Chap 6 :Những giọt nước mắt hòa lẫn vào những giọt mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới lại bắt đầu như bao ngày khác,AKIHABARA khá là yên tĩnh ,ko còn những tiếng nhạc vang khắp nơi nữa .Vì hôm nay là ngày về nhà định kỳ mỗi tháng.

         -Rena này ...bộ ngày này mỗi tháng cậu đều cô đơn ở đây như vậy sao ?-Yukirin dựa đầu vào tường,quay sang hỏi Rena đang coi TV

         -Hmm,ko hẳn đâu .Cứ như thế này một thời gian thì tớ chẳng còn cô đơn nữa.Nó trở thành một thói quen rồi.Nhưng hôm nay có cậu,tớ cũng vui hơn-Rena trả lời

 Yukirin lặng lẽ nhìn Rena ,cô chắc hẳn đã rất cô độc.

         -Vậy sao ?Tớ tự hỏi tại sao cậu lại ko trở về vương quốc của cậu?-Yukirin khẽ hỏi.

Rena bỗng chốc im lặng,mặt cô cúi gằm xuống như muốn trốn tránh sự thật.

        -Tớ xin lỗi ...nếu cậu không muốn nói thì .....-Yukirin cụp tai xuống,mạt ỉu xìu

        -Thực ra thì cả cha và mẹ tớ chỉ coi Jurina là con thôi .Còn với tớ,họ chỉ xem tớ như người dưng thậm chí họ còn không coi tớ tồn tại trên thế giới này -Rena bỗng chen ngang lời nói của Yuki-Khi sinh tớ ra ,có một bà thầy bói nổi tiếng trong vương quốc nói rằng đứa trẻ lúc đó là tớ sẽ mang đến bất hạnh cho vương quốc .Và quả thực là như vậy ,từ lúc đó vương quốc đã gặp phải rất nhiều khó khăn đại dịch,hạn hán,..không chừa một thứ gì .Từ lúc đó,tớ dc gán cho cái tên là "Kẻ gieo rắc bất hạnh" và cũng tự lúc đó ,dân chúng ko còn coi tớ như thân phận của một công chúa nữa .

       -Vậy sao?Cả ba mẹ cậu cũng vậy ?-Yuki hỏi 

       -Ừm ...lúc đầu thì họ cũng cư xử với tớ rất bình thường nhưng rồi khi Jurina được sinh ra thì lúc đó cũng là lúc mà họ quay lưng lại với tớ .Rồi phòng của tớ bị chuyển vào sâu trong góc tối tăm của cung điện còn phòng tớ trước kia trở thành của Jurina .Và từ lúc con bé dc sinh ra cũng là lúc vương quốc hưng thịnh hơn trước kia .Ko còn gặp hạn hán hay bất kỳ điều gì bất hạnh nữa .Con bé dc coi như là"Nữ thần may mắn"của vương quốc.Sau khi tớ quyết định chuyển tới học trường này rồi thì tớ không còn hi vọng gì để về vương quốc ấy nữa-Rena nói ,cô ngả người xuống Sofa ,mặt đượm buồn nhìn lên trần nhà 

       -Xin lỗi vì đã gợi lại cho cậu những kí ức ko vui 

       -Ko sao .Bù lại hôm nay cậu ko về mà ở lại đây với tớ là tớ cũng vui rồi -Rena cười,trông cô ko có vẻ là người bị mọi người bỏ rơi tí nào

       -Còn Jurina thì sao ?Cậu thực sự có ghét em ấy ko ?

       -Jurina á...Em ấy ko có tội.Nếu như một sinh linh có thể tự quyết định nơi chốn mình dc sinh ra thì còn gì là luật tự nhiên nữa.Mình ko ghét em ấy mà ngược lại mình lại rất thương em ấy.Mình cảm thấy ở em ấy có những thứ mình ko thể nào có dc .Mà thôi tại sao chúng ta cứ nói đến vấn đề này nhỉ?Xuống căn tin coi có gì ăn ko ?-Rena nói ,cô cầm tay Yuki dắt đi 

Thế là ngày về nhà cứ trôi qua như thế ,riêng Yuki cũng đã phần nào hiểu ra dc lí do tại sao Rena lại như vậy.Hai cô cùng tuổi nhưng lại có tuổi thơ khác nhau ,cô thì dc ba mẹ nuông chiều còn Rena thì bị chính ba mẹ mình ruồng bỏ .

Sáng hôm sau ,mọi người trong trường đều đã về đầy đủ để bắt đầu một ngày học mới.Jurina bỗng gọi Rena ra nói chuyện riêng

          -Chuyện gì vậy ,Jurina ?

          -À ...chuyện là vụ trở về nhà ấy .Em xin lỗi vì ko đưa chị đi cùng

          -Không cần xin lỗi đâu .Chị cũng đâu có muốn về .Và từ nay về sau đừng có nhắc đến chuyện đó trước mặt chị nữa .Chị phải quay lại phòng tập đây -Rena lạnh lùng quay lưng bước đi.

Sau buổi tập hôm đó ,mọi người cũng luyện tập khá nhiều cho bài hát comeback sắp tới nên Takamina định là rủ mọi người đi ăn

          -Nè ,mọi người mệt rồi ra ngoài ăn chút gì nhé ?

Nghe đến ăn,thím Cà đang ủ rũ thì nhảy dựng lên vẫy vẫy đuôi,hớn hở ra mặt 

          -Ok liền!!!Yêu cậu quá Takamina à ....-Acchan chạy đến ôm Takamina

          -Chị có cảm giác hôm nay có bão lớn-Mariko-sama chạy đến nhìn ra ngoài cửa sổ xem mây đen kéo đến chưa

          -Mariko-sama...chị làm như thường ngày em keo lắm vậy á-Takamina nói 

Và thế là cả đám cùng kéo ra quán ăn gần trường nhất .Vừa đi vả đám còn vừa nhảy chân sáo ,vừa ngêu ngao bài "Gingham Check"nữa .

          -Lâu lâu Takamina mới dẫn đi ăn nên ta cứ ăn thả cửa-Tomochin nói 

          -....-Takamina ko nói nên lời .Có thể sau bữa này ,tiền của cô sẽ ko cánh mà bay khỏi cái ví của cô 

Vào trong quán ,mọi người chọn bàn rộng nhất để ngồi .Đích đến của họ là một quán ăn gia đình.Ai cũng hớn hở cầm menu gọi món 

Acchan tập trung vào menu để gọi món ,cô kêu phục vụ ra và bắt đầu gọi 

           -Một cơm cà ri loại lớn ,một cháo tổ yến ,một phần hải sản loại trung,một phần mỳ ý nữa nhé (thím này kiếp trước là heo -_-!!!)

 Ngoài Acchan thì mấy người còn lại gọi cho mình những món ăn khác nhau nhưng hầu hết ai cũng gọi từ 2 món trở lên.Takamina nhìn họ gọi mà hoa cả mắt.Riêng Rena chỉ gọi vậy sushi bắp ngọt rồi xong ,cô ko gọi nhiều như những người khác .

            -Sao cậu ko gọi thêm đi Rena ,đừng lo tớ đủ tiền trả mà -Takamina thấy Rena gọi ít thì nói 

            -Ừm ....ko sao ..tớ ko ăn dc nhiều -Rena nói 

Trong lúc ăn,Jurina liên tục gắp đồ ăn cho Rena .Rena chỉ để đó mà ko ăn .Cô lấy đũa gắp trả lại cho Jurina rồi nói 

             -Em ăn đi .Chị ko ăn -cô quay lại tiếp tục bấm điện thoại,mặt Jurina thoáng buồn 

Lúc vềthì trời đã tối ,họ cùng nhau trở về trường.Đèn đỏ dành cho người đi bộ đang điểm ,mọi người đứng bên đường chờ đợi .Khi đèn xanh đã chuyển thì mọi người bắt đầu băng qua đường .Khi mọi người đã qua gần hết rồi nhưng Rena và Jurina vẫn chưa qua đường .Jurina đang lo nghĩ một chuyện gì đó khiến cô không để ý rằng đèn đã chuyển sang màu đỏ và lúc đó cũng là lúc mà những chiếc xe bát đầu chạy ùa tới .Một ánh đèn ô tô rọi thẳng vào người cô .Chiếc xe đang phóng với tốc độ rất nhanh tới chỗ cô.Lúc nhận thức dc chuyện gì sáp diễn ra thì chân cô ko thể nào di chuyển dc ,cô chỉ biết đứng đó phó mặc cho số phận 

              -Jurina coi chừng -mọi người cảnh báo cô

Két .Chiếc xe đụng vào một cây cột điện do phóng với tộc độ khá nhanh.Một người lăn ra xa do bị chiếc xe đụng.Mọi người rất bàng hoàng trước cảnh tượng vừa rồi họ chạy lại thì một vũng máu lớn xuất hiện dưới chân họ .Cô khuỵu chân xuống,người vừa ngã xuống mặt đường là Rena.Rena đã cứu cô khỏi chiếc xe đứt thắng ấy .Rena nằm vật vã dưới đất,gương mặt sinh đẹp của cô bị nhuộm một màu đỏ bởi máu của chính mình.Jurina chạy lại ,Yukirin đỡ cô lên đùi mình ,cô vẫn còn thở nhưng rất yếu.Jurina chạy lại ,cô đứng hình trước Rena.

              -Rena....Rena...đừng đùa nữa .Chị ko sao mà đúng ko ?-Jurina gọi tên Rena trong vô thức-Rena...chị đừng đùa nữa mà...chị ghét em lắm mà.Sao lại cứu em cơ chứ -Jurina khóc òa ,tiếng khóc của cô hòa vào cùng tiếng mưa rơi .Những giọt nước mắt của cô rơi xuống đất rồi lăn theo những giọt nước mưa .Ông trời đang mưa hay đang khóc .Liệu rồi có ai thấu hiểu.

Tay Rena yếu ớt nắm lấy Jurina,cô như muốn nói một điều gì đó .Mắt cô dần dần mở

              -C...chị....xin ....lỗi-Tay Rena rơi tự do xuống đất rồi nhắm mắt

              -RENA-Jurina gào thét,mọi người đi cùng cũng ko ngăn được nước mắt của mình.Bàn tay trầy xước của Rena vẫn nằm gọn trong tay của Jurina.Một lát sau ,xe cấp cứu tới đưa Rena lên chiếc băng ca và đẩy lên xe.Jurina và Yukirin cùng theo lên xe.Mưa càng ngày một lớn,nước mưa mặn và chát như nước mắt nhưng sao khi một ai đó rơi nước mắt thì trong lòng người đó lại mang một nỗi niềm ko thể vơi .Mưa vẫn rơi,họ vẫn ko rời chân dc khỏi chỗ đó và dần cảnh sát cũng tới và phong tỏa hiện trường .Vụ án chỉ kết thúc ở lí do xe bị mất thắng của tài xế và hắn bị phạt phải bồi thường viện phí cho Rena

Xe cấp cứu dừng ngay tại bệnh viện,các bác sĩ và y tá đưa băng ca của Rena đến phòng cấp cứu nhanh nhất có thể .Rena nằm chật vật ,cô liên tục thở dốc .Chiếc băng ca dc đưa vào phòng cấp cứu .2 người bị y tá ngăn lại ko cho vào trong 

                -Mong người nhà bệnh nhân đứng ngoài chờ đợi

Cánh cửa phòng cấp cứu từ từ được đóng lại và đó cũng dc coi như một cánh cổng trung gian giữa sự sống và cái chết.Liệu Rena có thoát khỏi cánh cửa tử thần hay là .......

"Vì tôi yêu bạn nên tôi có thể làm tất cả những gì vì bạn .Bạn là tất cả của tôi....."

End chapter 6

             

            


      





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net