Chương 8: Đảo ngược lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8:

Edit: Gấu

Beta: Cát Tiêu Hương, Cầm

Triển Dực Phi cũng thay đổi xưng hô với Lâm Ngọc Đồng, lúc đầu gọi là "Lâm Thiếu" hoặc không cần gọi tên mà vào thẳng chuyện, còn hiện tại gọi là "Tiểu Đồng", nghe vô cùng thân thiết. Ít ra người ngoài nghe cách gọi này, nếu không nghĩ là người thân thì chính là... Bạn tình!

Lâm Ngọc Đồng lúc đầu có chút không quen, vì ba mẹ gọi cậu là "Đồng Đồng", bạn bè cùng lớp gọi cậu là "Lâm Tử", đây đúng là người đầu tiên gọi cậu là "Tiểu Đồng". Có điều nếu muốn diễn trò ở trước mặt người nhà họ Triển, Triển Dực Phi chắc chắn không thể nào gọi cậu quá bình thường được, nên khi anh gọi cậu cũng đáp lại liền, chỉ là lúc đầu cậu cũng nhíu nhíu mày. Aida...Không nghĩ rằng cái "Bia đỡ đạn" này lại diễn tốt đến vậy.

Tuy trước mắt Triển Dực Phi chưa chính thức giới thiệu cậu với gia đình, nhưng hình như anh chỉ đang đợi thời cơ thích hợp nhất.

Lâm Ngọc Đồng thu dọn xong dụng cụ nhà bếp rồi vo gạo bỏ vào nồi cơm điện, kêu cái người đang đứng đực ra là Triển Dực Phi trở về phòng ngủ, cậu cũng đi về phòng của mình suy nghĩ xem sau khi đồ đạc đưa đến phải sắp xếp thế nào. Căn nhà này có 4 phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, một phòng ngủ cho cậu, một cho Triển Dực Phi, một dùng đế làm phòng sách và một dùng để chứa đồ. Không gian đủ lớn, sắp xếp đồ cũng không mất nhiều sức lắm. Nhưng có một nơi mà cậu không hài lòng, đó là phòng ngủ của cậu có một giường đôi. Cái giường này còn là loại King size, chiếm rất nhiều diện tích, tuy là hai bên có chừa một ít không gian hoạt động nhưng vẫn không đủ chỗ để cậu đặt túi ngủ.

Một giây sau, Lâm Ngọc Đồng hướng phòng Triển Dực Phi la to: "Anh Triển, tôi muốn chuyển giường sang phòng chứa đồ, được không?"

Triển Dực Phi không lên tiếng.

Lâm Ngọc Đồng lại kêu: "Dực Phi, tôi muốn chuyển giường sang phòng chứa đồ!"

Triển Dực Phi lúc này mới đi ra, xắn tay áo lên.

"Em làm cơm tiếp đi, để tôi chuyển giúp em."

Lâm Ngọc Đồng nhìn cơ thể Triển Dực Phi, còn cao to hơn cậu, dời cái giường này đi hẳn không phải nói chơi, liền gật đầu, "Vậy cám ơn."

Hai người phân công nhau làm việc, đầu này Triển Dực Phi chuyển hết giường đi, đầu kia Lâm Ngọc Đồng cũng nhanh chóng nấu ăn. Bởi vì dọn dẹp đồ đạc hơi muộn, nên cậu cũng không làm món gì đặc biệt, chỉ nấu cơm xong thì làm mấy mấy món đơn giản, bình thường, một dĩa cần tây xào hạt điều, một dĩa cà tím hấp thịt bò, một dĩa gan heo xào khoai tây thái sợi, lại thêm một chén canh rong biển trứng, khắp phòng đều bay mùi thơm.

Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên Triển Dực Phi ăn cơm "Nhà", nhưng tuyệt đối là lần đâu tiên anh cảm thấy thì ra đồ ăn ở nhà lại có thể mê người đến vậy. Thực ra chỉ nói riêng về vẻ ngoài, thì không thể so sánh được với đầu bêp ở Triển gia, nhưng lúc này anh không có tâm tình quan tâm đến mấy chuyện này, nhìn cái gì cũng hết sức tốt đẹp.

Lâm Ngọc Đồng bới một chén cơm cho Triển Dực Phi, cậu đem cơm với đậu hà lan cùng gạo kê nấu với nhau, hạt đậu xanh, hạt gạo kê vàng, hạt thì lớn hạt thì đầy đặn hiện ra như ánh sáng ấm áp lộng lẫy. Triển Dực Phi cầm đũa chọc chọc đậu hà lạn, Lâm Ngọc Đồng tưởng anh không thích ăn cơm hỗn hợp, theo bản năng nói: "Nếu anh không thích loại cơm này thì về sau tôi sẽ nấu cái khác."

Triển Dực Phi nói: "Không phải, nhưng mà đây là lần đâu tiên tôi ăn loại này, cảm giác thật lạ. Không ngờ tài nấu nướng của em lại tốt như vậy, ở nhà thường nấu sao?"

Lâm Ngọc Đồng nói thầm rằng tôi ở nhà chưa bao giờ làm qua mấy thứ này, tất cả đều là đời trước lúc hầu hạ tên khốn kiếp nào đó mà học một chút!

Lâm Ngọc Đồng tâm tư hơi sao nhãng, nhưng Triển Dực Phi lại không bận tâm đến vấn đề đáp án, anh nếm thử miếng thịt hấp cà tím thì phát hiện thực sự ăn rất ngon. So với đồ bên ngoài bán ăn ngon hơn nhiều. Bây giờ đa số các nhà hàng đồ ăn rất đa dạng, hỗn tạp, cũng không thể nói là khó ăn, nhưng thường xuyên trong lúc khách lơ đãng mà đem những món ăn thừa đổ vào. Lâm Ngọc Đồng không làm giống vậy, chẳng những ăn ngon, mà còn khiến đồ ăn vẫn giữ được hương vị ban đầu.

Tốc độ đụng đũa của Triển Dực Phi rõ ràng tăng nhanh, bên này Lâm Ngọc Đồng mới ăn nửa bát, bên kia bát của Triển Dực Phi đã trống không. Anh đứng dậy lấy thêm chén thứ hai, lúc quay lại hỏi Lâm Ngọc Đồng "Em có muốn lấy thêm không?"

Lâm Ngọc Đồng buổi tối ăn không được nhiều, không bới thêm. Lúc cơm nước xong xuôi cậu muốn hút điếu thuốc, nhưng nghĩ đến đã đồng ý với mẹ bớt hút lại, phải vào bếp rửa một ít trái cây đem ra.

Triển Dực Phi đang ăn dừng lại "Trước đây cứ cách hai ngày một lần tôi cho người qua đây quét dọn, nhưng nếu chúng ta ở nhà nấu ăn thì việc cần làm có phần nhiều hơn, hay là chúng ta thuê một người làm lâu dài?"

Lâm Ngọc Đồng quét mắt quanh nhà một vòng nói: "Không cần đâu, để tôi bớt chút thời giờ gian rồi dọn dẹp cũng được, thuê người làm gì! "

Đời trước mỗi ngày cậu chỉ động não và động ngón tay, thiếu hoạt động toàn diện, kết quả thân thể ngày càng kém, nên đời này cậu phải tận lực tránh không để tình huống này xảy ra lần nữa, làm ít công việc nhà cũng rất tốt.

Triển Dực Phi hỏi: "Như vậy có quá cực cho em không? Ban ngày em còn phải đến trường nữa mà?"

Lâm Ngọc Đồng thờ ơ khoát tay.

"Trường học gần ngay đây còn gì, với cả tôi đã lên năm ba, giờ học ít hơn lại chẳng cần tự học buổi tối, hoàn toàn có thể xoay sở."

Triển Dực Phi gật đầu "Vậy nếu cần gì cứ nói với tôi."

Lâm Ngọc Đồng bắt chéo chân, một vẻ mặt dáng dấp như không có việc gì đáng kể, còn đẩy dĩa đựng trái cây lên phía trước

"Anh nếm thử xem, mùi vị cũng không tệ."

Hai người ăn hết đĩa nho, Triển Dực Phi chủ động giúp thu dọn chén dĩa còn Lâm Ngọc Đồng vừa rửa chén, vừa suy nghĩ buổi tối phải sửa nội dung gì trong tiểu thuyết.

Ngày đầu tiên sống chung của bọn họ - Xem như là thành công đi!

Sáng sớm ngày thứ hai Lâm Ngọc Đồng bắt đầu làm bữa sáng, Triển Dực Phi lần đầu tiên ở nhà ăn sáng, một mình ăn hết tất cả, lại còn biểu hiện cảm giác rất phấn chấn. Lâm Ngọc Đồng thì ngược lại, cậu suýt chút nữa đã đụng đầu vào khung cửa. Vốn dĩ cậu ngủ rất trễ, chợt phải thay đổi thói quen cũng không dễ dàng gì, nếu không phải buổi sáng phải đi học không thể ngủ nướng thì cậu chắc chắn sẽ ngủ một mạch đến trưa.

Triển Dực Phi thấy cậu lái xe như vậy rất nguy hiểm, liền đưa cậu đến cổng trường trước khi đi làm. Lâm Ngọc Đồng khoát tay với Triểm Dực Phi một cái, đứng ở cửa bối rối một lúc lâu mới nhớ ra mà quay lại phòng bếp, sau đó cậu lại khổ sở phát hiện ra mình không biết hôm nay học cái gì.

Long Nhạc nhận được điện thoại của Lâm Ngọc Đồng, cười nói: "Lâm Tử cậu rơi giường, đập đầu xuống đất đến khờ luôn rồi à? Học kỳ này hai tiết đầu thứ ba không phải học môn thống kê sao?"

Lâm Ngọc Đồng nội tâm gào thét - Đã qua nhiều năm như vậy rồi thì làm sao ông đây còn nhớ rõ hả? Hả????

Cũng may là Lâm Ngọc Đồng còn nhớ được lúc nào vào học, cậu đến lớp nhìn nhìn, bọn Long Nhạc đều ở đây, ba anh trai ngồi thành một hàng, nhân lúc giảng viên chưa tới mà ngồi tám nhảm, bàn chuyện thực tập. Lâm Ngọc Đồng đến, trọng tâm câu chuyện lập tức thay đổi.

"Lâm Tử cậu đi đăng ký kết hôn thật rồi à?" Long Nhạc lại gần nói "Cậu mau mau thành thật khai ra, hôm qua đã làm chuyện gì với anh Triển rồi?"

"Đăng ký, ăn uống, dọn nhà, còn có gì khác à?" Lâm Ngọc Đồng giật lấy sách của Long Nhạc "Cho tớ mượn xem một chút, tớ không mang."

"Cậu đừng có nói xạo, kết hôn xong chỉ làm mấy việc này? Các cậu không có chút nhu cầu tình yêu gì sao!"

"Tiểu Long tử nhà ngươi chính là một con dâm Long." Hướng Thừa Thiên lắc đầu.

"Tớ đây là quan tâm đến sinh hoạt của anh em thôi mà, có điều, anh Triển chắc không phải dạng miệng cọp gan thỏ đâu nhỉ!?" Long Nhạc nhìn Lâm Ngọc Đồng từ trên xuống dưới.

"Lâm Tử, dáng đi của cậu trông vẫn bình thường, chắc là chưa động phòng đâu ha? "

"Tớ nói này, Tiểu Long tử, cậu có thể đừng háo sắc như thế không?" Hoa Ngọc Bách nghe những lời đó thì lỗ tai đều đỏ cả lên.

"Mọi người đều đã trưởng thành hết rồi, cái này có gì không đúng...." Long Nhac bỗng nhiên dừng lại, chân nhẹ nhàng đá đá Lâm Ngọc Đồng, ý bảo hắn nhìn trước cửa.

"Thẩm Quân biết cậu đăng ký kết hôn không?" Hướng Thừa Thiên hỏi.

"Không biết." Lâm Ngọc Đồng thấy Thẩm Quân đang đi về phía cậu, khẽ chau mày, cũng không biết ở cách đó không xa, có người đang hứng thú xem một màn này---

Triển Dực Phi vừa đến công ty ngồi xuống không bao lâu thì nhận được tin nhắn, trên tin nhắn viết - Tình địch của anh xuất hiện rồi.

Thẩm Quân đứng bên cạnh Lâm Ngọc Đồng

"Anh có việc cần tìm em, ra ngoài nói chuyện được không?"

Lâm Ngọc Đồng đem sách trả lại cho Long Nhạc, hai tay đan vào nhau, chân bắt chéo "Không cần đâu, muốn nói gì thì nói ở đây luôn đi."

Vì vậy Triển Dực Phi lại nhận được tin nhắn - Tình địch của anh đang ngồi cạnh vợ anh!

Một lát sau - Tình địch của anh muốn nắm tay vợ anh!

Triển Dực Phi buồn bực không thôi, rốt cục nhịn không được nhắn một tin trả lời - Tôi kêu anh đi bảo vệ em ấy, không phải đi giám sát!!!

Nhưng mà trên thực tế Thẩm Quân chỉ nhìn Lâm Ngọc Đồng một hồi rồi ngập ngừng nói:

"Lâm Tử, có thể giúp anh một việc hay không?"

Lâm Ngọc Đồng không suy nghĩ liền trả lời :

"Không."

"Em cứ nghe anh nói đã!"

Lâm Ngọc Đồng không nói gì.

Thẩm Quân đột nhiên kéo cậu, hạ giọng thủ thỉ

"Ở trước mặt Tiêu Vi thì em cùng anh đóng giả làm một đôi tình nhân được không? Cô ta luôn đu bám lấy anh mà anh thì lại không chịu nổi loại bánh bèo nhu nhược, yếu đuối đấy"

Lâm Ngọc Đồng bật cười, cuối cùng cũng nhìn thẳng mặt Thẩm Quân

"Ngày 11 anh ở với cô ta không phải rất vui vẻ hay sao? Lúc này mới nói không chịu nổi thì có vẻ hơi trễ nhỉ?" Nói xong còn hất cằm về phía trước.

"Anh xem sắc mặt cô ấy kìa! Aida...Sao lại nói con gái người ta như vậy chứ...."

Tiêu Vi tức giận, hai mắt đỏ hoe, đứng cách cửa chưa tới ba bước.

Lâm Ngọc Đồng lười để ý Thẩm Quân, quay lại chỗ bọn Long Nhạc. Mấy đứa nhỏ vì cho cậu không gian nói chuyện nên đã ngồi cách ra xa.

Ngay lúc này giảng viên bước vào, phòng học theo đó cũng an tĩnh lại.

Lâm Ngọc Đồng đã tạm biệt lớp học nhiều năm, có thật nhiều điều không biết, nên cậu đã chuẩn bị thật tốt để học tập. Nhưng tên rắm dư thời gian Long Nhạc lại truyền cho cậu tờ giấy - Nghe nói ngày 11 Tiêu Vi đến chỗ Thẩm Quân quay phim tìm cậu ta, còn ở cùng nhau mấy ngày nữa.

Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ một chút, cũng trả lời lại - Có liên quan gì đến tớ?

Long Nhạc ném thêm một tờ giấy - Cậu không sao thật chứ?

Lâm Ngọc Đồng không có trả lời, Long Nhạc cũng biết điều không ném giấy thêm nữa, nhưng không bao lâu Triển Dực Phi gửi cho cậu một tin nhắn ngắn - Tiểu Đồng, buổi chiều em có rảnh không?

Lâm Ngọc Đồng hồi âm: "Tôi tính cơm nước xong thì xem kí túc xá còn gì thì mang về, có chuyện gì không?

- Nếu em cảm thấy tiện, tôi muốn dẫn em đi mua nhẫn kết hôn !

Lâm Ngọc Đồng đang lo sáng không đi xe tới, lúc trở về mang theo đồ đạc không biết đi bằng gì, nếu vậy thì được rồi, có Triển Dực Phi tới đón cậu.

Triển Dực Phi tới rất sớm, Lâm Ngọc Đồng chưa tan học, anh đã đứng chờ trước cửa lớp. Anh cao 1m87, vóc người cơ bắp cân xứng, trên người là bộ tây trang màu đen vừa vặn, bên trong là áo sơ mi trắng, chỉ cần liếc mắt là thấy rõ ràng một loại phong thái sự nghiệp thành công hoàn mỹ, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.

Giảng viên vừa mới bước ra, Triển Dực Phi liền đi vào, trong phòng học sinh viên lập tức đã bị anh thu hút lực chú ý, có người tò mò hỏi bạn học kế bên. "Người này là ai vậy? Hình như không học ở trường chúng ta." Lá gan lớn hơn thì trực tiếp đi qua hỏi thăm: "Xin hỏi, anh tìm ai?"

Triển Dực Phi nói: "Tôi tìm Lâm Ngọc Đồng." Nói xong đi về phía Lâm Ngọc Đồng, tao nhã lịch sự nói: "Tiểu Đồng, có thể đi chưa?"

Bạn học trong cả phòng đều nhìn Lâm Ngọc Đồng.

Có người hỏi Lâm Ngọc Đồng "Lâm Tử, người yêu cậu à?"

Lập tức có người phản bác nói: "Hình như là bạn bè thôi!"

Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Nói người yêu trừ 10 điểm, nói bạn bè trừ hai mươi điểm."

Long Nhạc chỉ sợ thế giới chưa đủ loạn, lúc này hô to: "Nói như vậy, anh ấy là chồng cậu?"

Thẩm Quân trong mắt lập chứa đầy lạnh giá.

Lâm Ngọc Đồng lúc này vừa kéo Triển Dực Phi ra khỏi phòng vừa nói: "Nếu như có gan nói là chồng tớ thì tan học đến cổng chính chờ!"

Các sinh viên khác không thể nhịn được cười, trong mắt Triển Dực Phi lại có chút mất mát. Không ngờ rằng lúc này Lâm Ngọc Đồng còn nói thêm: "Tớ mời cậu ăn thịt xiên!"

Triển Dực Phi ho nhẹ một tiếng, che đi ý cười, cùng Lâm Ngọc Đồng nói: "Tôi phụ trách tính tiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net