Chương 7: Ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Ở chung

Edit: Gấu

Beta: Thành Quân, Cầm

Thẩm Quân đã diễn xong, lúc này đang trên xe lửa trở về, Lâm Ngọc Đồng nghe được âm thanh báo trạm xe qua điện thoại, cùng lúc đó Thẩm Quân mang theo mệt mỏi cùng yêu cầu nói: "Lâm, anh cũng sắp đến trạm phía bắc rồi, em có thể lái xe tới đón anh không?"

Lâm Ngọc Đồng lạnh lùng cong cong khóe môi "Đón anh? Xin lỗi, tôi không có thời gian." Thẩm Quân thật sự có chút kinh ngạc, muốn nói sau khi mình xuống xe ở nhà ga chờ một lát cũng được, ai biết cậu lại không đến, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói làm nũng của một người phụ nữ

"Thẩm Quân, anh bảo em xuống trạm phía Nam còn anh xuống trạm phía Bắc có việc, chính là để Lâm Ngọc Đồng tới đón anh?"

Thẩm Quân vội vàng che microphone, xoay người vẻ mặt thấp thỏm nhìn người phụ nữ đối diện nói "Tiểu Vi, em...sao em còn chưa xuống xe?"

Tiêu Vi tự giễu nói "Em xuống rồi nhưng thấy anh một mình cầm nhiều hành lý quá nên lại đi lên. Thật ra khi đóng phim, lời anh nói đều là giả dối, cái anh coi trọng thực sự chính thật ra là gia tài nhà tôi mới đúng, căn bản là không hề thích tôi?"

Thẩm Quân lo lắng nói "Em hiểu lầm rồi!" Giọng nói của anh ta không khỏi lớn một chút, không hề biết là microphone vẫn đang truyền hoàn toàn cuộc nói chuyện ở đây, anh ta nói "Anh chỉ muốn nói vài chuyện với Lâm Tử mà thôi."

Lâm Ngọc Đồng lười không muốn nghe tiếp. Đây là lí do vì sao Thẩm Quân không cho cậu đi tìm hắn, thật sự là đã theo đuổi Tiêu Vi suốt mấy ngày vừa rồi. Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng cười mệt mỏi, giả vờ không thèm quan tâm hỏi "Bạn trai?"

Lâm Ngọc Đồng biết khi cậu nghe điện thoại xong biểu tình thay đổi rất nhiều, người kia dù sao cũng là ông chủ kinh doanh lớn gặp rất nhiều người, làm sao có thể không đoán được, nhưng nếu nói là bạn trai cậu thì cũng không phải, đời trước dù cậu thích Thẩm Quân nhưng cũng không có thổ lộ nhiều với hắn, chưa nói tới bây giờ cậu đã kết hôn. Vì vậy, cậu bất mãn nhìn sang phía Triển Dực Phi

"Anh Triển, nếu như tôi nhớ không nhầm, mười phút trước người theo tôi đăng kí kết hôn hình như là anh, vậy mà giờ tôi nghe điện thoại anh lại hỏi có phải bạn trai tôi không? Anh có muốn ngày đầu tiên đăng kí kết hôn xong liền đánh nhau với tôi cho nó tình thú không ?"

Triển Dực Phi: "...."

Không biết tại sao nghe Lâm Ngọc Đồng nói như vậy xong, anh lại vui vẻ một chút. Nhưng mà để không bị Lâm Ngọc Đồng phát hiện, đoạn đường tiếp theo anh rất ngoan ngoãn im lặng đi theo cậu cho đến khi họ đi tới bên trong một nhà hàng Trung Quốc. Tuy rằng Lâm Ngọc Đồng vẫn là thái độ không quá để tâm giống như khi đi đăng ký kết hôn, có cũng được không có cũng được, nhưng đối với Triển Dực Phi lại vô cùng quan trọng, cho nên anh đã cố ý dụng tâm đặt nhà hàng này để mời Lâm Ngọc Đồng ăn trưa còn chuẩn bị một món quà bất ngờ - một thứ rất tinh xảo, đẹp đẽ - đó là một chiếc bút máy màu xanh ngọc khắc tên Lâm Ngọc Đồng, bên trên còn gắn một hạt kim cương 7 cara rất xinh đẹp.

Tuy rằng mọi người bây giờ đều đánh máy nhưng Lâm Ngọc Đồng lại thích viết tay hơn, một vài tình tiết truyện hay hoặc hài hước cậu sẽ ghi vào một cuốn sổ nhỏ để nhớ kỹ.

Thích thì tốt.....Chính là — Cậu thật sự chưa chuẩn bị cái gì cả a !!

Hơn nữa cậu luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ, một chiếc bút tinh xảo như vậy làm sao có thể làm trong vài ngày được? Lâm Ngọc Đồng ngắm chiếc bút một chút rồi ngẩng đầu lên:

"Cảm ơn, tôi rất thích. Nhưng thật sự xin lỗi, tôi vô tâm quá nên đã quên chuẩn bị quà cho anh. Nếu không trưa ăn ngoài rồi, thì tối tôi tự mình nấu cơm cho anh, như vậy được không?"

Triển Dực Phi chưa kịp trả lời thì nhân viên phục vụ đã đi tới khom người hỏi "Xin hỏi hai vị muốn dùng món gì ạ?"

Triển Dực Phi đã đặt từ trước nhưng vẫn để cho Lâm Ngọc Đồng chọn thêm món mà cậu muốn. Lâm Ngọc Đồng thấy anh muốn cậu chọn liền nói: "Cứ mang những món vị này đã đặt trước lên, cảm ơn." Triển Dực Phi đặt tổng cộng mười tám món ăn, Lâm Ngọc Đồng thật sự không thể nào ăn hết, thật sự nói trắng ra là quan hệ đôi bên cùng có lợi, anh ta cũng không cần thật sự nghiêm túc như vậy đi? Nhưng nghĩ kĩ lại một chút, Triển Dực Phi càng quan tâm chăm sóc đối với cậu thì Lâm gia càng có lợi, chính vì vậy cậu quyết định giả ngu cái gì cũng không hiểu không biết. Các món ăn rất nhanh được đưa lên bàn, từ những món nộm lành lạnh cho đến những món nóng hôi hổi, món ngọt, súp nóng,các loại đều đa dạng phong phú, mỗi món một chút, đồng thời cách trang trí cũng rất tỉ mỉ, cẩn thận, rất đẹp mắt. Nếu không nếm thử tất cả những món này sẽ rất lãng phí, hơn nữa có thể ăn no bụng. Khiến Lâm Ngọc Đồng không thoải mái là do nhân viên phục vụ mang theo ý nịnh bợ mà liếc mắt đưa tình với hai người 囧囧囧 !!!

"Đây là nhà hàng có người quen nên được ưu đãi." Triển Dực Phi cũng không ngẩng đầu lên mà giải thích.

"Thì ra là thế, thật không ngờ anh lại quen biết rộng như vậy."

"Xin lỗi anh nghe điện thoại một chút." Triển Dực Phi để đũa xuống, sắc mặt không vui nghe điện thoại nhưng cũng chỉ nói một câu: "Alo?"

"Dực Phi, tại sao lâu như vậy không về thăm nhà?" Uông Băng Yến - mẹ kế của Triển Dực Phi chỉ hỏi một câu cho có lệ rồi đi thẳng vào vấn đề chính "Em gái con tuần này muốn dẫn bạn trai về nhà một chút, chị họ Chi Linh cũng tới, đến lúc đó con cũng nên về để chúng ta cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm nhé? Nhân tiện cũng gặp lại Chi Linh, cô nhóc kia lớn lên xinh đẹp lại lễ phép ngoan ngoan giỏi giang con nhất định sẽ thích."

"Cảm ơn dì Uông đã quan tâm, nhưng mà người tôi thích tôi sẽ tự mình tìm, cũng không khiến dì mệt nhọc. Hơn nữa tuần này tôi phải đi công tác nên không thể về nhà."

"Con...thằng bé này, thế nào lại không nghe lời khuyên của dì? Bây giờ mấy cô nàng gian xảo rất nhiều, chọn bừa một người làm sao mà được? Con nên..."

"Không có chuyện gì thì tôi còn có việc, không có thời gian nói chuyện phiếm đâu." Triển Dực Phi nói xong liền tắt máy, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng "Xin lỗi, ảnh hưởng đến em không?"

"Không, nhưng tôi nhớ ra một việc." Lâm Ngọc Đồng hơi hạ giọng nói "Chúng ta kết hôn có phải là một hợp đồng không? Kiểu như tôi sẽ làm bia đỡ đạn của anh bao lâu? Nếu như anh gặp được người mình yêu trong khoảng thời gian này thì giải quyết như thế nào?"

"Không cần quan tâm. Nếu như em không cố tình gây sự càn quấy thì tôi cũng không làm ra hành động quá đáng nào hết. Đương nhiên, nếu như em muốn có một hợp đồng để an tâm, tôi cũng không ngại giúp em lo cho tương lai."

"Cũng không đến mức ấy, nhưng chúng ta làm một hiệp nghị bằng miệng đi, nếu như một trong hai người gặp được người mình thương thì không nên giấu giếm người kia."

". . ."

"Thế nào?"

"Không có gì, cứ nghe theo em đi." Anh chỉ là đột nhiên nghĩ tới tên Thẩm Quân kia mà thôi. Từ khi về nước tìm tư liệu về Lâm Ngọc Đồng, người điều tra có nói rõ là cậu thích Thẩm Quân. Chính là tại sao hiện tại anh lại cảm giác có chút không đúng? Chẳng lẽ người kia điều tra sai thông tin rồi?

Cơm nước xong Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng đi vào siêu thị. Vốn là Lâm Ngọc Đồng muốn mua một chút thực phẩm tươi cùng gia vị để tối nấu ăn, ai ngờ lúc bỏ những thứ này vào xe đẩy thì Triển Dực Phi lại hỏi: "Không mua nồi gì đó sao?"

Lâm Ngọc Đồng kinh ngạc hỏi: "Nhà anh không có mấy thứ đó bao giờ sao? Mấy thứ đó rất quan trọng, có thể dùng trong một thời gian khá dài."

"Nhà của tôi không hề có."

"Vậy hàng ngày anh ăn kiểu gì?"

"Buổi sáng ăn bánh mỳ và uống sữa hoặc là đến công ty nhờ thư ký mua cơm. Cạnh công ty có mấy quán ăn khá ngon, tôi làm một thẻ thành viên hàng tháng, nếu không đi xã giao hay không đi công tác thì đều ăn ở đó."

"Anh không mệt sao? Bình thường người ta đều mời một đầu bếp về nhà."

"Còn phải tốn công đề phòng mất trộm, phiền phức."

"Anh sống thật là mệt mỏi. Quên đi, vậy chúng ta mua đồ dùng làm bếp và thức ăn." Lâm Ngọc Đồng để việc đẩy xe cho Triển Dực Phi "Anh đẩy đi, một chút nữa tôi đi lấy thêm xe nếu không không chứa nổi."

Hai người cùng nhau mua sắm đầy hai xe đẩy lớn, Lâm Ngọc Đồng không chỉ mua nồi cơm điện đa năng cùng bếp điện mà còn mua thêm chảo nướng. Triển Dực Phi nghĩ thầm nên mua thêm lò vi sóng, lò nướng các loại. Đến khi tính tiền, Lâm Ngọc Đồng tưởng sẽ không có tiền trả nhưng Triển Dực Phi bây giờ không còn là sinh viên nghèo tất nhiên sẽ không để cậu trả tiền, hơn nữa trả tiền xong anh cũng suy nghĩ đến vấn đề tiêu tiền. Vì thế khi trở về nhà, lúc Lâm Ngọc Đồng đang vội vàng rửa sạch đồ gia dụng mới mua thì anh đưa cho cậu hai thẻ tín dụng "Thẻ màu xanh là thẻ phụ của tôi khoảng hai trăm vạn nhân dân tệ, cho em mua đồ dùng, thức ăn hàng ngày cho nhà của chúng ta. Còn thẻ màu vàng này là một thẻ ngân hàng thông thường, bên trong có khoảng hơn ba trăm vạn, để cho em tiêu xài, nếu như thiếu thì tìm tôi nhé."

[Nhân dân tệ là đơn vị tiền tệ của Trung Quốc. 1NDT = khoảng 3.567 VNĐ và 1 vạn = 10.000. Nên:

200 vạn = 2.000.000 NDT = 7.134.000.000 (7 tỷ 134 triệu)

300 vạn = 3.000.000 NDT = 10. 701.000.000 (10 tỷ 701 triệu)]

Lâm Ngọc Đồng: ". . ."

Triển Dực Phi còn nói thêm: "Em muốn mua gì thì cứ mua theo ý thích, chỉ cần không phạm pháp thì không cần hỏi tôi."

Lâm Ngọc Đồng bật cười: "Thế phạm pháp mà hỏi anh thì anh sẽ làm gì?"

Triển Dực Phi im lặng nghĩ một chút nói: "Tịch thu túi ngủ của em."

[Ở chương trước do Lâm Ngọc Đồng ngủ rất thích lăn qua lăn lại nên Triển Dực Phi đã mua cho cậu 1 cái túi ngủ hình con mèo. Sau đó thì Lâm Ngọc Đồng không bị rơi giường nữa. Cái túi ngủ rất quan trọng với em nó.]

Lâm Ngọc Đồng hô lên: "Cắt!!!" một tiếng, lắc lắc hai cái thẻ ngân hàng "Yên tâm đi anh Triển, tôi sẽ cố gắng làm tốt vai trò của một tấm bia đỡ đạn."

Triển Dực Phi tựa vào khung cửa nói: "Có thể bàn một chút về cách xưng hô không?"

Lâm Ngọc Đồng quay đầu "Dực Phi?"

Triển Dực Phi hơi cong cong khóe miệng "Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net