Chương 14: Thật ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanh Thanh

"Tháng tư hoa mọc khắp nơi, ngàn đóa vạn đóa đầy cành thấp. Lá xanh lưu luyến bay múa, gió thổi qua vô cùng tự tại."

Tháng tư đầu xuân, dẫm lên tuần cuối cùng của tháng ba mà đến.

Hoa đào nở khắp nơi, mùa xuân cành liễu nhỏ dài, xanh biếc xanh miết, gió thổi nhẹ qua, nhẹ nhàng lay động. Dọc con đường nhỏ hoa đào nở rộ, cánh hoa vẫn luôn rơi, Bối Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ, cánh hoa dừng ở trên tóc cô.

Sáng sớm lúc ra khỏi cửa Bối Dao mới gội đầu xong, bây giờ mái tóc mềm mại của cô vẫn thả, cô đứng ở phía trước các bạn học, giơ tay vén sợi tóc ra sau đầu.

Lớp 6-1 chia làm hai nhóm, nam sinh một nhóm, nữ sinh một nhóm.

Cả đường đi Hoa Đình đều không vui, cô ấy không cao, đứng đầu của nhóm nữ sinh, phía sau chính là Phương Mẫn Quân, Bối Dao đứng thứ ba.

Phương Mẫn Quân với Bối Dao là hai người nhỏ tuổi nhất lớp 6-1, về tình cảm thì lùn một chút vẫn có thể tha thứ. Nhưng Hoa Đình lại không nhỏ, cô ấy đi học đúng tuổi, nhưng vóc dáng lại không cao. Vóc dáng không cao mà những chỗ khác lại phát triển tốt, cô ấy phát dục sớm hơn một ít so với những đứa trẻ khác, bây giờ đã có ngực cùng với đường cong của thiếu nữ.

Phát dục sớm cũng không phải chuyện tốt, Hoa Đình ngẫu nhiên cảm thấy ánh mắt nam sinh với nữ sinh trong lớp tò mò nhìn mình làm cô ấy cảm thấy thẹn cực kỳ. Cô ấy tận lực thu ngực lại, không cho người khác đặt ánh mắt ở chỗ ngực no đủ của mình. Vì thế Hoa Đình cúi đầu đi đường, hết sức uể oải.

Năm 2002 minh tinh Thường Tuyết có một bộ phim điện ảnh vô cùng nổi tiếng, làm cho thanh danh của băng tuyết mỹ nhân nhà nhà đều biết, điều này cũng đẩy thanh danh của "Tiểu Ngọc Nữ" Phương Mẫn Quân lên cao trào.

Phương Mẫn Quân mười một tuổi, sắc mặt mang theo kiêu ngạo của thiếu nữ nhỏ, mặc váy trắng, rất nhiều nam sinh đều trộm nhìn cô ấy.

Hoa Đình dựa gần Phương Mẫn Quân nhất nên không tự nhiên cực kỳ. Cô ấy cảm thấy những ánh mắt thưởng thức kinh diễm đó chếch đến chỗ mình đã biến thành tò mò bộ ngực của cô ấy phát dục quá sớm. Hoa Đình lấy hết can đảm: "Phương Mẫn Quân, tớ có thể đổi vị trí với cậu không?" Cô ấy muốn trò chuyện với Bối Dao.

"Không được, cô giáo đã xếp theo chiều cao rồi." Phương Mẫn Quân từ chối ngay, cô ấy không muốn đứng ở đằng trước.

Vì thế cả đường đi này Hoa Đình đi rất gian nan, đi mãi mới tới rừng hoa đào, các bạn học có thể tự do hoạt động ăn uống, cô ấy mới nhẹ nhàng thở ra ngồi xuống bên cạnh Bối Dao.

"Tớ không thích Phương Mẫn Quân chút nào." Hoa Đình thở dài: "Gì mà 'Tiểu Ngọc Nữ' chứ, dù sao cũng không phải Thường Tuyết."

Bối Dao an ủi cười gật đầu, cho cô ấy cái kẹo.

Bây giờ cô cũng mười một tuổi, sau gáy buộc một cái dây lưng nội y màu trắng, nhưng cô phát dục không sớm như Hoa Đình, bây giờ chỉ khác một chút so với ngày trước.

"Cậu đi đường phải thẳng lưng lên." Bối Dao nhẹ giọng nói ở bên tai Hoa Đình: "Mẹ tớ nói nếu còng lưng sẽ xấu ấy, con gái phát dục là chuyện bình thường, không cần cảm thấy thẹn."

Hoa Đình đỏ mặt gật đầu, cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng. Hai cô gái chia cơm ăn xong, Hoa Đình tiến đến rất gần Bối Dao, cô ấy đột nhiên ngạc nhiên nói: "Ui? Bối Dao."

Hoa Đình duỗi tay nhẹ nhàng sờ gương mặt Bối Dao một hồi: "Tớ mới phát hiện khuôn mặt cậu thật xinh đẹp nha."

Bối Dao sửng sốt.

Hoa Đình híp nửa mắt, tinh tế đánh giá. Bối Dao mười một tuổi đôi mắt sáng trong trẻo, mũi cao, đôi môi anh đào hồng hồng, môi tròn mập mập, lộ ra hương vị ngốc moe.

Bối Dao còn chưa rút đi nét trẻ con, gương mặt mang theo một chút phính của trẻ con, không phải loại liếc mắt một cái thấy kinh diễm xinh đẹp mà là một loại đáng yêu muốn cho người xoa xoa. Nhưng mà bởi vì lớp 6-1 có một "Tiểu Ngọc Nữ" thanh danh hiển hách, cô có đáng yêu ngoan ngoãn cũng không có gì nổi bật.

Đôi mắt Hoa Đình rất sáng: "Nhìn kỹ xem, cậu xinh đẹp khác Mẫn Quân, có thể nào sau này cậu còn xinh hơn Thường Tuyết không?"

Tim Bối Dao đập mạnh một cái. Từ phương diện nào đó mà nói, Hoa Đình nói đúng.

Bối Dao càng lớn, ký ức của cô cũng chậm rãi trở về, bây giờ ký ức của cô đã tới lớp 9 rồi. Bối Dao biết, năm lớp 8 Phương Mẫn Quân dần dần mất đi nổi bật, không hề giống với Thường Tuyết, sau khi lớn lên ngược lại càng giống mẹ của cô ấy là Triệu Tú, xương gò má cao, gương mặt quá mức gầy ốm.

Trưởng thành thật kỳ diệu, nghỉ hè lớp 8, Bối Dao sẽ bỗng nhiên gầy đi, trong trí nhớ cô sẽ trở nên thật xinh đẹp. Như là minh châu phủ bụi trần, vài năm sau đột nhiên phát ra ánh sáng lóa mắt, thiếu nữ tươi đẹp lại động lòng người.

Nhưng mà chuyện này cũng không thể nói với Hoa Đình, Bối Dao chỉ có thể lấy lệ lên tiếng: "Cảm ơn cậu khích lệ."

Bối Dao nhìn về nơi xa.

Thiếu niên ngồi một mình ở trên ghế đá, Bùi Xuyên mang theo một hộp cơm màu đen, ăn xong cơm rồi và đang đọc sách.

Mỗi người đều mang theo một cái cặp sách, bên trong có sách khả năng chỉ có một mình Bùi Xuyên. Đã sắp tốt nghiệp tiểu học rồi, thiếu niên quái gở này vẫn như cũ không có bất cứ một người bạn nào.

Tốc độ đi đường bây giờ của cậu bình thường, nếu nhìn kỹ tư thế sẽ có chút hơi khác người bình thường.

Cậu không thích cười, không nhiều biểu cảm lắm, lời nói càng ít.

Bọn họ ngày ngày cùng nhau tan học về nhà, Bùi Xuyên hiếm khi chủ động nói chuyện với Bối Dao.

Cô nhớ tới quyển vở ghi "bí mật tương lai" kia, trong lòng hơi muộn sầu.

Đời trước cô không chú ý tới Bùi Xuyên ở tuổi dậy thì, trong cuộc đời cô, anh là nhân vật không quan trọng gì. Bối Dao chỉ mơ hồ nhớ rõ lúc cô học lớp 8, một năm kia bắt đầu trở nên thật xinh đẹp, lớp 9 thì Bùi Xuyên hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Cậu trở thành một học sinh hư, những đứa nhỏ ở tiểu khu đều bị cảnh cáo không được quá thân cận với cậu.

Bao gồm Trần Hổ cũng trở nên sợ hãi cậu. Bùi Xuyên có qua lại với xã hội đen, cậu có rất nhiều người bạn hung thần ác sát.

Tại sao lại như vậy, Bối Dao nhìn dáng vẻ im lặng đọc sách của cậu, bây giờ rõ ràng cậu là học sinh tốt.

Bối Dao muốn biết chân tướng.

Bùi Xuyên ngẩng đầu, đối diện đôi mắt cô. Cậu nhàn nhạt chuyển con ngươi, nhìn hoa đào rơi đầy một chỗ trên mặt đất, hơi híp mắt.

Đột nhiên, một nữ sinh bắt đầu thét chói tai.

Mọi người trong lớp đều nhìn qua, nữ sinh thét chói tai sắc mặt tái nhợt: "Có rắn!" Cô nàng vốn dĩ nhón chân đi xem hoa, không nghĩ tới trong mặt cỏ mềm mại có một con rắn sau ngủ đông ra kiếm ăn.

Nữ sinh nhỏ bị dọa điên rồi, chạy về phía các bạn học bên này.

Con rắn to bằng hai ngón tay cũng bị người quấy nhiễu dọa đến, hoạt động khắp cánh rừng.

Trong lúc nhất thời nữ sinh trong lớp chạy loạn khắp nơi, liên tục thét chói tai. Hoa Đình kéo chặt Bối Dao, cũng bị trường hợp hỗn loạn dọa khóc: "Bối Dao, đi mau, đi xa một chút đi! Nó lại đây!"

Chủ nhiệm lớp Thái Thanh Vũ tim cũng đập kịch liệt gia tốc, cô là giáo viên nữ dạy văn, tự nhiên cũng sợ loại sinh vật lạnh lẽo đáng sợ này. Nhưng mà vì bảo vệ bọn nhỏ, cô không nên chạy, nhịn xuống hoảng hốt: "Bối Dao, Hoa Đình các em tránh ra nhanh lên."

Cô không biết loại rắn này, không biết có độc hay không, Thái Thanh Vũ hối hận, cô không nên dẫn theo bọn học sinh tới chơi xuân.

Nam sinh trong lớp nhìn trường hợp hỗn loạn này cũng hơi cảm thấy da đầu tê dại, cũng sợ có độc, cũng không dám đi bắt.

Chân Bối Dao mềm đi, hai đời cô đều sợ loại sinh vật này. Cô bị tiếng thét chói tai của Hoa Đình lôi kéo chạy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

Cho đến khi Hoa Đình hoảng loạn kéo cô không chọn đường chạy tới trước mặt Bùi Xuyên.

Bùi Xuyên mím môi, cong lưng hung hăng bóp chặt đốt thứ bảy của con rắn kia, nó phảng phất lập tức không có sức lực giãy giụa. Bùi Xuyên nhặt cục đá lên, đập vài cái vào đầu con rắn, nó không hề động nữa.

Máu bắn ra, cậu ném nó ra, con rắn còn chưa chết, chỉ ngất đi.

Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của bạn cùng lớp nhìn qua kia làm Bùi Xuyên dừng tay, bọn họ dùng ánh mắt kinh dị, đáng sợ nhìn cậu xử lý con rắn này. Bùi Xuyên nhạy bén chú ý tới, ánh mắt bọn họ nhìn cậu cũng không khác gì ánh mắt bọn họ nhìn con rắn kia.

Đổi một đứa nhóc khác bắt được nó, có lẽ là giống như anh hùng mà sùng bái.

Nhưng bởi vì cậu là Bùi Xuyên, tất cả đều không giống nhau.

Cậu quái gở không nói lời nào, xuống tay lại tàn nhẫn hơn so với những người khác. Các bạn học giống như ngày đầu tiên trông thấy cậu, kinh nghi mà không dám lại đây, ngay cả cô Thái cũng nhìn rắn trên mặt đất mà nhíu mày.

Giây tiếp theo cô Thái phản ứng lại, cười hòa hoãn không khí: "Bạn học Bùi Xuyên thật dũng cảm, giúp chúng ta giải trừ nguy cơ, mọi người phải cảm ơn bạn ấy nha."

Rừng đào an tĩnh, không ai nói chuyện.

Bùi Xuyên hơi muốn cười lạnh.

Hoa Đình kéo chặt Bối Dao, trên mặt do dự.

Bối Dao nhìn bóng dáng thiếu niên cô đơn, cậu cùng một chỗ với con rắn đang hôn mê, cũng không dám đi qua.

Bối Dao tránh tay Hoa Đình ra, cô lấy nước sôi để nguội cùng khăn giấy trong cặp sách ra, sau khi khăn giấy dùng nước nhuận ướt, cô đi qua. Thiếu nữ so với cậu khi đeo chân giả lùn hơn một ít, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ: "Cảm ơn cậu, Bùi Xuyên."

Bùi Xuyên cụp mắt, cô đã trưởng thành, giọng nói dịu dàng như gió xuân tháng ba: "Chúng tớ đều sợ hãi, cảm ơn cậu bắt được nó. Rửa tay đi."

Hoa Đình cũng lấy hết can đảm, lớn tiếng nói: "Cảm ơn cậu, Bùi Xuyên!"

Gió xuân thổi qua mái tóc đen của cậu, mang đến hương vị độc đáo trên người cô, là mùi đinh hương nhàn nhạt.

Bùi Xuyên tiếp nhận khăn giấy, lau đi loại xúc giác lạnh lẽo trơn trượt trên tay.

Các bạn học như ở trong mộng mới tỉnh, sôi nổi vỗ tay.

Có nữ sinh nói: "Cậu ấy thật giỏi, rắn cũng dám bắt."

Bùi Xuyên hạ mắt, lông mi đen che dấu ánh mắt cậu.

Trần Hổ nghe thấy cực kỳ không phục, bụ bẫm mấy năm nay không hề gầy đi, cậu ta hừ một tiếng: "Đây tính là gì chứ, tớ cũng dám bắt!"

"Trần Hổ đúng là khoác lác, vừa nãy tớ thấy cậu cũng sợ tới mức trốn ra phía sau đấy!"

"Tớ không có!"

"Cậu có!"

Trần Hổ tức giận đến mặt đều đỏ, tranh luận với bạn nữ trong lớp học đề tài cậu ta dũng cảm hay không dũng cảm này.

Thân thể cứng đờ của Bùi Xuyên dần dần thả lỏng lại, Bối Dao cong mắt hạnh lên cười với cậu. So với Phương Mẫn Quân, cô càng giống thiếu nữ ngây ngô non nớt hơn, bởi vì đi chơi xuân nên mặc một cái váy màu vàng nhạt. Cô ngửa đầu nhìn cậu, dáng vẻ thật ngoan.

Bùi Xuyên dời mắt, nhàn nhạt nói: "Tránh xa ra, nó không chết."

Thân thể cô cứng đờ, mắt hạnh trợn to nhìn cậu.

Bùi Xuyên im lặng hai giây, nhặt nhánh cây lên, chủ động đẩy con rắn đi ra xa.

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Hổ: Tớ dám bắt!

Con gái: Cậu không dám!

Trần Hổ: Tớ dám!

Rắn bò tới.

Trần Hổ: ...!!! Anh Xuyên ơi, cứu mạng QAQ.

Xuyên Xuyên trưởng thành sẽ là siêu cấp đại trứng thối! Đại ác ma vững tâm.

Người đọc: Mọi người đều xuất sắc như vậy, tôi tự ti.

Người đọc: Tôi bình thường bởi vì không đủ biến thái, mà Chi Chi với các độc giả không hợp nhau.

??? Người đọc khác nhìn bạn đang nhìn bạn đầy nguy hiểm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net