Chương 1.2 : Chính Tị 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Vừa đồng ý, Thôi Lục Lang vừa vắt óc nhớ lại địa hình thành Trường An. Trường An có địa thế đan xen phức tạp chứ không đơn giản chỉ là dọc ngang hai mươi lăm con phố. Mỗi phường đều có hệ thống kênh rạch riêng, giữa các bức tường thành còn có thông đạo, dưới cầu có cống ngầm, bên sườn dốc có hố trũng, chỗ này nối với chỗ kia thế nào, đường nào dẫn đi đâu, có sống cả đời người ở Trường An cũng chưa chắc đã nắm rõ.

Có tấm địa đồ này coi như đã nắm cả Trường An trong lòng bàn tay, có thể ra vào thành tự do. Xem ra, mưu mô của bọn người Đột Quyết này không hể nhỏ.

Một tên lấy bao da ra, đổ một ít nước sạch lên nghiên mực, một lúc sau đã mài được chút mực nhàn nhạt. Thôi Lục Lang liếm đầu bút lông sói, nhúng mực, vẽ vài nét, đột nhiên dừng lại: "Tào công, ngài không phải người Trung nguyên, việc vải vóc chắc ngài không rõ. Loại này chúng ta gọi là vải ngạnh hoàng, dùng để may quần áo thì được chứ viết mực lên thì hơi lem. Hay là, ta chạy đi mua một ít Tuyên chỉ loại tốt ... "

"Ngươi không được rời đi." Tào Phá Diên dứt khoát.

Thôi Lục Lang lắc đầu, bắt đầu đưa bút vẽ. Vừa mới điền xong một góc của thành Trường An, hắn lại nhướng mắt hỏi: "Thành Trường An lớn lắm, nếu tỉ mỉ vẽ từng chi tiết một thì phải mất đến ba ngày ba đêm. Tào công, ngài định dùng địa đồ vào việc gì? Ngài nói thử, ta tự biết chỗ thêm chỗ bớt."

"Chuyện này không liên quan gì đến ngươi."

Thôi Lục Lang nhún vai: "Ngài muốn ta đánh dấu hết địa đồ Trường An trong có hai canh giờ, mà hỏi ngài dùng làm gì ngài lại không nói. Xin lỗi, ta không vẽ nữa."

Tào Phá Diên nghe vậy bừng bừng lửa giận, lao tới chỗ Thôi Lục Lang, vươn tay bóp chặt lấy cổ hắn.

Thôi Lục Lang thoáng do dự, nhưng cũng không có né tránh. Hắn biết rằng người của Tĩnh An ti đang ở bên ngoài, chỉ cần hô một tiếng là đám người Đột Quyết này không tên nào chạy thoát. Nhưng nếu như vây, bao công sức của hắn nãy giờ đều đổ song đổ bể. Chắc chắn Tào Phá Diên chỉ đang hăm dọa, khi nào chưa có được địa đồ, gã sẽ không dám xuống tay.

Chỉ cần hắn tiếp tục hỏi khéo là có thể biết được âm mưu thực sự của gã.

Bàn tay của Tào Phá Diên đột nhiên thả lòng, Thôi Lục Lang cảm thấy nhẹ nhõm hơn, biết rằng mình đã đoán đúng. Tào Phá Diên đột nhiên nghiêng đầu về phía cửa sổ nghe ngóng. Thôi Lục Lang hơi lo lắng, chẳng lẽ người trong Lữ Bôn quân lại bất cẩn gây tiếng động sao? Hắn vội hỏi: "Tào công, có chuyện gì vậy?"

"Ngươi có nghe thấy gì không?" Tào Phá Diên chỉ ra ngoài cửa sổ.

Thôi Lục Lang dỏng tai nghe, rõ ràng bên ngoài không chút tiếng động. Hắn lạnh nhạt lắc đầu: "Không có gì."

"Đúng, không có gì." Tào Phá Diên cười gằn, nụ cười chỉ có ở lũ sói đồng cỏ, bàn tay bỗng thít chặt lại. "Khi nãy, quanh đây còn rất nhiều gia súc, bây giờ ngay cả tiếng vó ngựa cũng không thấy."

Mặt Thôi Lục Lang đột nhiên biến sắc, ban đầu là vì hoảng sợ, sau đó là vì ngạt thở.

Thôi Khí đợi bên ngoài, càng ngày càng sốt ruột. Trong nhà kho tuy không chút động tĩnh, mà hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Là một chiến binh già dặn, hắn sở hữu thứ trực giác vô cùng nhạy bén.

Lại dùng hoành đao đưa hộ tâm kính ra quan sát, lần này hắn nhắm vào cửa sổ nhà kho. Cửa sổ quá nhỏ, qua tấm kính chỉ thấy được bóng người mờ mờ. Đột nhiên bóng người đó biến mất khỏi cửa sổ, đồng thời trong kho vang lên một tiếng "bịch" như có vật nặng rơi trên mặt đất.

Thôi hỏng rồi! Tim hắn đột nhiên ngừng đập, rút hoành đao, Thôi Khi hét lên: "Phá cửa! Mau!"

Binh sĩ Lữ Bôn quân đã vào vị trí chiến đấu, mệnh lệnh vừa dứt, tám phát nỏ ngay lập tức bắn ra từ ba hướng, trong nháy mắt biến tên Đột Quyết gác cổng thành con nhím. Cùng lúc đó, hai tên lính vọt lên bậc gỗ trước cửa, lấy đà dùng vai húc mạnh vào cửa.

Bản lề tre không chịu được lực, gãy ngay lập tức. Rầm, hai người lính ngã vào bên trong, ngay sau đó hai người lính khác không chút do dự giẫm lên đồng đội và lao thẳng vào nhà, giơ nỏ bắn một đợt rồi nhanh chóng cúi xuống. Lúc này hai tên lính nằm dưới đất xoay người đứng dậy, nâng cánh cửa lên tạo thành một lá chắn tạm thời, bảo vệ hai tên đồng đội đang lên đợt tên mới.

Thao tác trơn tru thuần thục, dường như Lữ Bôn quân đã thực hiện chúng cả trăm ngàn lần.

Vài gã Đột Quyết gần nhất gầm lên mà lao tới, để rồi đột nhiên ngã xuống và rên lên trong đau đớn. Qua ô cửa sổ nhỏ hẹp của nhà kho, ba mũi tên dài hơn nửa mét bay tới, găm thẳng vào đùi bọn chúng.

Đợt tấn công bất ngờ này đã tạo thời gian cho các binh sĩ khác xông vào nhà kho với cung nỏ trên tay, la hét: "Nằm xuống! Không giết kẻ đầu hàng!"

Nhưng đám Đột Quyết kia đâu có hiểu được, hết tên này đến tên khác lao ra từ sau các kệ hàng. Chúng hét tên Khả Hãn và tay không lao tới tấn công binh sĩ. Đối với Lữ bôn quân, bọn chúng cơ bản chỉ là những tấm bia di động.

Đám binh lính không vội xông lên mà tiến dần theo từng nhóm ba người, che chắn cho nhau. Chỉ cần đám người Đột Quyết lộ diên là sẽ ăn ngay vài phát nỏ.

Binh lính được lệnh phải bắt sống càng nhiều tên càng tốt, vì vậy họ cố gắng nhắm vào các bộ phận không quan trọng. Nhưng đám sói hoang liều mạng này không sợ chết, dù chỉ còn hơi thở cũng cố chống trả. Binh lính bắt đầu do dự vì họ không thể hạ thủ ngay, tạo cơ hội cho đám Đột Quyết tập kính, đả thương thậm chí hạ gục một số người, khi không còn khả năng chống trả, chúng lập tức tự sát không chút do dự.

Chẳng mấy chốc, nhà kho lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn ngổn ngang những xác chết nằm giữa lối đi và các kệ hàng. Lữ Bôn quân cuối cùng đã kiểm soát được toàn bộ khu nhà kho, nhưng cái giá họ phải trả là ba người lính chiến tử.

Binh sĩ không hề buông lỏng cảnh giác, thận trọng lục soát từ kệ này sang kệ khác. Đột nhiên, một gã Đột Quyết nằm trên mặt đất bất ngờ bật dậy và lao đến người lính gần nhất. Anh lính mất cảnh giác, bị hắn ta ôm vào lòng, hai người quấn lấy nhau. Gã Đột Quyết há miệng định cắn vào mũi người lính, bỗng cả cơ thể gã cứng đờ rồi đổ sập xuống đất, với một mũi nỏ lạnh lẽo găm vào sau gáy.

Cuối lối đi là một người lính tay cầm nỏ, cánh tay anh ta từ từ rũ xuống, ánh mắt lộ ra tia hoảng sợ. Đáng lẽ anh phải để gã Đột Quyết sống sót, nhưng thấy đồng đội vật vã, anh lại quên béng mất mệnh lệnh.

"Đồ ngu! Ta dặn ngươi thế nào hả!"

Thôi Khí giật lấy nỏ của người lính và giáng cho anh một cú bạt tai. Khuôn mặt đen sạm của hắn trở nên xám xịt.

Chỉ mất hơn một phút để phá cửa, xóa sổ toàn bộ kẻ thù trong vòng ba phút, trong số các đội vệ binh ở kinh thành này, đây có thể nói là một thành tích vô cùng ấn tượng. Nhưng đám Đột Quyết cũng vô cùng máu chiến, cả đoàn chẳng còn tên nào sống sót. Chắc chắn đây không phải là kết quả mà Lữ Bôn quân mong muốn.

Thôi Khí giận dữ đi lại trên hành lang, đưa mắt quét qua đám xác chết, bàn tay hết siết chặt cán đao rồi lại thả lỏng. Đột nhiên hắn đờ người ra, lao tới trước, trước mặt hắn là thi thể của Thôi Lục Lang.

Đôi mắt Thôi Lục Lang trợn trừng, ở cổ hằn dấu ngón tay rõ ràng, chẳng cần khám nghiệm cũng biết hắn đã bị siết cổ chết.

"Huynh!"

Thôi Khí nửa quỳ trên sàn mà rống lên trong đau đớn, gập cả người mà ôm lấy thi thể. Hai người là anh em song sinh, có cặp lông mày giống nhau, nhưng giờ đây một người vĩnh viễn không bao giờ mở mắt được nữa.

"Giá như đệ hạ lệnh sớm nửa phút thôi ... Biết vậy đệ đã tự xông lên phá cửa ..." Sự ân hận dày vò trái tim Thôi Khí, mười đầu ngón tay run rẩy thiếu chút nữa không thể nắm lấy bàn tay vị huynh trưởng của hắn.

Một người lính của Lữ Bôn quân hớt hải chạy tới, nhìn thấy bộ dạng của vị chỉ huy lại chẳng dám đến gần. Thôi Khí quay đầu lại nhìn, hỏi người lính có việc gì qua ánh mắt lạnh lẽo. Người lính vội vàng đứng nghiêm: "Báo cáo, đội dọn dẹp đếm được tổng cộng mười lăm thi thể."

Không tính Thôi Lục Lang, tổng cộng có mười sáu tên vào nhà kho. Nói cách khác, vẫn còn một tên chưa bị bắt, sau khi xác định, đó chắc hẳn là kẻ cầm đầu Tào Phá Diên. Thôi Khí hít một hơi rồi lại đứng dậy, đáy mắt lóe lên ánh lửa.

"Lục soát!" Hắn bình tĩnh hét lên.

Kho này không dùng để ở mà là một gian phòng rộng, không có vách ngăn, chỉ có vài cái kệ gỗ ở giữa. Thôi Khí đã bới tung cả nhà kho mà vẫn không thấy gì khả nghi. Cả gian nhà kho rộng lớn không có ngóc ngách nào để trốn, vậy thì Tào Phá Diên đã biến đi đâu? Chẳng lẽ tên này biết yêu thuật xuyên tường của Tây Vực chắc?

Thôi Khí đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu có chút ớn lạnh, hắn dừng lại, đột ngột ngẩng đầu lên, đồng tử lập tức co lại. Ngay trên đầu hắn là một cái nắp gỗ to bằng miệng giếng, cái nắp hơi lệch, qua kẽ hở lộ ra nền trời xanh biếc.

Chỗ này có giếng trời!

Nhà kho xây theo cấu trúc mái tôn, vì vậy không một ai nghĩ rằng sẽ có giếng trời trên mái nhà — thông thường chỉ nhà mái bằng mới thiết kế như vậy.

Có lẽ tên chủ kho trước đây đã bí mật xây giếng trời mà không bẩm báo lại với quan phủ Tây thị. Thôi Khí chửi bới, sai lính bắc thang lên rồi nhặt lấy một chiếc nỏ đã gài tên. Cơn giận dữ không làm hắn mất đi lý trí, tên cuối cùng nhất định phải bắt sống, nếu không toàn bộ kế hoạch sẽ sôi hỏng bỏng không.

Bây giờ xung quanh nhà kho chỗ nào cũng có Lữ Bôn quân canh gác, Tào Phá Diên có lên được mái đi chăng nữa thì cũng không chạy đi đâu được, hắn như cá nằm trong rọ rồi.

Thôi Khí sợ có sơ sót gì, tự mình leo lên thang. Leo tới đỉnh, đang định đẩy nắp gỗ ra thì đột nhiên hắn cảm thấy một luồng sát khí ập đến. Hắn vội vàng cúi xuống, một thanh gỗ cứng lởm chởm những đinh cào qua da đầu. Không nói gì, hắn giương nỏ lên. Phập, dường như mũi tên đã ghim vào thứ gì đó. Thôi Khí như mở cờ trong bụng, nhưng đang định trèo lên thì không ngờ bị một chiếc thắt lưng quât thẳng vào mắt trái.

Thắt lưng làm bằng da bò nấu chín nên cực kỳ cứng, ăn một quật mà Thôi Khí đầu váng mắt hoa. Trên đầu thắt lưng còn gắn cái móc nhỏ bằng đồng, khi giật lại còn cào trên mặt hắn một vệt dài. Thôi Khí sôi máu, tay trái xoắn lấy chiếc thắt lưng và kéo thật mạnh rồi lao thẳng lên mái nhà.

Chưa kịp đứng vững, hắn đã cảm thấy nhẹ bẫng, hình như đối phương đã buông tay ra. Thôi Khí đột nhiên mất thăng bằng, huơ tay một cách tuyệt vọng, khó khăn lắm mới lấy lại được thăng bằng. Lúc này, hắn nghe thấy tiếng chân chạy trên mái ngói lạch cạch, tiếp đó đối phương nhảy xuống với một tiếng "tùm" trầm đục, cuối cùng là âm thanh quạt nước ào ào.

Thanh âm có chút kỳ quái, dường như đối phương không rơi xuống đất. Ôm bên mắt trái sưng vù nhưng cái đầu vẫn rất tỉnh táo, Thôi Khí nhận ra rằng, mình đã mắc một sai lầm chí tử.

Cạnh nhà kho là kênh Quảng Thông nằm ngay sát bức tường. Dòng kênh mới được mở rộng cách đây một năm để vận chuyển gỗ từ dãy Tần Lĩnh, vì vậy kênh còn nhiều nước và đủ rộng cho thuyền bè qua lại. Giờ đang là tháng giêng, lớp băng mỏng trên kênh vẫn còn chưa tan, và không có binh sĩ nào canh gác — khi sắp xếp đội hình, Thôi Khí chỉ chăm chăm bao vây phần đường bộ mà quên đi chuyện này.

Âm thanh khi nãy chính là tiếng Tào Phá Diên va vào băng và rơi xuống nước.

Từ Tây thị chảy ra, kênh Quảng Thông nối với kênh Vĩnh An, kênh Thanh Minh, xa hơn là kênh Long Thủ thậm chí chảy qua hoàng cung.

Thôi Khí thực sự muốn cho bản thân một cái tát, lần này hắn thật sự đã quá sơ suất.

Trong lúc vội vàng, hắn cũng lao người nhảy xuống kênh, nhưng lại quên mất rằng mình đang mặc bộ Quang Minh giáp nặng trịch, ngay khi chân hắn vừa chạm vào mặt băng, mặt băng nứt ra và đưa vị chỉ huy rơi thẳng xuống dòng nước.

Trước khi chìm, mắt phải của hắn vẫn còn trông thấy, ở phía xa xa, một cái bóng đang rẽ nước bơi đi.

Giữa con kênh và nhà kho còn một bức tường kè cao chắn ngang. Lữ Bôn quân chỉ có thể đi vòng sang đầu tường bên kia, rồi lần lượt cởi bỏ áo giáp xuống nước lôi chủ tướng lên bờ, tạo cơ hội cho Tào Phá Diên biến mất ở đầu kia thủy môn.

Thôi Khí được vớt lên, nằm bò trên mặt đất mà phun ra những nước và băng, nước da tái nhợt. Trên tay hắn vẫn còn giữ chặt chiếc thắt lưng da bò với một cái móc bằng đồng.

Đây là tất cả những gì hắn thu được sau cuộc đột kích.

Trong Tĩnh An ti, bầu không khí trở nên nặng nề, mọi người đều nhẹ tay hết sức, tránh gây ồn ào, sợ làm phiền hai vị quan đang cau có không vui.

Không ai nghĩ rằng, giữa trùng trùng những tầng vây như vậy mà sói lại có thể chạy mất. Cuộc đột kích vừa rồi tuy hoàn hảo nhưng lại chẳng đem lại điều gì, thậm chí còn không bắt sống được tên nào.

Thôi Khí quỳ một chân trước đại điện, toàn thân ướt như chuột lột, nước nhỏ từng giọt tong tỏng trên sàn, đọng lại thành từng vệt loang lổ. Sau khi Tào Phá Diên bỏ trốn, Thôi Khí phải khẩn cấp trở về về Tĩnh An ti. Quan trên nôn nóng muốn biết kế hoạch rốt cuộc đã sơ hở chỗ nào, mà cờ của vọng lâu lại không thể truyền đạt những thông tin quá phức tạp, vì vậy hắn phải tức tốc quay trở về.

Đối mặt với ti lệnh và ti thừa, Thôi Khí không dám che giấu chút gì, quỳ trên mặt đất kể lại toàn bộ quá trình, sau đó cúi đầu chờ lệnh. Vị quan già phất tay áo, thở dài: "Vốn dĩ ta định dùng kế gậy ông đập lưng ông, không ngờ cuối cùng lại cõng rắn cắn gà nhà..."

Mọi người đều hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này. Trong đợt tập kích vừa rồi, tên Tào Phá Diên đó đã cho thấy độ hung dữ, xảo quyệt và phản ứng cực kỳ nhanh nhạy. Một tên Đột Quyết gian xảo trà trộng vào thành Trường An ngay trước tiết Thượng Nguyên, ai mà biết được rồi sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Đáng lo ngại hơn, con sói này chính là do Tĩnh An ti lập mưu dắt vào thành, nếu có xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này không ai gánh nổi.

"Ti chức đã cử người đi tìm dọc theo con kênh." Thôi Khí thận trọng bổ sung, hy vọng có thể giảm bớt chút tội danh.

Người thiếu niên nghiêm mặt, vung vẩy cây phất trần: "Lèo tèo mấy tên lính đi tìm có ích gì! Ngươi có biết kênh Quảng Thông, Vĩnh An, Thanh Minh và đoạn kênh qua hoàng cung dài bao nhiêu không? Điều động tất cả Vũ hầu và Lý thủ ở các phố, phong tỏa tất cả các phường rồi lục tung từng phường một cho ta!"

"Trường Nguyên, phất trần không phải để đánh người." Vị quan già giơ tay lên, nhẹ nhàng và dứt khoát chặn lại, "khi nãy chỉ phong tỏa Tây thị có nửa canh giờ đã là quá đáng. Nếu lần này lục soát toàn thành, ta e là sẽ gây đại loạn đấy - hôm nay có hội đèn lồng đón tiết Thượng Nguyên, đường phố bây giờ giăng đèn kết hoa khắp nơi rồi. Con mà gây ồn ào sẽ kinh động đến Thánh nhân đấy."

Thiếu niên vẫn cố chấp: "Có lẽ Hà giám không rõ, nhóm của Tào Phá Diên đã là nhóm cuối cùng vào thành. Bọn chúng còn nhiều đồng đảng lẩn khuất trong thành, nếu không nhanh chóng tìm ra âm mưu của đám Đột Quyết này, sợ rằng thành Trường An hôm nay sẽ có đại họa!"

Giọng điệu của cậu ta có phần vô lễ, tuy vậy vị quan già không hề tức giận, ông giơ tay chỉ về phía đông bắc - là hướng hoàng cung: "Ta không nói sẽ mặc kệ bọn chúng, nhưng con công khai lục soát là không được, không thể gây thêm rắc rối cho Người nữa. "

Khi vị quan già nhắc đến "Người", mắt cậu thanh niên lim dim, trầm ngâm một chút, ánh mắt cậu lại tỏa ra ánh lửa hừng hực: "Hà giám cho rằng không nên kinh động đến bề trên, vậy nếu ta chỉ phái vài tinh binh bí mật dò la thì sao? "

Vị quan già vuốt râu, lưỡng lự chưa quyết.

Thôi Khí nghe thấy liền ngẩng đầu lên tiếng: "Thôi Khí tự biết bản thân mắc sai lầm, không mong được dung thứ, chỉ mong có thể giết kẻ thù, báo thù cho huynh trưởng!" Hôm nay hắn mắc hết lỗi lầm này đến lỗi lầm khác, đành phải lấy công chuộc tội, nếu không e rằng hắn sẽ bị bãi chức mất.

Nhưng hai vị quan lại lắc đầu.

Thành Trường An có gần một triệu dân, các thế lực quan lại quý tộc người Hán người Hồ qua lại phức tạp. Thôi Khí mới tới Trường An nhận chức được nửa năm, ra trận giết địch không thành vấn đề, nhưng cử hắn đi khắp thành lục soát quả thực không ổn.

Tĩnh An ti tập hợp vô số người tài hoa từ khắp mọi nơi, có những vị quan già dặn việc buôn bán giao dịch, có vị chủ sự văn thư đọc đâu nhớ đấy, có chiến binh tinh anh vũ dung, thậm chí còn có tên gián điệp người Hồ chuyên dò la tình hình trong tộc. Hiện giờ chỉ thiếu một con chó săn già tinh tường, có đi lại với thế giới ngầm của Trường An.

Vốn dĩ họ có một ứng cử viên vô cùng thích hợp là Thôi Lục Lang – huynh trưởng của Thôi Khí, đáng tiếc Thôi Lục Lang giờ đã chết. Thôi Khí biết trưởng quan đang than thở điều gì, hai mắt đỏ hoe, bàn tay đấm xuống đất làm viên gạch nứt ra.

Sau một lúc im lặng, vị quan già cầm chiếc mũ phốc đầu cạnh bàn lên, đội ngay ngắn trên đầu, đeo túi bút nghiên và khăn vào thắt lưng. Thiếu niên vội hỏi Hà giám định đi đâu. Ông thở dài: "Trong cung rất để ý đến đám lang vệ Đột Quyết, chuyện hôm nay sẽ không giấu được lâu. Ta sẽ vào cung, cố gắng kéo cho con vài canh giờ. Trong lúc đó, Trường Nguyên, con tranh thủ nghĩ biện pháp đối phó, bù đắp sai sót lần trước, nếu không ... " Ông nhắm mắt, trầm ngâm.

Thiếu niên thở phào trong lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi khó chịu. Lão già cứ gặp việc khó là lại kiếm cớ rời đi, không chịu đưa ra kế sách gì.

Bây giờ thời gian là vàng bạc, thiếu niên cũng không có thời gian cằn nhằn.

Tiễn vị quan già ra tới bức bình phong trước cổng, thiếu niên quay trở lại đại điện với bộ dạng thoải mái hơn nhiều. Nghiêm mặt nhìn Thôi Khí vẫn đang quỳ trên đất, thiếu niên phất tay áo: "Đang lúc nước sôi lửa bỏng, tội của ngươi ta tạm thời không truy cứu, từ nay ngươi cũng không được bất cẩn như thế nữa!"

Thôi Khí chắp tay lui xuống với vẻ mặt cung kính. Hắn biết, vị quan già mà người thiếu niên gọi là Hà giám kia chỉ là chức quan cho có, người nắm giữ Tĩnh An ti và cả tính mạng hắn thực ra là người thiếu niên tên Lý Tất kia. Tuy tuổi còn trẻ nhưng thiếu niên này có tư duy vô cùng sắc bén, hành sự vô cùng quyết đoán.

Xong việc của Thôi Khí, Lý Tất gõ mạnh một góc án thư và triệu tập tất cả các quan viên lại: "Bây giờ mọi người nghĩ xem còn ai có thể thay được Thôi Lục Lang - nhớ kỹ, ta muốn kẻ tốt nhất."

Mọi người đều trầm lặng, không ai nói một lời. Chỉ còn bốn canh giờ nữa hội đèn lồng sẽ bắt đầu, trước đó tìm được Tào Phá Diên gần như là bất khả thi. Vụ việc lần này dù là xử lý xong cũng chưa chắc đã tốt, nhưng nếu hỏng việc thì chắc chắn sẽ bị kết tội, thậm chí còn liên lụy cả những người tiến cử họ.

Nhìn đám thuộc hạ co rúm cả lại, Lý Tất chưa kịp mở miệng trách cứ lại vội ngưng lại. Từ chủ sự - người có tật ở mắt đang do dự giơ tay lên. Người này là Từ Tân, vốn là thư lệnh ở bộ Hộ, có trí nhớ cực tốt, đọc sách một lần là không bao giờ quên, vì vậy được điều đến làm chủ sự ở Tĩnh An ti, chỉ là có tật hơi nói lắp. Lý Tất hất hàm lệnh cho ông ta nói.

Từ chủ sự thoáng do dự: "Tại... tại hạ có biết một người, không biết ngài có vừa ý không."

"Nói!"

"Hắn là bạn tại hạ, tên... tên là Trương Tiểu Kính. Trước kia hắn là thập trưởng ở Tây An Đô hộ phủ. Sau đó nhờ lập công nên được chuyển về Trường An làm chủ soái của Bất lương nhân ở phường Vạn Niên được 9 năm nay. Tại hạ nghĩ có lẽ hắn là người thích hợp..."

"Ồ?" Lý Tất híp mắt.

Lai lịch gã này có vẻ đơn giản, nhưng thực ra cũng không phải dạng thường. Bất Lương soái là trợ thủ đắc lực phụ trách bắt giặc bắt trộm của huyện úy, là quan viên cấp cao trong cấp quan lưu ngoại. Một tên thập trưởng quèn mà leo lên được chức Bất Lương soái của một huyện đã là hiếm, chưa kể đây không phải là huyện bình thường mà là huyện Vạn Niên.

Trường An được chia thành hai huyện phía đông và phía tây, phía tây là huyện Trường An, huyện Vạn Niên thì ở phía đông. Huyện Vạn Niên ở ngay dưới chân thiên tử, đa số các hoàng thân quý tộc đều sống ở đây, dây mơ rễ má phức tạp. Người này lại làm Bất Lương soái tận chín năm, Lý Tất bắt đầu thấy có hứng thú.

"Hiện tại người đó ở đâu?"

"À... năm ngoái hắn ta phạm tội, hiện đang ở trong nhà ngục huyện Trường An đợi hành quyết." Từ Tân cân nhắc từng chữ. Đám quan viên xung quanh xì xào, có phải Từ chủ sự lầm cẩm rồi không? Sao ông ấy lại tiến cử một tù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net