Chương 57: Hành Tinh Phù Thủy (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất vọng hiện rõ trên mặt, Nami tuyệt vọng buông xuôi tất cả. Futaji nở nụ cười mãn nguyện, vòng tay siết chặt cô hơn. Cha sứ gấp sách, ôn hòa nói thật to, nét mặt ngập tràn vui sướng.

- Nhân danh cha, con và các thánh thần, ta xin tuyên bố, hai con là...

- TÔI PHẢN ĐỐI.

Cửa chính bật mở, bóng dáng của một chàng trai lạ mặc lễ phục vest đen, dung mạo bị che phân nửa bởi chiếc mặt nạ bạch kim, để lộ tròng mắt xanh lá quen thuộc. Futaji tức giận kéo Nami nấp ra sau lưng, kiềm chế hếch mặt, mắt đối mắt với chàng trai lạ. Chau mày khó chịu, Futaji quát.

- Mày là ai?

Anh chàng dáng thon ấy khinh khỉnh cười khẩy.

- Tôi nghĩ mọi người ở đây sẽ không muốn tôi trả lời câu hỏi đó. - Dứt lời, anh ta rút từ túi áo trong ra một khẩu súng bạc, bắn chỉ thiên và hét lớn.

- Cướp đây. Áp hai tay sau gáy và cúi mặt xuống nếu không muốn chết.

Nghe tiếng súng nổ, toàn bộ mọi người la thét thất thanh, Futaji bàng hoàng đẩy Nami lùi vào vài bước, sau đó bình tĩnh cất giọng trầm mặc.

- Mày muốn gì? Bàn tay Futaji siết chặt tay Nami ướt đẫm mồ hôi, anh ta đang căng thẳng tuột độ nhưng không để biểu lộ ra ngoài. Chẳng có ai chán sống trong cái phòng này, họ răm rắp làm theo lời tên cướp ra lệnh. Nami có vẻ thảnh thơi hơn, trông cô chả có dấu hiệu gì của sự sợ hãi, lại còn nheo nheo mắt bạo gan nhìn tên cướp chằm chằm. Vâng, cô là kẻ nhát cáy, những lúc rơi vào nguy hiểm thế này, đáng lí ra cô phải hoảng loạn hoặc giống mọi người la thét om tỏi, nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào tên cướp này, đáy lòng cô lại dâng lên một cảm xúc khó tả, cứ như cô đã từng gặp hắn ở đâu đấy, sau một hồi căng trợn con mắt để phân tích khuôn mặt bí ẩn dấu sau lớp mặt nạ kia, cô chợt giật mình thẫn thờ.

Tsutoshi Riuzo, là cậu ư?

 Suy nghĩ vừa dứt, ngoài cửa lại tiến vào thêm hai kẻ lạ đeo mặt nạ khác, dáng dấp lãng tử và phong trần không kém, có vẻ là đồng bọn của tên cướp trong này, cả hai tên một tóc vàng một mắt tím, đều lăm le khẩu súng trên tay. Không khí trong phòng ngập tràn mùi kinh hãi, tên cướp mắt tím trầm lặng gật đầu ra hiệu gì đó cho tên mắt xanh.

Đoàng...

Tên mắt xanh lại chỉ súng bắn cảnh cáo lần hai. Hắn tiến lên bậc tâm cấp, chĩa họng súng về phía Futaji, nhả lời đe dọa.

- Muốn gì sao? Tôi muốn... cô dâu của cậu hôm nay.

Từng từ từng chữ nói ra, tên cướp đều đánh mắt về phía Nanami đầy ẩn ý.

Bốp!

Chiếc báng súng hạ tọa trên mặt Futaji, anh ta loạng choạng rồi ngã xõng xoài dưới đất, vùng xương má bầm tím đau nhức. Tên cướp nhếch mép, ngoắc đầu ra hiệu với hai gã đồng bọn. Nami dựt phăng tấm voan cài đầu, để lộ khuôn mặt tuyệt mĩ đến từng cen ti mét, khiến lũ cướp nhất thời điêu đứng. Trong phạm vi thuộc bán kính chưa đầy một mét, Nami thấy cái nhìn ấm áp của tên cướp cầm đầu dành cho mình, và dĩ nhiên cô biết cả ba tên cướp là ai. Đúng, cậu là Riuzo, là kẻ đã gây cho cô những vết thương lòng khó lành, giờ lại tới đây phá đám cưới, phá đi uy phong của hai gia tộc Zeshiwa và Hagasawa. Thật sự ngay lúc này, Nami không biết mình nên khóc hay nên cười. Riuzo cướp dâu, giải thoát cô khỏi cơn ác mộng hôn nhân này, cô vui, quả thực là rất vui, nhưng còn gia đình cô, còn cha cô, họ sẽ làm thế nào khi cô biến mất.

Đồng phạm tóc vàng canh gác ngoài cửa sốt ruột xem đồng hồ. Kẻ mắt tím nói lớn về Riuzo bằng giọng gấp gáp.

- Đi thôi, hết giờ rồi.

Riuzo do dự cất cây súng bạc, cẩn thận tiến sát tới cô thì thầm, bàn tay thô ráp siết chặt eo cô, đau nhói.

- Em thật sự muốn lấy hắn?

Nhăn mặt, cắn môi, Nami dùng lực hai bàn tay yếu ớt, cố đẩy cậu thật mạnh, nhưng cô càng đẩy, Riuzo càng cấu mạnh eo cô.

Nami "a" lên một tiếng, rồi gằn giọng trả lời cậu.

- Phải. Anh đang phá hoại hạnh phúc của tôi đấy.

Thân thể cô cứ uốn éo vùng vằng trong vòng tay Riuzo. Nghe đến hai từ "hạnh phúc", cậu nhếch môi cười lạnh. Cô nàng đáng yêu này, tới nói dối cũng lộ liễu như vậy, nhìn cái bản mặt còn hơn đưa đám của cô qua tấm khăn trùm mặt, có ai dám nói cô đang hạnh phúc. Rõ ràng là bị ép buộc, vậy mà vẫn cắn răng khoác váy cưới. Mặc dù cậu phải kết hôn với công chúa Libra, nhưng điều đó không đồng nghĩa cùng chuyện cậu mặc xác cô muốn vứt bỏ tình yêu của riêng cô kiểu gì thì vứt bỏ. Phải, cậu vẫn còn yêu cô, thậm chí là yêu cô rất nhiều, nhưng Nanami, cô có từng dành một chút tình cảm cho cậu không? Người cô yêu là Tooya, là Takashima Tooya. Cô đã nhẫn tâm vứt bỏ chiếc nhẫn, nhẫn tâm chà đạp lên kỉ vật của cậu, và cũng chính cô, đã rạch cứa vào trái tim cậu vô vàn vết cắt. Cô nói cậu phá vỡ hạnh phúc của cô trong ngày cưới. Được, nếu đã phá, cậu sẽ phá đến cùng.

Mặc kệ Nami vùng vẫy từ chối không muốn đi với cậu, Riuzo đưa tay phong ấn huyệt đạo trên cơ thể cô, rồi gồng mình vác cô lên vai, như vác một chiếc bao tải xinh đẹp. Khách đến dự âm thầm thương tiếc cho cô dâu xấu số, Futaji giờ đã tỉnh táo, thấy vợ chưa cưới bị bắt cóc trắng trợn liền loạng choạng đứng dậy toan đuổi theo. Tên cướp mắt tím lạnh lẽo dí súng vào hồng tâm Futaji, đe dọa.

- Đổi một mạng lấy chục mạng. Chỉ cần cậu nhúc nhích, mọi người ở đây đều phải vì cô dâu kia mà chết.

 Nghe tới đây, bước chân Futaji khựng lại. Anh sẽ chết, à không, tất cả mọi người ở đây sẽ chết nếu anh đuổi theo người con gái anh yêu. Cha, mẹ, những người trong gia tộc và tất cả bạn bè của anh, anh không thể bỏ mặc họ. Nhưng còn Nami, anh... anh cũng không bỏ rơi cô được.

Đợi Riuzo khuân Nami biến khỏi lễ đường, chàng cướp tóc vàng mỉm cười an tâm, sau đó nháy mắt ám hiệu với anh chàng mắt tím. Cả bốn tẩu thoát ra ngoài, Honso niệm chú phong ấn tất cả cánh cửa ở sảnh đường tạm thời, các thiết bị sóng âm, camera đều bị cậu vô hiệu hóa một cách hoàn hảo, Tooya nhận trách nhiệm thả chướng khí, làm các nhân viên và bảo vệ resort bất tỉnh, nhân cơ hội trong những phút cuối cùng, Riuzo đặt Nami lên chiếc thẩm thần, Tooya và Honso sẽ đi bằng một chiếc thảm khác, bốn người hai thảm, vút bay trên bầu trời xanh tỏa nắng ấm dịu, thuật tàng hình của những tấm thảm giúp họ không bị phát hiện. Nami tức giận thét thẳng vào mặt Riuzo đay nghiến.

- Này, anh điên à. Mau giải huyệt cho tôi.

- Cô nghĩ tôi là thằng ngốc sao? Chịu khó đi, đến Witchcraft tôi sẽ thả cô xuống. - Thay vì gân cổ quát nạt lại cô, Riuzo lạnh nhạt nói chuyện.

Bỗng...

Nanami đực mặt thẫn thờ. Về Witchcraft ư? Nhưng tại sao lại đưa cô tới đó? Hàng chục câu hỏi bủa vây Nami, khi nghe Riuzo nhắc đến ngôi trường đã mang lại cho cô vô vàn niềm vui, tự nhiên cô không còn giận cậu nữa. Đúng là cô rất nhớ mọi người ở trường, rất muốn về thăm trường, nhưng còn cha, còn gia đình cô. Có lẽ Futaji sẽ không dám làm gì họ, dù sao đây cũng được coi là một vụ bắt cóc, cùng lắm gia tộc Zeshiwa sẽ nhờ cảnh sát nhúng tay vào, tạm thời cô cứ vờ mất tích một thời gian, chờ mọi chuyện ổn thỏa, cô sẽ về nhà và nói chuyện với cha.

Futaji, cô biết hắn là thật lòng với cô, nhưng cô không hề có cảm giác khi bên cạnh hắn, cô lấy hắn vì bị ép buộc, yêu cô hắn sẽ đau khổ suốt đời. Có thể vụ cướp dâu này của Riuzo là đúng, cô nên cân nhắc kỹ trước khi quyết định hạnh phúc bản thân.

Mệt mỏi hít một hơi thật sâu, Nami thoải mái ưỡn ngực đón gió. Mặc dù không cử động được, nhưng cô có thể nhìn thấy. Giây phút yên bình thế này, rất hiếm khi mới có, cô phải tranh thủ tận hưởng.

Gió lăn nhẹ trên mái tóc cô, Nami nhắm hờ mắt im lặng sưởi nắng ấm. Riuzo len lén liếc mắt sang cô, bất chợt tim cậu đánh rơi một nhịp. Khoảng không tĩnh lặng khiến cậu càng thêm tha thiết cô.

 "Hagasawa Nanami, giá như em yêu tôi như cách tôi yêu em thì tốt biết mấy. Như vậy, tôi sẽ không phải đau khổ vì em thế này."

Ôn nhu nhìn cô cười khổ, Riuzo buồn bã suy tư. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net