Chương 25: Lần đầu nếm vị tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bổn cung ngược lại muốn biết, ngươi đã đọc bài thơ gì mà có thể làm cho Túy Mộng Khinh Hoan lâu khắp nơi oanh động."

Đôi mắt đẹp lạnh như băng của Sở Sương Thiển nhìn thẳng vào Sơ Hạ, nàng thật sự muốn biết tài văn chương của nha đầu kia là đạt tới trình độ nào, rõ ràng nói chỉ tới trường nghe trộm, chữ viết cũng không biết nhiều lắm.

Sơ Hạ đảo mắt, chính mình nên giải thích thế nào cho Trưởng công chúa yêu nghiệt này đây, nếu như dựa theo trình độ hiện giờ của mình... á, sao có thể đọc được bài thơ như vậy, biết vài chữ cũng là không tệ rồi.

Sở Sương Thiển đây là đang thăm dò mình sao, Sơ Hạ biết người trong cung này đều đa nghi, nhưng lại nghĩ tới Sở Sương Thiển có lòng thăm dò mình, trong lòng tổng có chút khó chịu.

"Ai. . . Công chúa. . . Có thể ngài còn rất nhiều nghi vấn đối với bối cảnh của thuộc hạ, tự bản thân thuộc hạ cũng có rất nhiều nghi vấn. . . Ách, thuộc hạ biết là bản thân đã từng bị chấn thương đầu, mất đi một phần ký ức. . . Chỉ là lúc đó trong đầu thuộc hạ đột nhiên hiện lên bài thơ như vậy."

Khóe môi Sở Sương Thiển kéo lên một nụ cười nhẹ, mặc cho Sơ Hạ dù thông minh cỡ nào đi nữa cũng không cách nào hiểu được tất cả tiếu ý trên mặt Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển vẫn nhìn cô, Sơ Hạ cũng chỉ đành đọc ra hết.

"Đó là một bài Phượng cầu hoàng. Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng. Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng. Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường. Tướng cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng. Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng. Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tướng. Bất đắc ô phi hề, sử ngã luân vong."

Sở Sương Thiển nồng nhiệt lắng nghe từng câu từng chữ của Sơ Hạ, dường như rất tỉ mỉ tiếp thu, hoặc cũng như đang suy nghĩ cái gì đó.

"Ha hả. . . "

Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Sơ Hạ, Sở Sương Thiển cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Là nữ tử như thế nào mới có thể làm cho công tử thần hồn điên đảo như vậy chứ?"

Vừa nói câu này, Sơ Hạ nhìn vào đôi mắt còn đang nghiền ngẫm của Sở Sương Thiển, trong nháy mắt liền bị thu hút, cô đã từng thấy qua Trưởng công chúa nghiêm túc, lạnh như băng, tức giận, bình tĩnh, phong khinh vân đạm, nhưng chưa từng thấy qua bộ dạng lúc này, mang theo vài phần kiều mị, thêm mấy phần thân cận, nhìn vào mắt của nàng, khuôn mặt trong nháy mắt nóng lên, trái tim không tự chủ đập liên hồi.

"Công công. . . chúa, ngài đừng trêu ghẹo thuộc hạ. . . "

Sở Sương Thiển đứng dậy, Sơ Hạ đỏ mặt nhìn Sở Sương Thiển từng bước tới gần, chỉ thấy Sở Sương Thiển vươn cánh tay, vỗ nhè nhẹ lên vai Sơ Hạ, làm cho tim Sơ Hạ đập loạn nửa nhịp.

"Dùng người không nghi, nghi người đừng dùng, đạo lý này Bổn cung vẫn hiểu, Bổn cung yên tâm ngươi, cũng hy vọng ngươi có thể đem hết những gì ngươi biết nói cho Bổn cung."

Sơ Hạ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại...

Nói cho ngươi biết, ngươi cũng không tin a! Chẳng lẽ lại nói cho ngươi biết linh hồn của ta là từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua, thế giới nơi đó cùng thế giới của ngươi tuyệt nhiên bất đồng, nơi đó có xe lửa, có máy bay, có tàu điện ngầm, có máy vi tính, có máy vi tính xách tay này sao?

Chuyện bị xuyên qua này ngay cả mình con không tiếp thụ được, làm sao có thể hy vọng xa vời là được ngươi tin tưởng chứ.

"Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ nhất định đem những gì mình biết nói cho công chúa."

"Ân, đi về nghỉ ngơi đi."

"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui."

Sơ Hạ sau khi rời đi, Sở Sương Thiển nhìn hướng Sơ Hạ ly khai, thở dài. . .

Sao ta lại có cảm giác trong mắt của ngươi vẫn cất giấu nhiều bí mật như vậy chứ? Khi nào thì ngươi mới có thể thẳng thắn nói cho ta biết bối cảnh của ngươi chứ?

Sở Sương Thiển không phải là không có phái người điều tra lai lịch của Sơ Hạ, chỉ là tra không ra cái gì, chỉ biết là năm kia cô tiến cung, trước khi vào cung gia hương phát sinh nạn đói, sau đó lưu lạc khắp nơi, cuối cùng vào cung làm tỳ, còn lúc cô ở quê hương làm cái gì đều không tra ra được, bởi vì người nhà cô đều vì nạn đói mà qua đời hết rồi, thân thế của cô cũng không thể nào hỏi được.

Sơ Hạ về tới phòng của mình, phát hiện Thiên Sắc không có ở đây, mà Mặc Tâm thì đang xem một quyển sách thật dày, xem đến nỗi nhập thần, thấy cô trở về, có ý xấu cười cười.

"Yêu ~ tiểu Sơ Hạ anh tuấn tiêu sái của chúng ta rốt cục cũng chịu về rồi à?"

Sơ Hạ sờ sờ đầu của mình, vẫn mặc nam trang, hoá ra Hắc Tâm đã sớm biết chuyện cô đi dạo thanh lâu rồi.

"Đúng vậy, cố ý trở về câu dẫn ngươi đấy, tiểu nương tử."

Sơ Hạ không cam lòng tỏ ra yếu kém, giữa cô và Mặc Tâm càng ngày càng không có giới hạn, cách nói chuyện cũng càng ngày càng không có có chừng mực rồi, có lẽ do Mặc Tâm cũng không để ý, ngược lại rất thích hình thức ở chung này.

"Vậy cần phải hỏi qua Họa Bì."

Mặc Tâm lơ đãng thốt ra một câu làm cho thân thể mềm mại của Sơ Hạ chấn động, đúng vậy, cái tên Hắc Tâm này và Họa Bì là một đôi kia mà, nữ tương luyến. . . chuyện này ở cổ đại....

Nghĩ tới đây, Sơ Hạ bỗng nhiên nghĩ đến câu nói vừa nãy của Sở Sương Thiển. . .

Là nữ tử như thế nào mới có thể làm cho công tử thần hồn điên đảo như vậy chứ?

Những lời này hiện lên bên tai trong đầu Sơ Hạ dĩ nhiên nhớ tới ánh mắt nghiền ngẫm vừa rồi của Sở Sương Thiển. . .

Tim trong nháy mắt nhảy dựng lên. . .

Chuyện này. . . . Không có khả năng!

Nhất định là mình bị bệnh rồi!

Ngươi đứng đó suy nghĩ cái gì mà nhập thần luôn vậy?"

Mặc Tâm khép quyển sách dày trong tay lại, sau đó nghi ngờ nhìn Sơ Hạ còn đang đứng sững sờ.

"Không có gì. . . Ngủ đi!"

Một phen rửa mặt chải đầu, Sơ Hạ lên giường nằm, lấy chăn đắp qua đầu...

Không thể nào! Mình vậy mà động lòng với yêu nghiệt Trưởng công chúa kia ư?!

Nhớ đến bạn trai cao phú soái ở hiện đại, mình cũng không có tâm động như vậy qua, lúc đó bằng lòng qua lại chẳng qua là cảm thấy bản thân không nên suốt ngày chỉ để ý sự nghiệp, ít nhất cũng phải yêu đương gì đó để cân bằng sinh hoạt, liền tiếp nhận lời tỏ tình của hắn. Ai ngờ đâu mới vừa hẹn hò được một tháng thì lại bị xuyên qua đây, cảm giác yêu như thế nào cũng chưa từng hưởng thụ qua.

Không thể nào đâu, mình vậy mà lại cong sao, không phải không phải, mình mà lại bị yêu nghiệt Trưởng công chúa bẻ cong ư? Chắc mình chỉ nhất thời mê luyến yêu nghiệt Trưởng công chúa mà thôi. . . Nhất định là vậy...

Chớ suy nghĩ quá nhiều. . . nếu yêu người nhà Đế vương thế nào cũng gặp bi thảm... Khẳng định là cái hố lớn...

Ngủ thôi!

Tuy Sơ Hạ nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu vẫn hiện lên các loại hình ảnh về Sở Sương Thiển, tâm tư trong lúc hỗn loạn liền chìm vào giấc ngủ, tuy nhiên lại là một đêm toái mộng. .

--------------------------------------- đường phân cách hoa lệ -------------------------------------

Ngày hôm sau, tuy Sơ Hạ ngủ không ngon lắm nhưng có thể là bởi vì đông hồ sinh học nên giờ mẹo liền tỉnh, nhưng tinh thần không phấn chấn, ngồi mép giường, đỡ trán thật lâu.

"Sơ Hạ, vẫn ổn chứ?"

Thiên Sắc đi tới quan tâm, tuy Thiên Sắc là một người mặt tê liệt, ít lời, hơn nữa cặp mắt sắc bén kia nhiều lúc khiến người ta sợ hãi, nhưng nàng trong lúc vô ý quan tâm tới mình, làm cho Sơ Hạ cảm giác người này rất đáng tin, rất an tâm, giống như chị cả trong nhà vậy, nhưng cho đến bây giờ Sơ Hạ vẫn dám nhìn thẳng vào mắt Thiên Sắc.

"Không có việc gì, chỉ là ngủ không được ngon thôi."

Sơ Hạ lắc đầu, sự không thoải mái này chỉ là chuyện nhỏ đối với cô, lúc ở hiện đại bình thường hay thức suốt đêm để vẽ nữa, cảm giác kia mới thật sự là khó chịu, không ngủ ngon đối với cô mà nói chỉ là một bữa ăn sáng.

"Hảo hảo rửa mặt chải đầu một phen, đợi lát nữa phải đi Túy Mộng Khinh Hoan lâu một chuyến."

Mặc Tâm từ ngoài cửa đi vào đại khái là nhận được mệnh lệnh của Trưởng công chúa, cũng không dám lại chậm trễ, rửa mặt chải đầu xong liền theo Trưởng công chúa xuất phát.

Thời gian bây giờ ở Túy Mộng Khinh Hoan lâu đương nhiên là chưa mở cửa kinh doanh, Trưởng công chúa quen cửa quen nẻo đi cửa sau, sau đó gõ kí hiệu lên của mấy nhịp, đoán chừng là ám hiệu, sau đó cửa liền mở ra, người mở cửa là Lâm Lang.

"Các vị mời vào."

Lâm Lang mang nhóm người Sở Sương Thiển đi tới một cái sài phòng, sau khi tiến vào, Lâm Lang chuyển động giá cắm nến cạnh cửa, một hồi chuyển động, chỉ thấy góc sài phòng xuất hiện một lối vào mật thất.

Sơ Hạ không khỏi thán phục, thì ra phim truyền hình cũng không hoàn toàn giả, cơ quan công tắc gì đó là có thật...

Sơ Hạ theo bản năng kéo ống tay áo Mặc Tâm, cô đã tại tưởng tượng ra các loại hình cụ ở dưới tầng hầm này, cảnh tượng máu tanh, các loại bị treo lên đánh, các loại bị kim đâm. . . Ách, không phải, kim đâm là trong truyện của Quỳnh Dao...

Mặc Tâm cũng biết tính tình của tên nhát gan này, cho nên cũng tùy ý cho cô nắm lấy ống tay áo của mình, đi vào cửa, chỉ thấy trong lòng đất chật hẹp có thắp nến ở hai bên, tia sáng lờ mờ làm cho bầu không khí càng trở nên quỷ dị.

"Sơ Hạ. . ."

Mặc Tâm yếu ớt mở miệng, Sơ Hạ thấy thần sắc có điểm kinh khủng của Mặc Tâm, bản thân cũng bắt đầu khẩn trương.

"Cái gì. . ."

"Ngươi. . . phía sau của ngươi có một nữ nhân tóc tai bù xù..."

Ngón tay Mặc Tâm run rẩy chỉ chỉ phía sau Sơ Hạ, Sơ Hạ thấy phía sau lạnh lẽo, sợ đến hồn phi phách tán, hô to một tiếng, chạy đến đằng trước ôm lấy một vật thể.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~"

Mặc Tâm cười đến lưng dựa vào tường, khom người, bưng bụng dưới, khuôn mặt cười đến nỗi đỏ lên.

Sơ Hạ nghe thấy tiếng cười của Mặc Tâm mới giật mình nhận ra mình bị ghẹo, cô định nổi giận lại phát hiện vật thể mình vẫn ôm đang nhìn cô.

"Ôm đủ rồi?"

Sở Sương Thiển từ trên cao nhìn xuống Sơ Hạ, trong nháy mắt Sơ Hạ đỏ mặt, chóp mũi truyền tới mùi hương trên người Sở Sương Thiển.

"Xin lỗi. . . Trưởng công chúa. . ."

Sơ Hạ lập tức buông tay, sau đó đứng dậy muốn tính sổ với Mặc Tâm, lúc này thanh âm Sở Sương Thiển lại truyền đến.

"Đừng làm rộn, mau đi thôi."

Mặc Tâm cũng thu hồi nụ cười khoa trương, nhưng khóe miệng vẫn tràn đầy tiếu ý nhộn nhạo như cũ, nhìn Sơ Hạ, mà Sơ Hạ dùng ánh mắt muốn giết người nhìn Mặc Tâm, hai người ở nơi này một bên nhìn kỹ đường đi, một bên liếc mắt nhau.

Cửa sắt bị mở ra, bên trong có bốn người.

Tuyệt Ảnh, Bạch Diên, một nam nhân bị trói thành một đoàn, cùng bạch y nữ tử ngày hôm qua đã gặp ở trên phố.

Bạch y nữ tử kia hiển nhiên cũng nhìn thấy Sơ Hạ, sau đó vẫn nhìn Sơ Hạ không chớp mắt, nhãn thần như lúc mới gặp, muốn nhìn xuyên thấu Sơ Hạ.

Sơ Hạ muốn trốn tránh ánh mắt của nữ tử kia, lặng lẽ dời đến phía sau Sở Sương Thiển, chặn lại ánh mắt của bạch y nữ tử.

"Ta mang người ngươi cần tới... muốn làm như thế nào, ngươi tự quyết định."

Tuyệt Ảnh lên tiếng, lúc này Sơ Hạ mới hảo hảo quan sát căn phòng này, kỳ thực không có giống lao tù như trong tưởng tượng, chỉ là một căn phòng bình thường, ngược lại giống như phòng dùng để giam lỏng mà không phải phòng dụng hình thì đúng hơn.

"Không nghĩ tới Tuyệt Sát Lâu đúng là người của Trưởng công chúa."

Nam nhân kia mở miệng yếu ớt, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự giễu.

"Có thể tìm tới sát thủ Tu La điện, năng lực của ngươi cũng không nhỏ, đoán chừng là người Thái tử cực kỳ tín nhiệm."

Thanh tuyến khêu gợi của Sở Sương Thiển truyền đến, tìm một cái ghế tùy ý ngồi xuống, sau đó nhìn thẳng vào nam nhân kia.

Nam nhân kia chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa.

"Bổn cung hiện tại cho ngươi hai con đường, một con đường chết, một con đường sống."

Nam nhân kia lúc này nhìn về phía Sở Sương Thiển, tựa hồ có hứng thú nghe lời kế tiếp của nàng.

"Tử lộ là, ngươi có thể đi trở về nói cho thái tử, Tuyệt Sát Lâu là người của Bổn cung, thế nhưng Bổn cung cam đoan ngươi sẽ chết ở dưới tay của Thái tử."

"Vì sao, đây chính là một đại công mà."

"Ha hả. . . Nếu như Bổn cung đem chuyện ngươi bị Bổn cung trói lại truyền khắp toàn bộ kinh thành, thế nhưng ngươi còn có thể bình an trở về, ngươi nói xem lấy tính cách đa nghi của Thái tử thì có thể tiếp tục lưu lại ngươi không?"

Sở Sương Thiển phong khinh vân đạm nói ra lời này, chỉ thấy trong mắt nam nhân xuất hiện vẻ sợ hãi, hiển nhiên Trưởng công chúa nhìn thấu hết rồi.

Bị người của Trưởng công chúa trói lại vẫn còn có thể bình an trở về, ai cũng sẽ hoài nghi trong lúc đó hắn cùng Trưởng công chúa có hiệp nghị gì, Trưởng công chúa mới không giết hắn, Thái tử tuyệt đối sẽ không lưu lại loại người không chắc chắn này.

"Đường sống?"

"Đường sống là, ngươi trở về bẩm báo với Thái tử thích khách Tuyệt Sát Lâu thất thủ, thế nhưng Bổn cung cũng bị thương, Thái tử sẽ không hoài nghi ngươi, sau đó ở lại bên người Thái tử thu thập tình báo cho Bổn cung."

Nói xong, Sở Sương Thiển đem một cái ngọc bội vứt xuống chân của nam nhân kia.

"Đây là ngọc bội tùy thân của Bổn cung, bình thường chưa từng rời thân, mang cái này trở về, Thái tử sẽ càng tin tưởng chuyện Bổn cung bị thương."

Nam nhân nhìn thoáng qua ngọc bội, sau đó nhìn thoáng qua Sở Sương Thiển.

"Ngươi muốn tình báo gì ở chỗ của Thái tử?"

Sở Sương Thiển đưa ngón trỏ ra lắc qua lắc lại, sau đó khóe môi nở một nụ cười hiền hòa.

"Bổn cung muốn là tình báo về sự qua lại của Văn Ý và Sinh Vương."

Nữ nhân này thì ra đã sớm biết. . . Thừa tướng cùng Sinh Vương có cấu kết. . .

"Ngươi đừng tưởng rằng có thể đùa giỡn. . . Bởi vì trong phủ Thái tử có rất nhiều người của Bổn cung nhất cử nhất động của ngươi, đều nằm trong lòng bàn tay của Bổn cung."

Ánh nến chập chờn. . .

Sơ Hạ nhìn người nhìn trước mắt, đây chính là bầu không khí không lành mạnh chân chính trong hoàng cung, người thắng làm vua, trên đường đạp qua bao nhiêu cốt nhục cùng thi thể, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net