Chương 49: Công Chúa Phép Thuật (P5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc phát hiện ra đống sách vở dưới chân cửa phòng hội đồng hội học sinh khiến Tooya bàng hoàng xen lẫn lo lắng. Nami đã biết thân phận thực sự của anh, Yashida truy sát cô ấy.

Trời ạ, Nanami đang gặp nguy hiểm. Con chim chết tiệt ấy sẽ không tha cho cô.

Cưỡi thảm bay trên bầu trời, Tooya bật thần nhãn, dáo giác nhìn xuống dưới. Anh phất chiếc áo choàng lông chồn, kéo mũ đội sụp và khoát tay ra cây quyền trượng chuông vàng. Yashida tụ khí phóng giáo nước về phía Nami. Cô nhắm tịt mắt, giơ tay che mặt.

RẦM!

 Một tiếng nổ lớn chấn động thiên địa, Yashida bị bắn văng ra xa, hắn lồm cồm bò dậy, nghiến răng nhìn kẻ đánh lén

. Thân ảnh Tooya tỏa sáng giữa ánh nắng mặt trời, uy nghi như vị thần Apollo quyền năng tà diễm. Anh chống quyền trượng xuống đất, nhẹ nhàng nâng Nami ngồi dậy.

Yashida phẫn nộ thét lên.

- Hoàng tử, cô gái này phải chết.

- Ngươi lui trước đi. - Tooya hờ hững nói, song bế Nami trên tay, ôm cô vào lòng, đau xót.

Yashida uất hận đứng dậy, thu hồi pháp bảo.

- Hoàng tử, người không thể... –

 Ta kêu ngươi biến đi mà. - Bồng Nami về kí túc xá, Tooya quay lại quát to.

Yashida im bặt, cúi mình kính cẩn. Ôm trọn người con gái bé nhỏ, Tooya nhìn cô âu yếm, cõi lòng dạt dào đau thắt. Nami biết anh là hoàng tử bóng tối, tưởng anh cho người truy sát cô. Liệu cô có thể tha thứ cho anh? Có thể để anh yêu cô thêm một lần nữa?

Nami dần dần bừng tỉnh, cô cảm nhận được hơi ấm từ một người con trai quen thuộc.

Là anh.

Lồng ngực anh ấm quá, cô không biết cảm giác này là gì, nhưng thực rất yên lòng. Không được. Cô không thể, anh là con trai Suria, là kẻ thù của cả ngôi trường này. Anh lừa dối cô. Cô không đủ can đảm để chấp nhận anh lần nữa. Giữa con trai pháp sư bóng tối và một phù thủy lương thiện, không được phép nảy sinh cảm tình. Rồi anh sẽ là người đối đầu với Riuzo, sẽ là kẻ gây trở ngại lớn nhất trên con đường giải phóng thần dân vương quốc pháp thuật. Cô không thể yêu anh, cũng không thể ở bên cạnh anh.

Dãy dụa thoát khỏi vòng tay Tooya, Nami hơi hụt hẫng. Vòng tay anh rất ấm, rất bình yên nhưng tâm hồn anh lại ngập tràn mưu mô toan tính.

- Tooya. - Nami nuốt nước mắt gọi tên anh, giọng đục khàn cảm xúc.

Tooya nắm lấy tay Nami thật chặt. Cô quay mặt gạt tay anh ra, trầm lặng nói từng từ.

- Chúng ta... chia tay đi. –

 N...Nami..em..

- Tooya, em không thể yêu anh. Xin anh quên em đi. Hãy bỏ em ra khỏi cuộc sống của anh. - Vô cảm lùi xa Tooya, Nami nhấn mạnh âm giọng.

Mỗi câu mỗi chữ của cô như chiếc dùi sắt nhọn, đâm vào trái tim anh. Rỉ máu, đau nhói và chơi vơi. Không, anh không thể sống thiếu cô.

- Nami.. đừng mà, em đừng như vậy ...Nami...

Mặc kệ Tooya gào thét, bấu víu tay cô, Nami hờ hững đi về phía trước, búng nhẹ tay và cơ thể bốc hơi trong không khí. Cô đã khóc, khóc rất nhiều, khóc vì sự lừa dối, và khóc vì con tim rạn nứt. Cô tin vào anh, tin mọi điều anh làm cho cô, giờ thì sao chứ? Sự dối trá đã đẩy lùi cô khỏi anh, cô ghét giả dối và chính anh - người cô tin tưởng nhất, đã nói dối cô. Anh khiến cô tổn thương, làm cô mệt mỏi.

Chẳng còn ai cả. Tooya và Riuzo, họ đều xát muối vào trái tim mỏng manh của cô. Cô đau lắm, nhói lắm, nhưng biết làm sao bây giờ. Libra xuất hiện, tai họa cứ reo rắc lên đầu Nami, kết hôn, lừa dối, cô đã không còn đủ sức để chịu đựng nữa rồi. Witchcraft, nơi này quá xô bồ đối với một cô gái nhỏ bé như Nami, cô không muốn gặp họ, không muốn phải chuốc thêm đau khổ.

Nanami, bỏ đi, bỏ hết đi. Không Riuzo, không Tooya. Vui chơi vậy là quá đủ rồi, đến lúc cô phải tập trung vào việc học hành thôi.

Fire... có đơn giản chỉ là một ngọn lửa, hay còn là một ẩn số, giống Thủy, Mộc và Thổ


Cuối đông, mưa phùn rơi lác đác. Nami mặc áo len, quần tây ống bó và áo khoác có dây thắt xám của trường, hời hợt đi lang thang khắp các dãy phòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đi vô định. Cô không biết mình đang đi đâu, cô chỉ bước, bước rồi lại bước.

Mọi thứ trước mặt cô sao xa xăm quá, cả đoạn đường dài không thấy đích đến, cô mệt mỏi và muốn nhắm chặt mắt, để khi mở ra, mọi chuyện sẽ chỉ là một giấc mơ. Nhưng, không. Chẳng có giấc mơ nào hết. Cô đang chết dần trong thế giới phù thủy, con tim đau nhói và tâm hồn thương tổn. Cô phải làm sao bây giờ? Khi yêu thương vỡ nát, chính ta cũng chết theo yêu thương ấy.

Cô không quên được Riuzo, không thể tha thứ cho Tooya. Nami... cô thật là ích kỷ đúng không?

Bịch...

Cả người té xuống đất, Nami giật mình bừng tỉnh. Cô lắc mạnh đầu, nhìn thứ đụng trúng mình. Một tên thanh niên cao to, mặt mày bặm trợn, quì xuống cạnh cô, hắn xoáy đôi đồng tử nâu sẫm vào khuôn mặt cô, sau đó quay ra hai tên con trai đằng sau cười khanh khách như đười ươi.

 - Đúng là con nhỏ này rồi. Trông cũng xinh phết nhỉ? - Nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, hắn xoa xương quai xanh, toan định chạm vào cô.

Nami bật dậy, tiến xa vài bước, cất giọng lãnh khốc.

- Muốn gì?

- Ha ha, rất có khí chất đấy cô em. Tụi này không làm gì cưng đâu, chỉ là muốn thách đấu thôi đó mà. - Một tên khác khặc khụa nói.

Nami chau mày, đôi mắt chuyển màu đỏ quạch. Cô khoát áo, bỏ đi, mặc kệ đám lưu manh to lớn. Tên vừa quì lúc nãy thích thú kéo mạnh cô lại.

- Ấy... chưa trả lời sao lại đi rồi.

- Bỏ ra. - Nami lạnh nhạt buông.

Bất giác, người hắn run lẩy bẩy, nhưng bàn tay khóa tay cô vẫn không nới lỏng.

- Chỉ cần cô em đồng ý, tụi anh sẽ thả cô em.

Lông mày Nami rúm chặt vào nhau, biểu hiện cho sự khó chịu cực cùng. Cô nhếch môi, cười dịu.

 - Được.

Ba tên con trai đột ngột sững sờ. Tên cầm tay cô buông thỏng, hai đứa sau mặt thộn dài như quả dưa héo. Cả ba đều đứng hình trước nụ cười của cô, nó ma mị quyến rũ chẳng khác gì đôi mắt Medusa.

 Bóc...

Cô biến mất trong không khí. Ba chàng trai tỉnh ngộ, họ đánh mắt xung quanh tìm Nami, cô ta không thể độn thổ, vì trường có kết giới. Vậy cô đã trốn ở đâu? Dĩ nhiên là về kí túc xá, phép dịch chuyển của cô không bị ảnh hưởng kết giới, hay chính xác hơn, chẳng ai làm được như cô.

 Đột nhiên muốn thách đấu, chắc chắn là âm mưu của Kiyomi đây mà. Chị ta ỷ mình là công chúa nên ức hiếp cô, tưởng cô là em Tấm ngày xưa sao, xin lỗi nhé, cô là một huyền thoại đấy. T

heo điều tra của Ayane ăn trộm được từ thầy hiệu trưởng, những kẻ thách đấu cô đều là học viên lớp quí tộc thủy, học trên cô một khóa, có thể gọi là đàn anh, sở hữu nguồn năng lượng mạnh, ra tay tàn bạo, và trên cả thế nữa, họ chưa bao giờ thua, là những anh tài bất khả chiến bại.

 Thôi rồi lượm ơi, Nanami à, ba tên ấy máu lạnh vô tình, đã ra tay thì đối thủ chỉ có con đường nằm viện bó bột. Kiyomi, chị ta hận cô tới vậy sao. Ba kẻ mạnh chọi một người yếu, đúng là mặt dày mày sạn, vứt bỏ thể diện để trả thù cô. Muốn cô thua ba tên đó ư? Chưa chết thì đừng hòng cô thua cuộc. Nanami này, nhất quyết không thua đâu.

Nhưng ...bọn chúng ... sẽ mạnh tay, Nami cần một người bên cạnh an ủi động viên. Bỏ đi. Lòng tin của cô đã chết rồi, từ nay sẽ chỉ có Nami, chỉ một mình cô tự lực cánh sinh.

Trận đấu lần này, cô phải chiến thắng, phải dằn mặt Kiyomi, rằng cô không dễ bắt nạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net