Chương 52: Hối hận đã muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 52:Hối hận đã muộn

Trans & edit: Gấu

Như lời bác sĩ nói, ba tiếng sau Lâm Ngọc Phi tỉnh lại, chỉ là chỗ nào cũng đau, trên mặt nhiều chỗ ứ đọng máu, cố gắng lắm mới có thể mở mắt, nói chuyện càng mất sức. Hơn nữa sau khi phẫu thuật cũng mệt mỏi, cậu nhóc mở mắt không lâu liền ngủ tiếp.

Lâm Ngọc Đồng nhìn em trai như vậy, còn mẹ thì ngồi khóc, hận không thể để tên Trang Dũng kia mãi mãi không tỉnh lại. Mẹ kiếp, một tên tai họa, sống chắc chắn sẽ là một kẻ không an phận trong xã hội, sâu mọt lãng phí tài nguyên quốc gia.

Trần Tố Ninh đã đến từ một giờ trước, lúc này hai mắt bà khóc sưng đỏ. Mấy đứa nhóc nhà bà đều có chút bướng bỉnh, nhưng từ nhỏ đến lớn hầu như chưa từng để mấy đứa làm chuyện gì trái lương tâm, vẫn luôn yên bình, bây giờ con trai út lại bị người đánh thành như vậy, chuyện này làm sao bà có thể nuốt trôi?

"Ta mặc kệ, lần này thế nào cũng phải tố cáo bọn họ. Chuyện này quá đáng lắm rồi, nhất định là một đám lưu manh!" Trấn Tố Ninh ở ngoài phòng bệnh nhìn vào, nắm tay chồng, "Chi Tùng, anh nói xem Tiểu Phi bị như vậy làm sao có thể thi cử nữa."

"Đừng nói trước chuyện đó, chỉ cần nó nhanh khôi phục so với cái gì đều quan trọng hơn." Lâm Chi Tùng thở dài, nhìn Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi vẫn còn ở đây, nói, "Đồng Đồng, nếu không con cùng Dực Phi về trước đi, đã muộn thế này, các con cũng phải nghỉ ngơi, không cần nhiều người ở đây."

"Ba, không cần, ngày mai Dực Phi không đi làm, thời gian của con cũng nhiều, nếu không ba mẹ về nghỉ trước, hai người bay về cũng chưa ăn cơm, về nhà để dì Lưu làm chút đồ ăn cho hai người, sáng sớm ngày mai đến thay ca cho tụi con."

"Ta làm sao có thể nuốt trôi." Trần Tố Ninh lại muốn khóc.

"Mẹ, trước mẹ chờ một chút. Con là suy nghĩ mấy ngày tới Tiểu Phi cũng cần tắm rửa gì đó. Dù sao nó phải ở bệnh viện mười ngày nửa tháng, cũng sẽ buồn chán, mẹ mang máy tính xách tay của nó tới, chờ nó tỉnh có thứ tiêu khiển, mẹ còn không hiểu tính cách nhóc con này sao? Trừ lúc ngủ thì nhất định phải có chuyện để làm, nếu không sẽ sợ lông trên người mọc dài."

"Đồng Đồng nói đúng đó, thế nào cũng cần mang quần áo để đổi cho Tiểu Phi, sáng sớm mai tới đổi ca cho bọn nhỏ. Em ấy, đừng cố chấp nữa, vạn nhất sốt ruột đến cáu giận rồi ốm ra đấy, còn không phải sẽ thêm phiền cho Đồng Đồng sao? Nhanh, đi thôi." Lâm Chi Tùng kéo Trần Tố Ninh, đi tới vỗ vai Triển Dực Phi, "Dực Phi cực khổ rồi."

"Ba nói vậy quá khách khí rồi. Ba mẹ đi đường cẩn thận." Triển Dực Phi dứt lời, tiễn hai người một đoạn đường, phía sau đương nhiên sẽ có người đưa hai vợ chồng Lâm Chi Tùng đi.

"Đang nghĩ gì?" Triển Dực Phi trở về, nhìn Lâm Ngọc Đồng đang thẫn thờ trên ghế, không khỏi lên tiếng hỏi.

"Đang nghĩ tên Trang Hải kia từ bỏ ý đồ rồi sao?" Em trai cậu phẫu thuật xong tới giờ đã qua hơn một giờ, tên nhóc Trang Dũng kia mới phẫu thuật xong, nghe nói chấn động não, nhiều chỗ gãy xương và phần mềm bị bầm tím có trật tự, xương sườn bị gãy thiếu chút nữa ghim vào phổi, còn gãy ba cái răng.

"Không muốn cũng phải từ bỏ." Triển Dực Phi cởi áo khoác rồi choàng lên người Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Cao sẽ lo mọi chuyện, trong khoảng thời gian này có thể thu thập chứng cứ. Tên nhóc Trang Dũng đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự, xuất viện xong có thể xử vài năm. Mấy năm này nó có thể đi ra hay không. . . Vậy phải nhìn biểu hiện của nó. Em ngủ một lát đi, hai ngày tới Tiểu Phi không nên hoạt động, chúng ta tạm chịu vài ngày, hai ngày nữa vết thương ổn định chúng ta chuyển viện, không cần ở đây nữa."

"Được." Nơi này ngay cả một cái giường cho người nhà nghỉ ngơi cũng không có, quá nhiều bệnh nhân. Ban đầu là do chỗ này gần địa điểm xảy ra chuyện nên mới tới, cũng tính toán sau này không tiếp tục ở bệnh viện này.

Thuốc giảm đau vẫn còn tác dụng nên suốt đêm Lâm Ngọc Phi không có vấn đề gì, ngủ thẳng đến năm giờ rưỡi sáng sớm hôm sau tỉnh dậy. Thế nhưng khi đó ngoài đồ bảo hộ thì trong phòng bệnh chỉ có mình nhóc, suy nghĩ một lúc lâu cậu nhóc mới phản ứng được tại sao bản thân sẽ ở nơi này. Cậu nhóc lớn như vậy nhưng chưa từng nhập viện!

Thỉnh thoảng Lâm Ngọc Đồng sẽ cách cửa kính theo dõi tình trạng trong phòng bệnh, vì vậy khi Lâm Ngọc Phi tỉnh dậy không lâu cậu liền phát hiện, đồng thời thông báo cho bác sĩ và y tá. Được y tá hỗ trợ mặc đồ vô trùng rồi vào phòng bệnh, cuối cùng đã có thể nói chuyện hai câu với em trai.

Sợ Lâm Ngọc Phi bối rối, biết em trai nói chuyện mất sức, Lâm Ngọc Đồng không chờ cậu nhóc mở miệng liền đem tình trạng của Trang Dũng và hai người bạn học nói rõ, cũng nhắc chuyện ba mẹ đã tới đây.

Hiện tại Lâm Ngọc Phi bắt đầu cảm nhận được đau đớn của vết thương trên người, nhưng sự chú ý của cậu nhóc không phải ở những thứ này, càng không ở vài chuyện anh nhóc nói. Cậu nhóc cau mày, nhỏ giọng hỏi, "Anh, mặt anh sao vậy?"

Rõ ràng như vậy, vừa nhìn đã biết bị người đánh! Góc độ vừa rồi nhóc không thấy rõ, hiện tại anh nhóc đứng gần nhóc thấy được rõ ràng!

"Đừng nhìn anh, anh nỡ đánh anh trai em à?" Triển Dực Phi nhún vai tỏ vẻ vô tội, có chút dở khóc dở cười. Anh làm sao đánh được?!

"Bị tên điên Trang Hải tát một cái, thế nhưng Dực Phi đã đạp ông ta, bây giờ lão vẫn còn đau tới gập người kia kìa. Yên tâm đi, anh không có việc gì, bây giờ em nên để tâm tới thân thể mình. Bác sĩ nói do tố chất thân thể em không tồi mới hồi phục nhanh."

"Vậy khi nào em xuất viện?"

"Hồi phục tốt đương nhiên có thể xuất viện, nếu đã như vậy em cứ an tâm. Còn những chuyện khác, chờ em tốt hơn rồi nói tiếp, đừng quan tâm chuyện học tập hay chuyện nhà họ Trang, có anh cùng anh Dực Phi đây rồi."

"Ừ, anh nhớ giúp em cảm ơn Cố Dương và Chu Đồng."

"Đã biết, yên tâm đi."

Lâm Ngọc Đồng còn muốn nói thêm vài câu, thế nhưng y tá khuyên sẽ ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi, nên hai người rời đi trước. Đúng lúc cha mẹ cậu mang đồ ăn tới, cậu và Triển Dực Phi tùy tiện ăn sau đó cùng nhau quay về nhà thuê.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Lâm Ngọc Đồng đi bệnh viện, thông thường buổi chiều nhận đồ ăn mẹ cậu mang tới, giúp em trai ăn xong thì cùng nhau tán gẫu, hoặc cậu kể chuyện, mở vài bài nhạc thả lỏng. Ban đêm ở cạnh chăm sóc cũng là cậu, sau đó sáng ngày hôm sau mẹ cậu tới thì cậu về nhà, lúc này có thể cùng Triển Dực Phi ăn sáng.

Ngay từ đầu Trần Tố Ninh nói để mình tới chăm sóc, nhưng Lâm Ngọc Phi không chịu. Cậu nhóc đã lớn như vậy, ngay cả mẹ ruột cũng không thể tiện bằng anh trai. Có đôi khi muốn đổi quần đùi gì đó, anh cậu nhóc giúp thay quần chỉ ngại một chút, thế nhưng nếu để mẹ thay quần thì cậu nhóc thà không đổi còn hơn!

Tuy Triển Dực Phi không nỡ để Lâm Ngọc Đồng ở bệnh viện chịu khổ, thế nhưng chuyện này không có cách nào khác. Anh đâu thể ăn giấm của cậu em vợ chứ?!

Nhưng mỗi ngày chỉ gặp nhau lúc ăn sáng cũng quá ít thời gian.

Không quá vài ngày Lâm Ngọc Đồng liền phát hiện quanh người Triển Dực Phi đều là oán khí, ăn cơm không thấy ngon như trước, tuy ngoài miệng chưa nói nhưng toàn thân đều tản ra một loại dư vị 'tôi không vui!'. Vì vậy buổi sáng cậu không ở nhà sáng tác nữa mà cầm theo máy tính sau khi ăn xong đến công ty cùng Triển Dực Phi. Triển Dực Phi bận rộn công việc, cậu ở bàn nhỏ trong phòng làm việc của anh gõ chữ, mệt thì nằm trên ghế sô pha nghỉ, hoặc ăn chút gì đó, nói chung sẽ không cách Triển Dực Phi quá xa.

Triển Dực Phi thích cảm giác bận việc nhưng khi ngẩng đầu lên là có thể nhìn Lâm Ngọc Đồng một cái, điều này khiến anh cảm thấy tất cả mệt nhọc đều đáng giá.

Lâm Ngọc Đồng ở bên kia tăng tốc độ gõ chữ, Triển Dực Phi nhẹ nhàng tới gần, khom lưng, đem cằm đặt trên vai cậu, nhìn cậu gõ chữ.

"Xong việc rồi?" Trên tay Lâm Ngọc Đồng không ngừng, đầu cũng không ngẩng lên.

"Ừ, chút nữa nhân viên sửa xong văn kiện về chế độ tiền thưởng nhân viên mang lên cho anh ký tên là được. Buổi chiều không bận gì, anh cùng em đi thăm Tiểu Phi. Ngày hôm qua trường học của Tiểu Phi đã chính thức đuổi học Trang Dũng, hiện giờ Trang Hải đang chạy vội nhờ quan hệ giúp đỡ. Tên đó không làm được sẽ biết tìm tới chúng ta."

Lúc đầu hai vị cảnh sát nói gã đá trúng tấm sắt hắn không để ý, nghĩ nhiều lắm là con nhà gã không đi học tiếp được thôi, còn chuyện đánh người gì đó, đâu phải lần đầu con gã gây chuyện, lần đó không phải vẫn giải quyết được sao? Lần này thì thế nào? Gã không tin trên thế giới này còn có chuyện gì mà tiền không dùng được!

Khi Trang Dũng trợn mắt kinh ngạc, Trang Hải nói, "Trường học không đi cũng không sao, mẹ nó lão tử cũng có đi học đâu, mỗi ngày vẫn trải qua an lành. Cùng lắm thì ba chuyển trường cho con! Chúng ta học trường tốt hơn."

"Ba nhất định phải giúp con giết chết thằng họ Lâm kia. Mẹ kiếp, đau chết mất." Trang Dũng nhe răng trợn mắt, cảm giác nói chuyện rất đau, thở dốc cũng đau, ngay cả đánh rắm mẹ nó cũng đau.

"Con yên tâm, ba chắc chắn không để con bị đau uổng phí đâu." Trang Hải nói xong lời này chạy đi tìm người. Anh em dưới tay gã lần này bị bắt đi không ít, đến nay vẫn chưa được thả ra, dù vậy trong tay gã đâu chỉ có vài người này, gã không tin lần này không thể hả giận!

Trang Dũng nằm viện ngày thứ hai, Trang Hải cầm tiền chạy đi tìm đại ca năm đó giúp gã vào con đường hắc đạo, nhưng mỗi lần tới đại ca đều không gặp hắn, không những không gặp hắn còn để người chuyển lời cho hắn trong khoảng thời gian này thân thể đại ca không tốt, xuất ngoại an dưỡng, không tới hai ba tháng không quay về.

Đây rõ ràng là cố ý tránh né gã sao?

Sau không còn cách nào, Trang Hải chạy đi tìm một ông bạn già, trước đây cùng nhau đánh trên đường, nhưng bây giờ người này cải tà quy chính, bắt đầu buôn bán. Gã đi hỏi đối phương, người tên Triển Dực Phi là kẻ nào?

Người nọ vừa nghe, nhất thời dùng ánh mắt 'hết thuốc chữa' nhìn gã, "Đó không phải là đại thiếu gia của tập đoàn Triển Dương sao? Không đúng, bây giờ người ta là đại đương gia, ông hỏi cậu ta làm gì?"

"Còn không phải do con tôi đánh em vợ cậu ta sao. Tại sao tôi chưa từng nghe tới một người như vậy?"

"Triển Dực Phi là một người khiêm tốn, hơn nữa trước đây phát triển ở Vinh thành, năm ngoái mới bắt đầu chuyển về thành phố B. Mà giới quyền quý của họ chúng ta không phải muốn là tiếp xúc được, nên việc ông chưa nghe tên người ta cũng không lạ. Đến bây giờ tôi còn chưa từng thấy mặt người ta đâu. Nếu ông không biết cậu ta, chắc có biết Sở đại thiếu, tôi nghe nói Triển Dực Phi và Sở đại thiếu là anh em kết nghĩa."

". . ." Lúc đó Trang Hải cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ, dường như chuông cảnh báo bị gõ mạnh. Sở Thiên Dật gã quá quen thuộc, trước đây gã muốn kết thân với Sở Thiên Dật nhưng đến dáng người cũng không gặp được, sau này có lần gã ngẫu nhiên tham gia tiệc sinh nhật của đại ca, lúc đó gã may mắn gặp qua Sở Thiên Dật, thế nhưng kẻ luôn được gã cúi đầu cung phục lại ở bên kia cung kính rót rượu cho Sở Thiên Dật.

"Nghe tôi nói này, bây giờ biện pháp duy nhất chính là đi tìm Triển Dực Phi, trừ khi hắn nhả ra, nếu không. . . Việc này không ai giúp được ông. Chỉ có điều tôi không hiểu, tại sao con trai ông chọc ai không chọc lại chọc đúng cậu em vợ Triển Dực Phi chứ?"

"Không phải do tuổi nhỏ nóng tính sao!" Nếu hắn biết Lâm Ngọc Phi có bối cảnh như vậy, nói thế nào cũng bắt con trai suy nghĩ mọi chuyện! Chuyện lần này, chẳng những bắt đi vài người anh em không thả, trong nhà có người tới tìm gã, cửa hàng của gã cũng bị niêm phong, còn có người tố cáo gã trốn thuế! Mẹ kiếp, mấy ngày nay gã bị dồn ép đến sứt đầu mẻ trán.

Trang Dũng hoàn toàn không biết cha nó đang trong tình huống nước sôi lửa bỏng, bắt đầu hồi phục có thể nhúc nhích một ít thì vô tâm vô phế đòi ăn đòi uống, mà Lâm Ngọc Phi bên này đang chuẩn bị chuyển viện.

Lúc đầu Lâm Ngọc Đồng cho rằng phải đợi thêm hai ngày, nhưng Triển Dực Phi tới không bao lâu, vừa lúc bệnh viện quân y bên kia gọi tới, xe đón Lâm Ngọc Phi đã sẵn sàng, còn có ba nhân viên y tế chuyên nghiệp đi theo.

Lâm Ngọc Phi cảm thấy bên này rất chán, hơn thế anh nhóc tới chăm nhưng ngay cả một chỗ để ngủ cũng không có, như vậy quá khổ, cho nên vừa nghe được chuyển sang phòng bệnh cao cấp của bệnh viện quân y, chân mày không nhíu một cái đã vội đồng ý rời đi. Bên này bọn họ vừa mới rời đi thì Trang Hải mang theo quà tới nơi.

"Y tá, người bệnh ở đây đâu rồi?"

"Đã chuyển viện rồi."

"Chuyển viện? Chuyển tới viện nào?"

"Hình như là bệnh viện quân y."

Trang Hải không còn cách nào khác, cầm đồ chạy tới bệnh viện quân y, sau đó mất nửa ngày mới tìm được phòng bệnh, mẹ kiếp nơi này ba vòng ngoài ba vòng trong đều là người, căn bản gã không chen vào được! ! !

Cre: Unienthattieuwordpress.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net