28. Nữ vương của tể tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu:


Ban ngày phụ trợ nữ vương xử lý triều chánh, buổi tối lại là người làm ấm giường cho nữ vương

Tể tướng như hắn thật sự đúng là người rất quan trọng!

Cho dù hắn bận thì rất bận, nhưng bận cỡ nào cũng đều cam tâm tình nguyện

Chỉ vì nữ vương trong nóng ngoài lạnh chỉ thuộc về một mình hắn

Thân thể tôn quý của nàng, càng là "quà tặng" hắn chờ đợi nhiều năm

Cho đến ngày sinh nhật hai mươi tuổi của nàng, hắn mới tự mình mở bao bì...

Cả đời này, hắn đã sớm quyết định chỉ trung thành với nữ vương của hắn

Dù có thể phải bỏ ra tánh mạng của mình, để củng cố vị trí nữ vương của nàng

Mà mỹ nhân trên giường, chính là "Ngon ngọt" nho nhỏ mà hắn yêu cầu ──

Trong nội cung xuân ý tràn ngập, trên triều đình lời đồn không ngừng truyền vang

Mỗi người đều đoán Tể tướng là "vị khách" sau màn của nữ vương

Cha hắn lại thật đáng giận, vội vàng nhảy ra ngăn cản hắn tiếp tục giả trang "Nam sủng"

Còn có một vị hôn thê chưa cưới hắn chưa từng gặp ở đâu nhảy ra

Khắp nơi đều ngăn cản chuyện yêu đương nồng nhiệt của hắn với nữ vương...

Mở đầu


Hai quân đối đầu.

Cuộc chiến này đã kéo dài hơn ba tháng, đối với binh sĩ hai bên mà nói, đều là sự thống khổ lớn lao.

Gần cuối năm, bọn họ cũng mong đợi có thể trở về nhà gặp mặt người nhà, cùng hưởng ngày vui; vậy mà, thực lực cờ trống hai quân tương đương, sàn sàn nhau chẳng phân biệt được, chiến dịch cứ thế kéo dài.

Lòng quân, bắt đầu dao động; đào binh, cũng bắt đầu xuất hiện.

Đối mặt với con số đào binh không ngừng lên cao, chủ soái hai bên cuối cùng hiệp định đình chiến, cũng tiến hành đàm phán ở giữa hai quân.

"Khó được gặp gỡ một tướng tốt khiến ta hết đường xoay sở, nhưng thì ra lại là một tiểu tử, thật khiến ta mở rộng tầm mắt nha!" Bình Dã vương - chủ soái Thịnh vương triều nhếch môi mỏng lên, bộ dáng như anh hùng, cũng nặng cảm giác anh hùng.

Tiểu tử này, hắn đã sớm gặp rồi ! Năm ấy chính là cha tiểu tử này cứu vợ của hắn một mạng.

"Vương gia quá khen rồi, Minh Trạch cũng chỉ tận lực của mình mà thôi." Thân là chủ soái Hoa Triêu quốc, Công Tôn Minh Trạch khiêm tốn nhẹ nhàng cười đón lấy tán dương chế nhạo của Bình Dã vương.

Tiểu tử này thật trầm tĩnh nha! Có thể đặt binh sĩ ở vị trí thứ nhất, mà không cân nhắc thừa thắng đuổi theo, thành công lập nghiệp, tương lai nhất định là một Tể tướng tốt, nhân tài mà chúng vương đều muốn.

"Ngươi có muốn đến Thịnh vương triều giúp vua của ta một tay?" Nhìn ở đứa cháu nhỏ ngây thơ ở nhà (cha Minh Trạch cứu vợ Vương gia, vợ Vương gia có con, rồi giờ đã có cháu ~~> cũng xem như cha Minh Trạch có ơn với cháu của Vương gia), Bình Dã vương liền muốn dùng thủ đoạn bắt cóc tướng tài. "Đến Thịnh vương triều, ta giúp ngươi một bước lên mây, làm một Tể tướng dưới vạn người trên vạn người."

"Ý tốt của vương gia, Minh Trạch nhận trong lòng." Rũ mắt lam xuống, Công Tôn Minh Trạch công khai cự tuyệt. Chỉ vì, hắn chỉ thần phục môt người mà thôi.

"Tiểu tử tốt! Ta xem trọng ngươi!" Bình Dã vương bị cự tuyệt cũng không có giận tím mặt, ngược lại nặng nề vỗ bả vai Công Tôn Minh Trạch. "Nếu sau này ngươi có cái gì ta có thể giúp được, thì cứ đến Thịnh vương triều tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi đến cùng." Coi như là báo ân.

"Tạ Vương gia." Công Tôn Minh Trạch không có cự tuyệt ý tốt của Bình Dã vương, hắn có dự cảm giác, tương lai nhất định sẽ dùng tới.

Ở tương lai không lâu sau. . .

Chương 1.1


"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."

Bên trong màn hoa sen đẹp đẽ, tiếng ho nhẹ không ngừng vang lên.

"Tiểu Hoàn, khụ khụ. . . . Lấy triều phục cho ta. . . ." Giọng nữ khàn khàn yếu ớt từ trong rèm phù dung vang lên.

"Vương, sáng nay ngài đừng lâm triều!" Một cung nữ mỹ lệ, rất lo lắng nhìn nữ tử tái nhợt nằm trên long sàng.

"Không, trẫm phải đi." Nữ tử lắc nhẹ tay cự tuyệt, không ngờ lại gặp một trận ho khan ra tim ra phổi, liền té về trên giường như một con rối bị đứt dây.

"Vương!" Tiểu Hoàn chưa được truyền vào, đã vội vàng xông lên trước, đỡ Uất Trì Phượng Nhi kiều yếu vô lực dậy. "Vương, Tiểu Hoàn đi gọi ngự y ngay lập tức."

"Không! Tiểu Hoàn, đừng đi." Uất Trì Phượng Nhi giơ tay lên ngăn cản Tiểu Hoàn. "Quân ta đang giao chiến ở tiền tuyết, tuyệt không thể. . . . Khụ khụ. . . . Tuyệt không thể truyền ra tin tức ta bị bệnh liệt giường, để tránh ảnh hưởng lòng quân ta. . . Khụ khụ. . . ."

"Nhưng vương. . . . . ."

"Mau thay trang phục cho ta, ta phải vào triều." Thấy Tiểu Hoàn không động đây, Uất Trì Phượng Nhi liền tỏ uy nghiêm của nữ vương, "Tiểu Hoàn, trẫm ra lệnh ngươi, thay trang phục cho trẫm. . . Khụ khụ!" Cuối cùng, lại không nhịn được ho lên.

Tiểu Hoàn khó xử nhìn Uất Trì Phượng Nhi, thay y phục cho nữ vương cũng không phải, mà khuyên nữ vương đừng lâm triều cũng không được.

Từ nhỏ đã sống với Uất Trì Phượng Nhi, tình như tỷ muội, nàng đương nhiên biết Uất Trì Phượng Nhi tỏ tư thái nữ vương ra, thì đại biểu đang tức giận.

Nàng là hạ thần, vốn nên nghe theo lệnh của nữ vương, nhưng xét trên tình nghĩa tỷ muội, lại khiến nàng khó có thể tuân theo.

"Xảy ra chuyện gì?"

Đúng lúc Tiểu Hoàn lâm vào tiến lùi đều khó, khó có thể chọn lựa, tiếng nói dịu dàng của nam tử vang lên, Tiểu Hoàn nghe vào tai giống như là ánh mặt trời.

"Tể tướng!"

Nam tử cao lớn mặc triều phục đen tuyền tiến vào màn che, đôi mắt màu xanh nhìn chòng chọc gương mặt nhỏ tái nhợt.

"Tiểu Hoàn, đây là chuyện thế nào?" Công Tôn Minh Trạch lên tiếng hỏi Tiểu Hoàn, hai mắt lại không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia.

Hình dạng kiều yếu vô lực đó, hắn đã cực kỳ lâu không gặp rồi, hôm nay gặp được nhưng một chút cảm giác nhớ thương hắn cũng không có

"Tể tướng, vương đã bị bệnh vài ngày, nhưng nàng lại không chịu gọi ngự y, sợ ảnh hưởng lòng quân."

Tiểu Hoàn giống như người bị chìm vơ được tấm gỗ nổi lên, báo sự thật cho Công Tôn Minh Trạch. Chỉ vì nàng biết, trong toàn triều chỉ có mình hắn có thể "Thuyết phục" nữ vương, không để nữ vương miễn cưỡng mình lâm triều.

"Vậy sao?" Giọng nói ấm áp không đổi, trong mắt xanh lại loáng qua lửa giận người khác khó có thể phát hiện.

"Sợ lòng quân dao động sao?"

Ngồi lên giường, không để ý tới sự giãy giụa vô lực buồn cười của Uất Trì Phượng Nhi, Công Tôn Minh Trạch cầm tay phải của nàng lên, tự dò mạch của nàng.

"Khụ khụ. . . ." Uất Trì Phượng Nhi không ngừng giãy giụa, lại không đường chọn lựa phát hiện mình không cách nào tránh khỏi lực lượng kiềm chế nàng, chỉ có thể động động môi ra lệnh: "Tránh khỏi trẫm. . . . . ."

"Im miệng!" Công Tôn Minh Trạch lại không hề có lễ quân thần trực tiếp muốn nàng im miệng, hoàn toàn không có tự giác mình là hạ thần.

Nữ vương quý phái của Hoa Triêu quốc, Uất Trì Phượng Nhi có chí cao vô thượng tôn nghiêm, người người đều khúm núm với nàng, sao có thể hắn để hắn đối đãi vô lễ?

"Ngươi. . ." Lửa giận vào tim, làm Uất Trì Phượng Nhi lập tức ho dữ dội hơn, thân thể vô lực té ở trên người Tiểu Hoàn phía sau.

"Xin vương bớt giận, xin vương bớt giận!" Tiểu Hoàn vội vàng an ủi chủ tử, một đôi mắt sáng len lén trừng Công Tôn Minh Trạch, trách hắn hại chủ tử bệnh "Nặng thêm" .

Dò xét mạch đập xong, Công Tôn Minh Trạch viết tên thuốc và phân lượng lên tờ giấy tuyên thành đặt trên bàn, giao cho Tiểu Hoàn. "Đến phòng thuốc lấy thuốc về, sau đó dùng năm chén nước sạch nấu thành nửa chén rồi đưa đến. Nhớ lấy, đừng cho thêm mật ong vào thuốc." Hắn kỹ lưỡng giao phó.

"Nhưng. . . . Không thêm mật ong, sẽ rất đắng." Tiểu Hoàn chần chờ nói.

Nữ vương luôn luôn sợ đắng, thường ngày tất cả thuốc bổ canh bổ cũng đều không chịu uống vào miệng, lần này không bỏ thêm mật ong vào trong thuốc đắng, nàng nhất định không chịu để bất kỳ một giọt thuốc vào trong miệng!

"Thêm mật ong, sẽ trung hòa dược tính, khiến cho thuốc không phát huy được công hiệu tốt vốn có, đến lúc đó, bệnh của nàng chẳng những sẽ không chuyển tốt, ngược lại sẽ phản hiệu quả."

Công Tôn Minh Trạch tỉ mỉ giải thích cho Tiểu Hoàn có lòng bảo vệ chủ, không cần tốn nhiều sức liền lấy được sự ủng hộ của tiểu cung nữ.

"Dạ! Tiểu Hoàn đi ngay." Tiếp lấy giấy, Tiểu Hoàn kéo váy, chạy ra tẩm cung, không ngờ lại nặng nề đụng vào nam nhân cao lớn ở ngoài cửa.

Tiểu Hoàn mất đi thăng bằng hai tay quơ loạn phía trước ôm lấy cái gì đó, muốn tìm lấy thứ gì ổn định thân thể lắc lư muốn ngã của mình; đợi nàng ổn định bước chân, lại phát hiện thứ mình ôm là cánh tay của nam nhân trước mắt, má nàng nóng lên, vội vàng rời khỏi.

"Đông Đông Đông. . . . Đông hộ vệ!" Vừa nhấc đầu liền thấy gương mặt tuấn tú đầy sát khí, Tiểu Hoàn đã nhìn quen nhiều trường hợp cũng không nhịn được lắp ba lắp bắp.

Đông Tân Viễn liếc tờ giấy trong tay nàng, chử phía trên chắc chắn ra từ chủ tử của hắn, mà cần thị nữ cận thân của nữ vương tự đi làm, nhất định là chuyện không thể tuyên dương với thiên hạ.

"Đến phòng chứa thuốc?" Hắn lên tiếng hỏi, ngữ điệu lại lạnh lùng làm người khác sợ.

Tiểu Hoàn không chút nghĩ ngợi mạnh mẽ gật đầu, bị sự lạnh lùng của hắn làm sợ đến sắp khóc.

"Đông hộ vệ, Tiểu, Tiểu Hoàn đi trước cáo từ rồi." Đang nói, nàng liền kéo váy lên, chạy thẳng về phía phòng thuốc.

Ô ô ô. . . . Sao nàng lại luôn gặp phải người lạnh giọng? Bình thường nữ vương đã lạnh lùng rồi, thậm chí cả Đông hộ vệ bên cạnh Tể tướng cũng lạnh như vậy, nàng sắp bị họ đông lạnh thành khối băng!

Tiểu Hoàn mới chạy vài bước, liền bị người thình lình ôm lấy eo từ phía sau, rồi nhảy lên trên nóc cung điện.

Nàng còn chưa kịp la, Đông Tân Viễn đã ôm nàng chạy qua nóc từng cung điện.

Chương 1.2


Trong tay nhẹ nhàng như không có vật gì, làm Đông Tân Viễn không khỏi hiểu lầm, sức ăn của nàng có phải giống như gà con hay không, nếu không sao lại nhẹ như một cọng lông thế này?

"Đông Đông Đông. . . ." Tiểu Hoàn run rẩy mở miệng, khoảng cách của bọn họ với mặt đất thật là kinh người, không phải một cung nữ nho nhỏ có thể chịu được.

"Ngươi quá chậm." Đông Tân Viễn nhàn nhạt giải thích hành động lúc này của mình, lại tựa hồ như có chứa một chút cảm giác thuyết phục.

Tiểu Hoàn dĩ nhiên biết "Chỗ yếu" của thân thể mình, nhưng nàng, nhưng nàng. . . Rốt cuộc không chịu nổi sợ hãi ở đáy lòng, Tiểu Hoàn xoay người ôm chặt cổ Đông Tân Viễn, nức nở nghẹn ngào ghé vào lỗ tai hắn rống to: "Người ta có chứng sợ cao, van cầu ngươi thả ta xuống. . . ."

Bị thân thể mềm mại chủ động lao vào ngực làm rối loạn tâm thần, Đông Tân Viễn cư nhiên trượt chân, từ trên nóc nhà lăn xuống.

Một tay của hắn ôm đầu Tiểu Hoàn vào trong ngực, một tay kia vững vàng ôm chặt nàng, để lưng của mình rơi xuống đất trước.

"Ưm!" Sức nặng của hai người tạo thành đau đớn khổng lồ lúc rơi xuống đất, làm hắn rên lên một tiếng.

Tiểu Hoàn chưa tỉnh hồn nằm ở trên người Đông Tân Viễn run rẩy không dứt, sau một hồi khá lâu mới giật mình mình vẫn nằm ở trên thân thể của một nam nhân.

Nàng liên tục nhảy ra khỏi hắn, "Đông, Đông hộ vệ, ngài không có chuyện gì chứ?" Nàng thật muốn tiến lên đỡ hắn dậy, nhưng lại sợ mạo phạm hắn, nàng tiến lùi không được chỉ có thể đứng tại chỗ mở miệng hỏi thăm.

Đông Tân Viễn lắc đầu một cái, so sánh với lúc luyện công trước kia thì cú ngã lần này chỉ là việc nhỏ, chưa nói tới tổn thương cỡ nào, ngược lại khi nàng nhảy khỏi mình thì cảm giác trống rỗng trong lòng tương đối ảnh hưởng tâm tình của hắn.

Hắn muốn ôm nàng trở lại, ôm lấy nàng thật chặt, cả đời đều không buông tay —— tâm tình chưa bao giờ nảy sinh này làm hắn không hiểu. Lại kỳ dị không muốn kháng cự.

"Sao có thể không có chuyện?" Tiểu Hoàn không tin hỏi ngược lại. Nàng thường ngày không cẩn thận ngã xuống ở đất bằng phẳng, cũng đã đau đến muốn khóc, huống chi là từ trên cao té xuống? "Không được! Ngài phải đi cho ngự y tỉ mỉ kiểm tra mới được."

Nhất thời nóng nảy khiến nàng quên cách trở của nam nữ, tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay của hắn, muốn kéo hắn đến chỗ ngự y.

"Ngươi phải lấy thuốc cho vương." Đông Tân Viễn không có tránh ra tay nhỏ bé của nàng, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở nàng.

Hắn cũng không quên nhiệm vụ chủ tử giao cho nàng.

"A!" Nàng llại quên mất, vậy. . . . Nàng nên làm cái gì mới phải?

Tiểu Hoàn không biết làm sao khẽ cắn môi đỏ mọng, đầu ngón tay vô ý thức nắm chặt vải vóc trong tay.

Nữ vương quan trọng, hay là ân nhân cứu mạng quan trọng hơn?

Thấy hàm răng trắng noãn cắn chặt môi đỏ mọng, khiến Đông Tân Viễn giống như là bị đầu độc, bàn tay nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Đừng cắn thương mình." Hắn khàn khàn thì thầm, dường như lẩm bẩm giữa tình nhân.

Môi lạnh như băng chạm vào môi đỏ mọng ấm áp, đầu lưỡi có lực cạy ra hàm răng, khiến môi đỏ mọng miễn đi đau đớn, lại thuận thế xông vào trong miệng hồng, lật khuấy cái lưỡi thơm tho ngây ngốc không dứt.

Tiểu Hoàn kinh ngạc nhìn khuôn mặt phái nam quá gần trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nổi lên một tầng đỏ thậm

Nàng ngây ngốc mặc cho hắn chiếm đoạt nước miếng trong miệng nàng, mặc cho lưỡi của hắn trượt vào giữa hàm răng, sau một hồi khá lâu, chờ nàng sắp thở không nổi thì nàng mới giật mình vì hành động vô cùng vô lễ của hắn.

Vội vã giơ tay lên đẩy hắn ra, nàng vừa xấu hổ vừa sợ chỉ vào hắn, "Ngươi. . . Ngươi ngươi ngươi. . . ." Lại hốt hoảng đến một câu cũng nói không hoàn chỉnh.

Tròng mắt xanh đậm của hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nóng bỏng giống như muốn cắn nuốt nàng, giống như đang nói cho nàng biết, nụ hôn vừa rồi vẫn không thể khiến cho hắn thoả mãn. . . . Tiểu Hoàn hô nhỏ một tiếng, kéo làn váy lên co cẳng chạy, không dám dừng lại ở nguyên chỗ.

Nàng cảm thấy xấu hổ, lại không tự giác cảm thấy vui vẻ. . . . Nghĩ đến đây, mặt của nàng đỏ hơn.

Đông Tân Viễn không có đuổi theo, chỉ vì dục vọng trong quần đã dấy lên vì nụ hôn vừa rồi, nếu đuổi theo phía trước, hắn không dám khẳng định mình có thể làm ra chuyện càng thêm mất quy củ, khiến nàng không cách nào hoàn thành nhiệm vụ chủ tử nhắn nhủ hay không.

Khác, hắn cũng không muốn dọa nàng sợ.

Ánh mắt đuổi theo nàng, cho đến bóng dáng của Tiểu Hoàn biến mất ở sau cung điện nguy nga, hắn vẫn không có thu hồi ánh mắt của mình. . .

Ngoài phòng ngủ, xuân ý dồi dào; trong phòng ngủ, cũng lửa nóng.

Bóng dáng của Tiểu Hoàn vừa bước ra tẩm cung, Úy Trì Phượng Nhi lập tức nhích thân thể yếu đuối vào sát trong giường, dùng cái mền mềm mại quấn chặt mình lại.

"Trẫm mệt mỏi, khanh gia có thể lui ra trước." Nàng lạnh nhạt nói.

Công Tôn Minh Trạch vẫn cười tiến lên, suồng sã ngồi ở bên cạnh giường thêu. "Vương bị bệnh, thần nên ở bên phục vụ, nếu không, thật sự là cô phụ vương ân sủng của vẫn đối với thần."

Lời của hắn, không nhanh không chậm, giống như gió xuân phất qua; vậy mà, tay của hắn lại xoa lưng của nàng, khẽ vuốt ve cách cái mền lạnh như băng.

Úy Trì Phượng Nhi nhỏ giọng, "Không cần. . . ." Tỉnh táo luôn có ở trước mặt của hắn lại không còn sót chút gì.

"Phượng Nhi, vương của ta." Nàng yếu đuối cự tuyệt, hắn thì làm như không thấy, ôm nàng vào trong ngực ở trong tiếng kinh hô của nàng, "Vương, Phượng Nhi, gần đây nàng lạnh nhạt ta, là ta không được sủng nữa sao?"

Vốn là lời nói của phi tử không được sủng, từ trong miệng hắn nói ra, thực thêm một phần dở dở ương ương.

"Dừng tay!" Nàng không ngừng lắc tay, kháng cự cám dỗ của hắn, "Ta chưa bao giờ sủng ngươi. . . Chưa bao giờ. . . ."

Vừa rồi đã quấn mền quanh mình thật chặt, đến nỗi hiện tại không cách nào thoát đi hai cánh tay của hắn.

"Nàng chưa bao giờ sủng ta sao, Phượng Nhi?" Hơi thở nóng bỏng, chậm rãi phun ra cổ và vành tai của Úy Trì Phượng Nhi.

"Không có!" Úy Trì Phượng Nhi vội vàng phủ nhận.

Vốn chỉ muốn trêu chọc nàng mà thôi, nhưng sự phủ nhận của nàng thật sự chọc giận hắn.

"Vậy. . . Một tháng trước, vào đêm sinh nhật hai mươi tuổi của nàng, đêm hôm đó nàng rốt cuộc sủng ai?" Công Tôn Minh Trạch giống như vô tâm hỏi, đáy mắt lại tràn đầy tà ý.

"Ngươi. . . . Khụ khụ khụ. . . . Rõ ràng là ngươi, là ngươi. . . ." Úy Trì Phượng Nhi lo lắng muốn phủi sạch tội danh, lại biến khéo thành vụng, ho đến nói cũng không rõ ràng, muốn cũng không nói được.

"Xem, nàng cũng thừa nhận, không phải sao? Vương của ta." Công Tôn Minh Trạch không sợ hãi nói, tiếp tục trêu chọc nàng.

"Công Tôn. . . . . Minh Trạch. . . . ."

Chương 1.3


"Chính là thanh âm này, Phượng Nhi." Hắn nghiêng đầu hôn lên cái cổ trắng nõn gần trong gang tấc kia.

"Đêm đó khi ta ở trong thân thể nàng, lúc nhẹ lúc mạnh yêu nàng, nàng chính là phát ra loại thanh âm này, quyến rũ ta kìm lòng không được càng muốn muốn nàng."

"Đừng, không thể." Úy Trì Phượng Nhi lắc lư đầu, muốn dùng động tác mềm yếu ngăn cản hắn; mặt khác, cũng không làm rõ được mình rốt cuộc thật lòng muốn hắn dừng tay hay không.

"Phượng Nhi, nàng biết không?" Công Tôn Minh Trạch tiếp tục dùng giọng nói khàn khàn mê hoặc nàng, bàn tay chạy ở trên lưng. "Mỗi một đêm, hình như ta đều nghe nàng thở dốc dưới người của ta, hại trái tim ta ngứa ngáy khó nhịn, cả đêm nóng ran khó có thể ngủ; coi như ngủ được, tình cảnh nàng ở dưới người của ta, cầu xin ta yêu nàng luôn không mời mà tới, nàng nói, ta có thể chịu được việc nàng cố ý lạnh nhạt ta sao?"

Nói xong, hắn bất mãn nặng nề hôn một cái lên cổ nàng.

Nàng thở gấp gáp một tiếng, vết hôn hắn lưu lại vừa nóng vừa tê.

"Đừng, đừng như vậy." Nàng lắc lắc tay, bất lực né tránh nụ hôn nhẹ của hắn in dấu.

Nhất định là nàng đang bị bệnh, nếu không sao nàng lại không tránh thoát nụ hôn của hắn? Nhất định không phải nàng không muốn đẩy hắn ra. . . . Úy Trì Phượng Nhi tự thôi miên.

Đối với sự cự tuyệt nhiều lần của nàng, Công Tôn Minh Trạch chỉ là lộ ra một nụ cười cưng chiều, tiếp tục có tính nhẫn nại truy đuổi môi của nàng. "Phượng Nhi, vương của ta. . . ." Giọng nói ôn hòa dính vào tình dục khàn khàn, quyến rũ thì thầm.

Không thể nghe. . . . Không thể nghe. . . . Úy Trì Phượng Nhi nói với mình như thế, muốn mình đừng giống trước, trầm luân trong giọng nói của hắn lần nữa, mất đi lý tính cầu xin hắn yêu mình.

Nàng nhắm mắt lại, lặng yên đọc tổ phổ (tên của tổ tông) trong lòng. Úy Trì Diệu Tông, Úy Trì Văn Ngạn, Úy Trì. . . . "Phượng Nhi, mở đôi mắt đen xinh đẹp của nàng nhìn ta." Hắn muốn tất cả lực chú ý của nàng, không cho nàng phân tâm. "Phượng Nhi, nàng không mở mắt nhìn ta, cũng đừng trách ta không khách khí."

Nụ cười bên môi Công Tôn Minh Trạch, càng thêm tà ác.

Úy Trì Vũ Tu, Úy Trì. . . . "A!" Úy Trì Phượng Nhi vội vàng mở ra đôi mắt long lanh trắng đen rõ ràng, lên tiếng kinh hô, quả thật đúng như hắn mong muốn —— chỉ vì nam nhân này đã cởi ra trói buộc, thậm chí ngay cả áo ngủ tinh xảo trên người cũng lột ra, lộ ra bộ ngực đẫy đà phía dưới, cùng với quần lót nhỏ thật mỏng, cái gì cũng không giấu được.

"Công Tôn Minh Trạch, ngươi. . . ." Một đôi tay nhỏ bé "có chút ít còn hơn không" che ở trước ngực, muốn che đi một chút cảnh tượng xinh đẹp.

Bàn tay nâng lên, hắn nâng lên thân thể mềm mại không xương của nàng, cũng nâng môi nàng đặt lên môi chờ đợi đã lâu của mình, triền triền miên miên hôn nàng.

"Đừng. . . ." Nụ hôn của hắn thật dịu dàng, khiến nàng được che chở, hại nàng sắp quên mất mình đang kháng cự cái gì.

"Phượng Nhi, chuyên tâm chút!" Hắn không chấp nhận nàng kháng cự, tự lấy giọng nói dịu dàng không thể kháng cự của mình hấp dẫn nàng.

"Ưm! Không thể, ta bệnh." Nàng vẫn cự tuyệt, nhưng lần trả lời này cũng không phải vì căng thẳng, mà là vì không để cho bệnh nặng lây cho hắn.

"Ta không sợ, Phượng Nhi." Hắn khàn khàn lẩm bẩm, rồi sau đó nặng nề hôn nàng, hung hăng đảo loạn lý trí người trong ngực, cho đến nàng chỉ phát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net