Chương 54: Triển tiên sinh lén lút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 54: Triển tiên sinh lén lút

Trans & beta: Gấu

Trên mạng xã hội có rất nhiều tiểu thuyết khiêu dâm, dù là nam nam, nam nữ hay là nữ nữ, rất dễ tìm được. Nhưng nếu Cao Văn Lượng đã cố ý mở miệng nhờ, chắc chắn là vì tiểu thuyết trên mạng không hợp yêu cầu của hắn. Sau đó Lâm Ngọc Đồng hỏi được, quả nhiên, Cao Văn Lượng muốn thể loại phù hợp với y và Hạng Quân, đồng thời còn phải cực kỳ kích thích người đọc, thêm vài tình tiết khiến người đọc cảm giác có thể dễ dàng nhập tâm.

Ngay cả tên nhân vật cũng muốn để tên hai người.

Lâm Ngọc Đồng hết chỗ nói, vậy viết thế nào bây giờ?

Muốn viết bất kỳ bộ truyện nào cần nghĩ trước tình tiết trong đầu sau đó chuyền thành câu chữ, nói cách khác, nếu như cậu muốn viết tiểu thuyết khiêu dâm cho Cao Văn Lượng và Hạng Quân thì cần quan sát mỗi khi hai người ở cạnh nhau. Chuyện này hơi quá sức của cậu. Việc tưởng tượng chuyện chăn gối của hai người bạn, nghĩ thế nào vẫn có cảm giác hèn hèn.

Cao Văn Lượng cũng không có cách nào khác, bác sĩ tâm lý biết Hạng Quân thích đọc tiểu thuyết, nên kiến nghị Hạng Quân đọc thử một vài thể loại tiểu thuyết có chút sắc tình, thế nhưng Hạng Quân luôn luôn đọc tiểu thuyết võ hiệp hoặc huyền huyễn có chất lượng cao, nhưng những bộ này muốn có sắc tình đương nhiên không có nhiều, đa số phổ biến chuyện tình khác giới, cho nên. . .

Bây giờ phần mới của Lâm Ngọc Đồng có 300000 chữ, lấy tốc độ của cậu chỉ cần có tình tiết một ngày viết bốn, năm vạn chữ không thành vấn đề, dù sao một hai ngày tới cậu không bận gì, vì vậy đồng ý giúp Cao Văn Lượng viết tiểu thuyết, cũng không tồn tại vấn đề làm lỡ công việc của cậu. Thế nhưng chuyện trên giường, thật sự có chút khó khăn.

Nhưng hiếm khi Cao Văn Lượng tự mình tới cửa, không thể không giúp một tay.

Vì vậy xế chiều ngày hôm nay sau khi Triển Dực Phi rời đi, trong nhà cũ Triển gia xuất hiện một cảnh như sau, đối diện Lâm Ngọc Đồng là máy tính xách tay như cũ, phía sau máy tính xách tay là Cao Văn Lượng. Cao Văn Lượng vừa nhớ lại quá trình y quen Hạng Quân, vừa nói cho Lâm Ngọc Đồng nghe. Lâm Ngọc Đồng vừa nghe vừa gõ bàn phím ghi lại, sau khi chuẩn bị xong tuyến thời gian thì có được bản thảo sơ lược.

"Cậu nói xem, tôi có phải là đang đặt tiểu thuyết không? Còn đặt đại thần viết." Cao Văn Lượng rất chờ mong phản ứng của Hạng Quân khi đọc những thứ này.

"Không phải không có người viết dựa trên chuyện xảy ra ngoài đời, thế nhưng dùng chuyện tình yêu ngoài đời để viết tiểu thuyết võ hiệp là chuyện lần đầu tôi thấy. Còn đặt đại thần viết. . . sang năm hoặc năm sau, cũng có không ít người đặt." Dựa vào lai lịch bây giờ của cậu, muốn gọi là 'Đại thần' vẫn có chút miễn cưỡng, tuy cậu được mọi người dán nhãn 'đại thần' nhưng dù sao tác phẩm của cậu quá ít, chỉ có một quyển đã hoàn thành. Thế nhưng sang năm, chậm nhất là năm sau, không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra thì việc này không còn là vấn đề lớn nữa.

"Được rồi, việc này Hạng ca có biết không? Dù có ý tốt nhưng đừng để bị hiểu lầm." Lỡ như bản thân Hạng Quân không thích, vậy chuyện này không tốt lắm đi?

"Anh ấy không biết tôi đi tìm cậu, thế nhưng tôi nói bóng gió rồi, anh ấy biểu thị không phản đối. Chắc chắn không sao, cậu yên tâm."

"Vậy là tốt rồi." Lâm Ngọc Đồng nhìn thông tin đã ghi lại, hỏi Cao Văn Lượng, "Còn gì nữa không? Mặc dù viết dưới góc độ của cậu, nhưng sự kiện liên quan tới Hạng ca hơi ít, nếu viết theo bản thảo này sẽ có cảm giác miêu tả không thoát ý nhân vật. Nếu không để tôi hỏi Dực Phi?" Triển Dực Phi cùng Hạng Quân từng là bạn học, còn là anh em nhiều năm, nhất định biết không ít chuyện.

"Được." Hai mắt Cao Văn Lượng sáng lên, "Cực khổ rồi, chờ cậu viết xong tôi mời cậu ăn cơm."

"Anh em với nhau, không cần khách khí. Nếu như bỗng dưng nhớ ra chuyện gì, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi." Lâm Ngọc Đồng nói xong liền bắt đầu gõ chữ, tựa như đã có phương hướng hành văn.

Hạng Quân vẫn là hình tượng đại hiệp chính phái chững chạc, dùng hình tượng viết tiểu thuyết không thành vấn đề. Còn người như Cao Văn Lượng rõ ràng chính là kiểu quân nhân bên ngoài cà lơ phất phơ nhưng bên trong là tướng lĩnh hữu dũng hữu mưu. Lâm Ngọc Đồng quyết định viết lần gặp nhau của họ có chút 'cẩu huyết'. Ví dụ như Cao tướng quân liều mạng bảo vệ một vị vương gia, không ngờ trên đường đi bị tập kích, một mình không thể địch lại các cao thủ, suýt chút nữa không hoàn thành nhiệm vụ, may mắn được Hạng minh chủ anh tuấn bất phàm giúp đỡ, mới có thể tránh một kiếp.

Hạng minh chủ cưỡi một con ngựa chạy được nghìn dặm, tên là. . .

Ánh mắt Lâm Ngọc Đồng nhìn theo Đại Khoản đang chạy nhảy trên bãi cỏ, yên lặng gõ hai chữ 'Đại Khoản', lại đổi thành 'Hắc Vân'. Cậu mất một buổi chiều để sửa văn án, trước khi chạy tới bệnh viện còn gọi điện hỏi Triển Dực Phi một vài chuyện trước kia của Hạng Quân, buổi tối bắt đầu viết chính văn, đồng thời do chứng ám ảnh cưỡng chế nên cậu đã cố gắng viết cho xong. Hiếm khi cậu cố gắng một đêm, lúc trời tờ mờ sáng cuối cùng cũng viết đến đoạn Hạng minh chủ hiểu rõ tình cảm của mình với Cao tướng quân.

Thời điểm Cao Văn Lượng đến đón Lâm Ngọc Đồng, nhận bản thảo đọc một lúc, nhịn không được vỗ vai Lâm Ngọc Đồng, "Lâm Tử, cậu vất vả rồi."

"Cũng tạm, tôi ngủ một lát trước." Lúc xuống xe Lâm Ngọc Đồng đã không thể xác định đông tây nam bắc. Thời gian dài không thức đêm, hơn nữa Triển Dực Phi cần đi công tác nên đêm trước đã muốn cậu nhiều lần, bản thân cậu không rõ đã không ngủ bao lâu, lúc này thật sự chịu không nổi.

"Nhanh lên, chút nữa tôi nhắc Vương bá không cho người đi quấy rầy cậu." Cao Văn Lượng hí ha hí hửng cầm bản thảo chuồn êm.

Lâm Ngọc Đồng phất tay, nghe được âm thanh Cao Văn Lượng đóng cửa, nhào lên giường ngất đi quên chuyện Triển Dực Phi không ở nhà, chính cậu ngủ một mình trên giường sẽ có hậu quả gì. Do vậy không tới ba tiếng đồng hồ, Lâm Ngọc Đồng rơi xuống sàn, may mắn giường không cao, xung quanh cũng trải thảm mềm, cho nên khi cậu ngã xuống không cảm thấy đau. Chính là mấy ngày này nắng ấm, cậu ngủ trên thảm một lúc liền cảm thấy nóng, sau đó lặng lẽ bò lên giường.

Giấc ngủ này kéo dài đến hai giờ chiều Lâm Ngọc Đồng mới tỉnh, tóc cậu rối tung hai mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong cửa thủy tinh cậu không nhìn rõ dáng dấp bản thân, còn phát hiện mái tóc hơi dài. Gọi chuyên gia tạo mẫu tóc của Triển gia tới cắt tóc, sau đó cậu tự chụp một tấm gửi cho Triển Dực Phi.

Triển Dực Phi đang ở một công ty truyền thông, anh vừa ký xong hợp đồng sắp đi ăn cùng đối tác. Nhìn tin nhắn Lâm Ngọc Đồng gửi tới, anh chuẩn bị trả lời thì nghe Trình Thích nói, "Tôi đoán chắc chắn là Lâm Tử."

"Sao nói vậy?"

"Bất cứ chuyện gì ở trong mắt người khác là chuyện đáng tự hào và vui mừng, với cậu lại là chuyện bình thường, chỉ khi đó là Lâm Tử mới khiến cậu cảm thấy hạnh phúc vui sướng. Ở bên ngoài cậu rất ít cười thật lòng, nếu có, nhất định là do Lâm Tử nhà cậu làm gì rồi."

"Tạm được, mấy năm này làm trợ lý không phí công, cậu cũng quá hiểu tôi rồi." Triển Dực Phi đang nói, chủ tịch tập đoàn RK đi tới, hai người dừng cuộc trò chuyện, mọi người cùng nhau tới nhà hàng đã đặt bàn.

Buổi tối uống nhiều, Triển Dực Phi từ quán bar đi về đã hơi muộn, nhưng anh vẫn nhắn cho Lâm Ngọc Đồng một tin.

Hổ giấy: 'Bảo bối ngủ chưa?'

Tử Đồng: 'Chưa, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh.'

Triển Dực Phi đọc tin nhắn, trực tiếp gọi điện thoại, "Phu nhân muốn kiểm tra sao?"

Lâm Ngọc Đồng cười nhẹ, "Không phải, anh đợi một chút." Nói xong cậu rời phòng bệnh của em trai, đi vào phòng người nhà, thấp giọng nói, "Không phải là do người nào đó nhờ em viết giúp chút chuyện kích thích sao, em vẫn đang nghĩ xem viết như thế nào, cảm giác rất kỳ quái."

"Có chút thôi mà. Thế nhưng em không phải tưởng tượng hai người họ, em có thể nhớ lại mỗi lần anh cố gắng trên thân thể em." Có thể do Triển Dực Phi vừa uống rượu cho nên nói chuyện thoải mái hơn bình thường rất nhiều, "Giống như lần đầu khi vào trong em. . . Còn có lần đầu khiến em cầu xin tha thứ, lần đầu ép em gọi 'ông xã', anh như thế nào?"

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Rõ ràng xung quanh không có ai, Lâm Ngọc Đồng vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên. Cậu ho nhẹ một tiếng, "Những lần anh nhắc em làm sao có thể nhớ được dáng vẻ anh khi ấy?" Đều bị làm cho mơ hồ rồi còn đâu.

"Như lần đầu tiên. . . Rất gợi cảm, tính chiếm hữu mạnh, lúc đó em cảm nhận rõ ràng, cảm giác như có khí tràng mạnh mẽ nào đó vây quanh." Lâm Ngọc Đồng nói nói đột nhiên cảm thấy cổ họng phát khô, vì vậy cậu uống hơn nửa ly nước.

"Có phải muốn rồi không?" Tiếng cười trầm thấp của Triển Dực Phi vang lên. Anh nghe được âm thanh Lâm Ngọc Đồng uống nước.

"Ừ, xong việc về sớm một chút." Lâm Ngọc Đồng nói xong, không đợi Triển Dực Phi nói thêm gì nữa, vội vàng tắt máy, thật ra do cậu quá ngượng ngùng.

"Hỏi xong liền tắt máy, thật là, đợi anh quay về tính lãi em như nào." Triển Dực Phi thở dài nhìn di động, anh mở ảnh chụp trong điện thoại ra nhìn một lượt, sau đó chọn một tấm anh thích nhất, tìm vật để tựa điện thoại, mang vào phòng tắm không sợ dính nước. Một lát sau điện thoại di động tự động dần tắt, anh mới bắt đầu chạy đi tắm nước lạnh.

Lâm Ngọc Đồng tiếp tục cố gắng một đêm, cuối cùng đã viết xong tiểu thuyết, tổng cộng hơn chín vạn chữ, bên trong có tình tiết có thịt, sơ bộ có thể đầy đủ yêu cầu của Cao Văn Lượng, chẳng qua tên nhân vật là 'Cao Văn Lượng' và 'Hạng Quân' khiến cậu không được tự nhiên nên tên Hạng Quân cậu để chữ X thay thế, tên Cao Văn Lượng cậu đễ chữ G thay thế.

Lâm Ngọc Phi ra ngoài, nhìn thấy hai vành mắt đen của anh trai, "Anh làm gì vậy? Liều mạng thế."

Lâm Ngọc Đồng viết xong, tinh thần có chút phấn khởi, nghe vậy cười nói, "Giúp bạn bè viết vài thứ thôi, đêm nay không cần tiếp tục nữa. Hai ngày nay em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

"Rất tốt, chỉ là nằm một chỗ buồn chán thôi. Anh nói em như vậy còn cảm giác buồn chán, nếu như ở phòng bệnh bình thường một hai tháng sẽ thành cái dạng gì? Về sau tốt nhất không cần nằm viện, thật sự quá mệt mỏi, hiện tại em hận không thể mọc cánh bay ra ngoài."

"Ha ha, được, em không bằng tên Trang Dũng kia đâu, anh nghe nói hai ngày nay nó ầm ĩ lắm."

Trang Dũng cũng ở một phòng chăm sóc đặc biệt, sau khi được chuyển ra ngoài thì không được ở phòng bệnh cao cấp mà ở lại một phòng bình thường. Phòng bệnh bình thường của bệnh viện cũng sạch sẽ, gia đình điều kiện bình thường vẫn có thể chấp nhận, thế nhưng vị Trang thiếu gia này từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, trong mắt nó trừ ông trời chỉ có bản thân, bốn người một phòng làm sao có thể ở quen? Hơn nữa phòng bệnh này trừ điện nước bình thường còn không có internet, việc duy nhất có thể làm là xem phim trên máy tính. Thế nhưng việc này xem một hai ngày thì được, mỗi ngày đều xem ai chịu nổi? Trang Dũng không thể giống Lâm Ngọc Đồng học tập hay đọc sách, vậy nên mỗi ngày đều cảm thấy trôi qua tựa một năm, lông toàn thân sắp mọc dài, suốt ngày kêu gào đòi xuất viện.

Trang Hải không muốn khiến con trai trong lúc nằm viện còn phải lo lắng chuyện ngồi tù, nên không nói cho Trang Dũng biết tình hình trong nhà, Trang thiếu gia vẫn tưởng mình còn là Trang thiếu gia hô mưa gọi gió trước kia. Vì vậy lúc ở viện Trang Dũng rất ngang ngược, sau đó suýt nữa bị bảo vệ của bệnh viện đưa tới cục cảnh sát mới chịu yên tĩnh.

Đáng tiếc là chó không bỏ được tật ăn phân, Trang Dũng vẫn không vừa mắt mấy kẻ kia, không tới hai ngày hỏi cha nó, "Ba, ngài có giúp con dạy dỗ thằng Lâm Ngọc Phi không đấy?"

Trang Hải đen mặt, "Dạy dỗ cái gì mà dạy dỗ, vẫn ngại đánh người ta chưa đủ sao?"

Hiện giờ nhớ lại hắn cảm thấy may mắn khi đó có người đưa Lâm Ngọc Phi vào viện, lá lách vỡ không phải là việc nhỏ, trong lúc phẫu thuật tỉ lệ tử vong rất cao. Hiện tại lâm Ngọc Phi thoát hiểm mà nhà bọn họ còn gặp rắc rối như vậy, nếu thằng nhóc đó chết, vậy không phải là cả nhà chôn cùng nó sao?

Vẻ mặt Trang Dũng không thoải mái, "Ba, không phải ngài sợ Lâm gia rồi đấy chứ?"

Trang Hải hiếm khi nghiêm nghị, "Con đừng tưởng dưới ông trời thì cha con lớn nhất, lúc này chúng ta đang là dạng gì? Anh trai Lâm Ngọc Phi nói một tiếng thì con chết mười mấy lần cũng không đủ. Từ hôm nay con bắt đầu ngoan ngoãn dưỡng thương đi. Về sau đừng nhắc những chuyện không thể làm nữa."

Lần này xem như gã nhìn rõ, ở một vài chuyện không quan trọng, mọi người đều là anh em tốt, thân thích tốt, chỉ khi nào gặp chuyện lớn thì mẹ kiếp chạy còn nhanh hơn thỏ! Xét đến cùng vẫn phải là dựa vào sức mạnh bản thân.

Trang Hải nhìn đứa con trai duy nhất, nặng nề thở dài.

* * * * *

Mỗi sáng sớm Trần Tố Ninh đều đến thay ca cho con trai lớn, thế nhưng hôm nay bà có chút việc phải làm nên không thể tới đúng giờ, Lâm Ngọc Đồng ở trong viện tới trưa. Bữa sáng là nhờ Cao Văn Lượng mua hộ, buổi trưa biết mấy người Hoa Ngọc Bạch muốn tới nên cậu gọi điện cho nhà hàng đặt cơm. Phòng bệnh rộng rãi nên mọi người ngồi bên góc phòng ăn uống.

Long Nhạc nói với gia đình việc không định thi lên nghiên cứu sinh, thế nhưng trước giờ hắn biết cần vào công ty giúp đỡ ba mẹ nên đã cố gắng học từ đầu. Mà Hướng Thừa Thiên thì giống đời trước chuẩn bị kinh doanh. Còn Hoa Ngọc Bách cũng bắt đầu tìm đơn vị thực tập.

"Tôi từng đề cập với Ngọc Bách việc hợp tác chung nhưng cậu ấy không đồng ý." Khi Hoa Ngọc Bách bắt đầu phụ đạo cho Lâm Ngọc Phi, Hướng Thừa Thiên và Lâm Ngọc Đồng đi ra ngoài hút thuốc nói chuyện. Còn Long Nhạc hận không thể vùi vào trong bản thảo của Lâm Ngọc Đồng nên không theo chân hai người đi ra.

"Chắc Ngọc Bách cũng lo lắng." Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ trong chốc lát rồi nói.

Điều kiện gia đình Hướng Thừa Thiên coi như không tồi, mặc dù không phải giàu sang phú quý nhưng chắc chắn thuộc bậc trung, cho nên đời trước có thể cho con trai tiền làm ăn. Nhưng Hoa Ngọc Bách không giống vậy, gia đình đều dựa vào cậu ấy nên phải chắc chắn mỗi tháng có thu nhập nhất định. Nhưng nếu cùng Hướng Thừa Thiên gây dựng sự nghiệp thì có nhiều điều không dám chắc được.

"Lâm Tử, cậu nói xem tôi phải mạnh đến mức độ nào mới có thể khiến cho em ấy sống không quá mệt mỏi? Tôi cảm thấy bản thân không mang lại chút cảm giác an toàn nào cho em ấy." Hướng Thừa Thiên nhả khói thuốc, trên mặt hiện lên dáng vẻ thất bại.

"Không phải là cậu cần mạnh tới mức độ nào mà là cậu có thể vì người ta làm đến mức độ nào. Không phải cứ giàu sang thì sẽ tạo cảm giác an toàn cho người ta, có người không có năng lực gì nhưng vẫn có thể tạo cảm giác an toàn cho người khác. Cậu thích Ngọc Bách à?"

"Ừ, hai năm rồi. Tôi cảm giác Tiểu Long cũng biết rồi mà cậu không biết sao?"

"Không phải, chỉ là cậu giấu kỹ quá nên tôi không chắc chắn thôi. Có phải cậu cho rằng bản thân bây giờ không có tư cách ở bên cậu ấy hay là cậu muốn trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức chạm tới mục tiêu trong lòng rồi sau đó mới theo đuổi người ta?"

"Đúng vậy. Mặc dù có người nói yêu nhau thì dù có nước uống thôi cũng cảm thấy no bụng, nhưng tôi thấy tình yêu quá mờ ảo, nếu như tôi không thể khiến em ấy tốt hơn thì dựa vào cái gì muốn nói lời yêu?"

"Như vậy cũng chưa đúng, tuy tình yêu rất mờ ảo. Thế nhưng không phải nó không thể khiến người ta thay đổi. Nó có thể trở thành động lực, cậu không nhìn thấy, không nghe được nhưng nó tồn tại trong lòng, có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ vô cùng. Nói như thế so với Dực Phi tôi chỉ là kẻ nghèo hèn, dù vậy tôi có thể khiến anh ấy cảm thấy an toàn về mặt tinh thần mà từ trước đến nay anh ấy chưa từng trải qua." Đã lâu Lâm Ngọc Đồng không hút thuốc, hút hai hơi đã cảm thấy không thoải mái nên dứt khoát dập đi, "Hơn nữa với tình hình hiện giờ nếu chờ cậu chạm được mục tiêu thì miếng thịt cậu thích đã bị con sói khác tha đi rồi, cũng đâu còn gì nữa. Như vậy có đáng không?"

Hướng Thừa Thiên không nói chuyện, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Lâm Ngọc Đồng không khỏi nghĩ tới đời trước, có phải Hướng Thừa Thiên cũng như thế này, muốn chuẩn bị tốt sau đó mới đi thổ lộ, cho nên mọi chuyện đều bị lỡ ư? Khi đó cậu rời khỏi thành phố B cho nên không còn liên lạc nhiều với mấy người họ, nhưng về sau cậu không nghe được chuyện Hướng Thừa Thiên và Hoa Ngọc Bách cùng một chỗ. Tương tự cậu cũng không nghe nói hai người này có người nào khác.

Nói đi cũng phải nói lại, tại sao Cao Văn Lượng và Hạng Quân vừa tiến tới, cậu lại muốn quan tâm chuyện của Hướng Thừa Thiên và Hoa Ngọc Bách? Cậu không phải bà mối. . .

Hướng Thừa Thiên hút thuốc xong, liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Đồng, dáng vẻ như đang quyết tâm một việc.

Lâm Ngọc Đồng vẫy tay, "Đi thôi, không chừng cặp đôi đăng ký tiếp theo là hai cậu."

Hướng Thừa Thiên gật đầu, chuẩn bị quay về phòng bệnh.

Lâm Ngọc Đồng đột nhiên kéo vai hắn, "Được rồi, cậu muốn khởi nghiệp thì nhớ thông báo với tôi một tiếng, nếu cậu không phản đối thì tôi cũng muốn có một chân."

Hướng Thừa Thiên bật cười, "Tiền cậu có mấy đời tiêu không hết, còn muốn kiếm nhiều hơn làm gì?"

Lâm Ngọc Đồng cười đầy mờ ám, "Khác nhau đấy."

Sau khi cậu cùng Triển Dực Phi đăng ký kết hôn, giá trị con người tăng vọt, trong tay cậu có tài sản Triển Dực Phi đưa, cũng có tài sản do cậu đầu tư chứng khoán và sáng tác có được, cụ thể có bao nhiêu Triển Dực Phi không biết, Triển Dực Phi cũng chưa bao giờ quan tâm cậu có bao nhiêu tiền, Triển Dực Phi chỉ quan tâm cậu có đủ tiền tiêu hay không.

Thế nhưng cậu cũng có suy tính của bản thân. Cả đời người có thể hôm nay suôn sẻ nhưng chưa biết ngày mai sẽ gặp phải chuyện gì, cho nên cậu hưởng thụ sinh hoạt an ổn Triển Dực Phi tạo ra, nhưng cậu hiểu được đạo lý "cư an tư nguy" cho nên Triển Dực Phi không hỏi cậu cũng không có ý định chủ động nói gì, không có nghĩa là cậu bị động ngồi yên không làm.

[Cư an tư nguy- 居安思危 – jū ān sī wēi (đang lúc yên ổn phải nghĩ đến lúc nguy cấp để phòng bị)]

Hoa Ngọc Bách giúp Lâm Ngọc Phi hiểu được một phần bài tập, tiếp đó rời đi cùng Hướng Thừa Thiên, Lâm Ngọc Đồng nhân lúc Hoa Ngọc Bách cùng Long Nhạc không để ý thì giơ ngón cái, chợt nghe em trai hỏi: "Anh cùng anh Thừa Thiên giơ ám hiệu gì đấy?"

"Anh Thừa Thiên muốn thổ lộ với anh Ngọc Bách của em, anh đang chúc cậu ta may mắn." Lâm Ngọc Đồng dứt lời thì bảo người đi mua món ăn em trai thích, hai anh em cùng nhau ăn tối, chơi cờ. Lâm Ngọc Đồng thua, cậu đặt mông ngồi trên ghế salon gọi điện cho mẹ, "Mẹ ngày hôm nay muộn rồi, mẹ đừng tới đây nữa, Tiểu Phi tốt hơn nhiều rồi."

"Ừ, mẹ đang định gọi điện thoại cho con, buổi tối đi ngủ nhớ trải thảm dưới giường."

"Mẹ yên tâm, chắc chắn con không quên, nếu như có quên thì vẫn còn Tiểu Phi nhắc con mà." Ở bệnh viện cậu rơi khỏi giường vài lần, tạo ra âm thanh không nhỏ khiến em trai sợ hãi.

"Sáng mai mẹ mang thức ăn qua cho hai đứa, con cùng Tiểu Phi nhớ đi ngủ sớm một chút." Trần Tố Ninh nói xong tắt máy.

"Anh, em muốn đọc sách thêm một lát, mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi tốt, anh đi ngủ trước đi." Lâm Ngọc Phi nói.

"Đừng ngủ muộn quá." Lâm Ngọc Đồng hâm nóng ly sữa bò cho em trai rồi để trên tủ đầu giường, sau đó cậu nằm xuống giường bên cạnh.

Triển Dực Phi nhắn tin.

Hổ giấy: 'Đã ngủ chưa?'

Tử Đồng: 'Em vừa nằm xuống, bao giờ anh trở về?'

Hổ giấy: 'Nhớ anh à?'

Tử Đồng: 'Nói linh tinh.'

Hổ giấy: 'Ra ngoài nhìn một chút.'

Lâm Ngọc Đồng ngồi bật dậy, cậu nói với Lâm Ngọc Phi một tiếng, "Tiểu Phi, anh đi ra ngoài một chút rồi quay lại ngay." Sau đó đi dép trực tiếp chạy ra ngoài. Lúc đầu cho rằng Triển Dực Phi đã về rồi nhưng trong hành lang chỉ có mấy người Lý Quân.

"Lâm thiếu, có chuyện gì không?"

"Không. . ." Tay phải Lâm Ngọc Đồng cầm di động vỗ vài cái vào lòng bàn tay trái, cậu cúi đầu muốn gửi tin nhắn, lúc này nghe 'Tinh!' một tiếng thang máy báo có người tới, Triển Dực Phi kéo va ly đi từ trong ra.

"Xem ra thật sự nhớ anh." Triển Dực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net