Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 53:

Trans & edit: Gấu

Lâm Ngọc Phi không nghĩ tới lần này bị đánh sẽ được nhiều người quan tâm như vậy. Trước đó ở bệnh viện kia cậu nhóc cần theo dõi bệnh tình và nghỉ ngơi nhiều nên những người muốn tới thăm đều bị người nhà từ chối, hai ngày này khỏe hơn, nói chuyện cũng trôi chảy cho nên cha mẹ không còn từ chối những người muốn tới thăm. Nhưng mẹ nhóc đồng ý vài người, cha nhóc đồng ý vài người, chính nhóc cũng đồng ý vài người, tính cả hai phía đã là vài dòng người, phòng bệnh rộng rãi lúc đầu trong nháy mắt trở nên chật ních, nhiều người nhìn đến hoa mắt.

Hoa Ngọc Bách cùng Long Nhạc và Hướng Thừa Thiên hận không thể chui đến góc phòng.

Lâm Ngọc Đồng vốn gọi điện thoại cho Hoa Ngọc Bách hỏi anh bạn có thời gian rảnh không đến phụ đạo cho em trai cậu, không nghĩ tới Long Nhạc cùng Hướng Thừa Thiên cũng muốn cùng tới thăm bệnh.

"Các cậu đến thì đến thôi còn mang quà theo làm gì, quá phí tiền." Nếu không phải em trai vẫn kiên trì muốn tiếp tục thi đại học, ngoài ra trước đó còn mấy lần nhắc Hoa Ngọc Bách giảng bài hay, cậu sẽ không gọi điện thoại cho Hoa Ngọc Bách.

"Nói gì vậy, em cậu không phải em tớ sao, đến thăm là đương nhiên." Long Nhạc kiễng chân nhìn xung quanh, "Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay thật sự có nhiều người tới thăm." Có mấy người bọn họ, bạn học của Lâm Ngọc Phi cùng vài người Sở đại thiếu, người bên ngoài không biết nhìn vào còn tưởng bên trong là lãnh đạo nơi nào!

"Trước chúng ta ra ngoài ngồi một chút, mấy đứa bạn Tiểu Phi đến chơi được một lúc, chắc cũng sắp đi rồi." Thật ra có cảm giác nhiều người như vậy là do bên ngoài có một hàng người bảo hộ, hơn nữa bọn họ người nào cũng cao lớn, vừa nhìn đã thấy rất 'chiếm chỗ'.

"Nếu không chúng tớ về trước đi, gần đây cũng rảnh, nếu có thời gian lại tới nữa." Hướng Thừa Thiên đề nghị.

"Đừng, một chút nữa mọi người cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm, quá lâu chưa gặp rồi."

"Ngày khác cũng được mà, không phải Ngọc Bách vẫn sẽ tới tiếp sao, lúc đó chúng ta cùng nhau đi ăn." Long Nhạc thấy Sở Thiên Dật cười cười nhìn mình, vội rời ánh mắt.

Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ, ngày hôm nay thật sự không được, liền đưa mọi người tới cửa thang máy. Vậy mà lúc trở lại, bỗng nhiên cậu thấy một góc áo màu xám đứng ngoài thang bộ.

"Bên đó có người đang đứng sao?" Lâm Ngọc Đồng hỏi bảo tiêu, đứng tại chỗ trong chốc lát.

"Là Trang Hải, gã đã tới được một lúc, dường như muốn gặp ngài và Triển tiên sinh, thế nhưng không qua đây, có thể là bởi vì hôm nay nhiều người tới." Bảo tiêu nói xong nhìn thoáng qua cửa thoát hiểm ra thang bộ. Trang Hải đã tới hơn hai mươi phút rồi, nhưng không dám đi qua, ở bên đó đi qua đi lại như kiến bò trong chảo lửa.

"Có tới cũng đừng cho gã vào." Lâm Ngọc Đồng dứt lời, xoay người vào phòng bệnh.

Trang Hải có thể không màng mặt mũi chạy tới xin lỗi là đã hạ quyết tâm rất lớn, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy nói xin lỗi thì không nằm trong dự liệu của gã, cho nên gã vẫn luôn chờ ở bên ngoài, hi vọng người trong phòng bệnh Lâm Ngọc Phi sớm rời đi. Nhưng mấy nhóc học sinh lớp mười hai bình thường bận rộn học tập đến mệt, thật hiếm khi có chút thời gian ngồi tán gẫu với nhau, đương nhiên sẽ không tan cuộc nhanh chóng. Đặc biệt khi mọi người biết Lâm Ngọc Phi vẫn muốn tiếp tục ôn thi, đều thể hiện ủng hộ hết sức. Cố Dương và Chu Đồng nói, "Nếu không về sau chúng tớ thay nhau mang bài thi tới cho cậu, có chỗ nào không làm được, đánh dấu lại, lần tiếp theo tới sẽ mang bài đã làm đi, có đáp án thì đưa cho cậu."

Hiện tại mỗi ngày bọn họ đều làm rất nhiều đề thi, nếu không muốn tụt phía sau, chỉ có thể làm như vậy.

"Vậy sẽ tốn thời gian của các cậu, các cậu nhận bài thi giúp mình là được, nhà tớ sẽ có người cố định đi lấy về." Lâm Ngọc Phi đã nghĩ xong cậu nhóc phải làm gì để giết thời gian. Dù hiện tại không tiện xuống giường đi lại, nhưng ở trên giường xem tài liệu học tập không phải chuyện khó, so với bình thường được nghỉ ngơi nhiều hơn thôi. Cậu nhóc đã nghĩ kĩ, nỗ lực lâu như vậy rồi, nói thế nào cũng phải thi một lần rồi tính tiếp, tốt nhất là có thể đạt được mục tiêu, nếu không thì cũng không có gì tiếc nuối.

"Vậy được, cậu đã có số điện thoại của chúng tớ, trước khi qua lấy bài thi thì gọi điện thông báo là được. Ngoài ra, cho cậu cái này." Cố Dương từ trong cặp lấy ra một lá thư màu xanh trà ra, "Có người nhờ mình đưa cho cậu."

"Cậu nghỉ ngơi đi, chúng tớ về trước." Chu Đồng dứt lời, lôi kéo Cố Dương đứng dậy, cùng nhau trở về còn có hai người bạn học khác.

Sau khi mọi người rời đi bên trong phòng bệnh cuối cùng đã thoáng hơn, ngoài Sở Thiên Dật và Trình Thích, có Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng, cuối cùng là Lâm Ngọc Phi. Lâm Ngọc Phi suy nghĩ một chút cất thư đi.

Sở Thiên Dật thấy vậy, cười nói, "Lớp mười hai cũng có thư tình? Đường tình của Tiểu Phi không tồi."

Người trong phòng đều cười, Lâm Ngọc Phi nhất thời có chút ngượng ngùng. Ai ngờ lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, khoảng cách rất gần, có thể nghe ra là tại ngoài cửa.

"Trang Hải tới, em nghe Lý Quân nói đã đến một lúc lâu, chắc do thấy mọi người rời đi, muốn vào đây." Lâm Ngọc Đồng gọt một trái táo, bên môi mang theo tia cười lạnh, "Chưa thấy ai mặt dày như vậy."

"Không mặt dày không được, người đàn ông của em sắp khiến gã còn mỗi cái quần đùi thôi." Sở Thiên Dât cười nói.

"Đó là do gã tự tìm. Người như thế trước khi gặp chúng ta không biết đã hại bao nhiêu người. Nếu như ngay cả chúng ta cũng bỏ qua cho gã, vậy về sau bọn họ chắc chắn càng vênh váo." Lâm Ngọc Phi ăn táo, hoàn toàn không chú ý có người nhìn chằm chằm trái táo của nhóc tới đau mắt.

"Khi nào thì cậu về?" Triển Dực Phi không đầu không đuôi hỏi Sở Thiên Dật.

"Làm sao? Tôi còn chưa ngồi ấm mông cậu đã muốn đuổi? Tôi nói thật cậu có nổi máu ghen cũng đừng giận chó đánh mèo sang tôi."

"Ghen cái gì?" Lâm Ngọc Đồng không hiểu.

"Tiểu Phi, Sở ca nói cho em biết, buổi tối lúc ngủ nhớ cẩn thận. Nhóc ăn táo anh trai nhóc gọt, không biết lúc nào tự đào một quả bom hẹn giờ đâu."

"A?!" Lâm Ngọc Phi vẻ mặt mơ màng, "Không phải. . . Chỉ là một quả táo thôi mà?"

"Tóm lại cậu có về không?" Triển Dực Phi tức giận nhìn Sở Thiên Dật, vành tai đỏ lên. Anh chỉ có chút ước ao nho nhỏ thôi, bởi vì anh chưa từng được ăn táo Tiểu Đồng nhà anh gọt. Sở Thiên Dật biết rõ còn vạch trần.

"Ha ha ha, tôi đi, tôi đi còn không được sao? Tiểu Phi nghỉ ngơi thật tốt. Sở ca có thời gian rảnh sẽ tới thăm em." Sở Thiên Dật đứng dậy cùng Trình Thích rời đi. Đến bên ngoài quả nhiên thấy bọn Lý Quân đang đuổi Trang Hải. Hắn không thể không mắng thầm Triển Dực Phi đúng là cáo già, lập tức cười đi tới, "Ồ, đây không phải là Trang tiên sinh ư? Tại sao lại đứng đây?"

"Sở thiếu? Hân hạnh hân hạnh. Ngài, ngài biết tôi?" Trang Hải nói xong thầm cho mình một cái tát trong lòng, mẹ nó đã tới đây rồi mà còn không biết gã là ai được sao?

"Vô tình gặp một hai lần, Trang tiên sinh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, ông ở đây làm gì?"

"Chuyện này, tôi có việc muốn cầu kiến Triển tiên sinh, nhưng Triển tiên sinh không lộ diện. Tôi, tôi nghe nói ngài và Triển tiên sinh quan hệ rất thân thiết, không biết ngài có thể giúp tôi gặp mặt cậu ấy không?"

"Giúp ông? Ông muốn gặp Triển Dực Phi?"

"Đúng vậy, gặp Lâm thiếu cũng được, dù sao tôi cũng phải gặp họ một lần."

"Chuyện này rất dễ, còn cần tôi giúp sao?" Sở Thiên Dật giúp Trang Hải nghĩ ra một cách.

Sở Thiên Dật không nói quá rõ ràng, thế nhưng Trang Hải đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, có một số việc không nhất thiết phải nói rõ ra. Gã cho rằng bản thân không hiểu sai, Sở Thiên Dật có ý là Triển Dực Phivcùng Triền Hồng Đồ không hợp nhau, thậm chí mấy năm trước còn bị chính cha ruột khiến thua thiệt không ít, mẹ kế càng không đáng tin, vì vậy nếu gã có thể giúp cậu ta giải quyết Triển Hồng Đồ và người phụ nữ tên Uông Băng Yến kia thì Triển Dực Phi sẽ cân nhắc tha cho gã một lần.

Nghe qua có vẻ không thể tin nhưng bây giờ dường như không còn cách nào khác.

Chuyện Trang Dũng vào tù là chắc chắn như ván đã đóng thuyền, đánh em vợ Triển Dực Phi đương nhiên không thoát khỏi một lần nghiêm phạt. Nhưng không thể vì vậy mà khiến cả nhà bị hủy, dù sao chỉ cần lưu lại được núi xanh, mới có củi để đốt.

Vì vậy Trang Hải cắn răng sắp xếp một tên đàn em mình tin tưởng nhất đi nghe ngóng.

Kết quả gần như giống hệt lời của Sở Thiên Dật, Triển Hồng Đồ và Uông Băng Yến còn có một đứa con gái, quả nhiên đều không phải thứ gì tốt.

Từ lúc Triển Hồng Đồ và Uông Băng Yến rời khỏi nhà cũ, hai người trở nên nhàn rỗi. Triển Hồng Đồ không cần quản lý công ty, Uông Băng Yến không cần quan tâm làm sao để ngăn cản phe cánh Triển Dực Phi. Thật lòng mà nói, nếu như bọn họ chịu đối mặt hiện thực, tự mình tỉnh ngộ, cuộc sống hiện giờ chắc chắn khiến nhiều người ước ao. Nhưng trên đời có vài người không hiểu được thỏa mãn là gì.

Triển Hồng Đồ cảm thấy việc bị một thằng nhãi chính lão sinh ra đuổi khỏi công ty thật sự là quá mất mặt, Uông Băng Yến thì hận Triển Dực Phi khiến con gái bà ta bị hủy hôn. Tuy vì vậy mới nhìn rõ bộ mặt thật của Diệp Hàn Anh, nhưng vừa nghĩ tới con gái mình trở thành trò cười cho mọi người, bà ta hận không thể đem Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng đẩy xuống vực sâu. Bà ta cảm thấy Triển Dực Phi chính là khắc tinh của hai mẹ con, có nó ở đây, hai mẹ con không gặp chuyện gì tốt.

Triển Dực Ninh càng không cần nói tới, ả đã tính toán suốt một thời gian dài để khiến Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi xấu mặt tại hôn lễ.

Trang Hải thầm nói nếu đổi thành gã thì chính gã cũng nghĩ ép chết một nhà đó, càng chưa nói tới bản thân Triển Dực Phi. Dù sao những chuyện này cũng chỉ là lời nói từ phía Sở Thiên Dật, gã lo lắng lỡ như gã giải quyết một nhà Triển Hồng Đồ và Uông Băng Yến, Triển Dực Phi không cảm kích, vậy không phải gã làm việc vô ích sao?

Cho nên nói tới nói lui, mấy chốt vẫn nằm trên người Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng. Trang Hải nhìn thái độ Triển Dực Phi đối với Lâm Ngọc Đồng thì biết chỉ cần Lâm Ngọc Đồng chịu nói giúp hai câu, mọi chuyện không còn vấn đề gì nữa.

Vì vậy qua vài ngày, Trang Hải tiếp tục chạy tới bệnh viện quân y, đồng thời lần này gã biết không nên trực tiếp tìm đến phòng bệnh của Lâm Ngọc Phi, mà nhẹ nhàng nhờ y ta đưa giúp một tấm thiệp cho Lâm Ngọc Đồng.

Lúc đó Lâm Ngọc Đồng đang suy nghĩ thừa dịp Hoa Ngọc Bách giảng đề cho em trai thì sang bên kia cùng Triển Dực Phi. Ra khỏi cửa có người nói một y tá đang chờ cậu, cậu tiện đường đi tới nhìn một chút, ai ngờ người y tá nhắc là Trang Hải.

Cao Văn Lượng muốn đi lên đuổi người, Trang Hải vội chạy tới nói, "Lâm thiếu, tôi chỉ muốn nói ba phút thôi, làm phiền ngài cho một cơ hội."

Lâm Ngọc Đồng không muốn để y tá xung quanh tò mò, trực tiếp đi ra ngoài.

Trang Hải đuổi kịp, vừa đi vừa nói, "Lâm thiếu, chuyện đánh nhau là do con tôi sai trước, nó đã bị nghiêm phạt tôi không có ý kiến gì. Ngày đó đánh ngài cũng do tôi không đúng, nếu cậu không thoải mái có thể đánh tôi. Thế nhưng phiền cậu nghìn vạn lần nhờ Triển tiên sinh giơ cao đánh khẽ."

"Giơ cao đánh khẽ? Nếu như con trai ông không đánh em tôi, mà là đứa nhỏ nhà khác, vậy không phải người cần giơ cao đánh khẽ là mấy người sao?" Lâm Ngọc Đồng nhìn đồng hồ đeo tay, "Thật ngại quá, tôi còn có việc, phiền Trang tiên sinh tránh đường."

"Đừng! Lâm thiếu, ngài chớ đi vội." Trang Hải nóng ruột, xác định bốn phía ngoài Lâm Ngọc Đồng cũng chỉ có Cao Văn Lượng, thấp giọng nói, "Không bằng chúng ta thỏa thuận một chút. Chỉ cần Triển tiên sinh bằng lòng thả cho nhà tôi một con ngựa, tôi giúp các cậu giải quyết cái gai trong lòng."

"Tôi không biết Trang tiên sinh đang nói gì."

"Cậu chắc chắn hiẻu. Tôi biết gần đây có người muốn phá hủy hôn lễ của ngài cùng Triển tiên sinh, chỉ cần ngài đồng ý, những thứ này đều giao cho tôi xử lý."

"Mặc dù không biết Trang tiên sinh nói chuyện gì, thế nhưng người bình thường là trực tiếp ra giá tốt nhất đi gặp đối tác, không giống như ông, không thấy thỏ thì không thả chim ưng." Lâm Ngọc Đồng gọi Cao Văn Lượng, xoay người vào thang máy rời đi.

[Không thấy thỏ thì không thả chim ưng: giống như phải thấy hành động có lòng mới buông tay ý.]

"Xem ra lần này tên họ Trang thật sự sốt ruột, Sở ca nói gã liền nghe theo." Đến tập đoàn Triển Dương, Lâm Ngọc Đồng ôm Triển Dực Phi từ phía sau, ghé vào tai anh nói, "Hôm nay ông ta lại tới, nói bóng gió muốn em nói giúp để anh thả cho ông ta một con ngựa, ông ta sẽ giúp chúng ta giải quyết một nhà Triển Hồng Đồ. Còn chuyện Trang Dũng, ông ta chấp nhận."

"Nghe có vẻ không tệ, em trả lời thế nào?"

"Em nói không thấy thỏ không thả chim ưng, không chút thành ý."

"Thật xấu. Tuy nhiên như vậy gã sẽ cảm thấy em đồng ý chuyện gã đề nghị." Triển Dực Phi lôi kéo Lâm Ngọc Đồng, ngồi xuống ghế sô pha, "Thành thật mà nói, Triển Dực Ninh cố gắng nghĩ cách phá hỏng hôn lễ của chúng ta, Triển Hồng Đồ liên lạc không ít kẻ dưới tay muốn bắt nhược điểm của anh, bọn họ vẫn chưa rút ra bài học kinh nghiệm, vì vậy anh lười quan tâm, nếu bọn họ thích, vậy cứ để mấy người đó lăn qua lặn lại đi, chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt của anh là được."

"Điểm mấu chốt của anh là gì?"

"Em không vui chính là điểm mấu chốt của anh." Triển Dực Phi nhẹ vỗ vỗ lòng bàn tay Lâm Ngọc Đồng, "Hai ngày nữa có thể anh phải đi công tác, tính ra mất khoảng ba ngày, đi cùng anh không?"

"Lần này sợ là không được, trong nhà có nhiều việc lắm." Không tính em trai cậu chưa xuất viện, một tháng nữa là tới hôn lễ của hai người, tuy cậu không cần tự mình chạy đi làm từng việc, nhưng rất chuyện cần cậu đồng ý, ví dụ như sân vườn bố trí phong cách nào thì hợp, ngày kết hôn chọn loại rượu nào, chocolate muốn dùng hãng nào hình nào, muốn mời dàn nhạc nào diễn tấu, mặc kệ thế nào thì mọi việc trên dưới đều cần cậu gật đầu.

Hiện tại người Triển gia coi như thấy rõ, ở Triển gia, Triển Dực Phi lớn hơn bất kì ai, thế nhưng Lâm Ngọc Đồng lớn hơn Triển Dực Phi. Vì vậy chỉ cần Lâm Ngọc Đồng đồng ý, dù có sai cũng không ai chỉ trích. Bởi vì ở chỗ của Triển Dực Phi, chỉ cần là quyết định của Lâm Ngọc Đồng, ngay cả sai cũng thành đúng.

Quả thật rất vô lý.

Mà Lâm Ngọc Đồng đối mặt với việc Triển Dực Phi 'vô lý' như vậy, tâm trạng đương nhiên không thể nào không tốt.

Đêm đó, dưới ý của Triển Dực Phi, Hạng Quân đúng lúc nhắc đàn em không tiếp tục công kích Trang gia, mà Trang Hải ngầm hiểu, bắt đầu chăm chú nghiên cứu biện pháp đối phó một nhà ba người Triển Hồng Đồ. Nhất định không thể giết người, nếu không. . . đừng nói gã gặp phiền phức, chính Triển Dực Phi bên đó cũng không được lợi gì, dù không hợp nhau thế nào thì vẫn là cha ruột, nhỡ hại chết, hôn lễ của Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng cũng không thể cử hành đúng ngày, nên gã phải nghĩ cách gài bẫy một nhà ba người Triển Hồng Đồ, lại không phải cách dồn người vào chỗ chết.

Ngày thứ hai, Lâm Ngọc Đồng một lần nữa chạy về nhà ăn sáng cùng Triển Dực Phi, chờ Triển Dực Phi đi làm, cậu lấy máy tính ra ngồi trong sân vườn bắt đầu sáng tác.

Lúc này mấy bác làm vườn đang ở trong vườn cắt tỉa cây cành, vì hôn lễ sắp tới, mấy người họ ra sức suy nghĩ. Bây giờ bọn họ cắt tỉa lần đầu, lần này tỉa ra dáng cây và tạo tán, bởi vì lễ cưới tổ chức kiểu tiệc đứng, cho nên cảnh sắc xung quanh sẽ rất quan trong, nhưng nếu như tỉa cành trước lễ cưới vài ngày, chắc chắn không kịp, dù sao diện tích xanh hóa ở Triển gia thật sự quá lớn, dù có một phần lớn không cần cắt tỉa nhưng mấy người bận tới không kịp.

"Đúng rồi, Lưu sư phó, chỗ này có thể để vài cây lan được không?" Lâm Ngọc Đồng ngẩng đầu hoạt động xương cổ, đột ngột lên tiếng hỏi người làm vườn đứng gần cậu nhất.

"Ngài thích hoa lan, tất nhiên không thành vấn đề. Ngài muốn treo ở đâu?" Lưu sư phó nhìn chòi nghỉ mát một chút. Toàn bộ chòi này được làm bằng gỗ, ngay cả bàn bên trong cũng là gỗ, muốn treo mấy cây xanh cũng thích hợp.

"Treo ở bên kia." Lâm Ngọc Đồng chỉ nơi cậu ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.

"Vậy ngài chờ tôi đi lấy một quyển sách về các loại thực vật có thể treo, ngài xem thích loại nào, tôi gọi người mang tới."

Lưu sư phó vội vàng đi về phòng ngủ tìm kiếm, sau đó mang sách ra, "Thái thái, ngài xem ngài thích loại nào."

". . . Chú kêu tôi là gì?"

"Thái thái. Vương quản gia có dặn ngài không cho gọi là phu nhân."

Đây là đang muốn cho cậu biết không so sánh sẽ không đau thương sao?

"Phốc!" Không biết Cao Văn Lượng đã xuất hiện bao lâu, nghiêng người dựa vào cột chòi, "Triển thái thái, cần tôi an ủi không?" Y phát hiện khi Lâm Ngọc Đồng thông minh sẽ cực kỳ thông minh, khi ngốc cũng rất ngốc. Lâu như vậy vẫn chưa nhìn ra sao? Nếu như không phải có người âm thầm bày mưu thì Vương bá đã sớm đổi rồi, nào dám tới bây giờ vẫn gọi cậu là phu nhân.

"Gọi Lâm tiên sinh." Lâm Ngọc Đồng nói xong hướng ra ngoài gọi, "Đại Khoản, mẹ con tới!"

"Gâu!: Đại Khoản chạy như bay tới, vây quanh Cao Văn Lượng chạy nhảy. Cao Văn Lượng nhéo tai nó một cái, "Sao việc này mày nhớ kỹ vậy?"

"Chắc chắn là do trên người cậu có mùi hương của cha nó." Lâm Ngọc Đồng hư hỏng cười cười, vì chuyện chuẩn bị hôn lễ và thân thể em trai khôi phục nhanh mà tâm tình rất tốt.

Từ hôm nay trở đi cậu không cần tới bệnh viện nữa, vì buổi chiều Hoa Ngọc Bách giúp em cậu học bù, cậu đi cũng không làm gì. Hiện giờ em cậu có thể tự mình đi toilet, dù có hơi mệt nhưng không phải không thể, cho nên cậu chỉ cần buổi tối tới đó là được.

Cao Văn Lượng dắt Đại Khoản ngồi xuống đối diện Lâm Ngọc Đồng, trong chốc lát không lên tiếng. Nhắc đến cha Đại Khoản, thật ra y có chút lo lắng. Hạng Quân đã nhiều ngày khai thông tâm lý, thế nhưng chuyện này như cũ không có chút khởi sắc. Y không thấy có gì, nhưng Hạng Quân lại tự mình để ý. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng ai lại không có chút tự ái trong lòng cơ chứ, đặc biệt là chuyện như vậy. Chuyện có thể y đã giúp, chuyện này y thật không biết nên làm như thế nào. Bạo dâm, quần áo tình thú, cưỡng gian các loại y đã thử qua, thế nhưng tất cả đều vô dụng, chỉ làm Hạng Quân càng phiền muộn, cho rằng y rất quan tâm chuyện đó.

"Lâm Tử, cậu nói xem, xăm chúng ta xin được ở chùa Du Lăng có đúng không?" Cao Văn Lượng không nhịn được hỏi.

"Vẫn tốt, sao vậy?"

"Không có gì, gần đây có chút phiền lòng." Y nguyện ý tin tưởng bác sĩ tâm lý chính là quý nhân, nhưng bây giờ nghĩ kĩ cảm thấy có chút không đúng.

"Không có gì thì cậu phiền lòng cái gì?" Lâm Ngọc Đồng dùng ánh mắt tò mò nhìn Cao Văn Lượng. Gần đây vừa nhìn Cao Văn Lượng và Hạng Quân liền biết là một đôi, không phải Cao Văn Lượng nên vui vẻ sao?

"Một lời khó nói hết." Cao Văn Lượng đem đầu gối trên ghế dựa, lời đến khóe miệng lại nhịn xuống. Dù sao chuyện này liên quan tới mặt mũi Hạng Quân, dù Lâm Ngọc Đồng hiện tại là anh em thân thiết của y, y vẫn không thể nói.

Lâm Ngọc Đồng vừa nhìn đã biết là chuyện không dễ nói ra, đương nhiên không hỏi lại, nhưng đến khi ở riêng với Triển Dực Phi, cậu vẫn thắc mắc chuyện này. Chủ yếu là hiện giờ Cao Văn Lượng và Hạng Quân đều ở chung với hai người, không phải anh em ruột thịt nhưng còn thân hơn anh em ruột, có vấn đề gì vẫn nên quan tâm một chút mới được.

Ngày hôm sau Triển Dực Phi sẽ đi công tác, cho nên đêm nay anh chạy tới bệnh viện, cùng Lâm Ngọc Đồng ở phòng cho người nhà bên cạnh, giường chỉ rộng một mét ba, hai tên đàn ông cao lớn nằm lên có chút chật, nhưng chật một chút còn hơn xa nhau.

"Có nhớ chuyện trước đây anh nói cho em, khi lão Hạng lên trung học đã rời khỏi nhà bác cả của cậu ấy không?"

"Vẫn nhớ, không phải là do bác cả của anh ấy đối xử không tốt sao?"

"Cụ thể anh cũng không rõ, thế nhưng lúc đó lão Hạng bỗng nhiên rời đi chắc chắn có nguyên nhân khác. Lần đó cậu ấy không đi bệnh viện mà đi phòng khám tâm lý, anh lo lắng cậu ấy bị bệnh gì không nên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net