1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta là khôi lỗi của chủ nhân, được người tạo ra, chỉ nghe theo người.
Khôi lỗi không cần cảm xúc, chỉ cần nghe lời - lần đầu tiên mở mắt, chủ nhân đã nói với ta như vậy.
Chỉ cần là yêu cầu của chủ nhân ta đều sẽ thực hiện.
Ai cũng thích một con rối nghe lời, không phải sao?
Như vậy cứ thế trôi qua rất nhiều năm, đợi đến khi chủ nhân bị người truy sát.
Nguyên nhân cũng là vì ta.
Bọn họ biết ta là con rối của chủ nhân. Ý đồ của chúng.... ta và chủ nhân đều biết. Đó là giết y đi, cắt bỏ khế ước của ta và chủ nhân. Từ đó ta sẽ trở thành con rối vô chủ mặc họ định đoạt.
Chủ nhân sao có thể để yên như thế. Tuy không đấu lại nhưng vẫn cố kiên trì, dùng hết pháp bảo trên người ra chiến đấu, trong đó có ta.
Nhưng mà..... hai người dù mạnh thế nào cũng không thể đấu lại mọi người.
Cái gì cũng có giới hạn của nó.
Ta vì cứu chủ nhân, bất cẩn lọt vào bẫy rập đã được bày sẵn.
Còn chủ nhân hơi thở suy yếu, khắp người toàn thương, máu me lẫn lộn, không nhìn rõ bộ dạng tú mĩ ban đầu.

Cuối cùng, tự tay chủ nhân cắt bỏ khế ước giữa hai ta.
Từ nay không còn là ràng buộc hay gì của nhau.
Khế ước bị hủy bỏ...  cảm giác trong người có phần nhức nhối.
Ta không hiểu.
Tại sao người phải làm vậy. Nếu ngay từ đầu quyết định như thế thì sao phải thành bộ dạng khó coi như này?
Chủ nhân, vốn dĩ đã khó hiểu. Trong thiên hạ này kẻ tiếp xúc với chủ nhân nhiều nhất là ta mà không đoán được tâm tư của người.

Ta bị cưỡng ép khế ước.
Nội tâm đấu tranh gắt gao. Những kẻ này không xứng đáng là chủ nhân của ta, ngoại trừ người đó.
Từ từ đã, không phải ta là khôi lỗi sao? Khôi lỗi không cần cảm xúc, chỉ là một món vũ khí mà thôi!
Ta giết sạch đám người đó, bản thân không phải nhân loại nên không biết đau đớn, mệt mỏi là gì. Chỉ biết: Sát.
Ta gục ngã. Món vũ khí mà người tự hào đã gục ngã.
Chủ nhân, chủ nhân, chỉ cần chủ nhân thôi.
______
Tinh hệ 369.
Phòng ngầm dưới lòng đất.
Nam nhân vận đồ trắng đứng trước một đống máy móc, tầm mắt tập trung vào một vật thể hình cầu. Cái nhìn chuyên chú như thể thấy rõ thứ bên trong.
Vậy thể hình cầu không rõ tên rung lắc dữ dội, lớp vỏ bên ngoài rạn nứt, sinh vật hình người chui ra.
- 117, chào mừng ngươi đến với thế giới này. Từ giờ ta sẽ là chủ nhân của ngươi.

Chủ nhân..... chủ nhân của ta.















































Bông bông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net