....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa dù có đẹp, có tươi đến mấy thì cũng chóng tàn, trở về với đất.
Sông Vong Xuyên bỉ ngạn nở rực, dù có bước qua cũng không thể quay đầu.
Lái đò hai tay cầm quai chèo, thong thả để thuyền trôi bồng bềng trên dòng nước đen đục ngầu không rõ tận cuối, hai mắt như người vô hồn, không chút gợn sóng, thi thoảng lại ngước về cầu Nại Hà trông chờ điều gì...
Cô hồn dã quỷ ngày ngày đi đầu thai nhiều vô số kể, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, dù có nhiều đến bao nhiêu thì chỉ trong phút chốc cũng không còn bóng dáng.
Lái đò vẫn thế, ngày ngày lái đò qua sông.
Có quỷ nữ hỏi y tại sao ở chốn này, y mấp máy môi, im lặng lúc lâu. Quỷ nữ nghĩ y không muốn nói, đành im lặng.
Chỉ khi đến bờ bên kia, mới nghe thấy lái đò thấp thoáng nói một câu, như trả lời quỷ nữ mà cũng như tự nói với mình:
- Chờ... một người.m...
____

Trăm ngàn năm trôi qua, chốn âm phủ vẫn vạn năm không đổi, lái đò vẫn ở đấy, hai mắt trống rỗng nhìn biển hoa bỉ ngạn, khẽ thở dài.

Người ấy.... chưa từng đến...

Trong đầu lái đò hiện lên một bóng hình mờ ảo không rõ, bị lớp sương mù mịt ngăn trở.

Tại sao... phải chờ người đó???

Y không rõ, trong tiềm thức đôi khi lại hiện lên bóng hình kia khiến bản thân mù mịt.

Lái đò tự giễu cười cười.

Hắc Bạch Vô Thường đi qua, nhìn thấy nụ cười của lái đò, khựng lại một lúc, rồi lại rời đi.

Cả hai bọn họ vốn không hiểu suy nghĩ của lái đò, một kẻ hay quên như vậy.

Người kia, cứ hai trăm năm lại đến trò chuyện với lái đò rồi rồi đi. Chỉ là, lái đò lại quên mất, cứ ngỡ hắn chưa hề đến.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net