Chương 49: Trừng Quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49:

Trans & edit: Gấu

Đậu Địa Chủ Hứa Nặc vẫn muốn tìm cơ hội gặp Lâm Ngọc Đồng một lần, thứ nhất là muốn thỉnh giáo Lâm Ngọc Đồng một chút, làm sao có thể luyện gõ chữ nhanh, bởi vì hắn nghe nói tốc độ gõ chữ của Lâm Ngọc Đồng không phải nhanh bình thường, thứ hai hắn muốn hỏi Lâm Ngọc Đồng một vài vấn đề về kỹ năng sáng tác. Tuy ở Kim Phàm hắn có một chút thành tựu, nhưng vẫn kém hơn Lâm Ngọc Đồng, trước mặt nhờ vả một chút có lẽ sẽ mở mang kiến thức.

Lâm Ngọc Đồng cũng dự định ra ngoài một thời gian, mọi chuyện giải quyết xong, cậu đi chơi với Hứa Nặc vài ngày cũng không tồi, nếu như về nhà cha mẹ chắc chắn sẽ bị kéo về, đợi Triển Dực Phi đến bắt người về không bằng cậu đi xa một chút.

Khu nhà Hứa Nặc ở trong nước không quá nổi danh, thế nhưng cũng có vài địa điểm du lịch, hơn nữa mùa này qua bên kia vừa lúc khí hậu tốt.

Cùng Hứa Nặc hẹn thời gian xong, Lâm Ngọc Đồng lớn giọng gọi, "Cao Văn Lượng, cậu đang ở đâu vậy?"

Cao Văn Lượng cầm một túi hạt dẻ cười, mang theo Đại Khoản đi từ tầng hai xuống, "Làm sao?"

"Tôi muốn ra ngoài chơi, tới chỗ của một người bạn. Cậu ta cũng là người tiếu thuyết gia, chính là tác giả bộ <Hải Thần chi nhận>, gọi là 'Đậu Địa Chủ', cậu biết chứ? Hai ngày trước tôi còn đề cử mấy bộ truyện của cậu ta cho Hạng ca."

"Có biết, cậu ta cũng ở thành phố này sao?"

"Không, tôi muốn tới thành phố K, cậu đi không?" Một mình cậu ra ngoài nếu như có chuyện thật sự là không nên, vì vậy cậu không có ý định lén trốn đi.

"Đi ra ngoài dạo chơi không phải không được, thế nhưng về sau cậu cũng nên gọi tôi một tiếng 'anh', tốt xấu gì tôi cũng lớn hơn cậu vài tuổi đấy, tại sao lão Hạng cùng Sở Thiên Dật đều được cậu gọi một tiếng 'anh', đến lượt tôi thì kêu thẳng tên họ?"

"Chính vì coi cậu như bạn bè, nhưng cậu muốn tôi đổi cách xưng hô cũng được."

Gọi một tiếng 'anh' đương nhiên là đừng có mơ. Cao Văn Lượng cũng chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, còn chưa lớn bằng cậu đời trước đâu, gọi lão Hạng và Sở Thiên Dật là 'anh' bởi vì đời trước hay đời này cậu đều không lớn hơn họ.

"Đổi thành cái gì?" Cao Văn Lượng tò mò hỏi.

". . . Mẹ của Đại Khoản thì sao?"

"Lượn đi!" Cao Văn Lượng vừa nói xong, Đại Khoản nghe thấy tên nó chạy vội vào, sủa một tiếng rồi nhảy lên người y.

Lâm Ngọc Đồng cười đến đau ruột, sau khi ăn xong thì chuẩn bị đồ đạc. Cao Văn Lượng thấy cũng dọn đồ theo, thứ nhất y có trách nhiệm bảo vệ Lâm Ngọc Đồng, thứ hai y cũng muốn thử cảm nhận một chút cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.

Từ lần cứu Lâm Ngọc Đồng từ trong tay nhóm người lão Vu, y cùng Hạng Quân chưa từng xa nhau quá một ngày, y muốn biết cả hai xa nhau thời gian dài Hạng Quân có chủ động gọi điện hay không.

Hai người lặng lẽ lái xe ra cửa, Lâm Ngọc Đồng trước đó để lại tờ giấy nói bản thân muốn rời nhà đi chơi, đồng thời ghi rõ mục đích ra ngoài cùng thời gian trở về dự kiến.

Sắp tới tiết thanh minh rồi, Lâm Ngọc Đồng vẫn nhớ cần phải đi tảo mộ mẹ Triển Dực Phi, vì vậy nhiều nhất năm ngày sau cậu sẽ quay về.

Triển Dực Phi tan làm trở về thấy tờ giấy kia cũng không thể đuổi theo, chỉ dặn dò Lâm Ngọc Đồng chơi vui cũng chớ quên chú ý an toàn, thuận tiện nói cho cậu biết lễ phục dùng trong ngày kết hôn đã thiết kế xong, hôm nay anh xem ảnh, rất nhiều kiểu dáng khác nhau, chờ Lâm Ngọc Đồng quay về chọn lựa. Ngoài ra anh còn nói bóng gió không muốn cậu chơi quá lâu!

Lâm Ngọc Đồng đáp lại hai câu rồi dặn Triển Dực Phi, "Trong khoảng thời gian em không ở nhà, anh cố gắng nuôi bộ lông dài ra, biết không?"

"Em vẫn giữ chuyện này không buông đúng không?" Triển Dực Phi giả vờ tức giận.

"Ừ, đúng vậy, làm sao? Anh nhớ đừng quá mệt mỏi." Lâm Ngọc Đồng nói xong trực tiếp tắt máy, nhìn sang thấy rõ ánh mắt khinh bỉ của Cao Văn Lượng.

"Cậu nghĩ trực tiếp lái xe hay ngồi tàu thuận tiện hơn? Nếu bạn cậu có xe thì chúng ta ngồi tàu cũng được, không nhất thiết tự mình lái xe."

Cao Văn Lượng cảm thấy Lâm Ngọc Đồng không phải kiểu người khó chiều, hai người ngồi tàu đi là được, không sợ tới nơi xa lạ sẽ bị luống cuống.

"Đó là cậu không biết Dực Phi rất coi trọng lần đầu tiên. Lần đầu ngồi tàu đi xa tôi vẫn nên để lại cho anh ấy." Lâm Ngọc Đồng không chút xấu hổ nói ra thói quen kì lạ của Triển Dực Phi, thật nhiều chuyện hai người chưa làm cùng nhau cậu đều vô thức giữ lại, sau đó cùng nhau thực hiện để lưu lại chút hồi ức.

"Tôi phục rồi, cậu đừng nói với tôi là lần đầu hai người làm chuyện đó còn để khăn tay dưới mông đó chứ!"

[Giống như lần đầu của phụ nữ trong cổ đại, hay có khăn bên dưới để kiểm tra trinh tiết ;;^;;]

"Im đi! Anh đừng có đùa, làm sao có thể như vậy?" Lâm Ngọc Đồng suýt chút nữa đem xe đâm vào thùng rác. Cao Văn Lượng là kẻ có sao nói vậy cậu có biết, nhưng nói thẳng khiến người khác không nói được câu nào vẫn là lần đầu tiên, thực sự bị cậu ta chọc cho đau đầu.

Cao Văn Lượng nhìn vẻ mặt quẫn bách của Lâm Ngọc Đồng, cười đến vô tâm vô phế, sau hai người đi qua một quảng trường, cuối cùng cũng biết đường đi tiếp.

Hai người tìm một khách sạn có uy tín, quyết định thuê phòng rồi hẹn Hức Nặc chờ ở bên ngoài sảnh khách sạn.

"Cậu không sợ chút nữa gặp phải một tên sở khanh sao?" Cao Văn Lượng rảnh tới buồn chán, lại bắt đầu ba hoa.

"Gặp phải thì cũng có cậu ra tay, tôi sợ cái gì? Hơn nữa cậu ta biết tôi kết hôn rồi." Trong lòng Lâm Ngọc Đồng nghĩ tới đời trước Đậu Địa Chủ là một người độc miệng nhưng có khuôn mặt thanh tú, dù vậy vẫn là một người đáng tin, cho nên không có khả năng là kẻ hèn mọn hoặc sẽ sợ bị lừa.

"Ai dám xuống tay với tôi thì vẫn còn Hạng ca của cậu tứ chi đầy đủ." Cao Văn Lượng nói như kẻ có 258 vạn, đúng lúc thấy ngoài cửa có một người đeo kính đi vào, liền hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Là người kia à?"

[Trong trò mạt chược của Trung Quốc nếu bạn được 258 vạn thì sẽ ù và thắng, sau này người ta nói hai năm tám vạn ám chỉ vui sướng, hạnh phúc như khi ù bài. Bạn Cao ẩn dụ ý ai dám đánh bạn ý thì Hạng ca sẽ không bỏ qua cho người đó.]

"Đúng rồi, chính là cậu ta." Lâm Ngọc Đồng đứng dậy, "Địa Chủ, bên này."

Hứa Nặc vội vàng qua đây, rõ ràng trời không nóng nhưng cậu ta đầy đầu mồ hôi, cậu ta ngờ hoặc vươn tay, "Đồng Tử? Tôi nói thật, không ngờ cậu trẻ như vậy!"

Không phải đã kết hôn sao? Thế nào vẻ ngoài trông như học sinh sinh viên?

"Năm nay tôi hai mươi mốt tuổi."

"Con bà nó, cậu thật sự kết hôn sớm?" Hứa Nặc quan sát cậu và Cao Văn Lượng, "Vậy vị này là nửa kia của cậu sao?" Trước khi tới đây Lâm Ngọc Đồng đã nói qua muốn dẫn bạn đi cùng.

"Không phải, đây là một người bạn của tôi, Cao Văn Lượng."

"Chào cậu." Cao Văn Lượng vươn tay, cùng Hứa Nặc bắt tay. Y phát hiện người tên Hứa Nặc này mang lại cảm giác giống tên Diệp Hàn Anh, đeo kính, thoạt nhìn giống như thư sinh nhưng thật ra là khoác lên một chiếc mặt nạ. . . Khác biệt ở chỗ Diệp Hàn Anh là loài rắn, còn tên nhóc này giống thỏ, có chút gian xảo nhưng không bị hư hỏng, đặc biệt cái kính đen khiến chút giảo hoạt trong mắt cậu ta được che hơn nửa, nhìn qua là một người ngây ngô.

"Xin chào, rất hân hạnh được gặp anh, có thể giống Đồng Tử gọi tôi là Địa Chủ hoặc Hứa Nặc đều được." Hứa Nặc chỉ tay về phía cửa, "Hai người chắc chưa ăn cơm đi? Đi thôi, tôi dẫn hai người đi ăn vài món địa phương đặc biệt."

Đời trước Lâm Ngọc Đồng cùng Hứa Nặc gặp nhau không phải ở đây, cho nên nơi này có món nào ngon cậu không biết rõ. Cậu cùng Cao Văn Lượng không chút khách khí lên xe Hứa Nặc, cùng đi thưởng thức đồ ngon.

Nhớ tới lần trước Cao Văn Lượng điên cuồng ăn đậu hũ thúi, Lâm Ngọc Đồng đột nhiên cảm thấy trứng đau, thế nhưng ngàn vạn lần cậu không nghĩ tới có chuyện còn thốn hơn ở phía sau, không ngờ khẩu vị của Hứa Nặc và Cao Văn Lượng giống nhau, cùng nhau ăn đậu phụ thúi ! ! !

Cái này khiến Lâm Ngọc Đồng cảm thấy ngạt thở. . .

Rõ ràng nói đi ăn ẩm thực địa phương cơ mà?!

Hứa Nặc không khách khí nói, "Đây chính là một trong những món ăn đặc trưng của ẩm thực nơi đây, cách làm món này ở đây không giống chỗ khác."

Cao Văn Lượng gật đầu, "Cay đủ vị, nước tương không giống ở chỗ chúng tôi, chúng tôi bên kia dùng rượu làm nguyên liệu."

Lâm Ngọc Đồng không chịu nổi dịch ghế ra, Hứa Nặc giúp cậu gọi vài món khác, có bánh ngọc lan hấp, thịt lợn xào lăn cùng hoa lan, uống trà cũng là trà hoa ngọc lan, có người nói đây là điều đặc biệt ở đây, tất cả đều dùng hoa ngọc lan mới hái chế tạo thành nguyên liệu. Những món này mùi vị rất thơm, hương vị ăn vào không tồi, cuối cũng là thứ an ủi khứu giác yếu ớt của Lâm Ngọc Đồng.

Thời điểm trả tiền Hứa Nặc nói, "Lần này hai người tới đột ngột nếu không. . . Tôi có thể hỏi thăm trước xem nơi nào có món ngon. Bình thường tôi đều ở nhà rất ít ra ngoài, cũng không quá thích đi thử món lạ, vì vậy ăn tiệm nào đều thành khách quen, trừ khi nơi đó đồ không ngon hoặc đóng cửa, nếu không. . . sẽ không đổi chỗ. Đợi ngày mai tôi mang em họ đi cùng, để nó dẫn chúng ta đi."

Lâm Ngọc Đồng đáp, "Làm phiền cậu rồi."

Hứa Nặc phất tay, "Ở trên mạng hiếm khi quen được người cùng sở thích, khách sáo quá."

Bởi vì Hứa Nặc còn bận sáng tác cho nên Lâm Ngọc Đồng không ở lại lâu, hẹn xong ngày hôm sau gặp lại liền rời đi. Chủ yếu là Lâm Ngọc Đồng viết một giờ là ra số lượng tương đối, Hứa Nặc lại không thể viết ban ngày, Lâm Ngọc Đồng không đành lòng chiếm dụng quá nhiều thời gian của người ta.

Trở về khách sạn đã gần chín giờ tối, Lâm Ngọc Đồng nhìn thời gian vẫn sớm liền đi gõ chữ một lúc. Bây giờ tốc độ đánh máy của cậu không tồi, một giờ gõ được năm nghìn chữ, một ngày chuyên tâm bốn giờ đồng hồ có thể gõ được hai vạn chữ, lâu hơn có thể gõ được ba, bốn vạn chữ. Thời gian đào hố mới tới bây giờ là không lâu, mỗi ngày cậu chỉ đánh năm nghìn chữ, nhưng cậu muốn dự trữ nhiều hơn, đợi đến khi kết hôn mỗi ngày có dư hai ba vạn, tiện cho thời gian tuần trăng mật không cần sáng tác, tập trung làm bạn với Triển Dực Phi.

Lâm Ngọc Đồng viết tới hai mươi ba giờ ba mươi phút thì lên giường nằm, thật không biết Đậu Địa Chủ bên kia vì ngày mai đi chơi mà bây giờ vẫn đang nỗ lực gõ từng chữ.

Vì vậy tình cảnh này của Đậu Địa Chủ có bao nhiều đả kích. . .

Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Đồng chuẩn bị xong cùng Cao Văn Lượng ra ngoài, đi tới địa điểm hẹn trước với Đậu Địa Chủ- núi Du Lăng. Ở đây ngọn núi này khá nổi tiếng, hiện tại có thể thấy hoa đào phủ khắp nơi, một cơn gió thổi qua khiến cánh hoa đào nhẹ bay như tiên tử xuống trần, đem mặt đất phủ thành màu hồng nhạt. Sau khi Lâm Ngọc Đồng xuống xe lấy máy ảnh ra chụp, cậu luôn cảm thấy cảnh thiên nhiên như vậy rất dễ thôi thúc linh cảm của người ta.

Vì đang là sáng sớm nên không có nhiều người lên núi, Lâm Ngọc Đồng cùng Cao Văn Lượng mỗi người đeo một túi du lịch, đến trước tấm bia đá đã hẹn thì ngừng lại. Xung quanh chỗ cậu đứng không có nhiều hoa, thế nhưng có không ít tảng đá có thể ngồi xuống nghỉ ngơi. Mặt đá có chút lạnh, Lâm Ngọc Đồng ngồi trong chốc lát cảm thấy cái mông sắp bị đông lạnh liền đứng lên tiếp tục chụp ảnh. Máy ảnh khẽ nghiêng, ngắm ngay chân núi chụp lấy, lúc này cậu nhìn thấy Đậu Địa Chủ hì hụi leo lên, còn cách hai người một khoảng nhất định.

"Không biết người bạn này có ý gì với cậu không? Hẹn ở nơi phong cảnh lãng mạn như vậy. Nếu chuyện này để Dực Phi biết, khẳng định sẽ nổi máu ghen." Cao Văn Lượng cười nói.

"Cậu không nói đương nhiên anh ấy không biết. Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên nói, nếu không. . . Người anh ấy ghen rất có thể là cậu." Ở xa có thể không gặp được, nhưng Cao Văn Lượng ngay bên cạnh, rất có khả năng nằm không cũng trúng đạn đi?
"Vậy tôi càng nên nói. Cậu không biết, trước đây tôi vẫn cho là lão Hạng thích Dực Phi nên vờ như không thấy tôi sao, do đó có một thời gian dài tôi nhìn người đàn ông của cậu rất không vừa mắt."

". . . Ngay từ đầu tôi cũng cho là Hạng ca thích Dực Phi." Lâm Ngọc Đồng nói, không biết thế nào đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp Hạng Quân. Ngay lúc đó Hạng Quân thật sự có chút phòng bị cậu, chỉ là loại phòng bị này không biết phai nhạt đi từ lúc nào, hơn nữa còn biến thành quan hệ không tồi, cậu đã quên mất chuyện này. Thế nhưng bây giờ nhớ lại vẫn sẽ cảm thấy có chút kì lạ.

Dường như Cao Văn Lượng cũng nghĩ đến cái gì, một lúc lâu không nói chuyện.

Hứa Nặc cuối cùng cũng tới, người em họ hắn nói sẽ mang theo hôm qua không thấy. Hắn chỉ tay lên trên nói, "Có muốn đi lên thêm một đoạn nữa không? Bên trên có một ngôi chùa Du Lăng, không ít người tới thắp hương bái Phật, nghe nói rất linh."

"Đi." Lời này là Cao Văn Lượng nói. Vừa nghe nói rất linh, y cũng muốn đi lên thắp nén hương. Chủ yếu là do gần đây Hạng Quân đi gặp bác sĩ tâm lý, chuyện Hạng Quân ở trên giường không được không phải do tố chất thân thể, nguyên nhân do tâm lý dẫn tới, cho nên y thật sự hi vọng Bồ Tát có thể hiển linh thành toàn.

"Địa Chủ, cậu đã dự trữ xong chưa?" Lâm Ngọc Đồng hỏi. Lúc trước hẹn nhau cậu ta đã nói chắc chắn đi ra ngoài chơi nhưng cần phải giải quyết xong phần truyện dự trữ.

"Hôm nay sẽ update phần dữ trữ, đêm nay trở về viết tiếp cho ngày mai." Hứa Nặc vừa nhắc tới chuyện này vẻ mặt tức khắc đau khổ, "Hôm nay tôi nhất định cầu Bồ Tát khiến tốc độ gõ bàn phím nhanh hơn mới được."

"Tốc độ gõ nhanh cũng không hơn nhiều, chủ yếu vẫn nên để tư duy sáng tạo uyển chuyển, nếu không. . . Đầu cậu nghĩ một câu, tay cậu cũng không thể gõ nhanh được hai câu."

"Có đạo lý. Vậy còn cậu? Cậu muốn cầu cái gì?"

"Cầu người một nhà khỏe mạnh an khang." Lâm Ngọc Đồng dứt lời, mấy vị khách du lịch bắt đầu hướng vào trong chùa dâng hương, bọn họ cũng theo dòng người đi vào. Trong chùa có ba vị Bồ Tát, Lâm Ngọc Đồng vừa nhìn tất cả mọi người đang xếp hàng, cũng không vội vàng muốn đi dâng hương luôn. Ngược lại cậu đi xung quanh ngắm cảnh. Cậu nhìn Cao Văn Lượng đang ở góc bên kia mua nhang của một dì, Hứa Nặc thì theo dõi một chuỗi vòng tay của ông lão bán hàng. Vì vậy cậu quyết định hướng nơi ít người đi tới.

"Trừng Quan. . ." Lúc này Lâm Ngọc Đồng đột nhiên nghe được một giọng nói già nua vang lên. Cậu tò mò nhìn sang, chỉ thấy phương trượng gọi một vị học trò lại. Đệ tử này vô cùng cao lớn, mơ hồ mang lại cảm giác quen thuộc, Lâm Ngọc Đồng không thể nói rõ.

"Con đi gọi Vân Tâm đến đây." Phương trượng nói.

"Vâng, sư phụ." Người tên Trừng Quan lúc này xoay người lại. Lâm Ngọc Đồng nhìn ông ta một cái, nhất thời sợ đến lùi lại một bước.

"Chú, chú hai?"

Cre: Unienthattieuwordpress.

Bánh hoa ngọc lan hấp

Thịt lợn xào lăn cùng hoa lan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net