Chương 19: Bùi "không vui"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanh Thanh

Mùa xuân tháng ba, cành liễu mọc mầm mới, Bối Dao đi cạnh Bùi Xuyên, nhỏ giọng nói với cậu: "Tớ nói cho cậu biết một bí mật."

"Ừ."

"Mẹ tớ sinh cho tớ một em trai nhỏ đó."

Bùi Xuyên hơi kinh ngạc, nhìn cô một cái.

Bước chân của thiếu nữ như là chim yến vui sướng, giọng điệu lại đè thấp: "Muộn nhất chính là tháng này, em trai tớ sẽ sinh ra."

Năm 2004 quốc gia còn chưa mở rộng chính sách sinh con thứ hai, đang thực hiện kế hoạch hoá gia đình, trong nhà chỉ cho phép sinh một con. Phố lớn ngõ nhỏ dán khẩu hiệu "Sinh ít ưu tiên hạnh phúc cả đời", "Con gái cũng có thể là trụ cột".

Triệu Chi Lan hơn ba mươi mới mang thai lần thứ hai, vốn dĩ rất xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy con gái không hề khúc mắc mà lại có vui vẻ, bà cũng an tâm, lại lần nữa cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi làm mẹ một lần nữa.

Triệu Chi Lan đã từng âm thầm thương lượng với Bối Lập Tài: "Dao Dao có thể nghĩ nhiều với không vui không?"

"Anh thấy sẽ không đâu." Bối Lập Tài sờ bụng của vợ mình: "Đứa nhỏ này lớn lên cũng có thể vì chị gái mà chia sẻ rất nhiều áp lực."

Hai vợ chồng cộng lại ở bên ngoài thuê phòng ở, nói với bên ngoài là Triệu Chi Lan về nhà mẹ đẻ thăm người thân, chờ dưa chín cuống rụng, đứa con thứ hai này sinh ra, lại thành thật đi khai hộ khẩu, nên phạt tiền thì nộp tiền.

Dù sao cũng đã mang thai rồi, cũng không đành lòng bỏ nó đi. Tháng ba năm nay, vừa vặn chính là mùa mà tiểu Bối Quân sinh ra.

Bùi Xuyên hỏi Bối Dao: "Sao cậu biết là em trai? Nếu là em gái thì sao?"

Bối Dao nghĩ thầm nhưng cô biết nha, cô nghịch cành cây trên đầu: "Tớ nằm mơ thấy, không sao cả, là em gái thì tớ cũng thích em ấy như vậy."

"Cậu hy vọng em ấy sinh ra?"

Bối Dao dùng sức gật đầu, trong mắt cô chứa đầy dịu dàng chờ đợi sáng rọi, Bùi Xuyên nhíu mày.

"Không sợ em ấy lấy đi tình yêu của bố mẹ cậu sao?"

"Không sợ." Cô cười trả lời: "Tớ và em trai cùng chảy chung một dòng máu, chúng tớ là người nhà." Trong trí nhớ của cô có dáng vẻ tiểu Bối Quân chắc nịch đáng yêu, nhớ tới đứa nhỏ còn chưa sinh ra, mềm lòng đến không được.

Cô gái nhỏ vui sướng hỏi cậu rất nhiều: "Bùi Xuyên, cậu có muốn một em trai em gái không?"

Bối Dao hỏi mang theo chút thấp thỏm, bởi vì cô biết, lúc lên cấp ba, bố mẹ Bùi Xuyên đã sớm ly hôn, mà bố Bùi Xuyên tìm cho cậu một người mẹ kế, mẹ kế dẫn theo một người con gái của mình.

Kiếp trước Bối Dao không thân với Bùi Xuyên, vẫn luôn không biết thái độ của Bùi Xuyên với người em gái này là như thế nào.

"Không muốn." Cậu nhàn nhạt trả lời.

"Ồ." Trong lòng Bối Dao lo lắng, về sau cậu sẽ rất khó chịu.

Bối Dao về đến nhà, vừa vặn gặp được bố cầm một ít đồ dùng sinh hoạt muốn đi ra ngoài.

Bối Lập Tài: "Dao Dao đã về rồi à, bố đi xem mẹ con."

"Con có thể cùng đi không? Con làm xong bài tập rồi."

"Đi thôi, bố đóng cửa lại."

Hai năm trước Bối Lập Tài cũng đã mua xe máy, mà chiếc xe máy kia của nhà họ Bùi đã sớm đổi thành xe hơi rất là khí phái.

Bối Dao ngồi ở trên xe máy của bố, gió nhu hòa thổi lên mặt, hôm nay là thứ sáu ngày 24 tháng 3. Ngày mai chính là ngày mà tiểu Bối Quân sinh ra, sinh ra lúc rạng sáng hai giờ. Tuy Bối Dao biết điều này nhưng trong lòng cũng không khỏi căng thẳng.

Triệu Chi Lan vác một cái bụng to, thấy con gái tan học lại đây, dịu dàng sờ đầu cô.

Người một nhà ăn cơm tối xong, Triệu Chi Lan nhíu mày: "Vỡ nước ối rồi."

Bối Lập Tài lập tức nói: "Anh đưa em đi bệnh viện."

Cũng may là đứa thứ hai, Triệu Chi Lan cũng không hoảng hốt nhiều: "Anh đưa Dao Dao về trước, còn chưa đau, vẫn còn sớm." Bà lại xoay người nhìn Bối Dao: "Trở về ngủ một giấc, ngày mai tới bệnh viện xem mẹ cùng em trai nhỏ hoặc em gái nhỏ nha. Buổi tối một mình con ở nhà có sợ không?"

Bối Dao lắc đầu, cổ vũ cầm tay Triệu Chi Lan.

Đêm nay Triệu Chi Lan sinh, Bối Dao ở phòng cầu nguyện tất cả thuận lợi.

Ban đêm mưa rơi, gió to cuốn ngọn cây lên, nước mưa văng khắp nơi, ngoài cửa sổ mưa rơi gián đoạn cùng với vài tiếng sấm.

Nhà tầng 4 đối diện của tiểu khu, lại trình diễn một cảnh khôi hài.

Một tuần trước, trong túi xách của Tưởng Văn Quyên xuất hiện một thỏi son môi nước ngoài xa hoa.

Bùi Xuyên là người nhìn thấy đầu tiên, thỏi son kia rơi ra khỏi túi xách, Tưởng Văn Quyên ngay lập tức luống cuống, ở dưới ánh mắt im lặng của con trai, hoảng loạn nhặt nó lên, cất vào trong túi của mình.

"Đồng nghiệp của mẹ tặng."

Rõ ràng là cậu còn chưa hỏi, Tưởng Văn Quyên đã chột dạ tìm lấy cớ cho mình.

Bùi Xuyên không nói chuyện, trên đời này hiếm khi có người có thể thuận lợi nói dối ở trước mặt cậu, trừ khi cậu nguyện ý bao dung lời nói dối ấy.

Cậu nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, đẩy xe lăn rời đi. Cho tới bây giờ, cậu vẫn muốn một gia đình hoàn chỉnh như cũ.

Nhưng giấy không thể gói được lửa, không bao lâu, Tưởng Văn Quyên ngả bài với Bùi Hạo Bân.

Phòng ngủ chính mở đèn, Tưởng Văn Quyên nói: "Ly hôn đi, tôi thích một người đàn ông khác rồi, anh ấy là bác sĩ ở bệnh viện của tôi."

Bùi Hạo Bân là một cảnh sát hình sự xuất sắc, khi đối mặt với chuyện vợ mình ngoại tình, vẫn không chịu được mà cảm thấy trời cũng phải sụp: "Tưởng Văn Quyên! Sao cô có thể làm ra chuyện như vậy, cô có xứng đáng với danh một người vợ, người mẹ không? Nếu không phải tôi phát hiện tin nhắn trên điện thoại của cô, có phải cô tính toán để tôi đội nón xanh cả đời hay không!"

Tưởng Văn Quyên che mặt rơi lệ: "Tôi biết, tôi rất xin lỗi anh, rất xin lỗi Tiểu Xuyên, nhưng mà..." Bà dừng một chút, nước mắt ngơ ngẩn chảy qua khóe miệng: "Nhưng mà tất cả chuyện này đều do ai đây? Năm Tiểu Xuyên bắt đầu bốn tuổi, một khi tôi ngủ ở bên cạnh anh thì cả đêm đều gặp ác mộng. Trong mộng một mảnh máu chảy đầm đìa, tôi ôm một đôi chân bị chặt đứt, khóc đến mắt mù. Mà anh ở bên kia, tôi gọi anh, tôi gọi thế nào cũng không cứu được."

Mưa to, sắc mặt Bùi Xuyên tái nhợt, ở sau cửa phòng lẳng lặng nghe.

"Bọn họ ở ngay trước mặt tôi, đem chân của Tiểu Xuyên..." Bà che miệng, đau khổ khóc thành tiếng: "Anh thành toàn sự nghiệp của anh, tôi đã nhiều năm gặp ác mộng. Anh là một cảnh sát hình sự tốt, nhưng anh không phải là người bố tốt."

Tưởng Văn Quyên cười lạnh: "Tôi tuyệt vọng, tôi vừa nhìn thấy Tiểu Xuyên là tôi nhớ tới bố của thằng bé là một người đàn ông tâm địa máu lạnh, anh ta vì quốc gia, vợ con anh ta cũng có thể không cần. Trong mộng của tôi gì cũng có, lần đầu tiên là tôi bị chém rớt tay, lần thứ hai là cắt lấy lỗ tai. Tôi chỉ cần vừa nhìn thấy phần còn lại của chân đã bị cụt của Tiểu Xuyên...tôi..."

Bà vừa khóc vừa cười, những tự trách cùng thống khổ áp lực cảm tình mấy năm nay toàn bộ bùng nổ.

"Tôi thậm chí... Tôi thậm chí sợ hãi nhìn thấy thằng bé, nhưng thằng bé là Tiểu Xuyên của tôi!" Mặt Tưởng Văn Quyên đầy nước mắt: "Nhiều năm như vậy là bác sĩ Tống vẫn luôn làm phụ đạo tâm lý cho tôi, anh nói tôi không có trách nhiệm cũng được, nói tôi hạ tiện cũng được, nhưng tôi thật sự không chịu được những ngày phải gặp ác mộng như này nữa."

Gió to thổi rơi bồn hoa trên cửa sổ, thanh âm thanh thúy vang lên ở ban đêm cực kỳ dọa người.

Bùi Hạo Bân suy sụp ngồi ở bên cửa sổ, tay lau mặt. Ở khe hở ngón tay của người đàn ông chảy ra nước mắt: "Xin lỗi."

Tưởng Văn Quyên gào khóc, bà dùng chăn che lại mặt của mình, sợ tiếng khóc truyền ra, kinh động con trai ở cách vách.

Bùi Xuyên ở một góc đen tối, cầm ly trà đã nguội lạnh mà cậu muốn pha cho Tưởng Văn Quyên.

Đồng tử của cậu không có một chút sắc thái, lúc lâu sau mới ở trong tiếng khóc áp lực của người phụ nữ, đẩy xe lăn đi về phía phòng của mình.

Trong phòng đen tối mà Bùi Xuyên cũng không bật đèn.

Cậu sờ soạng bò lên giường, nhìn sấm sét ầm ầm ngoài cửa sổ.

Hóa ra người không giữ được thì vĩnh viễn đều không giữ được. Cho dù cậu âm thầm nói cho mình, tha thứ cho mẹ, bà đang hoảng hốt mà thôi, tất cả đều sẽ tốt lên.

Nhưng bà sợ hãi...

Cậu nhắm mắt lại, hóa ra là sợ mình.

Chỉ cần người tàn phế là mình còn tồn tại một ngày, mẹ mình đều ngủ không ngon giấc. Thật buồn cười.

Bùi Xuyên cảm thấy lạnh, thế giới an tĩnh lại tàn nhẫn đến lạnh. Cậu tàn khuyết lại trở thành ác mộng của mẹ, ngược lại là lúc cậu còn nhỏ, mơ hồ nhớ không rõ loại thống khổ này, cậu càng nhớ rõ có rất nhiều ánh mắt phức tạp cùng đồng tình của mọi người.

Cậu cho rằng mất đi hai chân, cậu nỗ lực học, nghe lời hiểu chuyện, tương lai dựa vào đôi tay làm người có giá trị, cống hiến đối với xã hội là có thể giống với con nhà người ta, trở thành kiêu ngạo của bố mẹ.

Nhưng hóa ra những thứ đó đều không dùng được. Chỉ cần cậu còn tồn tại một ngày, cậu chắc chắn là huy chương sỉ nhục trong cuộc đời của bố, là ác mộng đáng sợ của mẹ.

Gió to mãnh liệt, tựa thống khổ mà tru lên. Trong tiểu khu, một cành mai mới nở bị gãy cành, vắng vẻ rơi vào trong đêm tối.

-

Ngày 25 tháng 3, một đứa trẻ ước chừng 3.5 cân nằm trong tã lót.

Bối Dao chờ một đêm, sáng sớm đã được Bối Lập Tài đón đến bệnh viện. Bối Lập Tài vui tươi hớn hở nói: "Con đoán đúng rồi, thật đúng là một thằng nhóc." Ông sợ con gái ngoan hiểu lầm trong nhà trọng nam khinh nữ, nhanh chóng nói: "Về sau thằng nhóc này trưởng thành, để cho nó làm vệ sĩ cho Dao Dao đáng yêu của chúng ta."

Tiếng cười thanh thúy khanh khách của cô vang lên trong gió.

Tiểu Bối Quân đã sớm được chuẩn bị xong chăn nhỏ cùng quần áo, đêm qua nhiệt độ hạ xuống, cậu nhóc được giữ ấm. Triệu Chi Lan nằm ở trên giường ở khoa phụ sản, cười nói: "Đến xem em trai của con đi, ở bên người mẹ ngủ này."

Bối Dao cúi người, trẻ con mới sinh ra gương mặt đỏ rực nhăn dúm dó, gương mặt to bằng nửa bàn tay, chưa nói tới đẹp hay đáng yêu.

Nhưng mà cánh mũi nho nhỏ của cậu nhóc dùng sức hô hấp, mỗi một lần hấp thu không khí, đều là sinh mệnh mới nỗ lực cùng ngoan cường.

Mặt mày Bối Dao dịu dàng, nhìn cậu nhóc cười.

"Mẹ, em trai tên là gì ạ?"

"Mẹ và bố con lúc trước đã thương lượng, tên là Bối Quân. Con xem muốn lấy cho nó tên ở nhà gì hay không?"

Bối Dao cong mắt hạnh: "Tên rất hay, bảo vệ quốc gia, tên ở nhà thì gọi Quân Quân cũng được."

Triệu Chi Lan cười nói: "Mẹ cũng nghĩ như vậy."

Trong nhà nhiều thêm một đứa trẻ, đối với nhà họ Bối mà nói, tuy rằng là chuyện đại hỉ, nhưng vậy cũng là gánh nặng lớn. Bà ngoại Bối Dao lại đây giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ cùng với giặt tã, phòng bệnh nhỏ, người một nhà vây quanh sinh mệnh mới vội thành một đoàn.

Năm 2004, gia đình dùng đến tã giấy còn rất ít, đại bộ phận tiền của nhà họ Bối đều cho người cậu đụng vào người ta mượn, năm nào có thể lấy lại đều khó mà nói. Tiểu Bối Quân chỉ có thể mặc tã, tã bẩn lại giặt, dùng nước ấm giặt, giặt sạch cầm đi phơi nắng, tiêu độc phơi khô sau đó lại tiếp tục dùng.

Triệu Chi Lan không nhiều sữa lắm, chờ Bối Quân lớn chút nữa, đoán chừng còn phải uống sữa bột.

Bối Dao cũng giúp đỡ chăm sóc em trai, không mấy ngày Triệu Chi Lan ra viện trở lại phòng thuê.

Triệu Chi Lan cùng Bối Lập Tài đều cân nhắc chờ con lớn lên một chút rồi đi đăng ký hộ khẩu rồi mới về nhà.

Con thứ hai phạt đến vài vạn đồng tiền, bởi vậy, phí tổn quả thật lớn đến khó có thể tưởng tượng.

Bối Lập Tài áy náy nói: "Dao Dao, mùa hè năm nay không thể cho mua cho con quần áo mới, chờ mùa hè sang năm, bố được phát tiền lương, mua quần áo mới cho con được không?"

Bối Dao đeo cặp sách trên lưng, cười lắc đầu: "Chị họ Tiểu Thương không phải có chút quần áo cũ ạ? Đều khá xinh đẹp, cũng rất mới, con mặc đồ của chị ấy là được rồi. Em trai còn nhỏ, quần áo của em cũng phải chú ý một chút, đúng rồi, mùa hè sắp tới rồi, còn phải mua cho em ấy phấn rôm."

Bối Lập Tài thương tiếc vỗ bả vai của con gái.

Bối Dao biết bố mẹ mình không phải là người trọng nam khinh nữ, cho nên trong lòng cũng không ngại. Cô bước chân nhẹ nhàng đi học, muốn lặng lẽ chia sẻ chuyện em trai của mình đã sinh với nhóm bạn tốt.

Bối Dao đến phòng học, Bùi Xuyên đã sớm đến.

Nắng sớm mỏng manh, chiếu rọi trên mặt thanh lãnh tái nhợt của thiếu niên. Bối Dao cho dù còn chưa nói chuyện với cậu đều cảm nhận được trên người cậu vắng vẻ lạnh lẽo. Giống như là người đứng ở trong gió tuyết hai ngày hai đêm, lạnh băng đến không có một tia nhân khí.

Bối Dao thấy cậu mặc phong phanh, vội vàng kéo khóa cặp sách, lấy bình nước hồng nhạt của mình ra, đặt ở trên bàn cậu.

Bùi Xuyên cùng Bối Dao đều là người chăm chỉ, lúc bọn họ đến phòng học, trong phòng học chỉ có mấy bạn học ngồi rải rác.

Bùi Xuyên nghe thấy tiếng vang, đôi mắt không có tiêu cự mới phóng tới trên bình nước của cô.

Cô ôm cặp sách, đang kéo khóa lại. Bối Dao cũng không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, giọng điệu trước sau như một mang theo chào hỏi sáng sớm mềm mại: "Còn chưa tới mùa hè đâu, buổi sáng mặc ấm một chút. Bình này có nước sôi, cậu cầm lấy làm ấm tay."

Cậu trì độn mà duỗi tay cầm bình nước hồng nhạt kia của cô.

Nhiệt độ từ đầu ngón tay một đường truyền hướng lên trên, ngón tay lạnh băng đã có tri giác. Trên bình của cô có một đứa trẻ thoải mái cười to, cậu nhìn nó, nhẹ giọng hỏi Bối Dao: "Em trai cậu sinh ra chưa?"

"Rồi!" Cô nhỏ giọng để sát vào bên tai cậu: "Tớ không đoán sai nha, chính là em trai không phải em gái, nhưng nó còn bé xíu à."

Trong giọng nói của thiếu nữ có vui mừng. Hơi thở cô ngọt thanh, mang theo mùi sữa bò bữa sáng cùng hương thơm hoa đinh hương nhẹ nhàng.

"Bùi Xuyên, tan học cậu muốn cùng tớ cùng đi xem em ấy không?"

"Không được." Cậu thấp giọng nói: "Cái này cho em ấy."

Bùi Xuyên thả vào trong tay cô một cái vòng tay.

Bối Dao ngơ ngác nhìn vòng tay bạc nhỏ trên tay, đây là vòng tay bóng loáng trẻ con mang, bên trên còn mang theo hai cái chuông bạc nhỏ, đặt ở lòng bàn tay lạnh lẽo trầm trọng.

Nếu không phải vì cái vòng này nặng trĩu, Bối Dao còn tưởng rằng là quầy bán quà vặt cũng bán món đồ chơi phỏng theo cái vòng tay này.

Bối Dao cảm thấy phỏng tay, đời này lần đầu tiên cô thấy trang sức đáng giá như vậy, cô lắp bắp nói: "Cậu, cậu lấy đâu ra nhiều như vậy, mua, mua cái này?"

"Cậu quản nhiều như vậy làm cái gì?" Cậu nhàn nhạt nói: "Cho em trai cậu." Không phải cậu rất chờ đợi nó sinh ra sao?

Bối Dao không dám nhận, cô bị cái vòng tay thuần bạc này dọa cho ngốc rồi. Ở thời đại một bao que cay 5 đồng tiền, một cái kem đá cũng 5 đồng tiền, vòng tay bạc nhỏ này quý đến như thế nào chứ?

Bùi Xuyên thấy dáng vẻ vô thố của cô, nhàn nhạt nói: "Cậu nói với mẹ cậu là bố tớ mua là được."

"Tớ không cần cái này, Bùi Xuyên, cậu lấy về đi."

"Không cần thì ném đi." Cậu buông bình nước của cô ra, giọng điệu không hề phập phồng. Phảng phất kia không phải một cái vòng tay đáng giá, mà là rác rưởi không đáng nhìn vậy.

Bối Dao nào dám ném chứ, cô ngồi trở lại chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ sầu khổ mà âm thầm sờ vòng tay nặng trĩu trong túi áo.

Bùi Xuyên không quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ rối rắm như thế nào, cậu mở sách ra, lại nhìn không vào. Bùi Xuyên hơi xuất thần.

Công việc của bố mẹ cậu rất có thể diện, nhóm cô chú đồng nghiệp cũng đều có gia cảnh không tồi. Bởi vậy mỗi năm Bùi Xuyên đều có rất nhiều tiền tiêu vặt, tích cóp sắp mười năm, lại không có chỗ nào cần dùng tiền. Ước chừng số tiền tiết kiệm cậu có mà những đứa trẻ khác không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà cậu chưa từng tặng Bối Dao đồ vật gì.

Cậu an tĩnh cụp mắt. Từ khi cậu bắt đầu năm tuổi, trước nay đều không có.

Khi còn nhỏ là bởi vì không hiểu chuyện, trưởng thành là hiểu không thể đưa. Thượng Mộng Nhàn đã dạy cho cậu một bài học khắc rất sâu, lây dính bất cứ thứ gì cùng với tên "Bùi Xuyên" này, một khi dính lên, sắc thái kiều diễm sẽ trở nên dơ bẩn, bị người ta nhạo báng không chịu được.

Mỗi năm Bối Dao đều chuẩn bị quà tặng cho cậu, có đôi khi là vòng bình an, có đôi khi là súng đồ chơi của cậu nhóc, hoặc chính là gối ôm cô tự làm.

Quà tặng mấy năm nay đáng lẽ ra đều nên đưa cho cô cậu lại tích cóp rất nhiều năm, cuối cùng biến thành đưa cho em bé nhà cô một cái vòng tay.

Một cái vòng tay không mang theo bất luận sắc thái gì, sẽ không khiến người ta phê bình, cũng sẽ không bẩn thanh danh của cô. Thậm chí đến chính cô đều không rõ, sẽ không nghĩ nhiều.

Tan học Bùi Xuyên vẫn như cũ không đợi Bối Dao đã đi rồi.

Bối Dao nhìn bóng dáng thiếu niên càng lúc càng xa, có chút đoán không ra có phải tâm tình cậu không tốt hay không. Cậu từng năm trưởng thành, "Bùi không vui" cũng biến thành "Bùi thâm trầm" càng làm cho người khó hiểu. Cô thậm chí không biết nên làm gì để biết cậu đã xảy ra chuyện gì, lại an ủi như thế nào.

Bối Dao về nhà nghĩ nghĩ, lấy bưu thiếp mà chị họ Tiểu thương đưa cho mình ra, lặng lẽ viết lên.

"Unhappy Pei,

Are you sure you're okay?

Anything on your mind?"

(Bùi không vui, cậu có khỏe không? Cậu có tâm sự gì sao?)

Bối Dao ở bìa thư viết tên Bùi Xuyên là người nhận, sau đó đi xuống tầng đến đối diện, để vào hòm thư nhà Bùi Xuyên.

Từ sau chuyện của Thượng Mộng Nhàn, Bùi Xuyên mặc kệ có cảm xúc gì, đều sẽ không biểu lộ ở trước mặt cô. Giống như cậu lập tức trưởng thành, mà thiếu nữ phải bảo vệ cậu lại theo không kịp tốc độ trưởng thành của cậu.

Bối Dao sợ cậu khổ sở mà mình không biết, chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp vụng về đi tới gần thiếu niên lạnh nhạt. Cô dùng từ đơn giản đơn dò hỏi cậu, nếu cậu không muốn trả lời, có thể trở thành một trò chơi bình thường luyện tập tiếng Anh, sẽ không làm cậu khó xử. Bối Dao hy vọng có thể nhận được thư hồi âm của cậu ở hòm thư nhà mình, cô biết ngày nào cậu cũng sẽ đi đến chỗ hòm thư để lấy sữa bò.

Nhưng mà cho đến khi mùa xuân qua đi, Bối Dao cũng không nhận được hồi âm của Bùi Xuyên. Ngược lại là tiểu Bối Quân nẩy nở, không hề đỏ rực nhăn dúm dó, trở nên hồng hào đáng yêu.

-

Lá thư kia bị Bùi Xuyên để vào trong cái hộp khóa lại, trong hộp có các loại đồ vật kỳ quái, từ chuồn chuồn trúc ố vàng đến phong thư, đều bị cậu đè ở đáy hòm, thành ký ức phai nhạt cậu cần phải bỏ tất cả đi.

Tưởng Văn Quyên cùng Bùi Hạo Bân tuy rằng còn chưa ly hôn, quan hệ trong nhà cũng đã lạnh đến đỉnh điểm.

Có rất nhiều lần Tưởng Văn Quyên nhìn Bùi Xuyên, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại vẫn không nói gì, ngược lại cười hỏi cậu ở trong trường học biểu hiện như thế nào, về sau muốn học trường cấp ba nào.

Tuy Bùi Xuyên không biết kết quả thương nghị cuối cùng của bọn họ, lại đoán rất chuẩn, ước chừng là tính toán chờ cậu thi lên cấp ba xong rồi mới nói cho cậu chuyện ly hôn.

Thật buồn cười.

Một người bố đối với cậu thì lòng mang áy náy, một người mẹ thì nhìn thấy cậu sẽ gặp ác mộng. Bọn họ cuối cùng vì cậu mà cũng suy xét thời điểm này không làm rõ mọi chuyện. Tất cả mọi người đều tận lực biểu hiện trọn vẹn sự giả dối này, Bùi Xuyên cũng phối hợp nhập diễn.

Nhưng cậu rõ ràng, tâm cậu đã lạnh, lạnh thành liếc mắt một cái giống như một cái động không thấy đáy vực sâu.

Tháng 8, Tưởng Văn Quyên dọn ra ngoài ở, bà vén tóc bên tai, nói với con trai: "Mẹ phải đi công tác, qua một đoạn thời gian sẽ trở về, con học tập thật tốt, có muốn quà gì không?"

"Không có, lên đường bình an."

Tưởng Văn Quyên ở trong ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm của con trai sinh ra chút hoảng loạn, nhưng mà bà vẫn giả dạng bộ dáng dường như không có việc gì rồi rời đi.

Bùi Xuyên biết bà gấp không chờ nổi mà hướng về phía "hạnh phúc" của bà.

Chờ Tưởng Văn Quyên đi thật lâu, Bùi Xuyên trở lại phòng. Cậu ấn xuống nút màu đỏ trong tay, tai nghe truyền đến tiếng xẹt xẹt của âm thanh.

Truyền đến thanh âm mang tiếng cười của người đàn ông: "Sao lâu như vậy mới đến?"

Tưởng Văn Quyên trả lời: "Em giải thích với con trai phải đi rất lâu, em nói với thằng bé em phải đi công tác."

"Em như vậy cũng không được, dù sao cũng phải nói chân tướng cho thằng bé."

"Em biết, nhưng mà không phải muốn thằng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net