Truyện ma: Căn nhà kho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lôi thẳng Nam xuống nước dìm Nam xuống, Nam thở không được nữa, nước tràn vào miệng, vào mũi. "Khó thở quá, cứu với, có ai không cứu với".......

-Nam, Nam tỉnh dậy đi, mày bị làm sao vậy? dậy dậy. Hùng lay mạnh Nam và vứt cái mền đang trùm kín mặt Nam sang một bên. Nam giật mình tỉnh giấc. Nam thở hổn hển, Hùng hỏi: " mày gặp ác mộng hả sao mày la dữ vậy? Nam giật mình rồi cười khẩy: " uhm, chỉ là nằm mơ thôi mà" , rồi đứng dậy ra nhà sau rửa mặt, còn Hùng đi học.

-Vừa đi vừa huýt sáo,Nam dắt xe ra ngoài khóa cửa lại và đi mua 1 số đãi game mới để về cài vào mấy chơi.Trên đường đi Nam ghé vào nhà Tuấn,bạn thời cấp 3 học chung mượn 1 số đĩa phim "con heo" về xem,ko quên mượn thêm vài đĩa phim "kinh dị".

-Chiều Hùng đi học về ,ghé vào mua 1 bóng đèn neon.Loay hoay mở cửa cũng là lúc Nam vừa về tới nhà.Nhìn thấy Hùng cầm trên tay bóng đèn liền hỏi :" ủa,mày mua đèn về làm gì vậy?",Hùng đáp :"ờ,tao muốn gắn thêm cái đèn này ngoài sân sau cho nó đỡ âm u,nhìn sáng sủa 1 tí mà,chứ nửa đêm mà đi toalet nhìn ra ngoài vườn ớn thấy mồ".mày vớ vẩn quá!".Rồi cả 2 đi vô nhà.

-Lúc ngồi ăn cơm,Hùng tươi rói nói với Nam:"trưa mai tao về quê,mẹ tao điện lên báo tin cho hay là anh ba tao cưới vợ,kêu tao về phụ,mày có đi ko?".Nam đáp:"ah,anh Sơn mới đây ma đã lấy vợ rồi hả,mừng cho ảnh,nhưng thôi, mày đi đi,tao còn công việc nhiều lắm,có gì mày cho tao gời lời chúc mừng nha".

-Ăn cơm xong,Hùng lấy cây đèn ra gắn thêm ngoài sân.Tối hôm ấy,trời mưa rất to ,gió bật vào các cánh cửa ầm ầm,dường như sắp có bão.Nam và Hùng lật đật đi đóng tất cả mọi cửa nẻo trong nhà,yên tâm bước lên nhà trên xem phim.Nam nói:"ê mày,coi phim kinh dị hén,tao mới mượn bên nhà thằng Tuấn,nó nói phim hay lắm".Hùng tán thành,tuy là người rất sợ ma nhưng bản tính tò mò nên Hùng xem cho biết.

-Ngoài trời mưa mỗi lúc 1 to hơn,cả 2 chăm chú xem, chốc chốc Hùng lại lấy tay che mặt vì tới những đoạn thật dễ sợ,Nam ngồi kế bên khúc khích cười thằng bạn nhát gan.Mưa như trút nước,2 thằng bạn mải mê xem,đâu hay biết bên ngoài sân trước đang diễn ra những gì.Có tiếng bước chân lộp cộp,mỗi lúc 1 nhanh hơn,dồn dập,nặng nề,thở gấp gáp,càng ngày càng tiến sát hơn đến bên cửa nhưng cả 2 vẫn ko hay biết.Cánh cửa từ từ hé mở ra,nhẹ nhàng ,tiếng bước chân chậm lại dần về phía 2 người,nước nhỏ xuống từng giọt,từng giọt trên sàn nhà.Bất chợt 1 tiếng la thật lớn "HÙ UUUU".Cả 2 giật mình quay đầu lại,Nam trố mắt ra nhìn,còn Hùng cả thân mình đã nhẩy phọt lên ghế,la oai oái cả lên.Sanh cười sặc sụa:"bình tĩnh,em đây mà, Sanh đây",nói đoạn Sanh liền cởi áo mưa ra máng lên bên cánh cửa.Hùng phát cấu nhẩy xuống kí vào đầu của Sanh 1 cái :"thằng quỷ,chơi gì ác vậy mày,làm giật mình ah",Nam phì cười vì trò đùa tinh nghịch của mình.Nam hỏi:"ủa mày đi đâu mà tới đây vậy?".Sanh đáp"àh,em đi chơi với người yêu,mới chở nó về nhà xong,trời mưa to quá nên thôi em ghé qua anh luôn, mai về,kêu khang cổ ko ai nghe, thấy cổng ko khóa nêN em bước vào lun".Nam dắt Sanh vào trong thay quần áo,Hùng loay hoay đóng cửa lại,tắt tivi và vào trong cùng với 2 anh em.Trời cũng đã khuya,cả 3 nằm xuống trò chuyện và ngủ.

-Sáng hôm sau,Nam dậy,nhìn qua bên cạnh thằng Sanh vẫn ngáy o...o.Hùng thì đang sắp xếp lại đồ đạc để chuẩn bị trưa này về quê.Nam rửa mặt xong lấy xe ra ngoài,chừng nửa tiếng sau quay về với 1 số đồ lỉnh kỉnh.Bước tối chỗ Hùng,Nam đưa cho Hùng 2 chai rượu và nói:"cặp rượu này tao gửi biếu anh Sơn giùm tao,còn đây là 1 ít trà thơm và ca2fe tao gửi biếu mẹ mày,nói với mọi người tao bận ko về được,đùng buồn tao".Hùng cám ơn.

-12h trưa,Nam chuẩn bị chở Hùng ra bến xe,ko quên kêu thằng Sanh:" lát mày có đi nhớ khóa cửa cẩn thận,ống khóa tao để trên bàn vi tính đó.Rồi lên xe chở Hùng ra bến.Hùng chào tạm biệt Nam rồi lên xe về quê.

-Vừa chạy bon bon trên đường về nhà trọ,thì đt của Nam rung lên,đầu dây bên kia là mẹ Nam:" Nam hả con,ghé về nhà ăn bún riêu và chè đậu xanh hạt sen mà con thích ăn nè,vế liền nghen",Nam quay đầu xe chạy về nhà.Bước vào nhà, Nam đã thấy Sanh ngồi xem tivi,Nam chạy thẳng vào trong ăn uống,loanh quanh cho đến gần chiều,Nam chạy lên phòng mình lấy vài cuốn "Tam Quốc Chí" đem về nhà trọ để đọc,mẹ Nam đến bên Nam và nói:"con dọn về nhà ở lại đi,sống ở ngoài ăn uống qua loa,bỏ bữa ko tốt đâu,mẹ chẳng yên tâm chút nào...",Nam đáp ngay"con lớn rồi mà mẹ,con biết lo cho cuộc sống mà,với lại con thích sống tự lập như thế để rèn luyện bản thân,thôi con đi đấy",ko đơi mẹ trả lời,Nam chạy xuống nhà lấy xe đi về nhà trọ.Thế đấy,ko ở gần là nhớ,nhưng ở chung lại cãi cọ.

-Về đến nhà trọ trời cũng đã sẩm tối.1 ngày trôi qua thật nhanh.Nam bước vào nhà tắm rửa giặt giũ xong Nam đến bên máy vi tính lướt web và rao 1 số đồ bán.Tối đó có 2 người khách đến mua đồ,hôm ấy Nam cũng kiếm được chút tiền kha khá.

-Buổi tối thật yên tĩnh.Nam tắt mấy vào trong nằm đọc "Tam Quốc Chí" và ngủ lúc nào ko hay.Trời bắt đầu sấm chớp ầm ầm làm Nam giật mình thức giấc,ngó lên đống hồ thì đã gần 1h đêm,Nam đứng dậy ra nhà khóa cửa nẻo lại,Nam đóng cửa sổ và khép luôn cửa sau nhà bếp,toan đi ngủ.Vừa đặt thân mình xuống ngủ tiếp thì bỗng Nam nghe tiếng cửa sau nhà bếp đã mở hờ ra,Nam bước tới đóng cửa lại,nghĩ là do gió thổi mạnh quá làm bung cửa ra.Nhưng khi vừa đóng cửa lại,Nam chợt nghe có tiếng ai đó đang bơi lội "bì bõm" ngoài sân,tiếng đạp nước mỗi lúc 1 to dần,quái lạ,Nam nghĩ"giờ này sao có ai đó lội nước ngoài sân vậy ta,mà ngoài đó làm gì có ao hồ ngoài cái giếng nước ra?".Nam tò mò mở cửa để xem cho rõ hơn,gió rít từng cơn lạnh buốt,thoáng chút rùng mình vì lạnh,Nam mò tìm công tắc đèn ngoài sân,bật công tắc đèn neon lên nhưng ko hiểu sao nó cứ chớp tắt liên tục rồi tắt hẳn,ko lên nữa.Nam bực bội với cái đèn dỏm này,tiếp đó Nam bật công tắt của bóng đèn tròn vàng lên xem.Ánh sáng lờ mờ cộng thêm ngoài trời lất phất mưa rơi lam Nam thật khó chịu.Nam nhìn xung quanh sân xem xét,bất chợt ko hiểu sao Nam liếc nhìn đến chỗ cái "giếng nước".

-Nam ko thể nào diễn tả được những gì Nam cảm thấy lúc đó.Chỉ biết tim Nam như ngừng đập hẳn,cổ họng Nam khô cứng lại,và bị rhuc1 đẩy bởi sự kinh hoàng khủng khiếp,Nam ngồi bệt xuống,thụt lùi về phía sau.Có lẽ hành động đó khiến tim Nam đập liên hồi trở lại,mỗi lúc 1 nhanh hơn,dồn dập như muốn bật ra khỏi lồng ngực.Mồ hôi Nam túa ra như tắm.Nam ko phải là người tin vào thế giới tâm linh và nhất là ko bao giờ tin trên đời này có ma quỷ.Nhưng rõ ràng giờ phút này định kiến của Nam hầu như đã hoàn toàn thay đổi.Nam ko thể nào tin vào mắt mình nữa,Nam dụi dụi mắt liên tục,tự ngắc thật mạnh vào tay mình,nhưng cảm giác đau rất rõ.Vậy là Nam ko nằm mơ,là sự thật.Từ phía cái giếng ,1 bàn tay bám chặt vào miệng giếng mò mẫm,bấu víu,tiếng "lõm bõm" của nước rất rõ ràng,mỗi lúc 1 nhanh,từ từ ngoi lên khỏi miệng giếng.1 hình hài thật quái dị và khủng khiếp ngoi lên khỏi mặt giếng,Nam ko nhìn thấy khuôn mặt,bóng dáng ấy từ từ trườn về phía nhà kho,nhưng lạ thay,hình hài ấy chỉ thấy có phần trên,từ bụng trở xuống ko thấy đâu cả.Hình hài ấy tiếp tục bò bằng 2 tay ,tóc xõa ra,toàn phần trên ướt nhẹp .mặc dù gió mưa vận ập rõ bên tai nhưng Nam vẫn cảm nhận được rất rõ tiếng nhỏ giọt của nước trên mái tóc rối bù nhèm nhẹp nước,bò dần bò dần đến bên cửa nhà kho.Vì cánh cửa nhà kho nằm bên ngoài,ko đối diện với cánh cửa bên trong nhà bếp nên Nam ko nhìn thấy hình hài đó bò đến đấy làm gì.1 tràng tiếng cào câu rít lên nghe thật ớn lạnh,liên tục.Nam cứng đờ người,ko dám cử động ,đôi mắt cứ dán chặt vào màn đêm thăm thẳm ghê rợn ấy.Bỗng Nam ngất liệm đi lúc nào ko hay biết.

-Những hạt mưa lạnh buốt rơi lách tách xuống khắp khuôn mặt và cơ thề Nam làm Nam choàng tỉnh.Dáo dát nhìn xung quanh,Nam giật thót tim khi phát hiện ra mình đang nằm kế bên cánh cửa của căn nhà kho,gai óc Nam nổi cả lên:"trời đất ơi,tại sao mình lại nằm ở đây,rõ ràng khi nãy mình đang ở gần bếp kia mà",tiếng mưa,tiếng gió rít lên từng cơn.Bất chợt Nam nhìn xuống dưới,một vệt dài kéo lê của sinh vật lúc nãy,bùn đất nhày nhụa cùng với nước mưa chảy loang lỗ,dưới khe của cánh cửa nhà kho,nước bùn chảy ra từng dòng nhỏ,ko dám nhìn thêm,Nam cố gắng dùng tất cả sức lực chạy hộc tốc vào nhà,chân luýnh quýnh đạp vào nhau.Nam tong cánh cửa nhà bếp ra,ko cần suy nghĩ thêm,Nam vội vàng lấy xe ra cửa,tay run rảy cầm ống khóa mà cứ trượt lên trượt xuống,khó khăn lắm Nam mới khóa xong cái cửa.Nhảy lên xe chạy như bay thẳng về nhà trong đêm mưa gió.Lúc ấy là 3h13''.

-Nam bàng hoàng,lo lắng,tim cứ đập liên tục,Nam chạy hối hã,những tưởng có ai đó rượt theo sau lưng,Nam cảm thấy đêm nay sao mà xa thế,gió và mưa cứ táp vào mặt,vào mắt làm Nam cay xè,người run lên bần bật vì lạnh và sợ.Xe đang chạy rất nhanh,bỗng từ đâu 1 con mèo chạy lướt ngang qua đường làm Nam lại một phen hú vía,Nam thắng gấp,do trời mưa đường xá ướt mẹp làm xe Nam trượt bánh té lăn quay trên đường đau điếng,vừa sợ vừa bực mình "đồ quỷ xứ".Rất may là ko sao,chỉ bị trày nhẹ ở tay,Nam gượng đứng dậy,dựng xe lên phóng ga chạy tiếp một mạch về nhà.Vừa về đến trước cổng,Nam nhảy xuống xe chạy đến bên cửa,vừa nhấn chuông liên hồi,vừa đập cửa ầm ầm "mẹ ơi,mở cửa cho con....",vài phút sau,ánh đèn bên trong nhà Nam bật sáng,tiếng cửa kiếng,cửa sắt mở ra,mẹ Nam nhìn ra ngoài,trong thấy Nam với bộ dạng ướt như chuột lột,người run rảy,vội vàng chạy ra cổng mở cửa cho Nam.

-"Đi đâu trông đêm mưa gió vậy con.....?",Nam ko kịp trả lời mẹ,đã chạy thẳng một mạch vào buồng tắm,dưới làn nước nóng của vòi sen,vậy mà sao Nam vẫn cảm thấy lạnh toát cả người,đầu óc cứ lẩn quẩn những hình ảnh lúc ban nãy,thật ko thể nào tin nổi nhưng nó đã diễn ra ngay trước mắt Nam như một cuốn phim chiếu chậm,thoáng rùng mình Nam lắc lắc đầu như cố sua đi những hình ảnh đó.Chợt Nam nghe tiếng mẹ vọng vào hỏi:"Nam,con đi đâu vậy,người ướt nhẹp,sao ko mặc áo mưa vào,lỡ bệnh rồi sao con?Nam đáp lời mẹ:"àh,hồi chiều tối con đi qua nhà mấy thằng bạn nhậu,chắc là say quá nên con ngủ quên,sựt tỉnh dậy thì thấy khuya quá nên con chạy về,ai ngờ mưa to quá ko về nhà trọ kịp nên con chạy một mạch về đây lun chứ đâu có gì đâu,mẹ đừng lo",nói đoạn Nam lau khô đầu tóc mình mẩy rồi bước lên lầu.Mẹ Nam với theo đưa cho Nam ly trà nóng :"uống cho ấm người đi con rồi đi ngủ".Bước vào phòng mình Nam như thấy yên tâm hơn,hít một hơi thật sâu,mùi trà lài tỏa ra thơm ngát làm dịu cơ thể,hớp ngụm trà ấm cả người,tinh thần trở lại bình thường hơn,Nam bước lên giường đặt người xuống và ngủ,ko muốn nghĩ ngợi gì thêm vào lúc này nữa,có gì để tính sau,đã về đến nhà rồi nên bớt sợ đi nhiều,chắc do cơ thể quá mệt mỏi nên vừa nằm xuống Nam đã ngáy khò.Ngoài trời mưa vẫn rơi.K

-Buổi sáng Nam thức dậy,cảm giác khi được ở nhà thật bình yên,suy nghĩ về những gì xảy ra đêm hôm qua như 1 giấc mơ mà đến giờ này Nam vẫn ko tài nào hiểu nổi,Nam nghĩ ko biết có nên nói chuyện này cho Sanh hay là Hùng biết ko nữa,mà nếu nói ra chắc gì đã tin.Mà thôi,suy nghĩ nhiều cũng thế,đợi Hùng lên rồi giải quyết sau vậy,nghĩ thế nên Nam bước xuống nhà ăn sáng,cả ngày ko đi đâu hết.Sanh thấy lạ bèn đến bên anh mình hỏi:"ủa, hôm nay anh hai ko đi đâu sao?bộ đêm qua có chuyện gì hả mà thấy anh về khuya quá...",Nam đang nằm trên ghế xem phim,nghe Sanh hỏi Nam quay sang nói:"thì hôm qua tao đi nhậu nên về khuya...,với lại nhà trọ vắng người nên buồn về đây vài hôm đợi thằng Hùng lên".

-Buồi chiều,Sanh chuẩn bị đi chơi với bạn gái,Sanh hỏi mượn Nam cái đĩa windows về đề cài lại máy,Nam quăng chìa khóa nhà trọ cho Sanh.

-Tối đó,khi chở bạn gái về nhà xong, Sanh chạy đến nhà trọ của Nam để lấy cái đĩa,mở cửa bước vào nhà Sanh nhăn mặt,một mùi tanh tanh sộc vào mũi Sanh,Sanh bước vào trong,dưới nền đất vươn vãi những bệt bùn đất và nước,Sanh buột miệng:"cái quái gì vậy nè,cha nội này sao mà ở dơ vậy,dậm cả đất vào nhà,thiệt tình",nói đoạn Sanh chạy đi tìm miếng giẻ lau sơ những vết bẩn ấy,mùi hôi tanh nồng thật khó chịu.

-Xong xui Sanh quay vào trong đến bên bàn vi tính của Nam lục kiếm cái đĩa,bực bội,rõ ràng Nam nói để ngay xấp đĩa trong hộc tủ mà sao Sanh kiếm hoài chẳng thấy đâu,bèn gọi cho Nam và gắt nhẹ:"anh hai,anh để cái đĩa ở đâu,sao tìm hoài ko ra nè...",đầu dây bên kia Nam đáp:"tao để trong hộc tủ chứ để đâu,đĩa tao bộ tao ko biết sao,thôi kiếm kĩ lại đi,mệt mày quá".Sanh lại moi tất cả hộc tủ ra để kiếm,cuối cùng cũng tìm thấy,té ra nó nắm kẹp trong một cái đĩa đôi khác,đang loay hoay xếp lại mọi thứ vào ngăn tủ,bỗng Sanh nghe có tiếng gõ cửa sau nhà bếp,thoáng nhíu mày,Sanh bước xuống xem coi gì,bước xuống nhà sau Sanh mở cánh cửa ra,chả có cái gì toan quay trở ra đi về thì Sanh nghe tiếng gõ cửa cứ vang liên tục nhưng ko phải là ở trong nhà,Sanh bèn chú ý lắng nghe xem tiếng gõ cửa đó được phát ra từ đâu,tiếng gõ ấy ngày một to hơn,rồi tiếng cào cấu nghe buốt răng,Sanh chú ý tới khu sân sau,thì ra tiếng gõ cửa là từ sân sau,Sanh bước ra,trong khung cảnh mờ tối,Sanh ko tìm thấy công tắc đèn ở chỗ nào cả,bật điện thoại lên để dò xem nhưng cả 2 bóng đèn đều cháy cả,gạt chuyện này sang bên,Sanh lần mò đến bên tiếng gõ ấy,thì ra tiếng động đó phát ra từ nhà kho,Sanh bèn đến xem,chắc là có con mèo nào bị mắc kẹt bên trong,nhưng Sanh nhìn lên trên nóc kho thì ko thấy cái lỗ nào hết,nếu là có con gì trong ấy thì bằng cách nào nó chui vào trong được,lúc này tiếng động đã im bặt,thay vào đó là 1 dòng nước nhỏ chảy ra từ khe cửa xuống chân Sanh,Sanh ngạc nhiên bước lùi lại :"nước từ trong chảy ra?quái lạ",Sanh bèn cúi người xuống,chiếu cái điện thoại vào xem nhưng khó nhìn quá.Một mùi tanh nồng sộc ngay vào mũi làm Sanh muốn ói,chạy ra xa căn nhà kho,Sanh hít 1 hơi thật sâu khong khí vào phổi,"thật là ghê"Sanh buột miệng.

-Vừa lúc ấy,điện thoại Sanh reo vang,đầu dây bên kia là người yêu Sanh gọi,Sanh vui vẻ nói chuyện với người yêu,đâu hay biết có một sinh vật đang ngoi lên từ miệng giếng,trườn đến bên Sanh.Đang trò chuyện, Sanh cảm giác như dưới chân Sanh có cái gì ươn ướt đang bám dần vào chân,Sanh thoáng chọt bụng,khẽ nhìn xuống,trong ánh sáng lờ mờ của ánh trăng rọi xuống sân,1 bàn tay nắm chặt lấy cổ chân Sanh,hàm Sanh cứng lại,ko thề tin vào mắt mình nữa,một bàn tay người ướt nhẹp,Sanh đứng như chết trân trong giây lát,hít 1 hơi thật sâu vào lòng ngực,"bình tĩnh,bình tĩnh,mọi chuyện chỉ là trò đùa của ai đó thôi mà...",bên kia đầu dây Lan hỏi:"ủa,ai đùa với anh?anh đang ở đâu vậy,alo,anh ơi,sao vậy,alo...?",Sanh ko trả lời,mọi giác quan đều tập trung vào cảnh tượng khủng khiếp đang diễn ra với Sanh,Sanh muốn thét lên vì kinh hãi,Sanh hất vội cái tay gớm ghiếc ấy ra khỏi bàn chân,"buông ra,buông ra...",Sanh thét lên thật lớn,đánh rơi cả chiếc điện thoại xuống đất,mặc bên kia đầu dây nói gì.Càng đá mạnh chân,bàn tay càng siết lại chặt hơn,Sanh quơ quàng xung quanh thì may quá bốc trúng cây nhựa dựng đứng kế bên,Sanh lấy cây đập lấy,đập để vào bàn tay gớm ghiếc ấy,tóc của sinh vật ấy văng tứ tung,sau 1 hồi giằng co,Sanh cũng bật khỏi ra được bàn tay ấy,Sanh la làng,vừa chạy vừa hét "có ai ko, cứu tôi với..."rồi hộc tốc chạy bán sống bán chết vào trong nhà,đóng nhanh cánh cửa nhà bếp lại,Sanh vội vàng ra khỏi nhà trọ,nhảy vọt lên xe phóng như bay về nhà,đầu óc nhức buốt,chạy xe loạng choạng thế nào mà đâm sầm vào xe nước mía của người ta.:"nè cậu kia,ăn cướp hả mà chạy dữ vậy,bể hết xe nước mía của người ta rồi nè,đền đi...",tiếng bà bán nước mía sang sảng,mọi người xung quanh bu lại xem,nhìn Sanh với đôi mắt ái ngại,dè bỉu.Sanh hoàn hồn đứng dậy đến bên bà bán nước xin lỗi rối rít và hỏi xem cái xe bao nhiêu tiền.bà bán nước mía hầm hầm nhìn Sanh :"700 nghìn",Sanh gạt ngang,"dì ơi,gì mà nhiều vậy,tui chỉ đụng bể có cái kiếng của dì thôi mà làm gì bắt đền tới 700 nghìn,có nhầm ko đó dì?",bỗng bà ta hét vào mặt Sanh:"giờ có đền ko,ko thì lên công an giải quyết,đừng nói nhiều,nè bà con thấy đó,nó đụng đổ bể xe tui rồi ko chịu đền nè,kêu công an giùm tui với....",Sanh thấy đôi co với bà này thật ko có kết quả,đành rút tiền ra trả cho khỏi lôi thôi,day dưa với mấy bà này mệt thêm.Sanh lấy tiền ra đưa cho bà ta rồi lên xe chạy mất hút.Thiệt là 1 ngày quỷ ám.

-Vừa tới nhà,Sanh chạy hộc tốc lên lầu kiếm Nam.:"anh hai ơi,ghê quá...",Nam đang ngồi chơi game,quay sang nhìn Sanh ngạc nhiên:"đi đâu mà mặt mày trong kinh thế?",Ngồi xuống bên giường,miệng há hốc thở,vừa thở vừa nói:"anh hai,nhà trọ...của anh,có có có....MA,trời ơi,ghê quá....",Nam sửng sốt nhìn Sanh ko chớp mắt,vậy là chuyện đó cũng xảy ra trước mắt Sanh,vậy là rõ rồi,căn nhà ấy có Ma thật,Sanh ngồi kề lại mọi chi tiết cho Nam nghe,"nè,anh nhìn đi,còn có dấu tay của nó nè,đã vậy khi chạy về còn đụng bể xe nước mía của người ta,đền hết 700 nghìn,xui xẻo thiệt".Nam quan sát dấu vết trên cổ chân Sanh,hiện ra 5 dấu tay tím ngắt,vậy là bàn tay ấy siết rất chặt nên mới tím thế này,Nam bèn nói với Sanh"vậy ra mày cũng đã thấy rồi hả,tao thấy từ đêm qua,hoảng quá mới chạy về đây nè,giờ tao ko biết giải quyết sao nữa".Bỗng Nam chợt lóe lên sáng kiến :"nè mày, đợi thằng Hùng lên rồi tụi mình mở khóa căn nhà kho đó ra xem có gì ko,mày nghĩ sao?",Sanh nhe răng,nhún vai "như vậy có ổn ko đó,lỡ có chuyện gì thì sao?hay là anh gọi cho chủ nhà đi".Nam lấy điện thoại gọi cho Hùng hỏi khi nào lên lại,Hùng nói ngày mai Hùng lên.Nam quyết định đợi Hùng lên rồi tính tiếp.

-Xế trưa hôm sau,Nam chạy ra bến xe đón Hùng về,vừa chạy Nam vừa kể cho Hùng nghe toàn bộ sự việc đã xảy ra trong 2 ngày qua,ban đều Hùng ko tin vì nghĩ Nam giỡn,nhưng sau 1 hồi nghe Nam nói với 1 thái độ hết sức nghiêm túc Hùng rất sợ.Hùng nói ngay"ban đầu tao nghi lắm mà tại mày cứ gạt đi chứ mấy lần tao thấy bóng dáng của ai đó thấp thoáng sau nhà mà nói hoài mày ko tin, bây giờ cho sáng con mắt ra".Nam bàn với Hùng lả cùng với Sanh cả 3 người cùng mở căn nhà kho ra xem sao thì Hùng ko đồng ý,theo ý kiến của Hùng thì nên hỏi thẳng chị chủ nhà rồi tính tiếp.Nam thấy ý kiến của Hùng và Sanh nghe cũng hợp lý nên cũng thống nhất như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.

-Về đến nhà trọ,từ trong nhà cho đến ngoài sân thật dơ bẩn,ko cần hỏi Hùng cũng đã có câu trả lời,mọi chuyện thật rối rắm.Nam gọi điện thoại cho chị chủ nhà và xin chị 1 cái hẹn,chị ta nói 2 ngày sau sẽ đến.Trong khoảng thời gian 2 ngày,Hùng qua nhà Nam ở tạm chứ ko dám ở lại trong căn nhà đó.

-Đúng hẹn,9h sáng chị chủ nhà có mặt.Nam,Hùng,Sanh trình bày cho chị chủ nghe mọi chuyện trong nhà này và hỏi chị có biết gì ko thì chị chủ nhìn cả 3 ái ngại,Sanh vạch cổ chân ra cho chị xem :"đây nè, chị nhìn đi,dấu tích vẫn còn đây nè,tụi em nói dối chị làm gì...",chị chủ lắc đầu :"ko phải là tôi ko tin, nhưng mà chuyện này chắc có cái gì đó thôi..."chưa nói dứt câu Nam liền hỏi ngay :" thế chị ở nhà này lâu chưa?".chị đáp :",2 năm rồi,vợ chồng tôi mua căn nhà này qua 1 người môi giới,tôi thấy căn nhà rộng rãi mà giá lại quá rẻ so với thị trường nên ko đắn đo, vợ chồng tôi mua ngay","vậy chứ chị ko thấy gì bất thường khi ở trong căn nhà này àh?mà sao chị ko ở tiếp và đi nơi khác ở,chắc chắn chị biết điều gì mới dấu tụi em...",chị ta lắc đầu rồi nói:"nhưng có 1 chi tiết lạ như vậy nè, ko hiểu vì sao từ hồi dọn vào căn nhà này ,2 đứa con tôi cứ bệnh liên miên,đi bác sĩ ko biết bao nhiêu lần nhưng ko khỏi hẳn,nhất là thằng út,chưa bik nói nhưng mỗi tối cứ khóc miết,dỗ mãi vẫn ko nín cho đến khi nó mệt và ngủ thì thôi,cứ như thế tui thấy ko ổn,đi nói cho mẹ tôi nghe,mẹ tôi liền dẫn 1 ông thầy địa lý về xem phong thủy vì theo bà thì phong thủy rất quan trọng trong cuộc sống,cách bài trí và hướng nhà phải hạp với người ở mới được.Khi ông thầy địa lý đến xem,đi xung quanh khắp căn nhà ông lắc đầu và nói căn nhà này có nhìu yếm khí và tử khí rất nặng,ko tốt cho sức khỏe cũng như công việc của gia chủ.Hùng tò mò hỏi dồn :" thế ông thầy đó còn nói gì ko chị?chẳng hạn như là có người chết hay là có cái vong nào...hay ko?",nhưng chị ta lắc đầu bảo là ông ta ko nói gì cả và chị ta còn kể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi
Ẩn QC