Vãng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ góc nhìn linh hồn Giang Yếm Ly. Tiện Trừng, xin miễn KY.

Chương này chứa đao, sử dụng BGM càng ngược tâm ác.

=====

Bài hát tác giả nói là Tử Vong. Link nghe đây nhé: https://music.163.com/#/song?id=110422

"Sai lầm mà ta phạm phải, là bởi vì ta quá muốn yêu. Ta yêu phụ thân của ta, ta yêu mẫu thân của ta, yêu các ca ca của ta. Trên thế giới này không có tình yêu, không dễ dàng. Mà quá muốn yêu, liền sẽ khiến cho ngươi càng thất vọng."

=====

Ngụy Vô Tiện trở về nhà theo nghĩa thực sự, có điều y còn phải tiếp tục quỳ từ đường.

Ngụy Vô Tiện thoải mái đồng ý, lại vịn vai Giang Trừng, cợt nhả mà hỏi y có thể ngủ cùng Giang Trừng hay không. Dù sao cũng không có ai dám lại gần phòng ngủ của Tông chủ, mỹ viết kỳ danh, tránh người nhãn tuyến.

Giang Trừng: "Cút!"

Giang Yếm Ly chỉ có thể mỉm cười, Ngụy Vô Tiện nghe mới là lạ.

Nàng nhìn Giang Trừng trầm mặt mắng Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện ngược lại là vui vẻ chịu đựng, vẫn cười híp mắt mà nhìn Giang Trừng, thắng thấy Giang Trừng toàn thân không được tự nhiên mà muốn cách xa y một chút.

Có lẽ là bổ khuyết đi. Giang Yếm Ly vui mừng. Đây mới là người mà nàng quen biết sẽ cùng Giang Trừng làm loạn lại che chở sư đệ của y.

Hơi do dự, Giang Yếm Ly vẫn là không đuổi theo bọn họ. Nàng mỉm cười nhìn dõi theo bọn họ đi xa, giống như là năm đó tiễn biệt hai thiếu niên đi Vân Thâm Bất Tri Xứ tu tập.

Lần này không phải bọn họ sắp rời đi, mà là nàng nên đi.

Nàng không muốn lại biến mất ở trước mặt Giang Trừng một lần nữa.

Giang Yếm Ly du đãng ở trong Liên Hoa Ổ, cuối cùng đi tới phòng bếp. Mặc dù đã không còn là hình dạng khi xưa, nhưng đại thể cấu trúc vẫn không thay đổi, Giang Trừng giữ rất tốt những gì liên quan tới nàng.

Nàng hoài niệm nhìn nơi này một chút, sờ sờ nơi đó. Nàng nhìn thấy những củ sen vừa hái đặt ở một bên, nước sạch trong vắt, làm gợi lên ký ức mơ hồ của nàng.

Xung quanh không có ai, mặt trời yên lặng. Giang Yếm Ly do dự, vươn tay ra cầm lấy củ sen, sau đó quen tay mà nấu nước, cầm dao, nấu xương sườn.

Trong phòng bếp mơ hồ bay lên mùi thơm xương sườn củ sen.

Nàng mấy ngày trước có thể chạm vào vật không có sự sống. Đây không phải là dấu hiệu gì tốt, ngược lại giống như là đang thúc giục nàng nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện.

Nàng làm phần ba người, Giang Trừng, Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện. Chuyện này đáng lẽ ra rất mệt mỏi, nhưng nàng lại không cảm thấy chút nào.

Giang Yếm Ly rất hài lòng. Đây là một chuyện cuối cùng nàng có thể làm cho bọn họ.

Nàng vừa mới bỏ ba chén canh vào trong mâm, một người làm vội vàng chạy tới, một bên oán trách đầu bếp nữ xin nghỉ, một bên trợn mắt há mồm mà nhìn ba chén canh bốc lên hơi nóng.

Người làm chỉ hơi suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận, thế là gã vui vẻ ra mặt bưng khay lên chạy tới thư phòng.

Giang Yếm Ly vội vàng nói: "Ấy, cẩn thận đừng để bị sánh ra!"

Người kia hơi ngừng lại bước chân, nghi hoặc nhìn trái ngó phải, lẩm bẩm câu gì đó, đi chậm lại.

Giang Yếm Ly nhìn gã bưng canh rời đi, mờ mịt rất lâu, không biết nên làm cái gì. Nàng chậm rãi đi trở về, đi tới viện lạc của mình.

Nàng muốn gặp Giang Trừng, nhưng lại không dám đi.

Đình viện nàng từng ở Giang Trừng vẫn luôn giữ lại rất tốt.

Gió nổi tới hương sen, nhẹ nhàng quanh quẩn ở trên người nàng, chim vui hót ở trên đầu cành, nghiêng sang một bên chăm chú nhìn nàng.

Giống như là chào đón nàng trở về, lại giống như là chúc phúc nàng đi xa.

Nàng thích hoa cỏ mộc mạc, trong đình viện chỉ có cây lê cùng cây ngân hạnh. Đã qua mùa xuân, ngày thu chưa tới, cây lê yên lặng, ngân hạnh trái ngược lại hiện ra màu xanh biếc tươi mát.

Khi còn bé bọn họ thường viết chữ ở trên lá cây ngân hạnh, nàng còn nhớ kỹ lá cây mà Giang Trừng dùng để viết tên nàng lên, viền lá đã hiện ra chút màu vàng, nhưng ở giữa vẫn là màu xanh tươi mát.

Phiến lá kia vẫn được nàng cất giữ, nàng may túi thơm màu tím đặt nó ở bên trong, khi gả tới Kim Lân Đài vẫn luôn mang theo bên mình.

Nhưng sau đó nàng đã tìm rất lâu cũng không có tìm lại được, có lẽ ở trong Bất Dạ Thiên hỗn loạn làm mất.

Có một vài thứ, cho dù muốn nắm chặt như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ mất đi.

Trong sân tĩnh mịch im ắng, những bước chân vội vã dường như đặc biệt đột ngột.

Giang Yếm Ly xoay người, Giang Trừng bộ dáng vẫn là trầm ổn lãnh đạm, hơi thở lại rối loạn.

Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau, sau bao nhiêu năm đau đớn xa cách.

"A Trừng." Giang Yếm Ly theo bản năng nở nụ cười, khẽ nói: "Đệ có thể nhìn thấy tỷ tỷ rồi?"

Giang Trừng còn chưa kịp phản ứng, cặp mắt hạnh vằn vện tia máu thẳng tắp nhìn Giang Yếm Ly. Bờ môi tái nhợt của hắn giật giật, cổ họng khàn khàn mà gọi một tiếng "Tỷ tỷ", sau đó lại nói không nên lời.

Giang Yếm Ly giơ tay lên, cẩn thận phác họa khuôn mặt hắn, phác họa ngây ngô khi còn bé năm nào, thời niên thiếu thận trọng, khi thanh niên cao ngạo... Nàng ngắm nghía Giang Trừng, nhìn hắn trải qua gió tanh mưa máu cùng sự bi thương ẩn giấu giữa lông mày.

Giang Yếm Ly chăm chú nhìn Giang Trừng, tựa như nàng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn hắn như thế này. Thiên ngôn vạn ngữ không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nàng nâng khuôn mặt của hắn, cố gắng không để giọng nói của mình phát ra nghẹn ngào.

"A Trừng, tỷ tỷ lấy đệ làm ngạo."

Giang Trừng nghẹn ngào một tiếng, sống lưng thường ngày thẳng tắp cứ như vậy xụ xuống. Hắn ôm chặt Giang Yếm Ly, đầu chôn ở cổ của nàng, nước mắt nóng hổi đốt cháy làn da lạnh buốt của nàng sinh ra một mảnh đau nhói.

"... Tỷ... Tỷ tỷ..."

Mỗi một chữ hắn nói ra, đều xé rách trái tim của nàng, đều mang nghẹn ngào yếu đuối, đều khắc bi thương máu me đầm đìa.

Bao lần đêm dài chợt mơ chuyện thiếu niên, tỉnh lại chuyện cũ không còn một mình uống say.

Bây giờ nàng lại hoàn hảo đứng ở trước mặt hắn, giống như những thống khổ kia dường như chỉ là một cơn ác mộng. Giống như một giây sau phía sau bọn họ lại truyền tới tiếng cha mẹ tranh chấp, tiếng các thiếu niên vui cười...

Giang Yếm Ly cũng hi vọng mình chỉ là gặp một cơn ác mộng thật dài, sau khi tỉnh lại có cha ôn hòa mỉm cười, có mẹ mạnh miệng mềm lòng, có các sư đệ không đứng đắn, còn có hai người đệ đệ tranh đoạt củ sen xương sườn.

Chấp niệm kết nối âm dương, là tỷ đệ hai bên cùng có. Nàng không tranh quyền thế, nhưng cũng có thứ chết đi vẫn muốn nắm lấy.

Nhưng nàng nhất định phải buông xuống. Vì mình, cũng vì Giang Trừng.

"A Trừng, buông xuống đi."

Không nên nhốt mình ở Liên Hoa Ổ trong quá khứ, đi ra ngoài đi.

"Tỷ tỷ vẫn luôn sống ở trong lòng đệ."

Tỷ tỷ vĩnh viễn không rời khỏi đệ.

"Đệ xem, chúng ta yêu đệ rất nhiều."

Giang Trừng đột nhiên ôm nàng chặt hơn, hô hấp run rẩy làm nàng tan nát cõi lòng. Trên môi hắn tràn ra tiếng khóc bi thống, tựa như là người chết đuối giãy giụa bắt lấy rơm rạ cuối cùng.

Giang Yếm Ly rất rõ ràng mình đối với Giang Trừng là quan trọng cỡ nào, nhưng chính bởi vì như vậy, mới cảm thấy bi thương xót xa trong lòng.

"Đệ sẽ chăm sóc A Lăng thật tốt... Xin lỗi, tỷ tỷ, xin lỗi..."

"Xin lỗi cái gì?" Giang Yếm Ly vỗ về bả vai run rẩy của hắn, nức nở nói: "Đệ làm rất tốt."

Giang Trừng không thể đè nén được tiếng khóc.

Xin lỗi cái gì? Không phải tính tình mà cha thích? Đối với ân nhân cứu mạng khoanh tay đứng nhìn? Không thể bảo vệ nàng thật tốt? Đứng ở phía đối lập Ngụy Vô Tiện?

Hắn không chỉ là Vân Mộng Giang Vãn Ngâm, hay là con trai của cha mẹ, đệ đệ của nàng, càng là Giang tông chủ tuổi còn trẻ liền gánh vách trách nhiệm.

"Đứa nhỏ ngốc." Giang Yếm Ly cụp mắt, nhẫn nhịn đau xót trong lòng, gằn từng chữ: "Đệ chưa từng có lỗi với bất kỳ ai, biết không?"

Giang Trừng không nói gì, chỉ gục ở trên vai nàng lớn tiếng khóc. Hắn khóc tới tan nát cõi lòng, tựa như là đang phát tiết bi thương đè nén mười mấy năm qua không có nơi bày tỏ.

Nàng đưa tay, dịu dàng sờ đầu Giang Trừng. Đứa nhỏ mà nàng từng cúi người ôm lấy, đã lớn như vậy a.

Cho dù vật đổi sao rời, thế sự thay đổi, Giang Trừng ở trong mắt Giang Yếm Ly vẫn luôn là đứa bé bi bô gọi tỷ tỷ.

"Giang Trừng, Giang Trừng! Ta tìm được..."

Thanh âm của Ngụy Vô Tiện im bặt đi.

Giang Yếm Ly nhìn xem Ngụy Vô Tiện thở hồng hộc, y đang ngây ngốc nhìn nàng, trong mắt nhanh chóng tràn ra máu đỏ bi ai.

"Sư tỷ..." Y lảo đảo chạy tới, thanh âm run rẩy, "Sư tỷ... Sư tỷ..."

Giang Yếm Ly giống như là nhìn thấy hài đồng năm đó bởi vì ăn nhờ ở đậu mà cảm thấy bất an, nàng đưa tay về phía y, mỉm cười nói: "A Tiện à."

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, dùng sức ôm lấy nàng. Y một tay khoác lên vai Giang Trừng, một tay ôm Giang Yếm Ly, tựa ở một bên vai khác của nàng khóc.

Hai người đệ đệ đều gục vào trên vai nàng rơi lệ, nặng nề khiến cho nàng gần như không thở nổi.

Giang Yếm Ly nhớ tới khi còn bé, nàng ôm một người, cõng một người, xách đèn lồng, tỷ đệ ba người cùng trở về Liên Hoa Ổ.

Nàng khi ấy nói sao nhỉ?

"Các đệ có còn gì muốn nói với nhau không?" Giang Yếm Ly dịu dàng nói.

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu cứ thế nhìn đối phương. Hai người đều là hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt mệt mỏi, mỗi người có vài phần oan ức không thể nói, đúng là bộ dáng hơi giống năm đó.

Bọn họ nhìn đối phương, chần chờ một chút, đồng thời mở miệng nói: "Cảm ơn."

Lần này không phải xin lỗi, mà là cảm ơn.

"Thế này mới đúng." Giang Yếm Ly vuốt ve khuôn mặt ướt nước mắt của hai người, vui vẻ nói: "Như này mới phải."

May mắn, cho dù mỗi người đi một ngả, đã từng sinh ly tử biệt, cuối cùng vẫn là khác đường cùng đích, đứng sóng vai.

"Chăm sóc tốt chính mình, chăm sóc tốt A Lăng... Các ngươi phải hạnh phúc an khang, sống lâu trăm tuổi, biết không?"

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện nức nở gật đầu, lúc này không vì ở trước mắt đối phương khóc ròng mà mất mặt, ngược lại là gặp nhau một cách thẳng thắn trong sự mong manh.

Bọn họ không sợ té ngã, không sợ đau nhức. Nàng thật rất có lỗi, lại để cho bọn hắn lại khó chịu một lần.

Giang Yếm Ly giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Trừng, ôm lấy những năm này Xuân Hạ Thu Đông một mình hắn đi qua, một mình nâng ly rượu mạnh lòng đau xót.

A Trừng.

Giữa trời đất mênh mang mơ hồ mà trống rỗng, trong gió sương mưa tuyết phả vào mặt, Giang Yếm Ly lờ mờ nhìn thấy có người đang ra sức chạy về phía nàng.

Tiểu Giang Trừng mềm mại tập tễnh bước đi, chuông bạc bên hông trong trẻo lấp lóe, kia là một giấc mơ mềm mại im lặng trong thời thơ ấu.

Thiếu niên tay áo khinh bào thận trọng kiêu ngạo, không cam lòng nhận thua, hơi nhếch bờ môi chính là thiếu niên minh liệt trương dương tinh thần phấn chấn.

Về sau hắn thay đổi áo bào Tông chủ, tam độc ra khỏi vỏ, hiện ra hàn quang lăng lệ, Tử Điện quấn quanh ngón tay cường thế khiếp người, tổn thương người khác cũng vây khốn chính mình.

Giang Yếm Ly nhìn đứa bé càng lớn càng cao, càng áp chế càng dũng cảm, gió tuyết gào thét, hòng ngăn cản con đường hắn chạy về phía nàng.

Nàng trông thấy sắc mặt Giang Trừng trở nên âm trầm, ánh mắt trở nên sắc bén, đi lại khó khăn, vẫn không dừng lại bước chân chạy về phía nàng.

Từ nhỏ tới lớn, từ xa mà đến gần, cười khóc, minh liệt nội liễm, kiêu ngạo yếu đuối.

Đây là đệ đệ của nàng. Là người nàng dùng cả một đời che chở.

GIang Yếm Ly thu mắt mỉm cười, dịu dàng mà nhìn Giang Trừng chăm chú. Hắn vẻ mặt vui vẻ, ánh mắt nhìn nàng là tin cậy cùng lưu luyến sâu sắc, yêu thương vô biên như vậy, giống như một đứa trẻ thơ ấu thuần khiết.

Tỷ.

"Ừ."

Giang Yếm Ly nhẹ nhàng đáp một tiếng, mỉm cười rơi lệ, đối với Giang Trừng nhào tới mở rộng vòng tay.

Tỷ tỷ thật rất yêu đệ.

Giang Trừng trong ngực trống rỗng, gió mát thổi xa nhẹ nhàng thầm thì, giống như những năm tháng lặng lẽ trôi đi từ đầu ngón tay, trống trải lặng im.

Liên Hoa Ổ rất yên tĩnh, những con chuồn chuồn lưu luyến ở giữa hồ sen, sương sớm từ trên lá sen tươi mát trượt xuống, lặng lẽ gợi lên gợn sóng.

Trời hửng sáng. Ánh nắng sớm mờ nhạt lọt vào trong ngực hắn, giống như là cái ôm của Giang Yếm Ly.

Giang Trừng suy sụp buông tay xuống, lại bị người khác kéo vào trong ngực. Hắn không có kháng cự, cũng không có sức lực mà kháng cự.

"Sư tỷ ra đi rất an tâm." Ngụy Vô Tiện gác đầu lên vai hắn, khàn giọng nói: "... Nàng rất vui vẻ."

"..." Sau một hồi lâu yên lặng, Giang Trừng thấp giọng nói, "Hừ. Cút."

Ngụy Vô Tiện mắt điếc tai ngơ, ôm hắn càng chặt hơn, giống như là đem những ấm áp bỏ lỡ bồi thường, giống như là trở lại đêm hôm đó Liên Hoa Ổ hủy diệt, bọn họ ôm đầu khóc rống.

"Ta không cút."

Ngụy Vô Tiện cọ xát bờ vai của hắn, giọng điệu oan ức, chỉ sợ mình bị bỏ rơi.

"Ta không đi, nơi đây là nhà ta mà."

Giang Yếm Ly xuyên thấu qua sông Vong Xuyên, dịu dàng nhìn bọn họ chăm chú. Thẳng đến sóng ngầm dâng lên, nuốt chửng mặt mũi của bọn hắn. Nàng mới lau khô nước mắt, bước lên thuyền nhỏ đợi chờ đã lâu.

Nước sông lẳng lặng chảy xuôi.

Thuyền nhỏ cách bờ bên kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Giang Yếm Ly nhìn thấy nơi đèn đuốc trơ trụi, có người đang chờ nàng.

Đó là mộng đẹp nàng xa cầu rất lâu.

"Giang Phong Miên, xem ngươi quen ra cái gì bạch nhãn lang!"

"Tam Nương Tử đừng tức giận, bây giờ hai người cũng đã giải hòa..."

"Hòa giải cái rắm! Ta bây giờ muốn quất chết Ngụy Anh!"

Giang Yếm Ly trông thấy mẹ nhíu chặt hàng lông mày, lời nói hung ác trong ánh mắt lại mang theo vài phần vui mừng, cha bất lực thờ dài, trong giọng nói an ủi mang theo vài phần dung túng.

Còn có người kia dung nhập vào trong xương tủy máu thịt nàng, khó phân thắng bại.

Kim Tử Hiên cười vươn tay về phía nàng, nàng bất chấp lễ nghi thận trọng, thuyền còn chưa dừng hẳn liền xách váy nhảy lên bờ bên kia.

Giang Yếm Ly nắm chặt tay của hắn.

Nàng lại nghe thấy có người đang gọi nàng.

Tỷ tỷ.

Giang Yếm Ly dừng bước lại, đôi môi run rẩy.

An tâm vãng sinh đi.

Nàng đứng ở nơi ấy rất lâu, lâu đến hốc mắt nóng lên, nàng nhắm mắt lại.

Qua rất lâu, nàng mới mở to đôi mắt, phát hiện cha mẹ cùng trượng phu đều chăm chú nhìn nàng.

Giang Yếm Ly nở nụ cười, an tâm đi về phía trước. Mẹ suốt ruột vươn tay kéo nàng vào trong lòng, dùng sức ôm chặt nàng, nước mắt rơi ở trong lòng nàng.

Nàng ôm lại mẹ, trở lại lúc ban đầu, cũng nhận được tân sinh.

Nàng để lại ba giọt máu, ý nghĩa những năm gần đây chân chính trò chuyện cùng Giang Trừng ba lần.

Ba giọt máu, cũng là tam độc trói buộc Giang Trừng. Nàng là tỷ tỷ của hắn, nàng có thể vì hắn trả giá tất cả, giúp hắn chặt đứt chấp niệm.

Mà vãng sinh, ý là thoát ra khỏi xiềng xích của quá khứ giành lấy cuộc sống mới.

Giang Yếm Ly ở trong lồng ngực ấm áp của cha mẹ, yên lặng rơi nước mắt.

—— A Trừng, tỷ tỷ nguyện vì đệ chặt đứt tam độc, vãng sinh hướng về phía trước.

[ Chính văn hoàn ]

Viết đến cuối cùng nhấp một miếng nước, mẹ ơi thật là đắng.

Nhưng mà có đắng tới đâu cũng không bằng đắng ở trong lòng Ngu phu nhân cùng Giang Phong Miên, không có đắng như trong lòng Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện, không có đắng như trong lòng Giang Yếm Ly Kim Tử Hiên còn có Kim Lăng.

Bạn xem, người một nhà thật tốt bao nhiêu, cho dù có mâu thuẫn ngăn cách, nhưng bọn họ yêu đều chân thực như vậy cũng làm lòng người chua xót như vậy.

Bọn họ vốn là người nhà sinh ly tử biệt cũng không chia rẽ được.

Nhưng cuối cùng vẫn là bị phá nát. Bọn họ yêu không chỉ là ham muốn cá nhân, nhưng máu là nóng hổi, đau thương cũng thật sự là rất đau lòng.

Áng văn này coi như là tư tâm của tôi, hướng thân hữu cũng rất đâm tôi, tôi cũng có người chị gái, mỗi lần thay vào Giang Trừng hoặc là Giang Yếm Ly, cảm giác trái tim cũng vỡ nát.

Quan trọng biết nhường nào, vẫn là không giữ được, vẫn là mất đi.

Giang Trừng tựa như tay cầm đầy thủy tinh, đau nhói, chảy máu, từ đầu tới cuối không chịu buông tay, còn nắm thật chặt.

Nếu mà cha mẹ cùng tỷ tỷ của hắn ở dưới suối vàng có biết, trong lòng hẳn là đau đớn, sợ là đau muốn chết đi.

Cho nên bài văn này cũng coi như là một giấc mộng của Giang Trừng đi.

Trong mơ có mẹ che chở, cha công nhận, tỷ tỷ làm bạn, huynh đệ trở về.

Thật là tốt biết bao.

Buông xuống đi.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi tới đây, tôi yêu mọi người, muah!! Cảm giác toàn văn viết bị phân tán, dù sao tôi là một người logic kém, mọi người không chê thật quá tốt rồi. (che mặt)

Tôi nên làm gì trước, lau một chút nước mắt. Phiên ngoại sủng Trừng, sủng hắn lên tận trời, nhớ đi phiên ngoại bỏ phiếu!!

Yêu thích xin mời điểm tâm đề cử ở bình luận, tôi —— siêu thích —— bình luận!!

=====

May quá, hết chính văn, cũng hết ngược. Xích Cận ác nha, chế tạo cho GLY một cơn ác mộng, không biết là muốn tạo cho nàng cơ hội bù đắp hay là dằn vặt nữa. Well, dù sao GYL của Xích Cận có thể chấp nhận, yêu thương được, có thể xem là một người chị tốt. Tui nói GYL là người chị tốt là GYL của Xích Cận nha, không phải GYL của Xú nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net