Chương 1.1: Chính tị 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mười bốn tháng giên năm Thiên Bảo thứ ba, chính tị (10 giờ sáng).

Tây thị, thành Trường An.

Tiết xuân se lạnh, mặt trời tỏa nắng rực rỡ, bầu trời thành Trường An không một gợn mây. Có lẽ hôm nay thời tiết tốt.

Sau tràng âm thanh kẽo kẹt, hai cánh cổng nặng nề của Tây thị từ từ được đẩy ra, lá cờ Khai Minh Thú treo cao giữa thanh xà ngang. Khoảng chục đội lạc đà đã chầu chực ngoài đường lớn từ sớm. Vừa thấy lá cờ được treo lên, bọn họ lập tức đứng dậy, dùng roi da bò xua đám lạc đà đang nằm dưới đất lên, vừa kiểm kê hàng hóa vừa gọi đám bạn đồng hành, đây đó vang lên thứ khẩu âm dị quốc ồn ào.

Đấy là đoàn thương nhân người Hồ cuối cùng đến Trường An trước tiết Thượng Nguyên. Họ đến từ những vùng đất Phất Lâm, Ba Tư xa xôi, đi cả ngày lẫn đêm cho kịp dự lễ hội quan trọng nhất ở Trường An. Bắt đầu từ tối nay, lễ hội đèn lồng đón tiết Thượng Nguyên sẽ kéo dài ba ngày ba đêm, đám quan viên quý tộc Đại Đường sẽ không tiếc tay mà vung tiền tiêu xài.

Đám thự lại của Tây thị đứng ở hai bên lối vào chợ, tay sổ tay bút, kiểm tra từng tập giấy thông quan và hàng hóa với vẻ mặt vô cảm.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, Tây thị mở cửa sớm hơn bình thường đến nửa canh. Đám thự lại này đều muốn chóng xong việc để về nhà nghỉ lễ, kiểm tra hàng hóa cũng nhanh hơn một chút.

Một lão quan già nhanh chóng giúp nhóm thương nhân Ba Tư hoàn tất các thủ tục rồi vẫy tay với hàng người phía sau. Một gã thương nhân người Hồ trong bộ áo bào phiên lĩnh ngắn màu hạt dẻ bước tới, hai tay kính cẩn trình lên tập giấy thông hành.

Liếc mắt qua, lão lập tức ngây ngẩn cả người

Giấy tờ thông hành không có gì sai sót. Gã thương nhân tên là Tào Phá Diên, người Túc Đặc, đến từ nước Khang, lần này đến Trường An đem theo tổng cộng mười lăm người, mười lăm con lạc đà và một con ngựa giống, hàng hóa mang theo là ba mươi tấm thảm lông cừu và đồ da nhuộm, trên những trạm kiểm suốt dọc đường, gã đều có dấu thông hành của lính canh.

Vấn đề không nằm ở giấy tờ thông hành, mà là ở hàng hóa.

Lão quan đã làm cái nghề này hơn hai mươi năm, đã nhìn thấy quá nhiều đoàn thương nhân cùng hàng hóa, từ lâu công việc đã rèn cho lão đôi mắt sắc bén như diều hâu. Mười sáu người mà chỉ đem có chút hàng ít ỏi như vậy thì mỗi người lãi được bao nhiêu? Hơn nữa Trường An giờ đã vào xuân, hỏi còn có mấy người mua thảm nữa. Cho dù có bán được hết hang thì chắc cũng chả đủ bù tiền đi lại nữa, làm gì có gã thương nhân nào ngốc đến vậy?

Không khỏi nhíu mày, lão cẩn thận đánh giá gã thương nhân trước mặt. Tào Phá Diên khoảng 30 tuổi, gã có chiếc mũi cao và đôi mắt sâu, bộ râu quai nón cứng đờ gắn trên bộ hàm gầy gò. Nếu tính cả chiếc mũ nỉ trắng nhọn nhọn trên đầu, chắc gã phải cao tới hơn bảy thước.

Lão hỏi qua mấy vấn đề đơn giản, Tào Phá Diên đều trả lời được. Gã chỉ trọ trẹ qua lại được mấy câu bằng thứ khẩu âm cứng ngắc, khuôn mặt lúc nào cũng cứng đờ, trông chẳng giống thương nhân chút nào. Lão quan già còn để ý rằng khi trả lời, gã Tào Phá Diên này còn vô thức lấy tay phải chạm vào phần eo. Đây là động tác của kẻ quen cầm vũ khí, nhưng đáng tiếc là trên thắt lưng của gã chỉ còn chỏng chơ một chiếc khóa đồng.

Để an toàn, những vật dụng sắc nhọn đã bị lính gác cổng tịch thu khi đoàn thương nhân vào thành và chỉ được trả lại khi họ rời đi.

Lão quan già bình tĩnh đặt cuốn sổ xuống và đi vòng quanh xem xét đoàn xe. Hàng hóa thông thường, không có vấn đề gì. Mười lăm gã đồng hành người Hồ đều trạc tuổi Tào Phá Diên, bận quần bó sát và giày mũi nhọn, mỗi gã dắt một con lạc đà, tuy không lên tiếng nhưng rõ ràng tất cả đều đang căng thẳng.

"Mấy tên này đang rất căng thẳng." Lão quan già thầm nghĩ, đưa bút lên, lão định phê một chữ "vị" – tức là than phận của mấy gã thương nhân này có điểm khả nghi, tới phủ nha Tây thị còn phải điều tra thêm. Nhưng chưa kịp đặt bút thì lão đã bị một bàn tay to lớn chặn lại.

Ngước lên, lão thấy một hán tử mày rộng mặt to đang mỉm cười với mình.

"Thôi Lục Lang?"

Người này là môi giới có tiếng ở Tây thị, quan hệ rất rộng, có việc cần từ chạy hàng, thuê nhà tìm người cho đến kiện tụng,... cứ tìm gã làm trung gian là đảm bảo xong việc. Cho nên, mặc dù không giữ chức quan nhưng hắn vẫn là một kẻ có tiếng ở Tây thị.

Thôi Lục Lang cười cười hỏi: "Chưa ăn sáng phải không? Đây ta cho lão cái bánh", sau đó hắn dúi cho lão cái bánh hấp rắc vừng còn đang tỏa mùi thơm ngào ngạt. Lão đưa tay nắn thử, phát hiện trong bánh còn kẹp thêm một đĩnh bạc nhỏ. Nhìn qua có lẽ cũng không đến hai chiếc, tuy chẳng đáng là bao, nhưng ít ra cũng kiếm được cho con gái một cây trâm đẹp.

"Mấy vị bằng hữu của ta lần đầu đến Trường An, còn nhiều chỗ chưa rõ, mong lão bỏ quá cho." Thôi Lục Lang hạ giọng nói.

Lão quan già tỏ vẻ do dự mà nhận lấy chiếc bánh, sau đó phê một chữ "thính" vào tập giấy thông hành, cho phép thương đội vào chợ. Thôi Lục Lang chắp tay bái tạ rồi quay lại xổ một tràng tiếng Túc Đặc. Tào Phá Diên chỉ khẽ gật đầu, chẳng tỏ chút gì là vui vẻ.

Đoàn thương nhân từng người từng người theo chân Thôi Lục Lang bước qua cánh cửa vào Tây thị.

Bước qua ngưỡng cửa là một ngã tư rộng, dọc theo các con phố chính Đông, Tây, Nam, Bắc là la liệt các gian hang hóa, nào là hàng vải, đồ sắt, đồ sứ đến trạm đóng yên ngựa, rồi tới hàng thực phẩm, hàng trang sức và hàng nhạc cụ. Mái nhà tiệm ở đây đổ bằng, không giống với các tòa kiến trúc khác ở Trường An. Chẳng phải đám thương nhân người Hồ nhớ nhung gì quê hương, mà là ở đây tấc đất tấc vàng, mái tiệm bằng và rộng thì có thêm chút diện tích để trữ hàng hóa.

Lúc này các cửa tiệm vẫn chưa chính thức mở cửa, nhưng nhà nào nhà nấy đã rực rỡ nào bảng hiệu, nào cờ quạt phủ kín cả con phố rộng lớn. Mấy tấm đào phù treo trên xà cửa từ đêm giao thừa còn chưa kịp gỡ xuống, bên cạnh đã có thêm vài chiếc đèn lồng và khung tre đủ hình thù - tất cả đều là để chuẩn bị cho lễ hội đèn lồng đêm nay. Lúc này đèn lồng vẫn chưa treo lên, nhưng không khí lễ hội đã tràn ngập khắp nơi.

"Thành Trường An có tổng cộng 108 phường, 14 trục đường hướng bắc - nam và 11 trục đường hướng đông - tây. Mỗi phường đều có tường bao quanh. Các ngươi ăn cơm, chơi bời, kinh doanh hay ở trọ đều phải ở trong phường, bình thường ban đêm có lệnh giới nghiêm, cấm ra ngoài đường. Nhưng đêm nay không phải lo, buổi tối có tổ chức hội đèn lồng, tạm thời gỡ bỏ lệnh giới nghiêm. Thực ra tiết Thượng Nguyên rơi vào ngày mai, nhưng đêm nay là có hội đèn lồng rồi ... "

Thôi Lục Lang vừa bước đi vừa nhiệt tình giới thiệu cho đoàn thương nhân về thành Trường An. Tào Phá Diên nhìn trái nhìn phải, ánh mắt lúc nào cũng đầy cảnh giác như một con đại bàng chưa đủ lông đủ cánh. Xung quanh tiếng ngựa hí, tiếng bánh xe lạo xạo, khách qua đường ai nấy đều vội vã, không ai để ý đến thương đội nhỏ bé này.

Tới giữa ngã tư, Thôi Lục Lang dừng bước:"Bây giờ chúng ta đi đâu? Tìm một chỗ trọ? Hay các hạ đã có chi nhánh ở Trường An rồi?" Tào Phá Diên lấy ra một mảnh giấy. Thôi Lục Lang hơi khựng lại, sau đó mỉm cười: "Vậy là các hạ đã có chuẩn bị trước, được rồi, theo ta." Hắn duỗi thẳng cánh tay, hơi nghiêng người về bên phải và tiến về phía trước, những người khác cũng theo sát phía sau.

Tào Phá Diên không biết rằng, cuộc trò chuyện nhỏ giữa gã và Thôi Lục Lang không lọt qua mắt Vũ hầu trên vọng lâu phía xa.

Vọng lâu là một gian đình cao bằng gỗ sơn đen cao hơn 8 trượng, nằm ở trung tâm Tây thị và có thể bao quát toàn cảnh khu chợ. Những Vũ hầu trên lầu đều đã được tuyển chọn gắt gao, họ có đôi mắt vô cùng tinh tường, không sự việc gì trong thành phố có thể lọt qua mắt họ.

Từ lúc đặt chân vào chợ, Thôi Lục Lang và Tào Phá Diên luôn bị vọng lâu theo dõi nghiêm ngặt. Nhìn thấy cử chỉ của Thôi Lục Lang, một Vũ hầu đứng thẳng người lên, nhặt một lá cờ đen vẫy ba lần về hướng đông, lặp đi lặp lại ba lần.

Trong nháy mắt, một vọng lâu khác cách đó ba trăm bước về phía đông cũng bắt đầu phất cờ, ngay sau đó, tháp canh xa hơn ở hướng đông cũng nhanh chóng đáp lại. Cứ như thế, chẳng bao lâu, tín hiệu cờ đen đã băng qua một con phố, từ Tây thị bay đến phường Quảng Đức cách đó một dãy phố về phía đông.

Góc đông bắc của phường Quảng Đức là tòa Kinh Triệu phủ, bên cạnh là Từ Bi tự, ở giữa còn một khoảng sân nhỏ kín đáo. Đây vốn là nhà cũ của Dược vương Tôn Tư Mạc, nhưng giờ chỉ còn là một bầu không đầy sát khí. Một vọng lâu sơn đen được dựng lên trong sân, cao và to hơn nhiều so với các vọng lâu khác.

Vũ hầu trên vọng lâu nhìn thấy lá cờ đen ở đằng xa, vội ghi chép màu cờ và số đợt tín hiệu vào thẻ tre rồi nhanh chóng ném xuống dưới lầu.

Ở dưới lầu đã có viên lính truyền tin trực sẵn, vừa nhận được thẻ tre liền chạy tới đại điện cách đó ba mươi bước. Trên chính điện treo một tấm bảng gỗ sơn đen thếp vàng, bên trên nổi bật ba chữ "Tĩnh An Tư" rõ nét do chính tay Nhan Chân Khanh đề theo lối Khải thư.

Một tấm sa bàn khổng lồ bao quát toàn thành Trường An chễm chệ giữa đại điện. Tường bao ngoài thành làm bằng đất sét đỏ, tường bao các phường thì chế từ sáp ong vàng, 108 phường và 25 trục đường chính sắp xếp ngay ngắn như bàn cờ, ngay cả những con hẻm nhỏ uốn lượn và hệ thống kênh thủy vận trong phường đều vô cùng rõ ràng - tất nhiên chỉ có khu vực Hoàng cung là trống trơn. Ngay góc điện còn có một chiếc đồng hồ nước bằng đồng, có vẻ là cùng kiểu dáng với chiếc kê ở phía trước Thuận Thiên Môn.

Nhìn vào tấm sa bàn như ngắm thành Trường An từ trên cao, bao thay đổi biến động đều hiện rõ trước mắt.

Cạnh sa bàn, hai quan viên một già một trẻ đang tập trung quan sát. Vị quan già râu tóc bạc phơ, mặc bào viên lĩnh tím với ống tay rộng, nơi thắt lưng đeo kim ngư đại. Người thiếu niên thì mặt tròn nhỏ nhắn, nét non trẻ vẫn chưa phai nhưng giữa đôi lông mày đã điểm ba nếp nhăn nhàn nhạt, rõ ràng là do lo nghĩ quá sức. Anh ta mặc một chiếc áo bào tay chẽn màu lục, ngang eo đeo ngân ngư đại, trên tay lại cầm cây phất trần của đạo sĩ.

Người lính truyền chạy tới trước mặt hai vị quan viên, đưa lên chiếc thẻ tre và hét lớn, thanh âm vang dội cả đại điện:"Sói vào Tây thị, đã qua ngã tư!"

Các quan viên đều im lặng, một nữ tì xinh đẹp đứng bên vội tiến lên một bước, nhặt cây nguyệt trượng dùng để chơi mã cầu, đẩy một bức tượng nhỏ bằng gốm đen trên sa bàn từ conphố lớn ngoài Tây thị vào trong, theo sát từng bước đi của Thôi Lục Lang và Tào Phá Diên.

Đại điện bỗng trở nên im lặng, thiếu niên mở lời trước: "Hà giám?" Hỏi liền mấy câu, vị quan già mới mở mắt: "Trường Nguyên, con tính sắp xếp thế nào?"

Thiếu niên cười nhẹ, dùng phất trần chỉ vào sa bàn: "Thôi Khí đích thân dẫn đội, con đã điều động năm mươi Lữ Bôn quân đến Tây thị rồi. Ngay khi nhận được tín hiệu, đội Thôi Khí lập tức phá cửa xông vào bắt người. Bên ngoài còn hơn trăm Bất Lương nhân từ khắp Trường An canh gác các ngõ ngách; cổng Tây thị bố trí lính canh, có thể đóng cổng bất cứ lúc nào. Bị ba vòng vây thít chặt, Sói không thể nào chạy thoát."

Phất trần chỉ đến đâu, nữ tì nhanh chóng đặt tượng gốm xuống đó. Trên sa bàn, đám tượng đỏ trong nháy mắt đã vây lấy bức tượng đen.

"Đám Sói này tưởng rằng chỉ cần giả làm thương nhân người Hồ rồi sắp đặt nội ứng là có thể trót lọt được sao? Nào có biết chúng đã bị ta dắt mũi ngay từ đầu. Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt." Thiếu niên thu cây phất trần, cằm hơn vênh lên đầy tự tin. Vị quan già chỉ "ừm" một tiếng rồi lại nhắm mắt, không rõ là đồng ý hay không.

Cứ mỗi khắc trôi qua lính truyền tin lại vào báo về hướng đi của Thôi Lục Lang và Tào Phá Diên.

"Sói đi qua hàng yên ngựa Phàn Ký và tiến về phía tây bắc ngã tư!"

"Sói băng qua hang lụa Như Ý, rẽ phải vào ngõ Nhị Hồi!"

"Sói băng qua cây cầu thứ ba kênh Quảng Thông, rẽ vào hẻm trái cạnh cây độc liễu."

Nữ tì cầm cây nguyệt trượng liên tục di chuyển tượng đến vị trí tương ứng. Từng đường đi nước bước của Tào Phá Diên hiện ra sinh động trước mắt hai vị quan viên: Thương đội này càng ngày càng đi xa khu buôn bán phồn hoa, tiến dần đến cây độc liễu ở phía tây nam chợ.

Cây độc liễu là xử tử phạm nhân ở Tây thị, thương nhân sợ xui xẻo nên kiêng đi qua đây, vì vậy khu vực này càng ngày càng vắng người qua lại.

Người thiếu niên hơi nghiêng đầu: "Từ chủ sự, quanh khu vực này có những tòa nhà nào vậy?"

Phía sau hai vị quan viên, hàng chục quan lại phẩm thấp đang cặm cụi chiếc án thư chất chồng những sổ sách vụ án. Nghe tiếng gọi, một viên quan trung niên với thân hình hơi mập mạp vội đặt cuốn sách trên tay xuống, chạy đến bên sa bàn. Thị lực của hắn không tốt lắm, phải cúi sát xuống sa bàn để xem các bức tượng đang ở đâu.

Từ chủ sự suy nghĩ một lúc liền trả lời như đang đọc trong sách ra: "Ngõ Đông Bắc, địa hình nhiều chỗ trũng, chỉ có 16 kho hàng, cạnh kênh Quảng Thông. Năm Khai Nguyên thứ mười lăm có trận mưa lớn, nước trong kênh trào lên phá sạch kho hang của ba thương nhân người Hồ, thiệt hại năm ngàn quan ..." Hắn có trí nhớ khá ấn tượng, tuôn liền một tràng không ngừng nghỉ.

Thiếu niên cắt ngang: "Có lối ra nào gần mười sáu nhà kho này không?"

"À, không, nhưng ..."

Đúng lúc này, người lính truyền tin lại xông vào, cắt ngang: "Sói vào kho thứ sáu, dãy thứ ba, chưa rời đi!"

Mẩu tin mới truyền đến làm xao động cả đại điện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía sa bàn.

"Chính là đây!" Đôi mắt thiếu niên chợt lóe lên, "Truyền lệnh cho Thôi Khí chuẩn bị hành động; Bất Lương nhân lập tức dẹp đường khu vực quanh nhà kho, không ai được phép ra vào, cổng Tây thị chuẩn bị nhận lệnh." từng mệnh lệnh được đưa ra, ngắn gọn và đầy uy lực, kèm theo đó là một sự phấn khích không thể che giấu.

Người lính truyền lệnh vội vã rời đi. Thiếu niên chống tay lên mép sa bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn những bức tượng gốm nhỏ và lẩm bẩm một mình:

"Để ta xem đám Sói Đột Quyết các ngươi lẩn vào Trường An, rốt cuộc đang mưu tính điều gì."

Mệnh lệnh từ ti Tĩnh An truyền tới vọng lâu, sau đó thông qua tín hiệu cờ truyền đến vọng lâu phía bắc Tây thị. Vũ hầu ghi lại mã cờ lên tấm thẻ tre và ném xuống cầu thang và hét lên: "Thôi Lữ soái nhận lệnh!"

Thẻ tre chưa kịp tiếp đất đã bị một bàn tay to lớn bắt được.

Đó là một người đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm, đôi tay thô như khúc gỗ. Hắn liếc qua mệnh lệnh trên thẻ tre liền lập tức trở nên hưng phấn, xoay người hô: "Tất cả tập hợp!"

Từ nhà kho bên cạnh, năm mươi Lữ Bôn quân nhanh chóng xuất hiện. Tất cả đều mặc giáp bộ binh đen bóng, tay cầm phách trương nỏ, lưng đeo hoành đao. Mười người trong số họ còn đeo trường cung. Toàn đội tập hợp trong tiếng bước chân nặng nề và tiếng thở dồn dập, tuyệt không ai lên tiếng câu nào.

Thôi Khí đưa mắt quét qua cả đội với vẻ mặt âm trầm: "Mục tiêu là nhà kho số sáu dãy số ba, vây trước đánh sau, cố gắng bắt sống. Mọi người nhanh nhẹn lên, đừng làm mất mặt Lữ Bôn quân!" nói xong, hắn vẫy tay và chạy ra ngoài. Quân lính năm người một hàng theo sát chỉ huy, cả đội tăng tốc di chuyển về phía mục tiêu.

Họ băng qua ngã tư, đi tắt qua hẻm nhỏ một cách thành thục, hướng về phường Nam Tây thị. Khách qua đường thấy toán quân gấp rút di chuyển thì không khỏi kinh ngạc, nhưng họ còn chưa kịp xì xào bàn tán thì đã có rất đông Bất Lương nhân chạy đến yêu cầu các cửa hàng tạm thời đóng cửa, khách vãng lai cũng được mời vào nghỉ ngơi trong các hang quán gần đó, không ai được phép rời đi.

Tại cổng đông và cổng tây của Tây thị, lính gác nâng thanh chốt đá lên khỏi hố, chuẩn bị đóng cổng bất cứ lúc nào.

Mạng nhện nhanh chóng được giăng ra, một con kiến cũng không qua lọt.

Sau khi thâm nhập dãy nhà kho số ba, Thôi Khí dùng tay ra hiệu, Lữ Bôn quân theo quy ước từ trước chia làm ba hướng, lặng lẽ tiếp cận kho số sáu. Bất Lương nhân đã âm thầm phong tỏa mọi ngả đường gần đó, chỉ còn vài con ngựa và gia súc của đám thương nhân bị buộc ở đây, và xa xa là vài ba tên thủ quỹ tò mò. Một gã Bất Lương nhân tiến lại dặn dò vài câu, đưa mấy con thú ra xa.

Từ đây, nhà kho số sáu dãy ba đã hoàn toàn bị cô lập với Tây thị.

Thôi Khí ngồi xổm nơi góc tường, cởi tấm hộ tâm kính trước ngực, treo lên mũi hoành đao rồi cẩn thận đưa ra. Qua phản chiếu trên tấm hộ tâm kính, hắn ta có thể nắm rõ tình hình phía trước.

Nhà kho là một tòa nhà gỗ có mái hiên, dài 60 bậc rộng 45 bậc, gần giống hình vuông, chỉ có một cửa ra vào, bốn phía đều có cửa thông gió nhưng rất nhỏ, người lớn không thể qua được. Do khu vực này gần kênh rạch, mùa hè rất dễ ngập lụt nên phần nền được tôn cao và chống đỡ bằng mười sáu cây cột gỗ, toàn thể căn nhà có chút giống với phong cách kiến ​​trúc vùng Lĩnh Nam.

Một gã người Hồ với chiếc mũi to tướng có nhiệm vụ canh cửa, chính là một trong mười lăm tên đi cùng Tào Phá Diên. Hắn tựa vào cửa gỗ, thỉnh thoảng cúi đầu nghịch chuỗi hạt gỗ nơi cổ tay, lộ ra vẻ lơ đễnh. Thôi Khí ước lượng khoảng cách bắn nỏ, nếu động thủ, hắn tự tin có thể phá cửa xông vào trong chưa đầy mười phút.

Thôi Khí nín thở nhìn ra lối vào. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần chờ xem động tĩnh trong kho.

Trong nhà kho được ngăn cách với bên ngoài bằng một bức tường gỗ, Tào Phá Diên dựa lưng vào góc, khoanh tay đứng quay mặt về phía cửa ra vào. Gã đã cởi chiếc mũ nhọn màu trắng ra, để lộ mái đầu với những bím tóc đen dày. Những tên khác tản mác giữa các kệ hàng, thì thầm với nhau bằng thứ tiếng Túc Đặc - tất nhiên, Thôi Lục Lang đứng bên cửa sổ nghe như vịt nghe sấm.

Thôi Lục Lang xoa xoa tay, cười nói: "Tào công, ai tìm chỗ này cho ngài? Nơi này ẩm thấp, không có quán ăn, hay là ta tìm giúp ngài chỗ khác?"

Tào Phá Diên dường như không nghe thấy, thản nhiên trả lời: "Làm ăn."

Thôi Lục Lang cũng không ngượng ngùng: "Được rồi, được rồi. Vậy ngài tìm ta có việc gì vậy, bây giờ có thể nói cho ta biết được chưa?"

Tào Phá Diên búng tay, hai tên đi cùng gã liền bước tới, trải một cuộn vải trên mặt đất. Sau đó, họ lấy ra một con sói nhỏ, một thỏi mực và một cái nghiên. Thôi Lục Lang ngẩn ra không biết là ý gì, chẳng lẽ lại định mở khoa thi thơ phú?

Hắn lại nhìn vào tấm vải cứng màu vàng kia, giật mình hít một hơi. Trên tấm vải vẽ dày đặc vô số ô vuông, nét mực kẻ dọc kẻ ngang, chính là địa đồ 108 phường của thành Trường An. Tuy nhiên tấm địa đồ này còn thô sơ, chỉ là bản phác thảo sơ lược vành đai và tên phường.

"Thứ này chỉ được cất giữ trong mật phủ của hoàng thành. Kẻ nào giữ làm của riêng là tội chém đầu đó!"

Tào Phá Diên nheo mắt: "... ngươi không dám sao?"

Thôi Lục Lang bật cười, lùi lại một bước rồi ngồi xếp bằng trên đất: "Nếu không dám, ta đã chẳng đưa các ngươi đến Tây thị. Cái nghề của ta là mạo hiểm tính mạng để đổi lấy phú quý, mấy cái luật lệ Đại Đường ta nhìn nửa con mắt. Nào, hầu mực cho ta, các ngươi muốn đánh dấu cái gì? "

"Ta muốn ngươi đánh dấu tất cả những yếu điểm của thành Trường An, từ cửa mật, kênh ngầm cho đến từng ngõ ngách thông đạo của tòa thành này." Tào Phá Diên gằn từng chữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net