Chương 14: Uống thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Sơ Hạ mở ánh mắt mông lung ra, cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu, cả người lạnh run nóng lên, đầu vừa đau vừa nặng, cô biết rõ loại cảm giác này, chính là phát sốt, thời điểm cô còn là nhà thiết kế điểm thường xuyên thức đêm, làm cho thể chất yếu đi nên hay bị cảm mạo nóng sốt, cho nên loại cảm giác này cô đã quá quen thuộc rồi.

"Tỉnh?"

Lại là câu này? ! Mỗi lần tỉnh lại đều là câu này? Lần này là ai đây? !

Lăng Sơ Hạ vừa mở mắt ra, nhìn thấy là Họa Bì mặt đầy lạnh nhạt kia.

"Họa. . . Họa bì. . ."

Họa Bì 'Ừ' một tiếng, sau đó bưng thuốc trên bàn lên, ngồi ở mép giường.

Lăng Sơ Hạ ngửi được mùi vị thuốc bắc đã có điểm nôn mửa, cô nhăn mày dùng thanh âm khàn khàn nói: "Họa Bì. . . ta không muốn uống. . ."

Họa Bì không thèm để ý tới Lăng Sơ Hạ, cầm chén đặt ở mép giường, sau đó nhẹ nhàng lật Lăng Sơ Hạ nằm nghiêng, đụng phải vết thương trên mông, đau đến mức cô phải la lên, trên mặt cũng dần dần thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.

"Kiên nhẫn một chút."

Họa Bì ngồi vào đầu giường, để sức nặng của Lăng Sơ Hạ dựa vào trên người mình. . . Lăng Sơ Hạ liếc mắt, đây chính là chuyện khủng khiếp nhất, uống thuốc a, trên mông lại bị thương, còn phải uống thuốc bắc vừa đắng vừa chát kia nữa, Lăng Sơ Hạ như muốn khóc lên rồi.

"Họa Bì Họa Bì. . . Họa Bì tốt bụng, ta thật sự không muốn uống, trước kia ta cũng thường xuyên phát sốt, qua một hai ngày là ổn rồi, không cần uống thuốc. . ."

Họa Bì vẫn là biểu tình lãnh đạm, không để ý tới Lăng Sơ Hạ, bưng thuốc lên, múc một muỗng, đưa lên miệng thổi.

"Họa Bì Họa Bì. . ."

Lăng Sơ Hạ lấy tay làm bộ tội nghiệp kéo kéo ống tay áo Họa Bì, nhẹ nhàng đong đưa, khổ khổ khẩn cầu, cô thật sự rất sợ uống thuốc bắc, lần nào uống cũng ói, ói đến nỗi đau dạ dày luôn.

"Là do công chúa phân phó, nhất định phải bắt ngươi uống hết."

Họa Bì rốt cuộc lên tiếng, nàng cũng có chút do dự, hình như người đang dựa vào người mình thật sự rất sợ uống thuốc.

Lăng Sơ Hạ tựa vào trên người Họa Bì dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng, mà Họa Bì thì cũng do dự khi nhìn vào mắt Lăng Sơ Hạ, tư thế như vậy nhìn kiểu gì cũng đều có chút mập mờ, mà hình ảnh này cũng đúng lúc bị Trưởng công chúa Sở Sương Thiển tới thăm bệnh nhìn thấy.

Không biết tại sao khi nhìn thấy màn này, Sở Sương Thiển cảm thấy trong lòng buồn buồn, còn có cảm giác như đồ của mình bị người khác sử dụng nữa, một ngọn lửa vô danh nổi lên, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Thế nào?"

Hai người đồng thời nhìn Sở Sương Thiển, chỉ thấy sắc mặt Sở Sương Thiển có chút lạnh, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

"Công chúa. . . nha đầu này. . ."

Họa Bì muốn mà chẳng giúp được nhìn Lăng Sơ Hạ, trong mắt giống như đang nói: Công chúa tới rồi, ngươi cho dù có chết cũng phải uống hết. . .

"Công chúa. . . ta. . . Không uống thuốc có được không?"

Lăng Sơ Hạ giống như đứa trẻ phạm phải sai lầm cúi đầu xuống, nhưng đôi mắt vẫn lén giương lên nhìn Sương Thiển, nhìn vào trong mắt nàng, chờ đợi Sở Sương Thiển tuyên án.

Thời gian trôi qua như một cái chớp mắt, nhưng Lăng Sơ Hạ lại cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm, từng giây từng phút đều là hành hạ cô. . .

"Không thể."

Lăng Sơ Hạ mắt trợn trắng, như muốn bất tỉnh, quả nhiên Sở Sương Thiển phúc hắc không thể nào ân xá cho mình mà!

"Bị bệnh thì phải uống thuốc, đừng có bắt chước mấy đứa con nít."

Sở Sương Thiển mắt lạnh nhìn Lăng Sơ Hạ, Lăng Sơ Hạ sợ hãi lập tức cúi đầu xuống, sau đó cam chịu gật đầu một cái, Họa Bì mới có thể bắt đầu đút từng muỗng từng muỗng cho Lăng Sơ Hạ uống.

Ngũ quan Lăng Sơ Hạ cũng méo mó hết rồi, mặt đầy ghét bỏ, muốn ói quá, uống thuốc bắc giống như cấp cho cô phân vậy, mặt mũi đơn giản là tức cười tới cực điểm.

Rốt cuộc, trong sự đau khổ, cực độ Lăng Sơ Hạ cuối cùng cũng uống hết chén thuốc bắc này, mà Họa Bì cũng từ từ đặt Lăng Sơ Hạ nằm xuống, Họa Bì biết Sở Sương Thiển có lời muốn nói với Lăng Sơ Hạ, cho nên thức thời mang chén không rời đi.

"Công chúa, có phải có chuyện muốn nói với thuộc hạ không?"

Sở Sương Thiển ngồi trên ghế gỗ, quan sát Lăng Sơ Hạ, trong ánh mắt kia mang theo sự trang nghiêm, xem ra công chúa là có việc phân phó cho mình làm rồi.

"Ừ, ngươi cũng biết, hôm nay người tranh đoạt ngôi vị hoàng đế là Bổn cung cùng Thái tử, nhưng thật ra thì còn có hai người nữa, hai người một mực ở trong bóng tối, ngay cả phụ hoàng cũng không có phòng bị bọn họ."

Lăng Sơ Hạ gật đầu, cô ít nhiều cũng có thể đoán được, người tranh đoạt ngôi vị hoàng đế định không chỉ Công chúa và Thái tử, từ xưa tới nay người mơ ước ngôi vị hoàng đế, không thể thiếu đại thần, Vương tước gì đó, trên ti vi cũng có chiếu, người tranh quyền đoạt vị nhiều không kể xiết, ngươi lừa ta gạt.

"Một người trong đó là Sênh Vương, tuy thân ở Lưu Ly thành cách xa ngàn dặm, nhưng hắn đã ở đó chiêu binh mãi mã, không thể không đề phòng, còn có một người là Vô Ưu Vương, hắn thoạt nhìn là một người không thích tranh đoạt, nhưng Bổn cung biết hắn hận phụ hoàng, nguyên nhân gì thì Bổn cung cũng không biết, trong tay hắn nắm binh lực cũng không phải chuyện đùa, không thể không đề phòng."

Lăng Sơ Hạ nghe vậy, bắt đầu phân tích, Sênh Vương ở địa phương xa xôi, chiêu binh mãi mã, hoàng đế căn bản khó lòng phòng bị, còn Vô Ưu Vương, hắn bề ngoài là một người không tranh với đời, thứ người như vậy rành nhất về tiếu lý tàng đao*, nếu hoàng đế không có phái người thâm nhập vào bên trong căn bản sẽ không phòng bị người này. Trưởng công chúa trong lòng lại có phòng bị, thật sự là so với phụ hoàng của nàng thì mạnh hơn nhiều, ít nhất nàng cũng biết điều tra rõ ràng người nên phòng bị. (*miệng nam mô, bụng bồ dao găm)

"Không biết công chúa muốn thuộc hạ làm gì?"

Nếu nói cho mình biết những thứ này, như vậy nhất định là có chuyện cho mình làm, Lăng Sơ Hạ bây giờ cũng sẽ không kháng cự nhiệm vụ giống lúc đầu, bởi vì cô cảm thấy mình rất có thể đã không trở về được, có lẽ ở chỗ này phụ trợ Trưởng công chúa thật tốt mới là lựa chọn đúng.

"Bổn cung muốn cho ngươi, mau chóng mở ra mạng giao thiệp ở trong cung này, Bổn cung muốn biết nơi này ai là người của Vô Ưu Vương cùng Sênh Vương."

Đến gần hoàng đế nhất là công công và cung nữ, cho nên trong những người này nhất định là có người của Sênh Vương và Vô Ưu Vương, nếu không bọn họ không cách nào nắm giữ được hành động của hoàng đế, như vậy thì bọn họ lại không thể thực hiện kế hoạch tốt được.

Nhưng mà Lăng Sơ Hạ có một chút không rõ là, tại sao công chúa không nói hành động của hai người kia cho Sóc Đế, như vậy không phải càng có thể phá vỡ kế hoạch của hai người kia sao? Chẳng lẽ là.. .

Công chúa cũng không muốn phá vỡ kế hoạch của bọn họ? Như vậy công chúa có kế hoạch gì?

"Công chúa. . . thuộc hạ có vài chỗ không rõ."

Sở Sương Thiển nhìn Lăng Sơ Hạ đang nằm, dáng vẻ vẫn chật vật nhưng hôm nay lại nổi lên vẻ mặt nghiêm túc, thật là không khỏi làm người ta cảm thấy sự khác biệt quá lớn. Ánh mắt nàng tỏ ý bảo Lăng Sơ Hạ nói tiếp.

"Nếu như công chúa trực tiếp nói cho hoàng thượng biết, vậy kế hoạch của hai người kia không phải sẽ bị phá hỏng sao? Công chúa. . . ngài rốt cuộc có kế hoạch gì?"

Sở Sương Thiển cười một tiếng, tựa hồ rất hài lòng với nghi ngờ của Lăng Sơ Hạ, người này lại biết được lòng mình đang suy nghĩ gì.

"Vô Ưu Vương. . . có lẽ là một nguồn binh lực rất tốt, mục đích của hắn không có ngôi vị hoàng đế, hắn chỉ muốn giết phụ hoàng."

Sở Sương Thiển nói ra những lời này khiến cho Lăng Sơ Hạ vô cùng sợ hãi, ngữ khí của Trưởng công chúa hình như là muốn hợp tác với Vô Ưu Vương, tuy đã biết rõ người này muốn giết phụ hoàng của nàng nàng còn muốn cùng người này hợp tác, chẳng lẽ. . . nàng cũng muốn nàng phụ hoàng của nàng chết...

"Công chúa. . ."

Cô không biết có nên hỏi hay không, cô sợ sau khi hỏi, Trưởng công chúa sẽ mất hứng đem mình ra xử lý...

Sở Sương Thiển liếc cô một cái, thấy cô nhíu chặc chân mày, tựa hồ đoán được gì đó, gật đầu một cái, nói: "Ngươi đoán không sai, Bổn cung hận phụ hoàng của mình, hận hoàng đế cao cao tại thượng đó."

Câu nói này tựa như đạn đại bác, nổ tung thân thể Lăng Sơ Hạ, nữ nhi lại ghi hận phụ thân của mình, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì... một nhà bên mẫu thân của Trưởng công chúa đều bị xử tử. . . người hạ lệnh nhất định là Sóc Đế, xem ra chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với Trưởng công chúa....

"Chờ ngươi khỏi hẳn, liền ra ngoài Lãnh Nguyệt Cung dạo một chút đi, nhớ, phải tìm cho ra người của Vô Ưu Vương cùng Sênh Vương."

Nói thì dễ lắm, cung nữ và công công có thể lẻn vào vào trong cung định là có mấy phần bản lãnh, nếu như có thể dựa vào miệng lưỡi của mình mà moi ra, vậy cũng quá khiến người ta thất vọng đi, xem ra bài kiểm tra cuối cùng đã tới rồi.

Thời điểm Lăng Sơ Hạ như có điều cần suy nghĩ, lại thấy Sở Sương Thiển nhìn mình, cặp mắt xinh đẹp đen láy như ngọc đối mặt với mình, Lăng Sơ Hạ cảm giác gương mặt bắt đầu nóng lên rồi, vì vậy một người có sở trường đoán ý qua lời nói và sắc mặt như cô lại không có phát hiện vẻ mặt Sở Sương Thiển thời khắc này cũng có chút mất tự nhiên.

". . . Còn đau không?"

"A?"

Lăng Sơ Hạ 'A' một tiếng, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện nguyên lai Sở Sương Thiển đang nói đến cái mông của cô, xẹt một cái mặt liền lập tức đỏ giống như một tôm luộc.

"Khá hơn một chút, không có nghiêm trọng như hôm qua. . ."

Sở Sương Thiển chần chờ một chút, khẽ nhíu mày, nói: "Hôm nay bôi thuốc chưa?"

Trong lòng Lăng Sơ Hạ giống lên hồi chuông báo động vang lớn, chẳng lẽ yêu nghiệt Trưởng công chúa này lại muốn giúp mình bôi thuốc, loại chuyện 囧 này cô quả thực không muốn trải qua lần nữa.

"Ách. . . Công chúa, ta. . ."

Sở Sương Thiển ho khan mấy tiếng, nói: "Bổn cung biết, chờ lát nữa liền kêu Mặc Tâm tới." Nói xong, nàng liền rời đi.

Đóng cửa lại, Sở Sương Thiển thở dài, mình đây là thế nào, sao thời điểm thấy nha đầu này nhìn mình thì tim đập nhanh mấy phần, chẳng lẽ. . . mình cũng bị bệnh rồi?

Lăng Sơ Hạ nằm sấp ở trên giường, như có điều suy nghĩ, ngay cả nữ nhi của mình cũng muốn giết mình, Sóc Đế kia rốt cuộc là không tốt như lời đồn, theo như đồn hắn là một vị minh quân, nhưng xem ra không phải là một người chồng người cha tốt.

Ở trong cung mở rộng mạng giao thiệp, nói thì dễ, nhưng đối với Lăng Sơ Hạ mà nói là vô cùng khó khăn, có lẽ cô cần xuất thủ từ vị đại công công biết luyện kiếm pháp trừ tà Lâm Bình Trì kia.

Vô Trần Cung, Thiên Y Cung, Thao Thiết Cung nhất định là phải hạ thủ từ cung chủ trước, còn có một nơi nữa, sòng bạc bí mật trong cung, nơi đó là địa phương công công và bọn thị vệ thích tụ tập nhất, nơi đó chỉ sợ cũng là một địa điểm thu thập tình báo, thế nhưng ở đó cung nữ không có bước vào.... vậy phải làm thế nào? Tìm Họa Bì hỗ trợ?

Lăng Sơ Hạ suy nghĩ rất nhiều, nhưng tốt nhất vẫn dưỡng thương cho tốt đã, chuyện này cũng không gấp được.

Thời gian Lăng Sơ Hạ dưỡng thương, Sở Trung Nghiệp cũng tới mấy lần, nhưng ngại vì nam nữ hữu biệt, bình thường đều tới hỏi thương thế, sau đó thuận đường làm vài ly rượu với Mặc Tâm rồi rời đi.

Trong thời gian Lăng Sơ Hạ dưỡng thương này, cảm giác thật là quá nhàn nhã, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, đây chính là hưởng thụ theo kiểu đại gia a! Nhưng Lăng Sơ Hạ không nhớ là, thời điểm cô buông lỏng nhất luôn sẽ xảy ra chuyện, lần này không ngoại lệ, lại có chuyện mới.

Theo như đồn đãi thì Nhị công chúa ái ngoạn tới Lãnh Nguyệt Cung, cái gọi là ái ngoạn, cũng không phải là thích ra ngoài nháo mà là ái ngoạn nam nhân, nghe nói nam sủng được nàng tàng trữ trong cung một nhóm rồi lại một nhóm, hoàng đế cũng không can thiệp được chuyện này, nhi nữ quá nhiều, ai còn thời giờ đi để ý chứ.

Nhưng sau này Lăng Sơ Hạ được 'Giao lưu' với Nhị công chúa mới phát hiện căn bản không phải tàng trữ một đống nam sủng trong cung mà là... tàng trữ một đống nữ sủng a!

Nhị công chúa căn bản là yêu nghiệt có ma kính chi phích a!!

Vì sao nói là yêu nghiệt. . . ? Sau lần 'Giao lưu đó' liền biết. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net