Chương 33: Mộc - Thổ Và Mảnh Ghép Thứ Hai (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sách cấm đã được giải trừ phong ấn... mặt trăng Atenist đang bắt đầu sáng dần, báo hiệu cho vị nữ hoàng quyền năng sắp trở về. 

*** 

Lấy tay che mỏ ngáp dài một cái, Nami chỉ muốn đập mặt xuống bàn. Cái tên Riuzo dở người, nếu không vì trả ơn hắn thì đừng hòng cô ra khỏi nhà vào lúc mặt trời còn chưa thức giấc.

- Uống đi. - Riuzo đặt cho Nami một tách cà phê nóng hổi. 

Cô chề môi lí nhí lầm bầm. Để dè khi có người lên phòng Nami, phát hiện ra đống hỗn chiến cùng một tên con trai quần áo xộc xệnh, Nami đành ôm theo quyển sách, miễn cưỡng lánh tạm đến... khách sạn. Nơi này thuộc đẳng cấp thượng lưu ở, với năm tầng lầu cao chót vót và một vũ trường rộng lớn trên sân thượng. Ôi chao mẹ ơi, hãy thử tưởng tượng đôi mắt nhọn quắc của cô lễ tân khi nhìn vô Nami và Riuzo, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Riuzo đẹp trai và đá bay Nami tội nghiệp. Nếu để cha biết được, cô con gái hiền lương thục đức của ông vào hotel với một thằng con trai lúc đồng hồ điểm ba rưỡi sáng, đảm bảo cô sẽ bị treo ngược lên trần và băm thành trăm mảnh. Cô cũng sợ lắm chứ, nói gì đi nữa cô cũng là con người mà. Mặc dù là tiểu thư của một gia tộc lớn nhưng đây là lần đầu cô bước vô mấy chốn thế này. 

Căn phòng Nami thuê ở lầu một, khu VIP, có đầy đủ thiết bị tiện nghi, đặc biệt, một ti vi tinh thể lỏng full HD, một chiếc giường rộng đủ cho ba người như cô lăn và một tấm kính trong suốt lớn làm nhiệm vụ giống bức tường chắn. Thấy sắc mặt Nami cứ giật giật liên tục, Riuzo không nén nổi nụ cười. Trông cô bây giờ nom thật đáng yêu làm sao. Cô đang lo lắng cậu sẽ dở trò sao? Cũng đúng thôi, cô nam quả nữ ở chung một phòng thế này, biết đâu được sẽ xảy ra chuyện gì.

- Ê. - Hých nhẹ vào tay Nami, Riuzo nín cười lên tiếng.

Nami gật gà gật gù, bản năng không thích người khác chạm vào người khiến cô giật nảy mình. Ngẩng mặt ú ớ gì đó, cô lắc mạnh đầu để tỉnh ngủ, kéo cuốn sách lấp lánh ra, lật từng trang một. 

Riuzo điềm đạm nhâm nhi ly rượu vang đỏ. Nami lườm cậu một cái chép miệng, sau đấy lại tiếp tục tập trung vào chuyên môn. 

"Hơn nghìn năm trước, trên một hành tinh xa xôi, xuất hiện một người phụ nữ với vầng sáng tỏa ra quanh người cùng cây quyền trượng tối cao đã tạo ra vương quốc pháp thuật." Trên dòng chữ là một bức hình nổi như ảnh 3D, chụp một cô gái xinh đẹp, nước da trắng không tì vết, mái tóc xuôn mượt vàng óng và đôi mắt mang màu đỏ quạch. Đặc biệt hơn cả là cơ thể cô ta... phát sáng, một thứ ánh sáng mị hoặc. 

- Đó là người đầu tiên sáng lập ra vương quốc pháp thuật, nữ hoàng Selena Angela The Fence I. Bà ấy có hai người con gái rất đẹp, một là công chúa Suria, tức pháp sư bóng tối đang chiếm giữ ngai vàng bây giờ, người thứ hai là công chúa Maria tức nữ hoàng đã băng hà năm trăm năm trước. - Lắc lắc chất lỏng sóng sánh trong ly, Riuzo khoanh tay trầm ngâm nói. 

Cô à ừ qua quít, rồi tiếp tục lật vài trang kế. "Vương miện pha lê và công chúa Libra mất tích, vẫn còn là ẩn số chưa có lời giải." Xoạch... Cô lật tiếp một trang khác. 

"Cái chết đau thương của thầy phù thủy Mitsuke và sự biến mất của trường phù thủy Witchcraft."

- Này Riuzo. - Nami quẩy tay gọi cậu. - Trường Witchcraft không phải ở trái đất sao? Sao lại biến mất ở hành tinh phù thủy? 

- Witchcraft vốn là trường học đầu tiên tại vương quốc pháp thuật, do chính tay nữ hoàng Selena thành lập và bổ nhiệm gia tộc Miyamoto là người cai quản. Khi vương triều sụp đổ, cha và ông nội của Ayane Miyamoto đã dùng hết sức lực để di chuyển ngôi trường xuống trái đất, một phần là để bảo vệ ngôi trường khỏi tay mụ Suria, phần còn lại nhằm mục đích truy tìm dấu vết công chúa. Sau lần di chuyển đó, cha Ayane tức ngài hiệu trưởng bây giờ, bị thương nặng, ông nội Ayane thì qua đời vì kiệt sức. Gác tay lên thành ghế, Riuzo thơ thẩn kể, ánh mắt trân trân nhìn vào cô gái trước mặt đang chăm chú đọc sách, cái nhìn của cậu vô cùng ấm áp và chất chứa yêu thương.

Nami không hề để ý có con cáo già đội lốt cừu non chăm chăm nhìn mình. Tâm hồn và thần trí cô đặt hết vô cuốn sách cấm, cô dở từng trang, từng trang một. Cho tới khi, hình ảnh một người phụ nữ quen thuộc bỗng đập vào mắt cô. Tay cô khựng lại, đồng tử đen láy xoáy sâu vào khuôn mặt tuyệt đẹp trong bức ảnh nổi, một cảm giác khó tả chợt dâng trào trong cô. Ngạc nhiên, bàng hoàng, xúc động, cô không biết đó là thứ gì. 

Và cuối cùng, cô bật khóc. Nước mắt cô rơi xuống trang sách, lăn dài trên gương mặt thân thuộc của người phụ nữ tóc vàng, mắt đỏ trong tấm hình. Bà thực rất xinh đẹp, cả người bà tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy, thanh thúy vốn có ở một vị nữ hoàng. Phải, đó chính là Maria - Maria Angela The Fence II, vị nữ hoàng đã băng hà trong quá khứ. Nhìn bà, cô cảm nhận được nét gì đó rất dịu dàng, một chút ấm áp và cả tình yêu thương đặc biệt, như một sợi dây nối giữa người với người, hình như cô đã từng gặp bà ở đâu, cảm giác vừa lạ lại vừa quen khiến cô tò mò về vị nữ vương này. Liệu có phải là giấc mơ 

... Chụt... Nước mắt ngừng rơi, suy nghĩ đứt đoạn, da mặt nóng bừng. Nami ngẩng đầu, chết lâm sàng .... 

1 phút.... 

Mặc niệm.... 

- Aaaaaaa..... - Hét toáng lên dựng cả nóc nhà, Nami giơ tay, run run chỉ vào mặt Riuzo.

- A...anh...a..s..sao...anh...d..dám.... 

Oa, nụ hôn thứ hai của cô... - Tôi không thích con gái khóc. 

- Riuzo làm mặt lạnh, vờ nhấp rượu để tránh ánh mắt Nami. T

hôi rồi Nami ơi, Riuzo... cậu ta còn biến thái hơn cả Yashida nữa. Không thích con gái khóc? Thấy cái lí do nào mà vô lý vậy không. Rõ ràng là đang lợi dụng. Ôi, sao cô muốn khóc rống lên thế này, cô cũng là thiếu nữ, cũng biết yêu thương hờn giận, trên cả thảy, hiện giờ cô là người đã - có - bạn - trai, và hành động ban nãy chính là sự phản bội trong tình yêu, mặc dù cô không hiểu tình yêu là gì. 

Nhìn Nami ngây ngốc, mặt thộn ra một cục, Riuzo liền e hèm đứng dậy lảng tránh. Aiza, "ăn" của người ta rồi định bỏ trốn kìa. 

- Đ...đi thôi. Trời sáng rồi. - Lấy chiếc áo vest vắt trên giá treo, cậu lạnh lùng xắn tay áo, đi về phía cửa. Nami ngu ngu ngơ ngơ, quay sang hỏi một cách vô thức.

- Đi đâu? 

- Cô không muốn gặp ngài Hondo ư?

- U....h...hả? À..à tôi quên. - Nami ngượng tới chín cả mặt. 

Cô làm sao vậy nè, là cậu ta xúc phạm thân thể cô trước, sao cô lại để cậu ngang nhiên lên mặt, còn mình thì ú a ú ớ như kẻ vừa gây ra tội lỗi. Rốt cuộc người sai là cô hay là cậu? Cạch... Cửa phòng mở, Riuzo khoác áo ra ngoài, trong khi Nami vẫn chìm đắm ở nơi ngọt ngào nhất của nụ hôn. 

aaaaaa... cô đang phát điên vì cậu. Gập sách, lấy áo khoác, Nami vội vã chạy theo Riuzo, bỏ mặc một nỗi buồn nội tâm vừa phát tác trong lòng. Cô đã khóc, đã dần dần nhớ được nhưng chính Riuzo, cậu đem cô thoát khỏi thế giới đầy đau thương ấy, mặc dù chỉ là tình cờ, nhưng đó là một điều may mắn, ngăn cản Nami trở về quá khứ đẫm màu của máu trong gang tấc. Nếu cô còn xúc động mạnh, những mảnh kí ức rời rạc đó sẽ từ từ ghép lại. Và cô - Hagasawa Nanami có khả năng trở lại làm một công chúa. Khi đó, mụ Suria nhất quyết sẽ không tha cho cô. Cuốn sách cấm chính là chìa khóa mở ra kí ức của cô. Nếu cô quá nhập tâm vào nó, kí ức đấy, có thể trở lại bất cứ lúc nào. Bây giờ còn quá sớm để Nami hiểu hết mọi chuyện, sức mạnh cô vẫn chưa hoàn chỉnh.

Khi ánh sáng mặt trăng Atenist trở lại, cũng là lúc nữ hoàng lên ngôi. Không lâu đâu, Suria sẽ phải chết thảm và đền tội cho những gì mà bà ta gây ra. 

*** 

Phép thuật dịch chuyển không gian của Nanami ngày càng tiến bộ, Riuzo cho dù có cố gắng độn thổ nhanh hết sức cũng đến chậm hơn cô... một giây. Cậu thật sự rất tò mò, không biết phép thuật cô sử dụng là thứ phép thuật gì mà có thể nhanh hơn cả bay lẫn độn thổ. Đừng hỏi Nami vì ngay cô cũng không hiểu bằng cách nào mình làm được như vậy. 

Nhà chị Yukiko nằm trong con hẻm nhỏ thuộc phố Beika, nghe Riuzo nói, cha chị ấy - ngài Gonta Hondo vốn là một nhà tiên tri tài giỏi ở vương quốc pháp thuật năm xưa. Sáu rưỡi sáng, cả hai đã có mặt tại đúng số nhà mà Riuzo điều tra, người đầu tiên cô và cậu gặp là chị Yukiko, chị mặc một chiếc váy maxi dài tận mắt cá, mái tóc đen láy bộc gọn trên cao, bàn tay tần mẫn cầm chỗi quét từng chiếc lá khô. Thấy Nami, chị dừng động tác quét dọn, ngạc nhiên nhìn cô không chớp, song lại quay sang Riuzo bên cạnh. 

- Em chào chị, chị Yukiko. 

- Chẳng tiết kiệm nụ cười với một người tốt như Yukiko, Nami híp mắt nhoẻn miệng. Riuzo ở bên cũng lễ phép cúi người. 

Năm phút sau... Tất cả đều tập trung tại nhà chính, đối diện cô và cậu là bác Gonta - cha chị Yuki. Ông mặc chiếc áo tàu sáng màu, mái tóc hoa râm điểm vài sợi bạc, khuôn mặt đã thấp thoáng nếp nhăn báo hiệu tuổi tác, riêng nụ cười vẫn là hiền hòa nhất, đẹp y hệt cái cách Yuki lúc cười. Nami và Riuzo đồng cúi đầu kính cẩn. Yuki dịu dàng rót từng ly trà thơm phức mời khách. Nami đặt hai tay lên đùi, vò vò chiếc áo sơ mi cũ kĩ. Trầm ngâm một hồi, cô cắn môi lên tiếng. - Dạ, thưa bác, cháu muốn học kĩ thuật điều khiển Thổ và Mộc ạ. Yuki cùng Riuzo kinh ngạc nhìn cô. Ngài Hondo từ tốn nâng cốc trà ngụp khói thơm nhấm nháp. 

- Cháu học trường Witchcraft? - Gonta cất giọng khàn khàn hỏi. Nami nhẹ gật đầu.

- Dạ. Cháu học năm hai lớp ánh sáng quí tộc. - Nhưng cháu là con người. - Ông chất vấn ngược. Nami kiên định nhìn sâu vào đôi đồng tử nâu khói của ông. - Cháu hiểu. Gonta khẽ cười ma mị, cô bé này thật thú vị. Sena muốn ông truyền dẫn cho Nami toàn bộ kiến thức liên quan đến hai thuộc tố từng tàn sát lẫn nhau. Mặc dù chúng không là gì với ông, nhưng để một con người bình thường nắm bắt hết kiến thức chỉ trong một tháng ngắn ngủi hình như hơi khó làm. Như đọc được suy nghĩ của ông Gonta, Nami nắm chặt vạt áo, khẳng khái thuyết phục. 

- Bác đừng lo. Cháu học rất nhanh. Vì cháu, là một phù thủy. Các phù thủy khác học được thì cháu cũng học được.

- Đúng đó cha. Nami là người đã tiêu diệt Siren, trả lại bình yên cho Witchcraft. Em ấy quả thực rất mạnh. - Yuki rót thêm trà cho cha, tiện thể nói giúp Nami vài lời. Riêng chỉ có Riuzo là im lặng nãy giờ. Cậu đang đăm chiêu suy nghĩ về Nami, một con người lại mang sức mạnh phù thủy, một con người mà giải được ấn phong sách cấm. Liệu cô có thật là một con người, hay còn là thứ gì đấy mạnh hơn cả phù thủy? Nước, ánh sáng, cô đều sử dụng thuần thục, giờ lại học thêm Mộc và Thổ, rốt cuộc mục đích của cô là gì? Gián điệp của Suria? Hay của đức vua bị giam cầm cử đến? Cho dù là bất cứ ai, cậu cũng không muốn Nami phải dính vào trận chiến sinh tử sắp tới. Ánh sáng mặt trăng đang dần dần lan tỏa. Công chúa, nàng xuất hiện rồi ư? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net