32. Tiêu vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án :


Oa, nam nhân đội mặt nạ bạc này thật đáng khen nha! Trước không nói công phu thổi tiêu của hắn xuất thần nhập hóa, chỉ cần khí chất u buồn lại thần bí của hắn cũng đã đủ khiến cho lòng nàng nai con hỗn loạn...

Hảo, nếu hắn đã hành hiệp trượng nghĩa ra tay cứu giúp nàng như thế, nàng cũng không rầy rà, quyết định lấy thân báo đáp hắn!

Mà vị hôn phu của nàng này cũng thật xa hoa đi, còn giúp đỡ chữa khỏi thương tật của cha nàng, tiêu diệt đám người xấu xa có ý đồ xâm chiếm hòn đảo nàng đang sinh sống. Ha ha, câu được con rùa vàng tốt như vậy, nàng thật là có phúc khí-
Chờ hai người vào động phòng xong, nàng mới biết được thì ra chính mình nghĩ quá ngây thơ rồi.

Tính tình của hắn cá tính lúc gió lúc mưa, lúc thì coi nàng như bào bối, lúc lại chà đạp nàng như chiếc giày cũ dưới chân. Hại nàng trong chốc lát muốn yêu thương hắn, lát sau đã lại muốn đem hắn đá thẳng ra ngoài!

Hơn nữa nam nhân này còn không phải là hàng nguyên vẹn nha, sớm đã có một nữ nhi mười tuổi. Hại nàng mới làm tân nương, tiếp theo vội đã trở thành mẹ kế của người ta...

  Chương 1

Hải vực Nguyệt Mi đảo.

Một đám nữ tử mặc áo đỏ cùng áo lam ở bờ cát ẩm ướt đánh nhau bất phân thắng bại, từ những dấu chân hỗn độn trên bờ có thể biết được, hai bên đánh nhau cũng đã rất lâu rồi.

Thể lực hai bên nhanh chóng cạn kiệt nhưng vẫn cứ cứng rắn chống đỡ, ai cũng không muốn nhận thua.

Bỗng nhiên, một cô gái áo đỏ vươn tay ném ra một loại bột phấn, thứ bột màu trắng theo gió bay đi tạt về hướng đám người mặc áo lam.

"Coi chừng! Có độc, mọi người cẩn thận." Một cô gái xinh đẹp vội vàng lên tiếng cảnh cáo đồng bọn, sau đó bế khí để tránh hít phấn độc vào người.

Tuy thế, lát sau trong nhóm nữ tử áo lam đã có bốn người trúng độc mà ngất đi.

"Chu La Sát, ngươi thật ti bỉ, lại dám sử dụng loại thủ đoạn ti tiện không dung này." Mộc La Toa lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt đang lộ ra nụ cười đắc ý mà nói.

"Bớt sàm ngôn đi, chỉ cần bắt được ngươi thì sẽ không sợ đoạt không nổi Nguyệt Mi đảo nữa. Đây chính là thứ mà nương ta hao hết tâm tư cơ mà."

"Vậy ngươi liền thử xem sao." Mộc La Toa hừ một tiếng.

Hai phương lại lần nữa bắt đầu tranh đấu, Mộc La Toa cùng với hai người còn lại đối chọi với sáu tên hồng y nữ tử. Công phu của Chu La Sát mặc dù không kém, đấu một chọi một thì nàng còn có thể ứng phó, nhưng bây giờ cô ta có thêm hai người giúp đỡ làm cho nàng khó mà địch lại được.

Hải Đường cùng Mẫn Nhi dù chưa ngất, bất quá cũng hút vào không ít phấn độc, vì thế mà đối phó với địch thủ cũng có chút yếu thế...
Mộc La Toa một bên đánh nhau, một bên vô cùng lo lắng cho Hải Đường và Mẫn Nhi, phân tâm một chút liền tạo cơ hội cho Chu La Sát thừa dịp tiến lên.

Chu La Sát rút kiếm đâm về hướng Mộc La Toa, tuy rằng nàng lắc mình tránh được nhưng vẫn bị thương trên tay. Ả thấy sắc mặt nàng đã có chút tái nhợt, thở hổn hển không thôi, biết nếu bây giờ mình thừa thắng xông lên, nhất định có thể dễ dàng bắt được Mộc La Toa dễ như trở bàn tay.

Mộc La Toa biết nếu còn đánh tiếp như vậy đối với các nàng tuyệt đối là bất lợi, nhưng nàng lại không thể bỏ mặc các tỷ muội đã bị ngất xỉu ở đây mà đào tẩu một mình được.

Đung lúc nàng đang suy nghĩ đắn đo thì một tiếng tiêu từ xa truyền đến, đám người đang đánh giết lẫn nhau vốn không định để ý, nhưng tiếng tiêu này nhu hoà uyển chuyển, thư thái lòng người, bất tri bất giác khiến cho mỗi người ở đây đều đắm chìm vào trong, quên đi hết thảy mọi chuyện.

Sắc mặt Chu La Sát đại biến, phát giác tiếng tiêu này ẩn hàm tiếng nhạc ảnh hưởng đến lòng người, vội vàng ổn định tâm trí, một lần nữa tấn công đến chỗ Mộc La Toa, Mộc La Toa cũng vội vàng tập trung toàn lực ứng chiến.

Tiếng tiêu vào lúc này bất ngờ ngẩng cao, biến đổi bất ngờ, ngàn khúc trăm chuyển, thanh vận réo rắt hết sức thảm thiết.

Mộc la toa chỉ cảm thấy càng nghe tâm tình càng trầm trọng, nàng vội vàng thu tay lại, kêu hai người đi cùng tự bảo vệ tâm mạch, rồi nương theo tiếng tiêu mà điều chỉnh hơi thở của mình.

Tâm tính Chu La Sát luôn cao ngạo, thấy thế không khỏi cười nhạt, thừa dịp này giơ kiếm hướng Mộc La Toa đâm tới, không ngờ, ả vừa vận nội lực, máu liền từ trong miệng phun ra.

Chu La Sát hoảng hốt, nhất thời lĩnh ngộ ra tiếng tiêu kia đúng là tuyệt kỹ có thể đả thương người. Biết chính mình không chiếm được lợi thế nữa, ở lại không ổn, ả lui về sau dùng ánh mắt ngầm thông báo cho đồng bọn, trong chốc lát bóng dáng các hồng y nữ tử hoàn toàn biến mất.

Lúc này, tiếng tiêu bỗng nhiên chuyển đổi, từng trận từng trận âm u phiêu dật trong gió, Mộc La Toa theo âm luật này mà nhắm mắt điều dưỡng hơi thở, không đến một lát đã cảm thấy toàn thân lưu thông, thể lực đã hoàn toàn khôi phục.

Nàng trợn mắt nhìn lên, phát hiện những người bị ngất đều thức tỉnh, cũng đang đi theo tiếng tiêu kia mà điều chỉnh nội lực, nàng nhẹ nhảy, đi theo tiếng nhạc chỉ dẫn, nhanh chóng bước vào một khu rừng cách bờ cát không xa.

Nàng kích động đi vào sâu bên trong, chỉ thấy một nam tử cao lớn, hai tay cầm tiêu, thổi lên nhạc khúc khiến lòng người thư thái, nàng biết đó chính là âm pháp có thể giúp người ta chữa thương.

Mộc La Toa đi đến trước mặt hắn, nhìn thấy nam tử trên mặt mang một cái mặt nạ màu bạc liền kinh ngạc không thôi, đúng lúc nàng đang chăm chú đánh giá gương mặt đằng sau lớp mặt nạ thì tiếng tiêu mê hồn đột nhiên dừng lại, chỉ còn những dư âm quanh quẩn trong không gian.

Nam tử buông cây tiêu và ngẩng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, trong đó tràn ngập sự thần bí mê hoặc khiến Mộc La Toa nhất thời chìm sâu vào mà không thể kiềm chế.

Hắn lặng im không nói, ánh mắt hàm chứa một chút u buồn, mà sự u buồn này khiến cho tâm của Mộc La Toa rung động không ngừng. Nam tử không rõ diện mạo này, trong mắt lại có sự đau thương sâu sắc khiến nàng dường như cũng thấy khó chịu theo.

Nàng hiểu được, nếu không mở miệng đánh vỡ bầu không khí đang biến hoá kỳ lạ này, bản thân nhất định sẽ làm ra hành động bất thường.
"Công tử, đa tạ ơn cứu mạng của người." Thái độ của Mộc La Toa đối với người ngoài luôn luôn lãnh đạm, nhưng đối với hắn thì trong giọng nói của nàng lại ẩn hàm một chút ôn nhu.

Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Mộc La Toa cũng cảm thấy kinh ngạc, sợ nếu nàng thô thanh một chút sẽ khiến hắn không thể nào chịu nổi.

Nhưng nam nhân mang mặt nạ màu bạc này không hề nói một câu nào, chỉ chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng giống như cái bàn đá không hề nhúc nhích, đứng yên một chỗ vậy.

Mộc La Toa rõ ràng biết trong mắt hắn không có một chút nào khinh bạc hay coi rẻ mình, phảng phất giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mà thôi. Nam nhân này, một câu cũng không cần nói, chỉ cần đứng ở đó, toàn thân toả ra khí chất lạnh lùng, ánh mắt lơ đãng lộ ra cái nhìn trầm trọng khiến cả người như một viên ngọc quý lóng lánh mà xa xôi khiến người ta không cách nào hái được.

"Công tử, xin hỏi đại danh là gì? Tiểu nữ tử có cơ hội nhất định báo đáp ân cứu mạng của người." Mộc La Toa cho rằng tính tình của mình đã đủ bình tĩnh, không thích nói lời vô nghĩa hay dài dòng, bây giờ mới phát hiện thì ra người này còn ít lời hơn cả mình nữa.

Nam nhân đeo mặt nạ màu bạc chỉ đạm mạc nhìn nàng liếc mắt một cái, lập tức xoay người bay đu theo gió.

Nhìn bóng dáng của hắn, Mộc La Toa phát hiện mình không thể bước chân đuổi theo nổi, bời vì bóng dáng người này khiến nàng cảm thấy vô cùng run sợ.

"La Toa tỉ, người nọ là ai vậy?" Từ sau lưng Mộc La Toa truyền đến thanh âm của sư muội Liễu Nhi.

Nàng xoay người thì thấy sáu tỷ muội đều đã đi đến bên cạnh mình. "Mọi người đều không sao cả chứ?"

"Tỷ tỷ, đừng lo lắng, công lực của người nọ nhất định rất cao thâm, nếu không sẽ không thể chỉ bằng một tiếng tiêu liền thay chúng ta giải độc được." Muội muội của Mộc La Toa – Mộc Uyển Toa nói.

Vừa rồi sáu người các nàng đều đề khí thử qua, có thể xác định trên người mình độc đã vơi đi không ít.

"La Toa tỉ, người còn không có nói cho chúng ta biết, người nọ là ai đâu?" Lần này đổi là Mẫn Nhi mở miệng, nàng cùng Liễu nhi là tỷ muội song sinh.

"Ta cũng không biết." Mộc La Toa lắc đầu, đối với nam nhân phát ra hơi thở tối tăm có thể dễ dàng ảnh hưởng tâm tình của mình càng cảm thấy khó hiểu cùng tim đập dữ dội. "Chúng ta nhanh chút trở về đi! Miễn cho nương lại lo lắng chúng ta."

Mọi người gật gật đầu, đi theo sau Mộc La Toa trở lại Mộc Gia Trang trên Nguyệt Mi đảo.

Nguyệt mi đảo là một đảo nhỏ bốn phía đều là biển, dân trên đảo ước tính có trăm người, đều dựa vào đánh cá mà kiếm sống, nam đinh trên đảo năm này tháng nọ đều ở trên biển kiếm ăn, còn lại không phải là phụ nhụ chính là lão nhân.

Gia tộc Mộc thị là đại gia tộc đứng đầu Nguyệt Mi đảo, đương gia của nhà này cũng luôn là người kiêm nhiệm thân phận đảo chủ, hiện tại là do Mộc Đường Phong tiếp nối.

Nguyệt Mi đảo vốn là một hòn đảo nhỏ hiền hòa yên vui, nhưng hai mươi năm trước, Mộc Đường Phong bái sư học nghệ trở về, hơn nữa cưới về người vợ Nguyễn Tinh Trúc xinh đẹp sau liền bắt đầu nổi lên sóng gió.

Mộc Đường Phong và Nguyễn Tinh Trúc thật lòng yêu nhau, cho nên kết làm cành liền, nhưng cô ả Chu Lan Tâm luôn một lòng ái mộ Mộc Đường Phong thấy sư muội của mình đoạt đi mất người yêu liền không cam chịu, gây đủ thứ chuyện trên Nguyệt Mi đảo.

Cho đến bây giờ, chuyện đã qua hơn hai mươi năm, con gái của Mộc Đường Phong cùng Nguyễn Tinh Trúc đều đã sớm trưởng thành mà Chu Lan Tâm vẫn cố trăm phương nghìn kế muốn trừ bỏ sư muội của mình.

Thật đáng buồn sao, năm đó Chu Lan Tâm muốn dùng độc hại chết Nguyễn Tinh Trúc, không ngờ cuối cùng lại sai sót ngẫu nhiên khiến cho Mộc Đường Phong trúng phải làm nửa người dưới tê liệt, cả nửa đời sau này đều chỉ có thể trải qua ở trên giường.

Nguyễn Tinh Trúc từ nhỏ đã không có khiếu luyện võ, chỉ biết một ít công phu phòng thân cơ bản, sau khi Chu Lan Tâm dùng kế hại Mộc Đường Phong tàn phế rồi liền muốn nhân cơ hội này xâm chiếm Nguyệt Mi đảo, giam lỏng mẹ con Nguyễn Tinh Trúc để Mộc Đường Phong thống khổ cả đời.

Sao ngờ được, Mộc La Toa cùng Mộc Uyển Toa võ công kế tục Mộc Đường Phong, cùng những tỷ muội thân cận bên cạnh làm hộ vệ cũng như cánh tay đắc lực khiến cho mỗi lần Chu Lan Tâm tập kích đều không thể làm gì nổi.

Không nghĩ tới, lần này đám người Mộc La Toa ở trên Nguyệt Mi đảo bị thủ hạ của Chu Lan Tâm bức lui đến phòng tuyến hải vực, may nhờ có người thổi tiêu thần bí kia tương trợ, nếu không Nguyệt Mi đảo nhất định sẽ thất thủ.

Bảy người vừa bước vào Mộc Gia Trang, quản sự Dương bá liền mang vẻ mặt lo lắng lao đến tiếp đón.

"Tiểu thư, may mắn mọi người đều không sao, đảo chủ cùng đảo chủ phu nhân rất lo lắng cho mọi người." Thấy các nàng bình yên vô sự, thần sắc của ông hòa hoãn đi không ít.

" Ta cùng Uyển Toa sẽ đi thăm cha nương bây giờ." Mộc La Toa nhìn muội muội gật đầu, sau đó quay lại nói với đám chị em tốt của mình: "Mẫn Nhi, mọi người đều đi xuống nghỉ ngơi đi, vất vẻ một hồi rồi, ai cũng đều mệt mỏi cả."

"Được, La Toa tỉ."

Nói xong, hai chị em liền hướng gian lầu phía sau đi tới.

***

"La Toa, Uyển Toa, các con đều không sao cả, nương an tâm rồi." Một thiếu phụ xinh đẹp, ngữ khí dịu dàng động lòng người cất tiếng, thấy các nàng liền vui mừng nói.

"Cha đã ngủ chưa ạh?" Mộc La Toa liếc mắt nhìn vào nội thất bên trong.

Nguyễn Tinh Trúc lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một tia sầu lo. "Cha con biết Chu Lan Tâm lại phái người đến quấy rối nên tâm tình chịu ảnh hưởng không ít."

"Con đi vào thăm cha một chút." Mộc La Toa quan tâm nói.

"Muội cũng đi." Con ngươi đen láy linh hoạt động lòng người của Mộc Uyển Toa nhanh như chớp chuyển động, nàng từ bé đã hoạt bát đáng yêu, luôn luôn lấy lời nói của tỷ tỷ làm điểm xuất phát và nơi quy tụ.

Nguyễn Tinh Trúc đưa hai tỷ muội đi vào gian trong, một người đàn ông trung niên đang tựa vào đầu giường, thấy các nàng tiến vào, ánh mắt đột nhiên sáng ngời có lực, không có chút bệnh trạng nào của kẻ ốm yếu nên có.

"La Toa, nhìn thấy các con không có việc gì, cha an tâm rồi, nếu không phải cha là cái người tàn phế sẽ không để cho con cùng Uyển Toa xuất đầu lộ diện, vì dân trên đảo cũng vì cha mà bảo vệ cái ghế đảo chủ này." Nói đến đây, con mắt tinh nhuệ của Mộc Đường Phong có chút ảm đạm.

"Cha, người đừng nói như vậy, con là nữ nhi của người, vì người phân ưu giải lao cũng là việc nên làm mà." Trong mắt Mộc La Toa đã hàm chứa lệ quang.

"Lần sau có lẽ sẽ không dễ dàng đối phó như vậy nữa." Mộc Đường Phong biết, Chu Lan Tâm sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, chỉ cần nghĩ đến đó, tâm tình của ông liền không thể nào thoải mái được.

Mộc La Toa thấy thế, chần chờ không biết có nên đem chuyện về nam nhân mang mặt nạ màu bạc kia giúp các nàng đánh lui kẻ địch nói ra hay không.

Phụ thân là đảo chủ tốt, cũng là một trượng phu có trách nhiệm, một người cha gương mẫu, tuy rằng ông không thể cử động được nhưng đối với mọi chuyện lớn nhỏ trên đảo đều quan tâm xử lí chu toàn, tận tâm tận lực. Ông cho rằng thân thể của mình tuy tàn, nhưng tâm và ý nghĩ thì không thể tàn được.

Cha đối với nương luôn là tình nồng thắm thiết, đối với tỷ muội các nàng lại từ ái hiền hoà, cũng không đem cảm xúc cá nhân trút lên người kẻ khác, luôn một mình yên lặng chịu đựng.

Do dự trong chốc lát, Mộc La Toa quyết định vẫn là không nói thì hơn, bởi vì nàng cùng nam tử thần bí khó dò kia, có lẽ không còn có ngày gặp mặt.

"Cha, đừng nghĩ nhiều như vậy, người mau nghỉ ngơi đi! La Toa nhất định sẽ giúp người, tuyệt không để cho Nguyệt Mi đảo rơi vào trong tay Chu Lan Tâm."

Lời hứa kiên định của Mộc La Toa làm cho Mộc Đường Phong hết sức vui mừng, nhưng cũng làm cho ông có chút lo lắng, đứa nhỏ này đem mọi gánh nặng đổ hết lên người mình như thế, ngày một trở nên đạm mạc hơn, thời thanh xuân của tuổi hai mươi mốt đều bị người cha già này liên luỵ.

"Con cũng đi nghỉ ngơi đi! Uyển Toa, con cùng tỷ tỷ ra ngoài đi." Mộc Đường Phong than nhẹ một tiếng nói.

Ra khỏi phòng cha mẹ, Mộc La Toa cùng Mộc Uyển Toa tách ra, tự trở về phòng của chính mình.

***

"Đảo chủ, mấy ngày nay vì chuyện của Nguyệt Mi đảo mà đã liên tục mấy đêm không thể an ổn yên giấc, sau đó liền theo dõi chuyện ở đại lao từ bọn thuộc hạ, ta tin tưởng cái nữ nhân Chu Lan Tâm kia tạm thời sẽ không phái người đi quấy rầy bọn họ nữa đâu."

Một nam tử mặc quần áo xanh đen nói chuyện với một người khác đang dựa lưng trên ghế, mang một chiếc mặt nạ màu bạc.

Nam tử mang mặt nạ bạc không nói gì, trong đại sảnh có hơn mười người chỉ biết im lặng nín thở, trước khi đảo chủ lên tiếng không dám nhiều lời câu nào.

Giang Nhược Viễn nhìn về phía thủ hạ trung thành và tận tâm đang đứng bên cạnh mình, tâm tư lại trôi dần về bóng dáng của nữ nhân xinh đẹp bất ngờ gặp gỡ ở buổi chiều hôm qua. Dung mạo của nàng làm cho hắn nhớ tới người mà hắn từng yêu, nhưng hắn biết, đó không phải là nàng.

Giang Nhược Viễn sâu kín thở dài một hơi, suy nghĩ lại lời thủ hạ nói ban nãy, chậm rãi lên tiếng: "Thuỵ Phúc, chuyện này liền nhờ ngươi vậy."

Giúp Nguyệt Mi đảo là nhiệm vụ mà sư phụ đã công đạo cho hắn, hắn đã phái Thuỵ Phúc đi điều tra chân tướng mọi chuyện rõ ràng, tin tưởng Thuỵ Phúc thay thế mình thực hiện là vô cùng thoả đáng.

"Thụy Phúc nhất định sẽ không phụ nhờ vả của đảo vương." Hắn hy vọng như vậy có thể làm cho đảo chủ cùng tiểu thư có thể ở bên nhau nhiều hơn một chút.

Mới nghĩ như vậy, bất ngờ một người đàn bà vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng nói với Giang Nhược Viễn: "Đảo chủ, không hay rồi, tiểu thư nhốt mình trong phòng đã gần một ngày, không cho bất luận kẻ nào đi vào, cũng không ăn cái gì, như vậy làm sao có thể chống chọi được?"

Giang Nhược Viễn nhìn bà vú liếc mắt một cái, câu nào cũng không nói, chỉ im lặng suy nghĩ xa xôi.

Hành động của hắn làm cho mọi người chỉ có thể đứng một chỗ mà lo lắng, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Tiểu thư tuy rằng chỉ có mười tuổi nhưng bộ dạng đã thanh tú xinh đẹp, cực kỳ giống đảo chủ, đáng tiếc, bảy năm trước đây, cũng chính là lúc nàng tròn ba tuổi, phải chứng kiến câu chuyện bi thảm đó, tính tình liền thay đổi, không muốn tiếp cận bất luận kẻ nào, đem chính mình phong bế lại, không muốn mở lòng với bất kỳ ai.

Mà Giang Nhược Viễn sau khi biết được nữ nhân mà mình âu yếm đã phải chết thảm cũng phong bế chính mình trong thế giới đau thương và tưởng niệm, chưa bao giờ quan tâm quá đến nữ nhi của bản thân, vì thế tạo nên tính cách của tiểu thư bây giờ.

Trong đầu Giang Nhược Viễn đột nhiên thoáng hiện qua hình bóng cô gái có gương mặt trẻ con, cùng với nữ nhi nhu thuận mà thâm trầm im lặng, sau đó bỗng hiện lên gương mặt xinh đẹp của Mộc La Toa.

Hắn bỗng nhiên đứng lên, nhanh chóng đi đến viện ở sau nhà, trong lòng âm thầm quyết định mà hắn không hề biết nó sẽ làm đảo điên cuộc sống của mình sau này.

Mọi người thấy hắn đi về phía nhà sau thì không khỏi vui mừng, bây giờ cũng là lúc đảo chủ nên làm tròn trách nhiệm của một người cha rồi, bằng không tiểu thư còn nhỏ như vậy sẽ phải làm sao mà lớn lên ah?

Bọn họ chân thành hy vọng có người đến để giải cứu tiểu thư cùng đảo chủ ra khỏi nỗi đau thương trong quá khứ này.  

Chương 2

Phía tây Nguyệt Mi đảo có một khe núi, nơi đó có rất nhiều dược thảo quý hiếm.


Mộc La Toa cầm một cái giỏ trúc, chuyên tâm hái dược thảo, những thứ này đều có thể giúp cho thân thể của cha sớm mau hồi phục, nàng hy vọng một ngày nào đó ông có thể đứng lên, lại tiếp tục ùng bá một phương, lãnh đạo Nguyệt Mi đảo chống lại kẻ xấu.

Ngẩng đầu thì bất chợt trông thấy một gốc cây quý khó tìm, Mộc La Toa vui vẻ hẳn, nàng khẽ nhún người một cái liền nhảy lên, hái lá thuốc này xuống. Đúng lúc nàng chuẩn bị vọt trở lại thì bị trượt chân, hòn đá lăn đi mất còn bản thân thì không kịp ứng phó, lung lay sắp ngã.

Sợ hãi kêu lên một tiếng, Mộc La Toa vốn định đề khí để đứng vững lại, nào ngờ tốc độ lăn xuống quá nhanh khiến mình không kịp ứng biến, nàng chỉ còn cách nhắm chặt mắt, hết thảy đều phó mặc cho số phận.

Không lâu sau, nàng phát hiện mình đang ở trong một lồng ngực rộng rãi, cả người được một đôi tay rắn chắc ôm chặt. Mộc La Toa vội vàng mở mắt, bất ngờ nhìn tới đôi tròng mắt đen sâu thăm thẳm, nhất thời liền kinh ngạc không thôi.

"Là huynh!" Nàng thật sự không nghĩ sẽ còn gặp lại hắn, hơn nữa hắn lại cứu nàng thêm một lần nữa.

Giang Nhược Viễn làm ngơ trước biểu tình kinh ngạc đó, chỉ yên lặng đặt nàng xuống, đôi ngân mâu lóe lên một tia nhìn ảm đạm.

Mộc La Toa đứng vững trở lại, ngẩng đầu lên nói với hắn. "Cám ơn huynh đã cứu ta thêm một mạng."

Giang Nhược Viễn vẫn im lặng không hề nói gì.

Mộc La Toa cảm thấy rất kỳ quái, hắn luôn không nói một lời nào, chỉ dùng ánh mắt vừa quen thuộc, vừa lo lắng nhìn chằm chằm như muốn
tìm điều gì đó trên người nàng vậy.

Nàng chủ động phá vỡ trầm mặc, trực giác nghĩ nếu mình không mở miệng thì hắn cũng quyết định sẽ không chủ động nói chuyện với mình đi, mà nàng cũng không phải người quen bắt chuyện với một kẻ xa lạ. Chẳng qua, mỗi khi gặp hắn, lòng của nàng lại không hề tự chủ được.

"Công tử, nếu tiện, mời lưu lại quý danh, nếu sau này có cơ hội, tiểu nữ nhất định báo đáp ơn cứu mạng của người"

"Gả cho ta."

Đôi mắt xa xăm lãnh đạm vô tình rất nhanh sáng lên.

"Á?!"

Nàng nhìn hắn chằm chằm, bị lời nói vừa rồi dọa cho ngây ngốc, nàng cũng không ôm hy vọng hắn mở miệng nói chuyện với nàng, cũng không nghĩ người này vừa mở miệng đã làm người ta sợ hãi đến thế.

Hắn coi như không nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Mộc La Toa, lại nói:

"Gả cho ta."

Lời nói của hắn ngắn ngủn, biểu tình trên mặt cũng vô cùng lạnh lùng, nếu ba chữ này không còn quanh quẩn bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net