Búp Bê Nga 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mùng Năm tháng Mười không phải một ngày nắng gắt, song tiết trời vẫn rất oi bức. Sau Tết Trung thu, chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ nghỉ dài nhân dịp Quốc khánh, thành phố N - nơi cố đô ngàn năm đương nhiên sẽ trở thành thánh địa du lịch. Trên khắp mọi nẻo đường, khách thập phương đang túm năm tụm ba nói cười rôm rả dưới bóng râm, rẽ sang góc phố nào cũng có thể bắt gặp các đoàn du lịch.

''Đã đến trạm Hạ Quan, hành khách xuống xe xin chú ý an toàn. Đã đến trạm Hạ Quan...''

   Cánh cửa xe buýt mở ra, Dương Nguyên Nhất nhanh chóng bước xuống, trên tay anh là một chiếc phong bì đã xé mở. Anh mặc áo phông và quần kaki, khoác túi đeo chéo, đi đôi giày thể thao giản dị. Dương Nguyên Nhất lấy bức thư trong phong bì ra đọc lại một lần nữa.

   Đây là thư mời nhận việc của công ty thám tử Monster. Dạo trước do lâm vào cảnh thất nghiệp nên anh đã rải sơ yếu lý lịch khắp các trang web tuyển dụng. Không ngờ ba ngày sau, anh lại nhận được một bức thư. Thời đại ngày nay chẳng có ai dùng cách gửi thư cũ rích này để liên lạc nữa, công ty đó quả thật vô cùng thần bí.

   Trong thư viết: ... Đã trúng tuyển, lương tháng XXXXX tệ kèm theo các khoản trợ cấp khác, thử việc trong vòng hai tháng. Hợp đồng có hiệu lực kể từ ngày tuyển dụng...

   Dương Nguyên Nhất chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến các nội dung khác, trong mắt anh chỉ còn lại tiền lương năm con số và chế độ bảo hiểm xã hội, vả lại trong thư cũng không nhắc gì đến yêu cầu công việc và vị trí công tác. Sau khi nhận được thư, anh đã thức cả đêm để xem hết mười bộ phim trinh thám kinh điển của cả trong nước lẫn nước ngoài, bây giờ trong đầu anh toàn là hình ảnh giết người phanh thây.

   Công ty thám tử Monster tọa lạc tại khu Hạ Quan Sơn thành phố N. Dù được đặt tên như vậy nhưng Hạ Quan Sơn không phải nơi núi non hẻo lánh mà là khu dân cư tấp nập ở trung tâm thành phố. Vào thời dân quốc, nơi đây từng là một khu biệt thự xa hoa, sau này đã dần chuyển thành khu dân cư bình thường.

   Hạ Quan Sơn còn có tên gọi khác là khu Hạ Quan, được bao quanh bởi những toà cao ốc san sát, trông hệt như một tiểu viện nép mình trong ngõ vắng, dù ngoài kia sầm uất huyên náo ra sao thì nơi này vẫn vô cùng yên tĩnh.

   Men theo phố đi bộ dưới những tán cây xanh um tùm, đi thêm khoảng hai trăm mét nữa sẽ tới cầu thang mười mấy bậc dẫn đến một cánh cửa đá. Phía sau cánh cửa là ngõ Hạ Quan, mỗi căn biệt thự ở đây đều được đánh số. Số nhà viết trong thư là 114, nằm tít cuối ngõ.

   Dương Nguyên Nhất đứng trước cánh cổng sắt, những tán cây rậm rạp trong sân gần như che khuất nửa căn biệt thự, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy thấp thoáng khung cảnh bên trong. Có hai chiếc xe sang trị giá cả triệu tệ đang đỗ dưới bóng râm.

   Anh ấn chuông cửa, vài giây sau một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ai thế?"

   Mi mắt Dương Nguyên Nhất hơi giật giật, anh ngập ngừng đáp: "Tôi tới để nhận việc."

   "Dương Nguyên Nhất phải không?"

   "Đúng vậy."

   Sau một hồi im lặng, cánh cổng sắt cũng từ từ mở ra. Dương Nguyên Nhất bước vào trong thì cánh cổng cũng dần khép lại, một âm thanh chát chúa thình lình vang lên. Anh giật mình ngoái lại, nhíu mày trầm mặc chốc lát rồi mới kiên định bước tiếp. Tiền tiết kiệm của anh sắp hết rồi, cũng đã đến hạn đóng tiền thuê nhà, nếu không tìm được việc thì chỉ có nước ngủ ngoài đường thôi.

   Trước cửa chính đặt một tấm biển sắt khắc chữ "Công ty thám tử Monster". Căn biệt thự này mang phong cách cổ xưa, trông có vẻ âm u nhưng được giữ gìn rất tốt. Các bậc thềm đá, lớp sơn trên tường và cả đồ trang trí đều không hề bị hư hại hay bong tróc. Dương Nguyên Nhất thử đẩy cửa, phát hiện cửa không khoá thì mạnh dạn bước vào.

   Một bóng dáng nhỏ thó thoắt cái đã xông đến trước mặt Dương Nguyên Nhất. Anh trợn tròn mắt, tim hơi thắt lại, nhìn chằm chằm vào người vừa xuất hiện.

   Cậu ta có gương mặt non nớt đáng yêu, trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đang tò mò quan sát anh. Dương Nguyên Nhất bỗng cảm thấy hơi căng thẳng, tuy không có ác ý nhưng tốc độ của cậu ta quả thật nhanh đến mức bất thường.

   Vương Tiểu Hoành bỗng nở một nụ cười tươi rói vô cùng dễ mến, "Anh đừng sợ, em từng tập võ nên nhanh nhẹn lắm. Giám đốc nói hôm nay có nhân viên mới, là anh à?"

   Dương Nguyên Nhất bình tĩnh gật đầu.

   "Em là Vương Tiểu Hoành." Cậu ta bắt đầu giới thiệu từng người một: "Bà chị xinh đẹp sang chảnh kia tên là Hạ Lan Lam, ông anh có bộ mặt lạnh lùng này là Ngô Uý, họ là những người tiên phong chuyên xử lý kẻ xấu. Còn đây là Lão Tôn..."

   Dương Nguyên Nhất lặng lẽ quan sát Lão Tôn. Ông đã già lắm rồi, lưng còng cả xuống, da dẻ nhăn nheo trông y vỏ cây cổ thụ sần sùi. Thậm chí anh còn có cảm giác nếu bước thêm vài bước, thở hắt ra một hơi thì ông sẽ về chầu tổ tiên ngay lập tức.

   Lão Tôn đang cầm một quyển sách dày mười phân, đôi mắt dù đã đục ngầu nhưng lại toát lên ánh nhìn sắc bén. Dương Nguyên Nhất như thể bị ông nhìn thấu mọi bí mật, bỗng nhiên cảm thấy hơi chột dạ.

   Hạ Lan Lam và Ngô Uý chỉ thoáng liếc nhìn anh rồi tiếp tục làm việc.

   Lão Tôn cất giọng gọi: "Cậu đến đây ký hợp đồng đi."

   Vương Tiểu Hoành đẩy vai anh, "Tuyệt quá, cuối cùng cũng có người đi làm nhiệm vụ cùng em rồi." Cậu ta giành lấy hợp đồng và bút trong tay Lão Tôn, đặt trước mặt anh rồi nhanh nhẹn ngồi xuống, "Anh ký đi."

   Dương Nguyên Nhất đọc thật kỹ hợp đồng, xác nhận không có vấn đề gì thì mới lên tiếng hỏi: "Công việc chính của cháu là gì vậy ạ?"

   Vương Tiểu Hoành liếc nhìn Lão Tôn, ông chậm rãi đáp: "Công ty nhận nhiệm vụ do khách hàng uỷ thác, hai cậu chịu trách nhiệm điều tra tình hình, báo cáo bất cứ lúc nào."

   Anh hít vào một hơi thật sâu, "Có nguy hiểm đến tính mạng không ạ?"

   "Cũng khá nguy hiểm."

   Dương Nguyên Nhất bỗng hơi chùn bước, tuy anh thật sự cần tiền nhưng không đến mức phải đánh đổi cả tính mạng.

   Lão Tôn tiếp tục giải thích: "Nếu vượt qua thời gian thử việc thì sau mỗi nhiệm vụ sẽ được chia hoa hồng khoảng hơn một triệu tệ."

Nghe đến đây, Dương Nguyên Nhất lại cảm thấy hơi động lòng.

Lão Tôn chậm rãi nói: "Cậu chỉ cần điều tra đầu đuôi câu chuyện dựa trên tài liệu nhận được, nói chung chỉ là nhân viên lo việc giấy tờ thôi."

Anh nhìn ông chằm chằm nhưng không hề thấy được chút cảm xúc nào trên gương mặt vỏ cây ấy, bèn rời mắt sang Vương Tiểu Hoành. Nụ cười hiền lành của cậu ta đã thuyết phục anh ký tên vào hợp đồng rồi đưa cho Lão Tôn. Xong xuôi anh mới ngập ngừng hỏi: "Trong thư nói công ty thám tử có hỗ trợ chỗ ở..."

"Đúng thế. Ngày mai cậu hãy chuyển đến đây, tôi phải dọn dẹp phòng ốc cái đã." Ông đưa cho anh năm tờ giấy, "Hôm nay bắt đầu làm việc luôn nhé, cậu cầm tài liệu này về nghiên cứu trước đi."

Dương Nguyên Nhất cúi đầu đọc lướt, kinh ngạc nhận ra trang đầu tiên là hình ảnh nội tạng người đầm đìa máu me và tứ chi rải rác. Những trang còn lại cũng toàn là hình ảnh tay chân bị cắt rời trông vô cùng thảm khốc.

"Đây là vụ án giết người hàng loạt sao?"

Lão Tôn hài lòng quan sát biểu cảm bình tĩnh của anh rồi gật đầu, "Đúng vậy, nhiệm vụ của cậu là phải tìm ra đặc điểm của hung thủ. Tối nay tôi sẽ gửi cho cậu các tài liệu khác. Kết bạn WeChat với tôi đi."

Dương Nguyên Nhất vốn tưởng rằng trong thế giới của Lão Tôn không có khái niệm WeChat, thế mà bây giờ anh còn kết bạn với ông.

Lão Tôn ôn tồn giới thiệu tiếp: "Nhân viên trong công ty đều có mặt ở đây, tuy cậu chưa được gặp giám đốc nhưng cũng không thành vấn đề. Biệt thự có bốn tầng, tầng hai dành cho nhân viên, tầng ba là nơi ở của giám đốc. Nếu không có việc gì thì đừng lên tầng ba và tầng bốn, cẩn thận kẻo rước hoạ vào thân."

Dương Nguyên Nhất vốn không phải người ưa tọc mạch, anh chỉ cần có chỗ ở và kiếm được tiền mà thôi.

Lão Tôn nhận thấy anh không có tính hiếu kỳ giống như những người cùng trang lứa, hơn nữa nhìn ảnh hiện trường đẫm máu mà anh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, quả thật sinh ra để làm công việc này. Ông rất hài lòng, vì vậy thái độ cũng thân thiện hơn nhiều.

Tiếp đó, Vương Tiểu Hoành dẫn anh đi tham quan văn phòng công ty một lượt rồi tiễn anh về. Cậu ta còn cẩn thận dặn dò: "Gần đây búp bê Nga rất được ưa chuộng, nếu anh thấy có ai bán búp bê thì tốt nhất đừng mua."

Dương Nguyên Nhất ngẩng lên hỏi: "Tại sao?"

Vương Tiểu Hoành thản nhiên đáp: "Bởi vì đó đều là trò lừa đảo mà thôi."

Anh trả lời gọn lỏn: "Tôi làm gì có tiền mà mua."

Dương Nguyên Nhất chào cậu ta rồi cầm theo tập tài liệu rời khỏi biệt thự. Anh không về nhà ngay mà tản bộ trong khu Hạ Quan để làm quen. Tuy toạ lạc ở trung tâm thành phố nhưng khu vực này vô cùng yên tĩnh, muốn mua được nhà ở đây thì phải là người vừa có tiền vừa có quan hệ.

Sắc trời đã tối đen, sau khi đi dạo một vòng, Dương Nguyên Nhất lên xe buýt về nhà trọ. Lúc này đồng hồ đã điểm 20 giờ 44 phút.

Gần nhà trọ là khu vực ngoại thành, tình hình trị an không tốt lắm, mấy ngọn đèn đường đã hỏng mà chẳng có ai đến sửa, bốn bề lặng ngắt như tờ. Hôm nay ngay cả đám chó thường ngày hay sủa inh ỏi cũng yên ắng đến lạ, bên tai anh chỉ còn tiếng bước chân cô quạnh dội lại.

Dương Nguyên Nhất cố rảo bước nhanh hơn, nhưng mới đi được một đoạn anh đã khựng lại. Dưới ngọn đèn đường cách đó mười mét có một bóng người đang ngồi, anh chần chừ chốc lát rồi cúi đầu đi tiếp, thoáng liếc qua tấm vải bông đang bày một bộ búp bê Nga trước mặt đối phương.

Bộ búp bê kia cao khoảng nửa mét, khuôn mặt trắng bệch tươi cười dưới ánh đèn trông thật ghê rợn. Mí mắt Dương Nguyên Nhất hơi giần giật, anh day nhẹ rồi chạy ù vào trong toà nhà.

Đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang liên tục chớp tắt, tiếng bước chân của anh không ngừng vang vọng. Phòng Dương Nguyên Nhất ở tầng bảy, mỗi tầng trong toà nhà này chỉ có ba hộ gia đình. Vừa mở cửa ra anh đã thấy tóc gáy dựng đứng, mí mắt giật liên hồi. Anh ngoảnh phắt lại, một con búp bê đang nở nụ cười ghê rợn đột ngột xuất hiện ngay trước mắt anh.

Dương Nguyên Nhất thờ ơ nhìn chằm chằm vào cậu bé sống ở nhà kế bên. Cậu nhóc tên A Chánh, mới mười ba tuổi, cao khoảng 1m6, người béo núc ních. Cậu ta ôm con búp bê Nga cao nửa mét trong lòng, bực bội bĩu môi, "Tên quái thai nào thế này? Chẳng biết sợ gì cả!"

Bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng của anh, A Chánh gượng gạo ôm búp bê quay vào nhà. Dương Nguyên Nhất tò mò hỏi với theo: "Em mua ở dưới tầng à?"

A Chánh trợn mắt gắt gỏng: "Liên quan quái gì đến anh?"

"Anh khuyên em nên vứt ngay đi."

Nghe như vậy cậu ta đứng ngẩn ra lẩm bẩm: "Đồ dở hơi!"

Ban nãy, chính mắt anh trông thấy con búp bê Nga được bày bán dưới tầng đang rỉ máu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net