Chương 1: Nhị Tiểu Thư Hagasawa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Profile nhân vật:
Hagasawa Kiyomi,18 tuổi. Là chị gái cùng cha khác mẹ với Nanami. Tính tình đỏng đảnh, kiêu kì, luôn coi em gái là oshin xai bảo.

***

Nằm oằn èo trong đống chăn mền cũ kỹ, tươm rách, Nanami cố gắng làm ngơ trước tiếng gọi đanh đá của bà chị cùng cha khác mẹ.

Kiyomi đá bay cánh cửa mục nát, tức giận ném đống đồ dơ vào mặt Nami. Cô ta hếch mặt, hai tay chống nạnh quát lớn:

- Con oshin kia, giờ này là mấy giờ rồi mà còn nằm đó ngủ. Mau dậy giặt hết số quần áo đấy cho tao, còn nữa, hôm nay Mia xin nghỉ, mày làm luôn nốt phần việc của nó, tới trưa không xong thì đừng bước chân vô nhà bếp. Hứ...

Nói rồi chị ta ngúng ngẩy bỏ đi, để mình Nami ngồi trơ trọi với đống đồ bốc mùi, mà hầu hết số đồ đó đều là của chị ta. Nami đoán chắc, cả tháng nay Kiyomi không chịu mang quần áo dơ xuống phòng để giúp việc giặt giũ, giờ lại còn kiếm cớ ùn đẩy cho cô.
Mệt mỏi búi cao mái tóc đen láy, cô thở dài gấp gọn chăn ga. Mang tiếng là nhị tiểu thư của một gia tộc lớn như Hagasawa, nhưng chả ai trong ngôi nhà này coi cô là chủ. Mẹ kế hằng ngày chỉ biết đem cô ra làm vật xả cơn thịnh nộ mỗi khi bà đánh mạc trượt thua lỗ, gia nhân dựa thế đại tiểu thư, leo lên đầu cô ngồi. Còn người cha vô trách nhiệm, chỉ nghĩ tới công việc mà chẳng quan tâm cô sống chết ở nhà thế nào. Ông ta rước một bà dì xinh đẹp về, nói từ nay sẽ là mẹ mới của cô.

Ôi chao, sao cái chữ " mẹ " dễ thốt ra thế. Tưởng muốn cô gọi mẹ là cô gọi ư? Bà ta giả nhân giả nghĩa, trước mặt bố cô thì mẹ con ngọt xớt, nhưng khi ông đi, bà lại quay sang hét thẳng mặt cô.

- Mày chỉ là đứa ăn nhờ ở đậu, khôn hồn lo mà làm việc, còn không thì nhịn đói.
Kể từ cái ngày đó, cuộc đời cô như rơi vào vực thẳm sâu nhất thế giới. Hàng ngày phục dịch hai mẹ con họ, đem xuống phải ngủ trong góc gác xếp ẩm ướt, cũ kỹ, dưới cái nhìn chán ghét và sự khinh bỉ của lũ giúp việc.

Cuối trưa, miếng nắng mùa hạ trở nên oi bức, thiêu đốt làn da hồng hào nơi cô gái đang chà sân. Tóc cô rủ xuống, mô hôi đầm đìa chảy dọc gò má gầy gộc. Đưa tay lau mồ hôi, Nami tiếp tục dùng sức ma sát nền sân rộng lớn, những ngón tay thon đẹp khi xưa đã dần dần chai sạn, chúng sưng tấy và chóc da sần sùi.

Đồng hồ điểm một giờ đúng, Nanami gượng người đứng dậy, lưng đau rạn từng đốt sống, dạ dày không ngừng biểu tình. Nuốt nước bọt đánh ực, cô lau chùi cơ thể, khập khiễng bò xuống phòng bếp.

Mở nắp nồi cơm, chẳng còn gì hết, đồ ăn cũng vậy, tất cả chỉ là đống chén đĩa to tướng chờ cô rửa sạch. Ấn thật chặt để bụng không phát ra tiếng kêu, Nami lủi thủi trở về gác xếp. Có lẽ ngủ một giấc sẽ khiến cơn đói trong cô giảm đi phần nào. Nghĩ đoạn, Nami nằm kềnh xuống giường, từ từ nhắm mắt.

Cánh cửa phòng lại một lần nữa bị đá phăng ra. Kiyomi đỏng đảnh hất hàm về cô mắng.
- Con nhỏ kia, ai cho mày ngủ. Mau đi chuẩn bị hành lý cho tao.

- Hành lý? - Nami thộn mặt thắc mắc.

Kiyomi quay đầu ném lại một câu kiêu căng:

- Mai nhà trường sẽ đi dã ngoại hè, tao cần có một oshin xách đồ. Coi chừng mấy cái váy tao mới mua, chúng đáng giá hơn cái mạng rẻ mạt của mày đấy.

Và rầm một tiếng, cánh cửa lỏng lẻo cuối cùng không trụ nổi, cũng anh dũng hy sinh. Nami cười khổ kéo chăn lên người.

Cái mạng rẻ mạt sao? Đúng vậy, đáng ra cô không nên có mặt trên đời. Sống một cuộc sống heo chó không bằng, cô thà chết đi còn hơn. Tới cả kẻ tôi tớ cũng chẳng tôn trọng, cô đúng là con oshin làm không công trong cái nhà này. Không tình yêu, không tình bạn cũng chả tình thân. Người thương yêu cô nhất, người mẹ xinh đẹp của cô đã nhẫn tâm bỏ mặc cô ở cái thế giới đầy ắp tội lỗi, sự tranh đua, ghanh ghét tới khóc không ra nước mắt. Vậy, mục đích sống của cô là gì? Tiếp tục chống chọi cho đến lúc chết ư?

"Con yêu của ta, sẽ sớm thôi, ta sẽ trả con về với đúng vị trí mà con thừa hưởng... "

Mở mắt, Nanami giật mình tỉnh dậy. Lại là tiếng nói ấy, suốt 17 năm qua vẫn luôn thường trực trong giấc ngủ của cô, người là ai? Sao lại cho cô cảm giác thân thuộc tới vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net