đoản 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Hoa là một hắc miêu sống trong một miếu hoang đổ nát không người chú ý.

Hằng ngày nó đều ngồi trên gác mái, lặng lẽ nhìn những kẻ lữ hành ghé qua tránh mưa hoặc ngủ lại một đêm.

Hai trăm năm sau, kim đan thành hình, Hoa Hoa đã có thể hóa thành người.

Không đi càn quấy, phá hoại như mấy con yêu quái khác, nó vẫn giữ hình dáng miêu của mình tiếp tục ở trong ngôi miếu rách.

Một nông dân đi vào tránh mưa, nhìn thấy một con mèo đen nằm trên gác mái nhắm mắt ngủ. Bèn sợ hãi chạy đi. ( vì khi xuất hiện mèo đen là có điềm xấu, theo một vài thông tin từ một số nguồn ta nghe được).

Con người là một đám động vật quần cư đáng ghét!!!

Một đám nhân loại ngu xuẩn!!! Ta mà thèm để ý các ngươi sao??? Phi!!!

Hắc miêu tự phỉ nhổ trong lòng.

Ngày nọ, một đạo nhân ghé vào miếu nhỏ tá túc một đêm, Hoa Hoa hí mắt nhìn y từ trên xuống, nói:

- Đạo sĩ đêm hôm khuya khoắt ghé chỗ rách nát của ta làm gì, chẳng phải ngươi rất được mấy thôn phu kia chào đón sao ?

Ngạo kiều, chính là ngạo kiều đó, bổn miêu đang muốn thị uy với ngươi đó, đạo sĩ thúi.

Đạo nhân không nói nhiều, coi lời nói của Hoa Hoa như không khí, không quan tâm đến sự tồn tại của nó.

- Ngươi..... hừ, bổn miêu ta không chấp với ngươi.

Nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

- Thật là một con mèo nhỏ đáng yêu a ~~ có nên đem ngươi về trong lúc ngủ không ???

Đạo sĩ thúi nhân lúc miêu nhà ta ngủ say phù phép đưa nó về động phủ. Công cuộc dưỡng sủng bắt đầu.

Hai tên tiểu đạo sĩ vừa đi gánh nước vừa nói chuyện với nhau.

- A Tà, ngươi xem, đại sư huynh từ lúc về đến giờ có phải rất lạ không? Trước đây còn cho chúng ta vào động phủ chơi, còn bây giờ thì đến cả sư phụ cũng không được vào trong. Đã thế cả ngày không thấy mặt đâu, hiếm lắm mới thấy huynh ấy đi ra ngoài lấy thức ăn, miệng lúc nào cũng cười. Chẳng lẽ là có bệnh?

- Du ca, ngươi đừng nên xàm ngôn như vậy, nếu để cho sư phụ và đại sư huynh nghe thấy thì chúng ta đừng mong có kết cục tốt. Đại sư huynh cũng không phải bị bệnh. Lúc huynh ấy về, ta hình như thấy huynh ấy ôm theo một con hắc miêu làm như bảo bối ấy, chắc chắn có gian tình.

- Hở, đại sư huynh sở thích thật kì lạ, y hệt mấy biểu muội đại tỷ thích đi nuôi thú sủng.

- Người ngoài cuộc chúng ta không nên xen vào chuyện của người khác. Du ca, tối nay có muốn sang phòng ta uống chút tửu không? Lần trước xuống núi ta có lén mua một bình.

- Hảo , A Tà ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta.

Huynh đệ tốt, chỉ sợ đêm nay không được rồi. Kẻ xấu xa thực thi được gian kế cười mỉm trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net