Chương 5: Quyết Định (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Profile nhân vật :
Hagasawa Otto, chủ tịch tập đoàn ngân hàng D.O, cha Nanami, tính tình trầm lặng, rất thương yêu Nami, nhưng đối với ông, công việc là trên hết.

***

Vừa đặt chân vô cửa, bà gì không ngại tặng Nami nguyên cái bạt tai giáng trời. Kiyomi ngồi trên sofa phòng khách, sụt sịt khóc. Còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, mẹ kế đã rít lên túm lấy tóc cô bé.

- Con ranh, mày đi đâu để con gái tao ra nông nỗi này?

Mặt vẫn đau mà tóc lại bị nắm, Nami cắn răng, không hé nửa lời, ánh mắt bàng quang như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Kiyomi đứng dậy, chỉ vô cánh tay sứt xát.

- Mày vì trả thù riêng nên cố ý bỏ tao lại đó phải không? Mẹ xem, hai cái vali to đùng mà có một mình con khiêng, tay chầy hết cả rồi đây này. - Nói đoạn, chị ta quay qua ỏng ẹo mẹ. Nami nghe mà sởn da gà nổi da cóc. Chị ta mang hai cái vali đó thì thấy nặng, còn cô, chả lẽ nhẹ chắc.

Mẹ kế xô Nami xuống đất, suýt xoa thay con gái, song phóng cái nhìn căm giận về phía cô. Bà ta thét lên, khiến gia nhân trong nhà cũng phải hoảng sợ.

- Sao mày dám làm thế với Kiyomi của tao, đúng là nuôi phí cơm phí gạo. Hôm nay tao mà không dậy cho mày một bài học thì tao không phải chủ cái nhà này.

Đay nghiến Nami trong cổ họng, bà ta xông tới giơ tay toan tát cô, đúng lúc ấy, cửa nhà bật mở, một người đàn ông trung niên quần áo lịch lãm, mái tóc tỉa gọn gàng, đôi giày da bóng loáng, bước vào hô lớn.

- Dừng tay. - Giọng nói uy nghiêm khuyếch đại cả căn phòng là của con người đó, người mà vô trách nhiệm, gần nửa năm qua chưa bao giờ về thăm cô lấy một lần.

Mẹ kế ngừng động tác, ngước mặt. Thấy chồng về, bà ta hoảng loạn rút tay, ú ớ ngọt giọng ngọt lời.

- Otto, anh về khi nào mà không báo trước cho em?

- Mấy người ... đánh Nami sao?

Ông Otto bàng hoàng nhìn đứa con gái tội nghiệp dưới đất, mặt mày tím lịm, bờ môi lợt lạt, ánh mắt toát lên vẻ cam chịu, vô hồn. Hagasawa Nanami, đây chính là đứa con luôn rạng rỡ khi thấy ông về nhà ư? Sao con bé lại gầy gò, yếu ớt tới vậy? Đáng nhẽ nghỉ hè, con bé phải hồng hào, mập mạp lên chứ..

- E..em... em chỉ đang dạy con thôi mà. Lớn bằng ngần này tuổi rồi, suốt ngày chơi bời, chác táng, lại còn bày đặt nhịn đói giữ eo. Thấy chưa, gì đã nói con không chịu ăn sẽ gầy, mà con gầy bố con sẽ trách gì. Anh xem, hôm qua đi cắm trại với Kiyomi, bỏ trốn qua đêm bên ngoài. Em đang đợi anh về để nói chuyện này đây.

Lúc đầu mẹ kế ấp úng, nhưng sau đấy thì dõng dạc tuôn ra một chuỗi "tội lỗi" mà cô "gây nên " trong suốt thời gian cha cô đi vắng. Ông Otto quan sát Nami, như thầm mong cô hãy lên tiếng cho ông một lời giải thích. Nhưng không, không có bất kỳ lời giải thích nào cả. Im lặng, cô chỉ biết im lặng chịu tủi nhục, chịu sự hành hạ, tra tấn thể xác một cách câm nín. Cô không dám nhìn vào mắt cha mình, cô sợ ông sẽ tức giận và quát thét lên " Mày là đồ nghiệt chủng" như cái cách mà ông mắng cô hơn mười sáu năm về trước, vào đám tang của mẹ. Mặc dù chỉ mới hơn một tuổi nhưng cô nhớ rất rõ từng câu từng chữ ông nói khi ấy.

" Mày là đứa nghiệt chủng, vì mày mà Tô Diệp phải chết, tao thật hối hận khi đã nuôi nấng đứa con như mày "

Tuy Nami biết, đó là lời nói của cha khi say rượu, nhưng cái cảm giác bị tổn thương trước cái chết của mẹ, lời xỉ vả của cha khiến cô tưởng như tắt thở, trái tim đau thắt. Rồi ông rước về một cô vợ mới, một đứa con gái hơn cô một tuổi và bắt cô phải gọi họ là mẹ và chị hai. Ông sống li thân ở nước ngoài, để mặc cô cho vợ mới chăm sóc mà không cần biết đến cảm nhận của cô.

Thở dài liếc Nami, Otto dửng dưng nói, trong lời pha chút hàn khí.

- Theo ta vào thư phòng.

Kiyomi đắc thắng ném cái nhìn khinh khỉnh về cô, mẹ kế hả hê nhếch mép cười thầm. Còn Hagasawa Nanami, cúi đầu lặng lẽ theo cha.

***

Thư phòng, cái nơi cha thường trách mắng Nami mỗi khi mẹ kế nói dối rằng cô là một đứa con gái hư hỏng. Ngồi xuống chiếc sofa di động, Otto bắt chéo hai chân, miệng nhâm nhi cái tẩu thuốc to đùng sặc mùi bã lá điếu. Ông ngước mặt, dành cho cô ánh mắt lạnh tanh không tí biểu cảm. Có lẽ cha vẫn còn giận chuyện cô qua đêm trong rừng.

- Nami à, ta muốn con chuyển trường học nội trú, con nghĩ thế nào? - Cất tiếng ồm ồm, ông phả ra một hơi khói, hỏi cô.

Như hiểu ra mọi chuyện, Nami im lặng một hồi lâu. Chắc chắn bà cụ Gorgon gì đó đã đến tìm cha thật, nhưng có cần thiết đề cập tới việc chuyển trường vào lúc này không? Vẫn còn hơn một tháng nữa mới nhập học cơ mà. Học xa nhà ư? Dĩ nhiên là cô muốn, với một nơi không bạn, không tình, lại chả có người thân, dại gì cô ở lại để mẹ con Kiyomi tiếp tục hành hạ. Bà Gorgon nói đúng, tương lai cô không nằm ở cái nhà này, nếu thoát khỏi cái kén chật trội, bước ra thế giới bên ngoài, liệu cô có thể tìm được hạnh phúc cho chính bản thân? Câu hỏi này cô không dám chắc mình sẽ có đáp án, nhưng không thử thì sao biết được? Nếu cứ cầm cự, chật vật sống qua từng ngày tẻ nhạt, mỗi sáng nghe lời nhục mạ, trưa đến ôm bụng nhịn đói, chiều thì làm đủ thứ việc, đêm xuống làm bao cát cho mẹ kế hả giận, sống như vậy cũng gọi là sống sao? Câu trả lời cô đã có sẵn trong lòng, làm một phù thủy có lẽ sẽ tốt hơn, mặc dù cô vẫn không thể tin vào cái điều - trên đời có phù thủy.

- Vâng, thưa cha. Con đồng ý.

Ba từ tám chữ, chỉ cần câu nói này, cả cuộc đời Nami sẽ một bước thay đổi. Trở thành phù thủy, liệu có phải là quyết định đúng đắn? Cô không biết nhưng chắc chắn, trong tương lai, cô sẽ tìm được lời giải đáp.

Người cha gật đầu, đặt xuống bàn chiếc tẩu. Ông lấy ra một tập hồ sơ màu đỏ, đưa cho Nami.

- Đây là trường con sẽ học. Hai ngày nữa sẽ bắt đầu khai giảng, con hãy chuẩn bị thật tốt.

Nami đưa hai ta đón lấy xấp tài liệu, nhẹ lật từng trang một.

Witchcraft - trường học phù thủy. Thật là một điểm đến thú vị.

Cúi đầu cáo biệt cha, cô xoay gót đóng cửa, khóe môi bất giác nở một nụ cười, một nụ cười suốt 17 năm qua chưa từng tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net