh một chút, đừng ép anh đánh em."

Lâm Ngọc Đồng sống chết ôm chăn không buông, cuối cùng Triển Dực Phi không thể làm gì khác nhào tới, trước dùng ngón tay trêu chọc dục vọng của cậu, sau đó cầm người anh em đi vào hưởng thụ nơi ấm áp kia.

Lâm Ngọc Đồng phải thừa nhận lúc Triển Dực Phi vừa tiến vào không chuyển động, cậu thật sự có cảm giác thỏa mãn không tên, thế nhưng di chuyển xong cậu liền cảm thấy tất cả cái châm đều đâm vào sau mông!

Vì vậy không quá hai phút, trong phòng ngủ lớn nhất của Triển gia xuất hiện một màn như sau, Lâm Ngọc Đồng một mực bò về phía trước như muốn tránh cái gì, mà Triển Dực Phi phía sau vững vàng giữ eo hông cậu nói thế nào cũng không chịu thả người, đồng thời thắt lưng như gắn công tơ chạy bằng điện, liên tục đâm về phía trước không biết mệt.

Cuối cùng Lâm Ngọc Đồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net