Chương 7: Nhập Học (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Human: Bán phù thủy ( nửa người nửa phù thủy)
*Melalin: Sắc tố tạo nên màu mắt.

***

Về trường trước chín giờ sáng, Nami ngượng ngùng bước xuống thảm, bối rối xin lỗi anh Tooya vì hành vi vô ý của mình. Tooya mỉm cười xoa mái tóc cô.

- Không sao. Em mau vào đi, hiệu trưởng đang đợi em đấy. - Vừa nói, anh vừa chỉ tay về phía tòa tháp cao chót vót - Ngài ở lầu sáu, em chỉ cần đi hết cầu thang rồi dừng trước căn phòng có cánh cửa biết nói là được.

- Cánh cửa biết nói? - Cô ngơ ngác hỏi.

Anh gật đầu khẳng định, rồi phất thảm ra đi, để cô một mình đứng trước tòa tháp cổ kính tĩnh mịch. Hít một hơi sâu, Nami lấy hết dũng khí, hùng dũng... leo cầu thang. Chết tiệt thật, sáu tầng chứ ít gì, bắt con người ta đi như vậy có phải hơi quá không. Cái trường này, rốt cuộc giàu có tới cỡ nào mà không chịu bỏ tiền lắp đặt cái thang máy, đi đỡ mệt. Cá chắc thầy hiệu trưởng là một người yêu vận động lắm đây.

Suy nghĩ vừa dứt, Nami đã đứng trước cánh cửa biết nói, lí do cô nhận ra nó là vì trên cửa có khắc hình một khuôn mặt. Chưa kịp lên tiếng, cửa đã mở, từ trong phòng vọng ra thanh âm khá trầm tĩnh.

- Ta không nghĩ vậy, ta rất ghét vận động. Nhưng với những người trẻ tuổi như các cháu, vận động sẽ là một việc tốt. Cháu vào đi.

Lời hiệu trưởng vừa thôi, từ bên ngoài bỗng ập vào một luồng gió mạnh đẩy cô vô trong.

Cánh cửa đóng sầm. Nami ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, trí não vẫn chưa hiểu ra chuyện gì. Ông ấy có thể đọc suy nghĩ của cô?

Hiệu trưởng híp mắt cười, vầng trán rộng nhăn nheo thấy tuổi, chòm râu kẽm chau chau, trông rất... nghộ nghĩnh nếu nói thẳng ra. Vung đũa thần, một cái ghế chợt xuất hiện ngay đằng sau cô. Ông đưa tay mời, chiếc áo phù thủy ống rộng chũng xuống.

- Cháu ngồi đi. Để ta xem... Hagasawa Nanami, đến từ Tokyo, mười tám tuổi. - Nói đoạn, ông ngẩng mặt nhìn cô một lượt - Tóc và mắt đều đen. Uhm... trông cũng xinh đấy. Bố mẹ là con người ư? Vậy sức mạnh của cháu là gì?

Đọc tới đây, hiệu trưởng Miyamoto bỗng nhăn chán, liếc cô một cái hỏi.

Nami ú ớ. Sức mạnh sao? Cô chả có sức mạnh gì cả. Tại hoàn cảnh ép buộc nên cô mới xin nhập học, còn việc học thế nào, cô vẫn chưa xác định.

Nhận thấy sự bối rối trên khuôn mặt Nami, hiệu trưởng thở dài gập bản lí lịch. Cô bé không có sức mạnh, tại sao trưởng lão lại muốn cho cô bé vào đây học, lại còn đề nghị giáo dục đặc biệt, một con người bình thường, cho dù có muốn cũng khó trở thành phù thủy, mặt khác cô bé vẫn chưa hoàn thành khóa học sơ đẳng dành cho những phù thủy lần đầu tiên đến trường, vậy mà còn tuyển thẳng lên khóa thượng đẳng. Như thế không phải sẽ làm sai nội qui ư?

- Ta không biết cháu có gì đặc biệt mà cả trưởng lão Gorgon phải đích thân tới sắp xếp lớp. Như đề nghị của người, cháu sẽ học cùng những phù thủy quí tộc, bên ban ánh sáng. Tí nữa Tooya sẽ dẫn cháu đi nhận đồng phục. Đối với một con người bình thường, học phép thuật là một việc vô cùng vất vả, đòi hỏi sự chịu đựng và tính chuyên cần. Ta mong cháu sẽ cố gắng. Theo yêu cầu của trưởng lão Gorgon, người dám hộ đặc biệt của cháu là giáo sư Sena Rikako, cuối buổi cô ấy sẽ ở văn phòng đợi cháu. Cháu có thể đi rồi.

Nami lặng thinh lắng nghe ông nói, có lẽ nơi này không dành cho cô, nhưng tại sao bà Gorgon lại quan tâm và đối xử với cô đặc biệt như vậy, cô chỉ là con người, cô không có phép thuật, cũng chả sức mạnh, thế sau này, cô sẽ học cái gì?

Cúi chào thầy hiệu trưởng, Nami cụp mắt đóng cửa, cảm giác cô độc lại đang bủa vây lấy cô, phiền muộn, buồn tủi, cô không biết mình phải làm gì để tình hình trở nên tốt hơn. Mọi rắc rối như ập lên đầu cô. Cô thật sự rất mệt mỏi.

***

Đợi bóng cô khuất sau cánh cửa gỗ sồi, Kazuo đưa tay day trán, ánh mắt đan xen sự tò mò khó hiểu.

Nanami chỉ là một Human, à không, mà là một con người chính thống, Gorgon đặc xá cho cô ta vào ban ánh sáng - ban mạnh nhất trong năm ban pháp thuật, đã vậy còn học lớp quí tộc không cần bằng chứng chỉ sơ đẳng, rồi phái cả Sena Rikako - phù thủy cấp cao dám hộ. Cô gái đó, chắc chắn không được bình thường. Phải quan sát mới biết được, thực lực cô bé tới đâu. Nhưng vấn đề cần giải quyết bây giờ, chính là lũ trẻ lớp quí tộc có thể để một con người không phép cũng không sức mạnh, mặc nhiên học cùng lớp. Cái này đành trông chờ vào sự kiên trì của cô bé. Ông mong trưởng lão không chọn sai người.

Nữ hoàng tương lai... người đang ở đâu?

***

Trao lại chú dơi cùng hành lí cho Nami, Tooya dẫn cô lên phòng hiệu bộ nhận đồng phục và phù hiệu lớp. Đi một đoạn đường dài, nhận thấy sắc mặt cô không tốt, anh dịu dàng hỏi thăm:

- Có chuyện gì sao?

Nami lắc đầu, bàn tay khẽ vuốt chú dơi trên vai.

- Anh Tooya này, con người có khả năng trở thành phù thủy không anh? - Tay vẫn mân mê bộ lông tơ tím, cô thủ thỉ trong họng.

Tooya bất giác quay sang, thẫn thờ nhìn gương mặt sầu dịu của cô. Một người đa nhân cách, có thể vui mọi lúc và buồn bất ngờ, khiến anh muốn dang tay che chở, trái tim Tooya đã bối rối khi cô ngủ cạnh anh, nó đập rất nhanh và không theo bất cứ qui luật nào. Nhìn cô hiện tại, thật xinh đẹp biết bao. Sao Takashima Tooya anh chưa từng nếm trải cảm giác này nhỉ? Ngắm Nami, anh thấy ...bồi hồi sao?

Nanami dừng lại động tác vuốt ve, đưa cái nhìn về anh? Tròng mắt cô... đang đổi thành màu đỏ.

Tooya ngớ người, khóe miệng ấp úng như muốn nói gì đó. Mắt cô ấy sao lại chuyển màu thế kia? Chả lẽ cô là phù thủy hệ lửa?

- Anh không sao chứ? - Nami quơ tay loạn xạ trước mặt anh, tâm trạng lại trở về vui vẻ, đáy mắt đổi thành đen láy như lúc mới gặp.

Tooya giật mình, e hèm mấy cái để bào chữa cho hành vi hơi lố vừa rồi của mình khi nhìn chằm chằm vào cô. Thì ra là vậy, khi buồn sắc tố Melalin sẽ chuyển màu, đấy là một trong những đặc điểm nhận biết phù thủy hệ lửa theo suy nghĩ của anh. Nhưng cái suy nghĩ ấy hoàn toàn bị đập nát sau lúc anh nhìn thấy phù hiệu lớp cô. Là ban ánh sáng? Sao mắt lại có khả năng đổi màu? Anh cũng thuộc ban ánh sáng cơ mà...

Mặc kệ Tooya đang ném cái nhìn kì dị về phía mình, Nami ôm bộ đồng phục, thử ướm lên người. Đồng phục ở đây đẹp quá, lại rất lạ nữa. Tông màu chủ đạo là đen và xám, mỗi học sinh đều được phát một cái áo choàng đen có mũ, một nón nhọn đen vành rộng và một áo khoác mùa đông có dây thắt màu xám. Nam cô không biết rõ nhưng nữ thì phải mặc váy xếp ly lục đi chung với vớ lên tận đầu gối. Mùa thu không mang áo choàng mà xỏ áo gió có vai thủy thủ, và dĩ nhiên nó cũng màu đen. Trông khá lạ mắt và rất thú vị.

Trang phục đặc biệt, vậy môn học không biết sẽ như thế nào nhỉ? Ôi, Nanami cô háo hức quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net